← Quay lại trang sách

Chương 12

Ông Chánh án Caldwell ngồi xuống nhìn cử tọa và nói:

- Chúng ta sẽ xem xét lá đơn bảo hộ người thân của Théodore Balfour. Tôi giả thiết rằng lá đơn này chỉ đơn giản là do một luật sư làm vì không nhận quyền liên hệ với thân chủ của mình, dùng thuật này để giành được mục đích.

Roger Farris, đại diện của phòng chưởng lý khu, đứng lên và xác nhận

- Vâng, thưa ngài, nhưng hiện nay chúng ta đang xét xử bị cáo về tội cố sát trực tiếp, cố sát có tính toán trước đối với một người có tên là Jackson Eagan. Không có gì cản trở ông Perry Mason là một luật sư biện hộ có thể tiếp xúc với khách hàng của mình.

- Kết quả, ông Chánh án Caldwell nói và quay về phía Mason. Tôi giả thiết rằng lá đơn này có thể coi như không có và bị cáo vẫn bị giao cho lính gác của ông quận trưởng.

- Không, thưa ngài. Perry Mason trả lời.

- Sao? Ông Chánh án ngạc nhiên.

- Chúng tôi không thể thỏa thuận với đề nghị ấy, người luật sư vẫn kiên trì.

- Ông Mason, ông không thể yêu sách như vậy được khi một người bị buộc tội là cố sát trực tiếp và bị giữ về việc ấy lại có thể được trả tự do vì có lá đơn bảo hộ của người thân.

- Trong trường hợp này thì có thể được, thưa ngài.

- Ông nói sao? Hình như ông có vẻ bỡn cợt với tòa chăng? Ông Mason.

- Không, thưa ngài.

- Vậy xin ông giải thích cho.

- Thưa ngài, Hiến pháp tiên liệu rằng một người không khi nào là đối tượng của hai vụ kiện trên cùng một tội. Ngài đã có dịp xét xử vụ án đưa ra đối với Théodore Balfour và đã biết anh ta là thủ phạm giết người không cố ý.

- Việc giết người ấy là do một chiếc ô tô gây ra, ông Chánh án Caldwell nói. Còn bây giờ, nếu tôi không lầm, là do một vật hoàn toàn khác.

- Có thể là do một vật hoàn toàn khác, Mason tiếp lời, nhưng ít nhất bị cáo không còn là đối tượng của vụ kiện bị giam giữ vì đã giết Jackson Eagan.

- Xin chờ một phút, xin các ông, ông Chánh án Caldwell nói thân mật trong khi Farric vừa đứng lên một cách hung hăng. Để tôi giải quyết việc này, ông đại diện phòng chưởng lý khu. Ông Mason, ông ấy cho rằng vì tòa đã tưởng một người là thủ phạm một vụ vô ý giết người, phạm phải trong trường hợp người ta gọi là tai nạn xe cộ và đã bị kết tội, thì bây giờ không thể lại xử anh ta về tội cố sát, phạm phải một cách có tính toán với một khẩu súng lục... Đúng là như thế chứ, ông đại diện phòng chưởng lý khu?

- Vâng, thưa ngài, Roger Farris nói. Quan điểm của tôi là Jackson Eagan đã bị giết bằng một viên đạn súng lục vào đầu và chết ngay lập tức. Những bằng chứng thu được về việc này là tuyệt đối chính xác. Đầu đạn trong đầu nạn nhân tìm thấy khi mổ tử thi được các nhà chuyên môn nghiên cứu, so sánh với những vũ khí được tìm thấy trong buồng ngủ của Théodore Balfour, bị cáo trong vụ này, là vũ khí cá nhân của bị cáo. Các nhà chuyên môn khẳng định là đầu đạn gây nên cái chết của Jackson Eagan được bắn đi bằng vũ khí ấy.

- Hiển nhiên là người ta muốn làm cho mọi người tưởng rằng nạn nhân bị chết do tai nạn gây ra bởi người lái xe. Chúng ta quyết định, nếu ông Mason cũng đồng ý như vậy, là không xét Théodore Balfour về tội giết người không cố ý, để có thể chuyển thành tội cố sát trực tiếp.

- Tôi không muốn một sự chuyển qua như vậy. Mason tuyên bố. Bị cáo đã bị kết tội vì cái chết của Jackson Eagan, đã bị coi là thủ phạm, và đã bị giam giữ.

- Xin chờ một lát, xin ông, ông Chánh án Caldwell can thiệp. Tòa cho rằng quan điểm của bên bào chữa là không thể chấp nhận được. Một người đã bị kết tội giết người không cố ý phạm phải do một chiếc xe hơi, điều đó không thể ngăn trở việc truy xét tội cố sát trực tiếp phạm phải bằng khẩu súng lục.

- Tại sao vậy? Mason hỏi.

- Tại sao vậy? Ông Chánh án Caldwell kêu lên. Vì điều ấy là phi lý và cũng buồn cười.

- Thưa ngài, theo Luật phát học thì không một người nào bị buộc tội giết người không cố ý hoặc do cố ý được gộp cả vào khi kết tội. Nói ngược lại, nếu một người bị buộc tội giết người trực tiếp thì theo tòa cũng có thể bị kết tội là thủ phạm một vụ giết người không cố ý?

- Đó là điều sơ đẳng, ông Mason, ông Chánh án Caldwell nghiêm khắc nói, và ông không cần nhắc lại điều ấy trong luật pháp với tòa.

- Tôi hiểu chắc chắn điều ấy, thưa ngài. Nó liên quan tới việc nếu một người bị kết tội vì cố sát trực tiếp đã nhận tội, lại có thể bị buộc tội là ngộ sát trên cùng một nạn nhân?

- Cái đó cũng là điều sơ đẳng và tòa không có thời gian để nghe, ông Mason.

- Vậy thưa ngài, tôi muốn nhắc lại rằng, trong vụ Mac Daniels, vụ Krupa, vụ Teaner, vụ Ny Sam Chung, và những vụ khác nữa, tòa đã xác nhận rằng sự trùng hợp là có thật và nếu một người đã là đối tượng của một vụ án về tội ác nhỏ, người ấy không bị buộc tội lần thứ hai về tội ác đó, kể cả trường hợp tội này nặng hơn.

Ông Chánh án Caldwell nhíu lông mày nhìn Mason một lúc, sau đó quay sang người đại diện của phòng chưởng lý khu.

- Ông có ý kiến gì không?

Roger Farris lắc đầu.

- Không, thưa ngài. Cái lý do ấy không bao giờ có trong ý nghĩ của tôi. Thật là vô lý và không thể lấy lý do đó để xem xét được.

- Đây cũng là ý kiến của tòa, ông Chánh án Caldwell xác nhận, tòa muốn quên đi cái ý kiến ấy hơn là tha thứ cho tội giết người một cách cố ý có thể không bị trừng phạt vì những lý do kỹ thuật của pháp luật.

- Như vậy, Mason nói, tôi tự cho phép nhắc tòa cần biết quan điểm của Bộ Tư pháp về vấn đề này. Nếu tòa biết bị cáo là thủ phạm của một vụ ngộ sát và tòa đã giam giữ trong nhà tù, tòa có thể tố cáo vì một tội mới về cùng một nạn nhân và phạt một hình phạt thứ hai không?

- Chắc chắn là không. Farris kêu lên.

- Nếu lúc đầu ông đã khép con người ấy vào tội cố sát và ông chánh án tuyên bố là có tội, ông có thể khép người ấy vào tội ngộ sát nữa không?

- Cái đó tùy thuộc... Farris trả lời và bỗng nhiên trở nên thận trọng. Cái đó tùy thuộc vào hoàn cảnh.

- Đúng như vậy, Mason cười, một khi bị cáo đã là thủ phạm và đã bị giam giữ, người đó đã nộp tiền phạt như luật quy định và người ta không thể buộc hắn nộp lần thứ hai như luật quy định.

- Tòa tạm dừng cuộc họp trong một tiếng đồng hồ, ông Chánh án Caldwell nói, để có thể nghiên cứu những tiền lệ kể ra bởi bên bào chữa. Mới thoạt nhìn thì tôi cho rằng lập luận nêu ra hình như không thể biện hộ được. Nhưng suy nghĩ, tôi thấy nó cần được xem xét với một sự chú ý cần thiết. Bên buộc tội có nghĩ rằng, ở đây có sự phối hợp tưởng tượng ra do bị cáo để trốn tránh những hậu quả pháp luật về một vụ giết người phạm phải một cách cố ý không?

- Tôi không biết, thưa ngài, Farris nói, và tôi không muốn nói đến quan điểm ấy nữa. Tuy nhiên, có một sự lạ lùng đáng nghi ngờ là một trong những nhân chứng, Myrtle Anne Haley, đã bất chợt và thấy cần thiết ghi lại số xe của bị cáo. Nhân chứng đang là nhân viên của một chi nhánh của Công ty Balfour. Thực ra chúng tôi rất ngạc nhiên khi cô ta tới và mang cho chúng tôi tin đó một cách tự nguyện.

Ông Chánh án Caldwell thoáng nhăn mặt và nhìn Mason với vẻ suy nghĩ.

- Hình như chúng ta đang đứng trước một trò ảo thuật về pháp luật với một sự khéo léo tuyệt vời. Tuy nhiên, người đại diện cho bị cáo hiện nay không phải là người đại diện trong vụ người lái xe.

- Nhưng luật sư hiện nay của bị cáo đã có mặt trong phòng xử án khi việc ấy được xét xử, Farris lưu ý, và ông ta đã nhận được ở đây một lợi ích khá sinh động.

Ông Chánh án Caldwell một lần nữa lại nhìn Perry Mason.

- Tôi phản đối những sự ám chỉ đó, thưa ngài. Nếu bên luận tội có thể chỉ ra là bị cáo cố ý thu xếp để có thể bị kết tội với một tội nhẹ hơn nhằm tránh mất sự kết tội với một tội nặng hơn... Nhưng bên luận tội có cái gì để chứng minh?

- Cuộc họp này ngừng lại để tòa có thể nghiên cứu tình huống thật ra rất đặc biệt này, ông Chánh án Caldwell tuyên bố.

- Xin tòa ra lệnh để tôi có thể gặp mặt thân chủ của tôi trong khi cuộc họp nghỉ, Mason đề nghị. Từ khi anh ấy bị bắt giữ, tôi và cả gia đình không thể trao đổi một lời với anh ta.

- Được. Ông Chánh án Caldwell chấp nhận. Người mõ tòa sẽ thu xếp với sự đề phòng mà ông ta thấy cần thiết. Ông Mason được phép liên hệ với khách hàng trong thời gian bao nhiêu lâu do sự cần thiết của ông trong thời gian hội nghị tạm nghỉ. Cuộc họp nghỉ và sẽ họp lại sau một tiếng đồng hồ.

Mason đi đến một gian phòng kế bên phòng họp và nói với người mõ tòa.

- Nếu ông thấy không có gì trở ngại, tôi sẽ gặp thân chủ tôi ở đây.

- Rất tốt, thưa ông Mason.

Người mõ tòa dẫn Ted Balfour vào trong phòng luật sư đang đợi anh, quay trở ra và đóng cửa. Trong lúc ấy thì Roger Farris với bộ mặt lộ rõ sự hoảng hốt đang đi nhanh tới thư viện của tòa án.