Chương XI MỘT MÌNH
Những cơn mưa ngâu kéo sùi sụt suốt cả một tuần. Người ta bảo đó là thời kỳ chàng Ngưu Lang và làng Chức Nữ gặp nhau duy nhất trong suốt cả năm dài. Đến như người trời đi mây về gió mà cũng đành phải chịu cảnh oan trái, cách trở, huống chi con người trần tục lặn ngụp giữa biển đời muôn vàng sóng gió và hỗn tạp của cuộc mưu sinh.
Những ngày mưa ấy có một người đơn độc. Chị đi một chiếc xe đạp cũ, chiếc áo mưa màu rêu xoè kín khung xe, chiếc mũ mưa chụp nửa mặt. Không ai nhìn rõ mặt chị. Chỉ thấy một chiếc mũi thanh tú và một đôi mắt to đen vời vợi nỗi buồn.
Ba lần liên tiếp trong một tuần, các chiến sĩ cảnh vệ ở khu các cán bộ cao cấp nhà nước đã phát hiện ra người đàn bà ấy. Hai lần đầu chị ta dừng xe trước cửa ngôi biệt thực nhỏ, tần ngần nhìn vào trong nhà, như tính toán một điều gì đó, rồi lại bỏ đi. Lần thứ ba, chị ta đạp xe một cách hối hả đến, rồi quả quyết dắt xe vào cổng.
- Chị cần gì, gặp ai? - Anh chiến sĩ cảnh vệ từ một gốc cây nào đó phía trong bỗng xuất hiện, giọng khô lạnh.
- Tôi muốn được gặp bác Toàn.
- Chị là ai?
- Dạ, tôi là cháu của bác.. Tôi... - Người đàn bà ngập ngừng. Dường như chị không muốn nói tên. Dường như cái việc cầu cạnh này đã làm chị khổ tâm rất nhiều.
- Cháu tức là thế nào? Tên là gì? Ở đâu? Chị thông cảm cho, chúng tôi không thể cho bất cứ người lạ mặt nào tiếp xúc với các đồng chí lãnh đạo.
- Nhưng tôi là công dân. - Đôi mắt đen buồn vụt ánh lên một cái nhìn bướng bỉnh. Cố kìm giữ lắm, nhưng người đàn bà vẫn không giấu được tính cách của mình.
- Công dân thì hãy đến cơ quan làm việc và phải đăng ký trước với bộ phận thường trực. Và chị nên nhớ rằng, công dân nào thì cũng phải xuất trình giấy tờ. Không thể có một công dân vô danh.
- Tôi nói vậy thôi, chứ tôi là người nhà, nên mới đến nhà riêng thế này chứ - Người đàn bà dịu giọng. - Mấy năm trước, khi đồng chí chưa về đây, tôi vẫn đến thăm bác luôn. Tôi mới đi công tác xa mà... Xin đồng chí nói giùm với bác là có cháu gái tên Hoàng Dạ Nguyệt đến thăm bác. Đây là danh thiếp của tôi.
Tấm danh thiếp với cái tên Hoàng Dạ Nguyệt đã làm cho người lính cảnh vệ yên tâm.
Năm phút sau Nguyệt được dẫn vào ngồi chờ ở căn phòng khách. Một anh lính cảnh vệ khác lặng lẽ mang đến một bình trà, đưa mắt ra hiệu mời Nguyệt, rồi lặng lẽ đi ra.
Ngoài trời vẫn lắc rắc mưa. Nước rỏ tí tách từ ống dẫn nước trên mái xuống, như tiếng điểm nhịp thời gian. Nguyệt nghĩ: hoá ra không phải chỉ có mình chị cô đơn. Các lãnh tụ nhiều khi sống cũng rất cô đơn.
Có tiếng dép từ phòng trong đi ra. Nguyệt quay lại. Chị sững sờ vụt nhớ lại một hình ảnh của hai mươi năm trước ở Phủ Chủ tịch. Lần cuối cùng khi được vào gặp Bác. Người cũng xuất hiện trong một dáng tiên ông thế kia. Có điều, bây giờ không phải là Bác mà là người học trò lớn của Người. Bác Toàn đã già đi nhiều quá. Mái tóc bạc trắng. Chiếc kính đen làm cho cử động của bác có vẻ chậm chạp.
- Cháu Nguyệt đấy phải không? Ngồi xuống. Ngồi xuống. Không phải đứng dậy thế.
- Dạ, cháu chào bác. Không ngờ bác vẫn còn nhận ra cháu.
Bác Toàn cười, giọng cười vẫn sảng khoái như ngày nào.
- Chẳng lẽ bác lại quan liêu đến thế sao? Bác vẫn còn rất nhớ cô là một cán bộ xuất sắc của ngành du lịch. Chính bác là người đã giới thiệu cô về khách sạn Thắng Lợi cái ngày khánh thành khách sạn ấy đang bị bê bối cơ mà... Sao? Cô đến thăm bác hay là có việc gì?
Nguyệt bối rồi. Chị cố nuốt cái cục đang chẹn ngang cổ, cố kìm để cho nước mắt khỏi trào. Những điều mà suốt tuần nay Nguyệt nung nấu sẽ trình bày với bác, bây giờ sao không thể nói ra được. Trình bày về những sự việc bê bối ở khách sạn Hà Thành và cuộc đấu tranh của mình để chống lại nó ư? Nói về những hành động thô bỉ của nhóm người đã lợi dụng chức quyền để trù dập mình, phá vỡ hạnh phúc gia đình của mình ư? Tất cả những điều đó thật là nhỏ nhặt, không đáng nói với một con người mà cuộc đời đã phải gánh vác biết bao trọng trách quốc gia, và bây giờ cần phải được nghỉ ngơi hoàn toàn.
- Cô có một việc gì đó muốn nhờ bác giúp đỡ, đúng không? Bác Toàn hướng cặp kính đen về phía Nguyệt. Nguyệt sững người một thoáng. Nhưng chị chợt hiểu, đôi mắt đã mờ kia không còn đủ nhãn lực để đọc những ý nghĩ trong đầu người đối thoại, mà đó chỉ là sự mẫn cảm của một bộ óc bao nhiêu năm tôi luyện trong trường chính trị, hoặc cũng có thể do một thói quen cố hữu của các nhà lãnh đạo, ở họ ít có trường hợp thăm viếng mà chỉ duy nhất có công việc, công việc cần thỉnh thị báo cáo và công việc cần nhờ vả.
- Dạ, không. Cháu chỉ đến thăm bác. Lâu lắm rồi...- Nguyệt sẽ thở dài. Chị quyết định đoạn tuyệt cái ý định nhờ cậy...
- Ờ, thế thì quý lắm. Không có việc gì cần nhờ bác, tức là mọi công việc của cô đang diễn ra rất tốt đẹp. Hà hà, mà có nhờ vả bác thì bây giờ bác cũng đành bó tay. Bác đã nghỉ hưu rồi. Tiếng nói của bác người ta chỉ kính trọng rồi để đó thôi, chứ không còn có hiệu lực. Cái thời Bác Hồ còn sống, mọi chuyện khác lắm. Chúng ta sống có lý tưởng và có lòng nhân ái. Vì thế mới xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước được. Có lẽ hiếm thời đại nào mà cái "đạo trị" lại phát huy được hiệu lực đến như thế. Bây giờ khác rồi. Đội ngũ cán bộ của chúng ta bị tha hoá nhiều quá. Chủ nghĩa thực dụng và chủ nghĩa vật chất đã làm xói mòn cả những bộ máy trung thực tâm huyết bị trù dập. Cô có biết không, một người bà con của tôi ở quê bị oan ức đến nhờ cậy tôi mà tôi cũng không giúp gì được. Thế đó, phép vua đã thua cả lệ làng...
Nhà cách mạng lão thành thở dài, chắp hai tay trước bụng, ngửa mặt lên trần nhà, và cứ ngồi như thế trong một tư thế bất động. Nguyệt nhìn ông và bỗng ứa nước mắt. Ông đang có nỗi buồn, nỗi đau của một nhà kiến trúc vĩ đại khi thấy toà nhà do chính mình thiết kế đang bị bọn người phá hoại dỡ mái đục tường mà đành khoanh tay bất lực.
- Dạ, cháu xin phép bác... Có lẽ bác cần phải được nghỉ ngơi... Cháu đến thăm bác, thấy bác khoẻ, cháu rất mừng. - Nguyệt nói và đứng dậy.
Nhà cách mạng lão thành tiễn Nguyệt ra tận của. Ông căn dặn:
- Cô phải góp phần đưa ngành du lịch tiến lên. Phải kiên quyết chống lại mọi sự tha hoá. Dẫu sao chúng ta vẫn tin tưởng. Sự nghiệp đổi mới nhất định thắng lợi...
*
Nguyệt lại rơi vào tâm trạng thất vọng. Chao ôi, một con người tốt duy nhất mà Nguyệt kính trọng và tin cậy thì bây giờ cũng đã "lực bất tòng tâm" rồi. Chính ông cũng phải cay đắng thừa nhận bây giờ phép vua đã thua lệ làng. Ông nói "sự nghiệp đổi mới nhất định sẽ thắng lợi", nhưng chính ông cũng không đủ sức bênh vực nổi một người bà con bị oan ức mà báo chí cả nước đã từng lên tiếng ủng hộ. Huống chi Nguyệt, một thân phận mỏng manh, một chi tiết tưởng chừng như rất vụn vặt trong toàn bộ cả một guồng máy mà chỗ nào cũng có thể bị han gỉ và hỏng hóc. Cuộc đời, cớ sao lại nghiệt ngã đến như thế? Những con người bình thường và thấp cổ bé họng dường như đã bị chụp sẵn trong một cái lồng vô hình. Họ chỉ có thể ăn ngủ chơi bời, nói năng trong cái lồng ấy mà không thể khác đi được. Tự do, bình đẳng, quyền được ngôn luận, được làm chủ xã hội... những mỹ từ ấy đã trở thành rất trừu tượng. Người ta có thể bắt giam một người mà không cần đến chứng cứ, có quyền tha bổng kẻ phá hoại mà không đếm xỉa gì đến pháp luật. Dân chủ ư? Vô nghĩa, một khi những kẻ thực hiện nền dân chủ lại là những kẻ dốt nát, sâu mọt và đạo đức giả. Và chúng càng ở địa vị cao trong xã hội thì nền dân chủ chỉ là một thứ bánh vẽ. Cho nên, Nguyện hiểu rất rõ rằng, kẻ mà chị cần phải vạch mặt không phải là Kim Thanh. Chính Bùi Sùng và cái ô du của hắn mới là cái đích mà chị nhằm vào trong cuộc đấu tranh này. Hắn sẽ còn tiến lên nữa, còn thả sức phá hoại cả một nền du lịch, nếu chân tướng của hắn không được lột trần. Tuần trước hắn tưởng như đã làm xong được một việc. Hắn xuống khách sạn Hà Thành, triệu tập lãnh đạo khách sạn và tuyên bố: "Tôi thay mặt lãnh đạo truyền đạt quyết định của trên: Từ ngày hôm nay chị Hoàng Dạ Nguyệt sẽ chuyển về làm việc ở văn phòng hãng. Đây là quyết định". Tờ giấy quyết định đến tay Nguyệt thật đột ngột. Chị không ngờ Bùi Sùng đã trở ván bài nhanh như thế. Anh ta chỉ cần cái cớ của cuộc thanh tra ngược để làm việc này. Nhưng Nguyệt đã tỏ ra bướng bỉnh đến cùng, cương quyết đến cùng. "Anh tưởng cố tạo ra một vụ vu khống tôi, thế là xong rồi ư? Không đâu" Nguyệt cầm lấy tờ giấy quyết định, lấy bút ghi chéo ở trên góc: "Quyết định này không có giá trị. Tôi chỉ chấp hành quyết định của tổ chức khi mọi việc ở khách sạn Hà Thành được làm sáng tỏ." Nguyệt ném trả Bùi Sùng tờ quyết định. "Tôi nói để anh rõ, tôi sẽ đưa vấn đề này lên tới cấp cao nhất của Nhà nước, tôi sẽ công bố mọi sự việc trước công luận". Nguyệt ra khỏi phòng, bướng bỉnh và đầy thách thức.
Nhưng chính Nguyệt đã vấp phải những trở ngại ngay lúc xuất trận đầu tiên. Một cái barie đã chắn sẵn ở Tổng cục. Vừa nghe qua mấy lời Nguyệt trình bày ông Tổng cục trưởng đã cười xoà: "Việc nhỏ mà em làm gì găng quá thế. Anh biết cả. Vấn đề này để giải quyết trong nội bộ. Không phải mang đi đâu cả". "Anh thừa biết nội bộ họ giải quyết thế nào rồi chứ. Anh có muốn nghe băng cuộc thanh tra ngược họ đã đấu tố tôi thế nào không? Chẳng lẽ để đến khi họ bắn chết tôi anh mới nhận ra sao?" "Phải bình tĩnh đã Nguyệt. Thực tình anh không hề biết gì về cuộc thanh tra ngược. Làm như vậy là bậy. Quyết định điều cô về lại hãng cũng bậy. Cô cứ việc đi làm ở khách sạn Hà Thành. Sắp tới khách quốc tế vào ồ ạt, cô vắng mặt sao được. Thôi, đơn từ khiếu nại cô cứ đưa hết cả đây. Nội bộ ngành sẽ giải quyết. Tôi cấm cô không được đưa ra báo chí công khai." "Đã là đổi mới thì anh sợ gì mà phải giấu giếm? Vấn đề là chân lý cần được sáng tỏ". "Ồ, chân lý có nhiều cách để tiếp cận. Vấn đề là phải biết giữ cho ngành, và giữ cả cho cô. Với tư cách người nhà, anh bảo thật, cô phải hết sức mềm dẻo, đừng nên cứng nhắc như thế. Đấu tranh nhưng cũng phải nghĩ xem "tránh đâu" chứ.
Lại một tuần trôi qua. Bùi Sùng vẫn kiên quyết không chịu rút quyết định. Anh ta có rất nhiều lý do để rút Nguyệt về lại hãng, để nhổ giúp Kim Thanh một cái gai, tạo điều kiện cho chị ta thao túng khách sạn.
Phương án gặp một đồng chí cán bộ cao cấp để nhờ cậy cũng không thành.
Nguyệt đi lang thang. Đi trong nỗi cô đơn và sự mệt mỏi, chán chường.
- Kìa Nguyệt, em đi đâu vậy?
Một người chùm áo mưa đi chiếc babeta từ đầu phố quay ngược trở lại gọi Nguyệt giật giọng. Nguyệt nhận ra nhà báo Lê An, bạn của Tuấn.
Họ vào một quán cà phê.
Lê An nhìn Nguyệt mà lòng se lại. Một người đàn bà đẹp mà anh vẫn tôn thờ suốt hai mươi năm nay từ ngày anh quen biết Tuấn. Dường như càng ngày Nguyệt càng đẹp ra. Một vẻ đẹp viên mãn và hầu như không bị thời gian công phá. Anh thật buồn khi biết tin Nguyệt đã trở về nhà mẹ ở từ cái hôm Nguyễn Tuấn uống rượu với anh và Hoài Niệm ở quán Âm phủ.
- Bọn em định ly thân thật à? - Lên An hỏi.
- Tình thế bắt buộc phải như vậy, khi người ta không còn tin nhau được nữa. - Nguyệt nói.
- Anh hơi tò mò. Nhưng vì trách nhiệm tình bạn... có thật là em đã...
- Đó là một hành động vu khống đến bỉ ổi. Tiếc rằng anh Tuấn vì quá ghen tuông mà đã tin là thật. Ông Pôn Vericơn là một người rất đứng đắn.
- Nhưng mà cũng có một tình yêu đơn phương chứ? Và Nguyệt cũng nhận ra điều đó?
- Nguyệt không kiểm nghiệm. Nhưng về phía Pôn cũng rất có thể. Cũng như ngay bây giờ, đôi mắt của anh cũng đang nói một điều gì...
- Ha ha, một người đàn bà thông minh và rất tự biết mình. - Lê An bật cười thú nhận. - Vậy thì anh thương cho thằng Tuấn. Nó quá yêu em mà trở nên quân trí. Em có biết những ngày vừa rồi nó sống thế nào không? - Đang nói. Lê An bỗng ngừng bặt. Anh kịp nhận ra là mình đã hơi thật thà.
Lê An chợt mường tượng ra Tuấn trong cái dáng đi thất thểu và bộ mặt lúc nào cũng ủ rũ như đưa đám. "Tao mất hết cả rồi. Tao căm thù đàn bà". Tuấn chỉ nói được ngần ấy câu mỗi lần gặp bạn. Vậy mà hôm qua, Lê An bỗng gặp Tuấn đi với một cô gái. Cô ta trông khá xinh và còn rất trẻ. "Ai đấy?" "Một người bạn mới. Tao đi xin việc cho cô ấy. Cơ quan mày có cần người làm hợp đônìg không? Cô ấy biết đánh máy và có thể làm mọi việc tạp vụ". Tuấn nói rất nghiêm trang. "Mày điên rồi. Bỏ cái trò vớ vẩn này đi. Đừng đùa bỡn với hạnh phúc gia đình." - Lê An ném chéo cái nhìn như giội lửa qua mặt Tuấn về phía cô gái đang đứng ở gốc cây chờ đợi. Và Tuấn nhún vai khinh khỉnh đi về phía cô gái.
Nó lỡ bỏ một người đàn bà đẹp thế này để đi với bồ bịch. Lê An nhìn Nguyệt thở dài.
- Việc của Nguyệt ở khách sạn thế nào? Cánh báo chí bọn anh có thể giúp được gì?
- Nhà báo Nguyễn Tuấn đã gác bút. - Nguyệt nhếch miệng cười buồn bã, nhưng trong lòng đắng chát một nỗi buồn tủi. Kể từ cái đêm chị bỏ nhà đi ấy, chị thực sự hiểu rằng mình không thể nhờ cậy ở Tuấn được nữa.
- Em phải nói cho Tuấn hiểu. Bọn anh muốn trong việc này, chính nhà báo Nguyễn Tuấn phải lên tiếng.
- Không có tình yêu thì làm sao mà viết được, anh. Trong lòng anh ấy đang có một con rắn cuộn tròn. Mà em thì không muốn thanh minh hay cầu xin. Phải chờ thời gian... Một mình em sẽ làm tất cả để cho chân lý sáng tỏ.
Và Nguyệt đã kể cho Lê An nghe những việc chị đã làm trong những ngày qua.
- Không được. - Lê An lắc đầu. - Đừng mất thời gian như thế. Trong ngành họ bao che cho nhau. Giữa em và Bùi Sùng, tất nhiên là không một ông lãnh đạo ngành dọc nào nỡ làm mất lòng Bùi Sùng hơn em. Thí một quân tốt, chứ không ai chịu mất một quân xe, nhất là cái quân xe ấy lại là phương tiện mẫn cán và cúc cung cho chủ. Cũng đừng hy vọng ở những người đã về hưu. Họ không còn quyền lực, mà quyền lực đang là một thứ ma tuý hoành hành cả toàn cầu. Em phải tìm đến những vị có quyền lực cao nhất để nhờ trợ giúp...
- Em cũng đã đến gặp đồng chí chủ tịch thành phố và đồng chí phó chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng...
- Chính quyền không giải quyết nổi việc này đâu. Quốc hội và chính quyền thực chất đều chưa có thực quyền. Tốt nhất là gặp đồng chí Tổng bí thư hoặc một uỷ viên Bộ Chính trị phụ trách mảng du lịch, - đang nói Lê An bỗng gõ vào trán và chợt à lên. - Anh nhớ ra rồi. Cách đây hai phố là nhà của đồng chí trong ban bí thư đặc trách công tác du lịch. Em phải đến đó.
*
Theo lời khuyên của Lê An, Nguyệt tìm đến nhà đồng chí bí thư.
Dãy phố hun hút giữa hai hàng cây sấu cổ thụ. Ánh đèn cao áp quẩn giữa những vòm lá, tán xạ một sắc xanh huyền ảo, hắt từng mảng sáng dịu nhẹ xuống mặt đường. Đã ngớt mưa, nhưng cái lạnh toả từ những vòm lá đẫm ướt, thấm đẫm không gian. Cái lạnh thấm qua lớp áo mưa khiến Nguyệt gai người. Chị dắt xe đi dọc hàng cây, dò dẫm từng số nhà.
Đây rồi, cái số nhà mà Nguyệt cần tìm. Một ngôi biệt thự kiểu Pháp, ba tầng, nằm giữa một khu vườn xanh um những khóm hồng xiêm. Chiếc cổng sắt khoá im ỉm. Nguyệt lần tìm một nút chuông, nhưng mãi không phát hiện ra. Đành phải đi dọc hàng rào sắt, ngó nhìn qua lớp chắn song để tìm một người nào đó trong nhà bất chợt đi ra. May quá, có một anh lính cảnh vệ. Như một cái bóng, anh ta đứng ở bên gốc cây hồng xiêm từ bao giờ.
- Anh ơi... Đồng chí ơi...- Nguyệt khẽ gọi.
- Ai đó? Chị Điệp phải không? Người lính rời khỏi gốc cây, đi ra.
- Vâng. Tôi đây. Điệp đây. - Nguyệt run lên vì sung sướng.
Tiếng khoá tra ổ lách cách. Rồi cánh cửa hé mở. Nguyệt nhanh nhẹn lách xe vào.
- Ơ, không phải chị Điệp. Nhầm rồi. Chị ra đi. Người lính chợt giật mình khi nhận ra người đàn bà gọi anh không phải là người quen. Anh hối hả xua Nguyệt, hai tay nắm lấy ghi-đông xe đẩy chị ra.
- Tôi là Nguyệt. Lúc nãy tôi cứ tưởng anh gọi tôi.
- Không phải. Chị cố tình vờ vịt. Đây là nhà riêng. Yêu cầu chị ra cho.
- Đồng chí, xin đồng chí hiểu cho. - Nguyệt nài nỉ. - Tôi có việc rất cần. Tôi đã hẹn xin được làm việc với bí thư.
Người lính nghiêm nét mặt:
- Không ai hẹn làm việc giờ này. Yêu cầu chị ra ngay. Nếu không tôi buộc phải giữ chị lại.
Nài xin cũng vô ích. Nguyệt bê hẳn cái xe chắn ngang cổng, kéo hẳn chiếc mũ áo mưa ra sau.
- Đồng chí hãy nhìn mặt tôi đi. Tôi không phải là người gian. Tôi đã vào được đây rồi, thì không thể đuổi tôi ra được đâu. Tôi là một công dân có việc hệ trọng cần gặp đồng chí bí thư.
Một người đàn bà đẹp, thông minh và có vẻ bướng bỉnh. Anh lính thoáng nhận xét, và hiểu rằng chị ta có thể sẽ làm chuyện rầy rà nếu như anh quá cứng rắn. Gương mặt măng tơ có vẻ như sắt đá bỗng giãn ra, anh nở một nụ cười:
- Thế thì hôm nay chị không gặp may rồi. Đồng chí bí thư đang đi dự một cuộc họp. Có thể khuya đồng chí ấy mới về.
- Thế thì tôi sẽ đợi, cho đến khi nào tôi gặp đồng chí ấy. - Anh cho phép tôi đứng đợi ở cổng này nhé!
Người lính cảm thấy lúng túng. Từ ngày nhập ngũ và được điều về trung đoàn cảnh vệ bảo vệ các đồng chí lãnh đạo, anh chưa bao giờ gặp trường hợp nào khó xử như thế này.
- Thôi được. Chị dựng xe vào chỗ kia và tạm ngồi chờ ở bậc thềm.
Nguyệt lót mảnh ni-lông, ngồi trên nền đá lạnh. Bằng mọi giá đêm nay mình phải gặp. Nguyệt tự nhủ và chị bình thản ôm lấy chiếc túi xách chờ đợi. Những giọt nước mái hiên vẫn bình thản điểm nhịp thời gian. Trên gác hai của ngôi biệt thự vẳng ra một ca khúc của Sube, bài Ave Maria mà Nguyệt rất quen thuộc.
- Việc có cần lắm không chị? - Người lính dường như không thắng nổi sự kiên nhẫn và lòng quyết tâm của Nguyệt, hoặc giả nhìn thấy tình cảnh Nguyệt, anh cũng thấy mủi lòng, anh đi lại gần Nguyệt và hỏi.
- Cần lắm đồng chí ạ. Bỗng dưng ai đến đây đêm hôm mưa gió làm gì.
- Thế chị có giấy tờ gì không?
- Có đây ạ. Tôi làm việc ở khách sạn.
Người lính đưa tờ giấy ra ánh sáng đèn, rồi bảo:
- Chị ngồi đây đợi tôi một lát vậy. Không được đi đâu đấy nhé.
Nguyệt mừng thầm và nghĩ rất có thể đồng chí bí thư có ở nhà. Quả nhiên, một lúc sau người lính từ trên gác đi xuống, mở cửa gian đại sảnh và bảo Nguyệt:
- Mời chị vào ngồi đợi ở trong này. Chị đợi cho một lát, đồng chí bí thư sẽ tiếp chị.
Nguyệt cám ơn người lính tốt bụng và bâng khuâng bước vào gian phòng khách sáng trưng ánh đèn.
Cuộc gặp giữa đồng chí bí thư và Nguyệt diễn ra hơn một giờ. Đồng chí bí thư là một người đã luống tuổi, mái tóc bạc trắng cử chỉ chậm chạp nhưng tỏ ra rất chân tình. Ông mở cuốn sổ dày và ghi kín từng trang. Chốc chốc ông lại bỏ kính nhìn Nguyệt, rồi thốt lên mấy tiếng "à", "ồ" tỏ ý ngạc nhiên.
- Xin bác hiểu cho rằng cháu làm những việc này hoàn toàn không phải vì động cơ cá nhân hay sự thù ghét một ai đó. - Nguyệt nói. - Hai mươi năm trong ngành du lịch, cháu rất thiết tha với nghề nghiệp của mình. Chính vì thế cháu muốn ngành du lịch của chúng ta phải trở thành một ngành kinh tế làm giàu cho đất nước. Muốn vậy trước hết ngành du lịch phải có một chiến lược sử dụng con người. Cần phải có một đội ngũ cán bộ giỏi nghiệp vụ, giỏi ngoại ngữ, biết giao tiếp và tổ chức hướng dẫn du lịch, chứ không thể là những người dốt nát, chỉ mong lợi dụng du lịch như một dịch vụ kiếm lời, lợi dụng cơ sở vật chất của nhà nước để kinh doanh kiếm lời cho cá nhân. Bác thử hình dung xem, một khách sạn như Hà Thành, với cơ sở vật chất trị giá hàng chục tỉ đồng mà mỗi năm nộp cho nhà nước không bằng một cửa hàng tư nhân. Lỗ thật nhưng lãi giả. Vậy mà còn biển lận, chia chác đủ thứ. Giá nhà nước thử đấu thầu cho một công ty tư nhân, chắc chắn họ sẽ khai thác hiệu quả hơn nhiều...
- Hay lắm. Ý kiến rất hay.- Đồng chí bí thư gật gù. - Chúng ta phải cải tổ lại toàn bộ. Phải loại trừ toàn bộ những cán bộ thoái hoá, biến chất. Sắp tới, sẽ có một nghị quyết mới về việc này. Không thể lệch sang quỹ đạo của chủ nghĩa tư bản, nhưng cũng không thể trì trệ mãi được. Đồng chí hãy tin tưởng. Có nhiệt tình cách mạng, chúng ta sẽ biến không thành có, biến khó thành dễ. Chúng ta nhất định thắng lợi.
Nhất định thắng lợi. Điệp khúc ấy lại vang lên. Đó là món ăn tinh thần duy nhất mà Nguyệt được ban tặng trong suốt những ngày mưa chị lầm lũi đi gõ cửa chân lý một mình.