Chương VIII GIĂNG BẪY
Lần đầu tiên trong đời Pôn Vericơn mới có một chuyến du lịch tuyệt vời như hôm nay. Biển Hạ Long kỳ ảo với hàng nghìn đảo đá muôn hình vạn trạng càng nhân lên vạn lần sự hấp dẫn của nó bởi sự có mặt của Nguyệt, người đàn bà mà từ lâu rồi, Pôn vẫn tôn thờ với một tình yêu thần thánh. Chính anh cũng không nghĩ rằng lời đề nghị của mình được chấp nhận. Sáu năm ở Việt Nam, anh đã tiến hành hàng trăm cuộc du lịch và nghiên cứu lịch sử. Chùa hương, chùa Thầy, chùa Tây Phương, hồ Ba Bể, rừng Cúc Phương, rồi tháp Chàm Nha Trang, cố đô Huế, Đà Lạt, Vũng Tàu, Hà Tiên… Anh đi hăm hở và mê đắm, vừa như một lãng tử thoả chí tang bồng hồ thỉ, vừa như một nhà khoa học đam mê và đầy tham vọng muốn thâu nhận và khám phá một nền văn hoá cổ kính đậm bản sắc phương Đông. Nhưng rất buồn rằng những chuyến đi ấy luôn bị gò ép, trói buộc. Anh luôn có cảm giác như bị áp giải, bị theo dõi hoặc bị sắp đặt sẵn một chương trình mà anh không có quyền thay đổi. Người ta bố trí người đi kèm anh, quy định thời gian cho anh, ngăn cản không cho anh tiếp xúc với người này người khác. Một đất nước quả là hiếm tự do - Pôn đã rút ra điều đó sau những chuyến đi du lịch ấy. Đôi lúc anh có ý nghĩ: Cái ngành du lịch của đất nước này như một cô gái đẹp muốn lấy chồng nhưng lại không biết cách để hấp dẫn các chàng trai. Cô ta quả xét nét và đỏng đảnh, lại cũ kỹ và ỡm ờ. Đã thế lại bị bao bọc bởi một bà mẹ cổ hủ và những cô chị nhỡ thì độc miệng và soi mói…
Pôn không ngờ chuyến đi Hạ Long này lại khác hẳn. Người ta đã chấp nhận một chuyến đi chỉ có riêng anh và Nguyệt. Đích thân anh lái xe. Nguyệt là người tổ chức và hướng dẫn.
Họ khởi hành từ Hà Nội lúc sáu giờ sáng. Chặng đường hơn một trăm ki-lô-mét, vượt qua hai con phà, lẽ ra là một cực hình đối với các du khách, nhưng có Nguyệt bên cạnh, Pôn không hề thấy mệt mỏi, trái lại anh như thấy tăng thêm chất phiêu lưu và sự thơ mộng. Đến Bãi Cháy lúc mười giờ, không chờ làm thủ tục thuê khách sạn, Pôn đã đề nghị:
- Phải tắm đã, Nguyệt ạ. Không nên để phí thời giờ. Biển Hạ Long thật tuyệt vời.
- Phải nghỉ ngơi đã, ông Pôn. Ông còn có cả một ngày mai để tắm biển. Hãy giữ gìn sức khoẻ.
- Sức khoẻ sẽ vô nghĩa, nếu như con người cô đơn… Pôn nói và nhìn thẳng vào mắt Nguyệt. - Tôi sẽ không lội xuống nước, nếu như Nguyệt không cùng tắm.
Nguyệt lắc đầu, mỉm cười buồn bã:
- Rất tiếc rằng tôi không được khoẻ. Kia, hàng trăm người đang tắm biển. Ông sẽ không hề có cảm giác cô đơn.
Một lời chối từ khéo léo, nhưng cũng hết sức cương quyết. Pôn biết rằng trong chuyến đi biển này anh không thể có may mắn được tắm biển cùng nàng, nhưng dẫu sao anh vẫn hy vọng.
- Vậy thì, trong khi Nguyệt làm các thủ tục với khách sạn, tôi sẽ tắm biển một mình. Tôi sẽ bơi ra tít cái hòn đảo xanh kia. Và rất có thể tối nay sẽ không trở về khách đâu.
Pôn giơ tay vẫy tạm biệt và hăm hở lao xuống bãi cát.
*
Quá chiều vẫn không thấy Pôn trở về khách sạn. Đã mấy lần Nguyệt chạy ra biển, đi dọc các hàng phi lao, dõi nhìn xuống các bãi tắm. Chị vốn rất e ngại khi phải đi qua những toán người mình trần trùng trục nằm phơi lưng, phơi đùi trên những bãi cát, vậy mà chị vẫn phải bươn bả đi tới đó, đưa mắt dè dặt kiếm tìm trong những đám người ngoại quốc đang cuồng nhiệt đuổi bắt những ngọn sóng bạc đầu hoặc lười biếng nằm sưởi nắng.
Có thể anh ta sẽ tới cái đảo kia? Nguyệt lo lắng nhìn ra dãy đảo dăng hàng trước mặt. Trong ánh nắng chiều vàng thắm, những hòn núi đá như nhoà mờ trong hơi sương và bị đẩy ra xa bờ. Trời, rất có thể, Pôn là người phiêu lưu và mơ mộng. Anh ta thích làm những việc kì cục và đôi khi tính nết lại như một đứa trẻ. Cái lần anh ta kiên quyết tuyệt thực chỉ vì không được nhìn thấy Nguyệt là một ví dụ về cái tính khí kỳ cục ấy. Ngay chuyến đi này, anh ta cũng đã giao hẹn truớc với ông Phạm Lẫm, và chỉ đòi được đi với Nguyệt. Anh ta hờn dỗi vì Nguyệt không cùng tắm chăng? Hay ngoài đảo kia có điều gì bí ẩn?
Nguyệt thẫn thờ đi ra phía cầu cảng. Nỗi lo lắng vì trách nhiệm cộng với sự ân hận vì mình đã chót nhận đưa Pôn ra Hạ Long cứ giày vò chị. Chao ôi, mong được giải thoát khỏi cái không khí ngột ngạt của Hà Nội, mong trốn khỏi những bộ mặt lì lợm và hiểm độc hàng ngày để cho đầu óc thanh thản đôi chút, ngờ đâu lại vướng phải một tình thế còn phiền toái gấp bội. Có thể ngay bây giờ đây, một cú tê-lê-phôn nào đó đã truyền đi khắp Hà Nội, vu lên rằng Pôn là một nhân viên CIA, rằng anh ta đã móc nối với Nguyệt, cố tạo ra một chuyến đi Hạ Long để tìm cách liên lạc với cơ quan tình báo Mỹ ở nước ngoài. Và cũng rất có thể, ngay tối nay, Nguyệt sẽ phải điều trần trước cơ quan an ninh về sự mất tích của Pôn, về mối liên hệ lâu nay giữa chị và Pôn. Hắn ta là ai? Quen biết Nguyệt từ bao giờ? Hắn say mê chị thực sự hay cố tình che đậy dưới cái vỏ si mê ấy? Tại sao hắn ta lại chuyển từ một cơ quan Liên Hợp Quốc sang đoàn ngoại giao của nước Cộng hoà Scăngđi? Tại sao hắn lại bày đặt ra cái trò tắm rửa cho ngài đại sứ Scăngđi ở khách sạn Hà Thành? Ôi, hàng trăm câu hỏi, hàng trăm mối ngờ vực. Người ta sẽ khoác cho Nguyệt cái tội móc nối với tình báo nước ngoài. Và rồi Bùi Sùng, Kim Thanh, những đối thủ của chị sẽ nhẩy cẫng lên vì sung sướng. Họ sẽ lu loa lên: Biết ngay mà. Cô ta lợi dụng đổi mới để phá hoại cách mạng. Chúng tôi đã cảnh giác từ lâu rồi. Đâu phải bỗng dưng mà chúng tôi đề nghị thanh tra ngược. Dân chủ phải trên cơ sở chuyên chính. Buông lỏng chuyên chính, ảo tưởng ở kẻ thù của chủ nghĩa xã hội là mắc bẫy kế hoạch hậu chiến của địch. Chúng tôi kiến nghị, chúng tôi yêu cầu Đảng phải thanh lọc, phải thẳng tay trừng trị loại người nhân danh đổi mới như cô Nguyệt.
Phải báo cáo ngay với công an. Nguyệt hốt hoảng đi như chạy về phía phố chợ, nơi có đồn công an khu vực. Nếu quả thực Pôn có ý định ra đảo để làm một điều gì mờ ám, thì từ giờ đến tối các chiến sĩ công an vẫn đủ thời gian xử lý.
Nguyệt đâu có ngờ rằng, chính cái lúc Nguyệt lo đến thắt lòng đi tìm Pôn, thì anh ta đang ngồi chồm hỗm trong một quán thịt cầy. Ông chủ quán, một người béo múp míp, có bộ mặt nhờn bóng, cái miệng rộng bị khoanh tròn trong vòng râu quai nón đã khoái Pôn ngay từ lúc anh ta vừa bước chân vào quán.
Đây-rồi. Thịt-cầy-bảy-món. - Pôn khoái chí đọc to lên cái dòng chữ kẻ trên tấm biển ngoài cửa hiệu bằng cái giọng lơ lớ của một người mới tập đọc tiếng Việt.
- Xin mời. Rất hân hạnh được rước ngài vào quán chúng tôi, - Chủ quán rối rít, hai tay như xoắn vào nhau, rồi lừ mắt ra hiệu cho cô con gái xinh đẹp lau dọn bàn. - Ngài dùng món gì ạ? Chúng tôi có đủ bảy món! Chả, luộc, nhựa mận, giả cầy, xào, hầm và dồi nướng.
Pôn nhấp nháy đôi mắt nâu, dừng lại khá lâu trên gương mặt đỏ hồng của cô gái, hai cánh mũi phập phồng.
- Một quán ăn tuyệt vời. Tôi rất thích thịt cầy. Dùng được tất cả các món.
Lò than được quạt lên đỏ hồng. Mỡ cháy xèo xèo bốc lên những cụm khói xanh um và mùi riềng mẻ quện với mùi thịt cháy nức mũi. Pôn không ngớt gật gù khi nhìn thấy đôi bàn tay cô gái uốn dẻo chiếc quạt nan như múa, khi thấy ông chủ tuyệt nhiên không có vẻ gì nặng nề so với thân hình hộ pháp của ông, mà trái lại cứ thoăn thoắt, uyển chuyển băm thái như một nghệ nhân đang biểu diễn tài nghệ của mình. Hoạt động dịch vụ thật tuyệt vời, - Pôn nghĩ. - Hai cha con người chủ quán kia có thể phục vụ một lúc hàng chục khách ăn, mà vẫn không làm phương hại đến trình độ nghệ thuật của họ. Vậy mà sao người ta không mời những nghệ nhân này vào ngành du lịch. Nghệ thuật làm các món ăn ở Việt Nam đâu kém Hồng Kông, Trung Quốc, Thái Lan, nhưng ở các khách sạn của nhà nước, dường như người ta chỉ tuyển dụng những nhân viên loại hai, loại ba và thấp hơn nữa. Trừ Nguyệt ra, có cô nhân viên nào ở khách sạn Hà Thành tươi tắn và mến khách thế kia? Ôi, đôi mắt của cô ta kìa, mới liếc nhìn, đã thấy say rồi.
Thoáng cái, mâm rượu đã dọn ra. đĩa nhựa mận thẫm màu, gắp chả vàng sém, đĩa bún trắng ngần, và rau húng xanh rờn, ớt đỏ tươi… Một nghệ thuật phối trí màu sắc.
- Thịt cầy phải chấm mắm tôm. - Pôn nhìn khắp bàn, trố mắt hỏi chủ quán, khiến ông ta đang cầm mấy lon bia Heineken, nghe vậy, vội bỏ xuống, với lấy chai rượu ngang trên bàn.
- Ngài quả là người am hiểu phong tục đất nước chúng tôi. Vậy thì mời ngài phải dùng cái món rượu ngang này. Và tôi xin cụng li với ngài. Chúc những ngày ở Việt Nam của ngài may mắn và hạnh phúc.
Pôn khà một hơi. Chà, hơn đứt cái thứ rượu Vôtka sặc mùi cồn, hơn đứt cả rượu Boócđô, rượu Macten thượng thặng. Càng uống, môi Pôn càng mềm ngọt. Cái vị của thịt cầy gợi cho anh nhớ tới một buổi đi săn thú rừng với những xiên thịt nướng quanh một đống lửa. Anh nhớ tới những quán ăn dân dã ở vùng Địa Trung Hải, tới thứ rượu cất bằng một loại cây rừng thơm ngào ngạt của người Inca ở vùng rừng Amadôn.
Trong khi ông chủ quán ngà say vung tay múa chân thao thao nói những điều mà Pôn không hiểu gì, thì anh lặng lẽ ngắm cô gái đang ngồi bên cửa đọc một cuốn sách. Cái dáng ngồi của cô, vẻ thuỳ mị rất dễ thương của cô khiến Pôn lại nghĩ đến Nguyệt. Giá như Nguyệt thoát khỏi cái vỏ công chức khô cứng, cái sự ý tứ quá đáng của phụ nữ Việt Nam để đi tắm biển với anh, cùng anh hoà vào quán rượu này. Nàng quá thờ ơ hay quá kiêu kỳ? Nàng không hề biết gì đến tín hiệu của tình yêu ư? Cái gì ngăn cản nàng? Thế giới ngày nay đã hoà đồng và đang tiến tới việc nhân loại hoá toàn cầu. Cái điều mà ông Các Mác, thuỷ tổ của chủ nghĩa cộng sản một trăm năm trước đã mơ ước, thì bây giờ không phải bằng cách của ông ta, mà bằng cách riêng của thời đại này, người ta đang tìm cách để đạt lấy. Một thế giới hoà đồng sẽ loại trừ dân tộc nào cổ hủ, sẽ để lại sau bước tiến hoá của mình cái đuôi của sự mông muội. Bi kịch lớn nhất là một dân tộc bị bỏ quên, bị cô lập khỏi cộng đồng. Tất nhiên, cần phải có bản sắc. Không có bản sắc, anh sẽ bị hoà lẫn ngay lập tức vào đám đông và không bao giờ còn là một cá thể, một chủ thể độc lập. Rất nhiều lần Pôn muốn nói với Nguyệt những điều đó, để thức tỉnh ở nàng cái khả năng hoà đồng, gợi mở tình yêu vượt khỏi khuôn khổ khô cứng. Và, riêng về phía khách hàng, anh có thể gợi ý điều gì cho nàng trong việc quản lý một ngành du lịch. Nhưng sao mà khó khăn. Dường như tâm hồn nàng vẫn luôn đóng kín trước anh. Nàng e ngại và kín đáo, thận trọng và ngờ vực, luôn cố tạo ra một ngăn cách vô hình với anh. Bởi thế mà anh luôn luôn ở trong tâm trạng thất vọng. Càng thất vọng càng bị hấp dẫn và đắm đuối. Giống như một viên ngọc quí đựng trong bình pha-lê, nhìn thấy đó mà không có cách gì mở khoá lấy được.
Lần này, Pôn quyết thay đổi chiến thuật. Cả buổi chiều nay anh làm cho Nguyệt phải khổ sở vì tìm kiếm, chờ đợi. Phải tạo một tình huống để buộc nàng phải bộc lộ. Anh sẽ ở đây cho đến chiều tối.
Ngoài kia, hoàng hôn bắt đầu buông trên mặt biển. Những dãy đảo chuyển thành màu tím thẫm, như hàng ngàn con trăn nước trườn trên mặt nước mờ sương. Và gió ào ạt thổi, phả hơi nước mát ẩm pha chút mặn chát của biển khiến da thịt như được xông tắm trong một nhà tắm hơi khổng lồ. Pôn thích thú phơi trần ngực áo và quay nhìn ra hướng gió. Bỗng anh tròn mắt và cười ngất lên:
- Ô. Đêm trăng vàng. Ngọn gió biển tuyệt vời nào đã đưa Nguyệt đến đây?
Ông chủ quán cũng tròn mắt nhòm ra. Trước mắt ông là một thiếu phụ đẹp lộng lẫy với đôi mắt rực sáng vừa thảng thốt vừa mừng rỡ.
- Ông Pôn. Ông làm tôi lo hết hồn. Tôi đã đi tìm ông khắp các bãi biển.
- Xin lỗi. Tôi cứ nghĩ rằng Nguyệt sẽ rất thanh thản khi tôi đã không quấy rầy nữa...
Nguyệt bặm môi nhìn Pôn như một cô bé đang hờn dỗi. Ánh mắt ấy, trong khoảng khắc làm tim Pôn như đứng lại. Nếu không có ông chủ quán, nếu anh uống thêm một li nữa, có lẽ anh đã ôm choàng lấy Nguyệt.
*
Từ bến cảng ra hang Trinh Nữ chỉ hơn hai hải lý mà chiếc thuyền máy phải đi mất bốn tiếng đồng hồ. Gặp hòn đảo nào Pôn cũng muốn dừng thuyền, chụp ảnh. Pôn đã thay đến cuộn phim Kodak thứ tư. Suốt cả cuộc hành trình. Pôn luôn miêng kêu "Ô', "A", "Tuyệt vời" và vung tay thao thao nói về những hòn đảo đá, như chính anh là người hướng dẫn du lịch.
- Các bạn có thiên nhiên tuyệt vời. Mỗi một hòn đảo này có giá trị như một viên ngọc. Hãy tưởng tượng xem, nếu ở trên mỗi hòn đảo kia có một ngôi biệt thự, với tất cả các kiểu kiến trúc của Việt Nam và thế giới, với những vườn chim và vườn thú hiếm quí, những bãi câu cá và vũng tắm. Chỉ một mùa hè các bạn sẽ hút về đây hàng chục triệu du khách. Tôi đã đến các vịnh hẹp của bán đảo Scăngdinavơ, đến vùng bờ biển Kacstow của biển Egiê và Ađriatich, đến vùng đảo núi lửa của Inđônêxia... Cảnh quan ở những nơi đó cũng có những nét tương tự, nhưng không ở đâu kỳ thú và ngoạn mục như biển Hạ Long này. Các bạn đang sống trên một chuỗi ngọc, nhưng đáng tiếc là các bạn chưa biết cách quàng nó vào cổ các nhà triệu phú và các khách du lịch thế giới...
Hai cặp trai gái đi cùng thuyền đi được Nguyệt phiên dịch lại những lời của Pôn thì cùng tròn mắt kinh ngạc và cứ xuýt xoa vì nuối tiếc. Để tỏ lòng cảm ơn Pôn về những điều anh đã đưa đến cho họ, một chàng trai đã tình nguyện cầm máy của Pôn để chụp tặng anh một vài kiểu ảnh. Tất nhiên, nhân cơ hội này Pôn đã khéo bố trí để anh có những kiểu ảnh đẹp nhất với Nguyệt, thậm chí anh tỏ ra hồn nhiên và âu yếm đến mức chính Nguyệt cũng phải sửng sốt và xấu hổ.
Dưới ánh mặt trời phản quang trong hang Trinh Nữ. Pôn mê mải ngắm nhìn từng phiến nhũ đá buông rủ như những tấm rèm, kì công chọn góc độ, ánh sáng để bấm bằng được những kiểu ảnh có ánh phản quang của bảy sắc cầu vồng. Một mình Pôn luồn sâu theo ngách hang lần qua ruột núi. Và kia. Pôn như muốn reo lên khi anh vừa ra khỏi cửa hang. Cùng với ánh mặt trời chói loá, với màu xanh biếc của nước biển là một dải cát trắng mịn hiện ra. Và ba cô gái, như những nàng Trinh nữ, trong bộ đồ tắm đang bơi giữa làn nước biển. Pôn lắp vội chiếc ống kính tê lê. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Nguyệt với làn da mượt mà và cái thân hình thon lẳn tuyệt vời. Ôi, nữ thần Aphrôđi! cũng không thể sánh nổi. Nàng đẹp hơn tất cả những hoa hậu thế giới mà người ta vẫn quảng cáo. Pôn lại bồi hồi nhớ lại cái giây phút kì diệu tối qua, sau cả buổi chiều Nguyệt đi tìm anh và đã phát hiện ra anh ở quán thịt cầy. Có lẽ anh sẽ không bao giờ nói được cái điều ấy với Nguyệt, nếu cái chất rượu ngang tuyệt hảo không làm cho anh lâng lâng bay bổng. Tôi yêu em. Em đồng nghĩa với xứ sở này. Nếu không có em, có lẽ tôi đã không trở lại." Anh đã nói những điều ấy lúc hai người đi dọc mép biển, dưới hàng phi lao vi vút và ánh trăng biển mờ ảo. Lúc ấy anh nhớ rõ, mái tóc của Nguyệt bay xoà vương nhẹ vào mặt anh. Anh đã hít thở, rất sâu cái hương vị đầy quyến rũ của mái tóc nàng. Anh đã cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng và nàng không nỡ chối từ.
"Em có biết không, tôi đã biết đủ loại đàn bà trên trái đất này, nhưng yêu thì chưa. Tôi chưa hề yêu ai, ngoài em." Pôn định nói vậy, nhưng dường như nàng đã đoán được. Nàng nhẹ nhàng gỡ bàn tay ra và nói:
- Ông đừng nói gì cả. Người Pháp có câu ngạn ngữ "Im lặng là vàng." Có lẽ ông nên về nghỉ. Uống rượu không nên hóng gió. Ngày mai ông có muốn tới hang Trinh Nữ không?
Hang Trinh Nữ. Tuyệt vời thay cái xứ sở này. Pôn thầm kêu lên và buông thõng chiếc máy ảnh trước ngực, như chính cái công cụ tối tân này cũng bất lực trước vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên và con người. Anh ngồi thần trên mỏm đá đăm đắm nhìn nàng Trinh Nữ của mình đang từ dưới biển đi lên bờ cát.
*
Có cách nào để cưới nàng? Câu hỏi ấy cứ xoáy sâu trong đầu Pôn Vericơn suốt từ chuyến đi biển Hạ Long ấy. Nó trở thành một niềm nhức nhối, một nỗi thèm khát, tựa hồ như một người đi trên sa mạc, đã nhìn thấy giếng nước sâu, nhưng không có cách nào múc nước lên được. Năm cuộn phim màu đã in tráng xong. Pôn chọn riêng những bức ảnh về Nguyệt bày la liệt trên bàn để ngắm và thầm trò chuyện.
Sự vắng mặt của Nguyệt ở khách sạn càng khiến Pôn như kẻ mất hồn. Suốt cả buổi chiều anh đi tha thẩn dọc hành lang, rồi dừng lại bên lan can, nhìn thẫn thờ xuống mặt đường.
Đường phố Hà Nội ở khoảng này như một Paris thu nhỏ. Những ngôi biệt thự kiểu Pháp. Một vườn hoa nhỏ với đài phun nước. Những hàng cây xanh và hè phố lát gạch hoa văn. Sau cơn mưa phố phường như được tắm rửa, không khí thoáng mát phảng phất mùi hoa sấu và hoa dạ lan. Ngay cả những người đi trên đường cũng có một vẻ gì thanh lịch và tíu tít hơn những ngày thường. Những cô gái đi xe đạp thật thanh thản và duyên dáng, một vẻ duyên dáng rất Hà Nội mà lâu lắm rồi anh mới nhận ra. Cái định kiến về một thành phố bẩn thỉu và bụi bặm, hỗn tạp và trì trệ lâu nay của Pôn dường như đã tan biến. Anh như nhận ra cái nhịp điệu thành phố đang cộng hưởng với nhịp điệu tâm hồn mình. Nó gợi một cái gì trầm buồn, hướng con người vào thế giới nội tâm với một nỗi nhớ man mác, một niềm suy tư cô quạnh.
Pôn bỗng chú ý đến cái góc phố phía đối diện. Năm cô gái còn vẻ thiếu nữ mơn mởn, dắt tay nhau đi dọc hè phố, vừa đi vừa ríu rít như chim. Cô gái mặc chiếc áo đỏ rực như lửa, tóc cắt ngắn ngang vai hình như đã phát hiện ra sự chú ý của Pôn, đưa một cánh tay lên vẫy vẫy. Rồi bốn cô gái cũng đưa tay lên vẫy. Cô áo vàng tinh nghịch còn gửi cho Pôn một cái hôn gió. Pôn đưa tay vẫy lại, đôi mắt nheo cười.
- Ông thích bầy chim non ấy ư? - Một giọng nói tiếng Anh chưa chuẩn cất lên phía sau, làm Pôn quay lại. Pôn nhận ra chàng trai bảo vệ có thân hình cân đối và khuôn mặt Á Đông khá đẹp. Đó là Trọng Lực, con người hăng hái tiêu biểu cho lớp trẻ của khách sạn Hà Thành đã dũng cảm đứng lên phản đối Nguyệt trong buổi họp thanh tra hôm nào.
- Bầy chim non. Rất đẹp. - Pôn nhún vai thừa nhận.
- Chúng tôi thường gọi đó là lũ chíp hôi. - Lực đứng sát vào Pôn, mắt đảo một vòng rồi nói nhỏ lại. - Ngon lành lắm đấy. Ông có muốn dùng thử không?
Đôi lòng trắng trong mắt Pôn đảo ngược lên. Anh nhìn chằm chằm vào Lực như không tin ở tai mình. Lực hiểu ý, nháy mắt láu lỉnh, đưa ngón tay cái chỉ về phía những cô gái đang đi xa dần. Những ám hiệu có tính nghề nghiệp ấy khiến Pôn liên tưởng đến những gã cò mồi dẫn gái ở các hộp đêm Hồng Kông. Băng Cốc, Ma-ni-la mà anh đã trải qua.
- Bao nhiêu? - Pôn bật lên một câu hỏi khô khốc. Cùng lúc với cái ý nghĩ chợt nảy sinh trong đầu: "Chỉ có một người đàn bà mới có thể xoá được trong chốc lát hình ảnh người đàn bà mà ta yêu."
Lực xoè hai bàn tay đưa lên ngang mặt.
- Một trăm đô. Mới nguyên chưa bóc tem.
- Không cần tem. Miễn là không Siđa.
- Ồ, Việt Nam chưa bao giờ Siđa. Chúng tôi hoàn toàn miễn dịch.
Pôn cười, nắm lấy bàn tay Lực lắc mạnh.
- Ôkê. Ngay bây giờ, ở đây.
- Ở đây, tại phòng số 23 của ông. - Lực chỉ tay về phía phòng Pôn, ghé sát miệng vào tai anh - Hai mươi hai giờ đêm nay. Tôi sẽ bấm ba tiếng chuông.
- Ôkê, cám ơn. - Pôn đập vào vai Lực đầy vẻ thân tình, định bỏ về phòng, nhưng Lực đã giữ lại, giơ tay ngang mặt Pôn ra hiệu như đếm. Đó là ám hiệu phải trả tiền ngay.
Pôn rút tờ một trăm đôla đưa cho Lực.
- Bye - Anh chàng bảo vệ giật tiền, đút ngay vào túi áo và đi những bước như vận động viên điền kinh về phía cầu thang.
*
Hai mươi mốt giờ, Pôn tắm rửa và thay một bộ kimônô hàng Nhật thứ thiệt vừa gửi mua ở Tôkiô về. Mùi nước hoa Côlônhơ phảng phất trong phòng. Pôn nằm xoài trên chiếc giường trải đra trắng toát vừa ngắm những bức ảnh Nguyệt, vừa vu vơ nghĩ về cái thế giới đàn bà.
Theo Pôn, thế giới chỉ có hai loại đàn bà: loại để tiêu khiển và loại để tôn thờ. Cả đàn ông cũng vậy, có loại để cho đàn bà họ tiêu khiển và có loại cho họ phải tôn thờ. Không có sự tôn thờ nào vĩnh cửu, cũng như không có thứ tôn giáo nào vĩnh cửu. Đức Cha Ranphơ cuồng tín suốt đời ôm ấp hình Chúa trong lòng, vậy mà vẫn dành một góc trái tim mình để tôn thờ cô bé Mécghi bé bỏng, và rồi một lúc nào đó, nơi đảo vắng thần tiên cũng đành phản bội Chúa để ngủ với người đàn bà mà mình yêu. Nhưng sự tôn thờ tình yêu ấy cũng chỉ thấp thoáng trong cuộc đời. Đức cha vẫn dành hầu hết thời gian cho việc phụng thờ sự nghiệp, tức là đuổi theo cái danh hiệu Hồng y giáo chủ. Ấy là một dạng tiêu khiển đặc thù của những loại người hơi có phần bệnh hoạn. Số đông nhân loại, những con người bình thường, sự tiêu khiển của họ phàm tục hơn, đó là làm việc, vui chơi, giải trí và tình dục. Tất cả những cái đó gọi chung là dục vọng. Con người không có dục vọng là những con người dị dạng về tâm hồn; những quái thai của nhân loại. Xã hội tiêu diệt dục vọng của con người là xã hội quái đản và phản nhân văn. Tôn giáo có một thành tựu vĩ đại là nó hướng con người về cái cao cả, thức tỉnh và nuôi dưỡng cái phần Người. Nhưng nó lại đê tiện và phản động ở chỗ mọi ý đồ của nó đều nhằm tiêu diệt cái phần Con của Con người. Về cả hai phương diện này, một số lãnh tụ của chủ nghĩa cộng sản có thiên hướng biến những giáo lý của ông Mác thành một thứ tôn giáo để cai trị. Vấn đề tình dục chẳng hạn. Họ phỉ báng tình dục tới mức coi đó như một hành động xấu xa của con người, một sự đồi bại về nhân phẩm, mà không nghĩ rằng đó là một nhu cầu có tính vũ trụ, một bản năng sinh vật vượt qua giới hạn của tất cả các thời đại và các thứ chủ nghĩa. Hãy chuyên tâm vào những mục tiêu nhân đạo cao cả hơn. Đó là làm cho con người ai cũng có việc làm, ai cũng được sống và hưởng thụ như một con người. Nạn gái điếm chỉ tồn tại và trở thành một bệnh dịch ở những nước nghèo khổ, mà ở đó nhu cầu sinh tồn còn bức xúc và cao hơn cả phẩm giá. Chừng nào không tạo cho một người đàn bà một đời sống vật chất tối thiểu thì đừng nghĩ đến việc ngăn chặn nạn gái mãi dâm. Có những loại đàn bà ham thích hoạt động này, và họ muốn khai thác phần thân thể mình như nhà khoa học khai thác chất xám, như người nghệ sĩ tận dụng vốn trời phú, nhà kinh doanh muốn bộc lộ bản lĩnh và năng lực sản xuất, buôn bán. Thế giới này không có một người đàn ông nào chỉ thích yêu và tôn thờ một người đàn bà. Họ có thể ngủ với một người đàn bà trong một thoáng thích nhau, rồi mỗi người đi mỗi ngả, đến cả cái tên nhau cũng không cần nhớ. Một người đàn ông hai ba năm trời xa vợ, sao lại cứ bắt họ phải tự giam hãm mình trong một thứ đạo đức giả. Loại đàn bà tiêu khiển giúp cho đầu óc ta hưng phấn để làm việc tốt hơn, còn loại đàn bà tôn thờ giúp cho tâm hồn ta giàu có và trong sáng hơn...
Những dòng ý nghĩ cứ chảy trong đầu Pôn như một sợi tơ tằm vuốt ra từ một ổ kén. Anh nhìn đồng hồ: hai mươi mốt giờ mười lăm. Bốn mươi nhăm phút nữa, Lực sẽ dẫn đến cho anh một con chim nhỏ. A ha. Một sự đổi mới tuyệt vời. Một dịch vụ hoàn toàn mới mà sáu năm qua anh chưa từng thấy ở cái xứ sở khuôn mẫu đến khô cứng này. Một trăm đôla, giá chỉ bằng hai đêm thuê phòng, đủ cho mình xoá đi mọi nỗi phiền muộn bứt rứt. Để làm việc này, một chuyên gia dầu khí ở Vũng Tàu phải nghỉ một tuần để bay đi Hồng Kông hay Băng-cốc, tốn đến vài nghìn đôla. Tuyệt rẻ. Ôkê.
Có tiếng chuông reo. Pôn nhỏm dậy và anh hơi ngỡ ngàng khi thấy Mỹ Lệ, cô nhân viên trực phòng đẩy cửa bước vào.
Tối nay Mỹ Lệ ăn mặc thật đẹp và khêu gợi. Chiếc áo phông màu vàng óng có dòng chữ Love Me căng trên bộ ngực núng nính. Chiếc quần jean màu tro bó căng lấy đùi và bộ mông tròn lẳn.
- Chào cô Mỹ Lệ. Tưởng tối nay cô không phải trực?
- Ồ, một phiên trực đột xuất, ông Pôn ạ. Ông có cần phải thay đra không?
- Cám ơn. Tôi cảm thấy rất sạch sẽ. - Pôn nói và định ngồi dậy. Mỹ Lệ giơ tay ngăn lại. Rất tự nhiên, cô ngồi ghé bên giường. Mùi nước hoa Bungari dịu nhẹ lan toả sang Pôn.
- Ông cứ nghỉ tự nhiên. Có lẽ chuyến đi Hạ Long làm ông thấm mệt. Chị Nguyệt của chúng tôi suốt ngày hôm qua cũng nằm dài ở nhà không đến cơ quan được. Chắc chuyến đi của hai người vui lắm.
Trong khi nói, mắt Mỹ Lệ đã phát hiện ra những bức ảnh Nguyệt đặt ở phía gối, cạnh nơi Pôn nằm.
- Người ta đang đồn là ông yêu chị Nguyệt, có đúng không? Pôn nằm xoay nghiêng, với tay lấy một tấm ảnh Nguyệt đưa cho Mỹ Lệ và khẽ mỉm cười:
- Một tình yêu vô vọng... ở đất nước chúng tôi khi người ta yêu thì có thể đạt được, nhưng ở đây thì vô vọng.
- Chẳng lẽ chị Nguyệt không yêu ông ư? Trời ơi, một bức ảnh đẹp tuyệt vời. Tôi ghen với chị Nguyệt mất. - Đôi mắt Mỹ Lệ ánh lên vẻ ghen tuông hết sức đàn bà khiến cho gương mặt cô có một nét gì đó thật quyến rũ. - Cho tôi bức ảnh này nhé.
Pôn lắc đầu. Anh chợt nhớ Nguyệt đến cồn cào. Khép mắt lại mà hình ảnh Nguyệt cứ hiển hiện trước mắt.
- Ông làm sao thế? - Mỹ Lệ tò mò khi thấy Pôn thở dài, đưa hai tay ôm lấy mặt. Cô đưa tay định lấy cả tập ảnh đặt bên gối, thì cùng lúc bàn tay Pôn cũng đưa ra, và bằng cả một sức mạnh ham muốn, anh kéo Mỹ Lệ vào lòng mình.
- Kìa, phải tặng tôi những tấm ảnh này cơ.- Mỹ Lệ tỏ ra nũng nịu khi chợt phát hiện ra ở một tấm ảnh có những dòng chữ ghi phía sau.
Pôn rút tờ một trăm đôla, giọng hào hển trong hơi thở.
- Đó là quà tặng của người khác. Quà tặng em đây.
Cầm tờ giấy bạc đút vội vào túi quần. Mỹ Lệ đổ ào vào ngực Pôn, tựa hồ như đồng tiền kia chính là ngọn lửa của dục tình.
Như một kẻ sành sỏi và lão luyện, sau khi để cho Mỹ Lệ khoả thân trên tấm đra, Pôn lại bàn uống một ly rượu mạnh.
- Kình, nhanh lên chứ. - Mỹ Lệ giục sau khi cô đã thò tay lấy gọn tấm ảnh nhét vào đống quần áo của mình.
Pôn đi lại bên giường, đôi mắt như mờ đi. Anh áp gương mặt nóng như hòn than vào bộ ngực đầy ngộn, mát mịn của người đàn bà mà cảm giác như mình đang bồng bềnh trôi trên vùng biển trập trùng muôn hòn đảo nhấp nhô.
*
Ba tiếng chuông báo đúng lúc hai mươi hai giờ.
Mỹ Lệ vùng khỏi giường va mặc vội quần áo. Pôn bình tĩnh hơn. Anh xem đồng hồ và nói với cô:
- Người bảo vệ cần gặp tôi. Em cứ nằm nghỉ tự nhiên.
Mỹ Lệ co rúm người vì một nỗi sợ hãi bất thần ập đến. Lực định rình bắt mình ư? Anh ta làm theo lệnh của bà Nguyệt hay bà Kim Thanh? Mỹ Lệ chợt nhớ lại cái điệu bộ và ánh mắt khác lạ của anh chàng bảo vệ khi gặp cô lên tầng hai cách đây hơn nửa giờ. Lần này nếu mọi chuyện đổ bể, nhất định cô sẽ không chịu gánh hậu quả một mình. Tất cả là do bà Kim Thanh đạo diễn. Cô sẽ tố cáo. Những ý nghĩ ấy khiến Mỹ Lệ dạn dĩ lên. Cô ấn sâu tập ảnh vào trong coóc xê và điềm nhiên ngồi cạnh bàn.
- Xin lỗi, tôi đang có khách. - Pôn nói với Lực khi vừa gặp anh ở cửa.
Lực nhìn qua Pôn, rọi đôi mắt về phía Mỹ Lệ, như đã hiểu ra tất cả.
- Thưa ông, tôi có cần phải giữ lời hẹn nữa không? Nếu ông cần, tôi sẽ phục vụ ngay bây giờ.
- Cám ơn. - Pôn nhún vai.- Không cần nữa. Phần việc của anh như vậy là đã xong rồi.
- Cám ơn ông.
Lực như đã hoàn thành xong một phi vụ. Anh rảo bước xuống phòng trực để gặp lại cô gái đang chờ sẵn ở đó, vừa đi vừa cao hứng huýt sáo.
Mỹ Lệ đuổi theo Lực, cô nói một câu mà cô đã nghĩ sẵn:
- Chị Kim Thanh nhờ tôi gặp ông Pôn có chút việc. Nhờ anh nói với chị ấy là đã xong rồi.
- Ôkê. - Lực đập nhẹ vào mông Mỹ Lệ, ra tuồng rất hiểu nhau. Anh ta hơi nhăn mũi lại khi từ người Mỹ Lệ toả ra cái mùi đàn ông ngoại gây gây rất khó gần.