← Quay lại trang sách

Chương 4

Cho tới lúc 3 giờ rưỡi, tòa chỉ còn việc nghe ý kiến trình bày của bên kết tội và bên bào chữa.

Ngắn gọn và chính xác, ý kiến của ông Phó Chưởng lý là phải thực hiện một hình phạt.

Mortimer Dean Howland, một luật sư của trường phái cũ, không tiếc những lời châm biếm chua cay đối với Myrtle Anne Haley mà ông gọi là "người phụ nữ duy nhất lái xe mà không cần trông đường đi"

- Thật vậy, thưa quý bà, thưa quý ông, cô ta đã lái xe mà không cần trong đường khi lấy sổ tay và bút máy trong túi xách. Sau đó, cô ta mở sổ và ghi số xe vào đấy. Và xin các ngài chú ý, cô ta không mở một cách ngẫu nhiên và ghi vào bất cứ chỗ nào. Không. Cô ta đã ghi chép kề ngay vào nơi ghi chép sau cùng. Xin các vị nhìn đây, ông đưa cuốn sổ cho các đại diện của tòa. Các vị có thể ghi chép các con số rõ ràng được như vậy nếu các vị phải nhìn đường và lái xe không?

- Chắc chắn là không! Và càng là không đối với Myrtle Anne Haley. Cô ta đã viết các con số bằng cách trông vào trang giấy chứ không phải trông vào đường đi.

- Chắc hẳn các ngài còn nhớ rằng, tôi đã hỏi là có phải cô ta đã viết trong bóng tối không, cô ta trả lới là cô ta đã bật đèn trần lên để nhìn cái cô ta đã viết. Cô ta không nhìn xe ô tô đi đầu, không thế thì ánh sáng đàn trần ngược lại làm khó khăn cho việc nhìn đường.

- Cô ta lại cho xe mình chạy nhanh hơn xe đằng trước, vì cô ta đã nói với chúng ta là đã phải cho xe chạy nhanh gấp đôi, và lúc ấy cô ta không trông đường đi.

- Và nếu có ai lúc ấy đã cán chết người trên con đường ấy, đối với các ngài thì đây là một tai nạn xe hơi. Ai là người gây ra tai nạn? Người lái xe mang số GMB.665 hay là người phụ nữ mà ta vừa biết, đã tuyên thệ, đã cho xe chạy hết tốc độ trên con đường ấy, trong khi đang nhìn vào trang giấy của cuốn sổ tay của mình?

- Và ai là người lái chiếc xe mà Myrle Anne Haley đã cẩn thận ghi số? Bên luận tội đã hỏi cô ấy số đăng ký của chiếc xe nhưng cố giữ gìn không hỏi ai là người đã ngồi trước tay lái! Họ cũng không hỏi có phải là một người đàn ông lái xe hay không? Từ những cái chúng ta đã biết, nếu câu hỏi ấy được đặt ra thì ra có thể cô ta sẽ trả lời là một phụ nữ ngồi trước tay lái.

- Thưa ngài, ông Phó Chưởng lý nói, nếu bên luận tội có thiếu điểm đó, chúng tôi yêu cầu tòa tiếp tục làm việc để những câu hỏi thêm được đặt ra với nhân chứng Myrle Anne Haley.

- Bên bào chữa có thấy cần phản đối không? Ông Chánh án Caldwell hỏi.

- Chắc chắn là có, thưa ngài. Đây là một mưu mẹo cũ kỹ để ngắt đoạn lập luận của bên bào chữa bằng những quyết định phụ thêm. Điều đó làm giảm sự chú ý của tòa và làm rối loạn thêm cho buổi xét xử.

- Lời yêu cầu bị bác bỏ, ông Chánh án Caldwell nói.

Lại quay tiếp về phía tòa, Howland dang hai tay lên trời, tươi cười.

- Các vị đã thấy, thưa quý bà, thưa quý ông, do đâu mà chúng ta thấy mình bị vướng vào vụ này? Tôi nghĩ rằng không cần phải nói với các ngài về điều đó nhiều hơn nữa. Tôi cảm thấy tôi có thể bình tâm hoàn toàn đưa lại cho các vị một phán quyết công bằng, chỉ một phán quyết hợp công lý, chỉ có nó mới làm cho các ngài có cái tình cảm là hoàn thành bổn phận một cách có lương tâm. Không phạm tội!

Khi tòa nghỉ, Mason đứng lên cùng với những người dự phiên tòa nhưng ông đã bị Howland bắt gặp.

- Này, này, đồng nghiệp thân mến của tôi. Ai dẫn ông tới đây?

- Ý muốn học hỏi thêm về việc tiến hành các vụ kiện thôi.

Howland cười nhưng mắt vẫn soi mói nhìn Mason.

- Ông học hỏi thêm được gì trong chuyện này, ông bạn thân mến? Hình như ông đã chứng kiến từ sáng hôm nay... Ông có thấy gì thú vị trong vụ này không?

- Đó là một vụ án thú vị.

- Tôi muốn nói thú vị về mặt nghề nghiệp.

- Ồ! Về mặt nghề nghiệp, chắc chắn là như vậy. Mason trả lời và tìm cách chơi chữ. Tôi không quen người nào trong vụ án này. Thật ra thì ai bị chết?

- Người ta không thể biết rõ căn cước của nạn nhân. Những vân tay đã được gởi tới cơ quan cảnh sát liên bang, nhưng chúng không có trong hồ sơ. Đầu đập xuống đường mạnh đến nổi sọ bị vỡ nát như một vỏ trứng, rồi bánh xe ô tô lại cán lên mặt khiến cho mặt không còn hình thù là con người nữa.

- Quần áo?

- Quần áo thuộc loại tốt, nhưng tất cả các nhãn hiệu đều bị xé mất. Điều đó cho phép chúng ta nghĩ rằng nạn nhân có thể đã có tiền án. Nhưng, như tôi đã nói, những dấu tay của nạn nhân không có trong bất cứ hồ sơ nào.

- Có phải số đăng ký ghi trong sổ tay ở ngay dưới những ghi chép khác? Mason tìm hiểu.

- Ông hãy đến và nhìn. Howland thân mật nói, và khoát tay Mason. Tôi rất hài lòng biết được quan điểm của ông về vấn đề này.

Mason nghiên cứu các chữ cái và các con số viết nhỏ, đều đặn ghi vào cuối trang cuốn sổ mà người mõ tòa đưa cho xem.

- Người phụ nữ ấy không thể viết được như vậy mà vẫn nhìn đường. Howland nhấn mạnh.

- Ông có chắc chắn, tôi giả định, là đèn pha bên phải của xe hơi không bị vỡ không? Mason hỏi.

Howland nháy mắt với Mason.

- Chúng ta điều hiểu rõ sự việc và rất dễ dàng sửa lại chiếc đèn pha.

- Quan điểm của ông về vụ này như thế nào, ông Mason? Các quan tòa sẽ phải làm gì, theo ông?

- Họ không thể làm gì được cả?

Giọng nói của ông Howland trở nên thì thầm:

- Bí mật, ông ta nói, đó là cái mà tôi muốn tìm kiếm cho ra. Đó là cái tôi hy vọng hơn cả.