← Quay lại trang sách

Chương 288 Hết phần 1 Mọi thứ cuối cùng cũng sẽ thay đổi 2

Chiến Sĩ tiếp tục nói: "Nếu theo những gì anh nói thì khái niệm này dường như còn khó đối phó hơi cả Thần sức mạnh mới đúng.”

Thế Giới quả quyết lắc đầu: "Cái này sai rồi."

"Ai mạnh hay yếu còn tùy vào cấp độ. Về bản chất, Chính Nghĩa còn cường đại hơn Phồn Dục rất nhiều, khó đối phó hơn Phồn Dục rất nhiều.”

"Nói tóm lại... Ý của tôi là, mọi người không cần phải sợ hãi Tà Thần, nhưng những người có thể mang danh Tà Thần thì cũng không đơn giản.

Lục Minh đột nhiên nói: “Sao lại gọi là Tà Thần?”

Đây là vấn đề mà Lục Minh luôn suy nghĩ.

Sao lại gọi là Tà Thần?

Nếu như nói Chính Nghĩa luôn mang trong mình những suy nghĩ chính nghĩa bất công, vậy thì gọi anh ta là Tà Thần thì Lục Minh cũng không có ý kiến- Loại cường giả vặn vẹo như vậy đúng là nên gọi là Tà Thần.

Nhưng Lục Minh lại cảm thấy Vĩnh Hằng không phải kẻ xấu xa, Tử Vong lại càng không phải.

Thay vì dùng từ Tà Thần, Lục Minh cảm thấy hai người bọn họ gọi là Thần thì càng thêm thỏa đáng hơn.

"Không biết."

Thế Giới chỉ lắc đầu, nhưng sau đó lại nói thêm: “Thật ra Tà Thần và Thần đều thuộc cùng một cấp độ. Tà Thần cũng có thể gọi là Thần, còn về chuyện tại sao lại gọi là Tà Thần thì tôi cũng không rõ ràng.”

Lục Minh gật đầu, không hỏi nữa.

Bây giờ là tròn mười hai giờ.

Tiếng chuông của tuần mới đang vang lên.

Cơ thể của Thế Giới run rẩy một chút, sau đó đứng dậy.

Nhưng tất cả mọi người có mặt đều có thể nhìn thấy mái tóc bạc của Thế giới trong nháy mắt chuyển sang màu đen, trạng thái tinh thần vốn dĩ đang mệt mỏi của anh ta cũng một lần nữa phấn chấn trở lại.

Không ai hiểu tại sao, chỉ có Thế Giới là cười khổ một tiếng.

"Chuyện thứ ba..."

"Liên quan đến bản thân tôi.”

“Danh hiệu của tôi là Thế Giới, chuyện này là có nguyên nhân. Bởi vì tôi là người mà Ý chí thế giới chọn, hoặc nói cách khác, tôi chính là Ý chí thế giới.”

Lãnh Chủ há hốc miệng, trong mắt tỏa ra ánh sáng (Ánh sáng khi nhìn thấy cái đùi lớn để ôm)

Học Giả há hốc miệng, trong mắt cũng tỏa ra ánh sáng (Ánh sáng khi nhìn thấy vật thí nghiệm)

Lục Minh hơi nhướng mày, không có nhiều biểu cảm.

Chiến Sĩ vẫn trầm mặc như cũ, giống như đã sớm biết sự thật này.

"Đương nhiên, bây giờ nói điều này cũng không quan trọng... Điều quan trọng là hệ thống phó bản toàn cầu mở ra ở thế giới của chúng ta. Tôi là Ý chí thế giới, có thể làm được một số chuyện.”

“Thứ nhất là dự đoán: Trước khi hệ thống phó bản toàn cầu mở ra, tôi có thể dự đoán chính xác số lượng phó bản sẽ mở trong tuần đầu tiên, tên gọi cũng như là độ khó của nó.”

“Thứ hai là phòng ngự: Trong ba tuần đầu tiên mà hệ thống phó bản toàn cầu mở ra, tôi phải tiêu tốn rất nhiều sức lực để ngăn chặn bản thể của Tà Thần xâm nhập quá sớm vào phó bản. Đây là lý do tại sao tôi không thể đoán được tên và độ khó của phó bản từ tuần thứ hai trở đi, cũng là lý do khiến tóc của tôi bạc trắng. Và tất nhiên, đó cũng là lý do tại sao tôi chưa nhắc với mọi người về Tà Thần- bởi vì nó sẽ mang đến cho mọi người những gánh nặng không cần thiết.”

"Tà Thần không thể tưởng tượng, không thể nhìn thẳng, tốt nhất không nên nhắc đến, câu này không phải là nói đùa."

"Mà hiện tại, thời gian ba tuần đã trôi qua, năng lực phòng ngự đã hết, bản thể của Tà Thần đã có thể xuất chinh rồi.”

"Mà sức mạnh của bản thể Tà Thần không phải là thứ mà những cấp phía dưới Tà Thần có thể chống cự được. Đây không phải chuyện giống như chênh lệch giữa Thiên tai và Hung thần có thể dùng số lượng để bù đắp.”

"Cho nên..."

Nói đến đây, Thế Giới nhìn xung quanh.

"Tôi ghét phải nói điều này, nhưng tôi phải thành thật với mọi người.”

“Tiếp theo, chúng ta sẽ gặp phải những rắc rối lớn hơn…”

"Một khi bản thể Tà Thần xuất hiện thì phó bản chắc chắn sẽ khó giải quyết. Một khi mười hai tuần đếm ngược trôi qua, tận thế sẽ lập tức ập tới.”

“Mà bản thân tôi lại không có cách nào tiến vào phó bản.”

Nói xong, Thế Giới đứng dậy, cúi người bái mọi người ở đây một cái.

“Thế nên, chuyện tiếp theo chỉ có thể nhờ vào mọi người.”

Cái bái này, Thế Giới chậm chạp không muốn đứng dậy.

Thẳng đến khi Chiến Sĩ vỗ ngực, cười nói: “Cứ tưởng là vấn đề gì to tát! Chẳng phải chỉ là đánh nhau thôi sao? Chuyện này tôi lành nghề lắm!”

Lục Minh tiếp lời: “Tính cả tôi vào nữa... Coi như đi tìm niềm vui.

Học Giả: “Vấn đề hậu cần giao cho tôi, vấn đề khoa học kỹ thuật cũng giao cho tôi nốt!”

Giọng nói của Lãnh Chủ nhỏ như muỗi kêu: “Tôi sẽ chế tạo cho mọi người phòng tuyến cuối cùng.”

Thế Giới ngẩng đầu nhìn mọi người, khẽ mỉm cười.

Nhưng rất nhanh, anh ta đã thu liễm ý cười.

“Số lượng phó bản mở ra tuần thứ tư: 1856 cái.”

Bầu không khí đột nhiên nguội lạnh.

⚝ ✽ ⚝

Thành phố Thiên Kinh, đại lộ Phồn Vinh.

Cách địa điểm của hội nghị năm người khoảng ba km.

Đại lộ Phồn Vinh về đêm vẫn đông đúc người qua lại.

Thiên Kinh là một thành phố đô thị hóa, cuộc sống về đêm tất nhiên là vô cùng phong phú.

Những cặp đôi đến và đi, những nhân viên văn phòng vừa tan sở, những cửa hàng mở cửa, những quán rượu tấp nập, những kẻ say rượu...

Cho đến khi tiếng chuông tuần mới vang lên.

Tại nơi phồn vinh nhất của đại lộ Phồn Vinh, chợt có một ánh sáng lóe lên.

Có thể thấy một vòng xoáy tối tăm giống như lỗ đen từ trong không khí xuất hiện, làm náo động đám đông.

"Đây là... Cái gì?"

“Công... công nghệ trình chiếu? Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì cao cấp đến thế."

"Nào em yêu, giúp anh quay một đoạn video ngắn."

Bây giờ công nghệ mạng tiên tiến quá, con người làm gì có thứ gì chưa từng nhìn thấy chứ? Thế nên, một hắc động đột nhiên xuất hiện giữa đường thế này không khiến con người ta hoảng sợ, mà ngược lại còn khơi gợi sự tò mò của mọi người.

Cho đến khi một thanh niên nửa say đi đến hắc động, vô tình vươn tay chạm vào lối vào phó bản... Sau đó, ánh sáng lóe lên.

Nhìn thấy một người đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất trong không khí, hầu hết khán giả xung quanh lúc này mới thanh tỉnh trở lại.

Có những thứ ồn ào...

Có người lên tiếng kinh hô...

Cũng có người hào hứng hơn...

Con người chưa bao giờ thiếu ham muốn khám phá, một số ít người còn ẩn sâu trong mình xu hướng tự hủy hoại.

Lại thêm chuyện cảnh sát đến trễ, dòng người trên đại lộ Phồn Vinh càng lúc càng đông đúc hơn.

Đám đông vừa đẩy vừa quan sát... Bất tri bất giữa, hai mươi người đã biến mất tại lối vào phó bản.

⚝ ✽ ⚝

Thế Giới đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, giống như thấy được tất cả mọi chuyện phát sinh ở đại lộ Phồn Vinh.

Lãnh Chủ và Học Giả tham gia cuộc họp thông qua hình chiếu, nên không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài. Người nhìn được mọi chuyện chỉ có Thế Giới, Lục Minh và Chiến Sĩ.

Nhìn đám người phía xa, cảm nhận được những cảm xúc muôn màu đang dâng trào ở đó, Lục Minh trầm ngâm một lúc rồi nói.

“Chúng ta thực sự phải đi đến bước này sao?”

Thế Giới gật đầu.

“Ừm, phải đi đến bước này.”

Anh ta quay người lại, không nhìn về phía xa kia nữa.

Chỉ có âm thanh rõ ràng lọt vào tai mọi người.

“Đã đến lúc mở phó bản cho người bình thường rồi.”

“Cũng đã đến lúc, chúng ta chọn một vài người có năng lực trong nhóm người bình thường để tăng cường nhân số, giảm bớt áp lực cho mọi người rồi.”

"Đương nhiên, chuyện này không nên tiến triển quá nhanh, về phương diện này tôi sẽ khống chế.”

“Nhưng mà... Bước này thực sự cần thiết.”

Thế Giới ngồi trên ghế, bình tĩnh nói chuyện.

“Dùng một câu trong lời bài hát để diễn đạt thì là...”

"Đây là thời điểm tốt nhất, cũng là thời điểm tồi tệ nhất."

May mắn thay, nhân loại luôn có cơ hội để làm ra những điều phi thường”.

“Nếu mọi chuyện không như ý muốn, nhân loại và thậm chí toàn bộ hành tinh chắc chắn sẽ phải đối mặt với một thảm họa không thể cưỡng lại được.”

"Mọi thứ đang thay đổi, mà những thay đổi này chắc chắn sẽ trở nên nhanh hơn và dữ dội hơn."

Làn sóng thời đại đang cuồn cuộn, những ai không thay đổi sẽ bị thời đại đè bẹp và đào thải.

Thảm họa cuối cùng cũng sắp đến. Đây không phải là thảm họa đối với một số người mà là thảm họa đối với tất cả mọi người.

“Chúng ta chỉ là những người đi đầu."

“Chúng ta không phải là toàn bộ hi vọng.”

“Tôi chỉ hi vọng, khi chúng ta quay đầu lại, có thể thấy được dòng người đang kế thừa ý chí của chúng ta trải dài không ngừng!

“Tôi còn hi vọng, sau khi chúng ta chết đi, sẽ có người thay thế chúng ta, gánh vác trách nhiệm nặng nề bảo vệ thế giới này!”

“Tôi càng hi vọng, khi tai nạn ập đến, xông ra chiến trường không phải một vài người, mà là hầu hết tất cả mọi người.”

"Tóm lại..."

Thế Giới nâng ly rượu lên, vừa cười vừa nói.

"Tiến tới một kỷ nguyên mới."

“Mọi thứ cuối cùng cũng sẽ thay đổi."