← Quay lại trang sách

- IV -

TÔI BỎ NGANG TRƯỜNG ĐẠI HỌC và trải quãng thời gian đẹp nhất của những năm cuối tuổi hai mươi trong căn hộ ở tầng hầm trên đường Raglan, theo đuổi lối sống hippie năm ấy đã đến đoạn thoái trào. Tôi nhập cuộc trễ tràng mất vài ba năm, cũng như hầu hết mọi thứ khác ở Ireland. Rồi khi trôi sang tuổi ba mươi, tôi tìm một công việc bàn giấy, nhưng vẫn ao ước trở lại cuộc sống vô lo vô nghĩ ngày xưa.

Tôi chẳng bao giờ theo dõi tình hình chính sự ở miền Bắc. Có những lúc tưởng như vùng ấy là một miền xa lạ ở tận đâu đâu. Nhưng đến mùa xuân năm 1974 thì bạo động đã lan tới miền Nam.

Một tối thứ Sáu, tôi ghé chợ Dandelion tìm mua ít cần sa, thi thoảng tôi vẫn muốn làm vài hơi. Đây là một trong những nơi náo nhiệt hiếm thấy ở Dublin, có đủ chuỗi hạt kiểu Châu Phi, đèn đối lưu lẫn nhang thơm. Tôi mua ít gam cần sa Ma-rốc ở một quầy bán những đĩa nhạc cũ. Lúc tôi đi bộ dọc theo phố South Leinster rồi rẽ sang phố Kildare thì không khí bỗng rung chuyển. Tất cả lóe sắc vàng trong tích tắc rồi trắng phớ. Tôi bị ép bắn vào bờ rào. Lúc tỉnh lại, tôi hoảng sợ nhìn ra xung quanh. Mảnh kính vỡ vung vãi. Một cái ống xả xe hơi. Tay lái lăn lóc trên đường. Bánh xe bật ra xẹp lép. Chừng như vẫn chưa ai thực ý thức được điều vừa xảy ra cho đến khi tiếng còi hụ rú lên như tiếng khóc than. Một phụ nữ lảo đảo đi qua, chiếc đầm rách toác từ cổ xuống tận gấu như để phô vết thương nơi ngực. Một người đàn ông cúi xuống đỡ tôi đứng dậy. Chúng tôi cùng chạy một đoạn ngắn rồi tách ra. Lúc tôi loạng choạng rẽ sang phố Molesworth thì một viên cảnh sát chặn tôi lại và chỉ vào những vết máu trên áo sơ-mi của tôi. Tôi ngã ngất. Khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, bác sĩ bảo tôi bị rách tai khi va vào cọc đầu rào nhọn. Đầu rào chỗ ấy uốn hình hoa bách hợp. Thật là nực cười. Một mẩu thùy tai của tôi giờ mắc lại trên phố. Những chỗ khác trên cơ thể tôi đều nguyên vẹn, kể cả khả năng nghe.

Ở bệnh viện cảnh sát lục tìm giấy tờ tùy thân của tôi trong các túi quần túi áo. Tôi bị bắt vì tội trữ cần sa bất hợp pháp và bị đưa ra tòa; may là ông thẩm phán thấy thương hại, nói rằng việc bắt bớ thế là không đáng, thuyết cho một bài rồi thả tôi ra. Tôi đi thẳng tới đại lý du lịch trên đường Dawson mua vé.

Tôi đáp xuống sân bay John F. Kenedy, cổ đeo một chuỗi hạt dài và mặc chiếc áo khoác kiểu Afghanistan, cầm theo quyển thơ Tiếng hú[3] đã rách mòn. Nhân viên hải quan cười khẩy. Dây cài ba lô của tôi đứt phựt khi tôi cố thít nó lại.

Tôi đứng nhìn khắp xung quanh tìm Corrigan - nó đã hứa, như ghi trong bưu thiếp, là sẽ gặp tôi. Nhiệt độ trong bóng râm hơn 300C. Hơi nóng dội xuống tôi mạnh như búa rìu. Khu vực chờ thật nhốn nháo. Các gia đình đi qua đi lại, chen lấn xem bảng giờ bay. Cánh lái taxi với mấy con xe bóng bẩy chực sẵn. Vẫn chẳng thấy bóng dáng em trai tôi đâu cả. Tôi ngồi trên ba lô đợi một tiếng đồng hồ cho đến khi một tay cảnh sát đến thúc dùi cui vào người và giật cuốn sách khỏi tay tôi.

Tôi lên một chiếc xe buýt giữa tiếng ồn và sự ngột ngạt. Lúc chuyển sang tàu điện ngầm, tôi lảng vảng tới đứng dưới cánh quạt đang quay. Một bà da đen đứng cạnh tôi, lấy cuốn tạp chí quạt phành phạch. Những giọt mồ hôi lớn chảy dưới cánh tay bà ta. Tôi chưa bao giờ nhìn một phụ nữ da đen ở khoảng cách gần đến thế, da bà ta đen thẫm đến tưởng như ngả xanh. Tôi muốn chạm vào đó, chỉ là ấn ngón tay lên cánh tay bà ta thử xem thế nào thôi. Bà ta bắt gặp ánh mắt của tôi và khép chặt áo lại: “Nhìn gì mà nhìn?”

— Ireland, - tôi buột miệng. - Tôi là dân Ireland.

Một lát sau bà ta lại liếc sang tôi. “Đừng đùa,” bà ta nói. Bà ta xuống xe ở đường 125, con tàu rít lên khi vào trạm.

Tới được Bronx thì trời đã chập choạng tối. Tôi bước ra khỏi ga trong hơi nóng cuối ngày. Toàn thấy tường xám với bảng hiệu. Có tiếng nhạc radio đâu đó. Một cậu nhóc mặc sơ-mi không tay đang xoay người trên một tấm bìa các-tông, lấy vai làm điểm tựa cho toàn bộ cơ thể. Thân người nó xoay tít nhìn nhòa cả mắt. Không giới hạn. Hai tay nó chống xuống đất, hai chân mở rộng vung tròn. Nó hạ người xuống rồi đột ngột chuyển sang quay bằng đầu, rồi là một loạt động tác uốn người ra sau, thả rơi, rồi lại nảy bật lên, thân người đen trũi không ngừng chuyển động.

Vài chiếc taxi dù đậu chờ khách trên bãi ngoài trạm dừng. Mấy người lái xe da trắng nom đã có tuổi đội nón rộng vành. Tôi quẳng ba lô vào khoang hành lý của một chiếc xe lớn màu đen.

— Cái lũ này chẳng lúc nào chịu yên, - tay lái xe nói khi ngồi vào ghế lái. - Anh nghĩ là thằng nhóc đó sẽ đi tới đâu sau khi chúc đầu quay tít mù thế chứ?

Tôi đưa cho gã ta mẩu giấy ghi địa chỉ của Corrigan. Gã khởi động xe, làu bàu về tay lái trợ lực, bảo hồi ở Việt Nam có đời nào gặp chuyện thế này.

Sau nửa tiếng đồng hồ xe đột ngột ngoặt gấp. Nãy giờ xe toàn đi loanh quanh lẹo quẹo. Mười hai đô, anh bạn! Tranh cãi chẳng ích gì. Tôi ném tiền qua ghế, bước ra, chộp lấy cái ba lô. Xe phóng đi trước khi tôi kịp đóng nắp khoang hành lý lại. Tôi ôm tập thơ Tiếng hú vào ngực. Tôi đã thấy những trí tuệ bậc nhất của thế hệ mình. Nắp ngăn hành lý xe nảy tưng lên rồi đóng sầm lại khi gã lái xe rẽ ngoắt chỗ cột đèn giao thông rồi biến mất.

Một bên đường là dãy chung cư cao tầng sau lưới hàng rào. Có những đoạn hàng rào được gắn thêm dây kẽm gai bên trên. Bên kia đường là đường cao tốc, những vệt đèn xe hơi vèo vèo lướt qua. Gần miệng hầm chui phía dưới là cả hàng dài phụ nữ. Hết xe hơi rồi xe tải tấp vào chỗ khuất sáng. Các cô nàng thi nhau phô diễn đủ các tư thế. Họ mặc quần ngắn bó sát phối với mảnh trên bộ bikini hoặc đồ bơi, thật là một bãi biển kỳ quái giữa lòng thành phố.

Bóng một cánh tay đổ dài tới đường cao tốc bên trên. Một gót giày nhọn hoắt leo tới đỉnh bờ rào dây gai. Một cẳng chân duỗi dài cả nửa khối nhà.

Những con chim ăn đêm lao ra khỏi rầm cầu vút lên bầu trời, nhưng chỉ thoáng chốc sau lại sà xuống chỗ nấp.

Một cô ả hiện ra từ phía hầm chui. Cô choàng chiếc áo lông thú để hở vai và đứng dạng đôi chân đi bốt cao tới gối. Một chiếc xe hơi chạy qua, cô ả tức thì phanh áo khoác. Bên trong chẳng mặc gì. Chiếc xe bóp còi rồi chạy thẳng. Cô gào với theo rồi đi về hướng tôi đứng, mang theo vật gì trông như cái ô.

Tôi nhìn lướt qua ban công dãy nhà cao tầng tìm kiếm bóng dáng Corrigan. Mấy ngọn đèn đường lúc sáng lúc tắt. Một chiếc túi nhựa bay lật bật trên đường. Mấy đôi giày bị treo tít trên dây điện báo.

— Này, cưng ơi.

— Đây cháy túi rồi, - tôi trả lời không thèm ngoảnh lại. Ả gái điếm nhổ đánh phẹt ngay chân tôi rồi xòe cái ô màu hồng che đầu.

— Khốn thật, - ả làu bàu đi tiếp.

Cô ả đứng phía đường có đèn sáng và chờ đợi dưới bóng ô. Mỗi lần thấy xe qua ả hạ ô xuống rồi lại thất vọng nâng ô lên, làm góc tinh cầu bé nhỏ nơi ả đứng lúc sáng lúc tối.

Tôi cầm ba lô tiến về phía dãy nhà, cố tỏ ra lãnh đạm. Kim tiêm lăn lóc bên trong hàng rào, lẫn vào đám cỏ dại. Ai đó đã phun sơn che kín tấm biển gần lối vào chung cư. Mấy ông già ngồi ngoài sảnh dưới tầng, phe phẩy quạt trong cái nóng oi ả. Trông họ hom hem, tiều tụy như sắp gục xuống đến nơi. Một người giơ tay nhận mẩu giấy ghi địa chỉ tôi muốn hỏi, lắc đầu, rồi ngồi phịch xuống trở lại.

Một thằng bé chạy qua kèm theo âm thanh của kim loại, nghe như vật gì bằng thiếc xóc nảy chạm nhau. Nó lẩn vào bóng tối chỗ cầu thang. Người nó phảng phất mùi sơn mới.

Tôi rẽ hết lần này tới lần khác, đâu đâu cũng toàn là ngã rẽ.

Corrigan ở trong khu chung cư màu xám. Trên tầng năm của dãy nhà hai mươi tầng. Một miếng dán in dòng chữ HÒA BÌNH VÀ CÔNG BẰNG có vòng gai nhọn viền quanh dán cạnh chuông cửa. Trên khung cửa có hẳn năm cái khóa nhưng tất cả đều đã hỏng. Tôi đẩy cửa vào. Cánh cửa đung đưa rồi đóng sập lại. Một ít vữa tường rơi xuống. Tôi gọi Corrigan. Căn phòng chẳng có gì ngoài chiếc ghế sofa đã rách, một cái bàn thấp, tượng Chúa đóng đinh trên thánh giá bằng gỗ giản dị đặt phía trên chiếc giường đơn cũng bằng gỗ. Bục quỳ cầu nguyện kê sát tường. Những quyển sách để mở nằm rải rác trên sàn như đang nói chuyện với nhau, thấy đủ mặt cả Thomas Merton, Rubem Alves, Dorothy Day.

Tôi tiến về phía chiếc ghế sofa, hoàn toàn kiệt sức.

Lát sau tôi tỉnh dậy bởi tiếng cửa đóng sầm sau lưng cô ả cầm ô khi nãy. Ả đứng lau trán rồi ném túi xuống chiếc ghế ngay cạnh tôi. “Ối, xin lỗi nhé cưng”, cô ả nói. Tôi ngoảnh mặt đi để ả không nhận ra tôi. Ả vừa đi ngang phòng vừa cởi bỏ chiếc áo lông thú, cơ thể lõa lồ chỉ còn mỗi đôi bốt. Rồi ả dừng lại, soi vào mảnh gương dài đã vỡ dựa ở tường. Những bắp thịt trông thật mượt mà và gợi cảm. Ả véo thử phần thịt chỗ mông, thở dài, rồi xoa xoa núm vú cho dựng lên. “Đen như cứt,” ả rủa. Buồng tắm vọng ra tiếng nước chảy.

Ả ló ra trở lại, môi tô lại son màu tươi và bước chân nghe tươi tỉnh hơn. Mùi nước hoa nồng nặc phả vào không khí. Cô ả thả một nụ hôn về phía tôi, vẫy vẫy cái ô rồi biến mất.

Chuyện đó lặp lại năm hay sáu lần nữa. Cánh cửa mở. Tiếng giày cao gót chát chúa trên ván sàn trơ trụi. Mỗi lần là một ả gái điếm khác nhau. Một em thậm chí còn ngả hẳn xuống mà đong đưa đôi bầu vú gầy thõng thượt trước mặt tôi. “Chàng thư sinh của em nào,” cô ả mời mọc. Tôi lắc đầu, thế là ả nói cộc lốc: “Biết mà.” Nhưng lúc ra tới cửa ả quay lại cười. “Khi nào bọn luật sư được lên thiên đường thì cưng mới lại được thấy thứ ngon lành thế này nữa đấy nhé.”

Cô ả đi xuống hành lang, vừa đi vừa cười.

Trong phòng tắm là một thùng rác nhỏ bằng kim loại. Bên trong toàn băng vệ sinh và bao cao su đã dùng bọc trong khăn giấy.

Corrigan đánh thức tôi dậy trong đêm. Tôi không biết lúc đó đã là mấy giờ. Suốt những năm qua nó vẫn mặc y như thế: áo sơ-mi đen mỏng, không cổ, tay dài, cúc bằng gỗ. Trông nó thật gầy, như thể gánh nghèo trĩu nặng đã bào mòn cơ thể khi xưa của nó. Tóc nó dài ngang vai, tóc mai dài hơn trước, hai bên thái dương đã lốm đốm sợi xám. Trên mặt nó có vết rách nhẹ, mắt phải thâm tím. Trông em tôi già hơn cái tuổi ba mốt của nó.

— Thế giới chú sống tuyệt quá hả, Corrigan.

— Anh có mang theo trà không?

— Chú gặp chuyện gì vậy? Mặt mày làm sao thế? Toạc cả da ra kìa.

— Ít ra anh cũng mang cho em mấy gói trà đấy chứ phải không?

Tôi mở ba lô. Hẳn năm hộp trà loại nó vẫn thích. Nó hôn lên trán tôi. Môi nó thật khô. Râu ria lởm chởm đâm vào da tôi nhoi nhói.

— Ai đánh chú ra thế này, Corr?

— Đừng lo cho em, để em ngắm anh cái nào.

Nó tiến tới và chạm vào cái tai phải bị sứt một miếng của tôi.

— Anh vẫn ổn đấy chứ?

— Chút quà lưu niệm ấy mà. Còn chú vẫn theo chủ nghĩa hòa bình chứ hả?

— Vẫn, - nó toét miệng cười.

— Chú có mấy cô bạn dễ thương nhỉ.

— Các cô ấy muốn mượn phòng tắm thôi đấy mà. Họ không được phép giở trò bậy bạ ở đây. Họ không làm gì đấy chứ?

— À thì bọn họ chẳng mặc gì cả, Corrigan.

— Làm gì có thế.

— Anh đang nói nghiêm túc đấy, bọn họ đều trần truồng cả lượt.

— Họ chỉ không thích quần áo vướng víu thôi, - nó khẽ cười. - Nó đặt tay lên vai đẩy tôi lại chỗ ghế. - Dù sao thì họ chắc phải đi giày chứ. Đây là New York mà. Không có giày cao gót là không xong.

Nó đặt ấm nước, bày sẵn những chiếc cốc.

— Ôi ông anh nghiêm nghị của tôi, - nó lại cười, nhưng nghiêm chỉnh lại khi quay sang bật to lửa. - Anh à, bọn họ còn gì nữa đâu mà trông mong. Em chỉ muốn cho họ một góc nhỏ yên thân. Để tránh cái nóng. Vã ít nước lên mặt. - Nó quay lưng lại. Tôi chợt nghĩ về những ngày tháng cũ, khi em trai tôi tách khỏi những buổi chiều ba mẹ con đi dạo mà chạy ra chỗ những con sóng bủa vây - Corrigan đứng một mình giữa bãi cát, tóc rối dưới ánh nắng mặt trời, những tiếng gọi từ trên bờ trôi về phía nó. Ấm nước đã reo, mỗi lúc một to hơn rồi rít lên. Chỉ nhìn từ sau lưng cũng biết Corrigan đang mải chìm trong suy nghĩ. Tôi gọi nó, một lần, rồi hai lần. Phải đến lần thứ ba nó mới nghe thấy, ngoảnh lại cười. Mọi thứ vẫn vậy, vẫn như hồi nó còn bé - nó ngước nhìn lên, vẫy tay, rồi quay trở lại làn nước ngập tới thắt lưng.

— Chú ở đây một mình sao, Corr?

— Tạm thời thì vậy.

— Những đạo hữu thì sao? Không ai ở với chú à?

— Ờ, em đang dần hiểu thấu những cảm giác nguyên thủy, - nó nói. - Cái đói, cái khát, sự mỏi mệt vào lúc cuối ngày. Có khi em tự hỏi nếu nửa đêm tỉnh dậy có khi nào thấy Chúa quanh đây không.

Nó dường như đang trò chuyện với một điểm nào đó trên vai tôi. Mắt nó có quầng sâu hoắm. - Em mến Chúa chính ở điểm này. Ta cảm nhận được người vào những lúc thi thoảng người vắng mặt.

— Chú vẫn ổn chứ, Corr?

— Chưa khi nào tốt hơn.

— Vậy ai đánh chú thế?

Nó nhìn đi chỗ khác.

— Em mắc míu với một tay bảo kê.

— Vì sao?

— Bởi vì.

— Bởi vì sao chứ?

— Bởi vì gã ta nói em làm mất thời gian của họ. Tay đó có biệt hiệu là Tổ Chim. Chỉ còn một bên mắt nhìn được. Thật chẳng hiểu nổi. Tự nhiên có hôm gã đến đây, gõ cửa chào hỏi, xưng huynh gọi đệ ngọt xớt, thật vô cùng lịch thiệp, thậm chí còn treo mũ trên núm cửa tử tế. Rồi gã ngồi xuống ngay cái sofa này và nhìn lên cây thánh giá. Nói rằng hắn vô cùng trân trọng đời sống tín ngưỡng. Rồi tự nhiên chìa ra đoạn ống nước chì gã bẻ trong toilet. Anh cứ hình dung xem. Gã cứ ngồi lì ở đó mà coi phòng tắm nhà em ngập những nước là nước.

Nó nhún vai.

— Nhưng họ vẫn đến, - nó nói. - Mấy cô gái đó. Em không hề khuyến khích họ, thật sự là vậy. Nhưng họ còn làm gì khác được. Đi tiểu trên đường chắc? Cũng đâu có gì. Giúp họ chút thôi. Cho họ một góc riêng. Một gian hàng náo nhiệt.

Nó bày trà và một đĩa bánh quy rồi ra chỗ bệ quỳ, cảm ơn Chúa đã ban cho những chiếc bánh quy, trà và sự hiện diện của anh trai nó.

Nó vẫn cầu nguyện mặc cho cánh cửa mở tung và ba cô ả cùng tiến vào một lúc. “Ô, trong này mát khiếp,” cô ả che ô thốt lên khi ra đứng dưới chiếc quạt. “Chào cưng, em là Tillie”. Hơi nóng phả ra từ người ả, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Ả để cái ô lên bàn, nhìn tôi và nhếch mép cười. Ả ta trang điểm sao cho bắt mắt từ tận đằng xa: một đôi kính râm lớn gọng màu hồng, mắt đánh nhũ lấp lánh. Một ả khác hôn lên má Corrigan rồi bắt đầu chải chuốt lại trước mảnh gương vỡ. Ả cao nhất mặc một chiếc váy ngắn mỏng tang màu trắng, ngồi xuống cạnh tôi. Cô ả trông nửa giống dân Mễ, nửa giống dân da đen. Trông kỹ cô khá đẹp và uyển chuyển, dáng thế này làm người mẫu cũng thừa. “Chào cưng”, cô cười toe toét. “Em là Jazzlyn. Cứ gọi em là Jazz được rồi.”

Cô còn rất trẻ, chỉ chừng mười bảy mười tám, đánh mắt một bên mắt màu xanh một bên màu nâu. Gò má tôn cao hơn nhờ trang điểm. Cô vươn người cầm cốc trà của Corrigan lên, thổi nguội, để vương một ít son môi trên miệng cốc.

— Sao cưng không chịu cho đá vào cái c. này hả Corrie, - cô ả nói.

— Không thích, - Corrigan đáp lại.

— Nếu cưng muốn thành dân Mỹ chính hiệu thì phải cho đá vào chứ.

Cô ả cầm ô cười rúc rích như thể Jazzlyn vừa nói điều gì thất lễ không thể tin nổi. Dường như giữa bọn họ có một mật mã gì đó. Tôi dịch người ra xa, nhưng Jazzlyn lại nghiêng người qua và nhặt miếng xơ vải bám trên vai áo tôi. Hơi thở của cô ta ngọt lịm. Tôi quay sang Corrigan.

— Chú tính báo cảnh sát bắt tay đó không?

Em trai tôi tỏ vẻ ngơ ngác.

— Ai chứ?

— Thì cái gã đã đánh chú chứ còn ai?

— Bắt vì tội gì?

— Chú nói nghiêm túc đấy hả?

— Sao em lại muốn cảnh sát bắt gã ta?

— Lại có thằng khốn nào đập cưng hả? - Ả mang cái ô hỏi thăm. Ả nhìn chăm chăm xuống những ngón tay. Ả rứt một miếng móng dài ra khỏi ngón tay cái, săm soi. Rồi ả cạo phần nhũ sơn trên đó ra và búng mẩu móng về phía tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào ả. Ả chợt phá lên cười phô hàm răng trắng tươi: - Cứ mỗi lần sướng lên là em cóc nhịn được!

— Lạy Chúa, - tôi lẩm bẩm, quay về phía cửa sổ.

— Đủ rồi, - Corrigan nói.

— Lúc nào bọn chúng cũng để lại dấu vết gì mà phải không? - Jazzlyn chợt hỏi.

— Thôi đi, Jazz, đủ rồi, nhé?

— Có lần, cái thằng con hoang, đ. mẹ thằng khốn chứ, nó dùng cả quyển danh bạ điện thoại lúc chơi em. Cưng có biết quyển danh bạ là thế nào không? Cả đống tên nhá, nhưng không cái nào để lại dấu vết gì hết.

Jazzlyn đứng dậy và cởi bỏ áo ngoài hờ hững. Bên trong cô ta mặc bộ áo tắm màu vàng chói.

— Hắn đã đánh em chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa.

— Thôi đi, Jazz, đến lúc phải đi rồi.

— Cá là cưng cũng có thể tìm thấy tên cưng đó.

— Jazzlyn!

Cô ta đứng dậy và thở dài. “Anh trai cưng mới đáng yêu làm sao,” cô ta nói với tôi. Rồi cô ta cài cúc áo lại. “Chúng em thích ảnh như thích sôcôla. Chúng em thích ảnh như thuốc lá nữa. Phải không nào, Corrie? Chúng em cũng yêu cưng như yêu thuốc lá. Tillie đã phải lòng cưng ấy. Phải không hả Tillie, mẹ có nghe gì không đấy?”

Ả điếm mang cái ô bước ra từ chỗ chiếc gương. Ả ta sờ lên viền môi đã nhòa. “Bây giờ còn làm trò trên giường thì quá già mà đi chết thì quá trẻ,” ả than.

Jazzlyn cầm hộp giấy nhỏ lần mò dưới bàn. Corrigan nghiêng người tóm tay cô ta. “Ở đây không được làm thế, cô biết mà.” Cô ta cụp mắt, thở dài rồi bỏ kim tiêm vào túi. Cánh cửa lại mở bung. Tất cả bọn họ đều hôn gió chúng tôi, cả Jazzlyn nữa, dù đã quay lưng đi. Trông cô ta giống một đóa hướng dương ủ rũ, lấy tay chống lưng mà bước.

— Tội nghiệp Jazz.

— Thật quá lộn xộn.

— Dù sao cô ấy cũng đang cố gắng.

— Cố gắng gì? Cô ta thật bừa bãi. Tất cả bọn họ đều thế.

— Không đâu, mấy cô cũng tốt thôi, - Corrigan nói. - Họ chỉ không biết mình đang làm gì. Hay tại sao lại rơi vào cảnh như vậy. Đều là do nỗi sợ hãi đấy thôi. Anh biết chứ? Bọn họ luôn thấp thỏm trong sợ hãi. Và tất cả chúng ta cũng có khác gì đâu.

Nó uống trà mà không buồn lau vết son trên miệng cốc. - Những mảnh sợ hãi trôi nổi trong không khí, - nó nói tiếp. - Giống như những hạt bụi. Anh đi vào giữa chúng mà không nhìn thấy cũng chẳng nhận ra, nhưng chúng luôn ở đó phủ lên tất cả. Anh hít thở chúng. Anh chạm vào chúng. Anh uống chúng. Anh ăn chúng. Nhưng chúng quá nhỏ để anh có thể nhận ra. Nhưng anh vẫn bị bao bọc trong những mảnh sợ hãi. Chúng ở mọi nơi. Không phải sao, tất cả chúng ta đều sợ hãi. Hãy thử đứng im trong giây lát mà xem, chúng sẽ bao phủ lên khuôn mặt của ta, lưỡi của ta. Nếu chúng ta không để tâm đến chúng nữa thì ta sẽ rơi vào tuyệt vọng. Nhưng chúng ta không thể dừng lại. Chúng ta cứ phải tiếp tục nghĩ đến chúng.

— Vì cái gì cơ chứ?

— Em không biết, em cứ băn khoăn mãi chuyện đó.

— Vậy chú làm gì ở đây hả Corr?

— Em phải truyền đi lý tưởng của mình sao cho lôi cuốn người ta anh ạ. Nhưng đôi lúc điều đó quá khó. Em tiếng là người của Chúa đấy, thế mà chưa từng nói về Ngài với bất kỳ ai. Thậm chí với các cô ấy. Em cứ một mình ngẫm ngợi. Cho sự bình yên của riêng tâm hồn em. Sự thanh thản của riêng lương tâm em. Nếu em nghĩ to thành tiếng thì có lẽ em sẽ phát điên mất. Nhưng Chúa lắng nghe. Thường là vậy. Người đã làm thế.

Nó uống cạn cốc trà và lau miệng cốc bằng vạt áo.

— Nhưng còn những cô gái kia, anh ạ. Đôi lúc em nghĩ họ có đức tin mạnh mẽ còn hơn em. Ít ra họ luôn tin là sẽ có chiếc xe chịu hạ kính xuống khi chạy ngang chỗ họ chào mời.

Corrigan đặt úp chiếc cốc đặt trong lòng bàn tay, giữ nó thăng bằng ở đó.

— Em không kịp dự đám tang rồi, - tôi nói sang chuyện khác.

Một ít nước trà vương trong lòng bàn tay em tôi. Nó đưa tay lên miệng liếm.

Bố đã chết cách đây vài tháng. Ngay giữa buổi lên lớp của ông ở trường đại học, một bài giảng về hạt quark. Những thành phần cơ bản. Ông cố giảng cho xong bài khi cơn đau ập đến khiến cánh tay trái của ông như rụng rời. “Ba quark[4] cho nhà ông Mark”. Cảm ơn các bạn. Về nhà an toàn nhé. Chúc ngủ ngon. Tạm biệt. Tôi không quá đau buồn, nhưng cũng đã cố gửi cho Corrigan hàng chục lời nhắn, thậm chí còn liên lạc với cảnh sát ở Bronx nhưng họ nói không thể giúp được gì.

Lúc làm lễ ngoài nghĩa trang tôi cứ ngoái đầu nhìn quanh, những mong sẽ nhìn thấy em tôi xuất hiện trên con đường nhỏ, dẫu nó có mặc bộ com-lê cũ của bố cũng không sao, nhưng nó đã không đến.

— Hôm đấy chẳng mấy người đến dự. - Tôi kể. - Nghĩa trang nhà thờ Anh nhỏ xíu. Có một người đang xén cỏ khi đó, mà cũng không buồn tắt động cơ khi làm lễ nữa.

Nó nghiêng chiếc cốc trên tay, như cố chắt nốt những giọt trà sót lại.

— Họ trích đọc đoạn kinh nào? - Cuối cùng nó cũng lên tiếng.

— Anh không nhớ. Tiếc thật. Nhưng sao?

— Không sao cả.

— Vậy chú hay đọc loại nào hả Corr?

— Ồ, em thực sự cũng không biết nữa. Kinh Cựu Ước chẳng hạn, loại nguyên thủy nhất.

— Như thế nào hả Corr?

— Cũng không thật rõ.

— Nào, kể anh nghe đi.

— Em không biết, - nó hét lên. - Được chưa? Em thì biết cái đếch gì.

Câu nói tục của nó làm tôi choáng váng. Nỗi xấu hổ khiến mặt em tôi đỏ bừng. Nó cụp mắt xuống, lại lau lau chiếc cốc bằng vạt áo làm phát ra tiếng rít rít. Khi đó tôi hiểu rằng hai anh em sẽ không bao giờ nhắc gì về bố nữa. Nó đã chặn lối, nhanh chóng và quyết liệt, tạo ra ranh giới, và không bao giờ bước qua. Tôi có đôi chút hài lòng khi nhận ra em tôi cũng có vết rạn trong lòng và cái vết khứa ấy sâu đến mức nó chẳng thể làm gì được. Corrigan muốn trải nghiệm nỗi đau của những người khác. Nó không muốn đối diện với nỗi đau của chính mình. Tôi cảm thấy một nỗi xấu hổ trào dâng bởi những ý nghĩ ấy.

Sự im lặng giữa hai anh em.

Nó kê cái bục quỳ ra sau đầu gối như cái đệm ngồi bằng gỗ, và bắt đầu lầm bầm đọc.

Khi đứng dậy, nó nói:

— Xin lỗi vì em đã văng tục.

— Ừm, anh cũng xin lỗi.

Bên cửa sổ, nó lơ đãng giật dây kém tấm rèm hết mở lại đóng. Phía dưới có cô nào đứng gần đường hầm chui đang gào thét. Nó tách khe rèm ra bằng hai ngón tay.

— Hình như là Jazz, - nó nói.

Ánh đèn đường màu cam từ cửa sổ đan vắt ngang người nó khi nó đi vội ra cửa.