← Quay lại trang sách

- VIII -

MẸ CHÚNG TÔI từng rất thích dùng cách mở đầu thế này cho những câu chuyện của bà: “Ngày xửa ngày xưa, thực sự là đã rất lâu rồi, đến nỗi mẹ cũng không có mặt ở đó, và nếu mẹ đã có mặt khi đó, thì hẳn là mẹ đã không còn đến bây giờ, nhưng giờ mẹ đang ở đây, nên mẹ đã không ở đó, dù sao thì mẹ cũng sẽ kể cho các con nghe: Ngày xửa ngày xưa đã lâu lắm rồi...” rồi bà sẽ bắt đầu câu chuyện ứng khẩu, những truyện ngụ ngôn đưa hai anh em tôi tới những miền đất khác nhau. Sáng hôm sau thức dậy, hai đứa thường lơ mơ tự hỏi có phải chúng tôi đã mơ những phần khác nhau của cùng một giấc mơ, hay mơ cùng một chuyện, hay đang ở trong thế giới lạ kỳ nơi những giấc mơ của hai đứa giống nhau chỉ có địa điểm là tráo đổi. Điều ấy đáng ra tôi dễ dàng làm được khi mà nhóc Corrigan cứ đập ầm ầm lên thanh chắn giường: Dạy em đi anh, dạy em làm sao sống.

Hẳn chúng ta đều đã từng nghe qua những điều này. Lá thư tình đang được gửi đến khi tách trà rơi xuống. Tiếng guitar bùng lên khi hơi thở cuối cùng vụt tắt. Tôi không quy những điều như vậy cho Chúa trời hay tình cảm. Có lẽ đó chỉ là chuyện rủi may. Hay có lẽ may rủi chỉ là một cách khác để chúng ta tin rằng mình có giá trị.

Dù sao cốt lõi trần trụi của của thực tế chính là chuyện đã xảy ra và ta chẳng thể làm gì để ngăn cản nó - Corrigan cầm lái, sau cả ngày dài mệt mỏi ở Nhà Mồ và những phòng xử án khu Hạ Manhattan. Nó lái xe về phía bắc dọc theo đường cao tốc FDR, Jazzlyn ngồi ngay bên cạnh trong đôi giày cao gót màu vàng, bộ áo bơi nhấp nhánh và chuỗi vòng ôm sát cổ, còn Tillie đã bị còng tay dẫn đi sau khi bị tuyên phạm tội cướp giật. Tillie đã nhận hết tội, em trai tôi thì đưa Jazzlyn về với con, những đứa trẻ có ý nghĩa hơn nhiều so với chiếc vòng đeo khóa, hơn cả cú nhào lộn trên không trung; và khi xe đang lướt nhanh dọc con sông Đông bị kẹp giữa lớp lớp những tòa nhà và bóng đổ thì Corrigan đổi làn đường; có thể nó va phải biển báo, có thể không, có thể nó chóng mặt hay quá mệt mỏi, có thể nó uống phải loại thuốc nào đó khiến nó phản xạ chậm chạp hay nhìn không rõ, có thể nó lỡ đạp phanh, có thể nó rẽ quá đột ngột, có thể nó đang khẽ ngân nga một giai điệu nào đó, ai mà biết được; nhưng nghe kể rằng nó đã bị thúc mạnh từ phía sau bởi một chiếc xe rất đẹp, một tạo vật đẹp đẽ cổ xưa, không ai nhìn thấy người lái xe. Cái phương tiện mạ vàng đó đang băng băng kiêu hãnh như thường lệ thì đâm vào đuôi xe của Corrigan, cú thúc nhẹ thôi nhưng đẩy chiếc xe quay tròn giữa ba làn đường, thoạt trông như một thứ to lớn màu nâu trong điệu vũ xoay tròn thanh nhã, giờ tôi hình dung khi đó Corrigan hoảng hốt giữ chặt tay lái, đôi mắt mở to dịu dàng, trong khi đó Jazzlyn gào lên bên cạnh nó, cứng cả người, cổ họng căng thít, cả cuộc đời ngắn ngủi sa đọa vụt lướt qua trước mắt cô, rồi chiếc xe tải trượt giữa lòng đường khô nóng, va vào một chiếc xe hơi, một xe tải chở báo, và rồi đâm đầu vào rào chắn đường. Jazzlyn ngã lao đầu vào kính chắn gió, không buộc dây an toàn, cơ thể bốc cao như đã đặt chân lên đường tới thiên đường; còn Corrigan thì bị bánh lái thúc mạnh vào ngực làm vỡ xương ức, đầu nó đập vào tấm kính rạn chằng chịt tóe máu, rồi nó bị hất ngược trở lại ghế lái bởi một lực mạnh đến mức khung ghế kim loại vỡ vụn. Khối thép gần nửa tấn xoay tròn, liên tục trượt từ bên này sang bên kia đường, cơ thể hầu như không mặc gì của Jazzlyn lượn một hình cung trong không trung với vận tốc năm mươi, sáu mươi dặm một giờ, rơi xuống thành một đống nhàu nhĩ cạnh rào chắn, một chân hơi gập cong như thể sắp bước lên, hoặc muốn bước lên, di vật duy nhất của cô ấy được tìm thấy trên xe là một chiếc giày cao gót màu vàng, nằm cạnh quyển Kinh Thánh lật nghiêng do bị văng ra khỏi ngăn đựng đồ, hai thứ ấy nằm gối lên nhau và cả hai đều phủ đầy mảnh kính vụn. Corrigan vẫn còn thoi thóp thở, cơ thể bị quăng quật khắp buồng lái đến nỗi cuối cùng thân thể quằn quại của nó lọt vào khe tối cạnh chân ga và phanh, động cơ xe vẫn gầm rú như thể vừa muốn phóng đi thật nhanh vừa muốn bị ngăn lại, trọng lượng cơ thể Corrigan đè trọn lên bàn đạp.

Lúc đầu họ nghĩ nó đã chết, nên nó được đưa lên chiếc xe đựng xác chết cùng với Jazzlyn. Một tiếng ho sặc ra máu đã báo hiệu cho nhân viên y tế. Nó được đưa tới bệnh viện ở khu Đông.

Ai biết được chúng tôi đang ở đâu, lái xe về nhà, sang một nơi khác trong thành phố, trên dốc lên đường cao tốc, hay trong dòng xe cộ tắc nghẽn, trạm thu lệ phí - chuyện ấy thì có gì quan trọng? Có chút bọt máu ở khóe miệng em tôi. Chúng tôi vẫn lái xe đi, khẽ ngâm nga, trong khi lũ trẻ ở ghế sau lơ mơ ngủ. Albee vừa ứng phó được một nước cờ khó. Ông ta gọi đó là chiếu bí lẫn nhau. Em tôi được khiêng lên xe cứu thương. Chúng tôi chẳng thể làm gì để cứu nó. Không lời nào có thể đưa nó trở lại. Đó là mùa hè của những tiếng còi báo động. Tiếng còi dành cho nó không mang ý nghĩa như những tiếng còi thường nghe. Những chiếc đèn đỏ xanh quay tít. Họ đưa nó tới bệnh viện Thủ Đô, thẳng vào phòng cấp cứu. Đẩy xe hết tốc lực qua dãy hành lang màu xanh xám. Máu vương xuống sàn nhà sau lưng họ. Hai vệt máu mảnh kéo dài theo những bánh xe đẩy. Xung quanh là cảnh nhốn nháo lộn xộn. Tôi cho Adelita và bọn trẻ xuống xe ở bên ngoài ngôi nhà ốp ván nhỏ của họ. Cô quay lại nhìn tôi, vẫy tay. Cô mỉm cười. Cô thuộc về em tôi. Cô hợp với nó. Cô sẽ ổn thôi. Nó sẽ tìm được Chúa cùng với cô ấy. Em tôi đã được đưa vào phòng phân loại. Những tiếng la hét và thì thầm. Mặt nạ oxy chụp lên khuôn mặt nó. Lồng ngực mở phanh ra. Phổi đã xẹp. Những ống ngắn được luồn vào để giữ cho nó thở. Một y tá cầm dụng cụ đo huyết áp bằng tay. Tôi ngồi bên bánh lái của chiếc xe tải thuê và ngắm nhìn những ngọn đèn bật sáng trong nhà Adelita. Tôi nhìn bóng cô ấy in trên tấm rèm mỏng cho tới khi những tấm rèm dày hơn được buông xuống. Tôi khởi động xe. Họ dùng phương pháp kéo giãn với nó, ròng rọc đối trọng đặt phía trên giường. Một chiếc máy trợ hô hấp đặt cạnh giường. Sàn nhà trơn chuội máu đến nỗi các bác sĩ nội trú phải lau chân.

Tôi lái xe, vẫn không hay biết gì. Những con đường ở Bronx gập ghềnh ổ gà. Màu cam và xám của cảnh đốt phá. Vài đứa trẻ đang nhảy nhót bên góc phố. Những cơ thể bé nhỏ nhảy tưng tưng. Như thể chúng đã khám phá ra điều gì hoàn toàn mới về bản thân mình, bèn ra sức rung lắc nó như một thứ niềm tin. Họ dọn sạch phòng khi chụp X-quang. Tôi tấp xe vào dưới gầm cầu vượt, nơi tôi đã ở gần suốt mùa hè. Vài cô gái đứng rải rác trong đêm, đó là những cô vừa thoát khỏi vụ bắt bớ hôm trước. Đôi cánh chim vụt bay ra từ dưới những thanh xà, gieo mình vào bầu trời. Họ đã không gọi cho tôi. Em trai tôi nằm ở bệnh viện Thủ Đô, vẫn đang thở. Lẽ ra giờ này tôi đang làm việc ở Queens, nghĩ thế nào tôi lại băng qua đường. Tôi không hề biết chuyện xảy ra. Máu ngập trong phổi nó. Hướng phía quán bar nhỏ. Chiếc máy hát tự động đang phát ra những âm thanh om sòm. Nhạc của nhóm Four Tops. Những đường tĩnh mạch. Nhóm nhạc Martha và Vandellas. Mặt nạ oxy. Nhạc Jimi Hendrix. Những bác sĩ không đeo găng tay. Họ đang cố giữ cho cơ thể nó ổn định. Tiêm cho nó một mũi morphine. Tiêm trực tiếp vào bắp. Họ thắc mắc không hiểu những vết thâm tím ở má trong cánh tay nó từ đâu ra. Lúc đầu họ nghĩ nó là thằng nghiện. Nó được đưa đến cùng một ả gái điếm đã chết. Rồi họ tìm thấy một mề đay tôn giáo bằng kim loại trong túi quần nó. Tôi rời quán rượu và băng qua đại lộ khi đã khuya, nửa tỉnh nửa say.

Một phụ nữ gọi tôi. Không phải Tillie. Tôi không ngoảnh lại. Tối như mực. Trong sân một vài đứa trẻ đang với tay chơi bóng rổ dù chẳng hề có bóng. Cả phòng phẫu thuật đang cố cứu chữa. Những đường sáng đơn trên máy đo nhịp tim phát tiếng bíp bíp. Một y tá nghiêng người về phía nó. Nó đang thì thầm điều gì. Những lời sau cuối là gì? Hãy làm thế giới tối lại. Hãy giải thoát cho con. Cho con tình yêu, thưa Chúa Cha, nhưng chưa phải bây giờ. Họ nhấc mặt nạ lên. Tôi đã leo tới tầng năm của dãy nhà. Những bậc thang khiến tôi kiệt sức. Corrigan nằm trong phòng cấp cứu, trong không gian cầu nguyện nhỏ hẹp của riêng nó. Tôi đứng dựa vào cửa. Ai đó đã cố cạy phần mạ vàng trên mặt quay số của cái điện thoại. Mấy quyển sách nằm rải rác trên sàn nhà. Không có gì để lấy cả. Có lẽ em tôi đang phiêu diêu, ra ra vào vào, vào vào ra ra. Những xét nghiệm cho thấy nó bị mất bao nhiêu máu. Ra rồi vào, vào rồi ra. Đến hai giờ sáng có tiếng gõ cửa, không dồn dập. Tôi kêu to bảo cứ vào. Cô ta từ từ đẩy cửa ra. Máy trợ tim cho em tôi chạy chậm. Vào rồi ra. Cô ta cầm một thỏi son. Tôi nhớ là vậy. Tôi không biết mặt cô này. Jazzlyn bị đâm xe, cô ta nói. Có lẽ là bạn của cô ấy chăng. Không phải gái điếm. Ăn mặc bình thường. Khẽ nhún vai. Thỏi son môi quét ngang miệng cô ta để lại vệt đỏ tươi sống động. Máy đo nhịp tim nhấp nháy. Đường sáng phẳng lặng như nước. Chỉ là không tìm về cội nguồn nào cả. Tôi nhào ra cửa. Băng qua những hình vẽ graffiti. Giờ cả thành phố khoác lên đủ loại đường xoắn. Những hình mới vẽ còn tỏa mùi sơn.

Tôi dừng xe trước nhà Adelita. Ôi, lạy Chúa, cô ấy thốt lên. Cú sốc hiển hiện trong mắt cô ấy. Cô ấy trùm vội chiếc áo khoác ra ngoài bộ đồ ngủ. Tôi phải mang bọn trẻ theo, cô ấy nói. Cô ấy đẩy bọn trẻ vào vòng tay tôi. Chiếc taxi tăng tốc, đèn xe lóe sáng. Ở bệnh viện, bọn trẻ ngồi trong phòng chờ. Nguệch ngoạc chì màu lên giấy báo. Chúng tôi chạy đi tìm Corrigan. Trời ơi, cô ấy rền rĩ. Ôi. Lạy Chúa. Những cánh cửa đung đưa mở rồi đóng. Bóng đèn huỳnh quang tỏa sáng trên đầu chúng tôi. Corrigan nằm trong căn buồng nhỏ đơn giản như phòng thầy tu. Một bác sĩ toan đóng cửa lại. Tôi là y tá, Adelita khẩn khoản. Làm ơn, xin các ông, để tôi gặp anh ấy, tôi phải gặp anh ấy. Bác sĩ nhún vai quay đi. Ôi. Chúa. Ôi. Chúng tôi kéo hai chiếc ghế gỗ lại bên giường nó. Hãy dạy cho tôi biết tôi có thể là ai. Hãy dạy cho tôi biết tôi có thể trở thành như thế nào. Hãy dạy tôi với.

Bác sĩ bước vào, áp hồ sơ trước ngực. Ông ấy nói, rất khẽ, về những vết thương bên trong. Một thứ ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ về chấn thương. Biểu đồ điện tim vẫn phát ra những tiếng bíp bíp. Adelita cúi người xuống em tôi. Nó đang nói điều gì trong cơn mơ màng vì morphine. Nó đã nhìn thấy thứ gì đó tuyệt đẹp, nó thì thầm thế. Cô ấy hôn lên trán nó. Tay cô ấy đặt trên cổ tay nó. Bộ đo tim lập lòe. Nó đang nói gì vậy? Tôi hỏi cô ấy. Bên ngoài, tiếng những bánh xe lăn lọc cọc xuống hành lang. Tiếng gào thét. Tiếng nấc. Tiếng cười ré kỳ cục của những bác sĩ nội trú. Corrigan lại thì thầm điều gì với cô ấy, bọt máu nổi lên ở miệng nó. Tôi chạm vào cánh tay cô ấy. Nó nói gì vậy? Chẳng gì cả, cô ấy đáp, anh ấy nói toàn điều vô nghĩa. Anh ấy đang mê man. Cô ấy lại ghé tai sát miệng nó. Có phải nó muốn một linh mục? Có phải nó muốn thế không? Cô ấy quay lại phía tôi. Anh ấy nói có thứ gì đó rất đẹp. Nó có muốn mời linh mục không? tôi hét lên. Corrigan lại khẽ nâng đầu lên. Adelita cúi sát gần nó. Vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Cô lặng lẽ khóc. Ôi, cô chợt kêu lên, trán anh ấy lạnh rồi. Trán anh ấy rất lạnh.