← Quay lại trang sách

Chương XVII LUẬT SƯ BUYXÔNG

Ông đều đặn có được những tin tức về Florăngxơ Lariơ và ông đạt được việc trao đổi vài lời với ông bố người phụ nữ trẻ đang nghỉ dưỡng bệnh tại đây. Bí mật của việc thẩm cứu tỏ rõ gây nguy hại cho ông, cô con gái đã bị ông bố mê hoặc và ngược lại. Điều đó làm cho Buyxông hơi lo ngại. Nếu người đồng nghiệp của ông nhúng mũi vào hồ sơ, chắc chắn ông ta sẽ dàn xếp để xoay những điểm yếu này chống lại Florăngxơ. Con mụ ngốc nghếch hèn mọn này gánh lấy những bất trắc sẽ phải trả giá.

Ai sẽ thắng? Địch thủ của ông cũng mạnh như ông và rõ ràng người ấy có lợi thế hơn. Vậy Buyxông phải lao vào cuộc chiến đấu bằng cách giương bẫy với địch thủ một cách hợp pháp.

Ông đang ngồi đấy suy luận thì Fabrixơ vào phòng ông. Mặt xanh xao, tóc rối bù, cổ áo sơ mi không sạch. Từ khi mẹ đi nghỉ, anh ta không để ý đến cách ăn mặc.

— Bố làm gì đấy? - Fabrixơ nói - Vì sao bố không bật đèn cho sáng?

— Bố suy nghĩ. Con có vẻ rối loạn.

— Cơn dông bão này ở Pari… Bố nhớ là con không bao giờ thích dông bão.

Cách đây bảy hoặc tám năm anh ta chạy như tên bắn để trốn trong vòng tay của bố. Ông nghĩ, thời tiết tốt đẹp là vô hại.

Fabrixơ ngồi sụp xuống chiếc ghế bành khá xa Buyxông, ông bật ngọn đèn đặt trên bàn giấy của mình. Họ lặng lẽ quan sát nhau một lúc, rồi Buyxông nói:

— Bố yêu con, Fabrixơ con có thể tin tưởng ở bố.

— Con biết, thưa bố. Bố có muốn uống một cốc không?

Trước khi Buyxông có thể trả lời, anh ta đã đứng lên tìm chai rượu uytxki Xivat. Buyxông nghĩ nếu mình không uống với con trai thì Fabrixơ cũng sẽ uống một mình.

— Luận văn của con đến đâu rồi?

— Nó tiến triển từ từ.

— Bố có thể giúp con.

— Bố có thể giúp, vâng, nhưng không cần. Bố có những việc ưu tiên khác.

Fabrixơ không pha thêm nước vào rượu uytxki của mình và anh ta rót đầy cốc. Trách cứ con là vô ích. Fabrixơ thường ngạc nhiên về sự bất lực trong vai người bố của ông, nhưng ông không dại gì mà thú nhận mình thua.

— Hãy nói với bố về Letxli Menxphin - Ông nói.

— Có ích gì chứ? Bố cũng biết khá rõ như con là cô ta theo đuổi mối tình tuyệt vời với thân chủ của bố.

Chữ “mối tình tuyệt vời” ấy làm Buyxông mỉm cười, Fabrixơ không hề quen với loại lời nói sáo này.

— Thế nào mà con biết chuyện này.

— Con theo dõi cô ta - Anh ta thú nhận - Con giám sát và rình rập cô ta. Sự phản trắc của cô ta là thứ cuối cùng cô ta tặng con, nhưng vẫn cứ là món quà tặng. Con ở đây, kiệt sức và điên dại, bám vào nỗi bất hạnh của con vì còn có cái gì đó của cô ta. Bám vào sự điên dại của con vì đó là sợi dây duy nhất buộc con vào cuộc sống.

— Con còn rất trẻ - Buyxông nói, và lập tức ông hối tiếc về lời nói sáo rỗng này.

Nhưng bắt chước con mình, những lời nói sáo giúp ông chịu đựng được tình cảnh này.

— Tuổi trẻ! - Fabrixơ cười khẩy - Con căm ghét tuổi trẻ, nhất là tuổi trẻ của con.

— Bố muốn biết hướng đi của con đã dẫn con tới…

— Không - Anh nói - Không! Bố sẽ không lừa phỉnh được con đâu. Mình con sẽ tự xoay xở lấy.

Trước khi Buyxông có thể trả lời, Fabrixơ đã đứng lên, rời căn phòng. Bố anh ta gọi anh ta lại nhưng anh ta đã đi khỏi. Buyxông sẽ ăn bữa tối tại tiệm ăn gần nhất.

Hai ngày sau, đi cùng với Ê-ma-nuy-en Fo, ông lại đến văn phòng bà thẩm phán. Florăngxơ đã đi lại dễ dàng với bộ mặt thanh thản. Họ nói chuyện phiếm một lúc trong khi chờ đợi viên lục sự đi pha cà phê cho mọi người. Buyxông hỏi Florăngxơ những tin tức của bố cô và cô trả lời ông rằng bố cô làm việc nhiều và không để ông có thể thấy trong câu trả lời của cô một dấu ấn giễu cợt nhỏ nhặt nào. Cuối cùng, khi họ đề cập tới vụ án, Buyxông bình thản nói rằng ông sẽ đòi hỏi một sự uỷ thác xét xử để điều tra bổ sung về những nơi xảy ra tội ác.

— Thưa luật sư, ông có thể nói rõ hơn chứ?

Buyxông nói về con đường do Đôrôtê Blăng phát hiện, về những bức chân dung mô phỏng và ông giữ lại “quả bom” dành cho sau này.

— Tôi đã gặp luật sư Blăng - Cô nói - Và tôi đã xem xét những bức chân dung mô phỏng. Thật gây bối rối nhưng hoàn toàn có tính thuyết phục. Tuy nhiên, tôi sẽ cho cảnh sát hình sự một sự uỷ thác xét xử. Hết chứ, thưa luật sư?

Ông nói không, và chờ đợi. Ê-ma-nuy-en Fo nhúc nhích trên ghế. Buyxông đã không dặn trước anh. Đó là cuộc điều tra của Bơnoa Feri, phụ tá của ông đã có kết quả; Feri đã thông báo cho ông kết quả rất sớm trong buổi sáng.

— Tôi biết thủ phạm lấy cắp con dao mổ - Buyxông chậm rãi nói.

Bà thẩm phán ngoảnh mặt một lúc về phía người lục sự.

— Vâng - Cô nói - Tôi nghe ông đây, thưa luật sư.

— Cuộc điều tra của người phụ tá của tôi cho thấy con dao mổ bị lấy cắp ít lâu, sau cái chết của cô gái trẻ An Menxphin, khi Patric Parăng đến gặp bác sĩ Fo ở Bệnh viện Giắccơ Đờlaruy. Parăng được đưa vào khoa mổ, người ta đưa ông ấy từ nơi này qua nơi khác và khi qua phòng mổ mà ông tưởng gặp được bác sĩ Fo, ông ấy nhận ra chiếc khay nhựa hình hạt đậu trong đó có con dao mổ và ông ta lấy, bỏ nhanh vào túi áo.

— Phải chăng đó là suy đoán của ông hoặc có những nhân chứng - Bà thẩm phán hỏi.

— Chúng tôi có một nhân chứng - Buyxông nói - Một nữ y tá tập sự.

— Tại sao cô ấy không nói sớm hơn?

— Vì người ta đã không hỏi cô ấy.

— Lẽ ra cô ta có thể chủ động làm chứng.

— Cô ấy mười chín tuổi, hôm đó là ngày thứ hai cô ấy đến Bệnh viện và không biết ai cả. Lúc đầu cô ấy ngỡ người đàn ông có thái độ ung dung ấy lấy con dao mổ là người của bệnh viện nên không nghĩ tới việc tố giác người đó. Chỉ sau này, khi Patric Parăng đã bị giết, cô ấy mới gắn sự việc lại. Nhưng không muốn để mình bị liên luỵ, cô ấy im lặng. Tóm lại, đó là một thái độ bình thường.

— Tên cô ấy là gì?

— Êvơlin Xacpăngchiê. Cô ấy đã kể kết cho luật sư Feri.

— Sẽ có cuộc điều tra bổ sung - Florăngxơ Lariơ nói - Nhưng việc đó không giải thích được vụ giết Patric Parăng. Ông ta vẫn không phải là tự tử.

— Tôi có một nhân chứng khác - Buyxông nói - Đó là lời chứng của người đàn bà giúp việc ở công ty Bất động sản. Bà này hai ngày đến một lần vào trước chín giờ sáng để quét dọn các phòng. Một buổi sáng, bà ấy nhận thấy một chiếc ví bỏ vạ vật ở trên một chiếc bàn giấy. Bà ấy mở ngăn kéo để bỏ ví vào đó và phát hiện ra con dao mổ. Sau khi suy nghĩ, bà lấy con dao mổ ở trong ngăn kéo và đặt lên mặt bàn; tôi không biết vì sao bà ấy không để lại con dao vào trong ngăn kéo. Con dao luôn ở chỗ dễ thấy đó. Bất kể một người khách nào cũng có thể lấy con dao…

— Theo dõi việc mô tả - Bà thẩm phán nói - ta có thể cho rằng người khách của công ty đã lấy con dao mổ trong khi Patric Parăng đang ở trong buồng vệ sinh, rồi y xô cửa và giết người đàn ông ở đó.

Nhận định như vậy thì việc trình bày ở trên không có tính thuyết phục và Buyxông không thể che giấu sự tức giận của mình.

— Tôi nghĩ rằng, trước khi Patric vào buồng vệ sinh, người khách của ông ấy và ông ấy đã có cuộc cãi lộn gay gắt, điều đó có vẻ khá đúng. Từ đây, chúng tôi có thể gạt ra ngoài tội phạm của Fo vì ông ta phải hết sức dại dột mới giết người với dụng cụ chắc chắn sẽ tố giác ông ta.

— Tuy nhiên - Florăngxơ Lariơ nói - Không nên gạt bỏ giả thuyết này quá vội vàng.

Ê-ma-nuy-en giãy nãy:

— Bà thực sự coi tôi là một kẻ ngu ngốc ư.

— Tôi yêu cầu ông bình tĩnh, bác sĩ - Florăngxơ nói bằng một giọng ngọt ngào che giấu sự tức giận của mình - Chúng ta nhận định mọi giả thiết nhưng không vì thế mà chúng ta dừng lại ở một giả thiết. Cuộc điều tra bổ sung sẽ giúp chúng ta điểm lại tình hình. Trong khi chờ đợi, tôi sẽ triệu tập hai nhân chứng mới.

Ê-ma-nuy-en hỏi bà có phải cuộc điều tra bổ sung sẽ sớm bắt đầu trong thời hạn ngắn nhất không.

Vài phút sau, khi ra khỏi Toà án, Buyxông và Fo ở dưới ánh nắng mặt trời cháy bỏng.

— Tôi đưa anh đi uống một cốc nhé - luật sư nói.

— Tôi đã có hẹn với cô Menxphin ở quán rượu tại góc phố. Ông có thể đến gặp chúng tôi.

Buyxông không phải không hài lòng để biết cô Letxli nổi tiếng này. Cô đẹp hơn là ông nghĩ và cũng duyên dáng hơn. Cô có cái nhìn trong sáng, cổ tay tròn trĩnh. Họ ngồi ở hàng hiên, dưới chiếc dù che nắng.

— Một bước tiến dài về phía trước - Fo báo cho bạn gái của mình biết. Nhóm của luật sư Buyxông đã làm tốt.

— Em không nghi ngờ điều đó - Letxli nói trước khi chúi mũi vào cốc côca của mình.

Trong khi Fo giải thích cho cô những việc mà Bơnoa Feri đã phát hiện, Buyxông quan sát cô gái trẻ này đã gây đau khổ cho con trai ông. Vì sao cô ta yêu thích một bác sĩ phẫu thuật không chỉ không có tương lai mà còn vướng vào một vụ án tội ác khá nguy hiểm? Letxli Menxphin rõ ràng không có vẻ gì là một Florăngxơ thuộc loại chim hoạ mi hoặc một người thích hành hạ mình. Và Fabrixơ như mẹ nó nói là “một người có lợi thế lớn”. Nhưng đối mặt với tình yêu, mọi logic đều trượt hết. Đây là một kẻ thua không cứu vãn nổi.

— Sẽ xảy ra chuyện gì? - Letxli hỏi ông.

— Cuộc điều tra hẳn là chính thức. Vậy ta phải chờ đợi thẩm phán đưa ra một sự uỷ thác xét xử cho cảnh sát hình sự nhưng có trở ngại là đang dịp nghỉ nên có cơ hơi lâu. Dẫu sao đó là con đường tốt.

— Tôi xin cảm ơn ông về tất cả những gì ông đã làm - Đột nhiên cô nói giọng yếu ớt, hầu như dè dặt - Fabrixơ có lý khi nói rằng ông là người mạnh nhất.

— Tôi luôn có hy vọng tốt đẹp - Buyxông nói dối - Nói như vậy, vẫn còn chưa có gì là chắc chắn thắng cuộc.

— Cuối cùng hẳn người ta sẽ tìm được kẻ vô lại đã giết bố dượng tôi, tôi tin chắc điều này.

— Phải chăng con trai tôi đã nói với cô về tôi hoặc cô đã hỏi nó chuyện này?

— Thế này… tôi tin rằng chính anh ấy. Vâng, tôi nhớ là anh ấy đã nói với tôi rằng cần một luật sư lớn. Anh sẽ cố thuyết phục bố anh để ông lo về vụ án của anh ta.

Cô mỉm cười:

— Anh ấy có mạnh khoẻ không?

Buyxông muốn moi tim cô ra. Ông trả lời:

— Tốt, rất tốt, nó đang chuẩn bị luận văn.

— Anh ấy sẽ tiến xa - Cô nói - Đó là một con người xuất sắc. Ông cho tôi gửi lời thăm hỏi bạn bè tới anh ấy vì tôi không gặp anh ấy nữa. Tôi biết anh ấy đang bận việc nên không muốn làm phiền anh ấy.

Ông định nói rằng, làm phiền ư, thì Fabrixơ đang phiền não không có gì chữa nổi, nhưng có ích gì? Tốt hơn cả là để cô ta giáp mặt với Fo là kẻ ông bắt đầu căm ghét với niềm vui thầm kín. Chưa bao giờ ông căm ghét thân chủ của mình, cho dù đó là những kẻ sát nhân chẳng lợi lộc gì. Ông luôn có lòng trắc ẩn đối với trẻ con hoặc thiếu niên là kẻ sát nhân. Với Fo thì khác. Ông ghét anh là kẻ vô tội và là kẻ vô tội thật tầm thường. Ông ghét anh buộc ông phải cứu anh và vì việc này phải gánh chịu những rủi ro. Fo không phải là một kẻ vô tội dễ thương, ông nghĩ, không hơn thuyền trưởng Drayphuyt đã là kẻ vô tội.

“Bố hãy tự xoay xở lấy”, con trai ông đã nói với ông như vậy, và đúng là điều nó tính làm đến đầu đến đũa. Họ sẽ không có được điều đó. Fabrixơ nghi ngờ chuyện này đã khuyên con bé Menxphin ấy cầu cứu tới ông. Vấn đề duy nhất làm ông lo ngại là thời gian. Ông cần làm nhanh trước khi phe Florăngxơ và bố cô ta đi nhanh hơn. Từ nay, không thể uy hiếp họ bằng một vụ kiện, như vậy sẽ dành cho họ một thời hạn quá dài.

Ông trở lại phía Toà án thì ông nhận ra họ, cô ta và bố cô ta. Quá muộn để lẩn tránh, họ đã trông thấy ông. Vậy ông phải tiến về phía thẩm phán và bố cô ta. Frăngxoa Lariơ tiếp đón ông thân mật. Họ nói chuyện với nhau về những ngày nghỉ riêng của họ và cái nóng. Buyxông chấm dứt màn kịch này lấy cớ phải đi ăn trưa ở đầu kia Pari. Trong lúc đi dọc phố để lấy xe của mình, lần thứ hai trong buổi sáng ông vấp phải một người đàn ông da nâu đeo kính, người này tươi cười xin lỗi đã xô vào ông. Ông nghĩ, Pari vào mùa hè tiếp đón những kẻ lạ lùng. Ông sẽ ăn trưa một mình và ăn ít tại một quán trong khu phố Latinh trong lúc chờ ba cộng sự của ông tại nhà mình. Đôrôtê Blăng đang đi nghỉ. Từ hai ngày nay, Fabrixơ từ chối lời mời của bố anh đến ăn trưa và tối như thể anh trốn bố.

Khi trở lại văn phòng của mình, Buyxông phát hiện con trai ông đã qua đây do những đầu mẩu thuốc lá để lại dấu vết. Nó đến đây tìm cái gì? Nó đã lục những ngăn kéo nào? Ông không bao giờ khoá ngăn kéo. Ông kiểm tra mọi thứ, không phát hiện được gì khả nghi. Fabrixơ không thể quan tâm tới những lá thư và hồ sơ.

Bơnoa Feri là người đầu tiên đến và Buyxông kể cho ông nghe chuyện buổi sáng của anh tại chỗ bà thẩm phán. Feri nở nụ cười trẻ trung.

— Tôi đã làm công việc của cảnh sát - Anh kết luận. Giờ đây họ cần đi trên than hồng.

Khi hai người khác đã đến, Buyxông trao nhiệm vụ cho Feri tổng hợp những kết quả điều tra của anh cho họ biết.

— Bình luận thế nào? - Buyxông hỏi.

— Kẻ sát nhân không còn ở xa - Pie-Frăngxoa-Rôtxơ nhận xét.

— Fo không vì thế mà không vô tội - Kritxchian Giôratxơ bác lại.

Buyxông nhìn Giôratxơ với vẻ ngạc nhiên và hỏi anh ta có đùa không đấy.

— Không một chút nào. Lấy con dao mổ vứt chỏng chơ trên mặt bàn có thể nêu lên một mưu mô đặc biệt quỷ quái: ai dám nói rằng, anh ta, một bác sĩ phẫu thuật đã “mượn” con dao mổ có thể tố giác anh ta? Fo có khả năng có âm mưu như vậy.

— Đúng hay không - Buyxông nói - Vấn đề là chứng minh anh ta “không thể” sử dụng thứ vũ khí sẽ tố giác anh ta. Các anh quá tế nhị đấy. Giôratxơ, việc đó sẽ chơi cho anh những vố đấy.

— Tôi không tin - Giôratxơ phản đối - Tôi không bao giờ quá tế nhị cả. Hãy thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi nghĩ rằng, trong vụ án này, không ít những bóng đen tối mà cảnh sát bỏ qua. Nhưng chính chúng ta lôi tất cả ra ánh sáng, liệu ông có tin không?

— Chính chúng ta phải “chứng minh” rằng bác sĩ Fo vô tội, đó là điều đã khó khăn - Buyxông nói bằng một giọng không để cãi lại - Vậy anh đừng làm phức tạp những sự việc.

Cảm thấy bị sỉ nhục, Giôratxơ cau có. Buyxông không biết điều này, quay sang Feri.

— Anh đã làm được một việc rất tốt. Giờ đây vấn đề là khai thác nó.

— Tôi muốn đi xa hơn.

— Anh muốn gì qua đó?

Feri bối rối nhìn Buyxông:

— Tôi cảm thấy việc đã rõ ràng. Hiện nay chúng ta đang trên con đường của kẻ giết Patric Parăng, kẻ sát nhân đích thực.

— Anh nghĩ thế sao?

Feri mỗi lúc một khó chịu hơn.

— Liệu tôi đã nói điều gì ngu ngốc? - Anh nói sau một lúc im lặng.

Buyxông thở dài rồi cười.

— Không, nhưng anh không hể có tham vọng. Anh có một tương lai tốt đẹp về ghế luật sư trước mặt mình mà anh lại tự làm mất phẩm giá bằng cách muốn đóng vai cảnh sát. Tuyệt. Tôi bật đèn xanh cho anh đấy.

Câu nói với giọng điệu ấy làm Feri đỏ mặt và muốn đứng lên nhưng anh không nhúc nhích.