- VII -
DƯỜNG NHƯ TẤT CẢ NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ đều chạy cùng một nhịp, chiếc tủ lạnh kêu o o, tiếng còi báo động bên ngoài nghe như tiếng sáo. Nó nói về cô ấy suốt. Đối với nó chỉ cần chuyện về cô ấy thôi là đủ: nó trở thành một con người hoàn toàn mới.
Hai ngày sau hôm đó Corrigan và Adelita luôn tìm gặp nhau mỗi khi có thể - chủ yếu vẫn là ở viện dưỡng lão, cô ấy sẵn sàng đổi ca làm chỉ để được ở bên nó. Adelita cũng tới căn hộ của em tôi, khóa cửa lại, bật nút chai rượu và ngồi xuống bên bàn. Cô ấy đeo một chiếc nhẫn ở bàn tay phải, thường lơ đãng xoay xoay nó. Ở cô ấy toát lên một vẻ vừa duyên dáng vừa rắn rỏi. Hai đứa cần có tôi ở đó. Hầu như chẳng có lúc nào chúng để tôi đứng dậy khỏi chiếc bàn. “Anh cứ ngồi đó đi, ngồi đi.” Tôi thành cái ranh giới an toàn chặn giữa. Bởi cả hai vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng buông mình theo cảm xúc. Khuôn phép kìm họ lại, nhưng trông cả hai lại như muốn vứt hết lý lẽ đi, ít ra là trong giây lát.
Adelita là mẫu phụ nữ càng nhìn lại càng thấy đẹp: mái tóc đen huyền đến ánh xanh dưới ánh sáng, đường cổ cong mềm mại, một nốt ruồi cạnh mắt trái, một nhược điểm hoàn hảo.
Tôi nghĩ, khi màn đêm phủ xuống, sự hiện diện của tôi khiến hai đứa cảm thấy đang phải tiếp đãi một ai đó, đang cùng nhau làm việc đó, và như thế việc hai đứa ở bên nhau là hợp thức.
Cô ấy nói chuyện với Corrigan hết sức nhỏ nhẹ, như thể muốn nó nghiêng người sang gần hơn nữa. Nó thì nhìn cô ấy như thể sẽ chẳng còn dịp nào gặp lại. Có những lúc cô chỉ ngồi tựa đầu lên vai nó. Cô ấy nhìn về phía tôi. Bên ngoài vẫn là cảnh Bronx mờ mịt khói lửa. Với họ thì đó chẳng khác nào ánh mặt trời chiếu qua hàng rào. Tôi kéo dịch chiếc ghế trên sàn.
“Anh cứ ngồi đi, ngồi xuống đi.” Ở Adelita có một nét gì đó hoang dã mà Corrigan rất thích nhưng cười không nổi. Có đêm cô mặc một chiếc áo trễ vai rộng màu trắng và chiếc quần cộc bó màu cam. Chiếc áo thì khá giản dị, nhưng chiếc quần thì bó sát vào bắp đùi. Chúng tôi uống ngồi uống ít rượu vang loại rẻ tiền, và Adelita có vẻ phấn chấn hơn lúc thường. Cô ấy túm vạt áo rồi thắt nút lại ở phía trước, để lộ ra phần bụng màu nâu, hơi rạn sau hai lần sinh nở. Một vết rạn nhỏ ngay rốn. Corrigan cảm thấy bối rối bởi chiếc quần quá bó. “Nhìn em kìa, Adie,” nó nói, hai má ửng đỏ. Nhưng thay vì bảo cô ấy thả áo xuống như trước, nó đưa cho cô ấy một cái sơ-mi của nó để cô khoác ngoài bộ đồ đang mặc. Tựa như một cử chỉ âu yếm. Nó choàng chiếc áo quanh vai cô ấy, hôn lên má cô ấy. Đó là một trong những chiếc áo cũ màu đen không cổ của nó, khi Adelita khoác vào, áo trùm quá đùi, gần chấm tới đầu gối cô. Corrigan kéo áo qua vai cô ấy, nửa như sợ ra vẻ đứng đắn giả tạo, nửa như bị rung chuyển bởi một thứ cảm xúc lớn lao đang trào dâng trong nó.
Adelita diễu quanh căn hộ, vươn mình lắc lư vũ điệu hula.
— Giờ thì em đã sẵn sàng tới thiên đường rồi, - cô ấy nói, giật mạnh chiếc sơ-mi xuống.
— Hãy đón nhận cô ấy, xin Chúa, - Corrigan nói.
Hai đứa cùng bật cười, nhưng nghe ra vẫn có gì gờn gợn, chừng như Corrigan muốn cuộc sống của nó lại có một ý nghĩa rõ ràng nào đó, nó đã đánh mất hồng ân, giờ chỉ còn lại bất cần và cám dỗ, và nó không biết chắc có thể vượt qua không. Nó ngước nhìn lên như thể câu trả lời biết đâu đã được viết sẵn trên trần nhà. Điều gì sẽ xảy đến nếu cô ấy cắt ngang những ước mơ của nó? Nó sẽ căm ghét Chúa nhường nào nếu phải rời xa cô ấy? Nó sẽ ghét hận bản thân nhường nào nếu chọn mãi trung thành với Chúa?
Nó đưa cô ấy đi bộ về nhà, cầm tay nhau trong bóng tối. Khi nó trở lại căn hộ, vào nhiều giờ sau đó, nó treo áo lên rìa tấm gương. “Quần bó ngắn màu cam,” nó tặc lưỡi. “Anh có tin được không chứ?”
Chúng tôi ngồi xuống, cùng chụm đầu trên chai rượu.
— Anh biết giờ anh nên làm gì không? - Corrigan đề nghị. - Hãy đến làm trong nhà dưỡng lão đi.
— Bên đó đang tuyển vệ sĩ à?
Nó mỉm cười, nhưng tôi nghe ra ý nó là gì. Hãy đến giúp em, em vẫn chỉ là một người đang bơi vô vọng. Nó muốn có một người biết nó từ những ngày xưa cũ ở bên để biết chắc rằng tất cả không phải chỉ là ảo tưởng trống rỗng. Nó không thể chỉ đứng nhìn: nó phải truyền tải được một thông điệp nào đó. Phải có ai đó hiểu, thậm chí chỉ với mình tôi thôi cũng được. Nhưng tôi đã tìm được việc ở Queens, tại một quán bar kiểu Ireland mà tôi vốn nghĩ tới đã phát sợ. Trần quán thấp. Tám chiếc ghế đẩu xếp dọc quầy rượu ốp formica. Mùn cưa trên sàn nhà. Cứ rót bia từ thùng ra rồi tự bỏ ít xu vào chiếc máy hát tự động là tôi sẽ không còn phải nghe đi nghe lại những giai điệu cũ rích. Thay vì nghe Tommy Makem, anh em nhà Clancy và Donavan, tôi thử nghe Tom Waist. Mấy tay khách rượu không ưa món lạ ồ à phản đối.
Tôi dự tính viết một vở kịch giữa những lúc làm tại quầy rượu, làm như trước tôi chưa từng có ai làm, như kiểu hành động mang tính cách mạng vậy, thế là tôi lắng nghe ca sĩ hát nhạc đồng quê và ghi nốt nhạc lại. Những bài hát của họ chỉ toàn những hiu quạnh gối kề quạnh hiu. Tôi thấm thía một điều rằng những thành phố xa xôi chính là để nhắc cho ta nhớ mình đến từ nơi nào. Khi rời đi ta đã mang theo quê nhà trong tim. Có đôi lúc việc rời xa ấy trở nên buốt nhói. Giọng tôi đã trầm hơn. Nhịp điệu lời nói cũng khác. Tôi vờ như mình đến từ Carlow. Hầu hết khách là dân vùng Kerry và Limerick. Có một ông khách cao to, tóc hung đỏ làm nghề luật sư. Ông ra vẻ với mọi người bằng cách mua đồ uống mời họ. Họ chạm cốc với ông ta và gọi ông ta là “đồ quạ đen bâu xe cấp cứu[7]” mỗi khi ông ta vào nhà vệ sinh. Đó không phải cụm từ họ thường dùng hồi ở quê nhà, chuyện luật sư có phải quạ đen bâu xe cấp cứu hay không đâu phải điều gì to tát đáng nói ở nước họ, nhưng ở đây họ thường xuyên dùng từ đó khi có thể. Họ còn chen mấy từ ấy vào lời bài hát một cách đầy phấn khích khi gã luật sư đã rời đi. Một bài hát rằng gã luật sư bâu theo xe cấp cứu đã đi khắp vùng núi Cork và Kerry. Một bài khác lại hát rằng gã luật sư theo xe cấp cứu đến tận những cánh đồng xanh của nước Pháp.
Càng về đêm quán rượu lại càng đông. Tôi cứ liên tục rót bia và vét bình đựng tiền boa.
Tôi vẫn ở với Corrigan. Có những đêm nó ở lại chỗ của Adelita, nhưng nó chẳng bao giờ kể với tôi một lời nào. Tôi cũng muốn biết liệu cuối cùng nó có gần gũi phụ nữ hay không nhưng nó chỉ lắc đầu, không nói gì cả, không thể nói gì cả. Nói cho cùng thì nó vẫn đang giữ luật dòng tu. Những lời thề nguyện vẫn trói buộc nó.
Có một đêm đầu tháng tám tôi lê bước ra khỏi tàu điện ngầm nhưng chẳng tìm được chiếc taxi nào trên đường Concourse. Tôi không muốn đi bộ về chỗ của Corrigan vào giờ đó. Khu Bronx vẫn thường xảy ra những vụ đánh lộn và thỉnh thoảng là giết người. Khả năng bị chặn lại ăn cướp là rất cao. Là người da trắng lại càng bất lợi. Đã đến lúc phải tìm một phòng trọ ở đâu đây thôi, có lẽ ở khu Village hoặc khu Đông Manhattan. Tôi thọc tay vào túi quần jean, sờ nắm tiền boa được cuộn lại. Tôi vừa rảo bước thì nghe thấy tiếng huýt sáo phía bên kia đường Concourse. Tillie đang đứng kéo lại quai áo tắm. Cô ta vừa bị đá ra khỏi chiếc xe hơi, xước cả hai đầu gối.
— Kẹo bi, - cô ta gào lên khi lao người về phía tôi vẫy vẫy cái xách tay trên đầu. Cô ta đã bị mất cái ô. Cô ta thân mật khoác tay tôi. - Ai mang em đến đây thì sẽ phải đưa em về. Tôi biết, đó là một câu thơ của Rumi. Tôi đứng đó, sững sờ.
— Có gì ghê gớm đâu? - Cô ta nhún vai rồi kéo tôi đi, kể rằng mình có ông chồng chuyên nghiên cứu thơ ca Ba Tư. - Chồng à?
Tôi dừng lại trên phố, miệng há hốc nhìn cô ấy. Đã có lần, hồi còn thiếu niên, tôi đã đặt một mẩu da dưới kính hiển vi và nhìn thử: những rãnh da phóng lớn nổi rõ rành rành dưới mắt tôi, thật quá đỗi ngạc nhiên.
Sự ghê tởm tột cùng và lộ liễu thường ngày của tôi trước đám người này vào khoảnh khắc đó chợt biến thành nỗi kính nể trước một điều mà Tillie chẳng mảy may để tâm. Cô ta lắc lắc bộ ngực và bảo tôi chớ có ngạc nhiên thế. Dù sao tay đó đã thành chồng cũ rồi. Đúng vậy, ảnh có nghiên cứu thơ Ba Tư. Nghe ghê gớm quá hả. Ảnh từng thuê phòng suite ở khách sạn Sherry-Netherlands hẳn hoi nhé, cô ả huyên thuyên. Tôi nghĩ chắc cô đang cơn phê. Thế giới quanh cô ta dường như trở nên nhỏ bé, thu lại vừa lọt trong đôi mắt tô đậm màu tím và đen. Đột nhiên tôi muốn hôn cô ta. Mầm hoang dại trong tôi nổ bùng niềm vui kiểu Mỹ. Tôi ngả người về phía cô ta nhưng cô chỉ cười to mà đẩy tôi ra.
Một chiếc Ford Falcon màu mè tấp vào, không cần ngoảnh lại, Tillie nói gọn: “Mối này trả tiền rồi nhá.”
Chúng tôi lại tiếp tục khoác tay nhau sánh bước. Dưới xa lộ Deegan cô ta rúc đầu vào ngực tôi. “Có phải không, anh yêu?” cô ấy hỏi. “Cưng đã trả tiền để được vui vẻ rồi phải không?” Cô ấy xoa xoa lên người tôi và tôi cảm thấy thật dễ chịu. Không sao diễn đạt nổi. Cảm giác mà. Nhưng thật dễ chịu.
— Gọi em là Bánh Ngọt nha cưng, - cô nói bằng một chất giọng khi tắt rồi vẫn cứ ngân nga quanh quẩn.
— Cô và Jazzlyn có họ hàng với nhau phải không?
— Thì làm sao?
— Cô là mẹ của Jazzlyn, đúng không?
— Im mồm và trả tiền đi, - cô ấy nói, chạm tay lên má tôi.
Một lát sau tôi đã nghe hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ mình.
○ ○ ○
CUỘC CÀN QUÉT BẮT ĐẦU từ lúc sáng sớm, một ngày thứ Ba trong tháng tám. Trời vẫn còn tối om. Cảnh sát đã dàn hàng chực sẵn dưới bóng đèn đường cạnh cầu vượt. Những cô gái trông có vẻ còn ít bận tâm hơn Corrigan. Một hai cô đánh rơi túi xách khi chạy vội về chỗ đường giao cắt, tay vung vẩy, nhưng ở đó còn nhiều xe thùng hơn đang mở cửa đợi sẵn. Cảnh sát siết còng tay rồi lùa các cô gái lên những chiếc xe sơn màu sẫm. Chỉ đến lúc đó chúng tôi mới nghe thấy tiếng la hét - họ nhoai người ra, tìm những thỏi son, những cặp kính râm hay những đôi giày gót nhọn đánh rơi. “Này, vòng móc chìa khóa rơi mất rồi!” Jazzlyn kêu lên. Cô ấy được mẹ đỡ trèo vào xe. Tillie tỏ ra bình tĩnh, như thể chuyện này vẫn luôn xảy ra, như mặt trời lại sắp mọc. Cô ấy bắt gặp ánh mắt tôi, khẽ nháy mắt.
Trên phố, cảnh sát nhấm nháp café, hút thuốc, nhún vai. Họ gọi tên và cả biệt hiệu của những cô gái. Nàng Cáo. Thiên Thần. Cúc Xinh. Bánh Ngọt. Bánh Đường. Họ quá rành các cô nên mấy vụ càn quét này với họ cũng thường như cơm bữa mà thôi. Cách đây mấy hôm cánh bán hoa hẳn nghe phong phanh về vụ này rồi, nên họ kịp vứt bỏ kim tiêm và đơn mua thuốc xuống cống. Họ đã từng trải qua nhiều đợt càn quét rồi, nhưng chưa bao giờ lại triệt để đến vậy.
— Tôi muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với họ, - Corrigan hỏi đám cảnh sát, hết người này tới người nọ. “Họ bị đưa đi đâu?” Nó xoay tới xoay lui. “Các ông bắt họ vì tội gì?”
— Mơ giữa ban ngày đấy hả, - một viên cảnh sát nói, đập mạnh vào vai Corrigan.
Tôi nhìn một chiếc khăn choàng lông màu hồng vướng vào bánh của chiếc xe tuần tra. Nó cuốn vào trục xe như âu yếm, những mảnh lông màu hồng xoay xoay trong không khí.
Corrigan ghi chép một loạt các số hiệu xe. Một nữ cảnh sát cao lớn giật lấy quyển sổ từ tay nó rồi chậm rãi xé vụn ngay trước mặt nó. “Nghe này, thằng Ireland đầu đất, bọn nó sẽ sớm trở lại, được chưa?”
— Các người nhốt bọn họ ở đâu?
— Thì liên quan gì tới chú mày hả?
— Các người mang họ đi đâu? Đồn cảnh sát nào?
— Biến đi. Ra đằng kia. Đi ngay đi.
— Bắt họ theo luật nào chứ? - Corrigan không bỏ cuộc.
— Theo luật là tao sẽ đá đít mày nếu mày không biến đi. - Tôi chỉ cần một câu trả lời thôi.
— Bảy[8], - nữ cảnh sát nói, nhìn Corrigan trừng trừng. - Câu trả lời luôn là bảy. Hiểu chưa?
— Chưa, tôi chưa hiểu.
— Thế chú mày là cái giống gì vậy, dân lưỡng tính hả?
Một gã trung úy cảnh sát nghênh ngang đi tới và quát lớn: “Ai ra đây xử lý cái tay lằng nhằng này đi.” Corrigan bị đẩy ra vệ đường, bị bắt tự kiềm chế. “Bọn ta sẽ bắt giam luôn chú mày nếu còn phải nghe thêm một từ nào nữa.”
Tôi dìu nó ra ngoài. Mặt nó đỏ bừng, tay nắm chặt lại. Các tĩnh mạch ở thái dương giật giật. Một vết thâm mới xuất hiện trên cổ nó. “Bình tĩnh chút đi, được không Corr? Rồi ta tìm cách sau. Dù sao thì ở đồn cảnh sát bọn họ sẽ ổn thôi mà. Chẳng phải em cũng không thực sự thích họ ở đây còn gì.”
— Vấn đề đâu phải thế.
— Ôi, lạy Chúa, thôi đi nào, - tôi cố thuyết phục. - Hãy tin anh được không. Rồi chúng ta sẽ tìm đến chỗ họ sau.
Đoàn xe thùng của cảnh sát lần lượt rời chỗ đậu cùng với toàn bộ xe tuần tra, chỉ để lại một chiếc. Vài người đứng xem tụ tập dưới những lùm cây. Bọn trẻ con thì cưỡi xe đạp vòng vèo quanh những chỗ trống khi xe rời đi như thể tìm thấy một sân chơi hoàn toàn mới. Corrigan bước tới nhặt một chuỗi vòng móc khóa lên từ dưới cống. Đó là một thứ đồ nhỏ bằng thủy tinh rẻ tiền, ở giữa có lồng ảnh chụp một đứa bé. Lật mặt kia thấy ảnh một bé nữa.
— Đây là lý do của họ, - Corrigan nói, chìa vòng móc khóa về phía tôi. - Chúng là con của Jazz.
Ai mang em đến đây thì cũng sẽ phải đưa em về. Tillie đã bắt tôi trả tới mười lăm đô cho cuộc hẹn hò ngắn ngủi hôm đó, còn vỗ vỗ lên lưng tôi, khen rằng tôi là người Ireland tiêu biểu, giọng cô ấy đầy mỉa mai. Cứ gọi em là Bánh Ngọt. Cô vừa ve vẩy tờ mười đô vừa nói rằng mình còn thuộc thơ Khalil Gibran, nếu tôi thích thì sẽ đọc một hai câu cho mà nghe. “Để lần sau,” tôi từ chối. “Cưng có hứng chơi một liều không?” giọng cô đầy dụ hoặc. Cô nói có thể lấy một ít ở chỗ Angie. “Thứ đó không hợp kiểu tôi,” tôi đáp. Tillie cười rúc rích rồi nép sát người tôi hơn. “Kiểu của cưng ư?”. Cô đặt tay lên hông tôi, lại cười sằng sặc. “Kiểu của cưng cơ đấy!” Tôi chợt phát hoảng, lỡ như cô móc hết chỗ tiền boa của tôi thì sao, may mà không; cô chỉ siết chặt dây lưng cho tôi rồi vỗ khuyến mãi thêm một cái vào mông tôi.
Tôi thấy nhẹ người vì chưa từng cặp với con gái cô ấy. Tôi cảm thấy mình rất đúng mực, như thể tôi chưa hề bị cám dỗ chút nào. Mùi của Tillie cứ phảng phất quanh tôi suốt hai ngày sau đó và trở lại ngay lúc này, khi cô bị bắt đi.
— Cô ta trông thế mà thành bà ngoại rồi sao?
— Em kể với anh rồi còn gì, - Corrigan đáp vội. Nó lao về phía chiếc xe tuần tra duy nhất còn đậu lại, vung cái móc chìa khóa của Jazz lên. - Các ông định làm gì đây? - nó gào lên. - Sẽ tìm người chăm sóc bọn trẻ chứ? Có phải thế không? Ai sẽ trông nom bọn trẻ hả? Hay các ông định bỏ mặc chúng ngoài đường? Các ông bắt cả mẹ lẫn bà bọn trẻ còn gì!
— Này ông, - viên cảnh sát dọa, - chỉ cần ông nói thêm một từ nữa thôi...
Tôi giật mạnh lấy khuỷu tay Corrigan và kéo nó quay trở lại dãy nhà. Vắng bóng những cô gái điếm bên ngoài, tòa chung cư tự nhiên có vẻ gì u ám. Mất đi những totem quen thuộc, cả nơi này đã hoàn toàn đổi khác.
Thang máy lại hỏng. Corrigan thở khò khè bước lên những bậc thang. Vào đến phòng là nó bắt đầu quay số gọi cho tất cả các hội nhóm cộng đồng mà nó biết, tìm luật sư và một người trông trẻ cho mấy đứa con Jazzlyn. “Tôi còn không biết bọn họ bị nhốt ở đâu đây,” nó gào lên trong điện thoại. “Đám cảnh sát không chịu nói. Lần trước, nhà giam đã chật chỗ nên họ bị gửi đến Manhattan.” Một cuộc gọi khác. Nó quay lưng về phía tôi, khum tay che ống nói.
— Adelita? - nó nhẹ giọng.
Nói chuyện một lát, nó dần bình tĩnh lại. Nó đã ở nhà cô ấy mấy buổi chiều trước, và mỗi lần về phòng nó đều phản ứng cùng một kiểu: loanh quanh khắp phòng, giật giật những chiếc cúc áo, lầm bầm lẩm bẩm, cố đọc kinh, tìm kiếm một lời lẽ nào trong đó giúp biện minh cho bản thân, hoặc một lời tăng nặng thêm nỗi dằn vặt nó phải chịu, nỗi đau luôn khiến nó không yên. Nỗi đau và niềm hạnh phúc đều là nguồn sức mạnh. Tôi chẳng biết phải nói gì với nó nữa. Thôi buông tay đi. Xin được cử đi nơi khác. Quên cô ấy đi. Tiếp tục sống. Ít ra khi tiếp xúc với những cô gái điếm nó cũng không có thời giờ mà suy nghĩ phức tạp về tình yêu và mất mát, dưới đường phố kia chỉ có chiếm lấy và chiếm lấy mà thôi. Nhưng với Adelita thì lại khác, cô ấy không đòi quyền lợi hay danh phận gì. Con người em đây, thuộc về anh cả đấy.
Đến gần trưa, tôi thấy Corrigan đứng cạo râu trước gương trong phòng tắm. Nó vừa ở tòa án hạt Bronx về, hầu hết các cô gái điếm đều đã được thả sau khi bị tuyên phạt ngồi tù bằng đúng thời gian tạm giam. Nhưng Tillie và Jazzlyn còn vướng một trát gọi hầu tòa quá hạn. Hai mẹ con cùng nhau lừa cướp tiền khách. Vụ đó cũng lâu rồi, nhưng họ vẫn bị di lý xuống khu trung tâm. Corrigan tròng vào cái áo sơ mi đen nhăn nhúm thô ráp và chiếc quần sẫm màu rồi lại ra trước gương, lấy nước vuốt mớ tóc dài ra phía sau. “Chà chà,” nó lầm bầm, lấy ra một chiếc kéo nhỏ và cắt đi khoảng mười phân tóc. Phần tóc trước trán được giải quyết bằng ba nhát kéo ngọt.
— Em sẽ tới đó giúp họ, - nó nói.
— Tới đâu?
— Đền thờ của công lý.
Trông nó già hơn, mệt mỏi hơn. Mái tóc mới cắt khiến vệt tóc trụi càng dễ nhận ra.
— Họ gọi khu nhà tù trên phố Centre là Nhà Mồ. Nghe này, em cần anh làm giúp việc ở nhà dưỡng lão. Em đã nói với Adelita. Cô ấy đã biết rồi.
— Anh ư? Anh biết xoay xở sao với bọn họ?
— Em không biết. Hãy đưa họ ra biển chơi hay đại loại thế.
— Anh còn công việc ở Queens nữa.
— Coi như làm vì em đi mà, được không? Em sẽ đền đáp anh sau.
Nó quay ra cửa.
— Và hãy giúp em chăm sóc Adelita nữa, anh nhé?
— Được rồi.
— Hứa với em đi.
— Ừm, anh sẽ làm, giờ chú cứ đi đi.
Bên ngoài vọng lại tiếng lũ trẻ theo xuống cầu thang cùng Corrigan, cười nói rộn ràng. Chỉ đến khi căn phòng hoàn toàn chìm trong im lặng tôi mới nhớ ra rằng nó đã lái chiếc xe tải màu nâu đi rồi.
Tại điểm cho thuê xe ở Hunts Point, tôi dốc những đồng tiền boa cuối cùng để đặt cọc thuê một chiếc xe tải. “Có điều hòa nhé,” gã nhân viên cười giả lả. Làm như gã ta đang giải thích về đề tài khoa học vậy. Gã gắn bảng tên trên ngực trái. “Đừng có chạy phá, xe mới tinh đấy.”
Hôm đó là một ngày hè dễ chịu, không quá nóng, trời nhiều mây và mặt trời hiền hòa treo trên bầu trời. Trên radio, DJ bật nhạc của Marvin Gaye. Tôi đánh vòng qua một chiếc Cadillac lái lên đường quốc lộ.
Adelita đang đợi sẵn trên bậc thềm nhà dưỡng lão. Cô ấy mang theo con đến chỗ làm, hai đứa bé da nâu tuyệt đẹp. Đứa em cứ giật áo đồng phục của mẹ, Adelita cúi xuống ngang tầm mắt con bé, hôn lên mắt nó. Tóc Adelita được cột gọn phía sau gáy bằng một chiếc khăn dài sặc sỡ và khuôn mặt cô ấy trông thật rạng ngời.
Lúc đó, tôi hoàn toàn hiểu ra điều mà Corrigan nhận thấy nơi cô: một thứ sức mạnh ở bên trong, vẻ rắn rỏi ấy tự nhiên tỏa ra thành vẻ đẹp bên ngoài.
Cô ấy cười khi nghe gợi ý chở các cụ biển. Cô ấy nói được thế thì hay quá nhưng không được, không có bảo hiểm, hơn nữa lại lại trái với quy định. Bọn trẻ con gào lên, giật áo đồng phục của mẹ chúng, túm lấy cổ tay mẹ. “Không được, con trai,” cô ấy nghiêm khắc bảo cậu con rồi quay ra làm cái công việc thường lệ là đưa những chiếc xe lăn lên xe và nhét bọn trẻ ngồi chen vào. Rác rưởi mắc đầy hàng rào công viên. Chúng tôi tấp xe vào chỗ bóng râm của tòa nhà. “Ôi, quỷ thật,” Adelita nói. Cô nhích qua thế chỗ tôi trên ghế lái. Tôi đi vòng qua thùng xe sang ghế kia. Albee nhìn theo tôi, miệng khuôn thành một từ và nhe răng cười. Không cần phải hỏi cũng biết là gì. Adelita bíp còi và lái chiếc xe hòa vào dòng xe cộ dưới trời hè sáng sủa. Bọn trẻ rất đỗi phấn chấn khi chúng tôi vào đường cao tốc. Nhìn từ xa, Manhattan trông như được dựng từ những hộp đồ chơi.
Chúng tôi bị kẹt giữa dòng xe cộ ở Long Island. Phía sau xe vọng lên tiếng hát, các cụ đang dạy bọn trẻ một vài câu của những bài ca mà chúng mãi không nhớ nổi. “Những giọt mưa vẫn cứ rơi trên đầu tôi.” “Khi các thánh cùng bước vào.” “Đừng bao giờ đẩy bà ngoại xuống xe buýt.”
Ra đến bãi biển, bọn trẻ chạy ùa ra mép nước trong khi chúng tôi xếp những chiếc xe lăn thành một dãy dưới bóng xe tải. Bóng xe mỗi lúc một hẹp lại khi mặt trời dần lên cao. Albee tuột dây đeo quần khỏi vai rồi mở mấy cúc áo. Cánh tay và cổ ông ta bị rám nắng lạ thường trong khi lớp da dưới áo thì trắng nhờ nhờ. Nhìn ông như nhìn một tác phẩm điêu khắc gồm hai sắc màu tương phản, như thể ông ta đã thiết kế chính cơ thể mình để tham gia một ván cờ. “Em trai chú mày khoái mấy ả điếm đó hả?” ông ta hỏi. “Tôi thì thấy đám ấy chỉ là một lũ múa thoát y thôi.” - Ông ta không nói gì thêm, chỉ nhìn chăm chăm ra biển.
Sheila ngồi nhắm mắt, mỉm cười, chiếc mũ rơm của bà nghiêng xuống che mắt. Một ông già người Ý bảnh bao tôi không biết tên mặc chiếc quần được ủi kỹ càng cứ nhấc lên ụp xuống chiếc mũ trên đầu gối và thở dài. Giày dép đều được cởi bỏ. Những mắt cá chân phơi ra. Sóng đều đặn vỗ bờ và ngày đang trôi qua, cát bám giữa những ngón tay chúng tôi.
Tiếng radio, những chiếc dù đủ màu trên bãi biển, không khí hun nóng đậm vị muối.
Adelita bước xuống mép nước, chỗ bọn trẻ đang đạp lên những con sóng nhỏ một cách thích thú. Cô cuốn theo sự chú ý như làn gió. Cô ấy đi đến đâu cánh đàn ông dõi mắt theo đến đó, những đường nét thon thả trên cơ thể nổi bật trong bộ đồng phục màu trắng. Cô ấy ngồi cùng tôi trên bờ cát, co đầu gối sát ngực. Chiếc váy hơi xếch lên khi cô cử động, có một vết sưng đỏ trên mắt cá chân cô, cạnh hình xăm.
— Cảm ơn anh đã thuê xe.
— Ừm, không có gì.
— Vốn anh đâu phải làm thế.
— Chẳng đáng là bao đâu.
— Gia đình anh ai cũng tốt tính nhỉ?
— Corrigan sẽ trả tôi sau, - tôi đáp.
Một cầu nối đã hình thành hai chúng tôi, cây-cầu-Corrigan. Adelita cụp đôi mắt huyền nhìn ra biển, như mong thấy Corrigan vui đùa cùng lũ trẻ giữa những con sóng chứ không phải đang ở một trụ sở tòa án tăm tối nào mà tranh luận một cách vô vọng.
— Anh ấy sẽ ở đó vài ngày để cố cứu họ ra, - cô lại lên tiếng. - Trước đây cũng đã có lần như vậy. Đôi lúc tôi nghĩ họ sẽ khá hơn nếu họ biết rút ra bài học. Người ta toàn bị bắt giữ vì những tội vặt vãnh.
Tôi đã thấy cởi mở hơn với cô, nhưng đồng thời muốn thử dồn ép cô thêm chút nữa, để xem cô có thể vì em tôi tới mức nào.
— Rồi nó đâu còn chỗ nào mà về, phải không? - tôi hỏi. - Ban đêm nó đâu có việc gì làm.
— Có thể thế, cũng có thể không phải thế.
— Hẳn nó sẽ tìm đến cô, đúng không?
— Vâng, cũng có thể, - cô ấy nói, khuôn mặt thoáng nét giận dữ. - Sao anh lại hỏi tôi điều này?
— Thì nói vậy thôi mà.
— Tôi không biết anh định nói gì, - cô ấy nói.
— Đừng có làm nó hy vọng hão là được.
— Tôi không vờ vịt với anh ấy, - cô gắt. -Tại sao tôi muốn làm anh ấy, anh dùng từ gì nhỉ, hy vọng hão à? Por qué? Me dice que eso[9]?
Giọng cô ấy trở nên chát chúa, tiếng Tây Ban Nha nghe vốn sắc. Cô thả cát chảy qua kẽ tay và nhìn tôi như thể đây là lần đầu tiên cô ấy thấy tôi, nhưng sự im lặng đã trấn tĩnh được cô, cuối cùng cô lên tiếng: Tôi thật sự không biết phải làm gì. Chúa thật ác nghiệt, phải không?
— Với Chúa của Corrigan thì hẳn rồi, còn của cô thì tôi không biết.
— Chúa của tôi ở ngay cạnh Chúa của anh ấy.
Bọn trẻ đang chơi trò ném đĩa nhựa vào nhau giữa những con sóng nhẹ. Chúng nhảy lên bắt chiếc đĩa bay rồi thả người rơi xuống làm nước bắn tung tóe.
— Anh biết không, thật ra tôi rất sợ, - cô nói. - Tôi rất thích anh ấy. Thích quá đỗi. Anh ấy không biết sẽ phải làm gì, anh có hiểu không? Tôi thì không muốn cản đường anh ấy.
— Nếu là nó thì hẳn tôi biết mình phải làm gì.
— Nhưng anh đâu phải là anh ấy, đúng không? - cô đáp lại.
Đoạn cô quay đi huýt sáo gọi lũ trẻ, hai đứa chậm chạp nhấc chân trên bãi cát. Cơ thể chúng màu nâu và mềm dẻo. Adelita kéo Eliana lại gần và nhẹ nhàng thổi những hạt cát ra khỏi tai nó. Chẳng hiểu sao tôi như thấy Corrigan trong cả hai mẹ con họ. Tựa như em tôi đã thẩm thấu vào gia đình đó. Jacobo cũng trèo vào lòng mẹ. Adelita khẽ cắn vào tai thằng bé làm nó kêu ré lên thích thú.
Cô ấy được bao bọc an toàn giữa lũ trẻ và tôi tự hỏi phải chăng cô ấy cũng làm vậy với Corrigan, cuốn nó lại thật gần để che chở cho cô ấy, gom góp thật nhiều và đẩy chuyện đó thành quá mức. Trong giây lát tôi chợt thấy ghét cô ấy, ghét sự phức tạp mà cô đã mang đến cho cuộc sống của em tôi, đồng thời tôi cảm thấy mối cảm tình kỳ lạ dành cho những cô gái điếm đã kéo em tôi đi theo, giờ họ đang ở một đồn cảnh sát nào đó, trượt sâu thêm xuống đáy, chen chúc trong một buồng giam ghê tởm nào đó với song sắt, bánh mì thiu và góc vệ sinh dơ dáy. Có khi nó vào buồng giam cùng họ luôn cũng nên. Nó có cố tình gây chuyện để bị bắt vào cùng cũng chẳng lạ.
Nó là căn nguyên của mọi chuyện và giờ đây tôi đã hiểu thêm một ý nghĩa trong cuộc đời em tôi; nó là chút ánh sáng le lói hắt qua khe cửa, trước mặt nó là cánh cửa đóng sập. Chỉ một phần rất nhỏ trong con người nó len lách được qua cái khe ấy, nhưng rốt cuộc thì nó vẫn bị kẹt lại đằng sau cửa. Cũng có thể đó hoàn toàn là lỗi của nó. Có thể nó thích những rắc rối, nó đã tạo ra chúng đơn thuần vì nó cần chúng để tồn tại.
Tôi biết chuyện giữa nó và Adelita sẽ chẳng đi đến đâu, cả mấy đứa nhỏ nữa. Thể nào cũng có ai đó hay thứ gì đó phải nát tan. Nhưng sao họ lại không thể yêu nhau, dù chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi? Sao Corrigan lại không được sống đời của nó trong cái cơ thể làm nó tổn thương, cái cơ thể bỏ nó hết lần này đến lần khác? Sao nó không có phút giây nào được giải thoát khỏi vị Chúa của nó? Nơi này như phòng tra tấn đối với nó, nó cứ phải lo lắng cho thế nhân, phải đối mặt với những điều phức tạp trong khi điều nó thực sự muốn là sống bình dị và được làm những điều đơn giản.
Nhưng làm gì có điều gì đơn giản đâu, chắc chắn là không hề đơn giản. Kham khổ, trinh bạch, vâng phục - cả cuộc đời nó đã trung thành với những điều đó, nhưng nó chưa hề được chuẩn bị gì khi chính những thứ đó tấn công lại nó.
Tôi nhìn Adelita tháo sợi dây thun trên tóc đứa con gái. Cô ấy vỗ nhẹ lên mông nó rồi thả cho nó chạy chơi dọc bãi biển. Những con sóng vỡ ngoài xa.
— Chồng cô làm gì? - tôi hỏi.
— Anh ấy ở trong quân đội.
— Cô còn nhớ anh ta không?
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
— Thời gian không chữa lành được mọi thứ, - cô nói, quay đi phóng tầm mắt dọc theo bãi cát, - nhưng nó chữa được nhiều thứ. Giờ tôi sống ở đây. Đây là nơi dành cho tôi. Tôi sẽ không quay lại quê cũ. Nếu đó là điều anh muốn hỏi. Tôi sẽ không quay lại.
Ánh nhìn đó nói lên cô cũng dự phần vào điều bí ẩn mà cô sẽ không từ bỏ. Giờ em tôi là của cô ấy. Cô đã nói ra điều đó. Quả thực không còn đường quay lại nữa. Tôi nhớ đến Corrigan hồi còn bé, khi mọi thứ đều trong trẻo và rạch ròi, nó đi dọc bờ cát ở Dublin, kinh ngạc trước vẻ xù xì của vỏ sò, hay tiếng ầm ầm của một chiếc máy bay tầm thấp, hay mái hiên nhà thờ, những gì nó cho rằng chắc chắn, như điều đã được viết bên trong vỏ bao thuốc lá năm nào.