Chương 10
Khi trở về văn phòng của mình một cách vội vàng, Mason đã lập một kế hoạch hành động xong cà trước lúc treo mũ.
- Paul, ông nói với Drake, tôi muốn biết rõ về ông Jackson Eagan càng sớm càng tốt.
- Tôi hiểu điều đó. Nếu cảnh sát chú ý tốt hơn vào việc này thì ngay từ đầu họ sẽ hiểu đây là một vụ cố sát.. Tôi đã nhìn các bức ảnh của xác chết, ông Perry ạ, mặt người không thể nghiến nát đến như vậy được đối với một tai nạn. Người đó có phải bị buộc vào một xe hơi và mặt người phải bị chà xát trên mặt đường. Sau đấy người ta phải làm vỡ sọ người chết bằng một cái búa thợ rèn hoặc một vật gì tương tự, chắc chắn là để mọi người không nghĩ là người đó đã bị chết bằng một viên đạn. Và đúng là sự việc đã xảy ra như vậy. Những người điều tra đã giả định rằng, người đó đã từ xe hơi rơi xuống, và sọ vỡ vì đã bị đập vào mặt đường, rằng quần áo bị vướng vào thanh chắn phía trước xe và người đó đã bị lôi đi trong một thời gian.
- Và điều ấy sao lại không xảy ra như vậy? Mason hỏi.
- Không. Không thể xảy ra như vậy được vì đầu đạn đã nằm trong sọ. Drake giải thích.
- Tốt, Mason nói, chúng ta hãy suy nghĩ bằng cái đầu của mình một chút. Cảnh sát tập trung vào Ted Balfour, cố gắng lấy ở anh ta những lời thú nhận và lập thời gian biểu của anh ta trong đêm 19 tháng 9. Họ sẽ gây sức ép để anh ta nói ra tên họ của người phụ nữ mà anh ta nhớ là đã lái chiếc xe.
- Nếu phân tích kỹ, chúng ta có thể tiến hành nhanh hơn cảnh sát một chút trong việc làm sáng tỏ những giả thuyết khác mà những người điều tra chưa nghĩ đến.
- Như việc các nhân viên của hãng cho thuê xe hơi không cho thuê xe nếu người thuê không xuất trình bằng lái xe và họ thường ghi số bằng lái xe vào sổ. Anh hãy cử một trong những người của anh tới gặp các nhân viên của hãng cho thuê xe hơi đang nói, để họ có thể cho ta biết con số bằng lái xe cùa Eagan.
- Còn một điểm nữa, ở đây chúng ta có thể có một vài may mắn làm trước cảnh sát. Cảnh sát không thể vào nhà của Balfour trước khi có lệnh khám nhà hoặc trước khi Ted Balfour cho phép. Họ phải quan sát nhiều thứ trong khi khám phòng của một người đàn ông. Họ phải xem xét quần áo, các vết máu, tìm khẩu súng lục... Họ làm tất cả việc ấy trong chừng một vài phút, nếu họ chưa làm... Này, Della, gọi ngay cho bà Guthrie Balfour bằng điện thoại, và anh Paul, cho người của anh bắt tay ngay vào việc.
Nhà thám tử xác nhận.
- Việc đó sẽ làm xong trong chốc lát. Tôi về văn phòng của tôi và mong rằng không phải chiếm máy điện thoại của ông nữa.
- Phải, rất tốt. Mason xác nhận.
Drake vừa đi khỏi thì Della Street báo tin:
- Đã có bà Balfour ở đầu dây.
- Được! Mason reo lên. Tôi sợ rằng ba ta đã đi... A lô! Bà Balfour đấy ạ, ông tiếp tục nói khi cầm máy.
- Vâng, chào ông Mason, có việc gì vậy?
- Công việc mà chúng ta đang cố sức giải quyết đã chuyển sang một bước ngoặt rất rắc rối và nghiêm trọng.
- Cái gì? Ông muốn nói rằng việc... Không, tôi nghĩ...
- Cái vụ ngộ sát đã trở thành cố sát rồi đấy.
- Giết người cố ý à?
- Vâng, nhưng tôi không muốn nói chuyện này qua điện thoại.
- Tôi có thể gặp ông như thế nào đây?
- Bà hãy đợi tôi ở nhà. Dù sao thì bà cũng không nên đi ra khỏi nhà. Tôi sẽ tới đấy càng nhanh càng tốt.
Perry đặt mạnh máy và nói với người thư ký:
- Ta đi, Della, nhớ mang theo sổ tay vài vài cây bút chì.
Luật sư bước những bước dài ngoài hành lang và cô thư ký phải đi gần như chạy để khỏi ngã.
- Ông có biết đường không đấy? Della hỏi sau khi đã ngồi trong xe Mason.
- Có. Chúng ta ra hướng quốc lộ. Khung cảnh của vụ tai nạn cách tòa nhà của Balfour khoảng một nghìn mét. Ở tòa án hôm qua người ta đã bàn tán nhiều về đoạn đường ấy nên tôi nhớ.
- Nếu là một vụ cố sát, Della Street hỏi, thì tại sao họ lại chứng minh được là Ted lại dính líu vào? Vì lẽ gì?
- Hiện nay họ không có khả năng ấy, ít nhất là đối với những chứng cứ được nêu ra trong phiên tòa. Điều duy nhất họ có thể xác định được là người ta đã dùng xe của Ted Balfour để gây tội ác.
- Rồi sao nữa?
- Rồi thì chúng ta đang cố gắng khám phá thêm những sự kiện mới để dành phần tiến nhanh hơn cảnh sát.
- Nhưng có phải là xóa những chứng cớ một vụ án loại như thế này là không hợp pháp không?
- Chúng ta không xóa cái gì cả. Đơn giản là chỉ theo dõi thôi. Một khi cảnh sát đã đặt tay vào những dấu vết mới, chúng ta không có khả năng để nghiên cứu chúng trước khi đưa ra xét xử.
- Và ông nghĩ rằng có thể tìm thấy những dấu vết ở đây sao?
- Tôi chưa biết gì về những dấu vết đó cả, tôi mong là không có. Chúng ta hãy chịu khó suy nghĩ một chút, người ấy đã bị giết bằng một viên đạn súng ngắn, xác chết đã bị làm nát ra để che giấu vết tích và ngăn trở việc nhận dạng. Xong, họ lại mang xác người ấy ra cạnh đường, đợi lúc xe hơi của Ted đi theo hình chữ chi đến để ném cái xác đó xuống dưới bánh xe.
- Tại sao anh lại nói là "họ". Della Street thắc mắc hỏi.
- Vì một người không thể nào làm được công việc ấy.
- Như thế đơn giản là người ta chỉ "lợi dụng" Ted Balfour.
- Phải, và người ta đã đầu độc anh ấy một cách cố ý.
- Còn người đàn bà theo Ted đã lái chiếc xe?
- Điều này hẳn là một sự trùng hợp. Cũng có thể là không phải như thế. Myrtle Anne Haley khi làm chứng đã nói là mình đi sau một chiếc xe đang chạy loạng choạng từ bên này sang bên kia đường. Người đại diện cho tòa án đã quên hỏi là người ngồi trước tay lái kia là đàn ông hay là đàn bà, cả hai hay là một người đang ngồi nơi ghế trước. Và nếu có hỏi thì Myrtle Haley chắc chắn sẽ còn nói dối nhiều điều trong lời khai của mình. Những điều ấy không có nghĩa là cô ta hoàn toàn nói dối. Tôi cho rằng cô ta ghi số xe khi về tới nhà, nhưng có thể là cô ta đã đi theo chiếc xe chạy dích dắc kiểu đó.
- Trong trường hợp nào thì Ted sẽ là người lái chiếc xe ấy?
- Có thể nêu lên một giả thuyết khác. Ted có thể được dẫn về nhà và đặt nằm trên giường trong tình trạng như chúng ta biết. Tiếp theo, một người nào đấy đã lấy xe của Ted và cho xe chạy theo kiểu chữ chi đến lúc có chiếc xe khác xuất hiện mà người lái xe sau có thể ghi chép được số xe kia. Điểm ấy có thể chấp nhận, và xác của Jason đã bị ném xuống dưới các bánh xe là để nhằm cho Ted trở thành kẻ phạm tội.
- Nhưng vì mục đích gì?
- Đó là điều mà chúng ta phải cố gắng tìm ra.
Khi Mason vừa ngừng xe thì có tiếng sỏi lạo xạo trên đường rồi cánh cổng sắt của nhà Balfour mở ra để lấy lối đi cho Dorla.
- Cảnh sát đã tới chưa? Luật sư vừa hỏi vừa bước lên những bậc cửa thềm nhà. Della Street đi theo ông.
- Ồ! Chưa. Cảm ơn Thượng đế, bà Balfour trả lời.
- Nhưng việc ấy sẽ diễn ra không chậm đâu. Chúng ta phải hết sức tranh thủ thời gian trong lúc này. Nào, chúng ta hãy xem qua phòng ngủ của Ted.
- Nhưng tại sao, ông Mason?
- Bà có biết một người nào đấy tên là Jackson Eagan không?
- Jackson Eagan, Dorla nhắc lại. Không, tôi không biết.
- Và bà có bao giờ nghe nói về người này không?
- Không. Chắc chắn là như vậy. Tại sao thế ạ?
- Vì đó là tên của người chết, ít nhất là tên của người ấy đã ghi trong sổ của khách sạn "Nghỉ ngơi tốt". Và người ấy đã bị giết.
- Bằng gì thế?
- Một đầu đạn vào sọ.
- Họ chắc chắn là như vậy chứ?
- Đầu đạn vẫn còn nằm trong sọ khi người ta mổ tử thi.
- Ôi! Bà Balfour kêu lên và đi nhanh trên cầu thang bằng gỗ sến dẫn các vị khách tới thăm vào một hành lang rộng và mở một cửa buồng sang trọng nằm ở góc phía cuối hành lang.
- Chúng ta đang ở buồng của Ted, bà ta nói.
Mason nhìn những bức ảnh đóng khung trang hoàng trên tường, những ảnh ở trường trung học và ở quân đội, ngoài ra là ảnh của các thiếu nữ gợi tình. Nơi góc phòng có một tủ kính đựng các vũ khí, ở một góc khác là một cái máng để các dụng cụ chơi gôn và hai cái vợt. Mason muốn mở tủ kính nhưng cánh cửa đã bị khóa.
- Bà có chìa khóa không? Mason hỏi bà Balfour.
- Không, bà ta lắc đầu trả lời. Tôi hầu như không biết gì về đồ đạc trong căn buồng này. Và nếu cửa tủ bị khóa thì chắc chắn chỉ có Ted mới mở được.
Mason ngắm ổ khóa một lúc, rồi lấy con dao nhíp trong túi ra, ông cố mở thử.
- Tôi cần một vật gì đấy để giữ cái lò xo trong khi đẩy cái chốt.
- Một cái giũa móng tay? Della Street vội nói và mở túi xách tay.
- Phải, một cái giũa móng tay thì có thể được đấy.
Với cái giũa và con dao nhíp, loay hoay một lúc ông đã thành công sau khi ổ khóa đã bật ra tiếng kêu tách và cánh tủ mở. Không để lỡ thời gian, luật sư vội vàng ngắm những khẩu súng có cỡ nòng nhỏ.
- Thế nảo? Della Street hỏi trong khi ông đang ngửi các nòng súng.
- Không một khẩu súng nào trong số này đã được dùng tới. Chắc chắn là người ta đã lau chùi cẩn thận.
Mở chiếc ngăn kép phía dưới, ông thấy khoảng nửa tá súng lục. Ông lấy một khẩu súng tự động, nòng cỡ 22, đưa nòng lên mũi ngửi.
- Khẩu này? Bà Balfour lo ngại hỏi.
- Có thể là khẩu này, luật sư trả lời và đặt khẩu súng trở về chỗ cũ. Ông khép cánh cửa tủ kính và khóa lại. Ông sang phòng tắm ở bên cạnh, mở tủ thuốc, rồi tủ áo xem nhiều bộ com lê được treo thành hàng.
- Có buổi tiệc cốc tai để tạm biệt ông, bà vào buổi chiều ngày 19 tháng 9 Mason hỏi.
Bà ta xác nhận.
- Chính ở đấy mà Ted bị...
-... khó ở. Bà ta tiếp lời bằng một giọng chắc chắn.
- Phải, Mason nói. Bà có biết là Ted đã mặc bộ quần áo nào vào chiều hôm đó không?
- Không, bà ta lắc đầu. Tôi không nhớ tới điều ấy.
- Bà đã theo ông nhà đi Mê hi cô?
- Vâng. Đầu tiên, chồng tôi muốn đi một mình và tôi chỉ đi theo ông không xa hơn ga Pasadena Alhambra. Nhưng đến phút cuối, ông ấy muốn rằng tôi cùng đi với ông. Tôi bảo đảm với ông việc đó đã khiến tôi không vừa lòng tí nào. Đi mà không mang đồ dùng theo...
- Ồ! Della Street nói xen vào. Bà muốn nói rằng bà đi như vậy, không mang theo gì cả?
- Không có cả đến chiếc bàn chải đánh răng, thưa cô. Tôi chỉ có hộp phấn sáp trong túi xách tay và may thay là có được một ống kem nhỏ để tôi làm dịu da khi không khí nóng và khô... Tất nhiên là không kể đến quần áo đang mặc trên người. Tới El Paso tôi mới có thể mua các thứ cần dùng, và đến Chihuahua thì tôi mua một ít quần áo. Ông biết không, chồng tôi là người rất nặng tình cảm, nhất là khi ông ấy đã được nghe tiếng dương cầm của bà Ingle. Ông ấy cũng sắp thấy những khám phá mới của mình được tiến hành ở Tarahumare bên Mê hi cô. Những người Tarahumare là những người thanh niên Anh điêng nguyên thủy sống ở vùng man rợ gọi là Barrancas, cách xa hàng trăm, hàng trăm ki lô mét.
- Cái này là cái gì vậy? Mason hỏi khi bất chợt lấy ra từ tủ treo quần áo một vật hình khối nặng.
- Tôi không hiểu gì về vật này... Người ta bảo đây là cái máy gì đó.
- Đây là cái máy ghi âm, luật sư tuyên bố, và phải có cái gì nữa để dùng với vật này... Có phải Ted là người thích chơi vô tuyến điện không?
Bà Balfour lắc đầu.
Tôi không biết, ít ra đây là sở thích mới của anh ta vì Ted không thạo âm nhạc lắm. Cái mà anh ấy thích là thể thao ngoài trời. Ted muốn theo chồng tôi trong chuyến thám hiểm này và ông ấy chút nữa cũng đã đồng ý. Nhưng cuối cùng, người ta nói tốt hơn là nên để anh ấy ở nhà vì tình trạng sức khỏe của Addison Balfour và ông này thì cũng không muốn cho anh đi.
- Ted rất phật ý về việc này?
- Ồ! Vâng, rất chán nản.
- Thôi được. Mason nói. Chúng ta đang trông vào một thực tế khá phũ phàng. Bà có chứng cớ ngoại phạm không có mặt tại nơi xảy ra sự việc trong đêm 19?
- Ồ! Có chứ! Chứng cứ ngoại phạm loại tốt nhất thế giới. Tôi đang ở trong chuyến xe lửa với chồng tôi.
- Có thể người ta sẽ hỏi đến bả...
Chuông ở ngoài cửa reo vang lên ngắt lời Mason.
- Chắc hẳn đấy là cảnh sát, Mason nói. Nhà ta có một cầu thang nào dẫn xuống nhà để xe không?
- Có, có ạ.
- Chúng ta đi lối sau. Della, cô đi xuống chỗ xe tôi đỗ và đưa nó về nhà để xe. Đừng nói với cảnh sát là tôi có mang theo cái gì, bà Balfour nhé. Bây giờ tốt nhất là bà ra tiếp họ.
Dorla nở một nụ cười rạng rỡ nói với ông:
- Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào ông, ông Mason, về tất cả đấy.
Bà ta đi ra khỏi phòng và Della Street nói qua kẽ răng:
- Bà ta không biết đi như thế nào để khỏi phô diễn đôi mông của mình.
- Bây giờ cô đừng quan tâm tới việc ấy, Della. Cô cầm lấy gói này, tôi thì cầm gói kia.
- Ông chủ, chúng ta có quyền làm như vậy không?
- Đây là theo cách nhìn nhận của tôi. Phải, tất cả, tất cả phụ thuộc vào nhìn nhận của mỗi người.
Họ đi xuống cầu thang dẫn tới nhà để xe, Mason nói với người thư ký:
- Cô đi vòng quanh với dáng điệu bình thường và tự nhiên. Nếu có một tay thám tử nào ngồi trong xe cảnh sát, cô nên gửi cho hắn một nụ cười khi đi qua đó. Nếu xe không có người, cô nên cố đi nhanh hơn. Cô đón tôi ở đây và chúng ta cùng chuồn cho lẹ.
Della ra khỏi nhà để xe với những bước chân nhanh nhẹn và nặng nề làm sỏi trải đường kêu lạo xạo.
- Phải tự nhiên hơn nhé, Mason nói như ra lệnh.
Cô vâng lời và đi chậm hơn.
Vài phút sau, cô ta quay lại, tay đặt lên vòng lái xe ô tô.
- Có đúng là cảnh sát không? Mason hỏi khi cô dừng lại trước mặt ông.
- Đúng, một chiếc xe có máy thu thanh, nhưng không có ai bên trong cả.
- Một sự may mắn, Mason cười.
Mở cửa sau của xe hơi, ông để chiếc máy ghi âm và một gói khác trên thảm đặt chân. Khi xong việc, ông lên ngồi cạnh người thư ký và nói "Chúng ta đi thôi"
Della Street lượn xe thong thả và cho xe xuống dốc của lối đi chính dẫn ra cổng.
- Nhẹ nhàng, bây giờ chúng ta đi ra đường lớn, Mason nói. Đừng lái sang bên trái, chúng ta có thể gặp những xe cảnh sát khác. Lái xe sang bên phải, đi đến nơi cách đây khoảng một ki lô mét rồi rẽ phải nữa vào phố Chestnut, nó sẽ dẫn chúng ta ra quốc lộ.
Sau khi xe ra khỏi cổng, Della rẽ qua bên phải như lệnh của chủ. Perry Mason quay lại nhìn qua cửa kính phía sau, bỗng ông cúi mặt vào kính chắn gió và gục xuống ghế ngồi.
- Có chuyện gì vậy? Della lo lắng hỏi.
- Có hai xe cảnh sát đang chạy tới. Hình như chúng ta chạy trốn rất kịp thời, cô gái thân mến ạ.