Chương 13
Ted Balfour là một người trẻ tuổi, to lớn, mái tóc hơi quăn và hình như anh ta không được thoải mái lắm, đang ngồi trước mặt Perry Mason phía bên kia bàn.
- Ông có nghĩ là có thể kéo tôi ra khỏi đâu để tôi không phải xuất hiện trước vành móng ngựa không?
Mason xác nhận là có thể.
- Ồ! Cái đó thật tuyệt diệu, thưa ông Mason.
Mason yên lặng quan sát thân chủ của mình một hồi lâu rồi nói:
- Nếu anh nói rõ sự thật đã xảy ra trong đêm 19, rạng ngày 20, tháng chín.
Balfour đặt một bàn tay lên trán.
- Ôi, trời! Tôi muốn biết nó như thế nào lắm chứ.
- Nói cho tôi nghe những điều anh biết, Mason kiên nhẫn. Anh không có gì để phải làm việc với cảnh sát nữa. Tôi là luật sư của anh và tôi cần biết mọi chuyện đã xảy ra.
Balfour đổi tư thế ngồi, hắng giọng và lấy tay chải mái tóc nâu rậm.
- Thế này. Chú Guthrie đi Mê hi cô để tới vùng Tarahumare mà lúc trước ông chỉ mới đi lướt qua. Lần này ông dự định đi vào một vài bộ lạc rất khó khăn tiếp xúc, người ta có thể nói là chưa có một người da trắng nào đặt chân vào đấy.
- Có thật là còn những vùng như vậy không?
- Ở vùng ấy của Mê hi cô thì còn, vâng.
- Tốt, và chuyện gì đã xảy ra?
- Dorla phải đi theo ông ấy đến tận Pasadena chỉ là để xem ông đã có đủ các thứ cần thiết chưa và ông có dặn dò gì vào những phút cuối cùng không. Bà ấy phải xuống ga Alhambra-Pasadena, nhưng sau rốt thì chú tôi muốn bà cùng đi với ông suốt chuyến đi này.
- Họ lấy nhau đã bao lâu rồi?
- Trên hai năm.
- Anh giải ngũ đã lâu chưa?
- Bốn tháng.
- Anh thường thấy bà Balfour chứ?
- Thường thấy, vì chúng tôi ở cùng một nhà.
- Bà ta tỏ ra thân mật với anh chứ?
- Vâng.
- Anh có cảm thấy là bà ta tỏ ra quá thân mật không?
- Ông hỏi như thế là thế nào? Balfour ngồi thẳng lên, nét mặt tỏ ra bất bình.
- Anh hiểu điều này rất rõ ràng, vì câu hỏi đó đơn giản, và nếu anh phật ý thì tôi có thể kết luận là có một cái gì đấy về mặt này.
Nghe thấy vậy Ted Balfour tỏ ra lúng túng.
- Nào, Mason thúc đẩy, anh trả lời đi. Anh có thấy là bà ta tỏ ra quá thân mật với anh không?
Balfour thở dài.
- Tôi không biết. Anh ta nói.
- Tại sao lại như vậy, anh không biết à? Mason nổi cáu. Hãy thật thà với tôi đi anh bạn trẻ.
- Tôi không biết là chú Guthrie và bác Addison đã đánh giá những câu hỏi và thái độ của ông như thế nào, ông Mason, nếu ông có thể cho phép tôi nói như vậy.
- Tôi mặc xác bác và chú của anh! Tôi đang cố gắng tránh cho anh khỏi vào phòng hơi ngạt đấy. Do đó anh hiểu vì sao tôi cần anh cho tôi rõ những cái gì mà anh biết.
- Phòng hơi ngạt? Balfour kêu lên.
- Chắc chắn là như vậy. Anh nghĩ là người ta sẽ đối xử với kẻ giết người như thế nào? Anh tưởng rằng người ta sẽ cho nó hai cái tát và cắt một tháng tiền thưởng à?
- Nhưng tôi... tôi chẳng làm cái gì cả! Tôi cũng chẳng biết cái tay Jackson Eagan ấy là ai. Tôi không bao giờ biết hắn ta cả, tôi không bao giờ giết hắn, không giết hắn, không giết ai cả!
Mason nhìn thẳng vào mặt người trẻ tuổi.
- Có phải Dorla đã tỏ ra quá thân mật với anh không?
Ted Balfour thở dài.
- Thực thà mà nói, ông Mason, tôi không thể trả lời ông về câu hỏi đó được.
- Tại sao anh không thể trả lời được?
- Bởi vì tôi không biết gì cả. Một đôi lần tôi nghĩ... nhưng về phía khác, bà ta... không, thật vậy, tôi không thể trả lời ông câu hỏi này được.
- Một đôi lần Dorla làm gì?
- Bà ta đã vào buồng ngủ của tôi mà không báo trước... cái đó rất lạ vì bà ta là thím tôi, còn nếu như giữa chúng ta không phải là họ hàng ruột thịt... một đôi lần... đó chỉ là một cảm giác và tôi không biết nói như thế nào.
- Anh đã không thử xem đấy là cái gì à? Bằng những bước đi trước bà ta.
- Trời, không! Tôi bao giờ cũng coi bà ta như thím. Và không bao giờ tôi... Nhưng một đêm. chú Guthrie vắng nhà, bà ta cho rằng có tiếng động đáng ngờ ở nhà dưới và đi đến phòng ngủ của tôi xem tôi có thấy gì không. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, bà ta chỉ mặc một bộ đồ ngủ trong suốt vì quá mỏng... Bà ta nói với tôi là bà ta sợ.
- Và anh đã làm gì?
- Tôi trấn an bà ta rằng đó là do thần kinh yếu và khuyên bà nên trở về buồng ngủ, khóa chặc cửa lại vì sự yên ổn trong gia đình chúng tôi luôn được bảo đảm tốt.
- Chú anh không bao giờ tỏ ra là ghen?
- Với tôi.
- Phải.
- Trời, không!
- Ông ta có được hạnh phúc không?
- Tôi không bao giờ hỏi chú tôi về điều ấy, hơn nữa chú tôi hầu như cũng không nói với tôi về những chuyện riêng tư. Khoa học khảo cổ đã chiếm nhiều thời gian của ông.
- Và anh có bao giờ thấy ông ấy tỏ ra ghen tuông với một người nào đó không?
- Tôi không biết, không. Chú tôi không phải là người hay biểu lộ tình cảm.
- Ông ta có lúc nào nhờ anh chú ý đến Dorla không?
- Trời! Điều đó cũng chẳng bao giờ là ý nghĩ của chú tôi.
- Ted, anh có một máy ghi âm kèm theo một tai nghe đặc biệt, nó có thể nghe được tiếng nói bên kia tường. Tại sao vậy?
Ted nhìn ông với một vẻ hốt hoảng.
- Nào, anh trả lời đi. Anh lấy ở đâu ra cái máy đó?
- Tôi, tôi không có cái máy ấy, ông Mason, kể cả cái gì giống cái máy ấy.
- Đừng nói những chuyện ngớ ngẩn như thế. Cái máy ấy đã được giấu trong tủ áo của anh và tôi đã lấy đi.
- Như vậy là có một người nào đó đã để ở đấy vì tôi không có.
- Anh biết tôi là luật sư của anh chứ?
- Vâng.
- Vậy anh không được nói dối tôi.
- Tôi không nói dối ông. Tôi nói đúng sự thật.
- Nào, chúng ta hãy trở lại đêm 19. Cái gì đã xảy ra?
- Vậy là, chú tôi muốn Dorla đi cùng với ông. Ông ấy vẫn như thế, đột nhiên ham muốn, đột nhiên thay đổi ý kiến.
- Kể cả chuyện vợ con?
- Tôi biết khi thím Martha mất, cả gia đình mong đợi sớm hay muộn chú Guthrie cũng sẽ cưới bà Florence Ingle. Đó là một người đàn bà hiền dịu và họ đã là bạn thân của nhau từ lâu. Nhưng ông đã gặp Dorla và lập tức bà này khiến ông ưng ý.
- Tôi biết chuyện ấy, Mason nói. Sao anh không gọi bà ta là thím Dorla?
- Không.
- Tại sao?
- Vì bà ta yêu cầu tôi đừng gọi bà ta như vậy. Bà ta nói điều ấy làm bà ta có cảm tưởng là... Ồ, bà ta có một danh từ rất kỳ cục.
- Danh từ nào?
- "Mất giới tính"
- Vậy là, cho đến phút cuối cùng, vì một điều gì đấy có thể xảy ra trên tàu, chú anh không muốn để bà ta ờ cùng một nhà với anh trong khi ông ta vắng mặt phải không?
- Ồ! Không phải như vậy. Ông ấy muốn bà ta đi cùng, đơn giản là chỉ vì ông ấy muốn thế.
- Và bà ta không có hành lý gì mang theo.
- Không. Bà ấy sẽ mua tất cả ở El-Paso.
- Anh có đưa chú, thím anh tới tận ga không?
- Có.
- Anh đi cùng với những ai?
- Cùng với ba hoặc bốn người bạn thân của chú Guthrie.
- Cô Marilyn Keith, thư ký riêng của ông Addison Balfour, có là một trong số người ấy không?
- Không hẳn là như vậy vì cô ấy tới sau cùng để mang lá thư của bác Addison chuyển cho chú Guthrie.
- Và sau đấy, cái gì đã xảy ra?
- Nhân chuyến đi của chú Guthrie, người ta đã tổ chức một bữa tiễn biệt.
- Ở đâu?
- Ở nhà bà Florence Ingle.
- Bà ta cũng chú ý đến khoa khảo cổ?
- Tôi nghĩ rằng có. Bà ta chú ý đến tất cả những gì mà chú tôi ham mê.
- Bà ta quen chú anh trước khi ông cưới Dorla?
- Ồ, vâng.
- Và những người thân thiết của chú anh đã mong là ông sẽ lấy bà ta?
- Đó là điều tôi nghe nói.
- Florence Ingle có yêu Dorla không?
- Tôi cho rằng có. Bà ấy bao giờ cũng thân thiết với Dorla.
- Ted, anh hãy nhìn tôi, nhìn vào mắt tôi. Bây giờ hãy trả lời tôi, Florence Ingle có yêu Dorla không?
Ted thở dài đánh sượt, sau đấy nói bằng cái giọng nghèn nghẹn:
- Bà ấy rất ghét Dorla.
- Thế có tốt hơn không. Anh đã bỏ dỡ buổi tiệc của bà Florence để đi theo chú thím anh?
- Vâng.
- Họ đi từ ga nào?
- Ga Arcade.
- Rồi anh trở lại nhà Florence Ingle?
- Vâng.
- Đáng lẽ Dorla phải rời tàu ở ga Alhambra-Pasadena, anh nói với tôi như thế phải không?
- Vâng.
- Như vậy bà ta sẽ trở về bằng gì?
- Bằng tắc xi.
- Có phải Marilyn Keith cũng dự buổi tiệc đó?
- Vâng, khi bà Florence Ingle thấy cô ấy ở ga, bà mời cô ấy cùng về với chúng tôi.
- Anh có nói chuyện với cô ta không?
- Với bà Ingle?
- Không, với Marilyn Keith.
- Một đôi lời... Nhưng không nhiều. Cô ta là một thiếu nữ dễ thương và rất thông minh.
- Mọi việc xảy ra sau bữa ăn chiều?
- Vâng.
- Anh về nhà bà Ingle vào lúc mấy giờ, khoảng mấy giờ?
- Tôi không nhờ chính xác. 8 giờ rưỡi hay 9 giờ.
- Anh ở đấy có lâu không?
- Tôi nhớ rằng người ta có nhảy một lúc, nhưng những người đến sớm thì đã ra về.
- Có nhiều khách mời không?
- Khoảng hai chục.
- Anh không dùng chiếc xe thể thao lớn của mình vào tối hôm ấy à?
- Không. Tôi đã lấy một trong những chiếc xe lớn để có thể chở chú thím tôi và hành lý ra ga.
- Được. Việc gì đã xảy ra khi anh trở lại nhà bà Ingle?
- Tôi đã uống hai hoặc ba cốc rượu, nhưng không nhiều hơn. Đến khoảng 10 giờ thì tôi có dùng một cốc rượu ê cốt có pha thêm sô đa, và ngay sau khi uống xong tôi thấy khó chịu.
- Khó chịu ra sao?
- Tôi thấy hoa mắt và trong người không được khỏe.
- Anh đã làm gì sau đó?
- Tôi đã ra ngoài để dễ thở và tới ngồi trong chiếc xe của tôi... Sau đấy thì tôi không biết gì nữa. Khi tôi mơ màng tỉnh lại thì tôi thấy xe đang chạy, và điều này tôi không nói với ai, Marilyn Keith chính là người cầm lái.
- Anh có nói chuyện với cô ta không?
- Tôi có hỏi cô ấy là có chuyện gì xảy ra nhưng cô ta bảo tôi hãy yên lặng và tôi thấy dễ chịu hơn. Tôi thấy mình quá mệt mỏi và nhớ rằng tôi đã đặt đầu mình vào vai cô ấy khi tôi tỉnh lại một lần nữa.
- Tiếp theo?
- Tiếp theo tôi thấy mình đang nằm trên giường, trong buồng của tôi, lúc ấy là 4 giờ rưỡi.
- Anh có nhìn đồng hồ?
- Vâng.
- Anh có thay quần áo?
- Vâng.
- Vận quần áo ngủ?
- Anh có nhớ là tự anh thay quần áo không?
- Không.
- Anh có nhớ gì từ sau khi Marilyn Keith mang anh về nhà không?
- Tôi rất muốn biết, ông Mason ạ. Tôi không nói với ai một lời nào rằng tôi không phải là không nhớ gì cả.
- Cái gì làm anh chú ý?
- Tôi thấy chiếc chìa khóa xe trong túi quần.
- Có phải anh thường để chìa khóa xe trong túi quần không?
- Có. Khi rút chìa khóa ra, tôi thường cho vào túi quần một cách tự động. Nhưng tôi không tin là Marilyn Keith đã làm việc ấy.
- Anh không để chìa khóa trong các xe khi chúng đã ở yên trong nhà để xe rồi à?
- Không. Chúng tôi có mỗi chìa khóa cho mỗi xe.
- Anh có hiểu rõ Marilyn Keith không?
- Tôi có thấy cô ta nhiều lần ở văn phòng của bác tôi, thế thôi.
- Anh không bao giờ đi chơi với cô ta à?
- Không.
- Anh thấy cô ta dễ thương chứ?
- Bây giờ? Phải. Nhưng những lúc ấy thì tôi không chú ý đến cô ta. Ông đã biết cô ấy chỉ đơn giản là thư ký của bác Addison, khi gặp tôi, cô ấy cười và nói là tôi có thể trực tiếp vào phòng của bác tôi. Rồi đến hôm có bữa tiệc, chúng tôi có hoàn cảnh gặp nhau, nhưng cũng rất... xã giao, nếu tôi có thể nói được như vậy. Sau này tôi bị mệt giữa bữa tiệc... Biết nói với ông như thế nào, ông Mason, tôi dựa vào cô ấy... tôi... tôi rất buồn, còn cô ấy tỏ ra rất êm dịu, rất dễ thương và hết sức tận tâm.
- Cô ta đặt anh lên giường?
- Cô ấy giúp tôi đi về phòng.
- Và đột nhiên anh thấy cô ta rất dễ thương đối với anh?
- Vâng.
- Anh hãy nói thêm một chút về Florence Ingle... Bà ta đã có chồng khi chú anh quen biết bà ta?
- Vâng.
- Người chồng sau này ra sao?
- Ông ấy chết vì một tai nạn máy bay.
- Bà Ingle trở nên góa bụa. Việc ấy xảy ra trước khi thím Martha của anh mất bao lâu?
- Hình như sáu hay bảy tháng gì đó.
- Sau đấy, Florence Ingle trở nên rất thân mật với chú anh?
- Vâng.
- Rồi Dorla đến và chiếm lấy chú anh?
- Tôi cho rằng đúng như vậy, nhưng tôi không rõ về mọi việc.
- Còn điều gì cần biết và có ích cho tôi nữa hay không?
- Có. Chiếc đồng hồ chỉ quãng đường đã đi của ô tô.
- Điều gì khiến anh chú ý đến chiếc đồng hồ?
- Nó chỉ thêm nhiều kilômét vào sáng hôm sau.
- Có chuyện gì?
- Tôi đã nhìn nó khi tới nhà ga. Đó là lúc phải xem lại đồng hồ xe và chú tôi đã nhắc tôi. Lúc ấy nó chỉ đúng 10.000 kilômét, và sáng hôm sau, đáng lẽ phải chỉ thêm chừng 20 hoặc 25 kilômét thì nó đã chỉ thêm gần 50.
- Anh đã nói chuyện ấy với ai chưa?
- Chưa.
- Kể cả với ông Howland?
- Cũng không.
- Anh không nói gì với ông ta về tất cả những cái ấy chứ?
- Không, thưa ông. Ông ấy đã nói với tôi là ông muốn tôi không cần nói gì với ông khi ông thấy chưa cần thiết hỏi. Ông ấy thích tiến hành công việc theo cách chỉ ra những sai lầm của bên buộc tội. Cuối cùng, nếu cần thì ông ấy sẽ đề ra những câu hỏi và nghe trả lời khi cần thiết.
- Anh không nói cho ông ta nghe một điều bí mật nào?
- Không, giản đơn là tôi chỉ nói với ông ấy rằng, tôi không cán phải ai bằng chiếc xe của tôi. Và đó là tất cả.
- Vì anh thấy có chiếc chìa khóa xe trong túi quần và vì đồng hồ xe chỉ thêm nhiều kilômét hơn là anh đã đi, nên anh nghĩ rằng anh có thể bị nghi ngờ?
- Vâng.
- Ai nói với anh là Marilyn Keith trực tiếp đưa anh về phòng? Ai nói với anh rằng cô ấy đã không đi xe tới chỗ nào đấy với hy vọng là anh nhớ lại những chuyện trước khi cô ấy dẫn anh về nhà?
- Vâng. Điều ấy chắc chắn là có thể. Tôi đã không ở trong trạng thái minh mẫn để nhớ lại tất cả.
- Rất tốt, Mason xác nhận. Anh đã cho tôi biết điều tôi mong muốn.
- Sẽ xảy ra điều gì, ông Mason? Liệu ông chánh án có trả tự do cho tôi nữa không?
- Tôi không nghĩ đến điều ấy.
- Ông Mason, ông có nghĩ rằng... rằng tôi có thể giết người ấy không?
- Tôi không rõ. Một người nào đấy đã lấy khẩu súng trong tủ kính của anh, giết người kia, thay những vỏ đạn và trả lại khẩu súng vào tủ kính.
Ted Balfour đặt một tay lên trán.
- Tôi không thể giải thích được điều ấy. Tôi... tôi hy vọng hết lòng rằng tôi không bị nghi ngờ...
- Nếu anh đã làm chết người, chắc chắn là anh không cầm khẩu súng.
Mason ngạc nhiên vì sự im lặng của chàng trai.
- Anh nghĩ rằng anh đã làm việc ấy? Ông hỏi bằng một giọng khô khan.
- Tôi không biết gì cả.
- Anh đã có khẩu súng ấy trong người?
- Nó được để chỗ ngăn trong bảng điện ô tô.
- Sao?
Balfour gật đầu xác nhận sự việc.
- Tại sao anh lại để khẩu súng ấy trong ngăn đựng găng tay ô tô?
- Vì tôi sợ.
- Lý do gì?
- Tôi đã chơi bài... Tôi đã thua nhiều hơn số tiền tôi có và người ta đã đe dọa tôi. Họ nói là họ sẽ đưa một tay đòi nợ thuê đến gặp tôi. Ông hiểu điều ấy có nghĩa là như thế nào, ông Mason... Lần thứ nhất, hắn sẽ cho ông một trận đòn mê tơi. Sau đó... sau đó thì phải trả nợ, thế đấy.
Cái nhìn của Mason lộ ra sự giận dữ.
- Giỏi nhỉ? Tại sao anh không nói với tôi ngay từ đầu?
- Vì tôi xấu hổ.
- Anh đã thú nhận với cảnh sát là anh có khẩu súng cỡ nòng 22 trong xe chưa?
Balfour lắc đầu.
- Anh có nói với họ về món nợ mà anh thua bạc không?
- Không.
- Và chiếc đồng hồ trong xe hơi chỉ quá nhiều kilômét? Hay là việc anh đã thấy chiếc chìa khóa xe trong túi quần?
- Cũng không.
- Anh đã lấy khẩu súng từ ngăn đựng găng tay trong xe để cất vào tủ kính vào lúc nào?
- Tôi không biết. Tôi rất muốn nhớ lại. Đó là một lý do nữa để tôi nghĩ rằng tôi bị nghi ngờ với chiếc xe sau khi Marilyn Keith đưa tôi về nhà. Sáng hôm sau thì khẩu súng đã được đặt vào chỗ cũ của nó trong ngăn kéo của tủ. Không phải là Marilyn Keith có thể làm được như vậy.
Mason nhíu lông mày.
- Anh có biết rằng rất có thể là anh đang ở vào hoàn cảnh xấu không?
- Ồ, vâng. Tôi có thấy.
- Tốt. Bây giờ anh hãy nghe tôi. Không nói chuyện với ai, không trả lời các câu hỏi của cảnh sát có thể đặt ra cho anh. Tôi không nghĩ là bây giờ họ tìm cách khai thác ở anh nhiều điều chính xác nữa. Bao giờ cũng vậy, nếu họ có hỏi, thì anh nói với họ là họ đi gặp tôi, vì tôi là luật sư của anh.
- Ông không nghĩ rằng ông chánh án cho tôi được tự do những điểm về pháp luật mà ông vừa nêu ra?
- Không. Chắc chắn là không.
- Như vậy thì tại sao ông lại nêu lên?
- Để tạo ra sự lúng túng cho bên kết tội. Bây giờ, họ hiểu là có chiếc gậy trong bánh xe, nhưng nó có thể dẫn họ đến một sự thất bại bất cứ lúc nào.
- Nếu tôi có thể biết được những gì đã qua! Ôi! Cái gì đã là tôi không thể nhớ lại được những chuyện ấy. Nhưng tôi chỉ thấy là tôi không thể giết người ấy được, đó là tất cả.
- Hãy can đảm lên, chàng trai! Đừng để cho mình bị đánh bại. Và đừng nói với ai điều gì khi không có mặt tôi. Sẽ gặp lại nhau lần sau.
Cuối giờ nghỉ, ông Chánh án Caldwell đến ngồi vào ghế, và cuộc họp lại tiếp tục.
- Rất ngạc nhiên về luận cứ pháp luật của bên bị cáo, ông Chánh án Caldwell tuyên bố. Cái đó không phải là không có giá trị. Tòa thực sự bị một vụ đột kích khi nhận ra một bị cáo cũng có thể tìm ra những cách để trốn tránh tội lỗi. Bao giờ cũng vậy, căn cứ vào chữ nghĩa của luật, có hai điều phải xem xét. Một mặt, có thể cho rằng hoàn cảnh này đã được một sự xúi giục để trốn tránh một sự kết tội giết người. Mặt khác, đó là, theo tôi, thuộc về một quyền xét đoán cao hơn. Nếu tôi chấp nhận sự không thể xét xử được thì bị cáo được tự do. Nếu tôi từ chối, vụ này tự nhiên được đặt dưới sự xét đoán cao hơn. Xét hậu quả có thể có, tòa từ chối đơn "không xét xử được" và bị cáo được giao về dưới quyền canh giữ của ông quận trưởng.
Rời khỏi phòng họp, nét mặt Mason trở nên khó hiểu. Khi ông ra tới hành lang thì Paul Drake bắt gặp.
- Tôi đã thành công trong việc tìm ra ai là người đã mua chiếc máy ghi âm. Tôi đã ghi số máy có đóng dấu của hãng sản xuất, họ chỉ cho tôi đến cửa hàng đại lý, ở đấy đã cho tôi biết tên của người mua chiếc máy ấy.
- Là ai vậy?
- Một bà tên là Florence Ingle. Điều này có khiến anh suy nghĩ gì không?
- Tôi đã nghĩ đúng. Anh đã biết được những gì về bà ấy?
- Có chứ. Những cái chúng tôi nắm được chắc chắn sẽ làm ông thích thú. Bà Ingle trước tiên đáp máy bay đi Miami, sau đó đến thành phố Atlantic với cái tên Florence Ingle không phải là cùng một người.
- Anh có biết những đặc điểm của bà ấy không?
- Florence Ingle khoảng 38 tuổi, tóc nâu, rất đẹp và lịch sự, cao khoảng 1,55 mét, nặng 58 ký lô, dễ thương nhưng có vẻ buồn rầu. Người đàn bà giả danh kia thì nặng nề hơn, thiếu những thói quen xã giao tuy cố tỏ ra nhưng vậy. Mụ ta kết thúc bằng cách biến mất không để lại dấu vết gì. Mụ ta đã để lại ở khách sạn rất nhiều hành lý, nhưng như bảng kê tiền ứng trước, những hành lý ấy sẽ được cất giữ.
- Tất cả những cái ấy không quan trọng. Điều mà tôi muốn biết, nếu người của anh đã khám phá ra, thì bà Florence Ingle hiện nay đang ở đâu?
- Vâng, những điều vừa kể không phải là không đáng lưu tâm. Ông Mason, ông có biết rằng...
- Tôi biết, tôi biết. Hiện nay bà ta ở đâu?
- Bà ấy nghỉ tại khách sạn Mission ở Riverside, California, dưới cái tên là Florence Landis, là tên thời con gái của bà. Bà ta giả làm một người đàn bà góa, giàu có, từ miền tây đến.
- Tốt, như vậy thật là may. Mason nói.