← Quay lại trang sách

- 3 -

Chiến tranh. Sự cận kề đáng ghê tởm của nó. Mùi cơ thể nó. Hơi thở của nó luôn phả ra trên cổ bà; đã rút quân được hai năm, ba năm, hai năm rưỡi, năm triệu năm, liệu có quan trọng không? Chẳng có gì là đã qua cả. Kem đã chảy thành sữa. Ngôi sao đầu tiên trong buổi sớm cũng là ngôi sao cuối cùng của buổi đêm. Có phải cô ấy nghĩ chúng là bạn của nhau? “Ừm, có thể chứ, Gloria, tất nhiên chúng có thể từng là bạn của nhau.” Việt Nam cũng là một địa điểm tốt để bắt đầu tình bạn, như bất cứ nơi nào khác. Đúng vậy. Martin Luther King đã có một giấc mơ, và những bãi biển của Sài Gòn sẽ không bị nhiễm khí độc. Khi ông bị bắn, bà gửi một nghìn đô bằng gồm những tờ mệnh giá hai mươi đô tới nhà thờ của ông ấy ở Atlanta. Bố bà đã nổi giận và gầm lên. Gọi đó là đồng tiền tội lỗi. Bà chẳng quan tâm. Có quá nhiều thứ để đổ tội. Bà là người tân tiến, đúng vậy. Bà đã nên gửi toàn bộ tiền thừa kế của bà mới phải. “Con quý trọng tổ tiên, con chỉ nghĩ rằng mọi người không nên sở hữu người da đen.” Thích hay không thích, bố ạ, nó đã được chuyển tới ngài King, và giờ thì bố nghĩ gì về những kẻ da đen và Do Thái của bố đây?

Ồ. Tấm mezuzah[20] trên cửa. Ồ. Quên bẵng nó đi mất. Bà chạm vào nó, đứng trước nó. Đỉnh đầu bà vừa đủ cao để che nó đi. Tiếng thang máy văng vẳng. Tại sao lại xấu hổ chứ? Nhưng cũng không phải là xấu hổ, không hẳn, phải không? Có gì để ngượng chứ? Bao năm qua Solomon đã khăng khăng giữ nó nguyên vị. Chỉ có thế. Vì mẹ của ông ấy. Phải làm bà ấy được thoải mái mỗi khi đến thăm. Phải làm bà ấy vui vẻ. Mà thế có gì là sai cơ chứ? Sự thực là bà ấy đã vui vẻ. Vậy còn chưa đủ hay sao? Mình chẳng có gì phải xin lỗi cả. Mình đã lăng xăng khắp nhà cả buổi sáng với bờ môi dúm dó, e sợ cả việc thở. Nuốt cả một túi không khí. Mình bị chứng loạn thần kinh rồi. Những người trẻ vẫn nói gì nhỉ? Bình tĩnh lại. Kiên trì. Dây chão và mũ bảo hiểm và dụng cụ gắn dây vào móc leo núi.

Có điều gì mà mình chưa bao giờ nói với Josh nhỉ?

Bà có thể nhìn thấy những con số đang tăng lên. Sự rộn ràng từ trục thang máy và tiếng chuyện trò huyên náo. Tự họ đã rất thoải mái rồi. Ước gì mình đã gặp họ sớm hơn, ở một cửa hàng café nào đó. Nhưng họ ở đây rồi, họ đến rồi. Là điều gì vậy?

— Xin chào, bà nói, - xin chào xin chào xin chào, Marcia! Jacqueline! Trông các chị kìa! Vào đi, ồ, tôi thích đôi giày của cô quá, Janet, lối này, lối này. Gloria! Ồ, xin chào, ồ, nhìn kìa, xin mời, vào đi, gặp các chị thật vui quá.

Có một điều duy nhất con cần biết về chiến tranh, con trai ạ, là: Đừng đi.

Chú thích:

[19] Lyndon B. Johnson - tổng thống thứ ba mươi sáu của Mỹ.

[20] Miếng giấy da ghi những lời Kinh răn dạy, được gắn trên cửa nhà của người Do Thái.