← Quay lại trang sách

Chương 289 Đoàn Vân và kế hoạch Tinh Anh 1

Máu tươi, tiếng la hét.

Tử vong, nhân tính.

Mười lăm ngày ác mộng, những trải nghiệm nguy hiểm không thể tưởng tượng được... và cuối cùng là phép màu được tạo ra bởi một tâm lý tuyệt vọng!

Tuần thứ tư, Thứ Hai, một giờ mười chiều.

Thành phố Thiên Kinh, đại lộ Phồn Vinh.

Khi người đàn ông đầy máu bước ra từ lối vào của phó bản, những gì anh ta nhìn thấy là con đường bị chặn và xe cảnh sát ở khắp nơi.

Sau lưng anh ta, lối vào của phó bản giống như vòng xoáy màu đen đột nhiên ngừng quay, cuối cùng hóa thành ánh sáng đen và tan biến.

Người đàn ông duy nhất còn sống bước ra khỏi phó bản, anh ta chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay ôm lấy gương mặt, máu hòa với nước mắt trong suốt như pha lê chảy xuống.

“Vẫn ổn chứ?”

“Anh không sao chứ?”

Giọng nói của cảnh sát xung quanh chậm rãi lọt vào tai anh ta. Người đàn ông ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt trẻ tuổi và bẩn thỉu, đôi mắt đờ đẫn và choáng váng.

“Quên đi, cứ đưa anh ta về cục cảnh sát trước.”

⚝ ✽ ⚝

Ba tiếng sau.

“Tên?”

“Đoàn Vân.”

“Tuổi?”

"23."

Người cảnh sát đặt giấy bút trong tay xuống, nhìn người đàn ông tên Đoàn Vân, một lúc sau mới thở dài một tiếng.

“Qua cửa hoàn mỹ?”

Đoàn Vân lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát, do dự một lát rồi khẽ gật đầu.

“Đúng vậy, qua cửa hoàn mỹ, nhưng cái giá phải trả... Quá lớn...”

“Ừm, tôi biết. 20 người vào phó bản, nhưng chỉ còn một người sống sót... Mà căn cứ theo Video giám sát thì có vẻ như trong số hai mươi người đó còn có bạn bè... Và cả bạn gái của anh?”

Đoàn Vân vẫn im lặng, nhưng vẻ mặt của anh ta đã xác thực mọi chuyện đúng là như thế.

“Anh có vui lòng cho chúng tôi biết những gì anh gặp phải trong phó bản không?”

Cảnh sát nói xong thì lấy trong túi ra một bao thuốc lá, châm lửa một điếu rồi đưa cho Đoàn Vân.

Nghỉ ngơi ba giờ, Đoàn Vân tựa hồ lấy lại tinh thần, anh ta vừa hút thuốc vừa nói chuyện...

Nhưng thực ra...

Đây chỉ là một câu chuyện đơn giản, không có quá nhiều tình tiết khúc mắc, và Phó bản này cũng không quá khó- một bộ phim zombie? Đại khái là vậy.

Đây cũng chính là mấu chốt để Đoàn Vân có thể qua cửa hoàn mỹ.

Cho đến khi Đoàn Vân nói xong, cả anh ta và cảnh sát đều im lặng.

Một lúc sau, Đoàn Vân lên tiếng trước: “Không phải tôi bị bắt à?”

Cảnh sát nói: "Không phải."

"Vậy... thứ đó là gì vậy?"

"Hệ thống phó bản toàn cầu, không phải anh đã từng tham gia rồi sao?”

Đoàn Vân ừ một tiếng, nhếch miệng lộ ra một nụ cười khó coi: “Chỉ là... Không thể tin được, cảm giác như đang nằm mơ vậy."

Cảnh sát cười nói: "Không phải mơ, vừa rồi chẳng phải anh còn tự nhéo mình mấy cái đó à?”

Nghe được những lời này, Đoàn Vân cũng cười lớn, anh ta nhìn gương mặt ôn hòa của nhân viên cảnh sát trước mặt, lại hỏi tiếp: "Vậy anh là ai? Chắc không phải anh thực sự là cảnh sát đâu chứ nhỉ?”

Người cảnh sát dập tàn thuốc, trịnh trọng nói: “Tôi thực sự là cảnh sát… Đương nhiên, làm cảnh sát là công việc chính của tôi, tôi còn có một công việc phụ là sĩ quan cấp cao của Cục An ninh.

"Mà lần này tôi tới gặp anh, chỉ là muốn nói chuyện với anh một chút thôi.”

“Ví dụ như... Gia nhập chúng tôi.”

Đoàn Vân nghi ngờ nói: "Gia nhập các anh?”

“Đúng vậy.”

Viên cảnh sát nói xong liền đứng dậy, đi đi lại lại trong văn phòng, nhanh chóng nói: “Anh cũng thấy hệ thống phó bản toàn cầu rồi nhỉ, mà cục An ninh chúng thôi được thành lập chính là vì đối phó với hệ thống phó bản toàn cầu. Hiện giờ anh trở thành người chơi, lại còn là người chơi qua cửa hoàn mỹ, chúng tôi thực sự rất cần anh.”

Đoàn Vân im lặng, không nói có đồng ý hay không.

Sau khi nhìn thấy điều này, người cảnh sát mỉm cười, ngồi xuống đối diện anh ta.

“Chúng ta hãy nói ngắn gọn về phúc lợi và nghĩa vụ của nhân viên Cục An ninh."

"Phúc lợi rất đơn giản. Anh có thân phận nhân viên công vụ, tiền lương không ít, làm hai năm là có thể mua được nhà ở trung tâm thành phố rồi.”

Nói xong, cảnh sát ngẫm nghĩ một chút, cười xấu hổ: “Thực ra đối với người chơi mà nói, nhà cửa gì đó là chuyện râu ria, thời gian hai năm cũng quá dài... Tóm lại, đó là phúc lợi.”

“Quan trọng ở chỗ nghĩa vụ...”

“Nghĩa vụ của thành viên cục An ninh rất đơn giản, chính là liều mạng.”

“Liều mạng tiến vào phó bản.”

“Anh cũng là người chơi, tự nhiên có thể hiểu được những nguy hiểm ở trong đó...”

Lúc này, viên cảnh sát ngừng nói.

Đoàn Vân nghĩ ngợi, đột nhiên bật cười.

“Anh chẳng thích hợp để đi tuyển người mới gì cả.”

Cảnh sát cười nói: “Đúng vậy, thực ra công việc của tôi là ở tổ ngoại cần.”

“Tôi và Thế Giới gặp nhau, tôi là người mang sứ mệnh.”

“Tôi không muốn nói chúng tôi cao thượng đến mức nào, nhưng thực không giấu diếm, hệ thống phó bản toàn cầu đã mở được ba tuần rồi, đây là tuần thứ tư... Phó bản càng ngày càng nhiều, sau này cũng sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Nếu chỉ dựa vào mỗi cục An ninh và quân đội của các quốc gia thì không thể nào chịu được áp lực lớn như vậy. Đó là lý do tại sao mọi người các anh lại tiến vào phó bản.”

"Thật ra, tôi phản đối việc cho phép người bình thường vào phó bản. Anh nghĩ xem nguyên nhân thành lập cục An ninh chúng tôi là gì? Chẳng phải chính là dùng mạng của chúng tôi để đổi lấy sự an bình cho quần chúng nhân dân sao?”

“Nếu anh cảm thấy mình không thích hợp để tiến vào phó bản, hoặc là sợ tiến vào phó bản thì có thể nói ra, không sao cả. Tôi cam đoan anh có thể tiếp tục sống cuộc sống bình thường.

Đoàn Vân lâm vào trầm tư.

Một lúc sau, anh ta lên tiếng.

"Tôi gia nhập."

Cảnh sát nhìn về phía Đoàn Vân.

"Rất nguy hiểm."

“Tôi biết...”

“Vậy anh còn gia nhập?”

“Tôi chỉ là vừa nghĩ đến một NPC nào đó mà tôi đã nhìn thấy trong phó bản, và những điều mà NPC đó nói với tôi.”