← Quay lại trang sách

Chương 9

Tuy bị bệnh viện bắt buộc không được rời khỏi giường, Addison Balfour vẫn luôn luôn tỏ ra là một ông già có tinh thần chiến đấu rất cao. Bệnh tật có thể phá hoại cơ thể ông, nhưng bộ óc hiếu chiến của ông thì không hề suy suyển. Bị buộc chặc ở trên giường, ông đã biến nhà riêng của mình thành văn phòng để có thể tiếp tục điều khiển công cuộc kinh doanh.

Người đầy tớ mở cửa cho Mason nói rằng ông chủ đang đợi ông và mời ông lên lầu một. Khi ông đẩy cánh cửa có dòng chữ "Phòng thư ký" vào, gian phòng trong ấy có đặt một tổng đài điện thoại và hai nhân viên đang đánh máy hối hả, nơi một bàn giấy quay mặt ra phía cửa, Marilyn Keith đang ngồi làm việc.

- Chào cô, ông nói với cô như là người mới gặp lần đầu tiên. Tôi là Mason, tôi có cuộc hẹn với ông Balfour.

- Xin ông đợi cho một chút, ông Mason. Tôi đã báo trước cho ông Balfour là ông đã tới.

Một lát sau cô quay lại và tắt một loa điện có rất nhiều tiếng ồn làm cô buồn nản.

- Ông Balfour sẽ tiếp ông ngay bây giờ, thưa ông Mason. Ông ấy không được khỏe và phải nằm trên giường nhưng ông rất sợ ai hỏi đến sức khỏe của mình. Tôi muốn là ông nên đối xử bình thường như thể ông ấy đang tiếp ông ở văn phòng. Nhưng xin ông nhớ là ông ấy đang ốm nên cuộc nói chuyện cần hết ngắn. Ông có thể vào, cô gái kết luận, đưa ông qua một buồng nhỏ, và đến cuối căn phòng thì cô mở một cánh cửa lớn bằng gỗ sồi.

Nhìn bề ngoài, người ngồi trên giường giống như một pho tượng nặn bằng sáp. Mặt mày hốc hác, giọng nói yếu ớt, nhưng cái cằm thì lại tỏ ra là người hay gây sự, miệng mím chặc lại.

- Xin mời ông vào, ông Mason, và mong ông ngồi xuống đây, chỗ gần giường, ông ta nói. Án phạt Ted thế nào?

- Luật sư đại diện cho cháu ông mong rằng có thể có một kết luận thỏa hiệp với bên buộc tội.

- Và quan điểm của ông?

- Tôi chưa có một quan điểm nào cả.

- Như vậy thì ông hãy xem xét để có một quan điểm và trở lại đây gặp tôi.

- Được. Mason nói và đứng lên.

- Xin ông cho một phút... ông đừng đi vội. Tôi còn muốn nói với ông. Ông lại gần tôi hơn, nghe tôi, và đừng ngắt lời.

Mason quỳ xuống thấp đến nỗi vai ông còn cách một vài phân thì chạm tới đôi môi mỏng và tái xanh của người ốm.

- Tôi đã nói với Dorla, vợ của Guthrie, là tôi sẽ truất quyền thừa kế của Ted nếu nó có chuyện gì phiền phức với chiếc xe hơi ấy. Đó là điều nói dối thôi. Ted là người của dòng họ Balfour và chỉ có một mình nó có thể làm rạng rỡ cho dòng họ. Thật là khó tưởng tượng nổi rằng công ty Balfour do một người nào đấy đứng đầu mà người đó lại không mang họ Balfour. Tôi muốn rằng Ted lấy vợ và có con cái để đến một ngày nào đó tôi sẽ chuyển việc kinh doanh vào tay một thanh niên cũng là người mang họ Balfour. Ông hiểu tôi chứ?

Mason xác nhận.

- Nhưng, Addison nói tiếp, tôi muốn rằng Ted phải hiểu đâu là những bổn phận và những trách nhiệm của một người Balfour làm chủ một hãng kinh doanh khá quan trọng.

Mason xác nhận một lần nữa. Balfour yên lặng một lúc lấy hơi rồi tiếp:

- Những người Balfour, thưa ông Mason, không phải sinh ra để thỏa hiệp mà là để đấu tranh. Vì một khi mọi người thấy ông đi vào con đường thỏa hiệp trong lúc khó khăn, họ sẽ cố tạo cho tình thế luôn luôn khó khăn. Những người Balfour thừa hưởng truyền thống của những con người đấu tranh và tôi muốn Ted là một người như vậy. Nếu tôi nói với Dorla rằng tôi sẽ truất quyền thừa kế của Ted trong trường hợp nó gây ra tai nạn xe hơi, đó là để cho người đàn bà khá quyến rũ ấy phải sợ. Ông nghĩ về người đàn bà đó thế nào, ông Mason?

- Tôi không có tư cách để nói về điều ấy, bà ta là khách hàng của tôi.

- Không phải như vậy. Khách hàng của ông chính là Ted. Cái gì đã làm cho ông tưởng rằng bà ta là thân chủ của ông? Chính vì Ted mà bà ta tới chỗ ông và duy nhất là do Guthrie bảo bà ta phải làm như vậy. Tờ séc mà bà ta đưa cho ông được ký ra sao?

- Bà ấy ký thừa ủy quyền em trai ông.

- Đúng với điều tôi đã nghĩ. Bà ta không đưa cho ông một đồng đô la nào từ túi tiền riêng của bà ấy và chỉ có Thượng Đế mới biết được bà ta có bao nhiêu tiền vì bà ta liên tục bòn rút tiền của chồng. Nhưng chuyện ấy là việc của Guthrie. Khi người ta có tiền, ông Mason ạ, người ta có thể cưới một người đàn bà đẹp. Nhưng con người không phải là hàng hóa. Người ta phải tốn kém nhiều để có được một người vợ nhưng như vậy không có nghĩa là người ta đã có một người vợ riêng cho mình. Cá nhân tôi, tôi không tin tưởng một chút nào ở người đàn bà đó, ông Mason, ông hiểu chứ?

- Đến bây giờ thì tôi hiểu.

- Tốt! Và ông cũng cần hiểu là vừa sáng hôm nay tôi đã phải tức giận như thế nào khi xem báo. Tôi sắp sửa nói chuyện trực tiếp với ông nhưng Dorla đã gọi dây nói cho người thư ký của tôi và đưa ra những điều kiện có ích để ông bắt tay vào việc. Ông hãy đấu tranh dù chỉ còn một cánh tay trái, ông Mason, ông không nên lo ngại là công việc đó phải chi phí mất nhiều tiền. Ông đã có một tờ séc rồi phải không?

- Vâng, một tấm séc, thoạt nhìn thì hình như là đủ cho công việc.

- Và bây giờ thì hình thức như thế nào, thưa ông?

- Đơn giản là đủ vì vụ này đã có một nước ngoặt.

- Tốt, một lần nữa xin ông đừng lo ngại gì về vấn đề tiền nong. Ông không giống những luật sư chỉ mong muốn có khách hàng. Tôi biết ông là người luôn xông xáo để tìm ra sự thật, cái đó làm tôi rất hài lòng. Khi một người của dòng họ Balfour phạm phải một sai lầm, người ấy phải xin lỗi và sửa chữa. Khi người đó có đủ quyền hạn trong tay thì người ấy sẽ chiến đấu. Ông hãy chiến đấu! Nhưng ông đừng nói lại với Dorla điều tôi nói với ông về truất quyền thừa kế của Ted. Và cả với Ted cũng vậy. Vì nó sắp đi vào một phần của công cuộc kinh doanh, tôi muốn nó tập cho quen với chiến trận. Bây giờ nó chưa đúng là người của dòng họ Balfour mà chỉ là một thằng bé con. Nó thiếu kinh nghiệm. Nó chưa xông vào lửa. Cái việc không may này sẽ cho nó một ít trí khôn vào trong đầu.

Một lần nữa Addison lại ngừng nói để thở, rồi ông ta lại tiếp tục:

- Về phần Dorla, tôi nhắc lại là không nên tin vào bà ta điều gì. Và ông cũng chớ đánh giá thấp bà ấy. Bà ta rất thông minh và cũng rất tham lam. Guthrie cũng chưa hiểu ra. Chúng ta hãy để ông ấy sống với những ảo tưởng của mình, ông ta có quyền, ông ta sẽ phải trả giá đắt cho những ảo tưởng đó! Nhưng thực ra ông ta không cưới Dorla, ông ta chỉ cưới một người vợ trong trí tưởng tượng của mình. Khi ông ta tỉnh ngộ, để giải quyết việc đó, ông ta sẽ cưới Florence Ingle và ông ta sẽ thật sự sung sướng. Hiện nay, ông ta là một kẻ mộng du sống trong cơn mộng mị. Chúng ta không đánh thức ông ta.

- Tình trạng sức khỏe của tôi không cho phép tôi dạy dỗ Ted. Khi bố mẹ nó mất thì vợ chồng Guthrie đảm đương việc ấy. Khi vợ Guthrie chết, ông ta cưới Dorla, người không có ảnh hưởng tốt đối với Ted cũng như đối với bất cứ ai. Nhưng bà ta rất xảo trá, xảo trá ghê gớm!

- Như đã nói, Guthrie đã đưa cho ông một tờ séc, nhưng ông tiếp tục gởi cho ông ta bảng kê tiền thù lao nữa là không cần thiết. Tôi ra lệnh cho người thủ quỹ của tôi để người đó ứng những món tiền khi ông cần. Tôi cũng biết rõ thanh danh của ông để hiểu rằng ông sẽ không lợi dụng tôi, và ông cũng cần biết thanh danh của gia đình chúng tôi, biết đây là một vụ chơi khăm rất lớn mà ông phải làm cho rõ. Đó là tất cả. Và bây giờ, ông Mason ạ, tôi phải ngủ. Ông nói giúp với cô thư ký của tôi rằng đừng đánh thức tôi trong nửa giờ tới. Không cần bắt tay tôi, cái đó làm cho tôi mệt. Chào tạm biệt.

Đầu của Addison rơi xuống gối, đôi mi che cặp mắt xanh nhợt.

Mason rón rén bước ra.

Marilyn đã đợi ông ở cửa phòng nhỏ.

- Mời ông đi theo lối này, ông Mason, xin ông.

Mason đi theo cô đến một căn phòng khác và truyền đạt cho cô những chỉ thị của Balfour. Marilyn chỉ cho ông chiếc máy điện thoại và nói:

- Chúng tôi được lệnh là không chuyển đường dây đàm thoại với bất cứ ai đang làm việc với ông Balfour. Nhưng cô Street đã yêu cầu gọi ông rất gấp.

Mason liền quay số, con số không có trong danh bạ, về văn phòng của mình.

- Tôi đây, Della, có việc gì thế?

- Paul đang ở đây, anh ta ấy, cô thư ký của ông nói, anh ta muốn chuyện với ông. Ông có một mình ở đấy thôi chứ?

- Không.

- Như vậy ông chú ý về lời nói khi tiếp chuyện. Tôi đưa máy cho Paul đấy.

- A lô, ông Perry, một lát sau có tiếng của nhà thám tử.

- A lô, Mason trả lời nhưng không nêu tên người đối thoại.

- Có nhiều chuyện biến đổi rất nhanh xung quanh vụ Balfour, ông Perry. Người ta đã có một giấy phép mổ tử thi. Chuyện xảy ra vào sáng hôm nay. Khi cảnh sát tới khách sạn lần theo dấu vết chiếc xe hơi, hình như họ biết thêm là ở đấy có người đã nghe thấy tiếng súng nổ vào đêm 19. Đó là lý do của cuộc phẫu thuật xác chết. Khám nghiệm viên đã ra lệnh mổ sọ não, một việc từ trước tới nay không làm.

- Không à?

- Không. Chiếc đầu ở trong tình trạng mà bác sĩ pháp y không thể tìm thấy cái gì cần thiết. Nhưng sau cuộc khám nghiệm, người ta kết luận người chết ấy không phải bị xe hơi cán phải.

- Anh muốn nói gì?

- Người đó bị giết vì một đầu đạn cỡ nhỏ.

- Chắc chắn chứ?

- Ồ! Đúng như vậy, vì viên đạn hãy còn nằm trong sọ. Vết thương bị che khuất vì tóc làm cho bác sĩ pháp y không thấy nó khi mổ lần đầu. Hãy đặt mình ở địa vị bác sĩ, mọi người tưởng là vụ án một người bị xe cán, một tai nạn giao thông...

- Và bây giờ?

- Tôi có cần cho ông một bức tranh không? Bây giờ thì việc này trở thành một vụ cố sát trực tiếp.

- OK. Anh hãy chuẩn bị sẵn sàng.

- Ông muốn tôi phải làm gì, ông Mason?

- Tất cả. Tôi sẽ thảo luận khi gặp lại anh. Nhưng trong khi chờ đợi, hãy tiếp tục công việc.

- Đồng ý. Có giới hạn nào không?

- Không có giới hạn nào cả.

- Đủ rồi!

Mason đặt máy và quay về phía Marilyn Keith. Cô ta hỏi ngay:

- Ông đã nói về tôi với ai đấy phải không?

- Không, không nói đến cô đâu.

- Ông không bao giờ được làm như vậy.

- Nhưng vì bây giờ tôi phải đảm đương việc này.

- Tôi hiểu điều ấy.

- Và việc này càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

- Tôi cũng hiểu điều ấy...

- Và từ nay, tôi lại là người đại diện cho Ted.

- Vâng, đúng như vậy.

- Thế cô hiểu điều ấy có nghĩa là như thế nào chứ?

- Điều ấy có nghĩa là như thế nào?

- Tôi bị bắt buộc tìm ra ai là người thực tế đã điều khiển chiếc xe của Ted.

Cô ta trở nên suy nghĩ, một lát sau cô ta hếch cằm lên.

- Ông cần làm mọi việc có ích cho Ted, ông Mason. Tôi là người cầm lái chiếc xe ấy.

- Có phải có điều gì đó mà cô tìm tới tôi hay không?

- Không. Tôi tìm tới ông vì muốn có sự tốt đẹp cho Ted. Ôi! Tôi van ông, ông Mason, xin ông cố gắng để không có việc gì xảy ra với anh ấy, tôi không chỉ muốn nói về chiếc xe, nó chỉ là nguyên cớ, mà chỉ muốn nói về tất cả.

- Chẳng hạn như về việc gì?

- Ted bị những ảnh hưởng không tốt.

- Tai sao những ảnh hưởng đó lại không tốt.

- Tôi không thể nói tất cả với ông được, ông Addison là con người khác thường nhưng cũng là một ông già đau yếu. Ông ấy chưa bao giờ lấy vợ, và bây giờ ông ấy lại tiếc rằng mình không có con trai. Có lẽ vì vậy mà ông muốn làm cho Ted trở thành một Balfour thứ hai. Nhưng Ted lại còn quá trẻ, lý tưởng của anh ấy lại cao hơn lý tưởng của Addison. Anh ấy thấy cần phải học tập những cái gì đẹp và tao nhã. Điều đó trở thành một sai lầm có tính bi kịch trong việc trở thành một người chiến đấu không thể thay thế được của Addison Balfour.

- Vừa rồi cô có nói về những ảnh hưởng. Nhưng ảnh hưởng của Addison Balfour không phải là những cái duy nhất ảnh hưởng đến Ted à?

- Không, cũng còn những ảnh hưởng của Dorla.

- Cô muốn nói rằng, tuy đã lấy người chú, mắt bà ấy vẫn còn nhìn đến người cháu? Mason tìm hiểu.

- Bà ta có cặp mắt rất sắc sảo. Marilyn nhắc lại. Ôi! Ông Mason, tôi hết sức mong muốn là ông cố kéo Ted ra khỏi những ảnh hưởng đó, ra khỏi cái ngõ cụt. Nếu Guthrie Balfour nghĩ rằng Ted và Dorla... Ngắn gọn lại, ông là luật sư, ông đã biết con người là thế nào.

- Sau tất cả những chuyện cô kể cho tôi nghe, cô không ngạc nhiên là vụ này đã có một bước ngoặt?

- Không, và nếu ông suy đúng như tôi nói, nếu ông biết Banner Boles.

- Là ai vậy?

- Một nhân viên của công ty Balfour phụ trách việc ngăn chặn những hạt sạn liên quan đến việc bảo vệ các lợi ích của công ty. Hắn rất khéo xoay xở và không e ngại điều gì, khi hắn nhúng mũi vào việc nào là hắn xáo trộn công việc đó đến nỗi người ta không thể biết được mình đang đứng ở đâu nữa. Ôi! Ông Mason, tôi rất sợ!

- Sợ cho cô?

- Không, cho Ted ấy.

- Cô cũng không đứng ngoài vụ này, cô biết không? Mason nói với cô bằng giọng thân mật. Và bây giờ, tôi đại diện cho Ted, tôi có thể đòi cô ra dự phiên tòa.

- Nếu cái đó giúp được cho Ted thì xin ông đừng ngần ngại gì khi làm.

- Ted có biết rằng cô là người đã đưa anh ta về nhà không?

- Anh ấy không tỏ ra là mình có cảm giác như vậy.

- Chuyện đó đã diễn ra như thế nào?

- Thế này ạ! Ted ở chỗ bãi để xe sau nhà của Florence Ingle. Anh ấy không phải say mà là đang bị ốm, từ lúc tôi thấy anh cho xe lùi thì tôi đã nhận ra là anh không thể nào lái xe được.

- Lúc ấy cô có nói gì với anh ta không?

- Đơn giản là tôi chỉ nói với anh ấy "Anh ngồi lùi ra" để tôi có thể có chỗ ngồi và tôi đã lái xe đưa anh ấy về nhà. Cuối chặng đường, anh ấy thường ngã đầu vào vai tôi và tôi phải đẩy anh ấy ra để có chỗ lái xe được. Đó là lý do khiến tôi phải để xe đi kiểu chữ chi từ bên này sang bên kia đường, nhưng tôi tin rằng tôi không cán phải ai vì tôi nhìn rất rõ phía trước, và tôi cho xe chạy cũng không nhanh.

- Cô đã đặt Ted vào giường của anh ta?

- Tôi thật là dại dột vì đã đưa anh ấy vào tận phòng của anh. Ở đấy, tôi đã tháo giày cho anh và tôi cố tìm một người hầu nhưng không có ai ở trong nhà cả.

- Việc ấy xảy ra lúc mấy giờ?

- Sớm hơn giờ mà Myrle Haley đã cam đoan.

- Cô đã về nhà như thế nào? Mason hỏi sau một lát tỏ ra nghĩ ngợi. Nếu cô đã đi tắc xi, chúng tôi có thể tìm người lái xe và xem lúc mấy giờ...

- Tôi không đi tắc xi, thưa ông Mason, vì tôi sợ điều đó sau này có thể gây phiền phức cho Ted... Ông hiểu chứ, một phụ nữ trẻ ở trong nhà đi ra, mà chủ nhà chỉ có một mình, không có mặt những kẻ hầu hạ. Tôi đã đi bộ đến con đường lớn và từ đấy tôi đi ô tô buýt.

Mason nhìn thẳng vào mắt cô gái.

- Tôi thấy không có điều gì là tai tiếng khi một phụ nữ trẻ gọi tắc xi trước cửa nhà của Balfour vào 10 giờ rưỡi tới 11 giờ đêm.

- Ông hãy hiểu cho, ông Mason. Tôi không phải là một phụ nữ bất kỳ nào, mà là thư ký riêng của ông Addison Balfour, tôi biết nội dung bản di chúc của ông chủ. Nếu ông ấy biết tôi có cái nhìn đến Ted... hay là đã ở trong phòng của Ted... Ôi! Ông Mason, tôi van ông, ông hãy tin tưởng ở tôi và giữ gìn cho những điều bí mật ấy. Bây giờ cần thiết tôi phải xa ông... tôi không muốn các nhân viên khác có thể bép xép. Tôi chỉ muốn báo cho ông chỗ gọi dây nói và người phụ trách tổng đài vốn biết ông đã gác máy bao nhiêu phút. Tạm biệt ông, ông Mason.

Ở nhà Addison ra về, Perry Mason dừng lại tại một trạm điện thoại đầu tiên và gọi cho Paul Drake:

- Paul, Perry đây. Bây giờ tôi có thể nói chuyện. Việc trước tiên là anh phải thu xếp để khám phá xem Ted Balfour hiện nay ở đâu, và giữ anh ta ở yên một chỗ. Sau khi thực hiện xong anh báo tin cho tôi, và...

- Ông Mason thân mến! Ông chậm mất rồi. Chưa đến 15 phút sau khi bác sĩ pháp y cầm máy báo cáo về chiếc đầu đạn, cảnh sát đã bắt Ted và không ai biết là họ đã giam giữ anh ta ở đâu.

- Và báo chí có nói gì không, Paul?

- Tôi để cho ông tưởng tượng, ông Perry. Đây là người thừa kế duy nhất của Addison Balfour bị khép vào tội cố sát, ngụy trang bằng tai nạn giao thông... Ông sẽ sử dụng tin này như thế nào nếu ông là tổng biên tập?