Chương X LỰC LƯỢNG NÒNG CỐT
Bữa tiệc diễn ra không phải ở khách sạn Hà Thành. Mà ở Restauran ngõ Phất Lộc. Cánh du lịch và cánh dịch vụ ăn uống mậu dịch nói chung, đều chơi như dịch vụ ăn uống mậu dịch nói chung, đều chơi như thế. Trong tay có khách sạn, cửa hàng, nhưng họ không xài. Bởi cửa hàng tư nhân vừa rẻ, vừa ngon hơn, vừa kín đáo, đỡ tai tiếng. Với lại các cửa hàng tư nhân giờ đều có tài khoản. Đặt một đại tiệc hơn chục người, cắt xoẹt một cái séc là xong, cơ quan không phải chi tiền mặt, lại "tiêu" đi được một khoản tiền "âm phủ".
Chủ nhân bữa tiệc hôm nay là Kim Thanh. Nói đúng ra là chị chỉ đứng ra tổ chức thôi, chứ đời nào chị chịu bỏ tiền túi. Quĩ giao dịch, quĩ phúc lợi tập thể, kinh phí sửa chữa mua sắm thiết bị... thiếu gì cách biến báo. Thời bao cấp chi tiêu xả láng, bây giờ tuy là hạch toán kinh doanh, nhưng cũng không phải là khó xoay xoả. Thậm chí tinh khôn, khéo léo một chút có khi móc tiền nhà nước còn dễ hơn cả móc tiền ở túi mình.
- Thế nào em, chị đã cho đặt thực đơn từ sáng rồi đấy. Có còn thiếu món gì không? - Vừa đến của hàng Kim Thanh đã xộc thẳng vào bếp gặp cô chủ quán.
- Gần như đủ cả rồi chị ạ. Đây nhé, em nhắc lại để chị bổ sung xem còn thiếu thứ gì. - Cô chủ quán đưa bàn tay búp măng ra đặt ngón cái vào từng đốt ngón tay. - Một chai sâm banh. Bia Heineken. Giò lụa. Chim tần hạt sen. Chim quay. Ếch tẩm bột rán. Súp lươn. Lươn cuộn. Tái dê. Cua bể. Thỏ sốt vang. Gà luộc. Nho chín và táo Trung Quốc.
- Còn món yến sào. - Kim Thanh nhắc.
- Món tổ yến khó tìm quá chị ạ. - Ông đầu bếp dừng tay, nhìn Kim Thanh như người có lỗi. - Chúng tôi cho người sang Tạ Hiện, Hàng Buồm tìm mua, nhưng các cửa hàng quen đều không có. Hay đề nghị chị cho thay bằng món mực tươi xào với hành tây vậy.
Kim Thanh nheo mày, bĩu môi khó chịu ra mặt:
- Có món chủ công nhất thì không có. Còn gì là tiệc. Thôi, đành vậy. Đừng có xào mực. Tanh lắm, tôi không ăn được. Mà các vị nhanh tay lên cho nhé. Đến giờ rồi.
Kim Thanh ngúng nguẩy cái mông, đi lên phòng ăn. Khách mời đến hầu như đã đủ mặt: bà Bích San, bí thư chi bộ, Nguyễn Hữu Bài thư ký công đoàn hãng và bốn thành viên trong Ban thanh tra công nhân. Chỉ còn thiếu ông Phạm Lẫm và Bùi Sùng.
- Quái, sao đến bây giờ mà hai vị ấy vẫn chưa đến? Kim Thanh hỏi bà Bích San.
- Anh Bùi Sùng thì tôi không biết. Còn ông Lẫm, trưa nay tôi đã nhắc. Ông ấy kêu nhức đầu. Tôi bảo: "Anh mà không đến tức nà đẩy tôi với cô Kim Thanh vào chỗ khó xử. Xin niu ý với anh, anh vẫn nà chủ nhiệm khách sạn. Bữa niên hoan lày nà để mừng ban thanh tra công nhân đã hoàn thành nhiệm vụ. Chủ nhiệm mà vắng mặt thì còn ra nàm sao".
- Khó thế đấy, chị ạ. - Kim Thanh lắc đầu ngán ngẩm. - Chủ nhiệm mà cứ như là cái thây ma chết rồi. Con Nguyệt nó xỏ mũi lão là phải. Em với chị mà đi khỏi cái khách sạn này thì nó cưỡi lên đầu lão ta cho mà xem. Chị có biết không, chính lão ta đang chống lại anh Bùi Sùng về việc rút con Nguyệt lên hãng đấy. Dở hơi đến thế là cùng...
Kim Thanh đang nói dở câu chuyện, thì Bùi Sùng cưỡi chiếc Dream đến.
- A, thủ trưởng kia rồi. - Mấy đồng chí thanh tra công nhân reo lên. Nguyễn Hữu Bài cong cong cái lưng tôm ra chìa tay đón bắt tận cửa.
- Xin lỗi các vị. Mình vừa dắt xe định đi thì đồng chí Tổng cục trưởng phôn xuống hẹn đầu tuần tới lên làm việc để triển khai công tác du lịch. Hãng ta là một trong những trọng điểm đón khách quốc tế của ngành. Chuyến này thì cứ vắt chân lên cổ mà chạy...
- Nghe tin khách sạn Hà Thành được hãng Rơloa của Pháp nhận đầu tư? - Bà Bích San chớp chớp đôi mắt như một đứa trẻ hiếu kỳ.
Bùi Sùng bật cười, ra vẻ một người hiểu biết:
- Rơnoa, chứ không phải Rơloa. Tưởng chị chỉ nói ngọng tiếng Việt, chứ đến tiếng nước ngoài mà cũng ngọng thì khách quốc tế người ta cười chết.
- Tôi tưởng Rơloa là con gà, nó tượng trưng cho nước Pháp. Ngày xưa tôi vẫn thấy mấy vị học tiếng Tây nói rằng người Pháp là người Rơloa.
- Đúng đấy. Em cũng nghe thấy người ta nói thế. - Kim Thanh đồng tình.
Cả Nguyễn Hữu Bài và mấy đồng chí thanh tra công nhân cũng ngớ người ra không hiểu mô tê gì. Thế là Bùi Sùng được một mẻ cười vỡ bụng. Tự nhiên anh khoái chí mà cười, khoái chí vì cái trình độ hiểu biết và tiếng nước ngoài của anh hoá ra còn là bậc thầy của những người đồng sự của anh đây.
- Gôloa, chứ không phải Rơloa. Biểu trưng của nước Pháp là con gà Gôloa. Ngày xưa lúc tôi học anh phăng tanh với sillivica người ta đã dạy rằng tổ tiên của người Pháp là người Gôloa và người Việt chúng ta là con cháu của nước mẹ Đại Pháp...
Cao hứng Bùi Sùng bịa ra thế, chứ anh đâu có biết enfanlin với certificat người ta dạy cái gì. doạ nhau chơi vậy mà cả bọn cứ ngớ người ra và gật đầu lia lịa, khiến Sùng càng khoái chí.
- Đó, sắp tới này có khi mình phải đi Pháp để kí kết hợp đồng. Trong năm nay và những năm tới, khách hàng của chúng ta sẽ là người Pháp, người Nhật và bà con Việt Kiều, chơi với họ thì mới có tiền. Chứ khách Đông Âu rách lắm rồi. Làm du lịch là phải biết moi tiền của các khách sộp. Và bản thân chúng ta cũng phải biết ăn chơi. Ha ha, kìa rượu bia đâu? Bắt đầu đi thôi chứ.
- Dạ, đợi anh Phạm Lẫm một chút nữa ạ. - Kim Thanh xem đồng hồ.
- Ông ấy vừa gặp tôi, xin cáo vắng mặt. - Bùi Sùng nói và chợt nhớ lại cái hình ảnh ông chủ nhiệm già đến tìm anh chiều nay.
Ông ta như vừa trải qua một cơn dằn vặt ghê gớm lắm. Bộ mặt bợt đi, hốc hác. Đôi mắt vừa mệt mỏi vừa bảng lảng một mối hoài nghi dường như không giải thoát nổi. "Suốt đêm qua tôi không chợp mắt được anh ạ. - Ông Lẫm nói với Bùi Sùng. - Chỉ vì cái cuộc thanh tra ngược đối với cô Nguyệt. Lương tâm người đảng viên ở tôi cắn dứt lắm, đồng chí ạ. Chúng ta làm thế không được đâu. Người ta đấu tranh cho lẽ phải, cho sự tốt đẹp của ngành du lịch mà lại đưa người ta vào tròng, đấu tố người ta như thế, thì còn gì là chân lý với lẽ phải. Đồng chí có biết không, hầu hết chị em trong khách sạn đều bất bình. Họ thương cô Nguyệt và phản đối ngấm ngầm chúng ta. Đêm qua cô Thuý gặp tôi, khóc lóc xin chuyển công tác. Cô ấy bảo những người trung thực dám đấu tranh cho lẽ phải mà còn bị vùi dập như thế thì còn ai yên tâm làm việc. Tôi nghe cô ấy nói mà thấy xấu hổ cho bản thân mình. Lẽ ra tôi phải cương quyết. Những việc Ban thanh tra công nhân làm trái với đường lối của Đảng"... "Anh còn nặng đầu óc tiểu tư sản lắm. - Bùi Sùng nói. - Là một người lãnh đạo, anh không được quyền dao động. Chúng ta không thể làm trái đường lối của Đảng. Chúng ta ủng hộ những ai tích cực đổi mới, nhưng phải là đổi mới có trật tự, có tổ chức. Phải loại trừ ngay những kẻ lợi dụng đấu tranh để bôi nhọ ngành du lịch như cô Nguyệt. Đấy là ý kiến chỉ thị của đồng chí Tổng cục trưởng. Ban thanh tra công nhân đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của họ. Mọi việc đều công khai rành mạch. Có lẽ vì anh quá cũ kỹ, quá hữu khuynh trong việc xử lý cán bộ. Vụ cô Nguyệt, lãnh đạo và đảng uỷ chúng tôi coi như đã xử lý xong rồi". Ông Lẫm thở dài đánh thượt, móc túi đưa cho Bùi Sùng một tờ giấy: "Vậy thì... Đây là đơn xin nghỉ hưu của tôi. Suốt đêm qua tôi đấu tranh tư tưởng. Thà xin nghỉ sớm một năm còn hơn ngồi lại làm cái bung xung..." Cầm lá đơn về hưu của ông Phạm Lẫm. Bùi Sùng mừng rơn trong bụng. Phải quá. Lão già cổ hủ này nghỉ đi là dọn được một tảng đá cản đường. Đang tìm cách bẩy lão ta về thì tự dưng lão ta tự giải thoát giúp mình. "Anh đã nghĩ kỹ chưa? Việc này có khó khăn cho tổ chức chúng tôi đấy... Nhưng nếu là nguyện vọng của anh thì tôi ủng hộ. Để tôi báo cáo với Tổng cục. Tôi sẽ đề nghị tăng một bậc lương cho anh. Và rất có thể trước khi nghỉ hẳn, anh phải đi điều dưỡng một chuyến ở nước ngoài..."
Đơn xin nghỉ hưu của ông Phạm Lẫm giờ đang nằm trong túi áo Bùi Sùng. Anh chưa muốn kể với mọi người, nhưng với Kim Thanh thì anh không thể giấu được. Nhân lúc nhà hàng dọn tiệc anh đã ghé tai Kim Thanh kể vắn tắt, khiến chị sung sướng quá, hai mắt cười tít lại.
Cỗ đã đầy ngọn trên bàn. Bia lon Nhật xếp hai hàng như những vệ binh.
- Nào ta uống sâm banh trước. - Kim Thanh nhanh nhẹn với chai sâm banh mở nút. Bọt rượu tràn các cốc.
- Xin chúc mừng thành công của ban thanh tra công nhân!
- Chúc sức khoẻ đồng chí giám đốc!
- Chúc mừng!
Sau ly sâm banh khai vị, tất cả các gương mặt đều đỏ lênh láng. Tiếp đó là tiếng mở nắp bia hộp nói nhau ròn rã. Bia ồng ộc chảy vào các cốc ngầu bọt. Thức ăn đầy ngộn mặt bàn, nhưng chốc chốc bà chủ quán và hai cô phục vụ lại tiếp thêm nữa.
Kim Thanh ngồi bên Bùi Sùng. Bao giờ ăn tiệc chị cũng giành ngồi ở phía bên trái anh. Chiếc bàn cao rất thuận lợi để họ vừa ăn uống vừa ghếch chân lên nhau. Những lúc cao hứng Bùi Sùng còn thò tay véo vào đùi chị, khiến cả bữa tiệc lúc nào chị cũng có thể bất thần cười ré lên một cách thích thú.
*
Khi mọi người chếnh choáng cả rồi, Bùi Sùng mới rỉ tai Kim Thanh, báo cho chị một tin vui.
Sáng nay vừa đến cơ quan, Bùi Sùng đã nhận được một công văn gửi từ Maxcơva sang. Theo đúng những điều đã thoả thuận trong chuyến đi thăm khách sạn "Bông Hồng Vàng" của Bùi Sùng và Kim Thanh mấy tháng trước đây, giám đốc Vêra Ivanôpna sau khi làm việc với cơ quan nhà nước Liên Xô, đã chính thức gửi công văn mời hai cán bộ của khách sạn Hà Thành sang học tập tại Trường du lịch cao cấp Liên Xô, đồng thời kết hợp thực tập và bồi dưỡng nghiệp vụ ở khách sạn "Bông Hồng Vàng". Kèm theo những văn bản trên còn có một giấy mời đích danh phó chủ nhiệm Hoàng Dạ Nguyệt, với danh nghĩa khách mời sang trao đổi kinh nghiệm du lịch.
- Trường hợp Mỹ Lệ thì tuỳ anh quyết định. - Mới nghe qua những thông báo văn tắt của Bùi Sùng, Kim Thanh đã xoắn lấy, bàn sát sạt việc cử người sang Liên Xô. - Hoặc là Mỹ Lệ, hoặc là một ai khác mà anh thấy xứng đáng hơn. Riêng về trường hợp cháu Mộng Lương thì nhất định anh phải giúp em. Suốt từ hôm đón anh với em ở Liên Xô về, nghe anh hứa với nó sẽ cho nó đi Liên Xô thế là nó đâm phá bĩnh, chẳng chịu học hành làm việc gì cả. Nó bảo bác Sùng đã hứa rồi. Sớm muộn nó cũng đi Tây. Mấy tháng vừa rồi, em thật khổ về nó. Suốt ngày lang thang ở các câu lạc bộ nhảy nhót. Vài tuần lại thay một mốt quần áo. Tiêu tiền như rác. Kiếm bao nhiêu cũng không xuể với nó...
Tiếng thở dài đánh thượt của người tình khiến Bùi Sùng mủi lòng.
- Em yên tâm. Chuyện này anh sẽ thu xếp cho nó đi. Em có công lao với ngành du lịch, ưu tiên cho con em noi theo nghề nghiệp của mẹ là phải. Ai dám thắc mắc.
- Thế còn trường hợp cô Nguyệt. Đợt này họ lại chính thức mời sang. anh có cho đi không?
- Khó xử đấy. Sang với tư cách gì? Anh đã cho làm quyết định rút cô ta về hãng rồi.
- Thế thì có danh nghĩ gì mà đi? Không thể đại diện cho khách sạn Hà Thành được. Anh phải cương quyết trong trường hợp này. Tốt nhất là cứ lờ đi, coi như không có lời mời của phía bên kia.
Bùi Sùng gật gù. Kim Thanh nhiều khi thật sắc sảo và sáng suốt.
- Ngày mai anh sẽ đưa quyết định chuyển công tác cho cô Nguyệt. Ông Phạm Lẫm sẽ nghỉ để chờ quyết định về hưu. Cô Nguyệt điều lại về hãng. Như vậy khách sạn cần phải bổ sung lãnh đạo gấp.
- Ai? Anh định đưa ai về? - Kim Thanh hỏi dồn dập.
Bùi Sùng không trả lời. Anh đưa mắt về phía Nguyễn Hữu Bài lúc này đang say mềm, cổ nghẹo như một con gà rù, mắt lờ đờ vừa nghe bà Bích San kể chuyện, vừa gật gù như một phản xạ lễ độ hơn là một sự tán đồng.
Trong óc Sùng, một lần nữa phương án tổ chức lại được đưa ra kiểm chứng. Cái tay Nguyễn Hữu Bài đúng là cái con bài mà anh cần sử dụng. Ngay cả trong cuộc rượu này, khi mà con người ta có điều kiện để bộc lộ hết tính cách của mình: giận dữ, nóng nảy, bốc đồng, thâm thuý, vui vẻ... thì hắn vẫn cứ trơ lì, kín mít như bưng. Dường như hắn không hề có một chủ đích riêng, một ý tưởng riêng. Hắn chỉ cần làm theo ý người khác, phụ hoạ theo người khác. Kìa, suốt từ lúc bà Bích San bốc đồng, ngọng líu ngọng lo kể con cà con kê những chuyện ngoài đường giữa chợ mà hắn cứ háo hức vừa nghe vừa gật gù. Con người dạng này không năng động, sáng tạo nhưng lại mẫn cán và cúc cung tận tuỵ. Dùng loại người này thì không bao giờ sợ bị tiếm quyền, bị phản thùng. Biết sử dụng, nó sẽ đắc lực như một con bài lợi hại. Cái chức trưởng ban thanh tra công nhân vừa rồi là một dẫn chứng. Đạo diễn thế nào làm theo thế ấy, cứ như một con rối trong tay người điều khiển. Hay. Hắn làm chủ nhiệm thay ông Phạm Lẫm về hưu là rất phải. Vừa được tiếng là hãng tăng cường cho khách sạn một thường vụ đảng uỷ kiêm thư ký công đoàn hãng, vừa hợp với mục đích dùng người của mình. Dốt nát một tí, đần độn một tí nhưng mà dễ bảo, biết tận tuỵ phục tùng còn hơn là chọn phải một cái gai như cô Hoàng Dạ Nguyệt. Hắn làm bù nhìn thì Kim Thanh mới phát huy được tác dụng. Tha hồ mà múa may quyền biến. Kim Thanh mới thực là người trợ thủ của giám đốc hãng Tourism. Làm tổ chức như thế mới cao thủ, hơ hơ...
Bùi Sùng bỗng cao hứng vụt đứng dậy.
- Nào trăm phần trăm. Xin chúc mừng lực lượng nòng cốt của ngành du lịch...
Tất cả đều đứng dậy. Nắp bia hộp lại nổ phùm phụp. Người lon, người ly chạm nhau chan chát.
- Tối nay anh sẽ chiêu đãi riêng em một cuốn vidéo "con nhà nghèo" tuyệt vời. Băng ở trong cặp kia rồi - Bùi Sùng nói với Kim Thanh khi anh vừa làm một hơi hết lon bia Nhật.
- Ôkê. - Kim Thanh toét cười, mắt sóng sánh lửa tình.
Đúng lúc đó, từ ngoài phố, Mỹ Lệ hớt hải chạy vào.
- Có việc gì thế cô Mỹ Lệ? - Bà Bích San thảng thốt.
- Bác với chị Kim Thanh phải về khách sạn ngay. - Mỹ Lệ vừa thở vừa nói.
- Bình tĩnh lại nào. Việc gì mà cứ như ma bắt mất hồn thế?
- Báo cáo chị. Đoàn khách của Nhật họ bỏ không dự bữa tiệc mà họ đã đặt trước.
- Sao? Chính tôi đã lệnh cho bộ phận nhà bếp làm theo đúng thực đơn của họ rồi kia mà.
- Vâng. Thực đơn theo đúng yêu cầu. Mét Thuận hôm nay làm các món ăn rất tuyệt vời. Đúng giờ chúng em dọn bàn. Tám người khách Nhật từ trên phòng kéo xuống rất vui vẻ. Hôm nay một trong số họ có người sinh nhật. Hình như là cô gái có cái tên Iacôsu.
- Đúng là họ có tổ chức một buổi sinh nhật. - Kim Thanh khẳng định. - Biết thế nên tôi đã sai cô Hằng mua một bó hoa sen lớn.
- Em với chị Hằng phải ra mãi Cửa Nam để tìm mua một bó hoa sen thật đẹp. Nhưng khi chúng em vừa mang hoa sen đến thì tất cả bọn họ đều đứng dậy bỏ lên phòng.
- Vì sao?
- Chúng em không hiểu... Lên mời họ xuống dự tiệc nhưng tất cả đều lắc đầu. Chúng em cũng không hiểu mình có sơ suất gì.
Tất cả đều nhìn nhau lo lắng. Chà, những người khách nước ngoài, đôi khi họ khó tính đến khó hiểu. Một bữa đại tiệc tám người, năm trăm đô la chứ có ít đâu?
- Trường hợp này may ra chỉ có bà Nguyệt mới có thể giải quyết nổi, - một đồng chí trong Ban Thanh tra công nhân nói.
- Chị Nguyệt đang nghỉ phép. - Mỹ Lệ nói và nhìn Kim Thanh như cầu cứu.
- Tôi nhớ ra rồi. - Bà Bích San chợt reo lên.- Cô Nguyệt có nói với tôi rằng người Nhật rất kỵ hoa sen. Hoa sen là hoa đám tang của người Nhật. Cô ấy còn bảo, người Phần Lan lại thích hoa vàng, vì màu hoa ấy tượng trưng cho ngày Quốc khánh của họ...
- Thế thì rõ rồi. - Kim Thanh tươi tỉnh trở lại. - Tôi phải về ngay khách sạn bây giờ. Phải chuẩn bị lại bữa tiệc cho họ không có mình mất toi năm trăm đôla...
Trước khi đi, Kim Thanh ghé tai Bùi Sùng nói nhỏ:
- Anh cứ về nhà trước. Nếu cái Mộng Lương ở nhà, anh báo tin cho nó để nó mừng. Đợi em về rồi cùng xem băng viđêô mới của anh.
- Xem băng hay xem người? - Bùi Sùng véo nhẹ vào lườn Kim Thanh khiến cô người tình bắn chéo một cái lườm đến thót tim.
*
Mộng Lương, cô con gái yêu của phó chủ nhiệm Kim Thanh, đang bị thất tình. Mười tám tuổi, với gần chục mối tình, nhưng đây là lần mà cô đau đớn nhất. Yêu là một cái mốt. Cô và những người bạn hiện đại của cô đều hiểu như thế. Mà đã là mốt thì phải thường xuyên thay đổi. Yêu. Cắt. Rồi lại yêu. Lại cắt. Chuyện thường tình. Thậm chí cho tới bây giờ, cô vẫn không có một ý niệm gì về mối tình đầu. Cái năm mười sáu tuổi ấy, trẻ con quá. Đang học lớp mười thì có một anh chàng nhí nhố ở lớp Mười Hai ngày nào đi học về cũng theo đuôi nhằng nhẵng. Rồi viết thư. Những lá thư gửi theo đường bưu điện đề ở ngoài phong bì: Người phương xa thân thương gửi Mộng Lương, kì thực là của anh chàng cách Lương chỉ một ngõ phố. Hay thật cái tình yêu trẻ con. Quà của anh ta tặng Mộng Lương lần đầu tiên là một gói ô mai Thái Lan. Chua chua, ngòn ngọt mà lại hay hay. Thế là yêu. Đi xem phim với nhau, đi chùa Hương với nhau, rồi cùng tập nhảy những điệu điscô đầu tiên ở câu lạc bộ thanh niên. Buồn cười, đúng là tình yêu kiểu nhí nhố. Vào đúng cái ngày Mộng Lương hành kinh thì anh chàng lại định giở trò trăng hoa. Bực mình quá, cô cắt béng.
Tiếp đến mối tình thứ hai, thứ ba... vân vân.
Đến mối tình gầy đây nhất thì Mộng Lương lại là người bị động. Anh chàng có cái tên là Hùng Dũng quen cô ngay lần đầu tiên cô đến nhảy đầm ở câu lạc bộ Galant. Một chàng trai cao ráo, chịu chơi, hơn cô đến chục tuổi. Nhìn anh ta nhảy đã phát mê. Đôi chân dai như làm xiếc trên sàn. Đánh mông, lắc vai hết ý. Mộng Lương bị cuốn theo anh ta như ăn phải bùa mê. Trên sàn nhảy cô bị anh ta dẫn dắt đến từng góc tối đã đành, ngoài đường phố, bất kể lúc nào, chỉ cần anh ta phẩy tay ra hiệu là cô lại lao đi suốt từ tinh mơ cho tới đêm khuya. Người xưa nói "ăn phải bả" là thế chăng?
Chưa một cuộc tình nào Mộng Lương bị cuốn hút và đam mê như cuộc tình này. Có thể vì cô đã lớn, đã có ý thức về hôn nhân. Nhưng điều chủ yếu có lẽ lại là ở chỗ này: Hùng Dũng lọc lõi và sành sỏi trong ái tình quá. Anh ta như một thứ ma tuý cực mạnh, khi đã nghiện rồi thì coi thường mọi thứ chất kích thích khác. Và cũng chỉ có cái đô ấy mới thoả mãn mọi cơn nghiền. Cuộc tình mới kéo dài mấy tháng mà khiến cuộc đời Mộng Lương nghiêng ngửa. Cô bỏ lớp luyện thi đại học, suốt ngày la cà trong các quán cà-phê, các sạp khiêu vũ. Cô lấy tiền của mẹ trốn lên tận Đồng Đăng, Kỳ Lừa, vượt biên giới sang tận Bằng Tường, Trung Quốc. Có lần cô còn theo Hùng Dũng vào một ổ vidéo con heo, vừa xem vừa công khai làm tình.
Nhưng rồi, cuộc tình ấy đột ngột chấm dứt. Cái đau của Mộng Lương là cô hoàn toàn bị động, bị vứt bỏ trong khi còn đang say cuộc. Hôm qua, đúng giờ hẹn cô đến chờ ở ngã ba đường, thì anh ta, cái gã Sở Khanh ấy, đèo một con chíp mới phóng ngang qua mặt. "Xin lỗi Mộng Lương. Anh phải đi có việc". Cái thằng đểu ấy ngoái lại ném vào mặt cô một câu, vòng tay siết con chíp mắt xanh mỏ đỏ vào sát người, rồi vù ga phóng thẳng. Mộng Lương ức đến tím mặt. Giá như lúc ấy có một thằng côn đồ nào đó, cô sẽ sẵn sàng bỏ tiền ra thuê đuổi theo tạt vào mặt hai đứa một lọ a-xít.
Buốt đến tận xương tuỷ. Suốt từ trưa cho đến chiều tối. Mộng Lương nằm ở nhà, khóc đến sưng húp cả hai mắt.
Cho tới lúc Bùi Sùng dắt xe vào nhà. Mộng Lương vẫn nằm ì trên giường không chịu dậy.
- Sao thế Lương? Tưởng hôm nay cháu đi học tiếng Anh? - Sùng bật đèn rồi, mở quạt vù vù. Với căn nhà này anh đã quá quen thuộc và tự nhiên như người trong nhà.
- Cháu ốm.- Lương đáp cụt lủn, vẫn nằm nghiêng, mặt quay vào tường.
Dưới ánh sáng ngọn đèn vừa bật lên, Sùng hơi ngỡ ngàng. Trong bộ đồ ngủ, Mộng Lương lồ lộ phô những đường cong như tượng vệ nữ đang nằm. Cánh tay trần săn chắc. Vòng hông căng nở. Cặp đùi thon dài mịn lẳn dưới lớp vải lụa màu mỡ gà.
- Ốm làm sao? - Bùi Sùng nuốt nước bọt khan. Không hiểu cuộc bia vừa rồi đã làm anh khát, hay một cơn khát vô cớ nào vừa ập đến. Anh đi đến bên Mộng Lương, run run đặt bàn tay nóng giãy của anh lên trán cô gái. Ờ ờ... Có vẻ sốt cao. Mày lại đi nhảy nhót phải không? Để bác đánh gió cho...
Hơi bia rượu phả vào mặt Lương, khiến cô gái khó chịu. Tuy vậy cô vẫn chỉ lười biếng khẽ trở mình.
- Cháu chán học lắm rồi, bác Sùng ạ. Mà có đỗ đạt học bây gờ cũng chẳng tìm được việc làm. - Mộng Lương chép miệng, giọng rời rạc. Rồi chợt nhớ ra, gương mặt cô bỗng linh hoạt hẳn lên. - Bây giờ cháu chỉ nhờ ở bác thôi. Hồi bác hứa cho cháu đi học du lịch ở Liên Xô, bác quên rồi à?
- A, có đấy. Bác mới nhận được công văn của bạn. - Bùi Sùng reo lên và chợt nhận ra là mình đang có một thứ bảo bối trong tay. - Đây này, bác cho xem. - Bùi Sùng huơ lên trước mặt Mộng Lương một tờ văn bản tiếng Nga. - Thấy không, chữ tavarít đây này. Vẫn đồng chí thân mật lắm. Mặc dù họ đang gặp rất nhiều khó khăn về cải tổ, nhưng họ vẫn giúp đỡ mình rất nhiệt tình, vô tư. Tinh thần quốc tế vô sản mà lại.
- Có đúng là hai suất đi học du lịch cao cấp ở Liên Xô không hở bác? - Mộng Lương ngồi bật dậy.
- Hai suất. Đúng như hồi bác với mẹ cháu đã sang ký kết văn bản hợp tác.
- Thế thì bác cho cháu đi đợt này nhé. Nhất định bác nhé. Cháu chán ở nhà chán lắm rồi... Ôi, giá mà cháu được đi ngay bây giờ. Bác hứa với cháu đi nào?
- Phần bác thì đơn giản thôi. Bác đã bàn với mẹ cháu rồi... Nhưng vấn đề là trên Tổng cục họ có chấp nhận không? Con cháu của các vị trên Tổng cục thiếu gì...
Mộng Lương cảm thấy bi quan. Vừa vui đấy mà cô lại xịu buồn ngay được. Cô nhìn Bùi Sùng và phát hiện ra cái ánh mắt của bác ta thật lạ. Hai ánh mắt như hai mũi dùi nhìn xoáy vào đâu đó trên người cô. Cô hơi cúi xuống và chợt nhận ra rằng cái cổ áo của cô quá rộng. Đôi vú không mặc coócxê của cô dường như phô ra, ngồn ngộn trước mắt Sùng.
Im lặng một lúc lâu. Toàn thân Mộng Lương như gai lên bởi đôi ánh mắt như dùi đâm dao chích của Bùi Sùng. Còn Bùi Sùng thì run lên vì một cái cảm giác thèm khát rất khó tả. Lương không đám nhìn vào đôi mắt Bùi Sùng, nhưng vốn không lạ gì cái ánh nhìn của đàn ông như thế, cô hiểu bác ta đang muốn gì. Bùi Sùng cũng mẫn cảm đọc thấy những ý nghĩ của cô gái. Một suất đi Tây. Anh đang treo một cái giá.
- Thời buổi này, đi Tây không đơn giản... Bùi Sùng thở dài, nói một cách bâng quơ.
- Nhưng mà nhất định cháu phải có một suất. - Mộng Lương nói một cách tự tin. Rồi bỗng nhiên cô nằm vật xuống giường. - Ôi, cháu đau đầu quá. Bác lấy giúp cái hộp dầu cao.
- Đâu, để bác đánh gió...
Bùi Sùng lập cập mở tủ, rồi ngồi xuống bên giường. Anh nói không ra hơi. Chính anh cũng đang như người lên cơn sốt.
- Đây. Chỗ này cơ... Bác hứa nhé. Nhất định Mộng Lương phải sang Liên Xô học ngành du lịch.
- Ừ. Hứa. Nhất định... nhất định rồi...