← Quay lại trang sách

Chương 5

Dường như trước mặt Mỹ Duyên, tất cả khối tự tin của thiếu tá Ung Viết Khánh bị rã rất nhanh như những lâu đài đắp bằng cát bãi biển gặp con nước dâng.

Bà dì Ba kiêm nhân tình nhân bánh năm xưa của Hai Khánh vẫn diện như bà hoàng, theo mốt mới nhất châu Âu. Vẫn cái túi dết cồm cộm bên sườn, chứa máy ảnh, máy ghi âm, một sổ tay có thể lột rời từng tờ, năm bảy cây bút bi, và ai biết có cây súng ngắn 6 ly 35 kiểu bật lửa hay bút máy?

Đây là lần gặp thứ năm giữa hai người tình cũ. Hai lần gặp sau khi Khánh về Đà Nẵng, còn ở nhà ông cha dượng Phủ Đỉnh, phải hẹn nhau ở bãi tắm Mỹ Khê ở đoạn bờ biển vắng nhất. Dồn đi xóc lại, Mỹ Duyên chỉ muốn hiểu một điều: Khánh về thành do Việt Minh gài vào hay tự nguyện?

Lần thứ ba, Mỹ Duyên đến căn nhà ông thầy dạy tư tiếng Anh Pháp, thuê riêng trong một ngõ hẻm đầy dân Hoa kiều, lánh xa mọi thứ gì dính dáng với chính quyền Bảo Đại và Diệm khi các phe thân Mỹ và thân Pháp sắp nổ súng diệt nhau.

Sau những giờ ái ân mê cuồng, Hai Khánh kể hết sự tình:

- Anh mệt rồi, kiệt sức rồi sau bấy nhiêu năm theo kháng chiến. Me anh, các em anh, cả em nữa Mỹ Duyên à, cả ông Phủ Đỉnh, ở lại hết trong này. (Anh đủ tỉnh táo để không nhắc tới đứa con không thừa nhận và cô Hai Thùy không ngớt ám ảnh mình). Anh muốn trở lại cảnh sống bình thường của một trí thức bị cuốn vào con xoáy lốc của chiến tranh, nay trở về với nghề chính của mình. Anh nhận dạy các trường tư tiếng Anh, tiếng Pháp, kiếm đủ sống để soạn sách giáo khoa sinh ngữ. Kháng chiến chắc không nỡ bắt tội anh đâu, Duyên ơi!

Kháng chiến không bắt tội, nhưng một loạt hành động đáng ngờ của Khánh gây nên tội.

Hàng loạt sĩ quan và hạ sĩ quan Pháp được ta trao trả nhận ra ông trưởng trại tù binh chuyên giảng bài và rất nhân từ đối với họ đã về Đà Nẵng, ở chung nhà với ông phó tỉnh trưởng mà ông ấy gọi là pa-pa. Họ báo nhau, rủ nhau, kéo từng nhóm đến thăm ông Khánh, kéo ông ta đi những cuộc ăn nhậu triền miên do các sĩ quan Pháp vung tiền ra đãi trước khi quân đội viễn chinh Pháp bị buộc phải cuốn gói khỏi Đông Dương, nhất là sau khi dân thuộc địa An-giê-ri bắt đầu nổi loạn...

- Đông Dương khác Bắc Phi. An-giê-ri sát nách nước Pháp, là lãnh thổ Pháp, người Pháp định cư đông vô số, không cựa quậy được đâu!-Các sĩ quan quân viễn chinh Pháp đều ít nhiều tin như vậy, dù trên trán mỗi người còn in chấm đen kinh khủng của Điện Biên Phủ, không tẩy được.

Ngài tỉnh phó cha dượng của Khánh, dù bỏ vùng Việt Minh về với quốc trưởng Bảo Đại với nhiều công lao làm việc cho quốc gia trong lòng địch, tỏ vẻ băn khoăn ngày càng rõ. Ông tránh không dự các cuộc đổ bộ ồn ào của quý vị đội mũ hình ống bơ vào nhà, chỉ chào lịch thiệp rồi né lên gác hay gọi lái xe ra phố. Bà mẹ Hai Khánh theo em gái định cư ở Sài Gòn với đứa con gái duy nhất chịu theo mẹ, không phải nơi ông đến. Trong số con hai trai hai gái của bà Lợi Thịnh nửa Bắc nửa Nam xưa kia, thằng Chương nhạc sĩ lang thang đã theo hẳn Việt Minh tập kết với các bạn văn công của nó, thằng Khánh chán đời chỉ muốn sống đời cao ẩn ở thị thành, con Chuân chạy lên xuống giữa khu vực ba trăm ngày Hải Phòng với Hà Nội đã giao cho Việt Minh tiếp quản, bỗng phải lòng một anh đại đội phó Việt Minh và vù trở về Hà Nội theo người yêu, chỉ bỏ lại một lá thư xin lỗi khi me và em sắp lên tàu biển vào Nam. Bà Lợi Thịnh xuống tàu di cư với đứa gái út và một bà em gái túm tay dẫn đi như người mộng du, khóc thút thít, còn may chưa bị mất hết của cải như lắm người khác. Hơn trăm lạng vàng đem theo còn nguyên, đủ cho bà mở lại một cửa hàng buôn vải cùng áo quần may sẵn nuôi hai mẹ con ở Sài Gòn, gần khu Chí Hòa lắm khách mua đồ rẻ. Nhưng đầu óc bà bị rối đến mức cô Nguyệt con út phải nháy mắt ra hiệu mỗi khi mua bán, để quý khách đừng băn khoăn khi bà chủ hiệu bắt đầu lảm nhảm chuyện xưa chuyện nay.

Đến lúc nào đó, ông Phủ Đỉnh đóng cửa phòng khách và nói riêng với Hai Khánh:

- Khánh à, ba nói con đừng giận, đám sĩ quan Pháp tới nhà mình nườm nượp kiểu đó đang gây vô số khó khăn đó con à!

- Lạ chưa?

- Ba cũng biết chuyện lạ. Có điều... Thủ tướng Ngô Đình Diệm sắp sửa lật nhào ông Bảo Đại đó con. Tức là Hoa Kỳ hất cẳng Pháp ra khỏi Đông Dương. Con đừng dính nhiều với bọn sĩ quan Pháp sắp sửa rút lui, gây rắc rối cho con, cho ba nữa...

Tìm chỗ trốn mà vẫn không yên, Khánh nghĩ vậy. Vào Hội An hay Sài Gòn, tìm đâu ra chỗ dạy tư kiếm ăn, hay trúng nơi người khôn của khó khi người Bắc di cư vào ồ ạt với tất cả ưu tiên dành cho công giáo? Khánh lại loay hoay tìm ra một căn buồng cho thuê còn trống vì cả nhà theo đạo Phật không muốn cho dân Bắc di cư vào ở chung, giá vừa phải, lại từng biết anh Khánh đã từng theo kháng chiến chín năm nên tình riêng có trọng nể hơn. Khánh về ở đấy sau khi cảm ơn ông cha dượng.

Ông phủ Đỉnh không nói ngoa để đuổi Khánh, còn giúp anh thu xếp dạy tiếng Pháp và Anh ở bốn trường tư với lương hậu hĩ, còn dạy thêm mỗi tuần hai tối cho các bà vợ công chức và sĩ quan cấp cao muốn giúp chồng con thêm lương thêm lon. Trong những trận nổ súng dữ dội cố diệt nhau giữa hai phe thân Mỹ và thân Pháp, có hai ông chủ đàng sau giúp sức giúp mưu, ông phủ thoát và Khánh cũng không bị quấy rầy.

Lẻ tẻ trong các lớp Khánh dạy hiện ra những khuôn mặt mới: mấy sinh viên và học sinh trẻ lần lượt vượt tuyến vào Nam sau khi hết hi vọng ở hiệp thương và tổng tuyển cử để thống nhất hai miền, ít nhất cũng để đi thăm gia đình ở miền Nam. Khánh rủ họ ra bãi biển Mỹ Khê hay Thanh Bình, cà rà hỏi chuyện ngoài Bắc. Khác với số “nạn nhân cộng sản” ăn tiền của Tâm lý chiến hay Công dân vụ đi nói thuộc lòng mấy bài tố cáo tội ác cộng sản ở hàng trăm lớp tố cộng, số này kể thật tình hơn. Họ không ghét gì chế độ miền Bắc cả. Sau đợt sửa sai, miền Bắc khỏe hẳn lên. Miền Bắc dạy học miễn phí, sinh viên được Nhà nước nuôi, chưa khá lắm đâu nhưng gọi là đủ sống, vào Nam họ mới luống cuống khi phải kiếm tiền ăn ở và trả học phí ngày càng tăng. Ờ, mấy ông Nhân văn-Giai phẩm-Đất mới ra báo tư, công kích Đảng Lao động hay chủ nghĩa xã hội, tùy các ổng thôi, học trò bù đầu với giáo khoa giáo trình chỉ đọc lướt qua cho biết. Chỉ có điều là các gia đình miền Nam gửi con ra học Hà Nội bị chia cắt ở vĩ tuyến 17, là chương trình khoa học xã hội phải sửa lại gần như hoàn toàn trong khi các thầy cô giáo lóng ngóng chưa soạn được giáo trình mới, là các trường chuyển sang dạy ngoại ngữ bằng tiếng Nga tiếng Hoa trong khi họ chỉ chuyên học tiếng Pháp tiếng Anh từ nhỏ đến lớn.

- Thầy biết đó, con cá hồi sinh ở nước ngọt, lớn lên xuôi dòng sông ra biển, khi sắp đẻ lại từ xa ngàn dặm tìm về bơi ngược dòng nước ngọt đã nở ra mình, dù trải bao nhiêu thác ghềnh, đập nước, lưới chặn, cứ nhất định quay về gốc tích. Cóc chết ba năm quay đầu về núi. Thầy đừng nghĩ xấu cho bọn con...

Khánh không nghĩ xấu về họ, nhưng cũng bớt xấu hổ vì mình, đỡ áy náy cho thân phận mình, vì đã né tránh không đi tập kết. Ra đấy, còn địch đâu nữa để Khánh làm cán bộ dạy tù binh. Ai học tiếng Pháp để Khánh đi kiếm một chân giáo viên trường công hay tư. Ngoại giao với các nước phương Tây còn rất sơ sài, và Khánh đâu có được tin cậy để lọt vào ngành ấy. Được chiếu cố đến mấy cũng chỉ làm một chân dịch bản tin thông tấn xã hay tài liệu tham khảo trong xó vắng nào đó bên rìa bộ máy Nhà nước khổng lồ để chờ đến ngày về hưu.

Rồi một kẻ thân tín của ông phủ Đỉnh đến báo tin: mật vụ của ông Ngô Đình Nhu đang theo dõi Khánh, nghi là Việt Cộng nằm vùng. Khánh phân vân: hay lại một đòn âm của ông phủ đang muốn đưa Khánh về làm quản lý đồn điền của ông, lúc này đã lan qua sông Linh và lấy thêm được tới vài trăm mẫu tây của khu đất La-phác-sơ?

Khi Mỹ Duyên xẹt qua chớp nhoáng và bảo Khánh sắp bị bắt, khuyên Khánh cố chịu đòn đừng khai bậy, thì đã rõ sấm sét đã rùng rùng trên đầu. Khánh xếp đồ vào va-li định trốn gấp vào Sài Gòn với me và em gái, bị chộp ngay tại trận lúc gần nửa đêm, ném lên xe cây với còng khóa tay và giẻ nhét miệng, hai chiếc va-li được coi như tang chứng tự biết có tội.

Ở miền Nam có quá nhiều tổ chức rình mò đơm đặt, mỗi cơ quan lại chia nhiều phe cánh thuộc phe ông nọ bà kia, cố chặn nhau và hạ thủ lẫn nhau đến rối mù. Khánh bị giam non một tháng, nếm ba lần tra điện, một lần “tàu ngầm” rót nước xà phòng, hai trận, “tẩm quất” bằng roi da đóng đinh và roi tre ba cạnh khá nhừ tử. Khánh chẳng có gì để khai, cũng chẳng khai vấy đổ vạ cho ai. Các bạn tù xúm vào săn sóc Khánh, phần lớn là đảng viên cộng sản không chịu ký ly khai, chống xé cờ Đảng và đạp lên ảnh Cụ Hồ.

Một chế độ mà Khánh không chấp nhận, sao lại sinh ra những con người tốt bụng đến thế? Còn một chế độ mà Khánh thấy hợp với mình hơn, lại hành hạ Khánh hung bạo đến thế?

Không gì báo trước, Khánh được gọi ra khỏi nhà lao, cho tắm rửa, cắt tóc, thay áo quần, đưa đến Ty Công an ở đường Gia Long, Đà Nẵng. Một đại tá đeo ba bông mai bạc, một thư ký, và ông phủ Đỉnh ngồi sẵn đón Khánh, một mâm cà phê bánh ngọt đặt trên bàn. Viên đại tá hầu như độc tấu trọn buổi.

Đợt bắt giam và khai thác tàn nhẫn vừa qua được coi như tại Việt Cộng cố ý phao tin chia rẽ, khiến hàng ngũ quốc gia nghi ngờ lẫn nhau. Ngô tổng thống đã xóa tan sự hiểu lầm ấy. Ông cố vấn Trung phần Ngô Đình Cẩn đích thân duyệt hồ sơ của giáo sư Ung Viết Khánh và xóa tội. Ông tỉnh phó Ung Viết Đỉnh đích thân đứng ra bảo lãnh. Tốt rồi. Nhưng để chấm dứt mọi sự phiền nhiễu về sau-cần nói rõ là khó tránh khỏi-giáo su Khánh nên tình nguyện vào quân lực Việt Nam cộng hòa, tỏ thực tâm muốn theo về chính nghĩa của cụ Ngô, chung sức diệt cộng, bài phong, đả thực. Để giáo sư biết mình được trọng dụng, chúng tôi đã xét tỉ mỉ chức vụ và cấp bực của giáo sư khi cộng tác với Việt Minh, sẵn sàng phong cấp đại úy và xếp giáo sư vào ngành tâm lý chiến, thích hợp với năng lực của giáo sư hơn các ngành khác. Sau một thời gian ngắn, rất ngắn, với vài thành tích tỏ rõ sự tâm phục của mình, giáo sư có thể lên thiếu tá mà không ai dám ghen tị...

Khánh chợt để ý thấy ông phủ Đỉnh đeo cây thánh giá bạc trên ngực, nhân lúc ông cởi cúc áo vét-tông cho đỡ nóng. Con tắc kè đổi sắc nhanh thật. Từ Việt quốc nhảy sang Cần lao nhân vị, từ thờ ông bà sang thờ Chúa, từ tri phủ sang chủ tịch Liên Việt sang phó tỉnh trưởng, thời nào ông vẫn ngoi lên đỉnh sóng được. Gọi ông là phủ Đỉnh quả là chẳng sai một ly ông cụ nào!

Khánh xin được suy nghĩ thêm về những lời căn dặn của đại tá. Ông này cười khẩy, mặt lạnh hẳn đi, cái giọng Bùi Chu gần nguyên vẹn trở nên gằn gằn:

- Tùy giáo sư, nghĩ bao lâu cũng được!

Sau một lần tra điện và một đợt nước vôi vào phổi nữa, Hai Khánh run tay điền vào bản rô-nê-ô in sẵn, ký tên xin đầu hàng. Rất nhanh, từ thân tù kiệt quệ anh bước vào quân lực, nhận lon ba bông mai vàng đại úy, để ít lâu sau được vinh thăng lên thiếu tá. Khánh đã chứng minh được lòng trung thành với Ngô tổng thống bằng những chiến công chẳng mấy ồn ào của ngành tâm lý chiến.

Và Khánh nghĩ: mình còn dám chê ai là tắc kè!

*

Kéo theo mình cả một làn hơi say người của nước hoa Pháp, một làn mây trắng của voan nhẹ Ca-sơ-mia, Mỹ Duyên đi xem tất cả căn hộ của Hai Khánh, soát từng bức tường, nền nhà, trần buồng, căn bếp, chỗ tắm và vệ sinh. Khánh ngây mặt nhìn theo và hít những mảng sương khói sau lưng người yêu đã Âu hóa hơn cả các mụ đầm Pháp và Mỹ ở Đông Dương.

Duyên châm một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, dài và nhỏ bằng mút đũa, lắc đầu:

- Thiếu bàn tay người đàn bà. Anh phải lấy vợ đi, ba mươi lăm tuổi chớ nhỏ nhít gì nữa!

- Ba mươi sáu. Duyên ba mươi ba. Trai ba mươi tuổi đang xoan, gái thế nào xin tự biết. Đợi Duyên lấy chồng trước đã.

- Bộ anh lẫn rồi hả? Ông chồng ngồi lù lù trong tỉnh đường đó, gần sáu chục mà trẻ măng. Răng giả, tóc nhuộm, diện mốt cực kỳ, vẫn bao gái mỗi tháng thay một ả. Còn anh, lấy vợ cho có người đỡ đần, chơi bời bấy nhiêu là vừa. Tu thân đi!

Thoát cái, Mỹ Duyên bỏ giọng bỡn cợt, nói khẽ:

- Một lão Tây già, giàu ngầm cực kỳ, nhờ em mách mối gặp anh. Lão đoán chắc anh còn nhớ tên là Lê-ông La-phác-sơ, chủ đồn điền ở Linh Lâm hồi xưa,...

- Sao không nhớ! Tưởng lão đói thuốc phiện chết lâu rồi, hay là sang An-giê-ri với thằng con, hay về Pháp... Thằng thiếu tá Pi-e La-phác-sơ còn ở Bắc Phi chứ? Nghe bảo con gì em thằng Pi-e lấy chồng chủ đồn điền cao su trong Nam phần. Thằng Pi-e chưa hề bị ta bắt, mà nó theo lũ bạn tù binh cũ đến gặp anh, quậy phá om sòm tới mờ sáng, anh phải bí mật cuốn khăn gói đi thuê nhà ở riêng trong hẻm phố người Tiều, cho khỏi phiền ngài tỉnh phó. Tức cười, nhậu say vô là nó túm anh tâm sự lè nhè là cha nó mê thuốc phiện hơn con gái, là em gái nó lấy phải thằng chồng bụng phệ, mũ ni che tai, sống với Pháp, Mỹ, ông Diệm, Việt Cộng hay Việt Minh gì gì cũng được, miễn là mức thuế vừa phải. Bí quá thì hắn bán vườn cao-su, nhảy sang nước khác biết dùng nghề cao-su của hắn. Hắn giỏi nghề lắm lắm, nhưng ngán các biến động chính trị.., nè, lão Lê-ông còn nhắc anh thiệt à?

- Nhớ. Mà ngày càng nhớ. Lão chạy con thoi giữa Sài Gòn, Nông Pênh, Viêng Chăn, Băng Cốc, ghi hết lý lịch tụi mình đó. Ngoài sáu mươi mà đầu óc chẳng thua máy tính IBM.

- Tình báo Pháp hả? Hay làm việc cho CIA?

- Ngược lại. Lão lánh né tụi đó như rắn độc.

- Này, Xi-mô-nét, chỉ nên thả vịt vào các bản tin hay bài báo thôi nhé, đừng cho bồ xơi vịt giấy. Quỳ xuống, xưng tội đi, hỡi quỷ Xa-tăng mang hình Vệ-nữ!

- Chớ có phạm thượng. Vệ-nữ đang là thần Flô-ra rắc sang giàu xuống kẻ khù khờ là anh. Mèo mù sắp vớ được cá rán, hiểu chưa?

- Chưa... Hình như một lần Duyên kể hồi xưa đụng đầu với thằng Pi-e ở đồn điền cao-su của em nó, khi đi với một thằng Mỹ phóng viên kiêm điệp viên. Sau đó về Sài Gòn, Pi-e theo tán em riết. Thế mà chẳng bị phe nào quấy rầy, quái thật.

Mỹ Duyên bật cười lanh lảnh, lắc lư mái tóc và khuôn mặt vừa được mỹ viện sửa sang rất đắt tiền, trẻ lại đến năm bảy tuổi:

- Xin tự giới thiệu lần thứ n-ième, kẻ nữ nhi này là phóng viên và thông tấn viên cho hàng chục hãng thông tấn, báo chí và đài phát thanh ở Pháp, Anh, Hoa Kỳ, Nhật Bản, Tây Đức, Úc-đại-lợi, thỉnh thoảng cũng bí mật bán tin và ảnh cho các nước cộng sản nữa. A free-lance reporter in South-East Asia, please mind that![1] Em chưa hề làm quan chức Bảo Đại, cán bộ Việt Minh, sĩ quan ông Diệm, hồ sơ tư pháp trắng xóa, muốn gây sự cũng chẳng có cớ. Còn cái vụ anh mới nhắc đó, là Pháp với Mỹ nán gân nhau qua loa, em lén thu bằng cái rì-coóc-đơ nhỏ giấu trong xắc, để dành đó, về sau ai mua thì bán... Lão Lê-ông dò ra chỗ này; anh chơi thân với trung tá Bửu Thái, đúng chưa?

- Bạn học cũ ở trường Luật, cũng hay lui tới. Mà sao?

- Cậu ta đến đây thăm anh hay anh vô sân bay chơi?

- Có đi có lại. Hắn lấy bà vợ già mà giàu sụ, ngoài xe nhà binh đưa đón còn sắm thêm xe du lịch Pác-ka rất bảnh. Lão Lê-ông định giở ngón gì mà thò mũi sâu thế?

- Em cũng có nguồn moi tin riêng, sẽ nói sau. Lão là thường dân, là Pháp, không xin được giấy vào chỗ máy bay vận tải quân sự. Bửu Thái thì không muốn ra ngoài nhiều, lộ mặt. Lão Lê-ông tính nhờ anh năm ngày chuyển cho Thái một gói quà, vậy thôi.

- Tưởng gì!

- Mỗi lần chuyển trót lọt, lão xin tạ anh hai trăm ngàn hay ba trăm ngàn, bằng loại giấy bạc gì tùy anh chọn.

Hai Khánh ngây mặt ra, cứng lưỡi. Rồi một tia chớp chợt lóe: lão Lê-ông nghiện thuốc phiện chắc là buôn thuốc phiện. Thuốc phiện thô là thứ cồng kềnh, chắc lão buôn hê-rô-in tinh chế, sơ chế, hay ít nhất cũng là moóc-phin, Khánh nhớ có đọc một bài nghiên cứu khá sâu về các loại ma túy từ vùng Tam giác vàng tuôn đi khắp thế giới.

Mỹ Duyên cười tươi:

- Anh đoán đúng rồi đó. Bửu Thái nắm trong tay tám chiếc vận tải C.47, hai chiếc C.54 mới mua thêm, mà hắn chỉ dùng vài tay phi công tin cậy nhứt để chuyển hàng ra khỏi nước, hay đón hàng từ Thượng Lào mang về. Nếu anh ưng bụng, lão chịu ứng tiền cho anh mua một xe riêng, anh tự lái, từ đây vô sân bay anh xẹt vô tiệm mua thứ gì đó, gói quà đút dưới ghế lái, xong.

- Nhưng.... nhưng mà ông Diệm cấm ghê lắm, kêu gọi biểu tình cấm tứ đổ tường, bỏ tù cả ngàn người nghiện...

- Là để quét dư đảng Bình Xuyên, giành mối lợi đó thôi. Hết đợt lâu rồi. Bây giờ Sài Gòn có tới ba chục ngàn tiệm hút. Chánh quyền Mỹ rót tiền cho CIA bao nhiêu cũng thiếu. Ông Nhu cố vét thêm tiền cho các khoản chi quá lớn: mộ thêm thiệt nhiều mật vụ, tình báo, đút tiền mua các tướng tá cứ hằm hè đảo chánh, nuôi cả một đảng Cần lao nhân vị, với lại còn phải chuyển vốn riêng qua Thụy Sĩ phòng khi bị lật nhào nữa chớ… Lão Lê-ông hồi Pháp là chuyên gia ma túy, kiếm được cả triệu đôn, hồi Diệm hò hét thì lão rút vô bí mật, thuê máy bay tư của mấy hãng bay con thoi giữa Thượng Lào với Nam phần, Thái-Lan, do bọn phi công người Coóc-xơ giải ngũ lập ra. Tốn kém, mà dễ bị soát xét, hãng tư mà. Lão mò ra được Bửu Thái, mò ra anh, móc xích sang em. Lão thuê một dược sĩ có bằng, mở tiệm thuốc tây che mắt thế gian, thuê em viết một bài đăng báo Pháp về cuộc sống của những người Pháp lương thiện ở lại Đông Dương sau khi quân viễn chinh rút, trong đó lão được “bêu dương” là một trình dược viên cao tuổi và nghèo khổ đã ngoi lên mở được tiệm tân dược ích nước lợi nhà. Dám trả em hai trăm ngàn đó nghen!

“Mình đang trượt dài xuống vũng bùn. Nhận vàng của ông cha dượng, ngậm tăm để ông ra đi theo chính quyền bán nước và Quốc dân đảng, bỏ hàng ngũ kháng chiến về thành, đầu hàng đòn tra tấn, nhận lon sĩ quan, tới nay buôn lậu đồ quốc cấm kiếm tiền... đến một lúc nào đó, mình sẽ xé cờ đạp ảnh, gào thét chống cộng, tự tay bắn chết đồng chí cũ để tỏ dạ trung thành với Mỹ-Diệm, có khi phải tập uống máu ăn gan cộng sản. Không thể bước lùi hay tự níu giữ trên sườn dốc lầy lội... Khánh ơi, ai chịu để cho mày mai danh ẩn tích trong cái xã hội đầy hiểm ác này, làm một anh giáo quèn dạy ngoại ngữ, trùm chăn đợi ngày thống nhất đoàn tụ?”

Một làn môi thơm lướt nhẹ trên má Khánh. Duyên ra về. Trong làn sương mù của tấm voan Ca-sơ-mia và làn gió thơm lừng của nước hoa Cô-ty hay Sa-nen chẳng biết, nàng bước ra cửa. Nhưng nàng lại quay lui mấy bước, đứng bên Khánh, thì thào:

- Em hiểu anh. Anh mệt mỏi sau bấy nhiêu năm kháng chiến. Anh muốn nghỉ ngơi, học thêm, sống đời cao ẩn ở thành phố, học luật, soạn sách, làm người trí thức hữu dụng. Nhưng họ không để anh yên đâu. Họ treo anh lên đánh nhừ tử vì nghi anh do Việt Cộng để nằm vùng. Họ lại vật anh ra xổ điện vô người vì nghi anh là tình báo Pháp. Anh muốn vượt giới tuyến ra Bắc, ngoài ấy không tù đày nhưng chẳng tin anh đâu, dùng anh làm người dịch các bản tin phương Tây là cùng. Du học nước ngoài thì chẳng có ai bảo lãnh, chẳng ai gởi tiền nuôi, mà mua được cái giấy xuất biên cả bạc triệu, kiếm đâu ra? Em còn để dành cho anh một lối thoát cuối cùng nữa, chưa tới lúc nói ra. Cứ nghĩ thêm về vụ làm giàu với lão Lê-ông đi, đừng áy náy, lương tâm nên dành cho chỗ khác!

Duyên mở chốt cửa, thấy ngay một thằng bé chừng hơn mười tuổi đúng sát bên ngoài như rình nghe trộm. Mặt nó giống Khánh như lột, mặc sơ-mi trắng toạc vai và lấm bùn, quần xanh cũng bê bết đất, đi chân đất. Nàng đoán ra ngay đứa con bỏ rơi mà cô Năm Bưởi đã đem trả.

Đáp tiếng “chào cháu” của Duyên, nó làu bàu gì trong miệng như “đồ đĩ ngựa”, không nghe rõ. Câu chuyện giữa Khánh với Duyên nhiều tiếng lóng và tiếng Pháp, Anh, nói thì thầm, may ra nó không hiểu. Hú vía!

*

Không đợi Hai Khánh mờ miệng nhận lời, một tuần sau Mỹ Duyên tự lái vào chỗ Khánh ở một chiếc xe Fiat loại phế thải, vỏ xây xát và đôi chỗ móp méo chưa sửa, được cái cốp sau đuôi khá to và có thể lật băng-két sau làm chỗ chất hàng, kiểu xe nhà buôn hạng trung cần lãi hơn mốt.

Duyên chặn ngay lời chê của Khánh, rỉ tai:

- Lão Lê-ông biếu anh đấy. Máy lắp mới tinh, bảy mươi hai ngựa chạy trên hai trăm cây số giờ, xe quân sự rớt sau xa. Biển số xe có tới ba tấm, nút bấm ở đây, bị rượt lần đầu ghi số nhứt, điện thoại chặn đường gặp số hai, vù tới chặng ba số lạ hoắc. Sức mấy mà tìm các thứ xe cà cộ, xe tư hay tắc-xi cà-là- tàng chạy đầy phố... Với lại anh vừa lên thiếu tá, chưa kịp hốt bạc làm giàu, cứ giả nghèo giả khổ là tụi nó ít nghi. Nghi gì hả? Nghi ăn tiền CIA, nghi ăn tiền Pháp, nghi Việt Cộng bơm tiền cho anh nằm vùng, nghi tới bàn tay Mạc-tư-khoa hay Bắc Kinh... Anh lái trong thành phố phải hết sức khiêm tốn, cùng lắm mới xoay bảng số, vù hết tốc độ, cho cảnh sát ăn bụi.

- Em nói lương tâm dành chỗ khác. Dành ở đâu?

- Tương lai trả lời. Lão Lê-ông giao hẹn mỗi gói quà sẽ dưới mười ki-lô, ngụy trang trong thùng thuốc tây, đồ hộp hàn kín, sữa bột Ghi-gô gởi cứu tế nạn nhân An-giê-ri, đủ thứ. Hai ngày nữa, anh ghé nhận chuyến quà đầu tiên ở tiệm Hu-man-xây-vơ [2] hai tạ thứ thiệt, mười ký hàng lậu. Hai giờ chiều tới là vừa, giờ thiên hạ mệt đừ ngáp ngủ.

- Xe chưa sang tên anh...

- Giấy tờ đủ hết đây. Vài chục ngàn, ba phút xong gọn.

Khánh lại đầu hàng một lần nữa.

Lão Lê-ông làm đúng lời hứa. Lão trả Khánh hai trăm năm chục ngàn vì chuyến đầu gửi ít hê-rô-in, chia cho Mỹ Duyên năm chục ngàn, theo giá chợ đen thì cả hai được chừng năm ngàn đô-la. Bửu Thái kín miệng, nhưng chắc được gấp năm bảy lần bấy nhiêu. Mụ vợ già luôn miệng khoe được hưởng gia tài đôi bên phụ mẫu nên phất tấy lên, nay mới biết là phun hỏa mù.

Các bạn sĩ quan vẫn thương hại thằng Khánh tồ tệch ngộc nghệch, đeo lon cấp tá mà chỉ biết ngồi cạo giấy với lũ tâm lý chiến, ở căn nhà trần trụi với đồ đạc mua vét chợ trời, mua rẻ được cái xe Fiat cóc gặm mà lái tắc-xi chẳng thèm, không thuê nổi người ở dọn dẹp nấu ăn, còn nói chi tới lấy vợ và bao thêm gái!

Năm ngày sau, chuyến quà thứ hai, Khánh nhận ba trăm ngàn, mười tháng lương thiếu tá độc thân. Duyên mang tiền đến đưa tận tay Khánh, không nhận phần mình:

- Em làm môi giới một lần, được chia bấy nhiêu đủ rồi. Giúp cho anh phất lên thôi. Anh đừng mua sắm đồ bảnh, đừng để nhiều tiền mặt trong nhà, gởi ngân hàng chừng vài triệu thôi, hễ lộ thì nói là hưởng gia tài hay là me anh cho làm vốn. Còn thì gởi ngân hàng Hồng-công hay Xin-ga-po, bọn Ba Tàu kín miệng lắm. Chuyển thành đô-la hay frăng Thụy-sĩ, giàu nữa thì đưa vô number-banking [3], như đám tỷ phú hay làm, nay chưa cần. Anh thấy không, em có xe hơi hạng sang, mà tới đây toàn đi xích-lô, mưa to mới thuê tắc-xi. Thiếu tá nghèo thì bồ cũng chịu nghèo theo chớ sao... Lão Lê-ông muốn gặp anh đó. Anh hẹn ngày, lão xếp chỗ, báo tin sau.

- Dám đưa anh lọt vô hang ổ sao?

- Đời nào! Chắc là tầng chót vót ở khách sạn nào đó trong Chợ Lớn. Lão ranh lắm, biết hết chuyện anh bị vật nhào xuống đánh gần chết, lại bị đè ngửa ra gắn lon quan ba cạo giấy.

- Làm tay sai ông Nhu thì cái gì chẳng biết!

- Cố Nhu là thái thượng hoàng thôi. Tể tướng vụ này là Trần Kim Tuyến, trùm mật vụ. Mà ngay trong số mật vụ cũng một số ít được giao việc thôi. Lựa người kỹ lắm, có khi một cha lái xích-lô máy, một bà buôn cá lại ngon xơi hơn trung tướng hay quốc vụ khanh. Đồng ý gặp chớ? Xô-gla-xen? Ain-ver-xtan-đen? Con-for-mee? Đac-cor-đô? Hảo[4].

Khánh bịt tai làm bộ nhức đầu, lại buông tay:

- Méo mó nghề nghiệp rồi, thưa bà... quên, thưa cô nhà báo. Mới nhập cảng thêm được mấy thứ tiếng giả cầy nữa?

- Đủ lòe ngài giáo sư ngoại ngữ bị mất dạy, được nếm đòn để vô khuôn phép...

Cặp tình nhân sà vào tay nhau chỉ được vài phút. Tiếng chuông ngoài cổng mắc vào nhà bỗng réo lanh lảnh, ngừng, réo dài hơn, rồi réo mãi đến váng óc. Mỹ Duyên chạy vội đến trước gương tủ, sửa lại đầu tóc và cài lại cúc áo ngực. Khánh cũng vội vào buồng tắm lấy khăn ướt lau vội mấy vết son trên mặt và cổ. Chuông cứ réo. Chỉ có tay nào cấp tướng hay bọn an ninh quân đội mang lệnh bắt đến mới hách đến thế.

Quanh vườn và sân cỏ xây tường cao quá đầu, trên căng thêm sáu đường kẽm gai, mé trong thêm kẽm gai xoắn ruột cà nữa. Từ khi tin đưa dồn dập về Việt Cộng chuyển qua nổ súng, quân chủ lực Bắc Việt lũ lượt kéo vào theo đường núi, võ khí Nga Xô, Trung Cộng kiểu mới nhất trên vai, các ngài cao cấp và các vị cố vấn Hoa-kỳ ngày càng lo giữ. Lưới thép chống B.40 và B.41 được xuất xưởng và chở sang từng ngàn tấn mỗi chuyến, chất đầy nghẹt các hải cảng, căng đầy chung quanh các dinh thự, tiệm rượu dành riêng cho người mỹ-For Americans only. Về sau, khi lính Mỹ da đen, dân Mỹ tứ xứ pha màu đen, vàng, In-di-an tức da đỏ, các biểu ấy được ghi thêm bên dưới thật đậm nét: Người da màu không được vào (No colored people allowed). Sĩ quan người Việt dù deo cả chùm mai bạc của cấp tá, nếu không có một ông Tây nào mũi lõ mắt xanh khoác tay dẫn vào, đều bị lễ phép mời ra, mà kẻ đuổi lại là một tay anh chị đâm thuê chém mướn dưới trướng ông Bảy Viễn lừng lẫy một thời, lên cấp tướng mà còn mù chữ.

Cổng nhà riêng của thiếu tá Hai Khánh được lắp tôn kín bưng, chỉ chừa một lỗ vuông nhỏ đủ thấy mặt khách. Khánh ra mở cổng, cẩn thận nhìn qua lỗ vuông, chẳng thấy ai cả. Mà chuông cứ gào trong nhà như hóa dại. Anh cáu sườn, rút súng Côn 45 lên đạn cầm tay, đột ngột giật toang tấm cửa bọc tôn, chĩa súng vào đứa trẻ đang ấn chuông như hóa dại. Nó đứng trên cái ghế đẩu mượn ở quán cóc gần cổng, vừa bấm chuông vừa nói chuyện tục tĩu với lũ trẻ đứng vây quanh. Lại thằng Chung!

Lũ trẻ chạy vù như bầy chim sẻ. Thằng Chung bước xuống đất, cười tươi, chẳng hề để ý đến vẻ mặt hầm hầm và cây súng chực nhả đạn:

- Tụi nó nói ba đang chơi đĩ trong nhà. Chơi đĩ lâu thì tốn tiền, hại sức. Nó biểu con leo lên chế, bấm chuông miết miết cho ba dứt sớm con đĩ ngựa ra chưa hả ba? Tụi nó nói thứ đĩ này xài bảnh hạng nhứt, ba mà bị nó đá đít là trụi lủi, cho thằng Chung đi ăn mày. Hễ đi ăn mày thì con về Linh Lâm ở với mẹ Bưởi, mẹ Thùy, thôi luôn ba đó nghen!

Chưa bao giờ nó nói cái giọng bụi đời sừng sỏ ấy với Khánh. Ai mới bày cho nó? Mỹ Duyên đang ở trong nhà, không thể nạt nộ bắt nó im. Khánh đút súng vào bao, dịu giọng:

- Con đừng hỗn. Bà đó là vợ nhỏ của ông nội con, con phải kêu là bà Ba. Bà tới bàn chuyện công vụ với ba. Ai bày con kêu là đĩ?

- Tụi nó... Cả con nít, người lớn...

- Thôi, vô cất cặp sách, chào bà Ba đàng hoàng, rồi ba cho tiền đi coi phim, ăn cà-rem.

Thằng bé reo khẽ một tiếng, chạy ù vào nhà, chắp tay chào bà rất lễ phép, vất cặp sách, nhào ngay ra cửa. Khánh rút ví cho nó hai chục, nó thò tay rút thêm một tờ mười đồng nữa, cười hi hí, vù luôn ra cổng.

Mỹ Duyên cũng xách ví ra về. Nàng buông khẽ:

- Thằng Chung của anh đổi nết ghê quá. Được mười tuổi chưa?

- Mười một. Nhiễm bệnh xã hội rất nhanh, chuyên cúp cua chơi rông.

Khánh tiễn Duyên qua cổng trạm gác khu gia binh, vẫy xích-lô, lật mũ chào kiểu dân sự cho mọi người trông thấy, kèm những tiếng thưa dạ thật lễ phép cùng tiếng “dì” rõ to.

Mấy ngày sau, trong bữa cơm tối, thằng Chung bật hỏi:

- Chạy áp-phe là sao hả ba?

- À... tức là buôn đàng này bán đàng kia, kiếm tiền lời từng chuyến, không mở tiệm. Con nghe ai nói vậy?

- Họ nói bà Ba không phải đĩ ngựa đâu. Bả chạy áp-phe với ba thôi. Ba nghèo, bả như bà hoàng, có bắt bồ cũng lựa cỡ đại tá hay cấp tướng. Như ba thì chơi nhà thổ trong khu gia binh mỗi đêm một hai trăm là cháy túi. Cả xóm đồn vậy đó ba.

Khánh kinh hoàng đến tắc họng.

Thằng Chung đẹp như thiên thần, bò theo ôm chân mẹ Xùi chờ một bàn tay vuốt má, sẵn sàng nhảy chồm chồm, trên hai gối chú Hánh đang đợi lấy đồ may gấp, yêu thương tất cả những người yêu nó, là đứa trẻ hàng chục năm ám ảnh Khánh đến cái độ phải bày mưu tính kế để lâu lâu được ôm nó trong tay một lần, nay được trả vào tay Khánh chưa bao lâu đã trở giọng con ranh con lộn khủng khiếp. Mươi năm nữa, nó sẽ ném vào mặt ba nó những gì nữa? Trong tay Hai Thùy nuôi dạy, sao nó ngoan đáng yêu đến thế? Vào tay Khánh, sao nó sừng sỏ ngổ ngáo đến thế?

Lấy vợ ư? Còn lạ gì cái cảnh dì ghẻ con chồng quanh năm kình lộn, nhất là bà dì ghẻ có con riêng, vài lần xử kiện con anh con em đánh con chúng ta là đủ bạc tóc, chưa kể cả số chục số trăm người họ hàng hang hốc phía bên cha đẻ, mẹ đẻ, cha dượng, mẹ trưởng, mẹ kế, vợ anh, xúm vào vắt sữa con bò bị buộc dây mũi vào cọc này. Sự đời nó thế: của cải có thể mất, chức tước bị xóa, bằng cấp bị thu, chỉ có thứ chỗ ngồi trong dòng họ là không bao giờ đổi, từ khi mới đẻ tới giờ xuống mồ.

Để tránh thuê người ở, Khánh tìm được gia đình một thượng sĩ ở gần cổng khu sĩ quan, nhận nấu cơm tháng cho hai cha con. Trong nhà có chị vợ dậy sớm làm bánh bèo bánh cuốn gánh đi bỏ mối, bận mấy đứa con nhỏ không thể mở quán ngồi luôn ở chợ. Bà dì không con cháu về ở chung đấy, giúp việc vặt, mỗi ngày đến quét dọn buồng Khánh một tiếng, nhận áo quần về giặt ủi kiếm tí tiền còm. Nhà này ăn ở biết điều, năm đứa con đều chăm và ngoan. Thượng sĩ Chính Bổn này hồi chống Pháp có vào du kích vài năm, bị thương ở chân đi hơi nhúc nhắc, phải xuất ngũ trước Giơ-ne-vơ bốn năm, về dựa bà con ở Đà Nẵng để chữa vết thương rồi ở lại luôn, bị hốt bừa vào lính Bảo an, chuyên đi gác xách vì không chạy được. Anh ta đang nhờ Khánh xếp làm lái xe riêng cho thiếu tá, Khánh khuyên anh ta học lớp lái tiểu xa lấy bằng trước đã. Nhà Chín Bổn chỉ cách nhà Khánh vài chục thước, gọi to cũng nghe, xe Khánh đỗ ngay trước thềm rất tiện. Nhưng gặp lúc đang làm ăn với Lê-ông La-phác-sơ, Khánh chỉ tự mình lái, Chín Bổn ghé qua lau sửa xe, có khi mượn tập lái qua lại trong khu gia binh cũng được.

Lũ con Chín Bổn gờm thằng Chung ngày một rõ. Nó góp nhặt ở đâu về những lời mất dạy, những lối cư xử quái gở nhất, ít chờ đợi nhất. Bên trong cái hình vóc rất cân đối, bộ mặt trắng trẻo đẹp trai, là một dòng máu đang pha thêm mực đen mỗi ngày vài giọt. Từng lúc, Khánh nhớ nó đến phát cuồng, khi gặp nó một lát lại tức điên với kiểu hỗn xược đâm họng luôn luôn khác hôm qua.

Cả nhà Chín Bổn cùng khuyên: “Đợi nó lớn, nó khôn ra”.

Nó sẽ khôn ra hay thêm tồi tệ? Nó sẽ thôi ném đá vào cửa sổ, hay sẽ thay đá bằng lựu đạn? Nó đấm bạn bằng tay, sẽ ngừng đấm hay thay bằng mũi dao, họng súng Côn 45?

*

Vào cuối giờ làm chiều, Khánh xếp gọn chồng báo dày hơn một tấc lại, tắt quạt. Ba sĩ quan và hạ sĩ quan dưới quyền cũng sắp xếp ra về. Bộ phận Khánh chuyên đọc và moi tất cả các tin tức của các hãng thông tấn, báo chí, đài phát thanh trên thế giới, cả Âu Mỹ, phe cộng sản, thế giới thứ ba, cung cấp những bản trích hay tóm tắt cho các cơ quan trong quân lực Việt Nam Cộng hòa. Một việc không mật nhưng tốn nhiều thì giờ, mà các vị tướng hay nhóm đứng đầu Dinh độc lập phải dành hầu hết thì giờ để kiếm tiền, kiếm chức, kiếm tay chân làm đảo chính khi có dịp.

Chuông dây nói réo trên bàn Khánh. Máy thành phố, không phải đường dây nội bộ. Giọng Mỹ Duyên nói chỉ đủ nghe:

- Anh Hai đó hả... Em đây. Ông Lê mời anh chiều nay đi nhậu ở quán bà Bảy, cuối giờ. Đi chớ?

- Ô-kê!

Ông Lê là lão Lê-ông. Quán bà Bảy là tên mật của một tiệm may, không có thứ gì ăn nhậu, nhưng có nhiều buồng kín để khách vào thay quần áo, lại có hành lang sâu luồn tới một con hẻm rất vắng, trốn sang phố khác nếu biết cách mở vài chỗ tủ xoay, gương lật ngược, cửa nhà xí đã hỏng.

Khánh gặp lại một lão Tây La phạt khác xưa quá quắt. Chàng tròn mắt nhìn cái sọ không có tóc, chỉ sót mấy sợi lông nâu mé trên tai, thân thể chỉ còn xương và gân, bộ mặt róc hết thịt như đầu lâu. Thế nhưng Mỹ Duyên đã dặn nhiều lần là lão ranh ma như quỷ. Lão không cố ý lừa ai, trả công xá phải chăng, nhưng đừng cả tin mà dại, cứ tiền trao cháo múc là nhất.

Chuyến hàng này nhỉnh hơn mấy lần trước, lão Lê-ông trả bốn trăm ngàn. Lão đưa gói giấy bạc, nhắc Khánh một câu khiến Khánh và Duyên cùng giật mình:

- Nếu bọn mật vụ nắm được số tiền ông gởi ngân hàng đã lên tới gần một triệu trong thòi gian ngắn, ông sẽ đối đáp thế nào?

- Ờ... Hưởng gia tài chăng?

- Nó phăng mối rất nhanh. Ai chia gia tài? Một cú điện thoại là biết được ngay. Vậy ư? Ai cho vay?

Ba người đều nói tiếng Pháp để tránh bị nghe lỏm hay hiểu sai ý nhau. Đợi vài phút, lão mới đủng đỉnh:

- Tôi đứng tên thì rất đáng ngờ. Tốt nhất là bà Mỹ Duyên đây cho vay... hay là bà cho ông cầm cố thứ gì đấy, lấy tiền xây nhà riêng chứ ở trung khu gia binh gò bó lắm.

- Cầm đồ... lấy gì mà cầm?

- Chiếc xe Fiat đấy. Bà cho ông cầm, trao tiền mặt, nhưng bà đã có xe riêng đẹp hơn, ký giấy cho ông mượn dùng tạm ít lâu nữa...

- Ai lại thế! Xe ấy của ông, máy còn tốt nguyên...

- Giấy tờ sang tên ông tất cả rồi. Bà Duyên nghĩ sao?

Mỹ Duyên bật cười:

- Cũng chỉ còn cách ấy. Cho anh Hai mượn xài bao lâu cũng được. Em không dám lái thứ đó đâu, bề ngoài như giẻ rách mà bay như hỏa tiễn, bể sọ như chơi. Gớm, bữa hôm anh nghi hai đứa bị bám đuôi trên quốc lộ, anh vù đúng nửa phút là rớt rụng sạch trơn. Mà sao trên bảng tốc độ nó chỉ để mức cao nhứt là trăm hai chục cây số/giờ, ông La-phác-sơ?

- Bảng giả, tôi dặn ông Hai rồi. Một cây số trên bảng là hai cây số trên đường. Tôi thử một lần bằng máy đo chính xác, mức cao nhất của nó là hai trăm sáu chục, đủ sức cho tất cả các xe ăn bụi... Tôi khuyên ông Hai nhé: mức ngân hàng dừng dưới một triệu, kiếm thêm bao nhiêu ông dự trữ vàng chứ đừng ham kim cương hay các loại ngọc, ông không sành hay trúng đồ giả. Chôn giấu mươi cân vàng là quá dễ. Mong rằng chúng ta sẽ làm ăn với nhau lâu dài. Nguồn của cải từ Tam giác vàng tuôn đi khắp thế giới sẽ không bao giờ cạn: chính quyền thuộc địa Đông Dương cần, quân viễn chinh Pháp cần, phe ông Diệm hò hét rất ồn nhưng đang rất cần, Mỹ đóng vai đạo đức nhưng CIA đang cần. Tôi đang xoay tiền cho Bửu Thái lên đại tá nắm số tàu bay vận tải ở đây, nhưng Nguyễn Cao Kỳ đã ngửi mùi nhựa nâu đẻ ra đô-la, chặn Bửu Thái đòi chia phần, chắc phải mất với thằng Kỳ năm bảy triệu là ít...

Lão châm một điếu thuốc lá quấn tay có mùi riêng, Hai Khánh nhận ra ngay mùi khen khét của ma túy. Lão trầm ngâm:

- Cách vài tháng, tôi theo một đoàn sĩ quan lên Linh Lâm, thăm lại cảnh cũ người xưa, cũng tìm một dropping zong [5] nơi đất quen. Đồn điền cũ của tôi bị ông phủ Đỉnh chiếm một phần, dân công giáo di cư chiếm số còn lại, Quốc dân đảng ly khai ông Diệm ra hàng rồi chẳng tính làm gì, chỉ đáng lo là Việt Cộng bắt đầu cầm súng đi diệt ác trừ gian. Ông Hai về thăm quê, khổ hơn trước rồi đó. Tôi chống gậy đi quanh xóm Linh Lâm, chẳng ai gây sự mà cũng chẳng ai niềm nở, chỉ dặn mãi là dạo này Việt Cộng về võ trang tuyên truyền nhiều, bắt giết hai người có nợ máu với dân, gài cáo trạng trên xác. Họ không gây sự với tôi vì mấy chục năm qua tôi chỉ là Pháp kiều, họ nói rõ là cho qua chuyện cũ. Coi như họ dễ tính, biết điều. Bỏ qua vụ ruộng đất, ta lao vào chuyện mới này kiếm ăn dễ hơn nhiều, ông bà cứ cân nhắc sẽ thấy tôi có lý.

Chuyến con thoi này cũng trót lọt nữa.

Theo lời Duyên, Khánh tìm lại căn nhà thuê năm kia trong hẻm phố người Hoa làm chỗ hẹn hò. Chòm xóm chung quanh chỉ biết Khánh là ông giáo nghèo, độc thân, hay bị cảnh sát quấy rầy nhưng rốt cuộc vẫn sống yên lành, dạy tư kiếm ăn. Trời nắng đi xe đạp cọc cạch, mưa vừa đi bộ, mưa quá to mới kêu xích-lô. Ông bà chủ không biết Khánh ngày nay làm gì, chỉ xuýt xoa:

- Cả nhà tôi nghe thầy Hai bị bắt lên bắt xuống hoài, thương để bụng chớ đâu dám ho he, theo kháng chiến cực khổ trăm đường, các ông cầm quyền nói đả thực mà cứ nhè mấy ông chống thực dân mà đả hoài hoài. Thôi thì thầy Hai về ở với tụi tôi cho vui, tiền nong chẳng phải tính gì, thầy ra đi cả xóm dân nghèo đây nhắc thầy biết, người kháng chiến về thiệt là theo đạo Cụ Hồ, chẳng tôn giáo nào mà yêu nước thương dân in hệt Cụ Hồ dạy, xin lạy Cụ trăm lạy ngàn lạy, mong Cụ đừng bỏ dân miền Nam mình. Có tiền thầy trả, không tiền thì để đó tới ngày nước mình thống nhứt, mình xóa hết đi cho gọn. Coi như phần đóng góp vô kháng chiến là xuôi hết, phải không thầy?

Lũ trẻ con quanh xóm tự dưng bật hát to:

- Xiao pín yiao ai lai xai ù

Ni xấn ươn ai lai xai ườ

Xoong bọọng xin, xoong tẹng tín...

Tầng bốn nhà trước mặt, một ngôi nhà mới mọc hơn năm, chợt dậy lên tiếng cười hô hố chen lẫn tiếng lách cách của những thẻ bài mà-chược. Ông chủ nhà Khánh lắc đầu:

- Kêu miết là bài trừ tứ đổ tường, mà ngó qua bên kia thấy đủ mọi thứ: tầng một, rượu; tầng hai, đĩ; tầng ba, thuốc phiện; tầng bốn, cờ bạc. Mỗi tháng bỏ nửa triệu nuôi cảnh sát với du côn, yên ổn lắm, chẳng cần che giấu gì hết.

Khánh bằng lòng thuê lại căn buồng nhỏ năm kia, ngả giá phải chăng, chỉ thẹn thò nói khẽ rằng đang cầu thân với một cô góa chồng tuổi hơn ba mươi, cả hai đều xấu hổ vì muộn chồng muộn vợ, thỉnh thoảng xin được gặp nhau ở đây. Ông chủ cười muốn sặc:

- Thầy rước luôn chị ta về ở chung cho gọn. Gần bốn chục cái xuân xanh, chưa vợ con, mắc cỡ nữa thì bạc hết tóc!

Chỗ ở của Khánh trong khu gia binh đã lộ liễu, còn thêm thằng Chung phá quấy. Nó hết gọi Mỹ Duyên là đĩ ngựa, tới mụ áp-phe, gần đây đổi gọi là me Tây, là gái lộn chồng-chồng nào nó không biết vì chưa từng gặp ông phủ Đỉnh từ ngày về ở với cha. Khánh đành phải tìm chỗ trốn con trai khi cần gặp người tình.

Chú thích:

[1] Tiếng Anh: Một phóng viên tự do ở Đông Nam Á, xin nhớ cho.

[2] Tiếng Anh: Cứu nhân loại.

[3] Tiếng Anh: gửi tài sản ở ngân hàng bàng bí số.

[4] Tiếng Nga, Đức, Tây-ban-nha, Pháp, Hoa, cùng một nghĩa: Đồng ý chứ?

[5] Tiếng Anh: khu vực máy bay thả hàng