Chương 15
Chúng ta đang gặp những chuyện phiền phức, Della Street báo tin khi ông chủ của mình về tới văn phòng.
- Những chuyện phiền phức thế nào? Mason hỏi.
- Tôi không rõ, nhưng ông Addison Balfour đã gọi dây nói tới.
- Tự ông ta?
- Vâng, tự ông ấy.
- Và ông ta muốn gì?
- Ông nói với tôi rằng công việc trở nên phức tạp, rằng thế lực của gia đình Balfour đang gặp sự đe dọa. Ông ấy tin tưởng ở ông sẽ làm tất cả nhưng việc cần thiết và báo cho biết là cánh tay phải của ông ấy, ông Banner Boles, sẽ tới gặp ông để thăm và để ông có thể bàn bạc với ông ta.
- Ông ta có nói rõ với cô về tính chất của những sự "phức tạp" ấy không?
- Không.
- Như vậy, chúng ta chỉ còn có việc là ngồi đợi Banner Boles thôi.
- Còn bà Florence Ingle? Della Street hỏi.
- Tôi đã có cuộc nói chuyện với bà ấy.
- Hình như việc ấy đã làm ông không mấy hài lòng?
- Thật là vậy.
Chuông điện thoại reo và Della Street tới cầm máy trả lời.
- Vâng... Xin chờ một chút, ông Boles, tôi tìm xem.
Cô ấn nút bấm ở máy nhưng chưa kịp nói đó là việc gì vì ông luật sư đã nhấc máy đặt trên bàn.
- Vâng, a lô... Perry Mason đây.
- Tôi là Banner Boles, ông Mason, một giọng thân mật vang lên ở đầu dây bên kia. Ông Addison đã gọi dây nói cho ông về công việc của tôi rồi chứ?
- Tôi vừa tới văn phòng. Tôi đã nghe người thư ký của tôi nói lại là ông ấy vừa gọi dây nói.
- Tôi cần gặp ông, ông Mason ạ.
- Vậy xin mời ông tới ngay.
Một lúc yên lặng, rồi Boles nói:
- Đây là một việc khá tế nhị, ông Mason.
- Tôi không nghi ngờ gì về điều ấy, vì chúng ta không thể thảo luận việc này ở dây nói.
- Cũng không phải ở văn phòng của ông, tôi ngại.
- Tại sao vậy? Mason ngạc nhiên.
- Tôi không bao giờ thảo luận những công việc thuộc loại này ở bàn giấy của một người khác.
- Vì lý do gì?
- Vì một người nào đó dễ dùng máy ghi âm.
- Tôi ấy à?
- Bất kỳ ai.
- Được, trong điều kiện như vậy, ông muốn chúng ta gặp nhau ở đâu?
- Trên một mảnh đất trung lập, Boles trả lời với một tiếng cười dịu dàng, cố gây cảm tình. Việc này tôi sẽ cố thực hiện, ông Mason. Tôi sẽ đến tìm ông và chúng ta cùng đi. Chúng ta sẽ đi bộ chừng nào còn thấy thích thú và khi chúng ta dừng bước, chúng ta sẽ thuê một chiếc tắc xi đầu tiên đi tới. Chính trong chiếc xe này sẽ diễn ra cuộc thảo luận thật sự của chúng ta.
- Đồng ý như ông muốn. Mason nói và đặt máy.
Rồi ông quay sang người thư ký.
- Khi Boles đến thì cô tìm tôi vì ông ta thấy nói chuyện ở đây không đảm bảo bí mật.
- Ông chủ, tôi rất sợ là loại người ấy sẽ tìm cách chơi xấu với ông nếu ông không làm theo ý họ. Họ rất mạnh và lợi ích của họ đang bị đe dọa nghiêm trọng.
- Đấy cũng là cảm nghĩ của tôi, Mason nói và bước đi thong thả trong phòng.
- Ông tìm hiểu được gì qua bà Ingle chứ ạ?
- Có đấy.
- Gì vậy?
Ông tiếp tục bước trong một vài giây đồng hồ rồi mới nói:
- Để tôi suy nghĩ một lát. Tôi muốn biết tất cả những cái gì có thể có để tìm ra tung tích của Jack Eagan.
- Ông ta đã chết.
- Điều ấy không ngăn trở việc tôi muốn tìm hiểu rõ hơn về người này. Hiện nay, chúng ta mới chỉ biết một số điểm ghi trong giấy phép lái xe và những điều trong bức điện do các cộng tác viên của Paul cung cấp. Vẫn chưa đủ. Tôi muốn biết người ấy đã sống như thế nào, bạn bè với những ai, đã chết ra sao, người ta đã mai táng người ấy như thế nào..v..v. Tóm lại, tất cả những cái gì để có thể hiểu rõ về con người ấy.
- Ông ấy đã chết ở Yucatan, Mê hi cô, Della nói.
- Drake phải tìm cho ra là những ai đã biết ông ấy chết và anh ta phải kiếm cho tôi bản chụp giấy xin phép lái xe của Eagan vì tôi muốn so sánh dấu tay trong giấy ấy và dấu tay của người chết.
Della Street ngồi trước máy đánh chữ và đánh bảng danh mục những danh sách mà luật sư cần.
- Tôi sẽ mang ngay sang cho Paul tất cả những yêu cầu đó, cô nói.
- Không, cô hãy đưa từng ít một thôi. Tôi muốn rằng cô ở đây khi Boles tới, cô sẽ quan sát ông ta ở phòng đợi, rồi cho tôi biết nhận định của cô trước khi dẫn ông ấy vào.
Della Street mang bảng danh mục công việc vừa đánh máy vào phòng thư ký và một lúc khá lâu thì quay trở lại.
- Tôi đã nhờ Gertie đến chỗ Drake, cô nói, và Boles, khách của ông, đã tới khi tôi ở đấy. Tôi nói với ông ta là tôi vào báo tin cho ông.
- Đấy là loại người như thế nào? Mason hỏi.
- Một người to, cao, đẹp trai, tóc hung, mắt xanh biếc, lịch sự và rất quả quyết. Người ta có thể nói rằng ông ta có phong cách của một nhà ngoại giao.
- Phải. Mason xác nhận. Những công việc của ông ta phải đảm nhiệm vì lợi ích của công ty Balfour đều cần thiết đến phong cách ngoại giao và sự khéo léo. Thôi, cô dẫn ông ta vào, Della. Ông ta có mang theo cặp da không?
Người phụ nữ trẻ lắc đầu.
- Được, mời ông ta vào.
Della Street trở ra gặp Boles, khi vào tới cửa văn phòng, ông ta nở một nụ cười thoải mái và thân mật bắt tay luật sư.
- Tôi rất lấy làm phiến lòng là đã đưa ông vào một tình huống khá phức tạp. Thưa ông, nhưng chắc ông đã hiểu thế nào là nghề nghiệp như nghề nghiệp của tôi... Chúng ta đi chứ?
- Vâng, nếu ông cần. Nhưng tôi có thể bảo đảm với ông là văn phòng này rất kín đáo.
- Không, không. Tôi muốn nói rằng chúng ta nên đi ra.
- Tôi thấy là ông không mang theo cặp da?
Boles lắc đầu và cười.
- À vâng, ông quả thật là một con người tinh quái, ông Mason. Tôi thú thật là định mang theo máy ghi âm để trong cặp da, nhưng tôi không làm vì sẽ gặp một người có tầm cỡ như ông. Khi tôi làm việc với một người như ông, tôi luôn luôn thẳng thắn. Tôi không muốn ông ghi âm lại cuộc nói chuyện nên tôi cũng sẽ không là như vậy.
- Như vậy là đúng, Mason xác nhận trước khi quay sang người thư ký của mình. Della, tôi sẽ quay về vào lúc... Quỷ thật. Chiếc đồng hồ đâu rồi? Mấy giờ rồi, Boles?
Boles vội xem chiếc đồng hồ quả quýt của mình và trả lời:
- 3 giờ kém 10.
- Ông đã làm đồng hồ chạy chậm đi à?
- Không, không. Chính xác là 3 giờ kém 10.
- Nhưng đồng hồ của ông chỉ 12 giờ rưỡi.
- Ôi! Không, không, không phải như thế. Boles tỏ ra phật ý.
- Nhưng đúng là như thế. Ông hãy bỏ đồng hồ ra và xem lại.
- Tôi đã nói là ông nhầm, Boles khẳng định và không mĩm cười nữa.
- Hai trường hợp chỉ nên chọn một, Mason nói. Hoặc là anh cho tôi xem chiếc đồng hồ hoặc là không có cuộc gặp gỡ nào cả.
- Tốt, thôi được, Boles nói và lấy bao da đựng chiếc đồng hồ ra, kèm theo chiếc đồng hồ là hai sợi dây thò từ ống tay áo kéo theo. Tôi tin là tôi không nên làm như vậy đối với ông, ông ta nói thêm và lấy các thứ trong túi áo vét tông ra.
- Không có chiếc máy ghi âm nào nữa chứ, Mason hỏi. Có thể nó ở phía sau chiếc ra vát của ông chăng?
- Ông tự xem lấy.
Mason lật chiếc ra vát của người đối thoại, sau đấy sờ nắm các túi phía trên của áo vét tông và kéo từ đó ra một chiếc máy ghi âm nhỏ, rồi nói:
- Bỏ dây ra khỏi nguồn điện, như vậy tôi mới yên tâm.
- Chúng ta sẽ là tốt hơn, Boles đề nghị. Ông cầm lấy chiếc máy ghi âm cho vào túi mình, còn tôi, tôi giữ cái mi rô có dạng chiếc đồng hồ.
- Tốt, Mason xác nhận. Còn bây giờ thì chúng ta đi.
- Ông muốn đi về phía nào? Boles hỏi sau khi họ đi ra hè phố.
- Tùy ông.
Họ đi khoảng 200 mét, Mason chợt dừng lại.
- O.K. Bây giờ chúng ta sẽ lên chiếc tắc xi đầu tiên đi qua
Họ phải đợi chừng hai hoặc ba phút trước khi thấy một chiếc xe chưa có khách.
- Đi đâu ạ? Người lái xe hỏi sau khi hai người đã ngồi yên trên chiếc ghế dài phía sau xe.
- Đi hết con phố này, rồi thì cho chúng tôi đi qua những phố vắng. Chúng tôi sẽ hạ tấm kính ngắn xuống vì chúng tôi cần nói chuyện.
- Các ông không muốn gì hơn chứ? Người lái xe hỏi.
- Không. Anh cứ lái xe chạy tùy ý cho đến lúc chúng tôi nhắc anh quay về chỗ cũ.
Người lái xe đẩy tấm kính che xuống và hai người đã ở trong một ngăn riêng biệt sau chiếc xe. Mason quay về phía Boles:
- Nào, bây giờ tôi nghe ông.
- Tôi đảm nhiệm, theo quy tắc chung, việc cho dầu mỡ vào các bánh xe để công ty Balfour được chạy đều, Boles giải thích. Guthrie Balfour đã gọi dây nói cho tôi là phải đáp máy bay sang gặp ông ấy ở Chihuahua.
Mason gật đầu tỏ vẻ bằng lòng.
- Những điều mà tôi nói với ông bây giờ, Boles tiếp tục, đều rất bí mật và ông không được nhắc lại với ai.
- Nói với tôi, Mason trả lời, là ông nói với người luật sư đang chịu trách nhiệm biện hộ cho những lợi ích của khách hàng mình. Tôi không thể hứa với ông điều gì.
- Vâng. Nhưng, Boles nhấn mạnh với một giọng nói rất dễ mất cảm tình, nhưng ông không nên quên là ông được trả công do công ty Balfour.
- Người ta trả công cho tôi để bảo vệ một khách hàng. Trả công vì công việc ấy thì ai trả không quan trọng.
Boles nhìn ông một lúc yên lặng.
- Điều đó có làm thay đổi hoàn cảnh công việc không? Mason hỏi.
- Tôi sẽ phó thác cho ông vài điều, Boles trả lời. Nếu ông khôn ngoan, ông nên làm những gì tôi nói. Nếu ông cố gắng làm khác đi, ông có thể bị thất bại.
- Tốt, câu chuyện của ông là gì?
- Ông không được nhắc lại một lời nào những chuyện tôi nói với ông cho bà Guthrie Balfour.
- Bà ta không phải là thân chủ của tôi, nhưng tôi đã nói là tôi không có lời hứa nào.
- Thôi được. Chúng ta hãy vào việc. Ông cần có tin tức về Jackson Eagan phải không?
- Tôi đang tìm cách để có được những cái ấy, phải.
- Như vậy, Boles nói và cho tay vào túi áo vét tông, đây là giấy phép lái xe của Jackson Eagan. Đây là bản sao hợp đồng ông ta đã ký thuê xe. Đây là tờ hóa đơn người ta đã đưa cho ông ấy ở khách sạn "Nghỉ ngơi tốt". Đây là chiếc ví với những giấy tờ căn cước, thẻ câu lạc bộ và khoảng 275 đô la. Còn đây là chiếc chìa khóa và chiếc đồng hồ quả quýt đã vỡ mặt kính. Đồng hồ đã không chạy nữa vào lúc 1 giờ 32 phút.
Boles trao tất cả những thứ này cho Mason và luật sư hỏi:
- Tôi phải làm gì với những thứ này?
- Bỏ chúng vào túi ông.
Luật sư do dự một lúc nhưng rồi ông làm theo và hỏi:
- Làm thế nào ông có được những thứ này?
Boles ném một cái nhìn về phía người lái xe, đang chăm chú lái, rồi nói:
- Công ty Balfour là một tổ hợp xí nghiệp lớn gồm những cổ phiếu hoàn toàn nằm trong tay những người trong gia đình. Những người này chỉ nắm cổ phiếu, họ đã đưa tất cả gia sản vào công ty.
Mason ngẩng cao đầu và Boles tiếp tục.
- Là luật sư, ông cần hiểu điều đó mang ý nghĩa gì. Nếu có việc nào xảy ra hoặc nếu có một người nào đấy ngoài gia đình nắm được vụ xét xử gì chống lại một thành viên trong gia đình Balfour thì những cổ phiếu của người Balfour ấy bị mất. Bằng cách này thì sẽ có một cổ đông không phải là người trong gia đình, trừ trường hợp công ty tìm ra một cách dàn xếp. Mọi người không muốn có một cổ đông là người ngoài gia đình.
- Ông nghĩ tới ai khi đưa ra giả thiết ấy? Mason hỏi.
- Dorla Balfour.
- Ông giải thích cho tôi về điều ấy đi.
- Addison Balfour là bộ óc của toàn công ty, Boles nói. Théodore, cha của Ted là cánh tay phải của ông, nhưng Guthrie không phải là nhân vật quan trọng trong công cuộc kinh doanh.
- Đúng là khi Guthrie lấy vợ một lần nữa với một người phụ nữ như Dorla, Addison rất không bằng lòng. Ông ấy có dự đám cưới, có chúc tụng, có hôn cô dâu, nhưng sau thì ông dự kiến lập một quỹ đen cho cái ngày phải bồi thường cho Dorla.
- Rõ. Ông cứ tiếp tục đi. Mason nói.
- Nhưng Dorla không có trí thông minh để chờ đợi. Ả ăn chơi phóng đãng và vô ích, nếu tôi nói về các chi tiết. Tự nhiên, tuy không mong có những chuyện như vậy, Addison đã hình dung ra sự ngẫu nhiên đó và giao cho tôi giám sát Dorla. Tôi đã thu thập tương đối đủ những chứng cứ để giải phóng cho Guthrie khỏi con người liều lĩnh kia khi ông này chắc chắn đã nghe được tình hình và tự mình thu thập các chứng cứ ấy.
- Chỉ cần ông này có ý định tìm đến tôi, tôi có thể chỉ cho ông những bức ảnh trong khách sạn, ở đấy Dorla và Eagan đã tìm gặp nhau hàng tá lần. Nhưng như một kẻ điên rồ, Guthrie lại muốn tự mình làm lấy.
- Trước khi quyết định đi Mê hi cô, ông ấy nói với Dorla rằng ả phải đi theo ông đến ga Albaham-Pasadena để nhìn thấy ông đang ở trong xe lửa và ả sẽ yên tâm.
- Rồi chuyện đó xảy ra như thế nào? Mason hỏi như thể chưa biết chuyện gì.
- Thật là hay! Trong lúc ả rời khỏi tàu thì Guthrie cũng liền xuống ga và đi theo chiều ngược lại, đến mức ông ấy có thể đuổi theo với một chiếc xe hơi đã cẩn thận thuê từ trước. Dorla thì chỉ có một sự vội vàng đến gặp tình nhân của ả là Jackson Eagan ở khách sạn "Nghỉ ngơi tốt". Thế rồi sau một hồi gặp mặt rất là nồng nàn. Dorla đã trở về nhà trong một vài tiếng đồng hồ để đánh lừa Ted.
- Mở đầu một cuộc theo dõi, Guthrie đã chuẩn bị cho mọi sự ngẫu nhiên, và ông ấy có được may mắn là có một máy ghi âm rất nhạy, ông đã gắn nói vào bức tường ngăn hai căn buồng. Ngoài ra ông còn có một máy đặc biệt cho phép nghe được tiếng động do máy kia ghi được và ghi vào máy.
Mason lại một lần nữa ngẩng đầu lên tỏ rõ là mình đang chú ý.
- Tôi để cho ông tự suy nghĩ là ông đã nghe được những gì. Khi Dorla vào xe hơi của Eagan để làm một cuộc đi khứ hồi về nhà thì Guthrie đã làm một việc nhảm nhí lớn nhất. Ở máy ghi âm, ông ấy đã có tất cả những chứng cứ ông cần, nhưng ông lại muốn trực tiếp đóng vai trò người chồng bị làm nhục trước mặt Jackson Eagan và tính bắt anh ta phải ký và một giấy thú nhận. Nhưng khi ông ấy vào căn phòng kế bên, Eagan đã làm quáng mắt ông bằng cách chĩa vào ông ánh sáng của một đèn điện bấm và họ xông vào đánh nhau. Guth có lẽ đang có trong mình một khẩu súng cỡ nòng 22 mà ông đã lấy ở ngăn đựng găng tay trong xe của Ted trên đường lúc xe chạy ra ga. Lúc hai người đánh nhau, súng nổ, và Eagan ngã xuống, đầu đạn cắm vào sọ.
- Bấy giờ Guthrie rất sợ hãi, chạy ra ngoài và gọi dây nói cho tôi từ trạm điện thoại đầu tiên ông thấy trên đường đi. Ông ấy nói với tôi rằng ông ở khách sạn "Nghỉ ngơi tốt" và đang có những chuyện lo phiền nghiêm trọng. Tôi khuyên là ông đợi tôi, tôi sẽ gặp ông trong chốc lát. Guthrie ngồi trong chiếc xe thuê, run rẩy như chiếc lá. Còn tôi, khó khăn lắm mới làm cho ông kể lại những gì đã xảy ra, cuối cùng thì tôi hiểu được.
- Ông đã làm những gì sau đó? Mason hỏi.
- Chỉ có một việc. Guthrie đã ở trong xe lửa trên đường đi Chihuahua. Không một ai biết ông ta đã rời bỏ con tàu ấy. Tôi đã nói với ông rằng, nên gặp lại con tàu ấy ở Phoénix bằng cách mượn máy bay của công ty và tôi sẽ giải quyết tiếp việc còn lại. Ông ấy đã làm như vậy.
- Ông ta biết lái máy bay à?
- Chắc chắn là thế, và ông ấy có chìa khóa trạm để máy bay. Như vậy là về phần của ông ấy, tất cả được coi như trót lọt êm xuôi. Tôi, tôi phụ trách các phần việc tiếp sau.
- Anh đã làm gì?
- Ông không nghi ngờ về việc ấy chút nào sao? Boles hỏi và mĩm cười. Tôi mang xác chết ra khỏi khách sạn và buộc nó sau chiếc xe hơi của tôi để kéo cái mặt trên đường, sau đấy tôi đã dập vỡ sọ để che giấu vết thương do viên đạn bắn vào. May mắn là viên đạn được bắn ra ở khẩu súng cỡ nòng nhỏ và chỉ làm chảy rất ít máu. Máu chảy ra ngấm xuống tấm thảm trải nhà. Tôi mang tấm thảm ấy xuống xe rồi đem đốt cháy hết. Tôi thay vào đó bằng tấm thảm ở phòng của Guthrie. Trong khi tôi làm việc ấy thì Dorla quay trở lại.
- Rồi anh làm gì?
- Tôi nói với ả là tôi nhận nhiệm vụ theo dõi ả ; rằng tôi đã biết mọi hành vi của ả, tôi đã ghi vào máy những chứng cớ về sự không trung thành của ả. Tôi cam đoan là đã có bản thú nhận do Jackson Eagan ký, nhưng sau khi đưa tôi tờ giấy ấy, hắn liền nhảy vào đánh tôi và buộc tôi phải đánh lại trong tình trạng bảo vệ chính đáng.
‘‘Tôi giải thích cho ả là ả phải giúp tôi hủy cái xác chết để cho người ta nghĩ hắn là nạn nhân của một tai nạn giao thông. Rồi ả đáp chuyến máy bay thứ nhất đi Tursen và ở đấy ả lên xe lửa tìm gặp Guthrie. Ả phải nói chuyện với chồng là đã lái xe sau khi quá chén và đã cán chết người. Ả mong chồng che chở cho ả bằng cách làm chứng là đến phút chót, ông đã buộc ả cùng đi theo ông và ả không rời chuyến tàu lúc nào cả.
‘‘Bằng cách ấy, không chỉ Dorla ở trong tình trạng phạm pháp ngập tới cổ mà tôi còn làm cho ả tưởng rằng Guthrie không rời khỏi tàu và chỉ có một mình tôi là biết được những gì xảy ra sau khi ông ấy vắng mặt’’
- Chính bà ta là người giúp ông tạo ra vụ tai nạn? Mason hỏi
- Vâng, chúng tôi đã giấu xác chết ở một chỗ kín, rồi tôi nói với Dorla là chờ ở nhà đến khi Ted lái xe về May mắn là anh ta đang say bí tỉ. Marilyn Keith đã giúp anh ta về buồng mình và tôi giả thiết là đã đặt anh ấy lên giường. Thật ra, tôi phải ngả mũ chào Marilyn, đó là một cô gái đầy thiện ý. Cô ấy đã giữ gìn không gọi tắc xi từ cổng villa. Cô phải đi ra tận đường quốc lộ và đã đón xe ô tô buýt để về nhà. Bằng cách ấy, không một ai có thể thấy cô ở trong phòng của Ted, với một mình Ted, vào lúc đêm khuya. Tôi sẽ chú ý cho cô ấy được tăng lương tương xứng sau khi giải quyết xong vụ việc này.
- Và tiếp theo?
- Ồ! Chỉ còn lo giải quyết tỉ mỉ những chi tiết. Dorla đã lái xe và cán xác kẻ ấy do tôi ném dưới bánh xe. Chúng tôi đã để lại một vài dấu vết. Xong việc thì ả mang xe về nhà để xe. Sáng hôm sau, tôi gọi dây nói cho cảnh sát, không nêu tên tôi, xúi họ để ý đến nhà để xe của gia đình Balfour.
- Vậy là tôi đã nắm được cô ả Dorla. Tôi đã thu xếp để tất cả đều hướng vào việc chứng tỏ rằng chính ả đã lái chiếc xe khi tai nạn xảy ra. Nhưng trước khi đi Tucsen, ả đã nhét chiếc chìa khóa xe vào túi quần Ted. Anh này đang ngủ say như chết. Cô Keith đã đặt anh lên giường và tháo giày cho anh. Dorla lại cỡi quần áo của anh và mặc bộ pijama, sau đấy ả lại sắp xếp để anh tưởng là mình đã đi khỏi nhà vào đêm đó và gây ra tai nạn.
- Ông Mason, tôi nghĩ rằng bây giờ ông đã được thưởng thức toàn bộ tình huống với những gì lý thú nhất của nó đấy chứ.
- Xin nêu một câu hỏi, Luật sư nói. Myrtle Anne Haley đóng vai trò gì trong tất cả những việc kia?
- Một vai trò được sáng tạo ra hoàn toàn. Tôi có một xác chết trên tay và tôi muốn chắc chắn rằng Dorla là thủ phạm của vụ tai nạn. Ít nhất là ả thuyết phục cho Guthrie xác nhận cho ả bằng chứng ngoại phạm. Bằng cách ấy, ả hoàn toàn thuộc quyền của chúng tôi. Nhưng Ted đã nói quá nhiều khi những người điều tra hỏi anh về Dorla đã đi đến chung cục với Guthrie, đến mức chỉ còn lại Ted là người phải thanh toán những cái lọ vỡ. Tôi không dự kiến trước điều này, nhưng Ted không phải chịu một hình phạt nào về việc ấy nếu không có tay Howland ngu ngốc tới làm hỏng cả việc.
- Tôi có Myrtle Anne, một cô gái đang làm việc ở công ty Balfour, cô ta tính vốn ranh mãnh nhưng lại rất tận tâm với các ông chủ. Tôi đã chạy đến nhờ cô ta với 1.000 đô la để cô sẵn sàng khai báo theo những điều tôi đã kể với cô ta.
- Tôi biết là tôi đã làm một điều dại dột. Đáng lẽ nên thanh toán cho ông luật sư Howland theo ngày thì tôi đã thỏa thuận với ông ta về món tiền toàn bộ. Như vậy đã làm cho ông ta đốt cháy giai đoạn khi ông ta có khả năng thỏa thuận với bên kết tội để kết thúc nhanh chóng vụ án.
- Bây giờ thì ông đã biết tất cả đấy, ông luật sư thân mến ạ.
- Và ông chờ đợi gì ở tôi? Mason hỏi
- Ông đã được một điểm xuất phát tuyệt vời bằng cách nêu ra điểm tranh chấp ấy. Ông hãy tiếp tục đi theo con đường đó bằng cách giữ chặt lấy quan điểm là người ta không thể bị kết tội hai lần của cùng một tội ác. Tôi thấy điều đó thật là tuyệt vời. Đấy cũng là nhận xét của một nhà nghiên cứu luật pháp mà tôi đã hỏi ý kiến. Ông ta đã nói với tôi rằng, ông là con át chủ bài khi ông nhấn mạnh điều ấy và ông sẽ thành công trong việc ngăn trở họ nêu ra những chứng cứ mà họ nắm được.
- Đối với tôi điều ấy khó thể có khả năng. Mason nói.
- Ông muốn nói gì?
- Rằng ông chánh án có thể tuyên bố là lý lẽ đó không có giá trị. Và phòng chưởng lý khu còn muốn đi sâu vào vụ án mới.
- Vâng, chắc chắc là như vậy. Trong trường hợp như thế, ông sẽ phải thụ động. Ông cứ ngồi và mặc họ làm theo ý muốn của họ, từ chối chất vấn những nhân chứng của họ, kể cả những người làm chứng của ông. Ông giữ chặt lấy lý lẽ duy nhất của mình là người ta không thể xét xử hai lần trong cùng một vụ. Bằng cách này, nếu tòa đi đến một phán quyết là có tội, ông sẽ kháng án lên tòa án tối cao vì thân chủ của ông bị xét xử hai lần trong cùng một vụ việc.
- Có phải ông đang nói chuyện với tôi là tôi phải giải quyết công việc như thế nào không? Mason hỏi bằng một giọng khô khan.
Một sự yên lặng trong chốc lát và cặp mắt xanh của Boles bỗng lộ ra một vẻ cứng rắn đến lạnh lùng.
- Hoàn toàn là như vậy. Chính chúng tôi là người thanh toán các chi phí, phải không?
- Có thể là ông thanh toán các chi phí như ông nói, nhưng chính tôi có trách nhiệm bảo vệ khách hàng của tôi. Còn giả định là tòa án tối cao y án, anh Balfour sẽ bị kết tội là giết người.
- Kể ra, nếu chuyện đó xảy ra, để Ted bị kết tội giết người gián tiếp còn hơn là để cho gia đình Balfour bị rung chuyển do sự bê bối ghê gớm hơn là tội giết người trực tiếp đánh vào Guthrie. Hơn nữa, chúng tôi có thể dễ dàng làm cho tội của Ted mang tính chất tự vệ chính đáng mà cái đó thì không thể thực hiện được với Guthrie.
- Trước hết, tôi phải có trách nhiệm với thân chủ của mình. Mason khẳng định.
- Trước hết là ông có bổn phận làm tất cả những gì tôi nói với ông đã. Chính chúng tôi thanh toán tiền, và chính tôi có trách nhiệm thu xếp công việc này. Ông hãy cố gắng một chút để chúng tôi trả gấp đôi số tiền thù lao của ông, nếu không, trong thời gian cuối đời còn lại, ông sẽ thấy hối tiếc.
- Ông là một con người tinh quái, biết mọi đầu mối, nhưng nếu ông đã đảm đương một nửa công việc của tôi, ông sẽ thấy rằng ông chưa hiểu biết nhiều lắm. Ông đừng tưởng rằng đây là vụ giết người đầu tiên mà người ta giao cho tôi thu xếp, và những vụ kia thì chẳng khó khăn gì.
- Thật là đầy đủ. Mason tuyên bố. Bây giờ thì tôi biết rõ vị trí của ông và ông cũng biết rõ vị trí của tôi. Đến lượt tôi, tôi xin nói với ông vài điều. Tôi không thể tạo ra sự làm chứng giả cũng như những mưu mô thuộc loại ấy. Tôi làm việc chỉ trên sự thật. Đây là loại vũ khí tốt hơn cả.
- Như vậy là ông đã ném 100.000 đô la qua cửa sổ, và...
- Quỷ tha ma bắt số tiền của ông đi. Tôi bảo vệ thân chủ của tôi, và tôi làm những cái gì tôi thấy là tốt nhất cho lợi ích của thân chủ mình.
Boles cúi về phía trước và gõ lên tấm kính chắn. Người lái xe quay đầu lại.
- Dừng lại ở đây. Boles nói với người lái xe. Tôi xuống.
Rồi hắn nói với Mason:
- Trong điều kiện như thế này, tôi để cho ông trả tiền chuyến đi.
Mason lấy mẫu giấy trong túi và nhét vào tay người đồng hành đúng lúc chiếc xe tắc xi đỗ sát bên lề đường.
- Cái gì vậy? Boles hỏi.
- Một tờ trát đòi ra tòa trong vụ Balfour như là nhân chứng bên biện hộ, Mason trả lời.
Sự ngạc nhiên làm cho Boles cứng miệng trong một vài giây đồng hồ, bỗng hắn kêu lên:
- Đồ đểu!
Hắn xuống xe và đóng mạnh cửa sau lưng mình.
- Anh hãy quay trở lại, Mason nói với người lái xe. Mang tôi về chỗ mà anh đã đón chúng tôi ấy.