← Quay lại trang sách

Chương 14

Sau khi đã đi lang thang một lúc ở gian phòng lớn của khách sạn, Perry Mason uể oải ra bãi cỏ có bể bơi, ngồi trên một cái ghế tựa căng vải và duỗi dài chân ra.

Một phụ nữ tóc nâu, xinh đẹp, mặc bộ đồ tắm đang ngồi cạnh ông. Bà ta nhìn trộm chiều ngang mặt ông qua cặp kính đen. Một lát sau đấy quay lại nhìn những người đang bơi lội.

- Bà muốn rằng chúng ta nói chuyện ở đây hay là nói chuyện ở trong phòng bà, bà Ingle? Mason hỏi với một giọng như thể đang nói chuyện nhưng không quay mặt về phía bà ta.

Người đàn bà giật mình, đứng lên toan chạy trốn, nhưng rồi lại ngồi xuống ghế.

- Tên tôi là Florence Landis, bà ta nói.

- Đó là cái tên bà ghi ở đây, là tên của thời con gái, nhưng thật ra bà là Florence Ingle và bà đang dự tính nghỉ hè tại Atlantic. Bà muốn rằng chúng ta nói chuyện ở đây hay ở phòng của bà?

- Tôi không có gì để nói cả.

- Tôi nghĩ là có đấy. Tên tôi là Perry Mason.

- Ông muốn biết gì?

- Tôi là luật sư của Ted Balfour, điều tôi muốn biết là bà có thể cung cấp cho những gì bà biết có liên quan đến Ted.

- Tôi ngờ rằng mình chẳng có gì để đem lại thuận lợi cho Ted cả.

- Thế tại sao bà lại chạy trốn và muốn xóa dấu vết của mình?

- Vì rằng, thưa ông Mason, tôi biết những chuyện chỉ làm rắc rối thêm cho Ted và tôi muốn ẩn náu là để khỏi phải nói chuyện với anh ấy. Xin ông đừng hỏi gì tôi, tôi đảm bảo rằng ông sẽ thấy hối tiếc đấy.

- Tôi rất buồn, nhưng tôi phải nói rằng bà có biết. Tôi là luật sư của Ted nên những chuyện bà nói với tôi không phải như bà khai với các người luận tội.

- Cái gì đã làm cho ông nghĩ rằng tôi có biết một vài chuyện nào đấy?

- Khi một người làm chứng chạy trốn, tôi muốn tìm ra người ấy và do đâu mà họ chạy trốn.

- Được, rất tốt. Tôi sẽ làm cho ông rõ câu chuyện. Ted Balfour đã giết chết người ấy, rồi anh ta cố gắng là cho mọi người tưởng rằng đó là một vụ tai nạn ô tô.

- Tại sao bà lại nghĩ như vậy?

- Vì Ted đang ở trong tình trạng lo lắng. Anh ta chỉ có phụ cấp hàng tháng và không thể có nhiều hơn. Thế là muốn có nhiều tiền, anh ta đã đi đánh bạc, đánh lớn và anh ta đã bị thua to. Anh ta không có gì để trả nợ, nhưng người cho vay thì lại tốt. Ông có biết không, người ta chịu cho anh ấy nợ, nhưng nếu ông chú và ông bác biết rằng anh ta đánh bạc, Ted sẽ mất quyền thừa kế... hoặc ít nhất là anh ta đã nghĩ như vậy. Riêng tôi thì tôi cho rằng chính anh ta nghĩ thế. Tôi biết là chú, bác anh ấy chỉ nói như vậy để anh ta sợ thôi chứ không khi nào là truất quyền thừa kế của anh ta.

- Xin bà tiếp tục, Mason nói, tôi đoán rằng Ted đã chạy đến tìm bà.

- Vâng, đúng như vậy.

- Anh ta đã nói với bà như thế nào?

- Anh ta nói mình cần 20.000 đô la và nếu không có đủ số tiền ấy thì là điều kinh khủng cho anh. Anh ta đã đưa cho tôi xem một bức thư về vấn đề này.

- Một bức thư của ai?

- Bức thư không có chữ ký, nhưng Ted đã biết ai là người "gởi nó" cho anh. Người ta nói với anh ta là không thích những người trả nợ chậm trễ, và nếu như anh ta không trả tiền ngay thì người ta sẽ cử một người đòi nợ thuê đến gặp.

- 20.000 đô la, đó là số tiền lớn.

- Không bao giờ Ted dám mơ đến một số tiền lớn đến như vậy nếu họ không kích thích anh ta, ông hiểu chứ?

- Và bà đã cho anh ta vay số tiền ấy?

- Không. Bây giờ thì tôi lấy làm tiếc. Lúc ấy tôi cho rằng Ted cần một bài học. Tôi tự bảo là nếu tôi kéo anh ta ra khỏi thì anh ta lại lao vào cờ bạc với ý nghĩ là kiếm tiền để trả nợ cho tôi. Ôi, ông Mason, bây giờ thì tôi rất muốn đưa cho anh ta số tiền ấy.

Người đàn bà trẻ đưa tay lên trán và nói tiếp:

- Ted bị ốm vì chuyện này. Anh ta nói với tôi là anh ta có một khẩu súng để nơi ngăn đựng găng tay trong xe và không ngần ngại dùng nó khi cần thiết. Anh ta sẽ không để mình bị đánh đập vì anh biết chắc chắn rằng mình sẽ có số tiền ấy, vấn đề là thời gian thôi. Thực ra thì khi bố mẹ anh ấy chết có để lại cho anh ấy một gia tài nho nhỏ, anh ta chỉ được tiêu dùng với số tiền lãi, nhưng anh ta nghĩ rằng mình sẽ có được 20.000 đô la trên số gia tài ấy, ngặt là người quản lý số tiền kia lại đi nghỉ hè, Ted phải đợi đến khi ông ta trở về.

- Tốt, Mason nói. Chuyện gì xảy ra tiếp theo?

- Thế là cái chết đến với tên đòi nợ thuê nổi tiếng đó, bà Ingle giải thích. Ông biết chứ, Ted đã giết tên này và cố gắng để người ta tưởng rằng hắn là nạn nhân của một vụ tai nạn xe hơi.

Mason có vẻ suy nghĩ và nhìn người đàn bà trẻ.

- Bà nói với tôi chuyện ấy mà bà không cầu nguyện sao?

- Đó là sự thật.

- Tôi đã biết rõ sự thật. Tôi chỉ muốn lưu ý là bà đã nói chuyện đó mà không cầu nguyện.

- Tôi bị bắt buộc phải làm như vậy vì ông đã tìm ra những dấu vết của tôi.

- Thôi được. Và bây giờ xin bà nói cho tôi biết rõ lý do thật sự đã khiến bà sợ hãi khi bị chất vấn.

- Tôi đã nói với ông tất cả những điều tôi biết.

- Thế còn chiếc máy ghi âm?

- Máy ghi âm nào?

- Cái máy mà bà đã mua... với cái tai nghe có thể gắn vào tường.

- Tuyệt đối là tôi không biết chuyện ấy.

- Thôi, đừng nói nhảm nữa.

- Ông Mason, ông không có quyền nói với tôi bằng giọng như thế. Tôi thành thật với ông và ông đã nhầm tưởng rằng vì tôi là phụ nữ nên có thể bắt tôi phải yên lặng.

Thò tay vào túi áo vét tông, Mason lấy ra một mảnh giấy, gấp tư, và ném xuống đầu gối của bà Ingle.

- Cái gì vậy? Bà ta hỏi.

- Giấy mời bà đến khai báo như một nhân chứng trong vụ án của Balfour. Bà đừng quên là phải có mặt đúng giờ giấc và địa điểm theo như trong giấy đã ghi, nếu không như vậy thì bà sẽ được đặt trong sự truy nã của pháp luật. Tôi rất tiếc là đã bị bắt buộc phải tời đây, nhưng chính bà đã khiến tôi phải làm thế. Tạm biệt, bà Ingle.

Mason đứng lên và đi một vài bước thì người phụ nữ liền gọi lại:

- Xin chờ, xin chờ! Vì tình yêu của Thượng đế. Ông Mason, ông đừng đi như vậy!

Luật sư dừng bước và ngoái cổ lại nhìn bà ta.

- Tôi... tôi sẽ nói sự thật với ông. Ông không nên làm tôi phải như vậy, ông Mason ạ.

- Bà phải như thế nào?

- Ra hầu tòa trong vụ này.

- Tại sao?

- Vì nếu ông bắt buộc tôi làm nhân chứng. Tôi... ôi điều ấy sẽ rất ghê gớm.

- Bà hãy giải thích cho.

- Tôi không dám nói chuyện này với ai. Ôi! Tôi không thể.

- Vì lý do gì?

- Tôi bảo đảm với ông... cái đó không có ích gì cho ông đâu, ông Mason... và cái đó hết sức ghê gớm.

- Tốt, tốt. Bà sẽ có lời khai trước tòa. Chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án.

- Nhưng không thể để tôi phải khai báo, ông Mason. Nếu tôi nói điều mà Ted Balfour đã yêu cầu tôi làm, nếu người ta biết anh ta cần tới 20.000 đô la và người đòi nợ thuê kia.

- Nếu bà nói chuyện ấy thì chưa chắc là ai đã tin lời bà. Tôi đã đưa cho ba một giấy mời ra trước tòa để khai báo vì bà đã chạy trốn. Tôi nghĩ là cách duy nhất khiến bà phải lên tiếng. Tôi muốn tìm ra sự thật, nếu bà biết một vài điều gì đấy dẫn tới việc bà phải lẫn tránh cùng có những biện pháp đề phòng để người ta không tìm thấy bà thì tôi muốn biết cái đó là cái gì.

Bà Ingle hình như sắp ngất, nhưng bà đã cố gắng gượng lại một cách khó nhọc, bà nói:

- Xin mời ông vào phòng nhảy. Chúng ta có thể nói chuyện ở đó mà tôi không bị lộ...

- Và bà nói với tôi về sự thật?

Bà ta xác nhận bằng cái gật đầu.

- Thế thì chúng ta vào đấy. Mason nói và đi vào phòng nhảy.

- Thế nào? Ông nói lúc bà đã ngồi và người hầu bàn đã đi xa sau khi phục vụ.

- Ông Mason, tôi đã tìm cách để bảo vệ một người.

- Tôi đã nghĩ như vậy.

- Một người mà tôi yêu tha thiết.

- Guthrie Balfour? Mason nói.

Sau một lúc yên lặng, bà Ingle như sắp chối nhưng rồi bà lại ngẩng đầu lên một cách kiên quyết, đôi mắt loáng ướt.

- Như vậy thì bây giờ bà hãy nói cho tôi nghe sự thật... cái sự thật ấy.

- Tôi không biết nói dối, ông Mason, và tôi cũng ít khi làm như thế, bà Ingle nói rồi tháo cặp kính đen để lộ một khuôn mặt với đôi mắt mất ngủ và đầy nỗi lo lắng.

- Cái gì đã xảy ra?

- Ông Mason, Dorla Balfour là một người đàn bà tham lam và độc ác nhưng lại có ảnh hưởng lớn đến Guthrie Balfour, một sự ảnh hưởng mà tôi cho là gần như một phép thôi miên. Ả ta không phải là con người mà anh ấy từng mong muốn, nhưng anh không thể thoát ra khỏi sự ràng buộc với ả... như là... như thể là đã chắn ngang anh ấy, như là anh ấy bị cột chặt vào ả vậy.

- Xin tiếp tục.

- Tôi sẽ nói hết với ông, ông Mason ạ. Tôi chỉ xin ông nghe mà không nên cắt lời tôi, vì đây là câu chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, riêng tôi, tôi thật không chút hài lòng về vai trò tôi đã tham gia, nhưng... cuối cùng nói ngắn gọn lại, cái đó giải thích cho ông rõ nhiều chuyện.

- Tôi đang lắng nghe bà nói.

- Dorla bao giờ cũng là một con người đĩ thỏa. Ả ta bòn rút tối đa Guthrie Balfour, nhưng những khi anh ấy đi vắng, tôi bảo đảm với ông là ả ta không bỏ mất một chút nào để hiến cái thời cơ quý báu cho những gã đàn ông khác...

- Tất nhiên là Guthrie dần dần cũng nhận ra điều ấy và muốn ly dị, nhưng anh lại không bị bắt buộc phải mất một số tiền lớn về trợ cấp nuôi dưỡng. Dorla hẳn không từ chối ly dị nếu ả lợi dụng được món béo bở, ả phải chờ để thu xếp sao cho có phần lớn nhất của chiếc bánh ga tô.

- Và bà đã tham gia vào công việc, phải không?

Bà Ingle vội cụp mi xuống.

- Có hay không? Mason gặng hỏi.

- Có, bà ta nói khẽ, nhưng giữa chúng tôi hầu như không có gì ngoài... ngoài sự thân mật.

- Nhưng bà đã không thể chứng minh được điều đó.

- Ả ta tìm mọi lời nói bóng gió để chúng tôi có thể bị bôi nhọ do tai tiếng...

- Tốt. Tôi bắt đầu hiểu rõ thêm. Bà cứ tiếp tục.

- Như vậy rồi Guthrie đi Chihuahua. Ít nhất đó là điều anh đã nói với Dorla. Còn trên thực tế thì tuy lấy vé đi Los-Angeles nhưng anh ấy lại xuống ga Alhambra-Pasadena.

- Ông ta xuống đấy ư?

Bà Ingle xác nhận sự việc bằng cái gật đầu.

- Nhưng đó là việc Dorla phải làm kia mà? Luật sư ngạc nhiên hỏi lại.

- Tôi biết rõ việc này. Đó là kế hoạch do Guthrie bày ra. Khi xe lửa đỗ ở ga Albraham-Pasadena, anh đã kêu ả vào trở lại buồng của mình. Nhưng đến lúc tàu sắp chạy thì Guthrie đã xuống ga và đi ngược chiều với ả. Anh đã thuê sẵn một chiếc xe hơi, không thuê người lái và chỉ yêu cầu người ta mang xe tới chỗ ấy. Anh ấy có thể dễ dàng đi theo Dorla khi ả ta lên một chiếc xe tắc xi sau lúc ra khỏi nhà ga.

- Nếu tôi hiểu thì con tàu tiếp tục chạy mà không có Dorla lẫn Guthrie ở trên tàu.

- Vâng, đúng như thế đấy.

- Tốt, bà cứ tiếp tục cho. Sau đấy thì cái gì đã xảy ra?

- Guthrie đã theo dõi Dorla. Ồ, ông Mason, tôi đã van anh ấy đừng làm như vậy! Tôi đã nói với anh ấy không thể nhớ là bao nhiêu lần nữa, rằng nên giao việc đó cho một thám tử tư nhân. Đấy là công việc của họ, nhưng anh ấy lại muốn tự mình làm lấy. Dorla có một ảnh hưởng như vậy tới anh Guthrie nhưng anh ấy thì không lường hết được những khó khăn để có thể trông thấy ả ta bằng chính mắt của mình. Anh ấy biết rằng ả ta có thể làm cho anh chỉ nắm bắt những quả bóng bay của những chuyện vô vị, còn anh thì lại muốn bắt được ả với một chứng cớ... Nhưng anh ấy còn muốn chỉ một mình anh nắm được chứng cớ đó cho dù một phần ba của nó đã sờ sờ rồi. Đấy là lý do tại sao anh ấy đã nhờ tôi mua hộ chiếc máy ghi âm. Anh ấy muốn ghi lại một cái gì đã xảy ra sau đó, nói gọn lại là sau khi ả ta gặp lại người đàn ông kia.

- Rõ. Và Dorla đã làm gì?

- Chiếc tắc xi đã đưa ả về thẳng khách sạn "Nghỉ ngơi tốt", ở đấy ả đã gặp tình nhân của mình.

- Còn Guthrie lúc ấy ở đâu?

- Anh ấy đã thuê một phòng ở chéo góc với phòng Dorla. Anh ấy đã dùng tai nghe gắn vào tường để có thể ghi hết vào máy ghi âm. Trời, quả là điều ấy đã phá hủy mọi việc anh ấy muốn làm.

- Nhưng tại sao bà biết tất cả những việc ấy?

- Guthrie đã gọi dây nói cho tôi.

- Từ Chihuahua?

- Không... Tôi xin ông. Ông hãy để tôi kể cho ông nghe theo cách của tôi.

- Được, xin bà nói tiếp.

- Sau một lúc, Dorla đi ra khỏi khách sạn để trở về nhà nhằm làm cho Ted có thể chứng nhận là ả không rời khỏi phòng mình nhưng rồi ả sẽ quay lại khách sạn lúc đêm khuya.

- Sao nữa?

- Thế rồi Guthrie đã làm một việc ngu ngốc nhất trong đời. Anh ấy nghĩ rằng có thể đột nhập vào phòng bên cạnh chạm trán với gả đàn ông đó - tên mà hắn ghi ở khách sạn là Jackson Eagan - với những chứng cớ mà anh vừa thu thập được và bắt buộc hắn ký vào một bản thú nhận những việc đã làm. Thật là điên rồ.

- Chuyện gì xảy ra tiếp theo?

- Tên Eagan ấy ở trong khách sạn đèn sáng lờ mờ. Khi Guthrie tìm cách bật đèn lên, anh liền bị chói mắt do ánh sáng mạnh của chiếc đèn bấm cầm tay mà kẻ kia đang chiếu vào mình. Eagan, hắn ta, trông thấy anh hoàn toàn rõ và nhận ra có lẽ đấy là Guthrie. Hắn sợ sự giận dữ của người chồng bị cắm sừng nên ném vội một chiếc ghế vào chân anh, nhưng Guthrie cũng đã làm cho hắn hoảng sợ bởi khẩu súng của Ted mà anh đã lấy ở ngăn để găng tay trong ô tô. Họ vật lên nhau để giành lấy khẩu súng. Khi đánh nhau, súng nổ, và Eagan đã ngã xuống. Chỉ nhìn thấy cách ngã của hắn, Guthrie biết là hắn đã chết. Lập tức anh thấy rõ tình huống. Sợ rằng một người nào đấy vừa nghe thấy tiếng súng nổ và sẽ báo cho cảnh sát, anh đã vội vàng ra khỏi phòng, vào xe hơi và phóng hết tốc độ.

- Sau đấy?

- Sau đấy thì Guthrie đã nảy ra ý định. Hiểu rõ rằng không có ai ngoài tôi biết là anh đã rời khỏi xe lửa, anh bèn gọi dây nói cho tôi kể lại những chuyện vừa xảy ra. Anh báo cho tôi là sẽ đáp máy bay để đuổi kịp xe ở Phoénix và anh sẽ gọi điện cho Dorla tới gặp anh ở Tucsen. Bằng cách ấy, Dorla sẽ cấp cho anh một chứng nhận là ngoại phạm. Anh yêu cầu tôi thuê một chiếc máy bay, bay theo giờ, để đến Phoénix mang chiếc máy bay kia về. Anh cũng nói riêng với người thợ máy để tôi nhận lại chiếc máy bay ấy không gặp khó khăn gì, và với cách đó không ai biết được việc anh đã làm.

- Vâng, rồi sau đấy?

- Sau đấy là công việc của tôi. Sau khi về với chiếc máy bay. Tôi mang chiếc xe hơi mà Guthrie đã thuê để trả lại cho chủ.

- Và Dorla đã gặp ông ta?

- Dorla đã gặp anh ấy, nhưng vẫn dưới cái vẻ là ả đang ngồi trong toa xe lửa. Nhưng tôi, tôi biết đó là sự dối trá, vì Guthrie đã nói hết với tôi về sự việc xảy ra. Ông hiểu chứ, ông Mason. Anh ấy gọi ả đến là để anh có một chứng nhận về sự ngoại phạm. Anh không nói với ả những gì đã xảy ra vì điều đó chẳng ích gì. Khi Dorla trở lại khách sạn ngay đêm hôm ấy, ả ta đã trông thấy Eagan, tình nhân của ả nằm chết ở trong phòng. Vào những trường hợp như vậy tôi biết rằng Dorla có thể làm gì, và quả nhiên ả ta đã làm như vậy.

- Ả đã gọi dây nói cho Banner Boles. Chính hắn thường là người được gọi đến mỗi khi một thành viên trong gia đình Balfour có việc khó giải quyết. Hắn ta được trả lương năm "để thu xếp các công việc". Chắc chắn là Boles đã tính toán rằng, thà đó là vụ ngộ sát đối với Ted còn hơn đấy là một vụ cố sát đối với Guthrie. Hắn ta là con người rất xảo quyệt và khéo léo.

- Hắn đã làm mọi việc và Dorla đã đáp máy bay đi Tucsen. Ở đây ả kịp lên xe lửa. Guthrie đã buộc ả phải thề rằng đã cùng anh đi xe lửa suốt chặng đường. Và chắc chắn Dorla đã nhận lời vì điều này hợp với ý đồ của ả, từ nay ả sẽ hút máu Guthrie cho đến chết. Cũng có thể là sẽ chấp nhận cuộc ly hôn vào lúc ả tìm được một người chồng giàu có sau khi đã bòn rút ở Guthrie tất cả những cái gì có thể bòn rút được.

- Bây giờ thì ông đã hiểu vì sao tôi phải tránh né. Nếu không có sự trùng hợp trong vụ này - sự trùng hợp mà đối với Ted không phải là một việc gì lớn lao lắm như kinh nghiệm đã chỉ rõ - đã được tạo ra khi người ta không thể chất vấn tôi được.

- Bà có những tin tức gì về Guthrie từ khi ông đến Mê hi cô không? Mason hỏi.

- Đúng là cái này. Bà Ingle trả lời bằng cách đưa cho Mason một bức điện tín nhàu mà bà vừa lấy trong túi xách tay ra.

Mason mở tờ giấy ra và đọc:

"Không được nói một lời nào về việc đã xảy ra. Stop, Dorla và tôi đã đi đến một thỏa thuận. Stop. Hãy nghĩ rằng mọi việc từ nay sẽ tốt đẹp. Stop. Guthrie".

- Bức điện tín này được đánh đi từ Chihuahua?

Người đàn bà trẻ xác nhận.

- Và từ đó?

- Từ đó, ồ không cần nói đến nữa! Dorla đã đi với anh ấy, và chỉ có trời mới biết là ả ta đã hành hạ anh ấy như thế nào...

- Guthrie có phải là loại người có thể để mặc cháu mình bị kết tội là đã giết người không?

- Ồ! Không. Dứt khoát là không. Nếu cần, anh ấy sẽ nói ra tất cả. Mà thực ra, ông Mason ạ, anh ấy giết người vì sự tự vệ chính đáng.

- Hẳn là rất khó khăn để chứng minh như vậy.

- Cuối cùng thì ông đã biết tất cả, ông Mason. Bây giờ ông sẽ làm gì?

- Tôi chỉ có thể làm một việc, vì tôi là người bào chữa cho Ted Balfour

- Ông muốn rằng ông sẽ nói ra tất cả?

- Vâng, nếu cần thiết phải như vậy.

Bà ta nhìn ông với một vẻ giận dữ.

- Tôi đã thật thà với ông, ông Mason.

- Còn tôi, tôi có trách nhiệm với thân chủ của mình.

- Được. Nhưng nếu ông xem tôi như một kẻ khờ khạo thì ông đã lầm, ông Mason ạ. Dù cho ông làm gì, ông cũng không thể buộc tôi nhắc lại những điều mà tôi đã nói với ông... Tôi nói cho ông biết để ông làm thế nào giải quyết tốt công việc. Ông hãy hiểu rằng ông đang làm việc cho gia đình Balfour! Họ rất giàu. Ông có thể nhận được một khoản tiền thù lao mà chưa bao giờ ông...

- Tôi đã trả lời bà rồi, Mason cắt ngang lời bà ta và đứng lên.

- Ông muốn gì? Câu trả lời của ông là thế nào?

- Mảnh giấy lúc nãy bà đã bỏ vào túi xách tay và bà sẽ khai báo như một nhân chứng trong vụ án Balfour.