- VI - 2 -
Dẫu sao một chiều thứ Sáu nọ, em cũng trở lại nhà dưỡng lão, lúc đó Adelita đang trong kho thuốc, đi qua đi lại giữa những chai thuốc ho. Và em ngồi trên cái thang thấp chuyện trò với cô ấy. Cô ấy hỏi em có dự định chữa trị ở bệnh viện hay không và em bỗng nhiên nói dối rất trơn tru rằng Có, tất nhiên, mọi việc sẽ ổn, chẳng có gì phiền phức cả. “Vậy thì tốt,” cô ấy nói, “vì anh thực sự cần phải chăm sóc cho bản thân mình hơn.” Rồi cô ấy bước tới cạnh em, kéo một chiếc ghế cùng ngồi xuống, và bắt đầu xoa xoa má trong cánh tay em. Cô ấy nói rằng phải để máu lưu thông. Cô ấy ấn mấy ngón tay lên cánh tay em ở ngay chỗ này. Tưởng như cô ấy sục ngón tay sâu vào lòng đất. Cảm giác đúng thế đấy. Em sởn gai ốc, máu chảy dồn dưới những ngón tay cô ấy. Bàn tay còn lại của em túm chặt bên thang. Và trong em vang lên một giọng nói: “Hãy mạnh mẽ lên, đây chỉ là thử thách, hãy sẵn sàng, hãy sẵn sàng.” Nhưng đó chính là cái giọng nói mà em chẳng ưa. Em cố kiếm điều ẩn giấu đằng sau giọng nói ấy nhưng em chỉ nhìn thấy người phụ nữ này, đó là một thảm họa, em cứ thế trượt xuống, chìm nghỉm như kẻ đi bơi vô vọng. Và em lại nói, Chúa ơi đừng để chuyện này xảy ra. Xin đừng. Cô ấy gõ nhẹ móng tay lên phía trong cánh tay em, rất nhẹ thôi. Em nhắm mắt lại. Xin đừng để chuyện này xảy ra. Xin đừng. Nhưng cảm giác mới dễ chịu làm sao. Thật sự rất dễ chịu. Em vừa muốn nhắm mắt vừa muốn mở mắt nhìn. Không thể diễn tả nổi, anh ạ. Em không sao chịu được. Em đứng dậy và lao ra khỏi nơi đó. Cứ thế lảo đảo nhảy vào xe.
Em nghĩ là em đã lái xe suốt đêm. Em chỉ biết có đi mà thôi. Theo những vạch kẻ đường màu trắng. Em bị kẹt lại trên những cây cầu. Không biết mình sẽ đi đâu nữa. Những ánh đèn thành phố cứ thưa thớt dần. Em nghĩ mình đã về vùng nông thôn, nhưng hóa ra em đến một hòn đảo, anh ạ, Long Island. Em dự định sẽ đi về phía tây, băng qua dải đất rộng lớn mênh mông để nghĩ cho thông suốt mọi chuyện, nhưng em đã không làm thế, thực tế là em đang đi hướng về phía đông dọc theo đường quốc lộ. Và em chỉ biết có đi mà thôi. Đi và đi mãi. Những chiếc xe lướt qua em. Em phải lẩm nhẩm với chính mình và châm những que diêm, ngửi mùi lưu huỳnh, để giữ cho mình tỉnh táo. Cố cầu nguyện. Làm tính cộng hai với hai bằng năm. Rồi hết đường cao tốc, em cảm giác chẳng biết mình đang ở đâu nữa, em lại men theo một con đường nhỏ hơn. Qua khu đất chăn nuôi và những ngôi nhà rải rác, hầu như chẳng có chút ánh đèn nào cả. Hóa ra đã đến Montauk. Trước đây em chưa từng tới đây. Bóng tối mỗi lúc một dày đặc hơn, chẳng có chút ánh đèn nào cả. Rồi xe đi vào con đường đất nhỏ. Nó dẫn anh tới tận cùng đất nước, anh ạ, một con đường nhỏ xíu đầy ổ gà dẫn đến ngọn hải đăng. Và em nghĩ: “Phải rồi, đây chính là nơi ta sẽ tìm thấy Người.”
Em ra khỏi xe và bước trên những đụn cát, đi dọc bãi biển. Em cứ đi loanh quanh và hét thật to gọi Người, dưới những đám mây. Chẳng có lấy một vì sao. Không có ai trả lời. Chắc anh nghĩ ít ra cũng phải có chút ánh trăng chứ. Hay gì đó. Bất cứ thứ gì. Nhưng ngay cả một con thuyền cũng chẳng có. Dường như vạn vật đã bỏ rơi em. Và em như vẫn cảm thấy cái chạm tay của cô ấy ở đó, trên má trong cánh tay em. Như thể nó đã hằn sâu và có một thứ gì đang sinh sôi ở đó. Giờ thì em đang đứng giữa bãi cát dài bất tận, ánh đèn hải đăng xoay xoay sau lưng em. Suy nghĩ những điều rồ dại. Về con đường của mình. Em sẽ rời xa nơi này. Em sẽ từ bỏ tất cả. Em sẽ bỏ dòng tu. Em sẽ trở lại Ireland, tìm kiếm những cảnh cùng cực khác. Nhưng chẳng điều gì có ý nghĩa hết. Nơi đây đã là tận cùng, anh ạ, nhưng sao vẫn chẳng hé lộ điều gì.
Sau một hồi em thôi không kêu nữa, ngồi xuống bãi cát và tự nhủ, “Ồ, có lẽ về lâu dài điều này sẽ chỉ khiến ta trở thành một con chiên ngoan đạo hơn của Chúa, ta phải tranh đấu, chống lại điều đó, biến nó thành lợi thế của riêng ta, đây là dấu hiệu.” Em phó mặc. Điều gì không thể làm ta gục ngã thì sẽ v. v và v. v. Lúc đó em lên cơn sốt nhưng vẫn rời bãi biển, trở lại xe và tự trấn tĩnh bản thân, nói lời từ biệt với ngọn hải đăng, những con nước, bờ đông, và nói mọi thứ sẽ ổn, đâu có cái gì thiêng liêng mà miễn phí, rồi lái xe một mạch về căn hộ, đỗ xe, gục xuống trong thang máy, đóng cửa lại. Đúng thực là em đã ngủ ngay trong thang máy. Chỉ tỉnh dậy khi nó bắt đầu chuyển động. Mở mắt ra em thấy mình đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khiếp sợ của một phụ nữ da đen nào đó. Em đã làm bà ấy sợ. Em tự giam mình suốt hai ngày. Chờ cho những dải băng đen lại, anh biết không, đại loại thế. Chờ cho mọi thứ qua đi. Và em đã mắc thêm xích chốt cửa. Anh có tin được không? Em gắn vít chốt chặt cửa lại. Mà thôi, có lẽ em làm anh đến phát ngán về mớ khóa xích trên cửa phòng rồi đấy nhỉ.
Nó lặng lẽ cười, một tia đèn pha từ đại lộ xa xa quét qua khuôn mặt nó.
— Mấy cô gái tưởng là em đã chết. Họ đập cửa ầm ầm đòi dùng phòng tắm. Em không trả lời. Chỉ nằm đó, cố cầu nguyện nhận được một dấu hiệu hồng ân nhỏ nhoi. Nhưng em vẫn nhìn thấy Adelita trong tâm tưởng. Nhắm mắt, hay mở mắt, em đều thấy cô ấy. Cả những điều đáng ra em không được nghĩ đến. Cổ cô ấy. Gáy cô ấy. Đường nét xương quai xanh. Khuôn mặt lúc nhìn nghiêng của cô ấy. Cô ấy ở đó, đón nhận em. Và em những muốn kêu gào, Không, không được, không thể nào, cô chỉ là ham muốn nhục dục, mà tôi thì đã có giao ước với Chúa sẽ chống lại dục vọng, làm ơn hãy để tôi yên, hãy đi đi. Nhưng cô ấy vẫn đứng đó, mỉm cười, cảm thông. Và em lại van vỉ: Hãy đi đi. Nhưng em biết đó không phải dục vọng, một cái gì đó lớn hơn cả dục vọng. Em muốn kiếm tìm một câu trả lời thật đơn giản, như ta dùng để đáp lời bọn trẻ con, anh biết đấy. Em cứ nghĩ tất cả chúng ta đều đã từng là trẻ con, vậy có lẽ em sẽ quay trở lại thời đấy được chứ. Trong đầu em cứ trở đi trở lại điều đó. Trở lại là một đứa trẻ. Thả sức chạy dọc bờ cát. Chạy ngang qua cái tháp. Chạy dọc đập ngăn nước. Em muốn có lại niềm vui thích ấy. Mọi thứ sẽ lại đơn giản. Em nỗ lực, thật sự nỗ lực, để cầu nguyện, để thoát ra khỏi dục vọng, trở lại với những điều tốt đẹp, khám phá lại sự trong trắng. Những vòng tròn luẩn quẩn. Anh biết không, khi anh đi theo vòng tròn, thế giới thật rộng lớn, còn nếu cứ tiến thẳng về phía trước thì thế giới sẽ nhỏ đi nhiều. Em muốn trượt theo những chiếc nan hoa tới tâm điểm của vòng tròn, ở đó sẽ không còn phải đi tiếp. Em cũng không sao lý giải nổi, anh ạ. Như thể em cứ nằm nhìn trần nhà mà chờ thấy bầu trời hiển hiện. Ngoài cửa vẫn là những tiếng đập mạnh. Rồi tới nhiều giờ liền im ắng.
— Có lúc em đã nghe thấy tiếng Jazzlyn, anh cũng biết đấy, giọng của cô ta như thế vừa nuốt chửng cả Bronx, anh ạ, cô ta ghé vào lỗ khóa và gào lên: “Được rồi! Quỷ tha ma bắt mày đi, đồ lừa da trắng ngớ ngẩn!” Đó là lần duy nhất em bật cười. Giá mà cô ta biết. “Được rồi! Quỷ tha ma bắt anh đi, đồ lừa da trắng ngớ ngẩn, bà đây sẽ đi tè chỗ khác!”
Rồi họ nhờ cảnh sát trật tự đến phá cửa. Họ xông vào, xòe phù hiệu, rút súng. Rồi họ sững lại và nhìn chằm chằm. Họ thấy em nằm trên ghế, cuốn Kinh Thánh phủ trên mặt. Một gã hỏi: “Sao thế? Chuyện quái quỷ gì vậy? Tay này vẫn sống nguyên mà. Có bốc mùi thật nhưng đã chết đâu.” Em chỉ nằm yên đó và bỏ cuốn sách ra khỏi mặt, lấy cẳng tay che mắt lại. Jazzlyn vùng vằng nói, “Tôi phải đi đây, tôi phải đi.” Rồi đến lượt Tillie với cái ô màu hồng. Hai người bọn họ bước ra ngoài và bắt đầu gào lên. “Sao lại khóa cửa hả Corrie?!? Khốn nạn! Thật bủn xỉn, chơi nhau cái kiểu quái gở gì thế. Bệnh à!” Mấy gã cảnh sát vẫn đứng đó, miệng há hốc. Họ hết hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa. Một gã cứ quấn mẩu cao su quanh ngón tay. Gã cứ lặp đi lặp lại, làm như muốn siết cổ em vậy. Em chắc là bọn họ đang nghĩ chạy lên đây là công cốc, bận rộn nháo nhào hóa ra chỉ vì mấy cô này muốn đi tè. Đương nhiên họ chẳng vui vẻ gì cho cam. Không hề. Họ những muốn tống cho em trát đòi hầu tòa vì đã làm lãng phí thời gian của họ, nhưng không nghĩ ra tội gì. Em gợi ý hay là ghi tội đánh mất đức tin, thế là họ nghĩ em điên hẳn đi rồi. Một gã nói: “Nhìn cái xó bẩn thỉu này xem, sống cho ra sống đi!” Hắn nói nghe thật đơn giản, cái tay cớm trẻ ấy: “Sống cho ra sống đi!” Lúc trở ra gã còn đá vào chậu hoa của em. Tillie, Angie, Jazzlyn với mấy cô nữa tổ chức một bữa tiệc mừng em “không chết”. Họ còn mua cả bánh đến. Cả một cây nến. Em phải thổi nến. Em sẽ coi nó là một dấu hiệu. Nhưng chẳng có dấu hiệu nào hết. Đêm hôm đó em trở lại nhà dưỡng lão và hỏi Adelita liệu cô ấy có thể giúp máu trong cơ thể em lưu thông một chút không, em nói đúng thế đấy: “Em giúp anh làm máu lưu thông chút được không?” Cô ấy nở một nụ cười thật tươi và nói rằng cô ấy đang bận việc, có lẽ lát nữa thì được. Em ngồi đó, run rẩy trước Chúa, khổ sở hết chỗ nói. Và lẽ đương nhiên chẳng bao lâu cô ấy đã trở lại. Mọi việc thật hết sức đơn giản. Em chỉ nhìn chằm chằm lên mái tóc đen của cô ấy. Không thể nhìn vào mắt cô ấy nổi. Cô ấy xoa xoa vai em, rồi cả chỗ thắt lưng và cả bắp chân. Em cứ hy vọng là có lẽ sẽ có ai đó đi vào đây và bắt gặp chúng em rồi làm toáng lên, nhưng chẳng có ai cả. Rồi em đã hôn cô ấy. Và cô ấy cũng hôn lại em. Thử hỏi liệu có bao nhiêu người trên đời này nói rằng họ không mơ ở bất kỳ đâu khác nữa? Nhưng em cảm thấy đúng như thế. Ngay khoảnh khắc đó. Rằng em chẳng muốn gì khác cả, chỉ cần lúc này, tại đây thôi, không cần bất kỳ nơi nào khác. Dù trên cõi thế hay trên thiên đường. Thực sự thế. Rồi sau đó vài ngày em bắt đầu đến nhà cô ấy. - Cô ấy có ba đứa con, chú kể vậy.
— Hai. Chồng cô ấy đã bị giết ở Guatemala. Chiến đấu cho phe nào em cũng không nhớ rõ, Carlos Arana Osorio hay ai đó. Đại loại là người theo chủ nghĩa phát xít. Cô ấy đã rất ghét anh chồng, cô bị trói buộc vào hôn nhân từ khi còn quá trẻ, dù vậy cô ấy vẫn giữ bức ảnh của anh ta trên tủ sách. Để bọn trẻ biết rằng anh ta có tồn tại, đã tồn tại, rằng bọn chúng có cha. Khi chúng em ngồi đó, anh ta nhìn về phía chúng em. Cô ấy chẳng kể gì về anh ta. Anh ta có ánh nhìn gay gắt. Em ngồi trong bếp khi cô ấy nấu nướng, em bày thức ăn ra đĩa và chúng em chuyện trò, rồi cô ấy xoa vai cho em trong khi bọn trẻ đang xem phim hoạt hình ở một phòng khác. Cô ấy biết em theo đạo, biết cả những nguyên tắc sống độc thân, mọi thứ. Em đã kể cho cô ấy nghe. Cô ấy nói rằng nếu chuyện đó không làm em thấy phiền thì cô ấy cũng không phiền. Cô ấy là người đáng yêu nhất mà em biết. Em không thể chịu đựng nổi điều đó. Em cũng không nghĩ ra cách giải quyết. Em cứ ngồi đó mà ruột gan như bị mổ xẻ bởi những lưỡi dao. Giọng nói khi em trở lại phòng không còn là cái giọng nói em đã từng nghe. Em chẳng thể chạm tới được nữa. Người đã đi. Em trằn trọc trong đêm, cố nắm bắt cảm giác cũ nhưng Người đã không còn ở đó. Rốt cuộc em chỉ tổ mất ngủ và cảm thấy chán ghét bực bội. Mà cứ gọi tên cảm giác đó là gì cũng vậy thôi. Gọi là niềm vui cũng được. Làm sao em có thể cầu nguyện với nỗi niềm đó? Làm sao em có thể làm những việc lẽ ra em phải làm? Em thậm chí còn không phán xét được bản thân mình qua hành động. Em chỉ phán xét mình qua những xúc cảm trong trái tim em. Trái tim đã sa đọa bởi ham muốn, nhưng trái tim không hề mục ruỗng vì em chưa bao giờ cảm thấy bằng lòng như thế, và cả cô ấy cũng vậy, cứ ngồi ở đó, cùng nhau. Chúng em đã thật hạnh phúc. Và em cứ luôn tự hỏi liệu chúng em có cái quyền được hạnh phúc như thế hay không. Em không lên giường với cô ấy, anh ạ. Ít ra là chưa... Chúng em cũng đã từng nghĩ đến, đúng vậy, nhưng, ý em là...
Nó lặng đi.
— Anh cũng biết những lời thề của em rồi đấy. Anh cũng hiểu thế có nghĩa là gì phải không. Em thường nghĩ rằng trong em không còn một con người nào khác, chỉ em mà thôi, con người hết lòng tận tụy. Rằng em chỉ có một mình và mạnh mẽ, rằng những điều em đã thề nguyện là tất cả, và em sẽ không bao giờ bị cám dỗ. Ý nghĩ ấy cứ trở đi trở lại trong tâm trí em. Điều gì sẽ xảy ra nếu thế này? Điều gì sẽ xảy ra nếu thế kia? Mà thậm chí điều làm em bận lòng không phải là chuyện đánh mất đức tin nữa. Em đang ở trong một mớ bòng bong. Chuyện bây giờ ngược với tất cả những gì là con người em trước đây, em cứ thế đứng nhìn mọi thứ đột ngột biến mất, và sau lại còn nói dối cô ấy về việc điều trị.
— Căn bệnh đó là sao? Bệnh TTP ấy?
— Chẳng sao cả, em sẽ khỏe lại.
— Bằng cách nào?
— Em sẽ chữa trị. Thay huyết thanh hay đại loại thế. Em sẽ làm.
— Có đau không?
— Đau đớn chẳng là gì hết. Đau đớn là thứ anh trao đi, không phải thứ anh nhận được.
Nó lấy ra túi giấy cuộn mỏng rồi rải thuốc lá sợi dọc theo mép giấy uốn cong.
— Thế còn Adelita? Chú định thế nào?Nó rít lại thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
— Mùa hè bọn trẻ được nghỉ học. Chúng chạy nhảy khắp nhà. Rảnh rỗi quá mà. Lúc trước em thường lui tới với lý do giúp chúng làm bài tập về nhà. Nhưng giờ đã nghỉ hè, chẳng còn bài vở gì nữa. Anh biết không, em vẫn tới. Và không còn lý do nào nữa ngoài sự thật là em muốn gặp cô ấy. Adelita và em chỉ ngồi đó cạnh nhau. Em cứ phải nghĩ ra cớ này cớ nọ. Chẳng hạn nhà đó cần người phụ dọn đống rác trước cửa. Hay lò nướng nhà cô ấy hỏng. Cô ấy cần thêm thời gian đọc sách y. Bất cứ lý do gì. Ngoại trừ chuyện dạy họ giáo lý, bởi nhà ấy theo phái Luther anh ạ! Đến từ Guatemala. Thật may cho em, đúng không anh! Em đã tìm được người phụ nữ không theo đạo Thiên Chúa duy nhất ở miền Trung Mỹ này. Thật quá tuyệt. Mặc dù cô ấy cũng là một tín đồ. Cô ấy có trái tim nhân hậu và rộng mở. Thực sự là vậy. Cô ấy kể cho em nghe những câu chuyện về nơi cô ấy đã lớn lên. Em tới nhà cô ấy bất cứ lúc nào có thể. Em muốn thế. Em cần phải thế. Tất cả những buổi chiều đã trôi đi ở đó. Và em muốn giấu tất cả mọi người.
Mỗi lúc em ngồi ở đó, trong ngôi nhà của cô ấy, em đều nghĩ rằng đây là một nơi mình không nên đến. Và em tự hỏi liệu sẽ còn lại gì khi em thoát ra khỏi mớ bòng bong này. Rồi bọn trẻ từ bên ngoài ùa vào, nhảy lên ghế sofa và xem ti vi rồi đánh đổ sữa chua vung vãi khắp đệm. Đứa bé tên Eliana, mới năm tuổi, kéo lê cái chăn trên sàn nhà, túm lấy tay em mà kéo tới phòng khách. Em cho nó ngồi nhún nhảy trên đầu gối, hai đứa đều xinh. Jacobo thì vừa bảy tuổi. Em ngồi đó và nghĩ phải can đảm thế nào mới dám sống một cuộc sống bình thường. Cứ cuối phim Tom và Jerry, hay Tôi yêu Lucy, hay Nhà Brady, hay đại loại thế, em tự nhủ, Được rồi, đây là hiện thực, mình tự kiểm soát được, mình chỉ ngồi ở đây mà thôi, chẳng làm gì xấu cả. Rồi em đứng dậy ra về bởi lẽ em không thể chịu nổi sự tuyệt vọng.
— Vậy thì từ bỏ đạo đi.
Những ngón tay của nó đan vào nhau.
— Hoặc là rời xa cô ấy.
Những khớp ngón tay của nó trắng bệch.
— Em không thể từ bỏ cái gì, - nó nói. - Và em cũng chẳng thể chọn cả hai.
Nó săm soi mẩu đầu thuốc.
— Anh có biết điều nực cười là gì không? - nó hỏi. - Cứ đến mỗi Chủ Nhật em vẫn cảm thấy niềm thôi thúc cũ, những dư âm. Đó là khi cảm giác tội lỗi lớn hơn bao giờ hết. Em đi lang thang, với Chúa Cha trong tâm trí. Trở đi trở lại. Cố rũ bỏ tội lỗi. Thật ngớ ngẩn phải không?
Một chiếc xe hơi từ từ đỗ lại phía sau chúng tôi và một tia sáng lóe chiếu qua cửa sổ hậu. Có nháy đèn xanh đèn đỏ nhưng chưa nghe tiếng còi hụ. Chúng tôi ngồi im chờ cảnh sát bước ra khỏi xe, nhưng họ chỉ dùng loa: Đi đi, mấy tay kia, ra chỗ khác mà tâm sự!
Corrigan kéo gạt sang số, miệng khẽ cười.
— Anh biết không, hàng đêm em đều mơ thấy môi em lướt dọc sống lưng cô ấy, như một chiếc thuyền nhẹ lướt trên sông.
Nó nhẹ nhàng đánh xe xuống đường và không nói thêm lời nào cho tới khi dừng xe ở gần khu nhà, chỗ những cô gái điếm. Nó không lại chỗ họ như thường lệ mà vẫy tay chào rồi đưa tôi qua đường tới chỗ chiếc đèn vàng nhấp nháy ở góc phố. “Giờ em cần say.” Nó đẩy cửa một quầy rượu nhỏ, cánh tay quàng qua vai tôi.
— Suốt mười năm qua nghiêm ngắn như cọc rào, thế mà nhìn bộ dạng em bây giờ đi.
Nó ngồi xuống, giơ hai ngón tay, ra hiệu gọi hai cốc bia.
Có những quãng thời gian mà ta mãi trở lại, bây giờ vậy và muôn thuở vẫn vậy. Gia đình giống như nước, nó mang ký ức khuôn hình vật thể nó từng đong đầy, luôn cố tìm cách trở lại suối nguồn. Tôi như lại đang ở tầng dưới chiếc giường xưa, lắng tai nghe những vần thơ ru ngủ của em trai tôi. Chiếc nắp hộp thư tuổi thơ của chúng tôi bật mở. Mở ra bụi nước biển ngay ngoài cửa.
— Anh hỏi em có dùng ma túy không ư? - Nó cười thật to, mắt nhìn ra những thanh xà trên đường quốc lộ qua cửa sổ quầy rượu. - Còn tệ hơn thế nhiều, anh ạ, tệ hơn rất nhiều.