Chương 19
Khi phiên tòa nhóm họp lại, Roger Farris nói:
- Tôi không có câu nào đối với nhân chứng nữa, ông có thể chất vấn ông ấy. Ông ta nói thêm với Mason.
- Ông Boles, Mason lên tiếng. Ông có nhớ là ông đã gọi dây nói đến văn phòng của tôi hay không, trong thời gian gần đây thôi?
- Vâng, có. Đúng là như vậy. Boles trả lời với giọng dễ mến.
- Ông đến văn phòng của tôi dể bày tỏ là ông muốn có cuộc thảo luận với tôi.
- Vâng.
- Tôi đã mời ông tới văn phòng, và ông cho rằng ông không muốn chúng ta cùng làm việc ở đấy.
- Đúng như vậy, vâng.
- Chúng ta cùng đi ra phố và cuộc gặp mặt diễn ra trên một chiếc tắc xi?
- Vâng.
- Ông nhớ rõ chuyện ấy chứ?
- Chắc chắn! Tôi không chỉ nhớ rõ mà còn đề phòng bằng cách ghi số xe của chiếc tắc xi đó, để người lái xe có thể đến xác nhận lời khai của tôi trong trường hợp ông chất vấn và có khả năng làm tôi lúng túng hoặc chối cãi việc tôi đã đưa cho ông những tờ giấy nọ.
- Ông đã đưa các thứ ấy cho tôi trong lúc chúng ta đang ở trong tắc xi?
- Vâng, rõ ràng là như vậy.
- Và ông đã kể lại toàn bộ câu chuyện khi đưa các thứ ấy cho tôi?
- Đó cũng là những chuyện mà tôi đã trình bày khi cung khai vào sáng hôm nay.
- Ông không nói với tôi rằng Guthrie Balfour đã thú nhận với ông là ông ta đã bắn và người chết là một người nào đấy trong khách sạn "Nghỉ ngơ tốt" chứ?
Boles nhìn Mason với một vẻ quá đỗi kinh ngạc.
- Ông nghĩ rằng tôi đã nói như vậy?
- Ông không nói chứ?
- Trời! Không! Boles kêu lên. Xin đừng có lố bịch như thế, ông Mason. Tại sao, nhân danh chúa trời, tôi lại có thể nói một chuyện như vậy được. Hãy xem, ông Guthrie Balfour đã đi đến Mê hi cô vào lúc ấy. Tôi đã đưa ông ta tới ga xe lửa.
- Còn máy bay của công ty Balfour thì sao? Người ta có thể dùng máy bay để đuổi kịp xe lửa ở Phoénix chăng?
- Ở Phoénix hay ở Tucsen, phải... nhưng đấy là vào thời gian trước. Một trong những người làm việc của công ty đã mượn máy bay vì có công việc khẩn cấp, rồi để nó ở đây để đi tiếp theo con đường vận chuyển hàng hóa về phía tây. Tôi không nhớ chính xác những chi tiết, nhưng nếu ông cần, tôi có thể xem lại sổ sách của công ty, ông Mason. Tôi chắc chắn là sẽ khẳng định những lời mình nói.
- Tôi cũng không nghi ngờ gì về điều đó, Mason nói giọng khô khan.
Yên lặng chừng một lát, rồi người luật sư lại hỏi:
- Ông có đến khách sạn "Nghỉ ngơi tốt" trong đêm 19, rạng ngày 20, tháng chín không?
Boles lắc đầu.
- Cũng xin đừng nói những chuyện nhảm nhí như vậy! Không một ai biết được chiếc xe hơi bị bỏ trước khách sạn ấy cho đến khi, tôi nghĩ như thế, cảnh sát tìm thấy dấu vết của nó nhờ vào chiếc chìa khóa xe. Nhưng đó là phần việc của những người điều tra mà ông phải hỏi để có những tin tức về điểm này.
- Ông trông thấy Guthrie Balfour lần cuối là vào lúc nào?
- Khi chiếc xe lửa rời khỏi ga Arcade.
- Sau đó ông không gặp ông ta lần nào nữa?
- Không.
- Cả tin tức của ông ta?
- Có. Ông ta đã gọi điện cho tôi.
- Lúc nào vậy?
- Tôi cho rằng đó là ngày Ted Balfour bị xét xử về vụ xe hơi gây tai nạn. Tôi nghĩ như thế nhưng không chắc chắn lắm. Ông Guthrie Balfour đến thành phố để mua sắm và nhận thư từ, khi biết được tin cháu ông bị bắt giữ, ông gọi dây nói cho tôi báo tin là ông ấy sẽ gọi điện thoại cho ông. Và vợ ông ấy, bà Dorla sẽ đáp máy bay về để gặp ông.
Người làm chứng trả lời thật tự nhiên, đến nỗi người ta tưởng hắn là thật thà.
- Ông nhận ra tiếng của Guthrie Balfour chứ?
- Chắc chắn là như vậy.
- Việc chất vấn sẽ được tiếp tục vào lúc khác, Mason tuyên bố. Tôi có thể gọi lại nhân chứng này.
- Chúng tôi ghi nhớ điều ấy, ông Chánh án Caldwell nói. Người làm chứng tiếp theo?
- Bà Florence Ingle, Roger Farris báo tin.
Florence Ingle sau khi đã thề theo thử tục thì nghe tiếng Roger Farris hỏi:
- Bà đã được biết là bà phải khai báo như là nhân chứng của bị cáo, phải không?
- Vâng.
- Bà có trông thấy bị cáo vào đêm 19, tháng chín vừa qua không?
- Có. Người làm chứng trả lời với giọng yếu ớt.
- Anh ta ở trong tình trạng như thế nào?
- Vào lúc nào ạ?
- Vào lúc cuối cùng của đêm hôm ấy.
- Ồ, vào lúc đó, tôi thấy anh ấy đã uống rượu.
- Anh ta có nói với bà là anh ta đang mắc nợ do đánh bạc bị thua không?
- Có... thực ra anh ấy nói vào lúc sớm hơn.
- Lúc ấy có những ai?
- Ồ, có rất nhiều người đang ở trong nhà, nhưng họ không để ý nghe khi chúng tôi nói chuyện.
- Như vậy cuộc nói chuyện ấy chỉ là giữa hai người?
- Vâng, anh ấy hỏi tôi cho anh vay 20.000 đô là để trả món nợ do đánh bạc vì người ta đe dọa là sẽ gởi đến chỗ anh một tên "đòi nợ thuê" nếu anh không trả ngay lập tức.
- Anh ta có giải thích cho bà là anh ta đã hiểu về "người đòi nợ thuê" theo một nghĩa nào không?
- Vâng, đó là một người đi đánh nhau hay đại loại là như thế.
- Và anh ta có nói với bà là anh ta dự định sẽ làm gì nếu người đòi nợ thuê đó tới đánh mình?
- Anh ấy tuyên bố là sẽ không để cho hắn làm như vậy, anh ấy sẽ tự vệ.
- Anh ta có nói là sẽ tự vệ bằng cách nào không?
- Anh ấy nói với tôi là luôn thủ sẵn khẩu súng.
- Bên biện hộ được chất vấn nhân chứng, Farris nói.
- Ngày hôm ấy bà có cuộc nói chuyện với Guthrie Balfour, chú của bị cáo không? Luật sư Mason hỏi.
- Phản đối! Farris nói lớn. Cái đó không liên quan tới vụ đang xét xử, và như vậy không phải là chất vấn nhân chứng.
- Thưa ngài, tôi muốn nhân chứng trả lời câu hỏi vừa nêu, Mason bướng bỉnh, vì tôi muốn nó sẽ hợp thành một tổng thể bao gồm cả những cái sau này.
- Không! Farris phản đối. Chúng ta sẽ đi đến đâu nếu bất cứ ai ngồi trên ghế nhân chứng cũng được nói những chuyện có quan hệ với người thứ ba mà những người này thì lại chưa tuyên thệ.
- Điều đó là đúng, ông Mason, ông Chánh án Caldwell lên tiếng. Tòa muốn tỏ ra là không thiên vị bên nào, nhưng thực ra ông không nên đưa vào việc chất vấn nhân chứng về cuộc nói chuyện mà người ấy đã tiến hành với một người không ở trong vụ tranh chấp. Tòa chỉ cho phép ông đặt những câu hỏi có liên quan đến cuộc nói chuyện mà nhân chứng đã cung khai. Lời phản đối có giá trị.
- Không có những câu hỏi khác, Mason tuyên bố.
- Nhân chứng tiếp theo là bà Guthrie Balfour, Farris nói.
Khi ả Dorla lên ghế của những người làm chứng thì Paul Drake đi đến gần Mason đưa cho ông mảnh giấy và thì thầm.
- Đây là bản chụp đơn xin giấy phép lái xe do Guthrie Balfour làm.
Mason ngẩng đầu tỏ vẻ tán thành, mở tờ giấy ra, nhìn vào đấy một lúc, rồi nhìn lần nữa và gấp tờ giấy lại.
Dorla Balfour đang cố tạo cho các vị quan tòa một ấn tượng mạnh về mình. Vẻ người thanh nhã, đôi mắt to và chăm chú, rõ ràng là ả đang muốn thu hút cảm tình nơi các vị này, cũng như muốn tỏ ra cho mọi người nhận thấy sức sống tự nhiên của mình, ngay cả trong lúc phải tỏ ra nghiêm trang.
Ả tuyên thệ theo thủ tục, rồi ngồi xuống ghế nhân chứng, quay nhìn Farris và các quan tòa trước khi khiêm tốn cụp mắt xuống.
- Lúc này, hình như có một sự đồng cảm trong phòng xử án, và ông Hamilton Burger, trưởng phòng chưởng lý khu lại ngồi vào ghế tham dự phiên tòa. Chỉ nhìn dáng điệu thỏa mãn của ông này cũng đủ đoán ra chiều hướng thất bại của Perry Mason và sự kêu cứu của luật sư.
Dorla chắc chắn là người làm chứng cuối cùng và sau ả thì Perry Mason phải đi đến một quyết định đã được biết trước là kết tội hay không kết tội bị cáo.
Nếu gọi Ted Balfour ra để cung khai và những sự việc liên hệ trùng hợp với những lời khai của Boles thì anh có thể may mắn thuyết phục tòa rằng mình ở trong tình trạng phải tự vệ chính đáng. Nhưng nếu như vậy thì cá nhân Mason có nguy cơ bị khiển trách là đã giấy giếm các giấy tờ mà Boles đã đưa cho ông. Nếu câu chuyện bị cáo kể ra khác với câu chuyện của Boles khai thì không có lấy một phần trăm may mắn là tòa tin được.
Tìm cách để làm nổi bật mình trước cấp trên, Farris hỏi nhân chứng:
- Bà Balfour, bà hẳn nhớ buổi tối 19, tháng 9 vừa qua chứ?
- Ồ! Có, rất nhớ.
- Tối hôm ấy bà có nói chuyện với bị cáo không?
- Thưa có.
- Ở đâu?
- Trong bữa tiệc do bà Florence Ingle tổ chức vì danh dự của chồng tôi.
- Đó là một bữa tiệc tiễn biệt hay cái gì tương tự như thế?
- Vâng, và chồng tôi lân xe lửa đi ngay trong ngày hôm ấy.
- Và bà cũng đi theo ông nhà?
- Vâng, thoạt tiên tôi phải đi theo ông ấy đến ga Pasadena, nhưng vào phút cuối ông ấy lại yêu cầu tôi cùng đi với ông trong chuyến này.
- Tốt, điều này không quan trọng lắm, Farris nói, tôi muốn biết là ở đâu và vào lúc nào có cuộc nói chuyện kia và có những ai tham gia?
- Cuộc nói chuyện giữa tôi và bị cáo?
- Phải.
- Có những người khác trong phòng, nhưng chúng tôi nói chuyện ở một góc, cách xa mọi người.
- Và anh ta đã nói với bà những gì?
- Anh ấy nói với tôi là hiện mình bị mắc nợ do đánh bạc bị thua và phải trả gấp món nợ ấy vì sẽ gặp một sự nguy hiểm nếu anh không trả. Anh đã nhận được những lời đe dọa về vấn đề này.
- Anh ta có hỏi vay bà số tiền ấy không?
- Đúng vậy, anh ấy đã yêu cầu tôi, trong khi ra tàu, có thể giúp anh ấy bằng cách hỏi chồng tôi để Guthrie cho anh ta vay 20.000 đô la mà anh ta rất cần.
- Ông có thể tiến hành chất vấn, Farris cúi đầu nhẹ nhàng về phía Mason và nói.
- Và bà có giúp anh ấy hỏi với chồng bà không? Mason hỏi.
- Sau này thì có.
- Sau này là vào lúc nào?
- Thế này ạ, tôi phải rời tàu ở Pasadena, nhưng đến phút cuối thì Guthrie đã yêu cầu tôi cũng đi theo. Anh ấy là người giàu tình cảm và muốn tôi luôn ở bên cạnh.
- Và bà đã làm y lời?
- Phản đối. Cái đó không ở trong khuôn khổ của sự chất vấn nhân chứng vì nó không liên quan đến cuộc nói chuyện mà nhân chứng đang cung khai. Hơn nữa, tất cả mọi việc suy đoán về cuộc nói chuyện của nhân chứng với chồng mình chỉ là sự nghe-nói.
- Phản đối có giá trị, ông Chánh án Caldwell tuyên bố.
- Bà có xuống tàu khi tới Pasadena không? Mason hỏi.
- Phản đối. Cái đó cũng không ở trong khuôn khổ của sự chất vấn.
- Bây giờ tôi cho phép đặt câu hỏi đó vì tôi muốn tạo mọi sự dễ dàng cho bên biện hộ để tiến hành sự chất vấn một cách tỉ mỉ. Cái mà nhân chứng đã nói với chồng mình là một chuyện, nhưng những hành động đều có thể đề cập trong khi chất vấn.
Ông chánh án giải thích và tiếp:
- Nhân chứng hãy trả lời câu hỏi. Bà có xuống tàu khi đến Pasadena không?
- Chắc chắn là không. Dorla trả lời.
- Đêm hôm ấy bà có tới khách sạn "Nghỉ ngơi tốt" không?
- Ồ! Thưa ngài, Roger Farris phản đối. Điều này chứng tỏ rõ ràng là bên biện hộ chỉ muốn làm rồi loạn sự kiện bằng cách đặt ra những câu hỏi không liên quan gì đến những lời khai của người làm chứng.
- Nhân chứng đã tuyên bố là cùng đi với chồng, ông Chánh án Caldwell nhận xét, và vì muốn cho bên biện hộ một phạm vi tối đa, tôi cho phép nhân chứng trả lời câu hỏi đó. Đêm hôm ấy, bà có đến khách sạn "Nghỉ ngơi tốt" không?
- Chắc chắn là không. Dorla tỏ ra phật ý. Và ông không có quyền đặt ra cho tôi câu hỏi như thế, ông Mason, vì ông biết rõ là tôi đã không làm những việc tương tự.
- Bà có nhớ rằng chồng bà đã gọi dây nói cho tôi ở Chihuahua?
- Có.
- Bà ở cạnh ông ta trong lúc ấy chứ?
- Vâng.
- Đó là lúc bà đã tới Chihuahua?
- Vâng.
- Đó là lúc tòa đang xét xử và bị cáo bị kết tội là giết người vô ý.
- Ngày hôm sau của phiên tòa, hoặc sớm hơn... Không, cùng ngày ấy, nhưng sau khi tòa đã kết luận.
- Bà từ Chihhuahua về bằng máy bay?
- Có nghĩa là tôi đã đi máy bay từ Chihuahua đến El Paso và từ đấy tôi đáp máy bay về đây.
- Bà đến gặp tôi vào sáng ngày hôm sau?
- Vâng.
- Và bà đi cùng với chồng bà khi ông ta gọi điện thoại cho tôi?
- Ồ! Thưa ngài, việc đó lại bắt đầu, Farris bất bình. Bao giờ cũng vậy, khi người ta tỏ vẻ dễ dãi cho bên bào chữa! Tôi không biết rõ là đối phương của tôi muốn chứng minh cái gì. Tôi chỉ biết là họ đã vượt quá những giới hạn của sự chất vấn, và hậu quả là tôi phản đối câu hỏi này.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, ông Chánh án Caldwell nói. Đúng là câu hỏi đã đi hơi xa, nhưng tôi cho phép được nêu ra vì nó có thể chứng tỏ là nhân chứng vô tư không đứng về phe nào. Bà có thể trả lời, bà Balfour, bà có ở với chồng bà khi ông nhà gọi điện thoại cho ông Mason không?
- Có, thưa ngài, tôi có ở với chồng tôi vào lúc ấy.
- Và, Mason tiếp, và cũng ở với ông ta khi ông ấy gọi điện cho ông Banner Boles vào lúc sau đấy?
- Tôi không phản đối câu hỏi này, Mason tuyên bố, miễn nó không phải là điểm xuất phát cho một loạt câu hỏi khác không có quan hệ gì với sự chất vấn nhân chứng.
- Đó cũng là lập trường của tòa, ông Chánh án Caldwell xác nhận. Bà Balfour, bà hãy trả lời câu hỏi. Bà có ở cùng chồng bà khi ông ấy gọi điện thoại cho ông Banner không?
- Có, thưa ngài.
- Như vậy, Mason đứng lên và nói. Bà Balfour, bà có thể làm ơn quay về phía các quan tòa và giải thích cho các vị đó rõ, làm thế nào mà bà lại có thể đi trên xe lửa tới El Paso cùng với một xác chết và cùng với một xác chết gọi dây nói cho ông Banner Boles?
- Ông muốn nói chuyện quỷ quái gì vậy? Nhân chứng lắp bắp nói trước cả ông Roger Farris đang rất đổi kinh hoàng và chưa kịp có thời gian để nói lên lời phản đối.
- Đơn giản là thế này, Mason trả lời bằng mở tờ giấy đang cầm ở trên tay. Dấu vân tay của ngón cái bên tay phải của chồng bà, thể hiện ở lá đơn xin phép cấp bằng lái xe, giống hệt dấu vân tay của ngón cái bên phải của người bị giết bằng một viên đạn vào đầu, của người được xem là nạn nhân vụ xe cán. Chi tiết ấy chứng tỏ nạn nhân là chồng bà. Bà có thể giải thích cho chúng tôi, làm thế nào mà bà lại cùng đi với người chết trong suốt chuyến đi?
- Không thể như vậy được, Dorla Balfour kêu lên một cách kiên quyết. Tôi đã ở với chồng tôi, tôi...
- Cho tôi xem dấu vân tay ấy, ông Chánh án Caldwell nói bằng một giọng kiêu hãnh.
Mason đưa cho ông chánh án bản sao.
- Xin đưa cho tôi tang chứng có dấu vân tay của nạn nhân, ông chánh án nói rồi so sánh hai dấu vân tay một lúc lâu.
- Bên luận tội có muốn xem xét hai dấu vân tay này không? Cuối cùng thì ông hỏi.
- Không, thưa ngài, ông trưởng phòng chưởng lý khu là Hamilton Burger mỉm cười nói xen ngang. Chúng tôi rất quen thuộc với những trò lắt léo của ông Mason, mong muốn chúng tôi có ấn tượng với chúng.
- Tôi cho rằng bây giờ các ông sẽ có ấn tượng với hai cái này, ông chánh án bắt bẻ, vì hai dấu tay ấy đều tuyệt đối giống nhau.
- Như vậy những tang chứng ấy có thể là gian lận, Hamilton Burger khẳng định.
- Nếu tòa thấy cần, Mason nói, tôi có thể làm ông thấy rõ đôi điều. Trong tay tôi hiện nay có bản chụp một trang trong cuốn sổ của khách sạn "Nghỉ ngơi tốt". Rõ ràng là chữ ký của Jackson Eagan ở đây giống với chữ ký trong giấy phép lái xe đã cấp cho Jackson Eagan. Tuy nhiên, tôi muốn một chuyên gia xem xét về chữ viết để so sánh chữ ký ấy với chữ viết của Banner Boles. Tôi cho rằng, thưa ngài, tôi bắt đầu hiểu cái gì đã xảy ra vào đêm 19, tháng chín vừa qua.
- Khoan! Khoan! Hamlton Burger kêu lên. Tôi phản đối lời tuyên bố vừa rồi của bên bào chữa. Tôi phản đối việc tòa đã để cho ông Mason nói như vậy trước mặt các quan tòa. Tôi yêu cầu tòa nhắc lại các quan tòa không nên tin vào những điều ấy.
Ông Chánh án Caldwell quay về phía các quan tòa, tỏ ra ngạc nhiên.
- Tòa không để mình bị ảnh hưởng một trong các nhận xét nào được bên này hoặc bên kia đưa ra. Phiên tòa sẽ tạm nghỉ trong một tiếng đồng hồ để tòa án có thể xem xét một số vấn đề. Tôi muốn một chuyên gia nghiên cứu về dấu vân tay ngón tay cái bên phải của Guthrie Balfour và dấu vân tay ngón tay cái bên phải của nạn nhân trong vụ này. Phiên tòa nghỉ và họp lại sau một tiếng đồng hồ.
Ông chánh án chấm dứt lời tuyên bố bằng cách gõ một nhát búa và nói thêm:
- Các luật sư của hai bên theo tôi.