Chương 14
Cuộc mặc cả kéo dài đến quá trưa vẫn không ngã ngũ.
Gia-nét ló đầu qua cửa, vẫy chồng, trỏ vào bụng. Ăng-đrê đứng lên mời khách qua phòng ăn. Gia-nét chỉ bưng dọn, chị đã ăn cùng các con dưới bếp. Người đầu bếp Việt không được vào phòng lỡ chủ khách cao hứng nhắc đến vụ áp-phe đang bàn dở, phiền ra.
Mỹ Duyên cùng hai khách Mỹ tự lái chiếc Ca-đi-lắc màu sữa, bám theo một đoàn xe lội nước bọc thép M.113, lên đồn điền Ăng-đrê Ri-sô khá sớm.
Xe rà mìn và trung đội công binh đi đầu làm việc rất thạo, đoàn xe không bị nghẽn lâu trước những hố phá hoại, không trúng mìn chống tăng của du kích. Chỉ có hai lần du kích bắn vào công binh, ba lính bị thương nhẹ. Sài Gòn báo trước là VC đã làm chủ một số làng dọc đường, nhưng đoàn xe sẽ đi quá đồn điền Ri-sô vài chục cây số nữa để đánh vào vùng VC lập căn cứ, đào địa đạo và làm làng chiến đấu rất vững.
Đã tới cuối năm 64 mà xe M.113 vẫn do lính Mỹ lái và bắn súng máy nặng 12 ly 7. Quân Sài Gòn ngồi thùng xe, đơm súng ra ngoài. Các sĩ quan Việt hậm hực, mỉa mai: đến thứ xe này mà Mẽo rỉ tai nhau: “Giao chiến cụ cho chúng nó để tụi trên làm đảo chính, tụi dưới chở bán cho VC à!”.
Theo lệnh tiểu khu báo qua vô tuyến, đồn Gò Luông cắt một tiểu đội xuống gác cho các phóng viên Mỹ-Việt hành nghề. Lính ở đồn tù chân, ham xuống đấy để được chủ đồn điền cho ăn nhậu no say, cho tiền puộc-boa nữa. Đồn này bị diệt cuối 63, mới đóng lại giữa năm nay với tàn quân bảo an góp nhóp được non một đại đội, cả quan lẫn lính đều thích “dĩ hòa vi quý” với VC. Quân chủ lực đi từng trung đoàn, đánh khó là một đàng, VC còn ham diệt các sắc quân địa phương từ dân vệ xã, biệt kích quận tói bảo an tỉnh vì quen thung thổ, nhớ mặt người, dân nổi dậy theo VC còn thấp thỏm. Đám hội đồng với cảnh sát thì lớp bị bắt, lớp trốn xa, ai liều mạng ngoi lên kể như thí mạng.
Lão Lê-ông La-phác-sơ cùng con và rể đã sẵn sàng đón khách. Ăng-đrê hôn tay Mỹ Duyên, buông ngay câu nịnh đầm:
- Thế mới biết người đẹp vĩnh viễn không có tuổi!
- Ồ, làm sao sánh được với bà Ri-sô!
Chào hỏi. Mời ngồi. Mở các thứ giải khát. Vài câu sáo mở màn. Rồi Mỹ Duyên vào đề luôn:
- Vì chủ nhân là người Pháp, tôi xin nói tiếng Pháp theo phép xã giao. Xin trân trọng giới thiệu hai ông khách: ông Giêmx Kít-man đã từng đến đây phỏng vấn ông bà Ri-sô, nhưng chưa được gặp ông La-phác-sơ, và bạn ông là Rô-bớt Rốc-xơn, phóng viên tự do. Hai ông biết tôi đi khắp nơi như người Do-thái lang thang, nhờ tôi sắp xếp cho gặp ông Lê-ông La-phác-sơ và ông Ăng-đrê Ri-sô, những người Pháp thông thuộc Đông Dương. Hai ông chủ bằng lòng tiếp. Vai trò của tôi chấm dứt ở đây. Tôi xin rút lui để đi thăm một ấp tân sanh gần đây nhất, viết bài cho AFP.
Mỹ Duvên thừa biết hai tay CIA giả danh phóng viên kia chỉ biết tiếng Pháp lõm bõm, không đủ dùng khi bàn chuyện rắc rối, cũng như La-phác-sơ và Ri-sô chỉ ấm ớ mấy câu giao thiệp tiếng Anh. Duyên tự dịch câu cuối cho cặp Mỹ hiểu: “I’d ask leave to go and visit a Ng w Life hamlet just ng arby, to cover it for AFP”.
Khi Duyên cúi chào rất điệu và quàng quai xắc vào vai, cả bốn người nước ngoài đều luống cuống. Kít-man đưa bàn tay rậm lông lên gãi cằm, cho ra mấy câu hỏi bằng tiếng Đức, tiếng Ý. Chủ nhà không hiểu. Rốc-xơn thử tiếng Tây-ban-nha, cũng chỉ được trả lời: “Sorry, I don’t understand”, là câu đầu lưỡi của những người đến xứ lạ: “Rất tiếc, tôi không hiểu”.
Mỹ Duyên đã xuống bếp, nhờ Gia-nét cho một người Việt trong số gia nhân dẫn đường, chứ đi chung với lính hay cảnh sát thì bị dân coi như thù lập tức. Gia-nét cân nhắc rồi cho cậu thư ký chấm công đi. Cậu này có cha mẹ sống trong ấp, hay rộng tay đối với dân ấp vào làm phu đồn điền, nửa công chấm thành một. Ăng-đrê đã dọa nhiều lần nhưng không đuổi.
Hai người vừa đi tới giữa sân trước, đã bị gọi giật. Tay Kít-man hối hả chạy theo:
- Duyên, cô Duyên, chúng tôi đã bị câm điếc!
- Uống quá nhiều uýt-xki nặng rồi đấy, Giác-ky lông lá...
- Ô, chưa một giọt. Tôi tưởng bọn chủ đồn điền biết tiếng Anh, té ra như tôi nói tiếng rợ Pa-pu. Cô Duyên vào dịch hộ đi. Chúng tôi sẽ tỏ lòng biết ơn bằng giấy xanh in hình Oa-sing-tơn đàng hoàng! Duyên thân yêu, sao lại lắc đầu?
- Tôi không muốn nghe chuyện kín của các anh, rầy rà lắm.
- Ôi nàng tiên tàn nhẫn, định đuổi chúng tôi về đấy à?
Duyên ngần ngừ tí chút nữa rồi mới trở vào phòng khách. Nàng nói ngay trước khi ngồi:
- Nể lời các ông, tôi nhận làm thông dịch viên có thù lao. Tôi sẽ làm việc như máy dịch điện tử tối tân không lắp bộ nhớ. Lần này lỡ rồi, tôi phải giúp các bạn đồng nghiệp. Về sau các ông cần đem theo người dịch đáng tin cậy. Nên vào một buồng khác kín đáo hơn, nếu các ông muốn.
Mười phút sau, trong buồng làm việc của Ăng-đrê đã bày lại bàn ghế và đồ giải khát, cặp Mỹ chơi bài ngửa luôn:
- Đây không có ri-coóc-đơ, cô Duyên và chúng tôi đã cho các túi vào tủ ngoài kia. Cũng không ai ghi chép, không để lại dấu vết. Xin nói thẳng: chúng tôi được CIA cử đến thương lượng với ông Lê-ông và ông Ăng-đrê-gọi thế nào cho thân, được chứ?-về khoản vàng đen đến từ nơi ông biết rõ.
- Vàng đen? Than đá phải không?
- Xin ông đùng nghi chúng tôi đến gây sự. Lời nói gió bay, chẳng có tang chứng gì đâu. Chúng tôi muốn đề nghị với ông một vụ béo bở: hợp tác buôn thuốc phiện lậu tù vùng Tam giác vàng đi các nước trên thế giới.
Lê-ông nheo nheo mắt, chiếu tướng hai người mới gặp. Giêmx Kít-man thô lỗ, nóng vội, không phải hạng cao tay ấn. Tay kia khác xa: cao gầy, tóc cát gần trụi như lính quân dịch Mỹ, kính râm màu xanh nhạt che cặp mắt sâu, chỉ mím cặp môi mỏng mà không nói cười. Thạo tiếng Tây-ban-nha, hẳn rắt quen với các ổ buôn ma túy ở Nam Mỹ, Trung Mỹ. Mình gặp đối thủ đây.
- Sao các ông đoán tôi dính vào đấy?
- Các quan chức cấp cao trong Phòng nhì và Phòng phản gián SDECE của Pháp bán bí mật do dự mãi mới bán hệ thống buôn vàng đen cho chúng tôi, cũng bán luôn các nhóm biệt kích Mẹo ở Bắc Đông Dương. Tiền trao cháo múc xong cả. Chúng tôi cần những chuyên gia giàu kinh nghiệm như ông. Phần lợi riêng không kể, hễ làm đạt mức thì lương ông và lãi được chia sẽ tính bằng sáu hay bảy chữ số.
- Sao các ông không dùng các đường dây của Sài Gòn?
- Chúng tôi không điên. Đánh rơi một miếng bít-tết xuống đất, cả đàn chó xông vào cắn xé nhau, chủ cũng mất thịt. Hồi Pháp trong khi ngài cao ủy và các ngài dân sự hò hét cấm, cấm trong khi Phòng nhì và SDECE hốt tiền thuốc phiện, cảnh sát Sài Gòn gác thâu đêm cho các tiệm hút Chợ Lớn. Sau này Diệm-Nhu cũng cấm, nhưng vẫn buôn lậu tơi bời, phe nào ngoi lên cũng cần quỹ đen dựa vào vàng đen.
- Và họ thành công?
- Ít thôi. Dân Mẹo trồng thuốc phiện không ưa người Việt hay người Lào đa số, chỉ tin ở CIA có nhiều máy bay và trực thăng đem mọi thứ đến cho họ, tất nhiên ngoại trừ số Mẹo theo cộng sản. Thuốc phiện đổi hàng ngay tại làng, lãi gấp mươi lần trồng ngô hay lúa nương, họ tính kỹ rồi.
- Bộ chỉ huy MACY biết không?
- Không. CIA làm ăn độc lập, MACY đánh hơi được cũng để yên. Tất nhiên phải có tí chút (Kít-man xoa xoa ba ngón tay kiểu đếm tiền).
Mỹ Duyên chỉ dịch đều đều bàng giọng trung tính, trong khi bốn người cố thêm dấm ớt vào lời lẽ và nét mặt. Cũng như lão Lê-ông, Duyên cố đoán xem tay Rốc-xơn thuộc cỡ nào trong buổi sĩ quan MACY gặp báo chí hằng ngày lúc năm giờ chiều được gọi là “đợt nói khoác năm giờ”. Số phóng viên các báo và đài lớn hay làm oai, bệ vệ vào chỗ dành riêng. Những phóng viên tự do-free lance reporters-biết mình lép vế, hay lăng xăng chạy quanh lượm tin ngoài rìa, có khi mua tin của Duyên về xào nấu thành bài bán rong, cốt sao cho giật gân câu khách là đủ.
Sau ba tiếng đồng hồ cò kè, đôi bên thỏa thuận được mấy điều:
- Bước đầu, CIA ứng hai trăm ngàn đô-la để Lê-ông sang Hồng-công hay Đài Loan sắm phương tiện pha chế và thuê chuyên gia biết làm hê-rô-in số 4, trên 95 phần trăm tinh chất.
- Cha con Lê-ông được trợ cấp một lần một trăm ngàn để thu xếp khó khăn và dọn một bãi thả mé sau đồn điền, xa dồn lính và xa dân, đón hàng ban đêm.
- CIA sẽ mua đất hoang vắng, gần sân bay nào đó qua thương lượng với Vương quốc Lào, sẽ chịu chi phí để xây lại xưởng điều chế hê-rô-in thay cho chỗ cũ hồi Pháp đã bán cho Vuơng quốc. Quân cảnh Mỹ sẽ gác vùng cấm địa ấy. Lê-ông đứng ra chỉ đạo xây xưởng.
- CIA nhận đổi hàng lấy thuốc phiện sống hay moóc-phin sơ chế, chở về xưởng bằng trực thăng hay các máy bay nhẹ Xét-xna, Bits-cráp mang hiệu công ty tư nhân Hàng không Mỹ. Chế xong, hê-rô-in sẽ được đưa đến sân bay, chất lên những chiếc C.47 quân sự dưới các thùng hàng khác. Đem về thả xuống đồn điền Ri-sô xong, các C.47 sẽ vòng về Tân Sơn Nhứt. Từ đồn điền, hê-rô-in sẽ được CIA cho thiết giáp lên chở, cha con Lê-ông phủi tay nhận tiền trả bằng đô-la, đưa vào ngân hàng nào tùy ý.
Lê-ông và Ăng-đrê kéo ra riêng bàn mảnh, thấy chia việc như thế là được. Ăng-đrê đã sáng mắt khi được hứa trả ba chục ngàn đô-la cho công đón hàng mỗi tháng chỉ bảy tám lần trên bãi đất bỏ chó ỉa sau đồn điền, tháng thưa hàng còn hai chục, tháng ngoài mùa vắng hàng vẫn một chục cho không. Lê-ông được xếp tám chục ngàn. Lão lắc đầu:
- Quá rẻ. Chúng nó đang cần mình, chớ gật đầu sớm. Ba đòi cho con năm chục, ba phải trăm rưởi. Phần lãi tụi nó vẫn còn to tướng, gấp mười vốn bỏ ra. Nhà mình còn phải vung tiền ra bôi mỡ vào chân tụi Sài Gòn và Viêng-chăn nữa, con quên à?
Khi trở vào phòng họp, Lê-ông thấy cặp Mỹ đã đội mũ, lấy xắc, vào nhà dưới chào bà chủ để ra về. Ăng-đrê sững sờ, nghĩ ông cha vợ già néo đứt dây. Nhưng lão chỉ nói rất hiền:
- Tiếc rằng cuộc trao đổi giữa chúng ta không đạt kết quả. Tạm biệt các bạn. Hai chúng tôi sẽ quên ráo những chuyện vừa bàn, hẳn nàng tiên xuống giúp chúng ta cũng thế. Nhưng... các bạn về Sài Gòn đơn độc thế này à? Hai chàng hiệp sĩ không tiếc mạng, nhưng nàng tiên sẽ bay lên thiên đường với những mảnh mìn cắm trên thân hay sao?
Hai tay CIA liếc nhau, phân vân. Phải đợi chuyến xe quân sự nào đó trở xuống. Trận càn nào cũng có hàng loạt xe chở thương chở xác về mé sau, đợi đi chung mới yên thân, VC rất ham xổ đạn vào người mũi lõ, lạ gì. Cũng vừa gặp lúc nhà mời cơm trưa.
Bữa ăn khá sang và lạ miệng. Kít-man rút chai huýt-xki ra, chỉ uống ly đầu, ngả ngay sang đế nếp lậu nước nhứt. Rốc-xơn, Lê-ông chỉ nhấp bia 33. Ăng-đrê chạm cốc bằng vang Boóc-đô, vẫn ngồi để các đàn ông đến cúi đầu chạm cốc-lễ phép phương Tây quy định đàn bà được ngồi ghế bành, khỏi đứng dậy khi được chúc mừng, không bị ép cạn cốc-nói sau khi cười dài:
- Các đồng nghiệp đã chúc nhiều, tôi xin nâng cốc chúc chính quyền Sài Gòn ra khỏi nạn dịch đảo chính thời sau Diệm, chúc dân Sài Gòn không thấy con chuột Míc-Ry đột ngột nhảy lên lập chính phủ!
Cả bàn cười rộ, nâng cốc thẳng tay. Câu đùa ấy mới xuất hiện trên các báo Mỹ, chẳng ai bắt vạ được. Đảo chính nối nhau với tốc độ chóng mặt. Các quan chức hôm nay hùng hổ, hôm sau bị đẩy đi làm đại sứ lưu động hay buộc về hưu, đến các vị thái thú Mỹ cũng nổi khùng.
Món thịt cheo hầm được khen nhiều. Heo rừng chiên bít-tết nổi bật. Kít-man múc từng thìa gia vị cay két-sớp chan vào đĩa, xóc ăn từng miếng lớn, trong khi Rốc-xơn chỉ nếm mỗi món nột tí như sợ bị đầu độc. Pho-mát tráng mềm của Ý ăn kèm chuối tiêu quả là độc đáo. Gia-nét hứa lần sau quý khách lên sẽ mời trứng cút và chim cút chiên bơ, món đại bổ mới được tìm ra, cả Sài Gòn đang thi nhau nuôi và ăn cút.
Khi đã sang phòng khách nhấm nháp rượu mùi với cà-phê, Rốc-xơn mới mở miệng:
- Xin lỗi người đẹp, giúp tôi tí. Nếu tăng lên ông La-phác-sơ một trăm ngàn, ông Ri-sô mỗi mức thêm mười ngàn đô-la, các ông thấy sao?
Lê-ông vẫn lạt lẽo:
- Xin cho nghĩ thêm.
- Cao hơn lương giám đốc công ty lớn bên Mỹ rồi đấy.
- Nhưng việc chúng tôi không ghi hợp đồng, không bảo hiểm, phải dành phần không nhỏ cho bọn quan chức Sài Gòn, Viêng-chăn, lại dễ ăn đạn từ nhiều phía. Hãy xem nào: phía Sài Gòn bị cạnh tranh phía ma-phi-a quốc tế nghi tôi phản, và cả phía CIA nữa khi cần con vật hiến tế cho pháp luật!
- Ông quá lo xa thế, khó làm ăn lắm!
- Tôi sẽ nghĩ thêm. Nên trồng cao-su, ít lợi nhưng yên thân, hay lao theo cuộc phiêu lưu mới...
- Tùy ông. Chúng tôi kiếm người thạo việc không khó, lại báo có đoàn công-voa từ mặt trận về sắp qua đồn điền.
Chủ khách tạm biệt nhau lạnh lùng.
Sáu ngày sau, khi Ăng-đrê đang tiếc cay đắng món tiền lớn tuột khỏi tay, lão Lê-ông nhận được điện tín khẩn: “Điều kiện được chấp nhận. Về gặp ngay MD”. Không ai ký dưới diện, hẳn là Mỹ Duyên thôi. Tụi Mỹ không tìm ra ai thay nổi ông trùm kỳ cựu là Lê-ông La-phác-sơ.
Lão về Sài Gòn không lâu. Trở về đồn điền, lão ném cho Ăng-đrê một bó tướng giấy năm trăm Trần Hưng Đạo để thuê phu dọn bãi thả. Và lão rỉ tai Gia-nét: “Thằng Ăng-đrê chơi gái, mặc nó. Ba đã rút chuyển cho con một trăm ngàn đô-la làm vốn riêng, đứng tên con, lấy lãi tiêu hay để cho đẻ lãi con tùy thích. Ngân hàng Thụy-sĩ chắc nhất. Giấu kỹ giấy nhé”.
Gia-nét như lên chín tầng mây, dứt hết mọi lo sợ mấy ngày qua. Khi lão Lê-ông trầm ngâm buông thêm rằng sẽ gây vốn cho con gái thêm vài ba lần bấy nhiêu, Gia-nét lao tới ôm hôn cha túi bụi. Vẫn yêu cha từ xưa, nhưng món xúp suông được thêm thịt và bơ càng thêm đậm vị, bổ béo. Anh Pi-e hung hăng đã ngã, thương thì rất thương, nhưng làm người thừa kế duy nhất của người cha giàu ngầm vẫn là nỗi an ủi lớn nhất. Đôi khi Gia-nét thấy mình nhỏ nhen bần tiện, chỉ lát sau đã quên ráo. Anh Ăng-đrê theo bồ lìa vợ, Gia-nét sẽ một mình nuôi bầy con, cha không sống mãi được với chất thuốc phiện ngấm suốt mấy chục năm, đây là lúc tỉ tê lấy gia tài. Gia-nét mở ngay chiến dịch tình cảm nhằm kiếm gấp một di chúc của người cha triệu phú. Lỡ ông cụ đột ngột qua đời, số đô-la chất đống ở Thụy-sĩ dưới một bí số không tên sẽ mất toi cả.
*
Trong nhà riêng của tướng Menđ-brao, cầm đầu phân cục CIA ở Đông Nam Á, có bốn người chung quanh bàn cốc-tai đang làm việc. Người hầu chỉ được mở cửa vào khi chủ bấm chuông, nhìn ngón tay chủ trỏ vào bình pha sây-cơ hay một đĩa nhắm nào đó, gật đầu. Chỉ nửa phút sau, cô gái Mỹ lai Mê-hi-cô đi êm và nhanh trên dép xốp đã thay cũ dọn mới như ảo thuật, biến ngay. Viên tướng tình báo này nổi tiếng khắc nghiệt về ba mặt: lao động, bí mật, thì giờ. Sau bàn giấy của lão ở nhà riêng, một câu ngổ ngáo được dán trên tường: “Việc xong, bạn còn ngồi đấy làm gì?”. Ở cơ quan, lão cho đặt dưới mỗi tấm kính lót bàn một lời dặn in chữ to: “Thì giờ là tiền bạc. Hãy nghĩ kỹ, làm nhiều, viết vừa phải, nói thật ít”. Ai được vào phòng làm việc ngăn riêng của lão, sẽ khen ông tướng này vô cùng bình dân: giữa sếp và phòng lớn kê vài chục bàn của nhân viên có một tấm kính trong suốt rộng hai mét vuông, ông sếp làm việc dưới mắt kiểm soát của cấp dưới, ắt phải gương mẫu hết cỡ. Các nhân viên biết rõ hơn: đó là kính dày chống đạn, tráng phản quang để nhìn một chiều, từ ngoài ngó vào chỉ thấy màu nâu sẫm có ánh bạc.
Nhưng tướng Menđ-brao không bị cấp dưới ghét. Lão có thể buộc mấy sĩ quan dưới quyền làm việc hai mươi giờ mỗi ngày đêm, suốt tuần, sau đó cho hẳn một tháng đi R and R-nghỉ và giải trí-ở đâu tùy ý, miễn là đừng rời Đông Nam Á. Thư ký của lão được giao nhắc nhở sinh nhật từng người, những món quà ngày lễ chung, những việc cần chia vui chia buồn trong mỗi gia đình cấp dưới. Quỹ của CIA là tối mật, lại thêm nhiều nguồn thu không sổ sách, nên lão vung tiền mua lòng trung thành chẳng khó.
Người thứ hai trong cuộc họp là đại tá Éđ Ram-xy chỉ huy lực lượng đặc biệt, do CIA nắm. Tay này lên cấp nhanh nhờ mấy chuyến nhảy dù xuống vùng cộng sản ở Bắc Lào, Bắc Việt Nam, Trung Quốc, mang vết sẹo từ gò má lên vành tai như tấm huân chương. Nhiều sĩ quan kháo nhau: hắn đi giải phẫu ở mỹ viện để sẹo to và dài hơn. Vốn tính ngang tàng, hắn đã chọc cười khi tướng Menđ-brao nói đến giành trái tim và khối óc của các dân tộc ít người:
- Lính Mũ nồi xanh chúng tôi có cách làm rất nhậy...
- Sao? Bằng cái dạ dày? Bằng tín ngưỡng?
- Không. Cứ túm được hai hòn dái nó mà lôi, tim óc bụng sẽ tuôn theo hết! Ha ha ha!
Thiếu tá Bóp Mắc-mo-yơ, giả làm phóng viên tự do Rốc-xơn, đã báo cáo các cuộc đàm phán với tình báo Pháp và lão chuyên gia La-phác-sơ.
Tướng Menđ-brao trầm ngâm:
- Bỏ vốn hơi nhiều đấy. Tiền mua tình báo Pháp mua cha con lão La-phác-sơ, mua đất lập xưởng, mua bọn Mẹo trồng thuốc phiện, mua bọn phi công chở hàng quốc cấm... liệu có lỗ không?
- Thưa, bọn tình báo Pháp bảo chỉ qua một mùa thuốc phiện là thu đủ vốn, lãi chừng vài triệu đô-la. Từ năm thứ hai, lãi tăng theo cấp số nhân. Tới năm 1955, đã thua Điện Biên Phủ và sắp rút hết quân sang chữa cháy ở Bắc Phi, giao đất này cùng bọn com-man-đô rải khắp Đông Dương cho ta, họ cũng vét được ba chục triệu nữa, không kể tiền bán nhà xưởng và dụng cụ cho bọn Vương quốc thu lãi gấp đôi. Bọn tướng Lào rất ngu, chỉ sau mấy tháng đã làm nổ tung xưởng chế hê-rô-in số bốn, chết cả mớ chuyên gia, phải đền tiền.
Giêmx Kít-man chen vào:
- Thưa, tôi thăm dò lâu nay, thằng tướng Vàng Pao nắm vùng Mẹo Bắc Lào cũng khá, mà nó không tin ở số cầm quyền ở Viêng-chăn, Sài Gòn. Do đó sức cạnh tranh của số ấy không mạnh. Với lại, nguồn cung cấp chính của ta ở Đông Bắc Miến Điện và Bắc Thái-lan lớn hơn nhiều so với Bắc Lào và Nam Trung Hoa. Cho Vàng Pao làm đại lý thu mua là tiện nhất.
Hai mươi phút sau, tướng Menđ-brao cho lời phán quyết:
- Chiến dịch sẽ lấy tên là “Đảo phương Nam” để đánh lạc hướng, không nên dùng các tên để gợi chú ý. Thiếu tá Mắc-mo-yơ nắm lại các nguồn tiêu thụ ở Nam Mỹ, móc nối với ma-phi-a thật kín. Đại tá Ram-xy cho soát lại các nhóm biệt kích ở Bắc Lào, loại bớt bọn lưng chừng và nhiễm cộng sản. Giúp võ khí cho Vàng Pao xây chắc các căn cứ Loong Chẹng, Xảm Thôông, tiếp tế đều, thả xuống đủ bột ngô, muối, dao cuốc, cả vòng và chuỗi cho đàn bà. Còn cậu Giắc-ky... ờ, Kít-man, bám chắc nhóm lão La-phác-sơ cho tôi. Hình như có bóng đàn bà nào đó... Một nữ phóng viên AFP, đúng không? Bồ hả?
- Thưa không, không ạ... Cô Mỹ Duyên là người tin cậy được SDECE giao lại cho ta, tôi xin thề trên Kinh Thánh! Cô ta giúp chúng tôi rất nhiều việc, thiếu tá nhỉ?
Bóp gật đầu. Hắn đã cho theo dõi, thấy tất cả những cuộc mặc cả với phía Pháp không hề lộ. Nếu Mỹ Duyên có bán tin và ảnh cho các nước cộng sản, thì đó chỉ là những chuyện tán thêm ngoài rìa, AFP đã duyệt, thường đăng muộn.
- Được. Nắm thêm được một Lệ Xuân trong giới báo chí, cũng hay. Nhưng mà này, Giắc-ky, cậu phải bớt rượu, bớt gái, bớt ba hoa đi. Người thay thế cậu dể kiếm thôi.
Giêmx Kít-man đỏ bừng mặt, lí nhí: “Thưa vâng”.
Menđ-brao dành những tin giật gân nhất để nói vào phút cuối:
- Hôm qua tôi được báo mấy dự đoán của cục trưởng CIA, tối mật. Một, tổng thống Giôn-xơn sẽ tận dụng quyền đặc biệt được Quốc hội trao trong nghị quyết ngày 7 tháng 8 vừa rồi, sau sự kiện vịnh Bắc Bộ, để đưa quân Mỹ sang chiến đấu ở nước này. Nhiều sư đoàn đang được huấn luyện lại cho hợp với hoàn cảnh Việt Nam. Hai, Nguyễn Khánh bắt đầu tiếp xác bí mật với Bắc Việt, chưa đi tới đâu nhưng vẫn là phản phúc. Hắn bị đảo chính và biểu tình chống đối khắp nơi, nhân đây ta sẽ tước dần quyền bính, khi có người thay ta sẽ cho đi đày trong danh dự, làm đại sứ lưu động như Dương Văn Minh. Ba, Lầu năm góc đã trình lên tổng thống kế hoạch Sấm cuội, được duyệt rồi các tàu chở máy bay của hạm đội Bảy đang trên đường sang đây như các ông đã biết, tin công khai là chỉ tập trận thường lệ...
Tiếng hò hét vẳng từ xa đang đến gần. Có tiếng ô-tô cảnh sát vừa chạy vừa hú còi, xe lớn nhỏ rầm rập lao theo. Chợt mé sau nhà dậy lên vô số tiếng nổ của súng nhỏ, điểm nhiều tiếng lựu đạn. Menđ-brao bấm chuông gọi cô hầu:
- Bảo thằng làm vườn ra xem có việc gì, báo lại tôi.
Cô vừa ra, lão bấm luôn hai cái nút khác màu gắn bên dưới mặt bàn. Cánh cửa thép bọc cao-su xốp cả hai mặt đã khép sẵn, giờ bật lên những tiếng thép của then khóa. Hai cửa sổ lớn có lưới chống B.40 căng bên ngoài theo kiểu úp lồng bàn, giờ có rèm thép buông xuống che kín. Viên thiếu tá quen nếp, bước lại bật đèn, mở máy điều hòa không khí.
Các cấp dưới hỏi dồn dập những chi tiết tỉ mỉ. Menđ-brao chỉ cười khẽ:
- Có những điều chính tổng thống và những người gần gũi như Mắc Na-ma-ra hay tướng Tay-lơ còn phân vân, sẽ tùy cơ úng biến. Chọi nhau với cộng sản ở Bắc và Nam, hai đồng minh là Nga và Tàu sẽ cảm thấy bị Mỹ thách thức, bị Tây Âu coi khinh, bị cả thế giới thứ ba hết tin cậy. Dù muốn dù không, họ cũng phải giúp cộng sản Việt Nam thôi.
Đốm đèn đỏ trên máy điện thoại nội bộ nhấp nháy, kèm theo tiếng ba nốt nhạc báo. Trên mặt ngoài cửa thép, hễ khóa điện đóng chốt thì đèn trên cửa cũng bật trong hộp kính đục: “Don’t disturb-Use interphong ” (Đừng quấy rầy-Dùng điện thoại nội bộ). Sếp không nhấc ống nghe mà ấn nút cho tiếng nói truyền vào loa lắp trong máy. Cô hầu nói:
- Thưa ngài, mặt trước nhà ta, cách cổng độ một trăm yađ, cảnh sát dã chiến đang chặn một đoàn biểu tình lớn của thanh niên và sinh viên chống chính phủ, có xô xát nặng. Gió khác chiều, khói lựu đạn cay không bay vào nhà ta như lần trước. Còn ở mé sau, một khách sạn làm lễ khai trương, nổ bốn tràng pháo lớn treo từ gác ba xuống, nhiều người dân tưởng Vi-xi đánh vào đã bỏ chạy xa. Chúng tôi đợi lệnh ngài. Thưa hết!
- Cảm ơn Bét-ty nhé. Không cần gì nữa đâu, xong việc rồi.
Ba người khách đứng lên chào về. Viên tướng ấn nút cho các cửa mở như cũ, gật đầu: “Chúc các bạn may mắn”.
Nhà báo Giêmx và thiếu tá Bóp đã thân nhau trong những ngày chạy đôn chạy đáo cho kế hoạch Đảo phương Nam, tuy tính nết khác xa nhau. Họ cùng lên chiếc xe Gip trắng của Bóp, đi ăn trưa ở khách sạn Ca-ra-ven. Tuy gọi khinh người Pháp là “bọn ăn ếch”, nhưng họ đều thích các món và các loại rượu Pháp. Gì thì gì, chế biến bột thì nhất Ý, nấu nướng thì nhất Pháp, ăn cầu kỳ thì nhất Tàu. Hoa-kỳ còn man rợ đến cái độ ăn bít-tết áp chảo mà uống cà-phê sữa!
- Buổi chiều hết việc, ta đánh đổ một chai cô-nhắc đi! Mẹ kiếp, lão sếp truy tao như cha dạy con. Ngoài bốn mươi, độc thân, không rượu gái thì còn thú vui nào nữa hả Bóp?
- Nhưng cái khoản bớt ba hoa thì lão nói phải. CIA dài tay lắm đấy, chớ đùa mà dại.
Hầu bàn đã bưng đến các món khai vị và hai ly mác-ti-ni Ý. Trứng cá Nga, dồi Đức, pho-mát Hà-lan, tôm hùm Bắc Phi. Bóp chửi thề rất tục, gắt người hầu Việt Nam:
- Trách nào Hít-le xưa kia gọi Pháp là một dân tộc đồi bại, đánh chiếm Pháp chỉ trong mấy tuần. Chúng tôi đến đây để ăn đồ Pháp kia mà! Nước Pháp thiếu ăn đến thế à?
Người hầu không hiểu gì, chỉ cúi đầu: “Thưa vâng”. Không thấy khách trả lại món nào, anh rút lui gọn. Giêmx can ông bạn:
- Mày chưa biết kiểu trọng thị của châu Á. Chúng nó biết ta là người Mỹ, công dân của cường quốc số một thế giới, có mặt khắp nơi như người Anh thế kỷ trước, ắt thích các món quốc tế. Chúng bày đủ thứ đặt tên lắm nước, nhưng đều sản xuất ở Chợ Lớn. Mày đã từng ở Nga, ăn trứng cá đen và đỏ, đã bao giờ nếm thứ trứng cá mịn như hạt vừng này chưa?
Giêmx chợt nghĩ ra: gọi Mỹ Duyên đến vào giờ tráng miệng, uống cà-phê rượu mùi. Giờ báo chí quen suồng sã với nhau như thế. Ăn gì, ăn ở đâu tùy thích, nhưng thường gọi nhau đến đây uống cà-phê để cho nhau những tin “tủ” sốt dẻo nhất, về sau sẽ có đi có lại. Các ổ to nhỏ dành cho Mỹ như câu lạc bộ, cư xá, sứ quán, căn cứ, cơ quan viện trợ thường bị Việt Cộng đánh bằng hàng tạ chất nổ, phóng viên chỉ đến khi rất cần, xong vù ngay. Những nơi hiền lành như Ca-ra-ven này thì chưa một lần bị chạm tới. Viên thiếu tá giả phóng viên chưa thạo nếp cư xử này, Giêmx phải giảng cho hiểu trước khi gọi điện cho Mỹ Duyên.
- Ô-kê, các bạn chén đi. Nửa giờ nữa tôi đến.
Mỹ Duyên đến bằng chếc mi-ni Đô-phin tự lái, mặc áo váy đầm. Nàng bước qua cửa phòng ăn, nhìn quanh, đến chỗ Giêmx đang đứng giơ tay và búng hai ngón liên tiếp. Hầu bàn cũng theo ngay.
- Ciao!... Cho một kem dâu, một cà-phê sữa.
Thấy Giêmx chăm chú nhìn vào ngực mình, Duyên cúi xuống: nàng quên không lột cái huy hiệu “Mặt trời mọc” cài trên áo. Nàng vừa gỡ vừa cười:
- Đóng vai phóng viên Nhật để khỏi bị níu kéo... Tôi bị vài lần rồi. Sáng nay nhờ cái lá mộc này mới lọt được tới chỗ trót ngàn dân cày lục tỉnh lên biểu tình ngồi trước dinh ông Khánh.
- Họ đòi gì, chống gì?
- Như cũ thôi. Đòi mở rào ấp để làm ruộng, đòi bồi thường nạn nhân. Chống tàu bay đại bác phá làng, chống ác ôn đánh giết người. Tôi nói như tụng kinh: “Sorry, I don’t und derstand... Gô-men, oa-ka-ra-nai... Xin lỗi, tôi khôông haiao zi ca...”. Họ để tôi chụp ảnh và ghi âm được kha khá trước khi cảnh sát Sài Gòn xài lựu đạn cay... Mà này, các bồ định mua gì, bán gì?
- Ôi người đẹp, sao thực dụng đến thế?
- Người đẹp cũng cần ăn để sống như các chàng trai ngổ ngáo, còn phải học thêm võ giu-đô để quật những thằng say chực sấn vào buồng.
- Giả dụ như... chúng tôi định bán tin mật về cuộc tập trận phối hợp giữa hạm đội Bảy và hải quân xứ này?
- Tin loại ấy, các hãng Pháp và Sài Gòn không hám đâu. Nên bán cho Na-uy, Nam Phi, Bra-xin nếu bắt được mối. Người Việt thạo đoán lắm. Vài vết trầy sơn trên vỏ tàu Ma-đốcx là đủ cho đợt ném bom ồ ạt vào các cảng Bắc Việt và tổng thống được quyền đối phó đặc biệt. Lần này, muốn mở rộng chiến tranh ra toàn Việt Nam hay toàn Đông Dương, chác ngài Giôn-xơn phải tìm hay tạo ra lý do mới, to hơn bổn cũ tí chút.
- Ái chà chà, bạn đồng nghiệp yêu quý đáng sợ thật chứ! Này Xi-mo-nét, mai là chủ nhật, ta cùng đi Vũng Tàu tắm biển được không? Hay bận dịch mật mã để đánh điện cho luật sư Nguyễn Hữu Thọ?
Mỹ Duyên cười to, rút trong ví ra một tờ giấy in rô-nê-ô:
- Ông Thọ đang tìm tôi để tỏ tình. Đọc đi.
Tờ giấy in song ngữ Việt và Anh bằng hai cột, lời lẽ rõ ràng:
“MTDTGP MNVN thông báo cho các cơ sở Sài Gòn-Gia Định để chấp hành. Hiện nay có một số điệp viên giả danh phóng viên đang hoạt động tình báo ở Đô thành. Chúng ta đã nghiêm khắc trừng trị vài tên như Đặng Văn Song, Chu Tử công khai chống phá cách mạng. Còn những tên bồi bút khác như Nasyan Bosh, Hokkaijin, Simong tte MD, James Kidman... cần được theo dõi chặt chẽ để buộc chúng câm họng khi thấy cần”. Chữ ký bên dưới ngoằn ngoèo không đọc được.
Giêmx há mồm, tròn mắt. Hai bắp tay rậm lông nâu rung nhẹ, tờ giấy đang cầm nhảy mạnh hơn. Bóp thò tay rút giấy đọc lại, hắn không để ý, chỉ nói lập cập:
- Nhưng... tôi chưa hề công kích họ... họ hiểu lầm...
- Giắc-ky ơi, hai chúng ta mới bị theo dõi, chưa bị kết án đâu. Đa nghi là một thứ bệnh chiến tranh. Xtain-béc nổi tiếng là vậy, làm phóng viên trong thế chiến Hai cao hứng viết vài dòng về những trận đánh trước thành Troy thời cổ Hi-lạp, đã bị kiểm duyệt Mỹ bôi bỏ và cảnh cáo vì “lộ bí mật quân sự”. Chúng mình ra vài bài than thở nỗi khổ tâm dân chúng xứ này trong cuộc chiến, Vi-xi sẽ xếp ngay vào loại tiến bộ... Họ dán nhãn Diều hâu hay Bồ câu rất nhanh nhậy, chẳng kém Âu Mỹ đâu! Tôi bay đây. Sáng mai nhé, đón tôi tại nhà, tám giờ sáng. Ông Rốc-xơn cùng đi không?
- Xin sẵn sàng làm kỵ sĩ số hai... nếu không có đảo chính lớn, biểu tình lớn, pháo kích lớn, vụ nổ lớn do Vi-xi.
- Ô-kê, bai-bai!
Cô phóng viên người Việt ra khỏi cửa, thiếu tá Mác-mo-yo tự rót ly cô-nhắc đầu tiên sau bữa cơm, khi Giêmx đã dốc cạn nửa chai:
- Mày nghĩ gì về tờ giấy vừa đọc?
Giêmx lè nhè bốc một nắm lạc rang húng lìu, món nhắm ưu thích của hắn, hầu bàn biết tính nên luôn luôn dọn kèm đồ tráng miệng, lúc bí thì thay bàng đậu phộng da cá:
- Lạy Chúa phù hộ... cô ả chắc khiếp hồn, tội nghiệp!
- Ngược lại, chính ả muốn chúng ta run. Mày xem, có bao giờ Vi-xi ra lệnh mật cho các nhóm khủng bố có kèm bản dịch tiếng Anh và in rô-nê-ô phát như truyền đơn?
Giêmx là tay mạnh rượu, chưa say hẳn, trầm ngâm nhai lạc. Bóp nhắc thêm rằng lời lẽ trong giấy không giống những truyền đơn Vi-xi nhét đầy những từ ngữ cộng sản quốc tế. Giêmx thốt cười hơi to, nhưng trong góc khuất này không bị để ý:
- Tao ở với bọn guk [1] từ chiến tranh Pháp-Việt, đã đọc lắm tờ cùng kiểu. Có thể gọi là thứ mệnh lệnh-truyền đơn-thư cảnh cáo, giả vờ bí mật nhưng cố ý công khai. Mày đến buồng tao mà đọc hàng trăm tờ như thế. Những lệnh của Vi-xi bắt dân tự phá hàng rào ấp, quan chức Sài Gòn đi học chính sách mặt trận, lính địa phương nộp súng trình diện, vô số. Lệnh cho thanh niên làm quân dịch cho Vi-xi nữa, đi dân cộng tiếp tế... Là giả che thật, người bị ép buộc che người tự nguyện. Đánh vào một xã, một quận, người tình báo Vi-xi cũng bị trói giải về trại tù binh như cố vấn Mỹ và sĩ quan Sài Gòn, nằm chung buồng nghe lỏm, cạn nguồn thì được chuyển sang biệt giam và cho phép vượt ngục để về làm vụ khác. Mày chưa sống với đất Viễn Đông hay bọn gúk nhiều, chưa biết. Dân xứ này cũng như dân Tàu hay Nhật, đã có nền văn hóa độc đáo của họ chừng hơn ba ngàn năm trước khi các vị Tổ phụ Lập quốc bước xuống đất châu Mỹ. Họ khinh chúng ta man rợ, hiểu chưa? Cũng na ná châu Âu khinh Mông Cổ. Tối nay, bọn man rợ ấy ào tới như bão táp, với sức mạnh gang thép và hạt nhân hơn họ ngàn vạn lần, khủng khiếp hơn kỵ binh Thành-cát Tư-hãn tràn khắp Á Âu. Họ phải làm gì? Đấu ngang sức là thua ngay, họ chọi với ta bằng mưu mẹo, bằng thủ đoạn. Rồi mày sẽ thấy kiến đẩy lùi voi, muỗi diệt sư tử, chèo bẻo đuổi chim ưng...
- Mày lý sự hệt một thằng Viết-níc[2] tóc dài!
- Không. Như một nhà báo muốn giữ lương tâm nhà nghề. Tao ký hợp đồng với chúng mày ba năm, rồi ba năm nữa, phải. Nhưng tao vẫn là nhà báo, không muốn xực cà chua trứng thối. Về nhé. Mày lái. Chiều cuối tuần, để tao ngủ. Tao sẽ treo bảng “Đừng quấy rầy”, rút phích điện thoại, gài chốt, dặn hầu buồng trả lời tao đi vắng.
Đêm Sài Gòn trôi qua yên tĩnh, chỉ nghe vẳng những tiếng còi cảnh sát phạt người về khuya phạm lệnh giới nghiêm. Ngay trong các căn cứ, cố vấn Mỹ cũng không phải đội tấm nệm cao-su-mút trên đầu để chạy ra hầm bê-tông.
Mười giờ sáng hôm sau, chiếc Đô-phin nhỏ với bốn bánh lắp nan hoa của Mỹ Duyên mới đến Vũng Tàu. Duyên rất khôn khi từ chối đi theo xe nhà binh để tránh bị ném đá hay lật đốt, nhờ đó họ lách qua một cuộc biểu tình chừng năm ngàn nhà sư và Phật tử, nhiều người giơ hai ngón tay chữ Y khi các phóng viên chụp ảnh.
Vào hạ tuần tháng mười hai này, bãi tắm vắng khách Việt. Duyên chỉ bơi chừng nửa giờ đã lên trùm áo khoác, cười:
- Người nhiệt đới sợ lạnh, phụ nữ càng ngại hơn. Các bạn cứ tắm, tôi bày mâm píc-níc. Rất tiếc không làm được món thịt quay ngoài trời theo kiểu tuổi trẻ Mỹ cắm trại.
Giêmx ngẩn mặt nhìn Duyên đang bày các món chả ram, mực nhồi chiên, có cả một mớ viên cồn để đun sôi cái cù lao ăn thịt bê nhúng dấm với bánh tráng nướng. Một chồng đồ hộp Mỹ đặt sẵn nhưng không mở: “Chỉ để chiều các khách khó tính thôi”.
Một nhóm năm người mặc sơ-mi ngắn quần soóc, đội mũ rộng vành chóp nhọn, dừng lại cách mươi bước nhìn họ. Một người đưa máy ảnh Pô-la-rôiđ lên định bấm. Duyên quay mặt đi, khoát tay xua. Họ cười hô hố, bỏ đi. Giêmx hất hàm ra ý hỏi. Duyên trút ra đĩa một túi dưa chuột và hành muối chua, mở nút một chai khai vị mác-ti-ni:
- Các bạn biết đấy... Trước mắt mọi người, một ả Việt Nam đi với hai đàn ông phương Tây chỉ là một con “điếm độc”, tức là gái đĩ làm ăn lẻ... Nhưng mấy người Âu hay Mỹ vừa đi qua sao mặc đồ như phật tử hay hướng đạo, tôi thấy lạ mắt lắm.
- Người đẹp ít gặp giới quân sự quá đấy. Họ chẳng phải người châu Mỹ hay Âu, mà sống ở châu Đại Dương!
- Thuộc giới quân sự, sao họ không mặc quân phục?
- Quân phục của Tân-tây-lan kỳ cục vậy đó. Họ sang để quan sát, thu xếp, trước khi mang cờ sang cắm ở đây.
Rốc-xơn chen vào:
- Giắc-ky đang mê nghề chiêm tinh đấy.
- Quỷ bắt bọn chiêm tinh! Ở Triều Tiên, mười mấy nước đã đưa quân tới, đâu có giấu diếm. Bây giờ, các nước đồng minh của Mỹ đang sẵn sàng dựng cờ ở xứ này nhân danh chống cộng, đang gạ ông Giôn-xơn trả nhiều đô-la mua máu... Mày nhớ là bà chủ píc-níc đã giúp AFP tung khắp thế giới những tin mà mày xếp loại bí mật. Nay mai, nếu Tân-tây-lan, Úc, Thái-lan, Phi-líp-pin, Nhật Bản, gì gì nữa, liên tiếp trút lính sang đây, tao sẽ được phong là thiên thần báo trước! Thứ nhì là cô bạn...
Duyên cắt ngang:
- Một ngày không chính trị: Ăn các món Việt trước đi và cho biết tin tức về chúng. Tất nhiên tôi pha nước chấm bằng sốt đậu nành, người Việt gọi là xì-dầu hay ma-gi. Nhưng xin nhắc: phải tập ăn cơm bằng đũa, xài nước mắm, mắm ruốc, mắm cá nhỏ nguyên con của miền Trung, mới làm thân được với dân chúng. Có nhà báo Mỹ đã lập một kỳ công: ở Việt Nam hơn tháng mà không hề hỏi chuyện một người bản xứ nào, vẫn viết được hàng chục phóng sự ly kỳ về cuộc chiến trên đất này. Xin bái phục, tôn làm ông tổ nói phét!
Vì dứt khoát “một ngày không chính trị”, cả ba phóng viên đều không mở máy thu thanh trên xe hoặc mang theo người. Nhưng chiều hôm ấy, khi về tới Sài Gòn, một tin mới đón họ: các ông “tướng trẻ đầu bò” đã cho về vườn Thượng hội đồng Quốc gia, tuy chưa lật Nguyễn Khánh, hẳn vì tướng Tay-lơ cấm.
Ngồi giải khát trong khách sạn Ca-ra-ven, họ làm một thống kê ngắn, chỉ mấy tháng gần đây thôi:
- 16-8-64: Khánh gạt hẳn Dương Văn Minh.
- 28-8-64: Biểu tình lớn khắp miền Nam chống độc tài quân phiệt, buộc Khánh phải trao quyền lại cho Tam đầu chế Minh, Khánh, Khiêm.
- 27-9-64: Khánh lại tống cổ Minh và Khiêm, một mình bao thầu viện trợ chống cộng.
- Và nay tới cuộc đảo chính của đám “đầu bò, Thổ-nhĩ-kỳ trẻ”, tùy cách gọi của Việt hay Mỹ.
Trong bốn tháng lẻ vài ngày đã bốn lần đảo lộn chính sự. Vi-xi tràn ngập khắp nơi, phá ấp, chiếm đất, giành dân. Quân Sài Gòn thi nhau trốn theo Vi-xi, trốn về nhà. Chính quyền cấp xã thôn đầu hàng du kích...
Mỹ Duyên ỡm ờ tiếp lời Giêmx:
- Chưa đến năm mới, tướng lãnh Sài Gòn đã tặng chúng ta một cuộc đảo chính. Vi-xi sẽ gửi quà bằng nhiều tạ chất nổ và mươi trận đánh lớn. Còn cụ Giôn-xơn sẽ biếu một bài diễn văn chống cộng hết sức hùng hồn.
Bóp Rốc-xơn long mắt, thôi mím cặp môi mỏng:
- Và sau diễn văn ấy sẽ có hàng chục vạn quân Mỹ và các đồng minh kéo tới đây. Bọn cầm quyền Việt Nam cộng hòa cùng quân lính và nhân viên dưới họ đang rữa nát vì tham nhũng và khiếp sợ. Nhưng thế giới tự do không chịu để mất tiền đồn này vào tay cộng sản. Nếu cần, Mỹ và đồng minh có thể gạt hẳn bọn gúk đang cắn xé nhau tranh ăn, đặt miền Nam Việt Nam dưới quyền ủy trị của Liên hợp quốc hay của Mỹ!
- Ông Rốc-xơn cũng là nhà tiên tri như Kít-man, để xem ai thắng ai... Nhưng lời hẹn “một ngày không chính trị” của ta trôi theo dòng nước rồi. Tối nay mỗi chúng ta lại phải săn lùng tin tức, đánh điện về nước. Chắc ông Rốc-xơn sốt ruột nhất. Chúng tôi có lương tháng của hãng, còn ông là phóng viên tự do, sống bằng tiền bán tin và ảnh kia mà. Bai-bai các bồ nhé!
Chú thích:
[1] Từ khinh miệt của Mỹ chỉ chung người Việt (gook)
[2] Thanh niên Mỹ ủng hộ Việt Nam (Vietnik)