Chương 18
Perry Mason, Della Street, Marilyn Keith và Paul Drake đang ngồi trong phòng của một khách sạn nhỏ. Ở đây, luật sư thường dùng bữa khi ông có việc ở tòa án.
- Thế nào, Drake hỏi. Ông Perry, ông nghĩ sao về những lời cung khai của Boles.
- Tôi cho rằng đó là một sự việc chứng gian dối nhưng khôn khéo một cách quỷ quái mà tôi đã gặp được trong đời nghề nghiệp của mình.
- Tôi đã nói với ông rằng, hắn là một con người rất khôn khéo và rất có thế lực, Marilyn Keith kêu lên.
- Phải, hắn đã nghiên cứu pháp luật và cũng biết như tôi về những sợi dây của sự chất vấn nhân chứng. Lời nói của hắn nhằm chống lại tôi bằng cách dùng tòa án, nêu ra một câu chuyện có những phụ lục cụ thể với những sự việc có thể sờ mó được.
- Nhưng chẳng phải là chính hắn đã giấu giếm những giấy tờ đó sao?
- Chắc chắn là như vậy rồi phải không? Lỗi, nhưng đã biết thú nhận coi như là đã được tha một nửa, phòng chưởng lý khu nói với hắn là không thể tiếp tục làm như vậy. Cái nghiêm trọng nhất là câu chuyện của hắn khai rất có thể được thừa nhận đến nỗi bản thân tôi gần như tưởng nó là thế.
- Ông có thể làm được điều gì nữa?
- Tôi có một thứ vũ khí, Mason trả lời, nó rất mạnh mẽ. Nhưng dùng nó nhiều khi lại rất nguy hiểm và người ta chưa biết lấy nó ở đâu ra.
- Đó là vũ khí gì? Della Street hỏi.
- Sự thật, Mason trả lời.
Tất cả yên lặng một lát, Paul Drake hỏi:
- Ông có chất vần gã Boles không?
- Có chứ, nhưng cái ấy không có lợi ích gì cho chúng ta cả. Bây giờ người ta có thể lấy cái gì để tin chắc? Tờ giấy phép lái xe của Jackson Eagan chưa chứng minh được điều gì cả. Trên tờ giấy phép đó, dấu ngón tay cái không phải là ngón tay của xác chết.
Mason lấy ra một loạt ảnh mười dấu vân tay.
- Xem này, đây là dấu vân tay của xác chết còn kia là dấu vân tay trong giấy phép lái xe. Anh có thể thấy là chúng không giống nhau.
- Jackson Eagan đã được chôn cất từ lâu, Paul Drake lưu ý ông, nhưng không ai đã biết đích xác về căn cước của ông ta. Xác của ông được đưa từ Yucatan tới Mê hi cô và đã được người vợ góa của ông ta xác nhận.
- Anh hãy kể lại việc đó một cách chi tiết hơn đi, Mason gợi ý.
- Eagan là một nhà văn đã đi tham quan nhiều nơi nhằm tìm những đặc điểm của địa phương. Không một ai biết đích xác vì sao ông ta chết. Bị tắt huyết hoặc một bệnh gì thuộc loại ấy, có thể là như vậy. Xác ông ta được một nhóm các nhà khảo cổ phát hiện và báo chính quyền địa phương rồi được mang về Mérida ở Yacatan, người ta dùng điện tín báo cho vợ ông đến. Bà đáp máy bay tới để nhận diện chồng và chứng kiến việc mổ tử thi. Đám ma được tổ chức ở đây, quan tài chôn người chết có gắn chì.
- Có thể giả định là, Mason suy nghĩ rồi nói, Eagan muốn có được sự tự do hoàn toàn hay được lĩnh hội một vài khoản tiền bảo hiểm nào đấy. Điều này dẫn tới việc người vợ đã khẳng định xác chết đó là chồng của mình.
- Đúng là có sự khác nhau của các dấu vân tay. Drake nhận xét. Nhưng nếu ta so sánh chữ ký thì chúng lại giống nhau.
- Paul, anh đã nhận được bản chụp đơn xin giấy phép lái xe do Guthrie Balfour ký chưa?
- Tôi trông đợi nó từng phút vì tôi hy vọng nội trong sáng nay sẽ nhận được nó. Chắn chắn là nó sẽ tới với chuyến thư thứ hai trong ngày và một trong những người của chúng tôi sẽ mang đến đây.
- Tôi muốn xem nó ngay sau khi anh nhận được.
- Ông có ý định gì đối với phiên tòa chiều nay? Drake hỏi.
- Anh bạn, nếu cứ như cú vừa qua sẽ trói anh với công việc thôi. Tôi đã dự kiến là họ tìm cách để đùn cho tôi những việc rất khó khăn, nhưng tôi không nghĩ rằng cái đó sẽ khiến mình chấp nhận việc làm chứng gian. Paul, Mason nói tiếp, số chiếc tắc xi mà tôi và Boles cùng đi hôm nọ là 647. Tôi muốn anh tìm hộ người lái xe ấy. Tôi nghi ngờ là điều đó có thể giúp ích gì cho tôi được chăng hay cuối cùng chỉ là sự mong muốn.
- Tôi sẽ nói với người của mình làm việc ấy ngay thôi.
- Như vậy thì tôi chỉ còn việc quay lại tòa và nghe khiển trách thôi, Mason nói. Những cái này đã đến với tôi nhiều lần nhưng chúng không làm tôi rối trí.
- Đúng như vậy. Della Street gợi ý. Ông có lợi thế lả biết được một số việc đã xảy ra. Chẳng hạn như việc Guthrie Balfour đã giết Eagan. Ông ta đã thú nhận khi gọi dây nói cho Florence Ingle.
- Vậy tại sao ông lại không sử dụng điều ấy? Marilyn Keith hỏi.
- Không thể được.
- Tại sao vậy?
- Guthrie Balfour đã nói với Florence Ingle rằng cái chết kia là một tai nạn, rằng phát súng được bắn đi trong khi đánh nhau.
- Và ông không thể sử dụng được điều ấy?
- Không thể.
- Tại sao?
- Vì điều ấy chỉ là một sự nghe-nói. Nếu chúng ta có Guthrie Balfour ở đây, chúng ta có thể buộc ông ấy phải đứng ra làm chứng. Chúng ta sẽ gọi Florence Ingle tới để nói ngược lại những điều của người làm chứng trước. Nhưng pháp luật không cho phép nhân chứng chỉ đơn giản nhắc lại những lời người khác đã nói với mình ở máy nói.
- Nhưng họ đã để cho Banner Boles được nhắc lại những cái mà Ted nói với hắn ở máy nói đấy thôi. Marilyn Keith không vừa lòng phản đối.
- Phải, vì Ted là bị cáo. Người ta có thể nói nhiều chuyện về bị cáo đã nói. Nhưng khó khăn cho chúng ta là Guthrie Balfour không phải là bị cáo trong vụ này.
- Người ta có thể gặp ông ấy được không? Marilyn hỏi.
- Tôi đã giao cho Paul công việc này, Mason trả lời. Nhưng cô đừng quên rằng hiện nay ông Guthrie đang ở tại những vùng đất xa xôi, chưa khai thác. Anh có tin gì mới về việc này không Paul?
Người thám tử lắc đầu.
- Guthrie Balfour, anh nói, đã ở Chihuahua một thời gian. Nhưng sau khi đã gọi dây nói và cử vợ đến gặp chúng ta, ông ấy đã đi sâu vào vùng Tarahumare. Theo tôi, ông ấy đã xử sự rất hay, đi theo một đoàn khảo cổ, nhưng việc này cũng có thể khiến người ta hiểu là ông đã trốn tránh. Tôi cho rằng Guthrie Balfour không có ý định quay trở về trước khi vụ án kết thúc. Chắc chắn là ông ấy không hiểu về những biến cố đã xảy ra mà vẫn tiếp tục nghĩ rằng cháu ông ta đơn giản đã bị xử về tội giết người một cách vô ý, mà tội này chỉ có thể bị phạt tiền hoặc bị kết tội nhưng cho hưởng án treo.