Chương 17
Ông Chánh án Caldwell kết thúc lời mở đầu bằng cách nói thêm:
- Cuối cùng thì tòa quyết định không chấp nhận lời phản đối của bên bào chữa, tòa chỉ làm việc này sau khi đã cân nhắc thận trọng vì các bằng chứng rất là nặng nề. Song, sẽ trái với tinh thần luật pháp nếu người ta dùng luật pháp để trốn tránh sự trừng phạt dành cho một tội ác. Nhưng vì còn có nhiều ý kiến khác nhau, vụ án náy có thể được đưa ra trước tòa thượng thẩm. Do đó, chúng tôi muốn rằng những lợi ích của bị cáo không bị tổn thương, đấy là tại sao tòa quyết định không chấp nhận lời phản đối của bên bào chữa.
Ông Phó Chưởng lý Roger Farris nói ngắn gọn vài lời, tiếp theo là lần lượt các nhân chứng, bắt đầu là lời khai của bác sĩ pháp y. Ông này nói rằng, sau khi khám nghiệm tử thi, ông đã đi đến kết luận đây là một vụ giết người chứ không phải là một tai nạn chết người do xe hơi gây ra.
Mason tuyên bố là không có câu hỏi gì đặt ra đối với người làm chứng.
Một khẩu súng cỡ nòng 22 được đưa ra, số súng đã được tìm thấy và khẩu súng cũng đã được xác nhận là đã bán cho bị cáo.
Một lần nữa, Mason cũng không đưa ra câu hỏi nào.
Roger Farris mời tiếp một chuyên gia về súng đạn, người này đã xác nhận rằng đầu đạn gây nên cái chết đã được bắn đi từ khẩu súng vừa được công nhận là tang vật.
Đến lúc này Mason vẫn không hòi câu nào khiến ông Chánh án Caldwell phải chau mày hỏi ông:
- Có phải bên biện hộ quyết định không chấp nhận mọi sự can thiệp vì tòa đã không chấp nhận lời phản đối của họ không? Nếu như vậy thì tòa xin nhắc ông Mason là ông tới đây để thực hiện sự bảo vệ cho bị cáo, và nếu ông không làm công việc ấy, một người biện hộ khác có thể được chỉ định chức vụ.
- Tôi biết rất rõ trường hợp của tòa, thưa ngài, Mason trả lời, Nếu tôi không chất vấn những nhân chứng đó thì đó là vì tôi không có câu hỏi nào đặt ra cho họ cả. Nói một cách khác, ý định của tôi là sẽ tham gia tích cực vào việc xét xử.
- Tốt. Ông Chánh án Caldwell nói nhưng đôi lông mày của ông vẫn còn cau lại tỏ ra ông không thích câu trả lời vừa rồi.
- Thưa ngài, Roger Farris tiếp lời, cô Myrtle Anne Haley là nhân chứng trong vụ ngộ sát hiện nay không thể dùng được. Vì không thể gặp trực tiếp được cô ta và biết rằng cả hai bên hiện tại cũng là hai bên của vụ án trước, tôi đề nghị không đọc lời khai của cô Haley.
- Không phản đối chứ? Ông Caldwell hỏi.
- Không có lời phản đối nào, thưa ngài. Mason mĩm cười trả lời, với điều kiện là bên luận tội trước hết nên xác nhận rằng nhân chứng này là không dùng được. Việc bên luận tội đã dùng bản cung khai ở một vụ án khác, chứng minh lời phản đối của chúng tôi nêu ra là vững chắc.
- Nhưng bên trong phiên xử hiện nay cũng là những bên trước kia, Farris bẻ lại, nhưng tội ác thì lại khác.
- Thật vậy, điều đó có chiều hướng củng cố cho sự phản đối được nêu lên của bên biện hộ, nhưng tòa đã quyết định, và chúng ta phải theo đúng quyết định ấy.
Farris gọi một thám tử của phòng chưởng lý khu, người này cho biết rằng Myrtle Anne Haley đã rời khỏi chỗ ở cũ mà không để lại địa chỉ mới, những bạn bè của Haley mà anh có thể hỏi cũng không biết chị ta lúc này ở đâu. Hiện tại chị ta đã bỏ việc ở một chi nhánh công ty Balfour mà không báo trước và cũng không lĩnh số tiền công còn lại.
Lời khai đó chỉ rõ rằng, chắc chắn có một sức ép của gia đình Balfour đã bắt buộc nhân chứng quan trọng này của bên kết tội phải biến mất.
- Chất vấn nhân chứng? Ông Chánh án Caldwell quay về phía Mason và hỏi.
Mason lắc đầu.
- Không, thưa ngài, tôi không có câu hỏi đặt ra với người làm chứng.
- Trong tường hợp như vậy, tòa cho phép bên luận tội đọc những lời khai của Myrtle Anne Haley với điều kiện là hai bản giống nhau.
Bản cung khai được một viên lục sự đọc, tiếp theo như một người đang muốn làm nổi bật vai trò của mình, Roger Farris nói bằng một giọng vang vang:
- Mời ông Banner Boles lên để khai báo.
Banner Boles giơ tay thề và cúi đầu theo thủ tục, rồi ngồi thoải mái trên ghế của những người làm chứng.
- Ông có quan hệ như thế nào với bị cáo Théodore Balfour, Farris hỏi.
- Có, tôi quen anh ta từ mười năm nay.
- Ông làm việc gì vào ngày 19, tháng chín vừa qua?
- Tôi làm việc ở công ty Balfour.
- Ông có nhiệm vụ cụ thể gì vào ngày hôm ấy?
- Ông Guthrie Balfour đi El Paso, rồi từ đấy đi Mê hi cô và tôi có nhiệm vụ lo liệu coi sóc cho ông ấy lên xe lửa được an toàn.
- Ông đã theo ông ta lên tận chỗ ngồi trên tàu?
- Vâng.
- Ông ta đi một mình?
- Không, ông ta đi với vợ là bà Dorla Balfour.
- bà ta đi cùng tàu hỏa với chồng?
- Vâng.
- Ông ta đã đi đâu trước khi ra ga?
- Đến dự một buổi tiệc, một loại gặp gỡ nhỏ để tiễn biệt, tổ chức ở nhà bà Florence Ingle, bà này là bạn của gia đình Balfour.
- Và ông đã làm gì sau khi đã theo ông ta đến tận chỗ ngồi trên xe lửa?
- Tôi đợi tàu chuyển bánh và tôi trở về văn phòng của tôi.
- Văn phòng đặt trong tòa nhà của công ty Balfour?
- Không, tôi chỉ có một văn phòng trong cơ quan của công ty Balfour, văn phòng này ở trong phố, mở cửa 24/24 giờ.
- Vì lý do gì?
- Để người ta có thể tìm gặp tôi khi cần.
- Và người ta có gọi ông trong đêm 19, tháng chín không?
- Không.
- Không? Tôi tưởng... Ồ! Xin lỗi, hẳn là muộn hơn, buổi sáng ngày 20. Người ta đã gọi cho ông vào lúc ấy có phải không?
- Vâng.
- Ai gọi?
- Bị cáo Théodore Balfour.
- Từ đâu?
- Tôi không rõ. Tôi chỉ biết rằng anh ấy gọi tôi đến một bến xe ở góc giữa quốc lộ và phố Highway. Bến xe đã đóng cửa nhưng anh ấy đang ở một trạm điện thoại.
- Vì sao anh ta gọi điện thoại cho ông?
- Để tôi đến gặp anh ấy gấp vì anh đang có nhiều chuyện lo lắng.
- Ông đã làm gì?
- Tôi đã nhảy vào ô tô của tôi và đến gặp anh ấy.
- Mất bao nhiêu thời gian để gặp anh ta?
- Khoảng hai mươi phút đồng hồ, hình như thế.
- Ông có dặn dò gì anh ta qua điện thoại không?
- Tôi đã có nói với anh ấy là nên đợi tôi bên trạm điện thoại.
- Và anh ta đã ở đó khi ông đến?
- Không. Tôi đã đi một lát với chiếc xe...
- Cái ấy không cần thiết. Ông hãy nói cho chúng tôi biết là cuối cùng ông gặp anh ta ở đâu?
- Ở nhà anh ấy.
- Tức là tòa nhà của ông bà Guthrie Balfour?
- Vâng, đó cũng là nhà của anh ấy.
- Với chức năng của ông, ông có chìa khóa để có thể vào nhà các ông chủ của công ty Balfour?
- Tôi có những chìa khóa vạn năng và tôi có thể dùng trong những trường hợp cần thiết.
- Và ông đã dùng một trong các chìa khóa đó để vào nhà của ông Guthrie Balfour?
- Vâng.
- Rồi ông làm gì?
- Trước hết, tôi nhìn vào nhà để xem thử chiếc xe mà bị cáo đã dùng tối hôm ấy có ở đấy không.
- Ông có xem xét chiếc xe ấy không?
- Có, vì sự hốt hoảng của bị cáo qua máy nói đã cho tôi nghĩ rằng có thể...
- Chúng tôi không hỏi ông những điều có thể nghĩ mà chỉ hỏi những việc ông đã làm.
- Tôi đã xem xét chiếc xe.
- Và ông đã nhận thấy những gì?
- Tôi đã nhận thấy là đèn pha bên phải bị vỡ, tai xe bên phải bị bẹp, và có những vết máu trên thanh chắn đằng trước, phía bên phải. Tôi phải giả thiết là máu vì nó giống như thế.
- Tiếp đó thì ông làm gì?
- Tôi đã rời nhà để xe, và với chiếc chìa khóa vạn năng, tôi vào trong nhà từ cửa trước. Rồi tôi lên lầu một, vào căn phòng của bị cáo.
- Ông đã có dịp đến căn buồng ấy?
- Ồ! Vâng, thường đến.
- Rồi ông làm gì nữa?
- Tôi gõ cửa và nói "Banner Boles đây, Ted, mở cửa"
- Ông có nghe thấy tiếng trả lời không?
- Không.
- Tiếp theo.
- Tôi vào phòng ngủ và tôi thấy bị cáo đang trong tình trạng có thể gọi là "sự ngây ngất do rượu", mặc quần áo nằm dài trên giường.
- Anh ta có đi giày không?
- Anh ấy có đi giày.
- Lúc ấy là mấy giờ?
- Khoảng 2 giờ sáng. Tôi rời bến ô tô lúc 2 giờ kém 10, tôi ở trong nhà chứa xe khoảng 5 phút để xem xét chiếc xe.
- Khi ông nói chiếc "ô tô" hay chiếc "xe hơi" là ông nói chiếc xe nào vậy?
- Đó là chiếc ô tô mang biển số GMB.665 với những bức ảnh đã chụp xem nó là tang vật.
- Khi ông ở trong phòng, vào lúc 2 giờ sáng, ông có nói chuyện gì với bị cáo không?
- Có.
- Có mặt ai nữa không?
- Không có ai cả, chỉ có hai người.
- Cái gì xảy ra sau đấy?
- Tôi rất khó khăn trong việc đánh thức Ted. Tôi cởi áo vét tông, áo sơ mi, rồi áo lót của anh ấy. Một lát, tôi lấy khăn mặt tẩm nước lạnh áp vào bụng, vào cổ anh ta, rồi tôi để anh ta ngồi trên giường và lấy khăn lạnh áp lên mặt, lên vai anh ta. Nhờ cách chữa đó, anh ấy đã tỉnh lại.
- Anh ta có nhận ra ông không?
- Có. Tôi đã hỏi anh ấy là anh cần gì ở tôi. Anh ấy trả lời là anh ấy đang ở trong một hoàn cảnh tồi tệ, nhưng đã qua được bằng cách giải quyết riêng của mình. Anh ấy giải thích cho tôi là anh ấy đã đánh bạc ở một câu lạc bộ, đã bị thua, và khi anh không còn tiền, người ta đã đề nghị ứng tiền cho anh, và anh tiếp tục chơi. Anh ấy đã nhận tiền nhưng lại tiếp tục thua và rồi hai cú điện thoại bắt buộc anh ấy phải trả những khoản tiền đã vay. Anh ấy còn nhận được một bức thư nặc danh báo trước là sẽ có người đòi nợ thuê đến gặp anh.
- Anh ta có nói với anh rằng điều đó có nghĩa là như thế nào không?
- Có. Anh ấy nói với tôi rằng, người đòi nợ thuê là một người được chủ nợ cử đến để đánh đập những người thiếu nợ. Đó chỉ là một cách cảnh báo trước. Nếu sau đấy vẫn không trả được nợ, anh có thể bị thủ tiêu, mọi người sẽ không bao giờ trông thấy anh nữa.
- Xin ông tiếp tục, Farris nói và ném một cái nhìn đầy vẻ chiến thắng về phía các quan tòa lúc này đang cúi người về phía trước như nuốt lấy từng lời của Boles. Bị cáo còn nói gì với ông nữa?
- Anh ấy nói là anh muốn kiếm 20.000 đô la để trả nợ. Anh không dám hỏi ông bác là Addison Balfour, nhưng có thể hỏi ông Guthrie Balfour trước khi ông này đi Mê hi cô. Chỉ có điều là anh sẽ phải trả lời nhiều câu hỏi với những tình tiết rắc rối, anh thấy chưa có hoàn cảnh thuận lợi để làm việc đó. Rồi anh cho tôi biết là cha mẹ anh chết đi đã để lại cho anh một số tiền, nhưng lâu nay anh chỉ hưởng lãi, anh hy vọng sẽ nhận được ở người quản lý tài sản của anh số tiền mà anh cần. Nhưng người quản lý ấy lại đang đi nghỉ hè, do đó anh phải nấn ná để chờ người ấy về.
- Anh ta có nói với ông là anh ta đã thăm dò ý tứ một người nào khác để xin tạm ứng cho anh ta số tiền ấy không?
- Có, một người bạn của cha anh ấy, bà Florence Ingle.
- Người đứng ra tổ chức bữa tiệc tiễn biệt phải không?
- Vâng, chính bà ấy.
- Anh ta có nói với ông là anh ta đã nêu vấn đề kia với bà này vào lúc nào không?
- Có. Chuyện này xảy ra vào đêm hôm ấy. Anh ta đã hỏi vay bà 20.000 đô la, nhưng bà ấy không thể hay không muốn cho anh ta vay.
- Xin tiếp tục.
- Anh ấy đã nói với tôi là anh ấy đã quá chén đến nỗi anh thấy mình hoàn toàn say sau 10 giờ đêm hôm đó. Một người phụ nữ trẻ đã lái xe đưa anh về nhà và để ô tô của anh vào nhà xe.
- Anh ta có nói với ông về tên của người phụ nữ đó không?
- Anh ấy nói là anh ấy không nhận ra người này, nhưng tôi có cảm giác ngược lại. Tôi nghĩ rằng...
- Ông Boles, Farris mạnh mẽ ngắt lời hắn ta, ông đã biết quy tắc của thủ tục tố tụng. Xin ông đừng đưa ra những kết luận cá nhân. Ông chỉ nên nhắc lại những lời ông đã nói với bị cáo và những điều anh ta đã nói với ông.
- Vâng, đồng ý.
- Vậy, bị cáo đã nói gì với ông về người phụ nữ đó?
- Anh ấy nói với tôi rằng người ấy dẫn anh về nhà, giúp anh cỡi giày và đưa anh nằm lên giường. Sau khi người đó đi rồi, vì buồn nôn nên anh phải đi vào phòng tắm. Lúc này anh cảm thấy dễ chịu hơn và nhớ rằng người quản lý, người mà anh có thể lấy số tiền anh cần, ông ta là người có tuổi, thường mỗi khi đi nghỉ về vào buổi tối thích dừng lại nghỉ đêm tại một khách sạn vùng ngoại ô. Sự thật là ông này vốn mắt kém, cho rằng không nên lái xe vào thành phố lúc ban đêm. Ted quyết định dùng ô tô đến khách sạn để xem may ra ông ấy đã về.
- Và thế nào nữa?
- Thề là anh ấy lại đi giày và vào nhà để xe lấy ô tô. Tuy nhiên, vì có những lời đe dọa đối với anh ta và cũng vì quá khuya rồi nên anh lấy một khẩu súng cỡ nòng 22 trong tủ kính mang đi theo.
- Xin ông tiếp tục. Cái gì xảy ra tiếp theo?
- Ted nói với tôi rằng, khi đến nhà để xe, anh bỗng thấy một bóng người nhưng anh cho rằng do mình say rượu nên đã nhìn thấy như vậy chăng? Nhưng khi anh sắp bước vào trong nhà xe thì một kẻ nào đấy đã đứng đằng sau nắm lấy vai anh và nói "O.K cậu nhỏ. Tôi đến để đòi tiền đây"
- Được.
- Ted nói với tôi là lúc ấy anh như tê liệt vì sợ hãi, rồi thì kẻ kia liền đấm một quả rất mạnh vào giữa ngực anh khiến anh bật vào tường nhà để xe và nói:
- Đấy chỉ là hàng mẫu thôi. Bây giờ thì lên xe và cả hai chúng ta sẽ làm một cuộc dạo chơi ngắn. Tôi sẽ dạy cho anh về việc không trả nợ, anh bạn.
- Sao nữa?
- Ted đã kể với tôi rằng do bản năng hầu như không còn ý thức nữa, anh đã rút súng và bắn vào kẻ ấy. Là một người bắn giỏi, anh đã bắn ngay vào đầu người ấy. Người ấy loạng choạng, ngã vào cửa nhà xe, chưa chết nhưng cũng ngất đi. Hiểu rằng mình đã bất chợt làm một việc gì đấy, Ted nói với tôi rằng anh đã vội kéo người ấy lên ghế trên của xe và lái đi ngay sợ rằng có người nào đó xung quanh đã nghe thấy tiếng súng nổ. Anh ấy đi ra đến quốc lộ, sau rẽ trái, rồi dừng xe chỗ bến xe đã đóng cửa. Ở đây, anh gọi dây nói cho tôi từ trạm điện thoại và yêu cầu tôi cấp tốc đến gặp anh để giúp anh biết phải chạy chữa cho người bị thương ở đâu. Nhưng sau khi bỏ máy trở về chiếc xe, anh nhận ra là nạn nhân đã tắt thở.
- Bị cáo có nói với ông là anh ta đã làm gì sau khi đưa ra nhận xét như vậy không?
- Có, anh ấy nói rằng điều này phải đi đến một công việc là đơn giản hóa hoàn cảnh. Cơn choáng váng đã giảm, anh đã lấy trong túi áo của người ấy tất cả những giấy tờ căn cước. Rồi thì anh quay ra quốc lộ. Tại đây, anh đặt xác chết trên thanh chắn ngang phía trước của xe, cho xe chạy hết tốc độ trước khi hãm xe một cách bất thình lình. Xác chết rớt xuống đường và xe Ted đã nghiến nát cái đầu. Anh lại quay xe, cho xe chạy đè lên xác chết nhiều lần. Anh ấy không chỉ muốn làm cho xác chết không được nhận ra mà còn muốn cho người ta không thể thấy vết thương trên đầu của người chết.
- Anh ta nói với ông về vết đạn bắn?
- Vâng. Anh ấy nói với tôi là anh ấy nghĩ rằng đầu đạn đã đi qua sọ và đang nằm ở chỗ nào đó trong nhà để xe.
- Tốt. Xin ông tiếp tục.
- Bị cáo yêu cầu tôi là nên nắm lấy tình hình để giải quyết. Tôi đã trả lời anh ấy rằng, cách khôn ngoan nhất là phải tìm lại xác chết để báo cho cảnh xác biết là mình đã làm như vậy chỉ để tự vệ vì sợ rằng kẻ kia sẽ giết mình.Tôi bảo anh ấy ở nhà để tôi đi tìm xác nạn nhân. Nhưng khi tôi đến nơi Ted dặn, tôi thấy là đã quá muộn, một chiếc xe cảnh sát đã đậu ở đấy. Thế là đáng lẽ phải tới chỗ ấy, tôi đã dừng lại chờ và suy nghĩ.
- Để thảo luận tình huống với các ông chủ của ông?
- Tôi nghĩ gần hơn. Tôi nghĩ làm thế nào để giải quyết tốt hơn.
- Ông nghĩ là ông có thể tiếp xúc ngay với cảnh sát?
- Vâng.
- Nhưng tại sao ông không làm?
- Vì người ta đã trả tiền cho tôi để mọi công việc được giải quyết một cách êm thấm. Vì có người bạn trong ngành cảnh sát, tôi muốn gặp anh ta để hỏi xem công việc nên sắp đặt như thế nào cho đúng quy tắc, không để việc đó vỡ lỡ dẫn tới việc bắt giữ bị cáo.
- Tốt, và sau đấy?
- Tôi quay về nhà Balfour, ở đấy tôi giúp Ted cởi quần áo và mặc bộ pijama vào người. Khi anh ấy muốn uống nữa, tôi không ngăn cản, nghĩ rằng việc đó giúp anh quên việc vừa xảy ra. Rồi tôi về nhà ngủ mang theo những thứ Ted đã lấy ở nạn nhân của mình.
- Và hôm sau?
- Hôm sau tôi dậy muộn và biết là cảnh sát đã rõ sự việc. Không hiểu do đâu, rằng chiếc xe của Ted đã tham gia vào việc gây tai nạn, rằng người ta đã thẩm vấn Ted, và anh ấy bị tố cáo là đã giết người vô ý.
- Rồi ông làm gì?
- Không làm gì cả. Đến lúc này tôi thấy là không thể làm gì được nữa...
Như một nhà đạo diễn truyền hình biết kết thúc chương trình của mình một cách đúng lúc, Farris nhìn đồng hồ treo tường và nói:
- Thưa ngài, tôi thấy là đã quá trưa rồi.
- Phải, nhưng tòa còn một câu hỏi trước khi nghỉ phiên xử, ông Chánh án Caldwell trả lời. Ông Boles, ông đã nói với chúng tôi là ông đã mang những vật mà bị cáo đã lấy nơi túi của nạn nhân, phải không?
- Vâng, thưa ngài.
- Rồi ông làm gì?
- Tôi đã giữ chúng một thời gian.
- Chúng hiện giờ ở đâu?
- Theo tôi biết thì ông Perry Mason đang giữ.
- Sao> Ông chánh án kêu lên một tiếng và đứng nhổm dậy. Ông đã đưa các thứ ấy cho ông Perry Mason à.
- Vâng, thưa ngài.
- Ông Perry Mason có giao các thứ ấy cho phòng chưởng lý khu không? Ông Chánh án Caldwell hỏi Roger Farris.
- Không, thưa ngài.
- Ông giao các vật chứng ấy cho ông Mason vào lúc nào? Ông Chánh án Caldwell hỏi người làm chứng.
- Tôi, tôi không nhớ chính xác ngày, giờ. Tôi đã đưa cho ông ấy khi có sự thay đổi người biện hộ cho Ted Balfour. Trong lần xử thứ nhất, người biện hộ là ông Mortimer Dean Howland.
- Nhưng ông không nói việc này cho ông Howland?
- Không, thưa ngài.
- Cũng không nói cho ai ngoài ông Mason?
- Vâng, thưa ngài.
- Tòa tạm nghỉ buổi xử cho đến 2 giờ chiều. Ngay lập tức, tôi muốn hội ý với đại diện của cả hai bên. Xin nhắc các quan tòa là không được phát biểu quan điểm về vụ này trước khi tòa hỏi đến. Các quan tòa không được bàn bạc vụ này với người thứ ba, cũng không cho phép người ta bạn bạc trước mặt các quan tòa. Buổi xét xử nghỉ và làm việc lại lúc 2 giờ chiều.
Mason và Farris tiến về phía tòa, nhưng ông Chánh án Caldwell yêu cầu các quan tòa ra khỏi phòng hết rồi mới hỏi:
- Ông Mason, có đúng không?
- Tôi nghi ngờ, thưa ngài.
- Tôi muốn hỏi đến những giấy tờ cùng các vật khác mà ông Boles đã đưa cho ông giữ.
- Thật đúng là có một vài giấy tờ người đã đưa cho tôi.
- Do ông Boles?
- Vâng, thưa ngài.
- Và ông ta có nói với ông là ông ấy đã lấy ở bị cáo hay là được bị cáo đưa cho ông ấy?
- Không, thưa ngài.
- Các giấy tờ ấy hiện nay ở đâu?
- Chúng hiện có ở đây thưa ngài.
Mason lấy từ trong cặp ra một phong bì to, được niêm phong, rồi đưa nó cho ông chánh án. Ông này lập tức mở phong bì ra xem xét những giấy tờ trong ấy.
- Ông Mason, cuối cùng ông nói, thật là nghiêm trọng.
- Vâng, thưa ngài.
- Các giấy tờ trong phong bì này là một trong những chứng cứ rất quan trọng đã tìm thấy trong vụ này.
- Chúng cứ của cái gì? Mason hỏi.
- Trong các lời khai, ông chánh án nói với giọng khàn khàn, chứng tỏ câu chuyện của ông Boles đưa ra là đúng.
- Nếu ngài cho phép tôi nhận xét về câu chuyện đó thì tôi thấy nó cũng giống như câu chuyện về một người đã giết một con hoẵng cách xa 300 mét. Người ấy nói rằng con vật từ trên một cây sồi rơi xuống và nếu ai không tin được câu chuyện đó thì người này có thể chứng minh bằng cách trèo lên cây sồi.
- Ông nghi ngờ lời khai của người làm chứng, là Boles?
- Vâng, thưa ngài.
- Nhưng bây giờ ông không thể chối cãi được rằng những giấy tờ ấy có một tầm quan trọng đặc biệt? Xem này, đây là giấy phép lái xe của Jackson Eagan.
- Tôi chưa thấy sự quan trọng có thể có của những giấy tờ ấy trong vụ này.
- Sao? Người ta đã muốn làm cho xác người ấy trở nên không thể nhận ra được và những giấy tờ này chứng minh người ấy là Jackson Eagan.
- Nhưng ông Jackson Eagan đã chết, Mason cãi lại, chết cách đây đã hai năm.
- Do đâu mà ông biết là như vậy? Đây là hợp đồng thuê xe hơi do ông ta ký. Ông cho rằng nó đã mất đi sự quan trọng chăng?
- Không, thưa ngài.
- Ông cho rằng những giấy tờ này là hợp thành của nhiều bằng chứng quan trọng?
- Vâng, thưa ngài.
- Là luật sư, bổn phận của ông là chuyển những cái ấy cho cơ quan chịu trách nhiệm điều tra. Phá hủy hoặc giấu giếm những chứng cứ của công việc quan trọng không chỉ là một sự phạm tội mà còn là sự thiếu trách nhiệm nghiêm trọng về bổn phận luật sư của ông.
Mason cố chịu đựng cái nhìn của ông chánh án.
- Tôi sẽ trả lời về sự kết tội ấy, thưa ngài, khi nó được nêu ra vào một lúc và ở một nơi thích hợp.
Mặt ông Chánh án Caldwell đỏ lên.
- Ông nói khéo léo rằng, tôi sẽ không đề cập đến vấn đề này.
- Thưa ngài, tôi nói rằng tôi sẽ trả lời sự kết tội ấy ở một nơi và vào một thời gian thích hợp.
- Tôi không biết rằng cái đó có phải là sự chống lại tòa hay không, nhưng chắc chắn là ông đã không làm tròn trách nhiệm.
- Đó là quan điểm của ngài. Tôi xin nhắc lại rằng, tôi đã sẵn sàng để thanh minh cho tôi trước những lời kết tội lúc thấy cần phải làm việc đó. Trong thời gian chờ đợi, tôi xin phép được hỏi ngài, khi một vụ án đang tiến hành và khi nhận xét về sự thiếu trách nhiệm trong bổn phận nghề nghiệp của luật sư biện hộ, có thể giữ các quan tòa gặp gỡ với bị cáo không?
- Bổn phận của tòa là không biểu lộ quan điểm của mình về các vấn đề đang cần được chú ý trước khi có sự phán quyết. Ông Chánh án Caldwell thở dài rồi nói. Ông Mason, cá nhân tôi, tôi chú ý đến những cái mà bị cáo không chịu nhận sự hướng dẫn do luật sư của mình. Nhưng còn việc ông đã phạm một lỗi nghiêm trọng là giấu giếm những giấy tờ quan trọng với tòa. Boles đã cố gắng sửa chữa lỗi bằng cách cuối cùng là kể tất cả với phòng chưởng lý khu. Còn ông, rõ ràng là ông đã không làm gì hết.
- Tôi chỉ có việc là cố gắng bảo vệ những quyền lợi của thân chủ tôi và tôi vẫn bảo vệ những quyền lợi đó theo khả năng của mình. Quan điểm về những bổn phận của người luật sư của ông chắc chắn khác với những quan điểm của tôi. Đó là những cái có thể nói vào lúc này.
- Tôi đang nghĩ về vấn đề ấy và tôi có thể sẽ nghiêm khắc kết luận khi tòa họp tiếp.