Chương 278 Xin lỗi, cảm ơn 1
Không ai có thể thấy ba người Vĩnh Hằng, Chính Nghĩa, và Tử Vong giao tiếp và làm gì trên chiến trường ảo.
Lục Minh và Chiến Sĩ trong phi thuyền không nhìn thấy được.
Trí tuệ thông minh Tinh Vân trong phi thuyền cũng không nhìn thấy.
Học Giả hôn mê không nhìn thấy.
Nghị Hiệp đắm chìm trong ảo ảnh càng không nhìn thấy.
Sự tiếp xúc giữa ba người có vẻ bình thường nhưng chỉ những người đã từng trải qua mới có thể hiểu được sự hỗn loạn của nó.
Chính Nghĩa đột nhiên lên tiếng: “Thế nên, Vĩnh Hằng, lần này anh định đứng về phía anh ta à?”
Vĩnh Hằng dang hai tay ra, nụ cười vẫn ôn hòa: “Tôi chưa từng theo phe nào cả... Chính Nghĩa, anh phải hiểu điểm đặc biệt này của tôi.”
Chính Nghĩa gật đầu, mặc dù không nói gì, nhưng bàn tay nắm chặt của anh đã thả lỏng hơn một chút.
Anh ta nói thêm: "Còn vụ cá cược mà chúng ta vừa thực hiện thì sao?"
“Vẫn giữ lời như cũ.”
Chính Nghĩa chỉ vào Ảnh Tử: “Vậy anh ta xuất hiện ở đây...”
"Chỉ là để thêm một số bảo hiểm cho trận này mà thôi.”
"Đầu của tôi đâu?"
Ảnh Tử lại lên tiếng, hỏi câu hỏi vừa hỏi. Chính Nghĩa khinh thường hừ lạnh, không nói gì.
Anh ta nhìn sương mù đen bay lên từ trong thân thể của Ảnh Tử, sương mù đen từ từ trôi vào lõi tường lửa, dần dần biến quả cầu trắng thành màu đen!
Những thay đổi trong lõi của tường lửa dường như đã gây ra những thay đổi trong cầu thời không!
Có thể thấy, từ thế giới bên ngoài, khi lõi tường lửa dần chuyển sang màu đen, lực trường của cầu thời không cũng bắt đầu bị rút cạn.
Chính Nghĩa mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói lời nào, như thể những chuyện này đều nằm trong dự liệu của anh ta.
Đúng vậy...
Đối thủ cũ có thể bẻ khóa phòng ngự hệ thống internet- đây chẳng phải chuyện đương nhiên đó sao.
Mà Chính Nghĩa vốn chỉ là một chương trình thông minh trong lõi tường lửa, hoàn toàn không có cách nào đối phó với những gì Ảnh Tử làm.
Chính Nghĩa quay đầu nhìn Nghị Hiệp, giọng nói từ sâu trong nội tâm Nghị Hiệp lại vang lên.
“Anh còn ba giây!”
Nhưng trên thực tế, Nghị Hiệp đã sớm đưa ra sự lựa chọn của mình rồi.
Có thể nhìn thấy, khóe miệng của Nghị Hiệp nhếch lên, để lộ ý cười nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh mang theo sự thoải mái.
“Tôi lựa chọn phản kháng đến cùng... Đúng thế, tôi lựa chọn phản kháng đến cùng!”
Vừa rồi, những cảnh tượng có liên quan đến chính nghĩa liên tục hiện lên trong đầu Nghị Hiệp.
Nhưng lại có cả hình ảnh Tiến Sĩ, Trấn Thủ Giả cam nguyện hi sinh xen lẫn trong đó.
“Tôi vẫn tin tưởng như cũ, trên thế giới này không có chính nghĩa tuyệt đối.”
"Tôi cũng không nghĩ cách giải thích sức mạnh= chính nghĩa của anh là sai.”
"Tôi chỉ cảm thấy rằng vì trên thế giới không có chính nghĩa tuyệt đối, nên tôi không thể thực hiện chính nghĩa tuyệt đối được.”
“Đúng vậy, tôi thừa nhận, chính nghĩa của tôi là hi sinh số ít để bảo vệ số nhiều.
”
“Nhưng khi Tiến Sĩ và Trấn Thủ Giả lựa chọn chính nghĩa của tôi, tôi lại không cảm thấy vui vẻ gì cả.”
"Nếu phải chọn lại...có thể tôi vẫn không vui vẻ gì hết.”
“Thế nên, Chính Nghĩa tiên sinh, lần này tôi muốn tùy hứng một lần, tôi bằng lòng lựa chọn chính nghĩa của người khác, lựa chọn chính nghĩa của cha tôi, chính nghĩa của Tiến Sĩ và Trấn Thủ Giả.”
“Nếu như bây giờ bọn họ đứng ở vị trí của tôi... Tôi đoán bọn họ chắc cũng sẽ làm như thế.”
Nói xong, Nghị Hiệp giơ tay lên, giơ ngón giữa với quả cầu ánh sáng trước mặt.
“Mẹ kiếp, đám xâm lược ngoài hành tinh! Ông đây sẽ chiến đấu với các ngươi đến cùng!”
Sau đó...
Quả cầu ánh sáng vốn đã chuyển sang màu đen hoàn toàn, phát nổ một tiếng, vô số luồng dữ liệu bay tứ phía, tuy nhiên, dưới sự điều khiển của làn sương đen, nó đã tiến đến được gần Học Giả đang ngã dưới đất, tiến vào trong đại não của Học Giả.
Nhìn thấy hành động đó của Nghị Hiệp, Chính Nghĩa vẫn mặt không biểu tình như cũ.
Anh ta nhìn Ảnh Tử, rồi lại nhìn Vĩnh Hằng.
“Các người thắng rồi.”
“Còn nữa...”
Trên mặt Chính Nghĩa đột nhiên lộ ra nụ cười: "Vĩnh Hằng nói sai một câu. Tên này không giống tôi... Tôi cảm thấy hắn ta giống Tử Vong hơn.”
“Cũng cố chấp như thế, cũng không chịu lùi nửa bước như thế... Không nhìn rõ thế cục, cuối cùng cũng sẽ bị hủy diệt như thế.”
Vừa nói, Chính Nghĩa vốn chỉ là một chương trình thông minh dần dần tiêu tán. Anh ta quay đầu nhìn Ảnh Tử, thấy Ảnh Tử cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Chính Nghĩa nói ra một câu cuối cùng: “Tử Vong, chúng tôi đều đang tìm anh.”
“Anh biết nguyên nhân mà.”
“Còn nữa, chúng tôi có thể giết chết anh một lần, vậy thì cũng có thể giết chết anh lần thứ hai, lần thứ ba...”
"Cuối cùng, đầu của nanh ở trong thần điện tối cao của tôi. Đây thực sự là bộ sưu tập quý giá nhất của tôi."
“Chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng vĩnh viễn không bao giờ vắng mặt. Thế nên, hẹn gặp lại...”
“Tôi rất mong chờ...”
Chính Nghĩa còn chưa nói xong lời cuối cùng thì thân ảnh đã triệt để tiêu tan. Ảnh Tử chỉ đứng yên tại chỗ, không hề vì những lời của Chính Nghĩa mà thay đổi, mãi đến khi Vĩnh Hằng bước tới bên cạnh Ảnh Tử.
“Lần này tôi giúp anh, để báo đáp lại, các anh cũng phải giúp tôi.”
Mà tôi muốn cái gì, anh cũng biết."
Ảnh Tử gật đầu, sau đó Vĩnh Hằng nhanh chóng biến mất.
Chiến trường ảo đang dần sụp đổ. Ảnh Tử nghĩ ngợi một chút, sau đó quấn lấy Nghị Hiệp và Học Giả, theo khe nứt mà chui ra ngoài.
⚝ ✽ ⚝
"Tinh Vân?"
Trong phòng điều khiển chính của phi thuyền, Lục Minh nhẹ nhàng lẩm bẩm hai chữ này, nhất thời lắc đầu.
“Không, hai từ ngươi vừa nói không phải hai chữ này.”
“Phải.”
“Không phải.”
“Ngươi nghe lầm rồi.”
Chiến Sĩ hơi hơi nhíu mày, mắt nhìn Lục Minh, giống như cảm thấy Lục Minh và trí tuệ nhân tạo Tinh Vân kia đang liếc mắt đưa tình vậy.