← Quay lại trang sách

Chương XVI FLORĂNGXƠ LARIƠ

Tôi gặp lại chiếc xe Mini cũ của mình với niềm vui nhỏ ngượng ngùng; tôi thích lái nó trong thành phố Pari, nhất là vào tháng Tám vì có thể phóng nhanh. Qua mui xe đã được mở ra, gió ấm ùa vào quét tóc tôi và mõm con Caretxơ. Trước hết tôi nhận ra cô “gái già cô đơn” là tôi, như mẹ tôi nói rằng bà dứt khoát không quen nổi khi tôi trở thành người đàn bà thế này. Những ngày ở Roayăng đã không làm tổn thương tính cô độc của tôi và tôi có cảm giác mình đã làm thất vọng những người bạn của bố tôi. Nhưng tôi đã lên cân và mặt có chút sắc hồng. Khi tôi ôm hôn ông để tạm biệt, bố tôi nói: “Với bộ mặt này con sẽ hấp dẫn mọi người ngoại quốc dạo chơi ở Pari đấy”. Vấn đề là nhắc nhở tôi rằng ông không chịu đựng nổi cuộc sống khổ hạnh của tôi.

Tôi mỉm cười trong lúc lái chiếc Mini trong đại lộ Xanh-Mixen, trái với điều tôi mong ước, phố xá khá đông đúc. Tôi chuyển sang số thấp hơn để tránh một chiếc xe tải đỗ lại trước đèn đỏ, tôi hãm phanh… mà không kết quả. Tôi cảm thấy mình chết đến nơi…

Tiếng va đập thật khủng khiếp và mặc dầu thắt đai an toàn, đầu tôi va đập mạnh, nhưng tôi không bất tỉnh. Tôi nhận ra những bộ mặt và những cánh tay giơ ra, người ta mở cửa xe chiếc Mini, nói với tôi nhưng tôi thấy những lời nói ấy không thành tiếng và tôi không thể trả lời. Ngay sau khi người ta đưa tôi ra khỏi xe, tôi cảm thấy đầu tôi như vỡ tung, nhưng đó chỉ là cảm giác vì tôi vẫn nhìn rõ và nhận thấy chiếc Mini lồng khít vào dưới chiếc xe tải.

Người ta khiêng tôi lên vỉa hè đặt tôi nằm dài trên lớp nhựa đường. Tôi nhận ra bộ cảnh phục của cảnh sát và ai đó nói với tôi rằng xe cứu thương sẽ đến không lâu. Đúng lúc này, nghĩ đến Caretxơ, tôi liền kêu lên. Một người trẻ tuổi mặc quần gin và may ô lại gần tôi, dắt con chó và hỏi tôi anh phải làm gì với nó. Tôi ngây người vài giây rồi nói với anh đưa giúp con Caretxơ đến nhà người gác cổng Toà án trong lúc chờ đợi một bạn tôi đến đón nó. Tôi cho anh ta số điện thoại của Stêphan Đatxlơ mà tôi biết anh đang ở Pari. Cuối cùng tôi thầm cầu nguyện và cảm động về chàng trai mặc may ô đã làm việc cần thiết.

Cảnh sát ngăn không cho con Caretxơ đến ngửi hít tôi, tôi nghe tiếng con chó của tôi rên rĩ, nhưng đầu tôi quá đau không thể phản ứng gì, rồi người ta đưa tôi lên cáng trong chiếc xe cứu thương, tại đây tôi được tiêm một mũi thuốc giảm đau.

Tôi tỉnh dậy ở Bệnh viện Côxanh, trong một phòng cùng một bà già rất đĩnh đạc và thấy may thay, bà ít chuyện. Tôi được quấn băng đầu và thấy đau khi thử ngồi dậy. Bác sĩ vào phòng nói với tôi rằng vết thương đầu của tôi chỉ ở bên ngoài và có khả năng tôi bị gãy vài xương sườn. Nhưng trước đó, tôi được một cảnh sát mặc thường phục tới thăm, anh ta trẻ, dễ thương và hay đỏ mặt làm tôi vui thích.

— Bà có thể nói cho tôi biết vì sao xe của bà lại chui vào sau chiếc xe tải đỗ trước đèn đỏ?

— Vì phanh bị tháo rời ra.

— Người ta đang kiểm tra khung xe Mini của bà. Nó được mấy năm rồi?

— Năm năm. Đây là một sự ngẫu nhiên.

— Hẳn ngẫu nhiên để giết bà đấy. Bà thường xuyên cho kiểm tra lại xe chứ?

— Nó vừa được kiểm tra khi tôi đi nghỉ hè. Nhưng, cuối cùng tôi đi xe của bố tôi và chiếc Mini được đỗ lại trong phố mà tôi ở. Tôi sẽ cung cấp cho ông giấy tờ kiểm tra xe chính thức.

Người cảnh sát trẻ ngập ngừng trước khi hỏi tôi:

— Bà có nghĩ rằng có thể là một vụ phá hoại không?

Tôi phải thú nhận rằng tôi cũng không nhận định tình huống có thể xảy ra này nên tôi ngỡ ngàng một lúc.

— Biên bản giám định sẽ cho biết chuyện này, phải không?

Tôi không thể ngăn nổi hai bàn tay mình run lên. Nếu có chuyện này thì sao? Và nếu cuộc tấn công Letxli Menxphin và kẻ theo dõi không phải là một ảo ảnh?

— Bà có vẻ bối rối - Viên cảnh sát nhận xét. - Có lý do nào về sự phá hoại này không?

— Tôi là thẩm phán thẩm cứu - Tôi dại dột nói, vì chắc chắn anh ta đã biết rồi.

— Chúng tôi sẽ có biên bản giám định trong hai hoặc ba ngày nữa - Anh ta kết luận - Những chuyên gia cũng đang nghỉ hè.

Anh ta vừa ra khỏi phòng tôi, tôi liền gọi đi Roayăng. Bố tôi lập tức trả lời tôi. Tôi đã định không làm hỏng những ngày nghỉ của ông nhưng lúc này tôi quá bối rối không thể im lặng được.

— Bố về ngay ngày mai - Ông nói với tôi.

Tôi không dám nói với ông là đừng làm như vậy vì tôi rất muốn ông đến, ông là bức tường rất mềm để tôi có thể dựa vào đó. Stêphan Đatxlơ đã gọi điện nói anh đang trông nom con Caretxơ và sẽ đến thăm tôi vào buổi tối, sau những cuộc hẹn của anh.

Máy nội soi cắt lớp không phát hiện được điều gì nghi ngờ và việc chụp lồng ngực tôi cho thấy rất tốt. “Nhưng người ta còn giữ bà một thời gian, vì phải rất cẩn thận” - Người chiếu điện nói với tôi - “Trong loại tai nạn này, đôi khi sau vài ba ngày mới xảy ra những chuyện bất ngờ.”

Tôi chỉ còn cách để mình được chăm sóc trong lúc nhìn máy thu hình với ống nghe để khỏi làm phiền bà bên cạnh.

Khi Stêphan Đatxlơ vào buồng tôi, tôi lại thấy mái tóc hoe vàng, nụ cười thân thiết và mùi nước hoa Cô-lô-nhơ của anh. Anh đem cho tôi sôcôla và một giỏ trái cây.

— Ý nghĩ gì để đi trong chiếc xe tồi tàn cũ nát ấy - Nói rồi anh ngồi lên giường tôi - Với cuộn băng này, em giống Gacbô trong phim “Màn che những ảo tưởng”.

— Hãy thôi trò phỉnh nịnh em đi, chuyện này làm em chết cười và, ơ kìa! Sườn em!

— Caretxơ khoẻ lắm, anh khẳng định với em điều này vì lời đầu tiên trong điện thoại của em là dành cho nó. Em có biết sự thô bạo của nó không?

— Nó ăn thế nào?

— Rất khoẻ. Rất tiếc làm em thất vọng, nhưng nó đã chấp nhận anh. Không rầu rĩ cũng không loạn thần kinh. Chúng ta có một con chó thật khôn.

— Em muốn gặp nó - Tôi buồn bã nói.

— Không được. Nó đang ở trong xe của anh. Anh sẽ thay em nói với nó nhiều chuyện. Giờ đây hãy nói cho anh biết về tai nạn ấy. Anh tin rằng em là một người lái xe thận trọng.

— Em luôn như vậy, nhưng khi một chiếc xe vừa được kiểm tra lại không đáp ứng nữa khi ta hãm phanh, cái đó có thể là phá hoại.

Anh chăm chú nhìn tôi làm hằn một nếp nhăn giữa đôi lông mày hoe vàng và mắt anh trở thành màu xanh nước biển.

— Trời đất! Em nói nghiêm chỉnh đấy chứ?

— Không thể nghiêm chỉnh hơn.

— Kẻ nào muốn cái chết của Florăngxơ tuyệt vời này thế?

— Tất nhiên là một kẻ điên gàn rồi. Một kẻ điên gàn lạnh lùng không muốn em tống y ra toà đại hình.

— Cảnh sát biết chưa?

— Chính họ đòi hỏi giám định xe của em.

— Khi nào em được trả lời?

— Sớm thôi. Nhưng anh đừng lo, bố em sắp về. Em sẽ đến sống tại nhà ông.

Im lặng. Xtêphan nhìn với vẻ thôi miên bà già ở bên tôi đang ngủ, miệng há ra và khẽ ngáy.

— Tuổi già không thương xót ai - Anh mỉm cười nói. - Cảnh tượng đáng buồn thay! cầu Trời giữ cho anh khỏi đi đến đó. Anh đã gặp lại Giăng Giăccơ - Anh nói tiếp.

— Anh ấy có khoẻ không?

— Không sáng sủa gì. Anh ta càng ngày càng có những chuỗi ngày ở bệnh viện lâu để khám nghiệm.

— Nghiêm trọng hả?

— Anh sợ là đúng. Anh ta có nói với anh về em, anh ta muốn gặp lại em.

— Khôi hài làm sao!

— Đúng hơn là thống thiết. Chúng ta đừng nói tới anh ta nữa. Ngày mai anh sẽ trở lại.

Nhưng ngày hôm sau, bố tôi cho chuyển tôi tới Bệnh viện khác ở Nơiy, tại đây tôi có một phòng riêng trông ra một công viên nên tôi có thể trông thấy Caretxơ khi Xtêphan đến thăm tôi. Viên cảnh sát trẻ trở lại báo cho tôi biết rằng bộ phanh của chiếc Mini đã bị phá hoại. Tôi nuốt nước bọt không thể nói được

— Một sự phá hoại gây tội ác - Anh nói - Thật hết sức may mắn là bà cho xe chạy chậm và thùng xe chắc chắn. Những chiếc xe Anh nhỏ lại khoẻ hơn những chiếc xe Pháp cũ to xác…

Một cuộc điều tra được mở ra, nhưng chúng tôi, người này cũng như người kia biết rằng nó sẽ là chuyện hão.

Khi bố tôi đến gặp tôi, tôi nói ngay với ông về việc giám định chiếc xe. Ông tái mặt và đỡ tôi đứng lên:

— Chúng ta hãy đi một vòng trong vườn. Bố sẽ giúp con.

Tôi có cảm giác không khí ở công viên và hương thơm các loài hoa nhiều màu sắc làm tôi ngây ngất. Tôi bước chệnh choạng, được bố tôi dìu đỡ. Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài mà ánh nắng chiều tà không rọi tới. Tôi cảm thấy bố tôi rất lo lắng hơn cả tôi. Ông hỏi tôi:

— Một tên cướp ư? Một tên cướp mà con đã buộc tội nặng ư?

— Con không thấy tên cướp. Thật tình mà nói, con khá khoan dung đối với chúng.

— Vậy hồ sơ Fo?

— Có thể.

— Con đã không nói hết với bố. Bố biết con đã cho Fo được tại ngoại. Phải chăng điều đó có nghĩa là con đã thấy rõ một tên thủ phạm khác?

— Một kẻ lạ mặt.

Tôi nói với ông về những cuộc nói chuyện cuối cùng của tôi với Ê-ma-nu-en Fo và bức chân dung mô phỏng mà luật sư Blăng cho thực hiện.

— Với sự thoả thuận của ông Buyxông chứ? - Ông hỏi.

— Tất nhiên. Nhưng bố làm con bối rối… Trước khi đi nghỉ hè, Buyxông đã không đề cập đến bức chân dung mô phỏng.

— Hoặc giả ông ta quên, điều này làm bố ngạc nhiên đấy, hoặc giả ông ta nghĩ rằng bức chân dung mô phỏng này không có chút quan trọng nào.

— Còn bố có cho nó quan trọng không?

— Thoạt đầu, có, không thể bỏ qua được.

— Thật kỳ lạ… Từ ít lâu nay luật sư Buyxông không còn như trước nữa. Hầu như, có lẽ chỉ là một cảm giác, hầu như ông bất đồng với thân chủ của mình.

— Việc đó không có gì là không bình thường cả. Sự bất đồng giữa bố và thân chủ của mình cũng thường xảy ra. Nhưng con có lý ở một điểm: lần cuối cùng bố gặp Buyxông, bố thấy ông ta vội vàng không cần thiết, nhất là rất bồn chồn, dễ kích động, điều không bình thường ở ông ta. Nhưng có khả năng ông ta có những vấn đề với vợ và những người tình của ông ta, hoặc với con gái.

— Những người đàn bà - Tôi nói - Chỉ toàn phụ nữ thôi. Tại sao ông ta không có vấn đề với con trai mình?

— Con biết Fabrixơ là chàng trai không có vấn đề rồi.

— Kẻ nát rượu. Con đã thấy anh ta bắt tay vào việc.

— Hãy trở lại với vấn đề riêng của con… Con cần xin nghỉ vài tháng.

— Không có vấn đề đó. Con không muốn bỏ vụ án Parăng. Nếu con vắng mặt quá lâu, người ta sẽ trao hồ sơ cho một thẩm phán khác.

— Đó chính là điều bố mong muốn.

— Nhưng đó là lệch lạc. Con sợ nhưng con không hèn nhát.

— Con hãy nhớ tới thẩm phán Rônơ và thẩm phán Mixen. Cả hai người này đều bị ám sát. Bố muốn thấy con sống hơn là can đảm.

— Sự đe doạ đè nặng lên con nhưng không vì thế mà con ngừng việc này.

— Có chứ.

Tôi suy sụp, nhưng không chịu thất bại. Tôi đã qua tuổi vâng lời, dù đó là người bố hết mực yêu quý. Sau một lúc im lặng trong đó chúng tôi dò xét nhau với nụ cười giễu cợt, tôi thốt lên:

— Đó là cách tốt nhất để giương bẫy với y?

— Ai?

— Kẻ tấn công con với kẻ giết Patric Parăng chỉ là một người.

— Bố không hiểu nổi con nữa - Bố tôi nói với vé ác ý khó chịu vì ông đã hiểu rõ.

— Con sẽ đóng vai “con dê cái”.

— Đừng ngớ ngẩn thế. Vai trò ấy quá nguy hiểm.

— Liệu con có thể đề nghị bố một việc không?

Tôi cảm thấy ông bị kích động, bồn chồn.

— Đó sẽ là gian dối - Ông nói - Nhưng bố nghe con đây.

— Bố giúp con, không chính thức, tất nhiên, nhưng không ra mặt, nếu con dám nói thế.

— Quả là bất chính.

— Nhưng không tránh khỏi.

Chúng tôi chậm bước về phòng tôi. Bố tôi đỡ cánh tay tôi với vẻ dịu dàng quá mức.

— Bố không thấy bố có thể giúp con thế nào - Ông nói trong khi dìu tôi lại giường mình.

— Quả thật con yêu cầu bố việc không thể làm được.

— Được. Việc “không thể làm được” này có ý nghĩa gì?

— Bố nghiên cứu hồ sơ với cái nhìn hoàn toàn mới mẻ, bố phát hiện có điều gì khập khiễng trong đó.

— Việc đó không làm bố vui lòng.

— Vậy chúng ta không nói tới chuyện này nữa.

— Đó là bất hợp pháp.

— Ta có thể lẩn tránh pháp luật. Con cần hỏi ý kiến một luật sư.

— Đây sẽ là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu sự nghiệp của bố đấy.

Ông dùng thì có điều kiện trong câu này, mọi việc không phải đã tuyệt vọng. Tôi thử vận may của mình:

— Chính là điều đó hoặc mối nguy hiểm đối với con vào mỗi lúc.

— Con khá sáng suốt để tự con thấy điều gì khập khiễng trong hồ sơ.

— Không. Con thường đọc lại hồ sơ. Con không thấy gì hết.

— Bố có ý định nghỉ tiếp vài ngày.

— Tuyệt. Bố hãy quên lời đề nghị của con, con tự xoay xở lấy.

— Hãy khoan! Bố sẽ không đi nữa, không, chừng nào con bị phơi ra trước mọi hiểm hoạ. Hãy trao hồ sơ ấy cho bố.

Năm ngày sau, tôi khoác tay Stêphan Đatxlơ xuất viện. Con Caretxơ chờ chúng tôi ở ngoài xe và thế là một lễ hội không dứt. Những chiếc xương sườn bị rạn của tôi còn làm tôi đau và tôi sẽ đến ở nhà bố tôi để dưỡng bệnh nhưng tôi mong những ngày này sẽ ngắn ngủi.

— Em có thể đến ở nhà anh - Stêphan nói.

— Cảm ơn, nhưng bố em đang ở Pari vì em, nên em không muốn bỏ mặc ông một mình.

— Anh rất yêu em - Anh còn nói.

Rồi chúng tôi im lặng trong suốt chặng đường. Anh tiễn tôi tới tận cửa và sau khi ôm hôn tôi, anh nói rất nhanh:

— Giăng Giăccơ đang nguy kịch - Em có thể gọi điện cho anh ta chứ?

Tôi lấy lại hồ sơ Fo mà bố tôi nghiên cứu thật tỉ mỉ làm tôi thèm muốn như ông. Chúng tôi thoả thuận với nhau là chỉ nói tới chuyện này khi ông đọc xong.

Mẹ tôi đã trở về mà không báo trước và sớm hơn dự định, nói rằng bà không thể bỏ mặc chúng tôi sống cô đơn trong một căn hộ sớm trở thành một khu rừng. Bà đã chấp nhận Caretxơ với vẻ nhẹ nhàng làm tôi không ngờ bà lại cam chịu thấy những chiếc lông vàng trên thảm lát sàn màu xám nhạt của bà và nói bà rất vui thấy tôi trở về với gia đình.

Cuối tháng Tám này thật tuyệt vời với những màu sắc êm dịu, có sương mù và ấm áp gợi cho tôi đi dạo trong những phường vắng vẻ cùng với mẹ tôi dắt mũi con Caretxơ, điều mà tôi chưa thể cho phép mình dắt nó. Chúng tôi vào những sân ở phường Mười tám và tôi không ngờ ở quận Bảy này vào lúc bình thường ít đông đúc lại có sự đi lại dạo chơi nhộn nhịp đến thế. Tôi phát hiện những khách sạn nhỏ đặc biệt kín đáo và rất đẹp hầu như dành cho những người dân Pari ở thời đại khác đến ở, tóm lại tôi phát hiện một khu rừng tráng lệ ở thủ đô Pari.

Sau khi được biết tôi bị tai nạn, Letxli Menxphin đã lập tức gọi điện cho luật sư Buyxông để hỏi thăm tin tức nhưng ông ta từ chối không nói cho cô biết tôi nghỉ dưỡng sức ở đâu. Một lần nữa viên lục sự của tôi lại hớ hênh, để vẻ duyên dáng của Letxli bắt mất hồn. Cô ở bên kia đầu dây và hỏi tôi rằng cô có thể đến thăm tôi không. Tại sao không?

Cô ở đây vào năm giờ, giúp tôi không mó đến đồ sứ của mẹ tôi.

— Tai nạn ngớ ngẩn - Lần thứ ba Letxli nói câu này - Chiếc xe Mini của bà cũ rồi ư?

— Vâng, nhưng bảo hiểm sẽ bồi thường cho tôi.

— Tôi không nghĩ đến chuyện đó.

Tôi biết rõ cô nghĩ gì nhưng tôi lái câu chuyện sang hướng khác.

— Vài ngày nữa tôi sẽ trở lại toà án khi tôi hoàn toàn mạnh khoẻ. Tôi sẽ sớm triệu tập bác sĩ Fo. Anh ấy có khoẻ không?

— Tốt. Tin tưởng. Anh ấy đã có những cuộc nói chuyện với luật sư của anh và anh ấy đã lấy lại được sự năng động của mình.

— Hai người đã đính hôn chưa?

— Không. Điều đó không quan trọng.

Cô nhấn mạnh rằng cái từ “quan trọng” hiện tại đang đeo đuổi cô cho tới giấc ngủ, và cô cười, nụ cười trong sáng, rất trong sáng như đôi mắt cô. Trong lúc quan sát cô tôi bỗng cảm thấy mình đã già. Mười năm chia rẽ chúng tôi, trong thời gian ấy tôi không biết thầm nhủ mình trẻ và đó là chuyện ngắn ngủi tuyệt vời. Tôi làm việc, tôi đau khổ để rèn cho mình sự chín chắn, một công việc tốt đẹp. Tôi tiếc sự nghiêm chỉnh ấy đã tước đi của tôi tính chất vô cớ và sự điên cuồng nào đó. Đã quá muộn đối với tôi, chắc chắn tôi không được tạo hóa ban cho đối với tuổi thanh niên. Không thể chối cãi, Letxli có được điều đó.

Tôi yêu cầu cô nói với tôi về em gái cô mà hiếm khi cô nhắc tới. Tôi không dám nói với cô rằng điều đó sẽ giúp tôi để xác định vị trí của Patric Parăng tốt hơn một chút.

— Trong một thời gian dài - Cô nói - nói về An đối với tôi là nỗi đau thực sự. Nhưng Ê-ma-nuy-en đã giúp tôi vượt qua nỗi đau đớn này vì anh ấy cần tôi và anh muốn biết rõ hơn đứa em gái này mà tôi rất yêu mến.

Cô nói với tôi không thể nhớ lại dù chỉ một lúc tuổi thơ và tuổi thiếu niên của cô em mà cô không muốn gắn kết với cô em gái sinh đôi của mình. Cô có thói quen che chở cho em, tránh cho em mọi nỗi thất vọng, mọi khó khăn, và An hoàn toàn chấp nhận, điều này đối với cô bé hầu như tự nhiên.

Tuy nhiên họ rất khác nhau, không chỉ về hình thể mà cả về trí tuệ. Letxli không sợ gì hết, còn An dè dặt kín đáo. Cô chị học xuất sắc, cô em theo học các lớp thật khó nhọc và chậm hơn Letxli một năm học. Không có nỗi đắng cay nào về phía An, cô khâm phục chị nhưng không vì thế mà muốn như chị. Tóm lại, họ biết bù trừ cho nhau.

— Tuy nhiên - Tôi nói - An đã tuột khỏi tay cô mà cô không biết. Điều đó có làm cô ngạc nhiên không?

— Có chứ. Tôi thú nhận là tôi không hiểu gì hết về cơn khủng hoảng ấy. Tôi quá tự tin và tin vào quyền lực của tôi đối với An. Tôi không thấy nó lừa bịp để không xúc phạm tôi hoặc hoàn toàn ngu ngốc vì nó sợ sự phản ứng của tôi. Chỉ sau khi nó mất, tôi mới hiểu thì quá muộn.

— Theo cô, cuộc phiêu lưu tình ái của cô ấy với Patric Parăng bắt đầu vào thời gian nào?

— Có khả năng vào tháng chín khi chúng tôi thường xuyên ở bên nhau, chí ít là trong ngày. An trở lại trường trung học để chuẩn bị thi tú tài còn tôi chờ vào trường Đại học Luật. Tôi lợi dụng dịp này để hầu như ngày nào cũng chơi quần vợt nhưng An không bao giờ thử chơi cả. Tôi cho rằng bố dượng tôi đến đón nó ở trường trung học, như thỉnh thoảng ông ấy đi đón chúng tôi trong năm học trước. Ông ấy đưa chúng tôi về bằng xe, đỡ cho chúng tôi một chặng dài đi bộ. Riêng đối với An, ông ấy giở trò quyến rũ và con bé dại dột đã mắc phải. Trong gia đình, ông ấy là người duy nhất khích lệ nó diễn kịch. Nó đã ghi tên vào một lớp, nhưng mẹ tôi buộc nó dành ưu tiên cho việc tốt nghiệp tú tài đã. An thường lừa dối, bỏ học ở trường trung học để đến trường Nghệ thuật Sân khấu và Patric đã xin phép các giáo sư Triết học và Anh văn cho nó. Tôi biết chuyện này, nghĩ rằng việc đó không đi quá xa. Bố dượng tôi luôn có sự ưu ái đối với An. Khi chúng tôi còn nhỏ, ông ấy đặc biệt quan tâm đến nó và để mẹ tôi chăm sóc tôi.

— Mẹ cô không nghi ngờ gì chuyện này ư?

— Hầu như bà ở xa nghìn dặm. Bà nghi ngờ Patric lừa dối bà nhưng bà không sao tin nổi việc đó là xảy ra với con gái mình, con bé mơ mộng và ngây thơ ấy.

— Có thể nói An đã phản bội cả hai người.

— Nhưng chính nó phải trả giá rất đắt. Tôi còn ghét Patric, muốn ông ta chết quách đi. Tôi muốn trả thù cho An nhưng không phải như thế.

— Còn cuộc sống riêng tư của cô thế nào, Letxli? Có chuyện gì trong cuộc sống này?

— Không có ai cả.

— Người ta không tán tỉnh cô à?

— Có chứ. Nhưng những gã trai ấy không đáng kể đối với tôi. Vì tôi chống lại anh ta, Fabrixơ Buyxông có ý muốn kết hôn với tôi…

— Tại sao không? Đây là một đám tốt đẹp mà.

Cô lại cười với vẻ duyên dáng tự nhiên.

— Đó là cảm nghĩ ở thời đại khác - Cô nói - Không giống bà. Một đám tốt đẹp! Người ta không lấy một đám vì lợi mà lấy một người đàn ông, và ở giới hạn nào đó, người ta không lấy chồng. Fabrixơ là một bạn tốt, nhưng không bao giờ tôi có thể yêu anh ta. Không hơn gì Xaviê, một người cầu hôn khác.

— Hãy nói với tôi về Xaviê.

— Không có gì để nói cả. Anh ta chơi quần vợt với tôi, anh ta cao lớn, tóc hung, vận động viên và không có ma lực.

— An có những chàng trai tán tỉnh cô ấy không?

— Theo tôi biết thì không. Thế nhưng nó xinh đẹp hơn tôi.

— Ở lớp Sân khấu của cô ấy thế nào?

— Nó có những bạn trai. Nhưng những người mới học làm diễn viên quá tự mê mình. Sau này họ mới quan tâm tới tình yêu khi đã thành đạt.

— Còn ở trường trung học?

— An không thích những gã trai cùng tuổi với nó; nó đã nói rõ ý này với Patric.

— Nhưng một chàng trai cùng độ tuổi với cô ấy có thể thầm yêu cô ấy và ghen với Patric Parăng.

Cô suy nghĩ, mời tôi một điếu thuốc lá, uống một ngụm trà và cười giễu cợt.

— Tôi thực sự không hiểu nổi một học sinh trung học mặt đầy trứng cá lại ăn cắp con dao mổ để đi giết bố dượng tôi.

Chúng tôi nói chuyện một lúc về năng khiếu của An về đàn dương cầm, sự nhút nhát của cô mà cô cho là để trừ tà trong lúc theo học các lớp nghệ thuật sân khấu; về tinh thần lãng mạn và sự dịu dàng của cô bé. Rồi tôi yêu cầu cô nói với tôi về mẹ cô và Letxli có câu trả lời gây sửng sốt.

— Tôi hiểu biết rất ít về bà.

— Vì sao?

— Vì đây là một con người chỉ lao mình vào cơn giận dữ. Những cuộc cãi lộn với bố tôi ở Mỹ làm cho An và tôi, những đứa trẻ không sao chịu đựng nổi. Điều bí ẩn thường xuyên này biến mẹ tôi thành một con quỉ, một sức mạnh gây tai hại. Chúng tôi bịt tai để không phải nghe bà nói. Sáng hôm sau bà lại trở nên hết sức lãnh đạm thờ ơ làm chúng tôi hoang mang và chúng tôi hầu như không dám nói chuyện với bà.

— Còn hiện nay?

— Đây là một người đàn bà khổ sở nhưng xứng đáng. Bà khước từ nói chuyện với Patric. Nhưng có khi chúng tôi gợi nhớ đến An, đứa con gái yêu quí nhất của bà và trong những lúc này, tôi đau khổ gấp đôi, vì mẹ tôi và việc mất đứa em gái.

Letxli chia tay tôi quãng sáu giờ để đi gặp E-ma-nu-en Fo. Họ hiếm khi rời nhau như thể họ là cái phao cứu hộ giữa người này với người kia. Khi bố tôi về ăn cơm tối, ông nói với tôi là sau đó ông sẽ nói chuyện ngay với tôi. Mẹ tôi rất khoan khoái từ khi tôi sống ở đây và không hối tiếc đã rời Roayăng. Bữa cơm rất vui vẻ như mỗi khi tôi hỏi bà về tuổi thanh xuân của bà, khi bà được theo đuổi tán tỉnh không chỉ bởi bố tôi mà cả một số đáng kể những chàng trai, “trái tim tan nát”, bà nói rõ, đã làm họ thất vọng. Bố tôi im lặng, sung sướng thấy bà hân hoan đáng kể và thật hiếm có. Ông vui lòng trả lời bà khi bà tả cho tôi ngày sinh nhật của tôi hồi tôi năm tuổi mà tôi không nhớ. Mẹ một bạn nhỏ của tôi hình như đã sờ vào áo tôi và rõ ràng tôi không thích bà này. Không một lời phản đối, tôi đi vào buồng tắm để lấy nước và xà phòng giặt chỗ vải đã bị “vấy bẩn” ấy.

Mẹ tôi còn cười về chuyện này nhưng bố tôi nhắc bà rằng, trong lúc ấy, “nó” bối rối một cách khủng khiếp.

Giữa bà và ông có những cái nhìn đồng tình làm tôi thích thú. Những năm tháng khó khăn thuộc về quá khứ. Có lẽ tôi sẽ không thấy mẹ tôi căng thẳng, lo lắng hoặc khép mình lại bởi nỗi buồn tồi tệ nữa. Tôi có cảm giác chúng tôi lại đang ở trong một gia đình thực sự.

Bố tôi ra hiệu cho tôi đi trước vào văn phòng ông nên tôi ôm hôn mẹ tôi để bà đi xem một phim ở màn hình nhỏ.

— Hãy ngồi xuống, Florăngxơ. Bố thích đứng hơn. Việc đọc hồ sơ bắt bố ngồi quá lâu trên ghế.

— Những kết luận của bố ra sao?

— Một sự khó chịu. Không phải vì chiếc ghế bành đâu.

— Bố có thể nói rõ hơn đi?

— Rất tiếc. Có lẽ là méo mó nghề nghiệp, hầu như việc bảo vệ không được rõ ràng, cụ thể.

— Đó cũng là ý kiến của con và việc đó không thúc đẩy con thực hiện sớm hơn.

— Bố ái ngại cho anh ta nhưng đấy mới chỉ là cảm giác đầu tiên. Bố đã ghi chép và có ý phát triển những điểm ghi chép được. Bố còn cần chút thời gian nữa.

— Con sẽ giúp bố bằng cách trao cho bố những ý phát triển của con trong cả một quyến vở xuất phát từ những ghi chép của con. Bố đã biết những thói kỳ quặc của con đôi khi lại có ích đấy.

Bố tôi bước từ bên tường bên này sang tường bên kia, điếu xì gà trong tay đã tắt. Ông cao lớn, vẫn đẹp trai, cường tráng.

— Fo của con rất yếu đuối - Ông nói - Bố không hiểu nổi người đàn ông này. Nỗi buồn vì tình của anh ta… Trời ơi! Rút cục, một bác sĩ phẫu thuật khá xuất sắc để mình bị giày vò bởi một phụ nữ duyên dáng. Cô Pedi ấy dễ có cảm tình. Nhưng thật tồi tệ, người ta muốn giày vò anh ta! Đó là việc mà Buyxông đã không làm.

— Fo lại vừa trỗi dậy. Con cho rằng Buyxông phải biết ơn anh ta. Cho đến nay, anh ta không làm cho nhiệm vụ của ông được dễ dàng. Còn bố, bố sẽ làm gì nếu bố là người bảo vệ anh ta.

— Trước hết, bố yêu cầu một cuộc điều tra bổ sung; thứ nhất, về việc lấy cắp con dao mổ; thứ hai là về những lời khai nhân chứng lờ mờ, không đầy đủ, tóm lại rất không nghiêm chỉnh.

— Bố có tin Fo phạm tội không?

— Thành thật mà nói, không. Mà kẻ phạm tội là một tên đểu cáng vừa ký vào bản án tội ác của y bằng cách gây tai nạn cho con.

Tôi đã nghĩ tới chuyện này ngay từ đầu, nhưng những lời này thốt lên từ miệng bố làm tôi khiếp sợ. Không cần nói với ông điều này. Tôi mỉm cười.

— Có thể đó là sự trùng hợp - Tôi nói.

— Đừng ngớ ngẩn thế. Bố có ý định tặng con một chiếc xe, nhưng con phải chờ. Những chiếc taxi không phải được làm cho những con chó.

— Đúng thế. Không có xe, con không thể đưa con Caretxơ đi theo.

— Con sẽ ở lại đây một thời gian cần thiết để giải quyết vụ án này. Không thể để con phải gánh chịu một rủi ro nhỏ nhặt nào. Bố sẽ thuê một thám tử tư vì cảnh sát chính thức sẽ không bằng lòng tiến hành. Những đơn khiếu nại chống X., họ có tới hằng trăm bản mà chẳng đạt được kết quả gì.

— Một thám tử tư! Nhưng đối với ông ta cũng thế, đó là một đơn khiếu nại chống X.

— Ông ta sẽ bị trả giá để thử biến X. ấy thành một kẻ có thể nhận dạng được. Những ghi chép của con đâu?

— Ở nhà con. Bằng cách nào con cũng phải qua đó để lấy thư tín và vài thứ đồ dùng của con.

— Bố đi cùng con.

Bố tôi đã triệu tập Duyliêng-đờ-Xơru đến nhà ông, tại văn phòng. Ông quen biết ông ta từ mười năm nay và thường sử dụng ông ta mà tôi không biết. Xơru là một người đàn ông đẹp trai, rõ ràng chưa đến bốn mươi tuổi, vẻ thanh lịch kín đáo, nụ cười nhăn nhúm và mái tóc hoe ngả hung. Một thám tử hành nghề với vẻ tài tử và điều khiển một nhóm gồm mười hai cộng sự.

Duyliêng Xơru đặt cho tôi vài câu hỏi: xe của tôi đỗ ở đâu ngay trước khi xảy ra tai nạn? Trong phố, không xa nhà tôi. Trong mùa hè người ta thấy xe đỗ hầu như khắp chỗ. Trong số những người thân quen của tôi, thời gian ấy, ai ở Pari? Viên lục sự của tôi, người láng giềng ở căn hộ phía trên, Ê-ma-nuy-en Fo mà tôi đang thẩm cứu hồ sơ, Letxli Menxphin, Stêphan Đatxlơ. Và tôi quên những người khác.

— Chắc chắn đấy chứ? - Ông ta nói.

Bố tôi đưa cho ông một bản danh sách:

— Ông có ở đây tên của mọi nhân chứng được con gái tôi thẩm vấn trong việc thẩm cứu hồ sơ Fo. Cái này sẽ giúp ích cho ông. Ông tính khi nào thì bắt đầu?

— Tôi đã bắt đầu. Tôi sẽ bố trí ba người vào vụ án nhằm có thể đạt được kết quả trước khi lại tiếp tục đi nghỉ.

Ông quay về phía tôi, đúng chỉ một cái nhìn.

— Bà đặc biệt nghi ngờ người nào?

— Không.

— Bà có thường đi ra ngoài không?

— Không. Nhưng tôi tính trở lại Toà án trong vài ngày nữa.

— Bà có muốn được trông coi không?

— Có - Bố tôi nói và nói thêm với nụ cười nhẹ - Nó là con gái độc nhất của tôi.

Ngay sau khi Duyliêng-đờ-Xơru cáo lui, tôi phản đối: theo tôi việc bảo vệ này là thừa. Nhưng bố tôi tỏ vẻ khó tính. Kết cục, việc đó làm tôi vững lòng. Trong khi ông đến giam mình trong văn phòng ông để đọc nốt những ghi chép của tôi, tôi đến gặp mẹ tôi trong phòng bà, tại đây bà nằm dài trên giường đọc một cuốn tiểu thuyết lịch sử. Hẳn tôi thừa hưởng ở bà sức hấp dẫn đối với cái giường trong mọi trường hợp.

— Ta nói chuyện nhé?

— Vui lòng - Bà gấp sách lại và nói - Bố con con có những cuộc nói chuyện bí mật làm mẹ phải suy nghĩ. Mẹ mong không có gì quan trọng chứ?

— Về công việc thôi.

— Hồ sơ Fo của con thế nào rồi?

— Như những hồ sơ khác thôi.

— Thật bất hợp pháp - Bà khẳng định với nụ cười dữ dằn.

— Chính vì điều đó mà bố con con phải lánh mình.

Bà đến ngồi trước mặt tôi trong chiếc ghế bành to và ngồi thụt sâu vào với vẻ thích thú.

— Mẹ phải đọc sách trong chiếc ghế bành này - Bà nói - Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Mẹ theo dõi vụ án Parăng trong báo chí và mẹ không sao tin nổi bác sĩ phẫu thuật trẻ của con lại phạm tội.

— Vì đó là một người có địa vị. Nhưng những người có địa vị vẫn có thể giết người, họ đã chứng tỏ điều này.

— Mẹ biết. Đó là chuyện khác… một loại trực giác, Fo của con không thế giết người theo cách đó được. Có thể bằng một khẩu súng ngắn chứ không phải bằng con dao mổ. Đó thật quá… nực cười.

— Nếu mẹ phải giết một người. Mẹ sẽ hành động thế nào?

— Mẹ đã nghĩ tới chuyện này khi bố con bắt đầu lừa dối mẹ.

— Mẹ muốn giết bố à!

— Không phải ông ấy mà người khác, một người đàn bà.

— Thế rồi sao nữa?

— Súng cạc-bin, bắn vỡ mặt. Xưa kia mẹ là tay súng cừ.

— Mẹ! Mẹ kinh khủng thật đấy!

— Mà không! Việc đó an ủi mẹ để tưởng tượng ra cảnh ấy, chuẩn bị và thấy mọi hiệu quả trong đó. Việc đó tất nhiên dừng lại ở đấy thôi. Bởi vì mẹ cũng hình dung việc tiếp theo: việc bị bắt giữ, vụ kiện, nhà tù. Cho dù với một luật sư tài giỏi như bố con thì sự trừng phạt cũng sẽ không thể chịu đựng nổi.

Chúng tôi cười và tôi thấy thoáng qua hình ảnh của người đàn bà rất đẹp là mẹ tôi trước đây.

— Còn con? - Bà nói - Con không bao giờ muốn giết một người đàn ông chứ?

— Không bao giờ.

— Ngay cả Giăng Giăccơ? Ngay cả Stêphan nữa?

Tôi đờ người, nhưng mẹ tôi vờ không nhận thấy. Bà nói tiếp:

— Mẹ chưa bao giờ thấy một người đàn bà hoặc một người đàn ông thầm lặng đau khổ như con. Con hoàn toàn thay đổi. Nỗi đau khổ giày vò con và con không nói gì hết; lẽ ra mẹ buộc con phải thốt ra vài câu, vài lời, vài giọt nước mắt khô khốc, vài tiếng kêu nghẹn ngào. Con biết không, mẹ rất sợ. Con đi đến tự huỷ hoại mình bằng chủ nghĩa anh hùng điên rồ. Tất cả điều đó có đáng kể không?

Câu hỏi phi lý. Không có gì đáng để người ta tự huỷ hoại mình cả vì động cơ ở chỗ khác, trong con người mình, vô danh nhưng mạnh mẽ, thật mạnh mẽ làm nghẹt thở và làm mù quáng. Nhưng tôi không muốn tranh luận với mẹ tôi về vấn đề này kể cả với bất cứ ai. Vụ việc đã được chôn vùi tận nơi sâu thẳm trong tôi; thỉnh thoảng nó khẽ trỗi dậy, như con vật bị người ta quấy rầy, nhưng không làm tôi đau khổ: đó chỉ là sự ước muốn đơn giản của tâm hồn, không hẳn là một sự kích động.

— Con đã khỏi hẳn chưa? - Mẹ tôi hỏi tôi.

— Con nghĩ là khỏi.

— Vậy thì con còn chờ đợi gì mà không tái hôn để cho mẹ có những đứa cháu?

— Con không phải sinh ra để lấy chồng cũng như để có những đứa con.

— Con sẽ thành gái già, lẫn trí với con chó của con thôi.

— Tại sao không? Với Caretxơ, không có thất vọng nào cả. Nó yêu con đúng như con hiểu.

— Kiêu ngạo xiết bao, Florăngxơ! Nhưng con có lý. Con rất dễ bị tổn thương nên không thể vướng víu vào một người chồng.

Sau một lúc, bà nói thêm:

— Con không buộc phải có một người chồng để sinh một đứa con. Và con không buộc phải nuôi nấng đứa trẻ ấy, có mẹ đây để làm việc đó.

— Con còn thời gian, mẹ ạ. Hãy để con kết thúc hồ sơ Fo. Sau đó, con sẽ có thể suy nghĩ về đề xuất của mẹ.