Chương XV LUẬT SƯ BUYXÔNG
Ông đã tặng vợ mình một chuyến du lịch hai tuần ở Hy Lạp mà bà đòi hỏi ông từ lâu. Chán ngắt với ý nghĩa đúng đắn của từ này: nóng nực, những công trình nghệ thuật, những đám đông người du lịch và toát mồ hôi, vẻ đẹp mà cuối cùng người ta phải ghét vì buộc phải ngắm nó. Nhưng Nicon vui sướng.
Tiếp đó ông tống bà đến Doa-nhi là nơi bà sẽ ở lại trong tháng Tám với em trai út của bà cùng vợ ông này và bốn đứa con họ. Ông tức tốc đi Tukê là nơi Gian đang chờ đợi ông, tại đây ông sẽ ở với bà mọi kỳ nghỉ cuối tuần trong mùa hè. Và ông trở về căn hộ của mình tại Pai, và Fabrixơ sau chuyến đi du lịch ngắn tại Ai Len, trở về để lặng lẽ chuẩn bị luận văn.
Matinđơ đang ở nơi nào đó giữa Xanh-Trôpez và Canvale nên hai bố con hưởng trọn nền thanh bình. Buyxông thường ăn trưa ở cạnh Toà án nhưng hầu như tối nào cũng về ăn với Fabrixơ. Bà nấu bếp đang nghỉ, một bà giúp việc chuẩn bị bữa ăn, chỉ cần hâm nóng thức ăn, Fabrixơ nhận nhiệm vụ này và hai người đàn ông tranh luận như hai người sống độc thân vui vẻ. Fabrixơ đã bớt uống rượu, chí ít là trước mặt bố, nhưng anh ta còn bồn chồn, ngái ngủ. Khi Buyxông nói đến tên Letxli Menxphin, anh ta chồm lên và mặt trở nên trắng bệch. Thế nào mà nó bị xúc phạm sâu sắc đến thế bởi một người đàn bà tầm thường nhỏ bé không quan trọng ấy? Người bố thầm nói như vậy và trong những lúc mà ông tin đã hiểu được con ở trên đời này, ông cân nhắc mình yêu con trai đến mức nào; tất nhiên ở mức ông làm mọi chuyện hy sinh tệ hại nhất, điều mà con gái ông không bao giờ có được ở ông.
Ê-ma-nuy-en Fo vào văn phòng của ông, trông bảnh bao. Buyxông nhận thấy rằng tự do, dù tạm thời đã là thành công của ông.
— Mời anh ngồi. Chúng ta sẽ nói chuyện một cách bình thản.
— Tôi thích sự sôi nổi hơn - Fo nói - Tôi vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng dài làm tôi đờ đẫn, gần như tê liệt.
— Và hôm nay anh hiểu ra.
— Tôi thử. Nhưng cần giúp tôi.
— Có tôi đây. Chúng ta sẽ cố tránh vụ xét xử. Một vụ xét xử luôn đáng sợ.
Ê-ma-nuy-en hỏi ông là anh có thể hút thuốc được không. Anh bắt đầu vã mồ hôi và mặt anh trở nên bóng nhẫy như được giội bởi một cơn mưa nóng. Anh nói.
— Cần phải đi vào con đường khác, con đường của người đàn ông đã giết người.
— Trước hết cần chứng minh anh không giết người, đó là điều quan trọng nhất. Mơ mộng là vô ích, một cây đũa thần không thể biến một kẻ khả nghi thành người vô tội được. Có quá nhiều dấu hiệu chống lại anh.
— Tóm lại, ông dồn ép tôi.
— Không. Tôi thử nhìn rõ vụ này, việc đó hoàn toàn khác. Bỏ qua những lời nói dối ban đầu của anh, việc đó dễ dàng gán cho sự hoảng loạn, nhưng còn việc anh đã phát hiện ra cái xác và anh bỏ trốn.
— Cũng là hoảng loạn mà thôi.
— Trong lúc ấy thì có thể, nhưng sau đó… Sẽ khó chấp nhận việc anh đã không gọi cảnh sát.
— Tôi muốn đứng ngoài mọi chuyện đó.
— Tôi biết. Đấy là điểm yếu nhưng ta sẽ cùng làm.
Ê-ma-nuy-en lấy từ túi áo vét bằng vải “tuýt” của anh ra hai tờ giấy và đưa cho Buyxông.
— Bà thẩm phán cũng yêu cầu tôi bản danh sách này. Tôi đưa cho ông trước khi trao cho bà ấy. Tôi hy vọng đã không quên một người nào.
Khoảng hai chục tên người, trong số đó Buyxông nhận thấy tên của nhiều bác sĩ, bác sĩ phẫu thuật và tên con trai ông.
— Bản danh sách này có ý nghĩa gì?
— Đó là những người đàn ông trẻ tuổi mà tôi quen biết hoặc chỉ gặp hai, ba lần từ ít lâu nay. Tôi không biết bà thẩm phán muốn làm gì trong chuyện này. Bà ấy đã yêu cầu tôi làm việc này và tôi tuân theo.
Buyxông trả lại anh bản danh sách.
— Một mình anh lập bản danh sách này ư?
— Không. Một bạn gái là Letxli Menxphin đã giúp tôi. Trí nhớ của tôi đã không còn như kỳ thi tuyển Sinh viên Y khoa nội trú nữa. Nhà tù là sự thử nghiệm khắc nghiệt làm tổn thương từ chân lên đầu, nhất là đầu. Tôi thà chết còn hơn là trở lại đấy.
— Hãy nói với tôi về Letxli Menxphin.
— Vì sao?
— Cô ấy là trung tâm của vụ án này.
Fo suy nghĩ rồi nhún vai nói rõ:
— Cô ấy đã trở thành bạn gái tôi… Cô ấy mười tám tuổi.
— Cô ấy ghét Patric Parăng và khích động anh chống lại ông ta.
— Tuyệt đối không.
— Tuy nhiên người ta sẽ nghĩ tới chuyện đó và nhất là qua đọc hồ sơ. Vấn đề là anh rút ra khỏi vụ án, anh bạn ạ, và ta cần xem xét mọi cái bẫy.
— Có thể nói rằng Letxli chỉ giải thích cho tôi về người là bố dượng của cô ấy mà tôi chỉ gặp có một lần.
— Cô ấy nghi ngờ ông ta là tình nhân của em gái sinh đôi với mình và tất nhiên phải chịu trách nhiệm về cái thai của cô ta. Hai người đã đi cùng nhau. Cho dù cô ấy chưa phải là người yêu của anh thì hai người đã có mối quan hệ thắm thiết.
— Không một chút nào.
Mặt Fo trở nên đỏ bừng.
— Không - Anh nhấn mạnh - Chúng tôi đi chơi với nhau như bạn bè.
— Công nhận chuyện này. Nhưng anh vẫn cứ nhiệt tình theo mục đích của cô ấy. Cô ấy muốn trị tội bố dượng mình và anh tán thành.
— Hãy ngừng buộc tội tôi - Ê-ma-nuy-en sôi sục phản đối. - Tôi đã cố làm cho Letxli bình tĩnh và tránh một thảm kịch. Chính vì mục đích ấy mà tôi đã đi gặp Patric Parăng.
Fo châm tiếp điếu thuốc lá vào đầu điếu thuốc và Buyxông bị mê hoặc bởi bàn tay cứng cáp và không duyên dáng của anh. Một bàn tay của kẻ bóp cổ. Ông luật sư tự hỏi: “Trong chừng mực nào, anh ta biết ta tin anh ta vô tội? Và tại sao anh ta không chấp nhận ta như anh ta đã chấp nhận luật sư đầu tiên của anh ta? Tất nhiên, sợ tiền thù lao của ta. Anh ta không thể có tiền trả. Kể cả bố mẹ anh ta đã mắc nợ”
— Tôi hiểu rất rõ anh thay đổi luật sư mới - Ông nói.
— Không có vấn đề đó, thưa luật sư.
— Vậy anh cần theo đường lối bảo vệ của tôi, nó bắt đầu bằng một cơ sở vững chắc, mặc dầu có những dấu hiệu đáng buồn, tôi sẽ chứng minh rằng anh đã không thể giết Patric Parăng.
— Làm thế nào ông có thể chứng minh điều đó?
— Anh sẽ giúp tôi trong việc này. Tôi yêu cầu anh một sự cộng tác chặt chẽ và cụ thể. Anh hãy thử nhớ lại chính xác lần cuối cùng anh vào phòng mổ. Nào nói đi và đừng căng thẳng. Anh hãy nhớ lại những hành động, những sự đi lại và những lời nói của anh.
— Ông là thầy bói phải không?
— Tôi là người bảo vệ anh, người dẫn dắt anh trong việc tìm kiếm sự thật. Tôi nghe anh đây.
Fo dụi tắt điếu thuốc, nhìn vào bàn giấy và bắt đầu:
— Tôi đã mổ hôm trước ngày xảy ra tội ác, vào cuối buổi chiều, trước khi nhận trực đêm. Một cái bọng. Bệnh nhân là một phụ nữ năm mươi hai tuổi. Khi tôi vào phòng mổ, bà ấy đã ở đó, hơi phờ phạc. Tôi nói vài lời khích lệ bà rồi tôi đi trang bị cho mình.
— Ai ở đó trong khi anh chuẩn bị?
— Bà làm nhiệm vụ băng bó… Khoan! Bà băng bó, Nađin Lôrê đang nói chuyện với một nữ y tá.
— Tên của người nữ y tá này là gì?
— Tôi nhớ là Brigit, vâng, Brigit Hênô.
— Cô ta có lý do gì để ở đấy?
— Cô ta chuẩn bị trước cho bệnh nhân mà tôi sẽ mổ.
— Nhưng lẽ ra cô ta không được có mặt phải không?
— Lẽ ra cô ta phải ra ngoài, vâng, vả lại, cô ấy chỉ ở lại có một lúc. Tất cả mọi chuyện đó diễn ra rất nhanh. Thủ tục thông thường mà.
— Sau đó anh làm gì?
— Tôi vào phòng mổ cùng với bà băng bó, Nađin Lôrê. Người gây mê đã ở đó cũng như anh sinh viên Y khoa nội trú sẽ phụ giúp cho tôi.
— Tên họ?
— Ghiôm Hecbe là người gây mê. Điđiê Flam là sinh viên Y khoa nội trú. Nađin Lôrê đi theo chúng tôi.
— Sau đó?
— Chúng tôi đã không để mất thời gian. Tôi mổ và làm công việc của tôi.
— Con dao mổ thế nào?
— Nađin Lôrê lo việc con dao khi tôi không cần đến nó nữa.
— Vậy chính cô Lôrê sắp xếp con dao ư?
— Vâng. Cô ấy lo mọi thứ: dao mổ, kẹp, gạc. Cô ấy kiểm tra mọi thứ nhằm giúp chúng tôi không quên gạc trước khi khâu vết mổ. Anh sinh viên Y khoa nội trú là người khâu vết mổ.
— Sau đó anh làm gì?
— Tôi hơi ngạc nhiên trong khi chờ bà bệnh nhân tỉnh lại. Vì bà ấy tỉnh chậm, tôi vỗ nhẹ vào mắt bà và bà mở một mắt. Người ta đưa bà về phòng bà và tôi đi thay quần áo cùng với Điđiê Flam. Chúng tôi nói chuyện với nhau. Tôi đã mổ rất nhanh và anh ta khen tôi, còn nói thêm anh ta cảm thấy còn chưa khá vững vàng để có thể thực hiện những ca mổ như thế mà không được giám sát.
— Khi nào anh ở một mình?
— Thực tình… Tôi cởi quần áo phẫu thuật cùng lúc với Flam và chúng tôi cùng đi ra.
— Anh ta có thể làm chứng việc này không?
— Tôi cho là có.
— Anh có biết ngày hôm đó đã thiếu một con dao mổ không?
— Nếu thiếu, Nađin Lôrê đã nói ngay với tôi. Nếu tôi nhớ kỹ thì con dao mổ bị thiếu đã không được báo ngay.
— Vào ngày mà anh mổ chứ?
— Có thể. Tôi cần tìm lại lịch mổ của tôi.
Fo đột nhiên có vẻ lơ láo như thể anh vừa bị lỡ tàu.
— Thưa luật sư - Anh nói - Chúng tôi chưa bao giờ làm nổi bật sự việc này, đúng là con dao mổ đã biến mất trước khi xảy ra tội ác.
— Vấn đề là ở đâu?
— Nhưng… rõ ràng ông đã quên việc này. Cả bà thẩm phán cũng vậy.
— Tôi không quên việc này.
— Vậy thì sao buộc tôi phải tổng hợp ca mổ cuối cùng của tôi? Đó hoàn toàn là vô ích.
— Không. Tôi muốn dựng quá trình ca mổ của anh, ca mổ cuối cùng rất mới mẻ trong trí nhớ của anh. Tôi cho rằng thể thức là bất di bất dịch.
— Không phải không tránh khỏi. Tôi vẫn thường không có người gây mê và người băng bó ấy.
— Nhưng dù người này hay người kia thì họ vẫn làm cùng thao tác ấy. Tôi muốn tin rằng sau khi mổ, anh thật khó nếu không muốn nói là không thể lén lấy một con dao mổ. Bây giờ thì tôi tin vào việc này.
Fo nhìn do dự, như thể anh sợ Buyxông giễu cợt anh.
— Xin ông đừng quá tin vào chuyện đó - Anh nói, giọng không ngữ điệu.
— Điều đó có ý nghĩa gì?
— Nếu tôi muốn ăn cắp một con dao mổ, tôi có thể lấy được.
— Vào lúc nào?
— Sau khi người băng bó đã đếm các dụng cụ. Tôi chỉ cần bỏ quên một đồ vật hoặc áo quần trong phòng thay quần áo để trở lại phòng mổ và lẻn vào gian xếp dụng cụ. Không có khó khăn lớn, vả lại cần phải tin chuyện này vì có một người lạ đã đến được đây.
— Tôi hiểu. Tôi cũng có một cộng sự đã thử làm việc này.
— Vậy chúng ta phí thì giờ.
— Không. Mọi mắt xích hợp thành việc bảo vệ anh cần phải vững chắc và không thể chối cãi được. Tôi ghét làm việc trên một mảnh đất lún thụt. Anh có thể ăn cắp một con dao mổ, nhưng cần chứng minh rằng đó là vũ khí cuối cùng mà anh chọn. Bởi vì người băng bó là người nghiêm túc, cô ta đếm những dụng cụ và nếu thiếu một thứ cô ta lập tức báo ngay. Hơn nữa tôi cần biết anh làm việc thế nào và trong bối cảnh nào. Tôi không phải là kẻ bới móc mà là một luật sư hết sức thận trọng.
— Thưa luật sư, tôi có cảm giác ông không tin sự vô tội của tôi.
— Tôi đã nói với anh: điều quan trọng không phải là tôi tin chuyện đó mà tôi có thể chứng minh sự vô tội và tôi tìm mọi cách làm việc đó…
— Vì tôi vô tội không tránh khỏi phải có một thủ phạm. Chứng cứ tốt nhất là phát hiện ra thủ phạm ấy.
— Anh sẽ không trở lại với bức chân dung mô phỏng kẻ lạ mặt… việc đó sẽ không tin được.
Fo nhúc nhích, giậm chân và đột nhiên nổi nóng:
— Ông không hiểu, thưa luật sư! Kẻ đó đã hất tung sự nghiệp của tôi lên trời, vì hắn mà tôi phải ngồi tù và tôi phải tự bảo vệ bằng bất cứ giá nào để không trở lại đó. Tôi căm thù kẻ đó, tôi muốn giết nó.
— May thay, chỉ có chúng ta với nhau. Anh không tính nhắc lại câu cuối cùng này trước những nhân chứng chứ. Anh điên ư?
— Ông biết rõ là không. Xin ông hãy nghe tôi, tôi muốn tìm ra kẻ đó, và tôi sẽ đạt được việc này, cho dù tôi có bị mất xác.
— Anh nói như một thiếu niên hoặc trong một bộ phim truyền hình tồi. Hãy để cảnh sát làm công việc của họ, họ được trang bị tốt hơn anh.
— Cho tới nay, họ đã chứng minh cho tôi điều trái lại.
— Những cộng sự của tôi đang tiến hành một cuộc điều tra song song. Hãy kiên nhẫn, bác sĩ ạ.
— Bác sĩ! Tôi đâu còn là bác sĩ. Và tôi không biết có thật mình sẽ lại trở thành bác sĩ…
•Bầu trời xám và có sương mù khi Buyxông trèo lên xe của mình. Không khí nóng ngột ngạt như ở địa ngục buộc ông mở máy điều hoà nhiệt độ mà ông bao giờ cũng biết vận hành. Trong vài phút, không khí đã lạnh.
Gian. Ông trông cậy ở Gian làm dịu nỗi lo âu của mình, ông thầm nghĩ “Bà ấy bốn mươi mốt tuổi, đây là người tình già nhất trong tất cả những người tình mà ông đã từng yêu. Bà đẹp thật nhưng thoạt nhìn, người ta chưa phát hiện ra, như thể bà tìm cách che giấu để sau đó làm người ta sửng sốt. Cao và mảnh khảnh gần ngang với người mẫu thời trang, bộ mặt với những nét nổi bật như một đám mây mịn màng, mắt và tóc rất đen, tuy vậy bà gợi được vẻ dịu dàng dễ bị lừa và đôi bàn tay biết vươn lên với vẻ duyên dáng của loài chim. Tuổi tác làm bà lo lắng, nó cứ trôi đi mà không đem lại cho bà điều bà ưa thích là một sự nổi danh.”
Nhưng những cuốn tiểu thuyết của bà viết chưa bao giờ được xuất bản. Bà không nản chí, sống bằng khoản trợ cấp thoải mái của người chồng cũ, một nhà công nghiệp rất giàu có mà bà vẫn giữ được những mối quan hệ bạn bè. Ngôi nhà của bà ở Tukê là món quà tặng của Becna Gamanh, người chồng cũ thỉnh thoảng qua đây vài ngày, luôn báo trước cho bà khá xa nhằm không chạm trán với Buyxông.
Hôm nay thì không có sự bất trắc nào, Gamanh đã đi Bi-a-rit với bà vợ mới và họ ở đó đến tận mười lăm tháng tám. Gian ở một mình với con chó Buđu của bà, bà bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết mới, chuyện một tỷ phú mắc bệnh siđa. Buyxông thầm nghĩ ông sẽ có quyền đọc chương đầu, điều đó sẽ giải khuây cho vấn đề riêng của ông.
Không khí biển thật gần làm ông khoẻ ra. Ông ngắt máy điều hoà nhiệt độ và hạ tất cả các cửa kính xuống. Đến giữa phố Xanh-Giăng, ông rẽ phải và đỗ xe trước “Hoa tầm xuân”, một ngôi nhà thấp và to, một công trình mới xây dựng có vẻ đua đòi xuất hiện trước ba mươi năm.
Gian đứng ở trên thềm với bộ quần áo lụa “pec-can” trắng, cổ có màu xanh nước biển. Bà tiến về phía ông, cười nửa miệng như thể bà bị đe doạ trước sự xuất hiện của ông.
— Anh hẳn đói rồi - Bà nói - Em đã chuẩn bị bữa ăn trưa.
Trong khi ông đặt túi du lịch vào phòng bà, bà quay vào bếp lấy các món ăn: thịt quay nguội với nước xốt, xà lách và nộm bí ngô. Nhưng sự háu ăn của Buyxông đã biến mất.
— Anh mệt à?
— Không hẳn. Nhưng thời gian gần đây anh ăn quá nhiều. Anh thích mình nhẹ cân hơn.
Họ uống cà phê ở hàng hiên. Vì Buyxông cởi bỏ áo vét, bà thấy ông gầy đi. Họ nói chuyện với nhau vài phút về cuốn tiểu thuyết mới của bà. Rồi đột nhiên ông thấy con mắt đen của Gian ở trên mặt ông như thể ông cầm tù nó.
— Hãy kệ đi Hăngri. Lần này anh đã tránh né. Phải chăng, thật nghiêm trọng?
— Không có gì để kể lại. Lề thói quen thuộc…
— Một lề thói quen thuộc làm bận lòng kinh khủng. Anh bị vướng vào cái bẫy nào thế?
— Tại sao em lại muốn đó là cái bẫy?
— Vì anh lo lắng. Những khó khăn bình thường không hề tác động đến anh được tí gì, trái lại, anh thách thức chúng. Hôm nay thật nghiêm trọng đến mức làm anh ăn mất ngon và làm nước da anh xám xịt. Vấn đề thuộc nghề nghiệp hay riêng tư?
Trả lời thế nào nếu ông muốn thành thật?
— Cái này giẫm chân lên cái kia.
Bà lặng lẽ quan sát ông rồi nói:
— Nếu chúng ta không thể thổ lộ với nhau những điều thầm kín thì chúng ta sẽ đi đến đâu?
— Trong trường hợp này, loại tâm tư thầm kín ấy là không thoải mái. Tốt hơn cả là tránh né.
— Một người đàn bà ư?
— Không, em yên tâm. Chúng ta hãy ngừng chơi trò đoán mò. Dẫu sao, em là người duy nhất mà anh có thể thổ lộ. Và anh cần em… như cần một cốc rượu.
Trong khi bà chuẩn bị cho ông cốc uytxki, ông thầm nhủ có lẽ mình hơi lầm lạc là nỗi sợ của ông đã không được biện bạch. Nhưng nói chuyện này với Gian, hẳn ông sẽ thấy đỡ hơn.
— Em nghe đây - Bà đưa cho ông cốc rượu, vừa nói.
— Em hãy ngồi xuống. Không, trước mặt anh cơ, thế…
Và ông im lặng, họng đột nhiên thắt lại.
— Nghiêm trọng đến thế ư?
— Thoạt đầu, đúng. Nhưng có thể anh lầm… Em biết anh đảm nhiệm việc bảo vệ một bác sĩ phẫu thuật trẻ bị buộc tội giết một người đàn ông là Patric Parăng.
— Bác sĩ Ê-ma-nuy-en Fo, vâng, em đã theo dõi vụ án này ở các phương tiện thông tin đại chúng.
— Anh ta chồng chất những sự vụng về nhưng chắc chắn anh ta không phải là thủ phạm.
— Và anh đang tìm một cái bẫy vì anh thích những sự khó khăn.
Ông nhìn bà hết sức mãnh liệt làm bà phải cụp mắt xuống.
— Em đã nói điều dại dột phải không?
— Anh rất sợ là đúng. Thực tế, nói gọn là anh sợ. Những cộng sự của anh đã làm việc rất tốt, họ đã tìm kiếm để chứng minh rằng Fo không thể giết Parăng. Một người trong bọn họ còn đi xa hơn, cô ta, vì đây là một phụ nữ, Đôrôtê Blăng đã cho vẽ một chân dung mô phỏng một người đàn ông trẻ chưa nhận dạng được ở những nơi xảy ra tội ác vào ngày hôm đó và vào giờ đó. Anh đã choáng váng khi xem xét bức chân dung mô phỏng này nhưng anh tự nhủ rằng, từ ít lâu nay anh có những sự nghi ngờ về việc nó không thể nhìn thẳng vào mặt anh. Thái độ của Fabrixơ…
— Không!
— Đó là lời anh sẽ nói nếu có ai đó thốt lên tên nó. Nhưng tốt hơn cả là công nhận khả năng này xét về mọi mặt.
— Anh có chứng cứ nhỏ nhặt nào không?
— Không có chứng cứ cụ thể nhưng có một loạt suy đoán, và một động cơ. Fabrixơ yêu Letxli Menxphin, con ghẻ của Patric Parăng. Thế mà Letxli lại ưa thích Ê-ma-nuy-en Fo.
— Em không hiểu nổi anh nữa. Chính Fo là người đàn ông phải làm cho tan nát vì Fabrixơ.
— Quá đơn giản! Chí ít đối với con trai anh là kẻ vừa say mê, vừa đồi bại như anh đã từng như vậy ở tuổi nó. Bằng cách giết Parăng bằng con dao mổ, nó làm cho Fo phải gánh chịu tội ác, vừa tách mình ra khỏi anh ta.
— Thế nào mà anh đi tới nghi ngờ nó?
— Thái độ của nó từ ít lâu nay khá lạ lùng. Nó uống quá nhiều, rõ ràng không có lý do, nó đã đặt mua cô ca. Nó nhận xét rất tồi tệ niềm say mê của nó đối với Letxli Menxphin, nó lẩn tránh mọi câu chuyện nghiêm túc với anh; nhất là chính nó khuyên Letxli phó thác việc bảo vệ Fo cho anh, cho dù, có thể là vô ý thức, nó thấy anh có khả năng phát hiện tội phạm của nó và gạt bỏ cho nó những mối lo ngại. Cuối cùng, chân dung mô phỏng giống nó.
— Anh tính làm gì?
— Nhiệm vụ càng khó khăn hơn vì nữ phụ tá của anh, Đôrôtê hoạt động sôi sục để phát hiện kẻ nào ẩn sau bức chân dung mô phỏng. Thực tế, anh có hai vấn đề, cứu Fo bằng cách chứng minh anh ta không thể giết Parăng và cứu con trai anh bằng cách thủ tiêu mọi dấu hiệu dẫn đến buộc tội nó.
Gian uống một cốc uytxki, tuy bà chỉ thích sâm banh. Bà có vẻ rụng rời:
— Nếu anh bỏ qua vấn đề thứ nhất thì sao? - Bà châm điếu thuốc lá và nói.
— Không có vấn đề đó. Anh sẽ có những phụ tá riêng của anh chống lại anh, vả lại anh sẽ không thể làm thế.
— Cho dù Fo là thủ phạm ư? Vì rốt cục, anh ta không bị kết tội vì những dự đoán đơn giản, ít nhất ta có thể nói rằng việc không rõ ràng. Càng ít hơn đối với con trai anh.
— Cuộc điều tra của cảnh sát đã tiến hành cẩu thả và bà thẩm phán thẩm cứu sẵn sàng điều tra lại. Cái bẫy là ở đó. Và Fabrixơ có thần kinh yếu đuối. Tóm lại, anh lúng túng như gà mắc tóc.
— Nếu có một phần trăm vận may để Fabrixơ không việc gì trong vụ án này, ta cần tận dụng vận may ấy. Nhưng theo em, có hơn một vận may. Chúng ta hãy suy nghĩ. Chúng ta hãy lật ngửa bài, thứ nhất, nó cần ăn cắp một con dao mổ. Phi lý.
— Nó có khả năng làm thế. Một phụ tá của anh không ranh ma bằng Fabrixơ đã chứng minh cho anh việc này rồi.
— Càng bối rối hơn: nó phải dự kiến được là ngày hôm ấy Fo đến nhà Parăng. Hoàn toàn không thể được.
— Phải. Đó là điểm duy nhất cho phép anh nghi ngờ.
— Nó có biết Parăng không?
— Anh không biết gì hết. Anh không dám hỏi nó chuyện này. Em là người duy nhất mà anh có thể nói thật.
— Này, cái mớ phỏng đoán của anh yếu lắm.
— Đối với một luật gia hoặc cảnh sát thì đúng. Nhưng đối với một người bố không muốn mù quáng nữa thì hoàn toàn đáng lo ngại.
— Đến mức quên rằng Fo đã có thể giết người ư?
— Thật quá lộn xộn. Anh thú nhận rằng Fo phạm tội rõ ràng sẽ làm anh khuây khoả. Nhưng càng ngày anh càng ít tin vào chuyện này. Fo bị rơi vào bẫy và bổn phận của anh là phải kéo anh ta ra.
— Anh có thể từ bỏ việc bảo vệ, lấy cớ bị ốm hoặc lý do nào khác.
— Đó sẽ là việc cuối cùng phải làm. Người kế vị anh sẽ khui rất nhanh việc làm của Fabrixơ.
Họ ngồi im lặng một lúc như thể mỗi người chuẩn bị riêng cho mình một kịch bản để thử thoát ra khỏi kịch bản hiển hiện trong thực tế u ám của nó. Buyxông uống hết cốc uytxki thứ hai và Gian sẵn sàng uống theo ông thì ông nói:
— Tốt hơn là chúng ta đi ra ngoài và quên đi chốc lát những vấn đề của anh.
— Lúc ấy em sẽ nói cho anh biết những vấn đề của em không thật nhẹ đâu.
Trong khi họ đi vào phố Xanh-Giăng, bà nói với ông rằng, Giơnơvievơ, con gái bà đang đi nghỉ ở Braitơn làm bà lo lắng. Gia đình người Anh cho cô thiếu nữ mười bảy tuổi ở có bốn người con trong đó ba con trai nghiện ma tuý.
— Làm sao em biết được chuyện này?
— Chính Giơnơvievơ nói với em. Chúng đề nghị nó hít “cốc-cơ”.
— Nó có sử dụng không?
— Nó khẳng định là không nhưng em không tin.
— Em lo lắng là sai. Giơnơvievơ là một cô gái lành mạnh, vững vàng.
— Hăngri tội nghiệp của em…
Cái từ “Hăngri tội nghiệp’’ đã làm Buyxông bực mình, ông nghĩ tới những con riêng của mình, ông biết không bao giờ có vấn đề này với Fabrixơ, nhưng ông không dám chắc với Matinđơ cùng đám bạn bè của nó ở Xanh Trôpez…
— Em thổ lộ với anh một điều bí mật mà em chưa hề nói với ai - Gian nói tiếp - ở tuổi mười lăm lúc đang học lớp đệ nhị, trong vài tuần lễ, sáng nào Giơnơvievơ cũng nôn oẹ, em muốn đưa nó đến bác sĩ của em để khám cho nó thì nó thú nhận với em là nó đang chờ đợi một đứa con.
— Ở tuổi mười lăm?
— Phải. Em đã cho nó đi phá thai kịp thời, cái thai mới gần ba tháng. Thế thì ma tuý…
Họ đi ngắm biển, xa xa thuỷ triều đang xuống, biển tương đối hiền lành, rất đẹp. Họ dạo chơi trên đê rồi từ từ trở lại qua phố Xanh-Giăng. Trước một cửa hàng quần áo, Gian kê cà ngắm một bộ quần áo nữ mùa hè kiểu cách táo tợn. Buyxông mời bà vào làm bà ngạc nhiên, bà không bao giờ quên tính keo kiệt của người tình, nhưng ông khẩn khoản. Bà mặc vào người bộ quần áo nữ này còn có vẻ thanh lịch hơn. Buyxông hầu như không cau mày khi nghe nói giá. Gian không hiểu nổi “Ông ấy hẳn rối loạn tâm thần mới tặng ta món quà thế này,” bà thầm nói với mình.