← Quay lại trang sách

Chương 6

Ông đã đọc báo buổi sáng hay chưa? Della Street hỏi khi ông chủ đến.

Luật sư lắc đầu.

- Đúng là có chuyện "không thể kết luận được" trong vụ Balfour. Sáu phiếu kết tội, sáu phiếu tha bổng.

- Công việc diễn ra thế nào?

- Howland đã đi đến một thỏa thuận với bên kết tội. Tòa đã giải tán bồi thẩm đoàn và hỏi cả hai bên về thời gian của vụ xét xử mới khi Howland đứng lên nói rằng vụ này gây nhiều tốn kém của nhà nước so với tính chất ít quan trong của nó. Ông ấy tuyên bố là sẵn sàng thỏa thuận nếu vụ án được giao lại Chánh án Caldwell xét xử mà không càn bồi thẩm đoàn với những lời làm chứng trước đây. Bên kết tội đồng ý và ông Chánh án Caldwell nhanh chóng báo tin là trong những điều kiện như vậy, ông thấy phải kết tội bị cáo nhưng cho hưởng án treo. Bộ tư pháp nói rằng, tính toán đến tiền bạc mà bên biện hộ tiếc kiệm được cho nhà nước. Bộ sẵn sàng chấp nhận sự kết tội đó miễn là có một khoản tiền phạt. Thỏa thuận lập tức được thực hiện và lời tuyên án liền được đưa ra. Một tháng tù cho hưởng án treo và 500 đô la tiền phạt.

- Đó là một cách thích hợp để giải quyết công việc. Mason nói. Có tin tức gì về cô khách hàng hôm qua không?

- Không. Nhưng bà khách hàng hôm nay thì đang ngồi ở phòng chờ.

- Bà Balfour?

- Vâng.

- Cô có cảm tưởng gì khi gặp bà ấy không, cô Della? Hẳn bà ta đã mất ngủ cả một đêm.

- Ồ! Không, bà ta tươi cười như mọi người, mặc quần áo sang trọng và đắt tiền. Tóm lại, bà ta muốn gây ấn tượng mạnh với ông đấy, ông Perry Mason.

- Xin đẹp chứ?

- Hẳn rồi.

- Bao nhiêu tuổi?

- Ở vào cái tuổi rất nguy hiểm, là từ 27 tới 32... không thể xác định chính xác được.

- Một phụ nữ sốt sắng với công việc.

- Rất sốt sắng... Bà Guthrie Balfour này phải nói là quá sốt sắng.

- Thôi. Mời bà ấy vào, chúng ta sẽ xem. Đấy là người vợ thứ hai của ông Guthrie Balfour. Bà ấy chắc không có họ hàng gì với anh chàng Tex trẻ tuổi.

- Ông Mason, tôi muốn ông hãy cho tôi nói vài điều, được chứ ạ?

- Gì vậy?

- Bà ta sẽ cám dỗ ông trong nháy mắt đấy.

- Nhưng bà ấy không lợi dụng cô chứ, cô ấy mà?

Thay vì trả lời, cô thư ký nhăn mặt một cách có ý nghĩa.

- Tốt thôi, dẫn bà ấy vào, Mason cười. Sau lời mở đầu tôi có thể sẽ bị thất vọng.

- Điều ấy sẽ là tôi ngạc nhiên.

Mason đứng lên để đón người phụ nữ vừa vào phòng.

- Chào bà Balfour. Tôi cho rằng bà đã trải qua một cuộc hành trình rất vất vả.

- Không hoàn toàn như vậy, thưa ông Mason, bà ta nở một nụ cười thật tươi. Tôi tới đây vào lúc một giờ sáng, sau đó thì đi đường thủy. Đây chỉ là sự nghỉ ngơi, là việc làm chứng tỏ quyết tâm của người vợ một nhà khảo cổ học.

- Xin mời bà ngồi. Chồng bà hình như rất quan tâm đến công việc của người cháu ông?

- Ít nhất là người ta có thể nói vậy.

- Hình như luật sư của anh cháu ấy đã đi đến một sự thỏa thuận với tòa án. Bà đã đọc báo buổi sáng hôm nay chưa?

- Chưa. Trong đó người ta có nói về việc này?

- Vâng. Bà cầm lấy và đọc xem.

Mason đưa cho người phụ nữ tờ báo, đánh dấu chỗ có bài viết và quan sát một cách chăm chú khi bà ta đọc. Bất chợt, bà Balfour kêu lên một cách phật ý, vò tờ báo trong tay, sau đó xin lỗi trước khi trở lại bình thường.

- Xin bà, bà đừng vội tỏ ra khó chịu, bà Balfour. Mason nói. Sẽ còn lắm chuyện nữa. Nhưng ai đã làm bà phản ứng mạnh mẽ đến như vậy?

- Đồ ngu xuẩn! Người ta không bao giờ nên giao công việc cho kẻ ích kỷ này một lần nữa. Hắn ta...

- Ông Mortimer Dean Howland?

- Đúng như vậy. Ông hãy xem điều hắn ta đã làm.

- Tôi thấy là ông ấy không phải chỉ nhận được cái tệ nhất. Thực ra thì đây là điều tốt hơn cả có thể đạt được đối với trường hợp của Ted Balfour. Đúng là điều đó không phải bao giờ cũng là cái có thể... người ta đã phải giải quyết công việc với một ông chánh án cừ khôi.

Mason đã phải giải thích công việc cho người khách hàng và bà ta nghe với vẻ chăm chú nhất, mắt không rời ông. Khi ông trình bày xong, bà ta nói.

- Có nhiều điều mà Ted Balfour không biết. Và như vậy thì luật sư của anh ấy cũng không được thông báo. Cũng như Addison Balfour.

- Là ai vậy?

- Là người giàu có nhất trong gia đình.

- Tôi tưởng người giàu có ấy là chồng bà chứ?

- Không, Guthrie rất nghèo... tôi giả thiết như vậy, vì tôi không bao giờ chú ý đến hoàn cảnh tài chính của chồng tôi. Nhìn qua một số trường hợp, những ý kiến của tôi có thể đã được xét đoán không đúng lắm. Bà ta giải thích với nụ cười lơ đãng.

- Xin bà cứ tiếp tục cho, Addison Balfour?

- Addison Balfour đang sắp chết, và ông ấy cũng biết như vậy. Đã một năm rưỡi nay, các thầy thuốc đều nói là ông ấy chỉ sống được chừng sáu tháng nữa. Addison thực ra là một người đáng được chú ý. Rất giàu và cũng là người luôn quyết đoán với một nhân cách mạnh mẽ, rất bướng bỉnh, thường giải quyết công việc một cách bất chợt. Nhưng có một điều chắc chắn, nếu ông ấy biết rằng Ted bị kết tội vì cán chết người, hẳn ông ấy sẽ lập tức hủy bỏ quyền thừa kế của Ted ngay.

- Ted đã được ghi trong bản di chúc?

- Tôi có lý do để nghĩ như vậy. Tôi cho rằng Ted cũng nhận được một phần lớn của thừa tự, nhưng Addison rất phản đối cái mà ông ấy gọi là "thái độ bất cần của tuổi trẻ". Ông xem, Ted đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự và bây giờ anh ấy có sáu tháng để nghỉ ngơi trước khi lao vào công việc kinh doanh của Công ty Balfour. Anh ấy có một ít tiền của do người cha quá cố của ảnh để lại, ngoài cái đó ra thì anh ấy chỉ còn một ít lợi tức bằng vốn của người khác. Ted đã lợi dụng cơ hội ấy để mua một chiếc ô tô thể thao lớn, có thể chạy được 150km/giờ và Addison đã nổ ra một cơn giận ghê gớm khi biết việc này. Ông cần hiểu là chồng tôi không có con, Addison cũng vậy, và Ted là người duy nhất phải giữ nề nếp và danh giá của dòng họ. Anh ấy là người rất quan trọng trong gia đình.

- Ted không lái chiếc xe hơi thể thao ấy trong đêm xảy ra tai nạn, Mason nêu ý kiến.

- Không, chúng tôi có nhiều xe hơi với nhiều mác khác nhau. Chồng tôi là người tính tình hay thất thường lắm và không giống với số đông người chỉ dùng một mác xe hơi mà họ vừa ý. Guthrie thì luôn nghĩ đến việc thay đổi. Nhưng thôi, chuyện này đã làm chúng ta đi xa vấn đề quan trọng cần giải quyết ngay. Howland phải thôi việc này. Ông có hiểu tại sao Ted phải nhờ đến ông ta không?

Mason lắc đầu.

- Ông hiểu cho, chồng tôi và tôi phải đi Mê hi cô, và tai nạn đã xảy ra vào rạng sáng ngày hôm sau. Ted đã cố gắng để chúng tôi không biết tin. Chỉ đến khi chúng tôi tới Chihuahua để nhận báo chí và đồ tiếp tế thì chúng tôi mới nhận được thư của ông Vermon, người quản lý tài sản mà Ted sẽ thừa hưởng, lúc ấy chúng tôi mới rõ mọi chuyện. Guthrie liền gọi ngay dây nói cho ông vì chồng tôi phải về gấp nơi tạm trú không được chậm trễ. Ở đấy chồng tôi có nhận một công việc khảo cổ khá nguy hiểm nhưng cũng rất hấp dẫn tại một vùng người nguyên thủy.

- Ông bà đi Mê hi cô bằng xe lửa?

- Vâng, chồng tôi không thích đi máy bay. Bù lại, chồng tôi cho là không nơi nào nghỉ ngơi và suy nghĩ tốt bằng đi xe lửa.

- Dù sao chăng nữa, Mason nói, bây giờ thì công việc đã kết thúc. Tôi hoặc ai đi nữa cũng không thể là gì khác được.

- Chồng tôi thì lại suy nghĩ khác. Mặc dù việc xét xử ra sao, chồng tôi muốn ông làm sáng tỏ những ý kiến của các nhân chứng.

- Để làm gì nữa?

- Ông có thể hủy bỏ sự thỏa thuận đã đạt được và đi đến một vụ án mới.

- Rất khó.

- Nhưng ông đã có thể chứng minh được là một trong những người làm chứng đã nói dối.

- Điều ấy thì có thể. Bà nghĩ đó là trường hợp dễ đặt lại vấn đề?

- Tôi muốn là ông sẽ điều tra vụ này.

- Tôi không thể làm gì hơn khi Howland đã làm đại diện cho Ted.

- Ông ta không còn là đại diện cho Ted nữa.

- Ông ấy biết như vậy?

- Ông ta sẽ biết như vậy.

- Cũng còn một việc nữa mà bà cần biết.

- Việc gì?

- Người ta đã nhờ tôi đi dự phiên tòa hôm qua.

- Ai vậy?

- Tôi không có quyền nói người đó với bà mà thật ra thì tôi cũng không biết người đó là ai.

- Nhưng tại sao, khổ thật, ai đó lại chỉ đơn giản là người yêu cầu ông đi dự phiên tòa ấy?

- Đây cũng vấn đề tôi đang tự hỏi. Nhưng dù sao thì tôi cũng đã đi dự phiên tòa theo yêu cầu của một khách hàng. Đó là điều tôi cần báo trước cho bà.

- Và ý kiến của ông về vụ này ra sao?

- Cả điều này nữa tôi cũng phải rất thận trọng... Tôi đã đi đến kết luận là một trong hai nhân chứng đã không nói đúng sự thật.

- Một nhân chứng của bên buộc tội?

- Vâng.

- Và điều đó có thể ngăn trở việc ông giúp chúng tôi không?

- Bà hãy tự xét lấy. Cái làm cho tình hình thêm phức tạp là ông Howland có thể nghĩ là tôi đi dự phiên tòa để tranh khách của ông ấy.

- Ông lo ngại về điều ông Howland có thể nghĩ?

- Không. Tôi chỉ muốn là ông Howland hiểu rõ hoàn cảnh hơn.

- Tôi chịu trách nhiệm về việc làm cho ông ta hiểu rõ.

- Và cả Ted đã nhờ ông ấy nữa.

- Tôi cũng sẽ gặp Ted.

- Trong trường hợp như thế, bà chỉ cần gặp lại tôi khi bà đã làm rõ tình hình. Tôi không thể bắt tay vào việc khi Howland đang con trên sân khấu...

- Đồng ý, nhưng ngay bây giờ tôi xin ứng trước tiền thù lao để mọi việc được theo đúng nguyên tắc, bà Balfour nói và rút ra tập séc.

Bà ta ghi một tờ chi với số tiền là 10.000 đô la. Tài khoản mang tên Guthrie Balfour, bà ta ký TUQ Dorla Balfour rồi trao cho luật sư và nói:

- Công việc của ông là phải làm cho Addison thấy rõ ràng Ted không phải là người gây ra sự việc. Thực ra, nếu Addison trách mắng Ted thì ông ấy có thể giận dữ cả với Guthrie về việc đã dành quá nhiều thời gian cho công tác khảo cổ. Nói ngắn gọn lại, khi gặp Addison, ông nhớ rằng chúng tôi đã nhờ ông để bảo vệ những quyền lợi của Ted. Về việc này chúng ta sẽ gặp lại nhau, thưa ngài thân mến.

Khi cánh cửa khép lại lưng người khách, Mason quay về phía Della Street

- Thế nào?

- Đẹp, phải không ạ?

Tôi nhận thấy rõ là bà ấy tỏ ra hết sức chú ý khi tôi giải thích sự việc. Bà ta muốn nuốt tươi ông bằng cặp mắt ấy.

Nét mặt bà ấy biểu thị một sự chú ý rất linh hoạt. Hầu như lúc nào bà ấy cũng bắt buộc đầu óc mình phải hoạt động?

- Đúng như vậy thật! Khi bà đi ra cửa, biết rằng ông đang trông theo, bà ta cũng đã khiến cho cặp mông của mình phải nhún nhảy.

- Cô cũng trông theo bà ấy?

- Ồ! Vâng, và bà ta cũng biết rõ điều đó, Della Street đáp. Nhưng sự phô diễn kia không chỉ để phục vụ lợi ích riêng của ông mà thôi đâu.