← Quay lại trang sách

Chương 5

Ngồi sau bàn giấy, Mason đang hút thuốc, suy nghĩ. Della Street đang loay hoay đóng, mở các ngăn kéo, sắp xếp lại những chiếc bút chì khiến Mason mỉm cười nói với cô.

- Nếu cô còn ở lại, Della, tại sao cô không ngồi xuống?

Cô cười thật hồn nhiên.

- Thật ra tôi chỉ đợi một vài phút nữa thôi.

- Chuông ở máy nói đang reo à?

- Vâng, từ khi Gertie về, chắc lại là trường hợp của người phụ nữ ấy... Chuông điện thoại lại reo vang ngắt lời Della Street và Mason nói với cô:

- Vì cô còn ở đây, cô hãy nghe câu chuyện này và ghi lại nhé.

Khi người thư ký đã ngồi vào chỗ, ông cầm máy:

- A lô.

Giọng nói không thể quên được lo lắng hỏi:

- Ông Mason?

- Vâng.

- Ông đã đến tòa án như đã hứa?

- Đúng như vậy.

- Ông nghĩ thế nào?

- Về cái gì kia?

- Về vụ án ấy mà.

- Tôi nghĩ rằng vụ đó chắc chắn không thể kết luận nhanh được đâu.

- Và nhân chứng là người phụ nữ tóc hoe?

- Bà Myrtle Anne Haley?

- Vâng.

- Tôi không thể nói gì với cô được.

- Sao? Cô ta kêu lên. Chính về việc đó mà ông tới tòa án, mà tôi...

- Tôi không thể nói những suy nghĩ của tôi về lời khai của cô Haley đối với người không quen biết.

- Một người không quen biết? Nhưng tôi là khách hàng của ông kia mà, tôi...

- Cái gì chứng tỏ cho tôi về điều ấy?

- Ông đã có thể biết qua giọng nói.

- Rất nhiều giọng nói giống nhau mà.

Một lúc yên lặng ở đầu dây bên kia, sau đấy người phụ nữ hỏi:

- Tôi có thể chứng tỏ tôi là thân chủ của ông bằng cách nào?

- Qua trung gian là tờ biên lai cô đã đưa cho người tùy phái mang đến cho tôi 100 đô la. Khi cô có tờ biên lai này, tôi sẽ biết cô là người đã gọi tôi giúp việc.

- Nhưng, thưa ông Mason, tôi không thể tự giới thiệu với ông rằng tôi là ai. Chính vì lý do ấy mà tôi mới nhờ tới người tùy phái giúp.

- Tôi chỉ có thể nói rõ ý kiến của tôi cho khách hàng vì đây là những thông tin đặc quyền được giữ kín bằng bí mật nghề nghiệp.

- Những nhận xét của ông về Haley là xấu chứ?

- Chỉ là một vấn đề thuộc về nguyên tắc thôi.

- Tôi... tôi có giấy biên nhận đây, ông Mason, người tùy phái đã đưa nó cho tôi.

- Vậy cô hãy đến gặp tôi.

Lại yên lặng.

- Tôi hết sức cẩn thận để không phải khai cả lý lịch của mình ra.

- Còn tôi, tôi cũng hết sức đề phòng để biết chắc chắn là đã làm việc với khách hàng của mình.

- Ông còn ở văn phòng đấy chứ?

- Trong 15 phút nữa. Như vậy có đủ thời gian hay không?

-Vâng.

- Tốt, cô hãy gõ cửa bên nhé.

- Ôi! Tôi khó có cảm tình với ông đấy. Đó không phải là việc tôi muốn chút nào. Người phụ nữ kêu ên và đặt mạnh máy xuống.

Mason quay về phía người thư ký đang nghe câu chuyện ở một máy khác:

- Cô Steet, tôi cho rằng cô vẫn không vội về nhà?

- Ông cố tình đuổi tôi ra khỏi đây đấy nhé.

Cô ta cười lớn và quay đi. Della nhấc miếng vải che máy chữ và treo mũ lên mắc áo. Chuông điện thoại bỗng vang lên. Mason nhíu lông mày nói:

- Chúng ta vừa mới đặt máy xuống. Thôi, lại phải nhấc máy nữa. Nhưng khoan! Trước hết chúng ta phải biết là ai gọi đã chứ.

Della Street nhấc máy:

- A lô! Về phần ai, xin ông cho biết? …Ở đâu ạ, … Ông nói sao? Xin chờ một phút, yêu cầu ông… Tôi cho rằng ông ấy vừa đi, nhưng tôi không biết chắc chắn… Nếu ông vui lòng chờ..

Đặt tay lên chỗ ngắt máy, cô thư ký nói với Mason:

- Một ông Guthrie Balfour nào đấy gọi ông từ Chihuahua, Mêxicô. Ông ấy nói là công việc đặc biệt quan trọng.

- Balfour, bị cáo trong vụ này. Tôi có cảm tưởng là chúng ta đã đi quá xa với những biến cố. Della, cô cho tôi nói chuyện với ông ấy.

Một giọng đàn ông nhỏ và ở rất xa hỏi:

- Ông Mason đấy ạ? Perry Mason, luật sư?

- Vâng, tôi đang ở trước máy đây.

Một sự kích thích bất chợt đối với người nói từ xa.

- Thưa ông Mason, tôi là Guthrie Balfour. Tôi vừa đến trạm tạm trú để đi tới vùng Tamahumare, hiện tôi đang ở vùng Chihuahua. Tôi đọc trên báo thấy những tin tức rất đáng lo ngại. Théodore Balfour bị tố cáo là đã cán chết người trong khi lái xe... Chắc ông đã được nghe nói về tôi, ông Mason, hoặc ít nhất là về công ty Balfour, một xí nghiệp có nhiều quyền lợi trên thế giới.

- Tôi đã nghe nói về ông, Mason cắt ngang, và việc xét xử cháu ông đã được diễn ra sáng hôm nay.

- Sự phán quyết ra sao ạ? Tiếng nói nổi lên với vẻ lo ngại.

- Theo tôi biết thì tòa chưa họp lại.

- Nhưng có thật là đã quá muộn để làm những việc cần làm chăng?

- Có khả năng vụ đó có thể đi đến tình trạng không thể kết luận được. Nhưng vì sao lại là quá muộn?

- Ông Mason, đó là điều quan trọng hơn tất cả. Không thể để cho cháu tôi là thủ phạm, dù thế nào đi nữa.

- Nếu anh ấy bị kết tội, chắc là anh ấy được hưởng án treo. Trong vụ này có nhiều khía cạnh rất đặc biệt, nhiều điều rất phi lý.

- Chắc chắn là như vậy, có rất nhiều điều phi lý! Ông không hiểu đây là một vụ được dựng lên sao? Hoạt động ấy nhằm vào một mục đích... Ông Mason, tôi đang bị kẹt ở đây vì một công tác khảo cổ rất quan trọng, tôi gặp rất nhiều trở ngại, nhưng... Ông Mason, đây là việc tôi sắp làm. Vợ tôi sẽ đáp máy bay chuyến đêm, và từ El Paso cô ấy có thể đi đến văn phòng của ông vào đầu giờ làm việc sáng mai. Văn phòng của ông mở cửa lúc mấy giờ?

- Khoảng từ 9 đến 10 giờ.

- Nếu ông cho phép, ông cho vợ tôi một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ sáng mai. Tôi chú ý đến những công việc ông phải hủy bỏ và xin...

- Luật sư của cháu ông là ông Mortimer Dean Howland.

- Howland! Ông ta không có gì ngoài sự lớn tiếng, mà việc này thì cần cả trí thông minh nữa. Ông Mason, đó là... Tôi không thể giải thích cho ông rõ được. Nhưng ông có thể cho vợ tôi một cuộc hẹn vào 9 giờ sáng mai chứ ạ.

- Đồng ý, nhưng có thể tôi không được tự do hành động theo những gì mình muốn.

- Tại sao?

- Tôi có một sự ràng buộc khác trong việc này và những lợi ích có thể trái ngược nhau. Bây giờ thì tôi chưa thể biết chắc... Tôi sẽ xem lại việc ấy cùng với bà nhà.

- Sáng mai, 9 giờ.

- Được rồi.

- Xin vô cùng cảm ơn.

- Đây này, Perry Mason nói với người thư ký sau khi đã gác máy, bây giờ thì công việc của chúng ta ngập tới cổ rồi đấy.

Luật sư ngưng nói sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên và Della Street ra mở cửa.

Người phụ nữ trẻ ngồi cạnh Mason ở phòng xử án số 23 bước vào văn phòng.

- Xin chào, ông nói vớ cô gái. Lúc nãy cô đã tỏ ra kém thân mật với tôi rồi nhá.

- Ố, ông Mason, ông đã đặt tôi vào một tình thế... một tình thế mà tôi không muốn tí nào.

- Vì tôi sợ rằng cô cũng đặt tôi, tôi ấy, vào một tình thế mà tôi cũng không muốn.

- Thôi được, bây giờ thì ông đã biết tôi là ai.

- Tôi có thể nói là tôi mới chỉ nhìn thấy cô... nhưng tôi không nghĩ rằng tên cô là Cash.

- Tên tôi mà Marilyn Keith, nhưng xin ông đừng hỏi tôi nhiều hơn.

- Cô với Myrle Anne Haley có những quan hệ gì?

- Đây là cuộc chất vấn nhân chứng? Ông Mason, tôi đã yêu cầu ông là ông nên rút ra cho tôi một vài nhận xét nhưng tôi không hứa gì về việc ông muốn biết rõ tôi là ai.

- Tại sao?

- Không cần thiết. Tôi rất cần phải biết sự thật... mà điều này thì có liên quan đến lời khai của Myrtle Anne Haley.

- Cô biết người chết chứ?

- Thưa không.

- Cô không ngại là đã dùng số tiền tiết kiệm 100 đô la của mình để yêu cầu tôi đến tòa án chỉ để hỏi tôi là tôi nghĩ gì về sự làm chứng của Myrtle Anne Haley?

- Không, đó là tiền tôi để dành để đi nghỉ hè. Thay vì đi Acaputco, tôi sẽ đi... Nhưng thôi, điều ấy không cần thiết.

- Cô có biên lai nhận tiền ấy chứ?

Cô gái lấy tờ giấy mỏng từ túi xách tay và đưa cho Mason. Ông nhìn qua và nói:

- Tôi nghĩ rằng Myrtle Anne Haley đã nói dối.

- Nói dối có suy nghĩ.

Mason xác nhận.

- Đừng nói câu ấy cho ai biết. Giữa chúng ta thôi, vì đây là một thông báo có tính chất đặc quyền. Nhưng nếu cô nhắc lại chỉ một phần ba những điều đó thôi, cô sẽ chuốc lấy những điều phiền phức.

- Ông có thể tin... Ông có thể tin, ông Mason, điều gì đã đưa ông tới kết luận như thế?

- Cô ta đã nhìn số xe và đã ghi nó vào sổ ta của mình đúng lúc xe đang ở quãng đường ấy, và...

- Vâng. Tôi đã nghe ý kiến của bên bào chữa. Marilyn cắt ngang. Ý kiến đó là có lý. Nhưng giả thiết rằng Myrtle đã không nhìn đường, thật ra cô ấy chỉ cần một thoáng nhìn vào cuốn sổ tay, và bảo đảm...

Mason lấy một tờ giấy và chiếc bút chì.

Cô hãy viết vào đây con số 6, ông nói với Marilyn Keith.

Cô gái làm theo sự hướng dẫn của luật sư.

Bây giờ cô đứng lên, đi quanh phòng, vừa đi vừa viết con số 6 khác.

Cô gái làm theo.

- Tốt. Bây giờ cô hãy so sánh hai con số 6 ấy. Mason nói với cô.

- Tôi thấy không có gì khác nhau cả.

- Mang tờ giấy lại đây, tôi sẽ chi cho cô sự khác nhau ấy. Nhưng trong khi tới đây, cô hãy viết một con số 6 nữa.

Khi đã có tờ giấy trong tay, Mason nói:

- Đây là con số 6 khi cô ngồi viết. Cô thấy rằng vòng tròn thẳng với nét đầu tiên. Cô nhìn số 6 khi vừa đi vừa viết, con số này dừng lại khi vòng tròn sắp sửa thẳng hàng với nét đầu tiên. Còn con số kia thì vòng tròn đi quá đường thẳng hàng đó. Nếu viết số 6 trong xe hơi đang lúc chạy, cô sẽ được một trong hai kết quả này. Chỉ là khi cô ngồi ngay ngắn và không cử động, cô mới có thể dừng bút viết vòng tròn của số 6 vào đúng điểm của nó. Còn nếu có dịp xem các con số GMB.665 mà cô Haley cam đoan là đã ghi trong những điều kiện như ta đã biết, thì cô sẽ thấy hai con số 6 ấy rất hoàn hảo. Chỉ có chừng một phần triệu thành công hai lần kế tiếp nhau trong một chiếc xe hơi đang chạy nhanh mà cô ấy lái bằng một tay.

- Tại sao luật sư bào chữa không nêu lên điều này?

- Có thể ông ấy chưa nghĩ đến hoặc vì ông ta thấy không cần thiết phải nêu ra.

Keith im lặng một lúc, sau đó nghi ngại

- Còn điều gì nữa...

- Còn rất nhiều điều, ngoài giác quan thứ sáu báo cho luật sư biết rằng người làm chứng nói dối, cũng còn vấn đề khoảng cách nữa. Nếu Haley đã tăng gấp đôi tốc độ so với chiếc xe kia vào chỗ cô ta nói, sau đó thì nhìn vào kính hậu như cô ta cam đoan thì xe của cô ta đã phải qua quốc lộ vào lúc đèn pha bị che khuất. Hình như cô ta đã nhìn vào gương khi đi qua quốc lộ.

- Vâng. Tôi hiểu điều ấy. Có nghĩa là bây giờ tôi đã hiểu khi ông đã làm tôi chú ý về điều ấy.

- Có điều gì đã khiến cô nghi ngờ về sự làm chứng của Haley trước vì chính cô đã gọi dây nói cho tôi về việc này. Đó là điều gì?

- Tôi không thể nói chuyện ấy với ông được.

- Tốt. Mason nói. Cô đã hỏi ý kiến của tôi, cô đã trả tôi 100 đô la về việc đó. Như vậy là công việc xem như đã xong.

Cô gái trẻ trở nên suy tư, sau đó cô đứng lên chìa tay cho luật sư.

- Cảm ơn, ông Mason. Ông... ông đúng là người tôi hình dung.

- Nếu không có gì bất tiện, cô có thể cho tôi địa chỉ của cô. Hoặc ít nhất là một địa chỉ nào đó cho lúc cần gặp gỡ.

- Điều đó đối với tôi là không thể được, ông Mason. Nếu người ta biết được tôi đến tìm ông, tôi sẽ bị làm khó dễ. Ông hãy tin tôi, có những lợi ích lớn lao và mạnh mẽ xen vào vụ này. Tôi chỉ mong rằng tôi đã không tạo cho ông những phiền phức mà thôi.

Mason quan sát khuôn mặt thoáng buồn của Keith.

- Cô có lý do cá nhân nào để tôi khỏi tham gia vào vụ này không?

- Tại sao ông lại có câu hỏi ấy?

- Vì có một người khác đã nhờ tôi giúp đỡ.

- Không phải là Myrtle Haley chứ?

- Không. Nếu là người liên quan tới cô ta thì tôi buộc phải từ chối.

- Vậy là ai?

- Tôi không thể nói cô ấy là ai được. Sau này, lúc nào cũng vậy, nếu cô có một lý do trái ngược lại, tôi yêu cầu cô nên báo cho tôi biết.

- Tôi muốn biết một sự thật trong vụ này. Và nếu ông tham gia vào, tôi chắc chắn là ông sẽ tìm được sự thật. Nếu việc đó do ai gây ra thì việc ấy cũng không quan trọng lắm. Dù người gây ra là ai, có liên quan với tôi hay không, ông cứ hoàn toàn tự do, ông Mason ạ.

Cô ta đi ra phía cửa, nói "Xin chào", và đi hẳn.

- Thế nào? Mason quay về phía Della Street hỏi.

- Cô ấy nói dối không khéo lắm.

- Cô muốn nói sao?

- Cô ấy không dành tiền dành đi nghỉ hè để chỉ nhận được kết luận về lời khai của bà Myrtle.

- Vậy theo cô thì tại sao cô ta lại làm như thế?

- Tôi nghĩ rằng cô ấy đang yêu đương và tôi đoán chắc là cô ấy đang lo sợ nữa.