Chương VII LẬT NGƯỢC TÌNH THẾ
Đoàn thành tra công nhân do thư ký công đoàn của hãng Tourism Nguyễn Hữu Bài làm trưởng ban và bốn cán bộ công nhân viên của khách sạn Hà Thành làm uỷ viên làm việc cật lực trong một tuần lễ.
Trước hôm ký quyết định thành lập đoàn thanh tra Bùi Sùng nói với Bài:
Cái cô Nguyệt làm rách việc quá. Chuyện trong nhà, bảo dẹp mà cô ta cứ làm toáng lên. Ông xuống thanh tra cho nó xong đi. Nhân thể ông nắm tình hình Hà Thành, giúp nó chấn chỉnh tổ chức. Đợt tới, cho ông Phạm Lẫm nghỉ hưu thì ông làm chủ nhiệm chứ còn ai vào đó… Riêng cô Nguyệt, sau đợt này tôi sẽ rút về hãng. Cô Kim Thanh dù sao vẫn là người cộng sự với ông lâu dài…
Chỉ đạo và hứa hẹn đến như thế thì làm sao Bài không thực hiện theo ý đồ của Bùi Sùng. Bốn thành viên công nhân trong đoàn thanh tra đều do Bích San và Kim Thanh giới thiệu, được Bùi Sùng phê chuẩn. Thế trận đã được bày sẵn. Cán bộ công nhân tha hồ mà làm chủ.
Buổi công bố kết quả thanh tra được tổ chức tại hội trường lớn của khách sạn Hà Thành. Cán bộ, nhân viên, trừ những người trực còn tất cả đều có mặt. Đại biểu gồm có Tổng cục, công ty, hãng, cấp uỷ đảng, công đoàn, thanh niên, phụ nữ… tổng cộng tới hơn hai trăm người. Trước ngày họp, Kim Thanh khéo léo cho loan đi cái tin: mỗi đại biểu sẽ được lĩnh một phong bì mười nghìn ăn trưa. Vì thế hầu như chẳng ai muốn vắng mặt.
Hội trường chật kín các hàng ghế. Phía khán dài nổi bật dòng chữ xốp trên nền nhung đỏ: “Hội nghị thanh tra công nhân khách sạn Hà Thành”. Phía dưới là dãy ghế của đoàn chủ tịch gồm các thành viên của Ban thanh tra. Nguyễn Hữu Bài, mặt dài thượt, mắt ti hí ngồi giữa. Người ngồi đầu bàn bên trái là tổ trưởng lái xe, râu quai nón, mắt hùm hụp, da mặt lúc nào cũng đỏ tái bủng beo vì uống quá nhiều bia rượu. Rồi tổ trưởng tổ bảo vệ với bộ mặt lầm lì, nhân viên tổ kế toán với bí danh là “Mai õng ẹo” và người cuối cùng là Hằng béo, tổ phó tổ nấu bếp.
Người mới bắt đầu có thiên kiến với Nguyệt trong thời gian gần đây là ông Phạm Lẫm, khi nhìn thấy những gương mặt của chủ tịch đoàn, cũng phải cúi mặt xuống, khẽ thở dài. Tổ trưởng lái xe và trưởng ban bảo vệ lâu nay ăn chia với Kim Thanh thế nào, ông biết cả. Mai õng ẹo là người chi thu của Kim Thanh. Còn Hằng béo thì đúng là loại người “mười lăm cũng ừ mười tư cũng gật”.
Khi Nguyệt đến thì hội nghị chuẩn bị làm việc. Chị được Bùi Sùng bắt tay trước tiên, rồi đến phó Tổng cục trưởng, giám đốc Công ty. Những cái bắt tay thật chặt. Những nụ cười đầy khích lệ. “Cô hăng hái lắm. Đổi mới là phải mạnh dạn xoá bỏ cái cũ. Cô khởi xướng hội nghị thanh tra này là hay lắm”. Dường như ai cũng muốn nói với Nguyệt thế.
Nguyệt ngồi ở hàng ghế trên cùng, như vô tình đặt chiếc túi vải lên mặt bàn. Trong đó là một chiếc máy ghi âm loại nhỏ của Nhật mà Tuấn vừa đi mượn về hôm qua. “Đây là phương tiện của em mà chắc chắn em phải sử dụng đến nó lâu dài, - anh bảo Nguyệt. Hãy coi cuộc chiến đấu của em bây giờ mới bắt đầu. Rất tiếc là hôm lập biên bản về vụ thuốc lá của cô Mỹ Lệ, em không có một cuộn băng để thu lại. Cả những lần nói chuyện với ông Phạm Lẫm và bà Bích San nữa. Thật tiếc. Nhưng đành vậy. Kinh nghiệm làm báo cho anh thấy rằng, bản chất của những kẻ tham lam, biển lận, lợi dụng quyền chức để vơ vét của nhà nước… là những kẻ rất nham hiểm. Chúng sẵn sàng gắp lửa bỏ tay người, sẵn sàng đổi trắng thay đen và giở trò vu cáo hãm hại người trung thực. Cơ chế này đẻ ra đầy rẫy những kẻ như vậy. Chúng cố luồn lách vào tận các cơ quan có trách nhiệm của trung ương, thâu tóm mọi quyền lực và gây bè cánh để bảo vệ lẫn nhau. Tiếc rằng pháp luật vẫn chỉ là những văn bản bằng giấy và luôn bị những kẻ thừa hành bóp méo đi, hoặc không muốn thừa hành gì cả. Vụ này, em muốn làm cho ngành du lịch trở thành một ngành như em mơ ước, nhưng trước mắt em đã đụng chạm đến quyền lợi của một nhóm người. Anh hoàn toàn không hy vọng gì ở Bùi Sùng, bởi một lẽ đơn giản là: giữa ngành du lịch, giữa chủ nghĩa xã hội mà hắn đang phụng sự với cô nhân tình mũm mĩm và những món lợi của chúng, nhất định hắn sẽ chọn cái thứ hai. Vì thế, em đừng ngây thơ. Phải trang bị cho mình những phương tiện để tự bảo vệ và tiến công lại. Đừng quá hy vọng ở thắng lợi, nhưng quyết không thể để cho chân lý bị bôi nhọ, sự thật bị bóp méo”. Dường như Tuấn đã lường trước được những sự việc sẽ xảy ra. Anh có thể như không muốn dùng đến phương tiện báo chí của mình để can thiệp vào những công việc của vợ, nhưng anh vẫn ngấm ngầm chuẩn bị một phương án nào đó trong trường hợp Nguyệt bị dồn vào một tình thế xấu.
Bốn chiếc loa thùng gắn ở bốn góc hội trường bỗng réo lên u u. Rồi tiếng Nguyễn Hữu Bài gõ vào micrô còng cọc:
- Kính thưa các vị đại biểu, thưa các đồng chí, chúng ta bắt đầu làm việc.
Nguyệt thò tay vào trong túi xách, ấn nút chiếc máy ghi âm. Toàn bộ bản báo cáo dài mười lăm trang đánh máy của Ban thanh tra công nhân, cùng những âm thanh hỗn tạp trong hội trường được thu gọn vào trong cuộn băng từ.
Những kết luận của Ban thanh tra về mười điểm kiến nghị của chị khiến chị vô cùng sửng sốt. Tất cả những số liệu, những hoá đơn chứng từ đều bị bóp méo, khác xa với sự thật. Ngay cả biên bản mà Nguyệt đã bắt Mỹ Lệ phải lập ngay tại quầy bar về vụ bán hai nghìn cây thuốc ba số cho bọn con buôn để ăn chênh lệch giá cũng bị trắng trợn chữa chỉ còn có hai trăm cây thuốc. Tiếc rằng tờ biên bản gốc mà Nguyệt giữ ngay từ hôm đầu tiên Ban thanh tra hỏi đến, Nguyện đã nộp ngay cho họ.
- Chúng tôi, Ban thanh tra công nhân do toàn thể cán bộ công nhân viên trong khách sạn tín nhiệm bầu lên, đã làm việc hoàn toàn khách quan và trung thực, - Nguyễn Hữu Bài giơ lên một tập những hoá đơn chứng từ, dứ dứ trước mặt như sẵn sàng ném tất cả sự thật vào mặt những ai có ý nghi ngờ sự công minh của mình. - Đây là toàn bộ hồ sơ gốc về mười điểm kiến nghị của chị Hoàng Dạ Nguyệt. Mười điểm chị Nguyện đưa ra thì tám điểm là có hiện tượng làm sai nguyên tắc kinh tế. Nhưng sự thật, những sai sót này không có gì lớn. Vài chục bao thuốc lá, dăm lạng len, vài ba cái phích… toàn là những điều vụn vặt mà đáng lẽ chúng ta có thể nói với nhau bằng tình đồng chí, chứ không cần phải thành lập một ban thanh tra cồng kềnh đến mức này… đồng chí phó chủ nhiệm Kim Thanh có khuyết điểm không? Có. Vi phạm nguyên tắc tài chính dù là một đồng, một chinh cũng là khuyết điểm. Đảng không bao che, không dung túng cho những ai làm ăn theo kiểu luôm thuộm, sai nguyên tắc này. Công cuộc đồi mới mà chúng ta đang tiến hành theo nghị quyết của Đảng soi sáng, buộc chúng ta phải đấu tranh với lối làm ăn cũ kỹ đó. Về điểm này, đồng chí Hoàng Dạ Nguyệt rất đáng được biểu dương về mặt tinh thần… Nhưng vấn đề là chúng ta phải tính đến hiệu quả của việc đấu tranh. Các đồng chí thấy đó. Việc vi phạm nguyên tắc tài chính mà đồng chí Nguyệt đưa ra trong mười điểm kiến nghị quả là không có gì lớn. Có sai không? Tôi đã nói rồi, có sai. Nhưng có tham ô, móc ngoặc không? Không có. Tìm hiểu động cơ của đồng chí Kim Thanh, chúng tôi đi đến kết luận: đồng chí Kim Thanh làm việc vì tập thể, hoàn toàn vì lợi ích tập thể. Có lẽ đồng chí Kim Thanh quá sốt sắng, quá nghĩ nhiều đến đời sống khó khăn của anh chị em trong khách sạn, muốn mỗi tháng anh chị em có thêm vài nghìn đồng thu nhập thêm, nên đôi lúc đã phạm sai sót nhỏ trong nguyên tắc kinh tế… Chúng tôi kết luận là sai sót nhỏ, vâng, rất nhỏ, mà bất cứ người nào làm kinh tế cũng không thể nào tránh khỏi. Vì như cái vụ đồng chí Nguyệt lập biên bản tổ bar bán thuốc lá ba số. Đây, biên bản mà chị Nguyệt nộp cho Ban thanh tra chúng tôi đây. Chỉ có hai trăm cây thuốc ba số, chứ có nhiều nhặn gì…
Nguyễn Hữu Bài lấy từ trong tập hồ sơ một tờ giấy huơ lên trước mặt như rao bán một sự thật. Nguyệt muốn nhảy chồm tới trước mặt Bài, giằng lấy tờ giấy mà khạc nhổ vào cái mặt dài thuỗn đang vô cùng hể hả kia: “Đồ đểu giả. Thanh tra gì cái lũ các anh. Hai nghìn cây thuốc chữa thành hai trăm. Chứng cứ rành rành mà các anh còn lật lọng đến thế, huống chi cả một đống hoá đơn chứng từ kia? Tôi biết tỏng cái kiểu thanh tra của các anh rồi. Các anh đổi đen thành trắng, biến có thành không như một lũ phù thuỷ. Các người chỉ là một lũ đê tiện. Các người nhân danh Đảng nhân danh quần chúng để phá hoại cả một khách sạn, phá hoại cả ngành du lịch”.
Giá nói ra được điều ấy, hoặc giả Nguyệt có thể khóc nấc lên. Nhưng nghiệt ngã thay, chị như bị chôn sống giữa hội trường, giữa những tràng vỗ tay như pháo ran, khi bản báo cáo của Nguyễn Hữu Bài vừa dứt. Toàn thân Nguyệt run lên, nóng rần rật như người bị trúng gió, cái thứ gió độc phun ta từ miệng quỷ.
- Kết luận của Ban thanh tra thế là rõ, - Bùi Sùng từ hàng ghế đầu đứng dậy, miệng cười rất tươi. - Tôi đề nghị phát huy dân chủ hơn nữa. Ai có ý kiến gì xin mời lên phát biểu.
Lập tức ba bốn cánh tay giơ lên. Không cần chỉ định, một người dáng cao lớn, tóc xoăn, đẹp như một vận động viên điền kinh bước lên bục. Đó là Lực, nhân viên bảo vệ, người nổi tiếng khách sạn về chuyện đào hoa.
- Thưa các đồng chí. - Lực cúi lom khom trước bục, miệng chõ sát vào micrô giọng cố làm ra vẻ hùng hồn, khiến bốn chiếc loa thùng cứ rung lên bần bật. - Bản báo cáo mà Ban thanh tra công nhân vừa công bố cho chúng ta thấy điều gì? Đồng chí Kim Thanh có khuyết điểm. Nhưng là khuyết điểm về lề lối làm việc, vì quá chăm lo đến sự cải thiện đời sống của cán bộ công nhân viên trong khách sạn, chứ hoàn toàn không vì một động cơ cá nhân nào. Chúng tôi, những thanh niên trẻ, những người khát khao đổi mới và luôn hành động vì công cuộc đổi mới, nhìn nhận những việc làm của đồng chí phó chủ nhiệm Kim Thanh như những dấu hiệu tích cực của một cách làm ăn năng động, đúng hướng. Hơn một năm qua, đồng chí Kim Thanh đã góp phần rất lớn đưa khách sạn Hà Thành của chúng ta tiến những bước nhảy vọt. Vậy mà, chân lý ở đâu, sự công bằng ở đâu? Tại sao một người suốt ngày lo cho quyền lợi tập thể thì bị vu khống, bị khép tội làm trái nguyên tắc tài chính kinh tế, tội lập quỹ đen, quỹ đỏ. Các đồng chí hãy trả lời tôi đi. Ai là người đổi mới? Ai là kẻ phá hoại đổi mới? Vậy chị Hoàng Dạ Nguyệt đưa ra mười điểm kiến nghị, đối lập Ban thanh tra công nhân nhằm mục đích gì?
Vài tiếng vỗ tay nổi lên ở một góc hội trường. Bùi Sùng đứng hẳn lên đưa mắt nhìn lướt các hàng ghế. Lập tức những tiếng vỗ tay khác cũng hoà theo.
- Hoan hô. Đồng chí Trọng Lực cứ nói nữa đi.
Trọng Lực rút từ túi áo ra một tờ giấy, vuốt cho thẳng các mép rồi hắng giọng:
- Thay mặt một số đoàn viên thanh niên và những người hăng hái chống tiêu cực, tôi xin đọc bản kiến nghị gửi tới các cấp uỷ Đảng và lãnh đạo các cấp trong ngành du lịch. Sau đây là toàn văn bản kiến nghị đó.
CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập Tự do- Hạnh phúc
======
BẢN KIẾN NGHỊ
Chúng tôi, những người ủng hộ công cuộc đổi mới, những cán bộ trẻ của khách sạn Hà Thành, vô cùng bất bình và phẫn nộ trước việc làm của chị Hoàng Dạ Nguyệt về việc bới móc, vu khống đồng chí Kim Thanh, phó chủ nhiệm khách sạn Hà Thành, một đảng viên chân chính, một người hết lòng chăm lo đến sự đi lên của khách sạn, đến đời sống của gần hai trăm cán bộ, nhân viên trong cơ quan. Việc làm của chị Nguyệt không thể chỉ là xây dựng, mà đó chỉ là hành động gây chia rẽ trong nội bộ lãnh đạo, bôi nhọ danh dự cả một tập thể, hoàn toàn rất xa lạ đối với đường lối tổ chức của Đảng ta. động cơ, ý đồ của chị Nguyệt là gì? Bằng những kết luận hùng hồn của Ban thanh tra công nhân vừa công bố, cho thấy chị Nguyệt đã lộ rõ ý đồ cá nhân một cách tinh vi và trắng trợn. Mới về khách sạn chưa đầy ba tháng, nhưng chị Nguyệt đã luôn luôn nhòm ngó tới chiếc ghế lãnh đạo. Thấy đồng chí Kim Thanh là người có năng lực quản lý kinh doanh, chị Nguyệt đã không chịu nổi, nên cố tình bày đặt ra những bằng chứng giả để làm mất uy tín của đồng chí Kim Thanh. Tinh vi hơn nữa, chị Nguyệt đã nấp dưới ngọn cờ đổi mới của Đảng để công kích, phá hoại những thành quả của ngành du lịch, tỏ ra coi thường sự góp ý chân thành của các đồng chí lãnh đạo hãng, lãnh đạo chi bộ cơ quan.
Không. Xin hãy cảnh giác! Bài học đau lòng của một số nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu còn đó. Chủ nghĩa tư bản càng gần tới ngày giẫy chết, càng cực kỳ thâm độc và nham hiểm. Chúng đang ráo riết chống phá chủ nghĩa xã hội dưới mọi hình thức: Tình báo chính trị, tình báo kinh tế, khuấy lên chủ nghĩa đa nguyên, chủ nghĩa dân tộc, khích động đổi mới theo lối tả v.v…
Trường hợp chị Hoàng Dạ Nguyệt, chúng tôi đề nghị các cấp có liên quan phải thận trọng trong cách đánh giá, nhìn nhận. Riêng chúng tôi, trước những việc làm và tư cách của chị Hoàng Dạ Nguyệt thời gian ở khách sạn Hà Thành cũng như thời gian làm việc ở các khách sạn khác trong ngành du lịch, đề nghị Ban thanh tra công nhân tiếp tục thanh tra để kết luận rõ động cơ ý đồ đấu tranh của chị Hoàng Dạ Nguyệt. Cụ thể đề nghị xoay quanh một số điểm sau đây:
1. Bằng con đường nào mà chị Hoàng Dạ Nguyệt lại vào được ngành du lịch, khi mà gia đình là thành phần tư sản đang cải tạo và có hai người chị gái di tản sang Pháp?
2. Chị Nguyệt luôn là nguyên nhân của sự mất đoàn kết ở mọi nơi, tại sao hãng lại đưa về khách sạn Hà Thành?
3. Cần xem lại những mối quan hệ của chị Nguyệt đối với các khách nước ngoài. Có gì ẩn giấu trong mối quan hệ ấy?
Chúng tôi hi vọng và chờ đợi sự sáng suốt và công tâm của Ban thanh tra công nhân. Nếu các hoạt động thanh tra về chị Hoàng Dạ Nguyệt được tiến hành, chúng tôi xin cung cấp nhiều tư liệu giá trị và bổ ích.
Những người kiến nghị ký tên dưới đây
Trọng Lực đọc một loạt tên những người ký vào bản kiến nghị, rồi trịnh trọng đi lại giao cho Nguyễn Hữu Bài.
Phòng họp lặng đi. Hầu hết số người có mặt đều không thể ngờ tình thế cuộc thanh tra lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy. Đám các cô gái trẻ trong tổ phục vụ bàn, tổ phục vụ buồng và tổ nấu bếp cùng ngơ ngác nhìn nhau. “Sao lại thế này nhỉ? Đổi trắng thành đen à? Khổ thân chị Nguyệt. Giây với hủi làm gì.” Nhiều cô lấy khăn tay sụt sịt chấm mắt. Riêng Thuý và mấy cô bạn phòng lễ tân thì khóc thực sự. Hai ba cô gái đun đẩy Thuý ra khỏi hàng, bắt phải lên diễn đàn, nhưng Thuý cứ đổ gục xuống.
Ở hàng ghế trên, ông Phạm Lẫm ngồi co ro chống tay lên trán. Sắp nghỉ hưu rồi mà ông lại phải chứng kiến một tình thế bắt buộc lương tâm ông phải day dứt. Thế này thì quá đáng lắm. Ban thanh tra chỉ là một thứ công cụ xoá tội cho kẻ làm liều. Chính ông đã đọc tờ biên bản bán hai nghìn cây thuốc ba số, sao bây giờ chỉ còn hai trăm? Cả mười bảy ngàn đô la và sáu triệu đồng Việt Nam quỹ đen mà cô Nguyệt phát hiện ra sao không thấy ban thanh tra nhắc đến? Số tiền đó bây giờ ở đâu? Chia chác, bồi dưỡng mấy đợt vừa rồi cũng không thể hết số tiền lớn như vậy. Hay người ta đã nhập vào quỹ của hãng trong thời gian ông được hãng cho đi an dưỡng hai tuần vừa qua? Những câu hỏi làm đầu ông Lẫm nhức buốt. Con người thật thà nhân ái ở trong ông dường như đang cựa quậy, phản kháng với anh công chức nhu nhược thường ngày. Đột ngột, ông Lẫm xoài người qua mặt bà Bích San:
- Anh Sùng ạ…
- Cái gì? Anh nghĩ thế nào về bản kiến nghị của anh Lực vừa rồi? - Dường như đọc được những ý nghĩ trong đầu ông Lẫm, Sùng lập tức phản kích ngay. - Anh thấy chưa, quần chúng thật sáng suốt. Phải phát huy dân chủ hơn nữa. Một quần chúng như thế này, lẽ ra cả anh và chị San phải biết phát động để đẩy nhanh nhịp độ đổi mới.
Ông Lãm bị dồn, quên phắt những điều mình vừa nghĩ. Ông ngồi xẹp xuống, tựa hồ vừa bị một sức nặng đè ép.
- Tình hình rắc rối quá, - Bùi Sùng lại đột ngột đứng lên, nói chõ xuống hội nghị. - Có nên đặt ra vấn đề thanh tra ngược rắc rối thế không?
- Đề nghị phải tiến hành thanh tra ngược.
- Ban thanh tra đã xem xét đơn của chị Nguyệt thì cũng phải xét cả đơn của chúng tôi…
Vài ý kiến nhao nhao lên.
- Đó, quần chúng đòi hỏi Ban thanh tra chúng ta phải trả lời. - Bùi Sùng lại nói chõ lên phía chủ tịch đoàn. - Tôi đề nghị đồng chí Hoàng Dạ Nguyệt lên phát biểu.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn về phía Nguyệt. Những cặp mắt hả hê. Những cặp mắt bùi ngùi thương cảm. Nhưng Nguyệt dường như đã hoá đá, đã vô cảm lâu rồi. Nguyệt như người đã chết ngay từ khi Trọng Lực đọc những lời kết tội chị. Con người đôi khi khốn nạn tới mức, vì một sự hàm ơn, vì một chút quà vặt, một khoản tiền bằng một tháng lương còm mà người ta có thể bán cả lương tâm cho quỷ. Cái động cơ đẩy Lực lên diễn đàn kia đơn giản vô cùng. Anh ta vừa được Kim Thanh lên công an quận đánh tháo cho về trường hợp công an bắt quả tang lợi dụng phiên trực đêm để dẫn gái vào cho khách nước ngoài. Anh ta lại vừa được Kim Thanh thưởng đặc cách một trăm ngàn đồng về công tác bảo vệ đêm an toàn. Và tất cả các vị nữa, thưa các vị nhân danh quần chúng ngồi đây. Mỗi tháng các vị lĩnh bao nhiêu lương? Bình quân năm mươi ngàn có phải không? Nhưng quà tặng, tiền bồi dưỡng và tiền thưởng thì các vị lĩnh gấp chục lần số đó. Ai chi tiền cho các vị? Bà Kim Thanh chứ không phải tôi. Vậy thì các vị ủng hộ chân lý hay ủng hộ người phát tiền cho các vị? Rõ cả rồi. Một triết gia nào đó đã nói, quần chúng là một lũ kiến, chúng chỉ hành động vì một hạt đường, một giọt mỡ phía trước. Những kẻ lợi dụng quyền lực bao giờ cũng lợi dụng sự khốn cùng và bản tính tham lam của con người để lấn át phần lương tri, lương thiện vốn làm nên dân trí của mọi thời.
Đôi mắt Nguyệt rực lên, và đẹp đến kiêu sa, lướt quanh hội trường. Chị không nhìn ai cả, không mảy may biểu lộ một sự thù hận hay nỗi khinh bỉ. Một đôi mắt vô cảm, dửng dưng với hết thảy, vượt lên hết thảy.
- Kìa đồng chi Nguyệt. Mời đồng chí lên phát biểu. - Bùi Sùng đưa cả hai bàn tay lên.
Nguyệt đứng dậy. Chị quên cả động tác tắt chiếc nút bấm của máy ghi âm trong túi xách.
- Xin lỗi. Hôm nay ở đây, tôi không có ai là đồng chí cả. - Nguyệt nói và bình thản đi ra.
*
- Em không thể chịu được sự thách thức láo xược ấy. Nó đã coi thường tất cả, từ ông phó tổng cục tưởng, ông bí thư đảng uỷ, và cả anh nữa. Nó dám xúc phạm đến hai chữ đồng chí thiêng liêng.
- Ồ, đồng chí quá nóng nẩy. Trường hợp này, phải xử lý hết sức tế nhị. Mục tiêu của chúng ta là tung hoả mù, làm trắng đen lẫn lộn, và cuối cùng là hoà cả làng. Em vô tội, mà cô ta thì bị quần chúng lên án. Thế là đủ rồi. Làm căng quá, cô ta điên khùng lên thì hỏng hết việc.
- Thế thì anh hèn. Không dám chịu chơi tới cùng. Hội nghị thanh tra đã kết luận rồi. Đi đến cùng trời cuối đất gì thì tình thế cũng không thể đảo ngược. Vả lại chứng từ, hoá đơn em đã làm lại hết. Hợp lý một trăm phần trăm. Đấm mõm một triệu đồng cho lão Bài với mấy đứa thanh tra, chứ anh tưởng. Mà em quyết không chịu đâu. Công lao, tiền bạc để xúi bọn thằng Lực làm cò mồi, bắt cả hội nghị phải đồng tình cho thanh tra ngược, bây giờ anh định xí xoá là không được.
- Đừng quá hiếu thắng, đồng chí thân mến ạ. Phải nhìn kỹ đối thủ mới được. Chồng cô ta là một nhà báo sừng sỏ. Cô ta từng phục vụ Bác Hồ và các đồng chí trong bộ Chính trị, nên quen khá nhiều cán bộ cao cấp. Chọc vào tổ kiến lửa làm gì. Được vạ thì má cũng sưng…
- Chưa đ. đã run. Đừng làm tôi bực mình…
Người đàn bà đưa hai cánh tay nần nẫn đẩy người đàn ông ra rồi vùng vằng ngồi dậy. Đôi bầu vú thỗn thện rung lên bần bật cùng với những tràng âm thanh tuôn ra ào ạt như tiếng xé vải:
- Tưởng anh thế nào. Quyền hành trong tay, tiền bạc trong tay mà anh lại sợ một con đàn bà ngang ngược. Khối đứa ba đầu sáu tay, quen thân với cán bộ cao cấp, lại được hàng chục tờ báo bênh vực ra rả mà có làm gì nổi ai. Nước này anh còn lạ gì. Phép vua phải thua lệ làng. Mình nắm lệ làng trong tay mà còn sợ à? Cả cái khách sạn này đứa nào cũng ăn phải bả của tôi rồi. Bây giờ tôi có bảo nhảy vào lửa, có đứa cũng phải nhảy. Bà Bích San, ông Phạm Lẫm thì anh thấy rồi đó - Họ cùng ký một loạt chứng từ mới. Tôi ra toà, họ thoát nạn chắc? Bộ tam, bộ tứ gì thì tôi cũng thâu tóm cả. Anh sợ cái gì nào? Hay là anh còn thương yêu nó, anh muốn nó cưỡi lên đầu tôi…
Sự nổi giận của người đàn bà thật ghê gớm. Người đàn bà khoả thân nổi giận thật ghê gớm đáo để, nhưng cũng thật quyến rũ, khêu gợi. Bộ ngực nhảy tâng tâng, và như cương nhức lên. Chỗ eo bụng lúc vồng căng, lúc thót mềm như sóng. Và bộ đùi phốp pháp, trắng ngần, và…
Bùi Sùng không chịu nổi nữa. Miệng anh khô khát. Đôi mắt anh hoang dại. Anh trườn tới, vùi cả bộ mặt nóng giẫy vào khoảng lõm giữa hai bầu vú căng đầy.
- Thôi, đồng chí. Làm gì mà đáo để thế?
- Không có đồng chí gì với anh, - giọng Kim Thanh đai ra, giễu cợt, khiến Bùi Sùng bỗng cười hềnh hệch:
- Thế thì phải cho đồng chí biết thế nào là kỷ luật của tổ chức. Thấy chưa, này… này…
Kim Thanh cũng cười hích lên, tiếng cười thuần tuý của một con cái.
Im lặng hồi lâu. Chợt Kim Thanh bảo:
- Anh ngốc lắm. Em đã chuẩn bị mọi tình huống. Đánh rắn phải đánh dập đầu. Hôm qua lão Pôn Vericơn ngỏ ý muốn được đích thân mụ ta đưa đi du lịch Hạ Long. Em xúi cho ông Lẫm và bà San cử mụ ta đi, coi như một nhiệm vụ kinh doanh đột xuất của khách sạn. Lão Pôn ấy mê mụ ta như điếu đổ… Trời ơi, anh có biết không, cô Mỹ Lệ điệp viên của em theo dõi lão ta rất sát. Nhiều hôm mụ Nguyệt đạp xe về nhà, lão ta liền phóng xe đuổi theo, rồi cứ dừng xe trước cửa nhà, ngơ ngẩn như kẻ mất hồn.
- Không nên để cho Pôn biết là mình theo dõi hắn.
- Chỉ có em, chị Bích San và Mỹ Lệ. Không có người thứ tư. Bẫy đã giăng, gà đã thả thì nhất định phải bắt được cáo. Anh cứ chỉ đạo cho đoàn thanh tra ngược làm việc đắc lực vào. Nhất hô, bá ứng, có trời cũng không thắng nổi gái này.