← Quay lại trang sách

- XI -

HỌ BƯỚC VÀO. Tất cả đều ăn vận trang điểm nền nã, ngoại trừ Jacqueline diện mẫu váy cổ sâu trên nền vải hoa của Laura Ashley. Marcia đứng ngay sau cô, mặt mày đỏ bừng, toàn thân đầy lông chim trang trí như chú chim vừa bay vào qua cửa sổ và dúi dụi đập vào những bức tường. Chẳng ai liếc qua tấm mezuzah trên cửa. Cảm ơn trời đất. Thế là không phải giải thích. Rồi đến Janet, đầu cúi xuống. Gloria chạm vào cổ tay áo bà và nở nụ cười thật tươi. Họ đi nhanh dọc hành lang, Maricia giờ đi đầu tiên, tay cầm một hộp bánh. Qua cửa phòng Joshua. Qua phòng ngủ của bà. Qua bức tranh vẽ Solomon trên tường, mười tám năm về trước, khi ấy tóc dày hơn bây giờ nhiều. Đi vào phòng khách. Thẳng tới đi-văng.

Marcia đặt chiếc hộp lên bàn café, ngồi tựa lên mấy cái gối tựa trắng và phe phẩy tự quạt. Có lẽ chỉ do tự nhiên cô ấy thấy nóng hay bị kẹt trong đám đông trên tàu điện ngầm. Nhưng, không phải, cô ấy đang run rẩy, ai cũng thấy rõ cô sắp kể gì đó.

Ít ra, bà nghĩ, họ đã không gặp nhau từ trước. Không vạch ra kế hoạch ở đại lộ Park. Không qua ô đi, không giành được hai trăm đô. Bà kéo mấy cái ghế nệm ra, xếp ghế thành vòng tròn rồi đỡ tay Gloria đưa đến chỗ ghế sofa. Gloria vẫn còn cầm chặt bó hoa trên tay. Giờ mà tự cầm lấy thì thật khiếm nhã nhưng chẳng mấy tí nữa là phải cắm chúng vào nước thôi.

— Ôi, lạy Chúa, - Marcia thốt lên.

— Chị vẫn ổn chứ?

— Có chuyện gì vậy?

Tất cả xúm xít quanh cô ấy như thể họ đang bên đống lửa trại, tất cả háo hức nghiêng người qua, chờ nghe một câu chuyện bất bình.

— Các chị không thể tin nổi đâu.

Khuôn mặt Marcia đỏ bừng, những giọt mồ hôi lấm tấm trên chân mày. Cô ấy thở như thể toàn bộ oxy đã biến mất, như thể họ đang ở trên độ cao khủng khiếp. Dây chão và mũ bảo hiểm và đầu móc dây.

— Gì vậy? - Janet hỏi.

— Có ai làm chị buồn à?

Ngực Marcia phập phồng hít thở ồn ào, mặt dây chuyền hình chú gấu mạ vàng buông trên ngực cô ấy.

— Người trên không trung!

— Gì cơ?

— Có một người ở trên không trung, đang đi bộ.

— Ôi trời, - Gloria thốt lên.

Trong khoảnh khắc Claire cho là Marcia có thể hơi say, hoặc thậm chí là rất say - những ngày này ai mà biết được; có lẽ cô ấy đã nhai ít nấm gì đó vào bữa sáng, hoặc uống chút vodka - nhưng trông cô ấy chẳng có vẻ gì là say cả, chỉ hơi đỏ mặt, mắt không đỏ, giọng cũng không líu nhíu. - Ở khu trung tâm ấy.

Dù Marcia có say hay không, bà cũng thầm cảm ơn cô và chút kích động này. Nó đã đưa bọn họ đi thật nhanh vào căn hộ. Êm xuôi hết mực. Giờ thì chẳng cần bận tâm đến những tế nhị, những ôi với a, những lúng túng ngượng nghịu, nào là những tấm rèm đẹp như mơ, nào là lò sưởi tuyệt quá, nào là vâng, phần tôi cho xin hai viên đường ạ, nào là ồ, thật là thoải mái dễ chịu, Claire ạ, rất dễ chịu, chiếc lọ hoa mới đáng yêu làm sao, và, ôi lạy Chúa, có phải bức tranh trên tường vẽ chồng chị không đấy? Tất cả mọi kế hoạch trên thế giới này cũng không thể khiến phút làm quen ban đầu của họ diễn ra êm ả tự nhiên đến thế.

Bà nên làm gì đó, bà biết, để khiến họ cảm thấy được chào đón. Đưa khăn tay cho Marcia. Rót cho cô ấy cốc nước to mát lạnh. Cầm lấy những bông hoa từ tay Gloria. Mở hộp bày bánh ra. Trầm trồ khen ngợi những cái bánh mì vòng. Phải làm gì đó, bất kỳ điều gì. Nhưng giờ họ đang chú ý đến Marcia, chăm chăm nhìn ngực cô ấy nâng lên hạ xuống.

— Uống cốc nước nhé, Marcia?

— Vâng, xin chị. Ồ, đúng đấy.

— Có một người ở đâu cơ?

Những giọng nói nghe nhỏ dần. Mình thật ngớ ngẩn. Vào bếp, nhanh nhanh lên thôi. Bà không muốn bỏ lỡ từ nào. Tiếng rì rầm khẽ khàng từ phòng khách. Tới ngăn lạnh. Khay đá. Đáng ra phải đặt thêm mấy khay mới từ sáng mới phải. Chẳng hề nhớ đến. Bà đập mạnh khay xuống mặt bàn cẩm thạch. Ba, bốn viên đá. Một vài mảnh đá vụn vung vãi dọc bàn. Đá để đã lâu. Phần lõi đục mờ. Một viên đá trượt qua mặt bàn như thể tự giải thoát rồi rơi xuống sàn. Có nên làm thế không? Bà đưa mắt về phía phòng khách và nhặt viên đá lên. Bà nhẹ nhàng bước đến bồn rửa. Để vòi chảy trong giây lát, rửa sạch viên đá, cho vào cốc. Thường bà sẽ cắt thêm vài lát chanh nữa, nhưng giờ bà đi luôn ra khỏi bếp vào phòng khách, băng qua tấm thảm, với cốc nước trên tay.

— Của cô đây.

— Ồ, tốt quá. Cảm ơn.

Một nụ cười từ Janet, từ tất cả mọi người.

— Nhưng phà đầy người, các chị biết đấy, - Marcia nói.

Bà hơi chạnh lòng khi Marcia chẳng buồn đợi bà đã bắt đầu kể, nhưng không sao cả. Phà từ đảo Staten, hẳn rồi.

— Khi đó mình đang đứng ngay đằng trước.

Claire lau tay vào hông áo, băn khoăn không biết nên ngồi chỗ nào. Liệu có nên tiến thẳng tới tâm điểm cuộc nói chuyện mà ngồi lên ghế sofa? Nhưng như thế có vẻ hơi quá, hơi tự phụ, ngay bên cạnh Marcia, chị ấy cứ nhìn chằm chằm thế kia. Nhưng đứng bên ngoài thì cũng sẽ bị để ý, như thể bà không phải một thành viên trong nhóm, cố tình tách biệt ra. Vậy thì, bà cần phải đi lại, không được bó mình quanh quẩn bên bàn café, phải đứng dậy và chuẩn bị đồ ăn thức uống, bày bữa sáng ra, lắng nghe yêu cầu của mọi người, khiến họ cảm thấy tự nhiên như ở nhà. Cafe hòa tan hay cafe xay? Có cho đường không?

Bà mỉm cười với Gloria và lách qua cô ấy, nhấc cái gạt tàn thuốc đặt ở tay ghế bánh ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, rồi ngồi xuống, cảm nhận bàn tay dày mập của Gloria đặt trên lưng bà, khiến bà cảm thấy yên lòng.

— Xin mời cứ tiếp tục đi, cứ tiếp tục. Xin lỗi nhé.

— Lúc đó quá muộn rồi, không ngắm bình minh được nữa, nhưng tôi vẫn muốn đứng ở đó. Thật là đẹp. Cảnh thành phố. Vào giờ đó. Không biết liệu các chị đã từng được ngắm cảnh ấy chưa nhưng quả là tuyệt đẹp. Rồi tôi ngỡ như đang mơ giữa ban ngày vậy, thật đấy, khi chợt nhìn lên và thấy một chiếc trực thăng trên bầu trời, thì, các chị đều biết tôi cứ nhìn thấy trực thăng thì cảm thấy thế nào rồi đấy.

Họ đều biết, bầu không khí bỗng chùng xuống trong giây lát nhưng Marcia dường như chẳng để ý, và cô ấy ho một tiếng, một thoáng im lặng để tỏ lòng tôn kính, thật thế.

— Thế là mình quan sát chiếc trực thăng này, nó lơ lửng giữa trời, có vẻ như đang lưỡng lự. Không hẳn là bay giữa trời. Treo lơ lửng thì phải hơn. Cứ bay tới bay lui.

— Ôi lạy Chúa.

— Khi đó mình nghĩ phải tay thằng Mike Junior nhà tôi thì hẳn nó lơ lửng thiện nghệ hơn nhiều, nó điều khiển máy bay giỏi hơn mà, ý mình là nó như Evel Knievel[22] trong cánh lái trực thăng, ngài trung sĩ đã nói vậy. Rồi mình nghĩ có lẽ có trục trặc gì chăng, các cậu cũng biết đấy? Trông thật khiếp đảm. Các chị nghĩ xem, treo lơ lửng trên đó.

— Ôi, không, - Jacqueline nói.

— Mình không nghe được tiếng động cơ nên cũng không chắc có chuyện gì. Và lúc đó, đột nhiên, phía sau chiếc trực thăng, mình nhìn thấy một đốm nhỏ. Chỉ nhỏ như một con côn trùng, mình thề đấy. Nhưng đó là một người đàn ông.

— Một người đàn ông ư?

— Như một thiên thần à? - Gloria hỏi.

— Một người bay?

— Người đàn ông thế nào kia?

— Đang bay sao?

— Ở đâu?

— Mình có cảm giác bất an.

— Đó là một anh chàng, - Marcia nói, - đi trên dây. Ý mình là, ngay lúc đó thì mình tôi cũng không biết đâu, mình không suy đoán ra, nhưng sự thực là có một anh chàng đi trên dây.

— Ở đâu?

— Suỵt, suỵt, - Janet ra hiệu. - Ở trên đó. Giữa hai tòa tháp. Cách mặt đất cả nghìn dặm. Bọn mình chỉ lờ mờ nhìn thấy anh ta.

— Anh ta đang làm gì vậy?

— Đang đi trên dây!

— Một người làm xiếc trên dây.

— Gì cơ?

— Ôi, lạy Chúa.

— Anh ta có bị rơi xuống không?

— Suỵt.

— Ôi, đừng nói với mình là anh ta bị rơi xuống nhé.

— Suỵt!

— Làm ơn đừng nói với mình là anh ta bị rơi xuống đấy.

— Suỵt, - Janet ra hiệu cho Jacqueline.

— Nên mình đập nhẹ vào vai gã thanh niên đứng cạnh mình. Một trong những gã cột tóc đuôi ngựa. Và gã ta đã phản ứng thế nào chứ, các chị đoán được không? Xem ra gã vô cùng khó chịu vì mình làm gián đoạn giây phút chợp mắt hay mơ màng hay gì gì khác khi gã đứng ngay mũi tàu. Mình nói, nhìn kìa. Gã hỏi lại, gì?

— Chao ôi!

— Rồi mình chỉ cho gã bóng người bay nhỏ bé đó, và rồi gã buông một từ rất tệ, cậu thứ lỗi cho mình chứ, Claire, vì mình lại nói ra từ ấy ở nhà cậu, xin lỗi nhé, nhưng gã đã nói: “Mẹ kiếp”.

Và Claire những muốn nói: Ôi, mình cũng sẽ nói thế, nếu mình được là chính mình. Mình sẽ nói xuôi nói ngược khắp dãy nhà, mẹ kiếp cái này, mẹ kiếp cái kia rồi mẹ kiếp mọi thứ, nói một lần, hai lần, ba lần. Nhưng tất cả những gì bà làm chỉ là mỉm cười với Marcia kèm theo cái gật đầu tỏ ý hoàn toàn chẳng có vấn đề gì khi nói từ mẹ kiếp, ở đại lộ Park, vào một ngày thứ Tư, trong một buổi sáng café, mà xét đúng ra thì đó có lẽ là từ tốt nhất để nói, trong hoàn cảnh này, có lẽ tất cả họ nên đồng thanh nói, cùng đồng ca từ ấy.

— Và rồi, - Marcia nói, mọi người xung quanh bắt đầu ngước nhìn lên, tôi thậm chí còn chẳng biết thuyền trưởng cũng đã bước ra từ lúc nào nữa, ông ta nhìn qua ống nhòm và nói, anh chàng đó ở trên dây.

— Thật chứ?

— Giờ thì các chị chỉ có thể tưởng tượng mà thôi nhé. Toàn bộ boong tàu chật kín người. Họ đi làm chuyến sớm mà. Vai sát vai. Và có người đang đi trên dây. Giữa những tòa nhà mới đó, gọi là tháp gì gì của thế giới đấy.

— Thương mại.

— Trung tâm.

— Ồ, mấy tòa tháp đó à?

— Nghe mình nói nào.

— Thì những tòa nhà khổng lồ đó, - Claire nói.

— Và rồi cái gã trai, cái gã cột tóc đuôi ngựa...

— Cái gã “mẹ kiếp” ấy à? - Janet cười rúc rích.

— Ừ. Phải rồi, gã ta bắt đầu nói rằng gã chắc chắn, tới năm trăm năm mươi phần trăm, rằng đó là ảnh chiếu, rằng có ai đó đang chiếu hình lên bầu trời, có lẽ lấy bầu trời làm tấm phông chiếu màu trắng khổng lồ, và hình ảnh gốc từ chiếc trực thăng, được phát qua một loại máy quay hay gì đó, anh ta tuôn ra một tràng các thuật ngữ kỹ thuật.

— Một cái máy chiếu à?

— Kiểu như ti vi phải không? - Jacqueline hỏi.

— Trò xiếc, có lẽ thế.

— Mình nói với gã ta là họ không thể làm vậy từ trực thăng. Và gã ta nhìn mình, như là, gì nhỉ, các chị. Và mình nhắc lại với gã: Họ không thể làm vậy. Và gã nói, thế bà biết gì về trực thăng, hả bà cô?

— Không thể nào!

— Rồi mình nói với gã ta rằng gì chứ trực thăng thì mình còn hơn cả biết ấy chứ.

Quả là cô ấy có biết nhiều thật. Marcia biết nhiều khủng khiếp về trực thăng, ôi những chiếc trực thăng của cô ấy.

Cô ấy đã từng kể cho họ nghe, trong ngôi nhà của cô ấy ở đảo Staten, rằng Mike Junior đã thực hiện chuyến bay công vụ lần thứ ba của nó, một chuyến bay công vụ thường lệ qua bờ biển Quy Nhơn, mang xì gà cho một vị tướng nào đó hoặc ai khác trên chiếc Huey cùng đội cứu thương số 57. Xì gà, các chị có tưởng tượng được không? Rồi tại làm sao máy bay cứu thương lại chở xì gà? Đó là loại trực thăng tốt lắm nhé, tốc độ cao nhất đạt tới chín mươi knot[23] một giờ. Những con số rung lên trên lưỡi cô ấy. Nhưng chiếc trực thăng có trục trặc ở chỗ trụ lái, cô ấy nói, đoạn đi vào miêu tả chi tiết về động cơ rồi tỷ lệ bánh răng rồi chiều dài của hai cánh quạt bằng kim loại ở đuôi máy bay, trong khi vấn đề thực sự, vấn đề cốt lõi, là Mike Junior đã đâm phải đỉnh một cột gôn. Bao nhiêu chuyện không sao, thế mà vướng phải cột gôn khung thành, cách mặt đất chỉ gần hai mét - mà ai lại chơi bóng đá ở Việt Nam chứ? Cái trụ quay mòng mòng còn nó lóng ngóng hạ cánh, máy bay trượt nghiêng, nó bị đập mạnh vào đầu, gãy cổ, thậm chí chẳng có gì cháy nổ hết, chỉ là một vụ rơi trực thăng kỳ lạ, chiếc trực thăng vẫn còn nguyên vẹn; cô ấy đã hồi tưởng lại sự việc trong đầu cả nghìn lần rồi, và chuyện là thế, Marcia thường tỉnh dậy lúc nửa đêm mơ về một vị tướng nào đó cứ mở đi mở lại những hộp xì gà và tìm thấy những mảnh vụn của con trai cô ấy ở bên trong.

Cô ấy biết rõ những chiếc trực thăng, đúng vậy, và biết xót thương còn nhiều hơn thế.

— Nên, dù sao chăng nữa, mình đã nói với gã ta là đi mà lo lấy việc của gã.

— Vậy à, - Gloria nói.

— Rồi thuyền trưởng nhìn qua ống nhòm và nói chắc với mọi người rằng đó không phải ảnh chiếu.

— Đúng đấy.

— Rồi khi đó mình chỉ nghĩ được rằng, có lẽ đó là con trai mình, nó đến để chào một câu.

— Ôi, không.

— Ôi.

— Lạy Chúa.

Tim bà nhói lên thương cho Marcia.

— Một người ở giữa không trung.

— Tưởng tượng xem.

— Thật dũng cảm.

— Đúng vậy. Đó là lý do khiến mình nghĩ đến Mike

Junior.

— Hẳn rồi.

— Rồi anh ta có bị rơi xuống không? - Jacqueline hỏi.

— Suỵt, suỵt, - Janet ra hiệu. - Để chị ấy ấy nói nào.

— Mình chỉ hỏi thôi mà.

— Nên thuyền trưởng quay phà ra để mọi người có thể nhìn rõ hơn và rồi sau đó lái phà vào bến đỗ. Các chị biết đấy, nó vào ngay chỗ bức tường kè sông. Mình chẳng thể nhìn thấy gì từ đó. Góc nhìn bất lợi. Tầm nhìn bị che khuất. Tháp Bắc hay tháp Nam, mình không biết là tòa nào nữa, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Nên mình chẳng thèm nói với gã cột tóc đuôi ngựa một lời nào nữa, cứ thế quay đi thôi. Mình gần như là người đầu tiên bước ra khỏi phà đấy. Mình muốn chạy thật nhanh tới xem con trai mình.

— Tất nhiên rồi, - Janet nói. - Ở trên đó, ở trên đó.

— Suỵt, - Jacqueline ra hiệu.

Không khí trong phòng giờ trở nên căng thẳng. Chỉ dấn thêm chút nữa là tất thảy bùng nổ. Janet nhìn chăm chăm Jacqueline, cô này đang vuốt mái tóc đỏ buông dài như muốn phủi đi một con ruồi, hay là một người bay, Claire hết nhìn người nọ đến người kia, lường trước cảnh chiếc bàn bị lật ngược, lọ hoa bị vỡ. Và bà nghĩ, mình nên làm điều gì đó, nói gì chăng, ấn cái van xả khí, nút thoát hiểm, thế rồi bà vươn người về phía Gloria cầm lấy bó hoa, là dã yên thảo, những bông dã yên thảo tuyệt đẹp thân xanh rực được bó lại gọn gàng.

— Để tôi cắm hoa vào nước.

— Ừ, phải rồi, - Marcia nói, thở phào.

— Tôi sẽ trở lại ngay thôi.

— Nhanh lên, Claire.

— Tôi quay lại ngay ấy mà.

Một hành động chính xác. Hoàn toàn, tuyệt đối. Bà rón rén đi về phía bếp nhưng dừng lại ở cửa. Vào hẳn bên trong thì xa quá, bà sẽ không nghe thấy gì. Lấy cớ đi cắm hoa vào nước thật ngớ ngẩn quá. Đúng ra phải tìm cách trì hoãn thêm lát nữa. Bà tựa người vào cánh cửa lá sách, căng tai ra nghe.

—... nên mình đã chạy qua bao nhiêu đường phố quanh co. Qua những nhà đấu giá, khu bán đồ điện tử rẻ tiền, những cửa hàng vải và những dãy nhà chung cư. Ai cũng nghĩ thể nào cũng thấy được mấy tòa tháp từ đó. Chúng thật khổng lồ mà.

— Một trăm tầng cơ mà.

— Một trăm mười.

— Suỵt.

— Nhưng vẫn không nhìn thấy chúng. Có lúc thấy thấp thoáng nhưng góc nhìn vẫn khuất. Mình cố tìm một hướng nhìn trực tiếp nhất. Đáng lẽ từ đầu mình cứ đi dọc bờ sông thì hơn. Nhưng mình lại chạy, chạy thật nhanh. Con trai mình ở trên đó và nó đến để nói lời chào kia mà. Mọi người đều im lặng, kể cả Janet.

— Mình cứ nháo nhào quanh những góc phố, nghĩ có thể tìm được một góc nhìn tốt hơn. Tránh hướng này rồi hướng kia. Lúc nào cũng ngước nhìn lên. Nhưng vẫn chẳng thể thấy gì, cả trực thăng lẫn người đi trên dây. Mình đã không còn chạy nhanh thế từ hồi học cấp hai. Ngực nghiếc cứ là nảy tưng lên.

— Marcia!

— Thường ngày mình còn quên là có chúng nữa kia.

— Tôi thì chả gặp phải vấn đề đó, - Gloria lẩm bẩm, ôm lấy ngực.

Tiếng cười bật lên giữa phòng và, trong một phút nhãng trí, Claire băng qua tấm thảm trở lại, tay vẫn cầm những bông hoa, nhưng chẳng ai để ý hết. Tiếng cười vẫn âm ỉ, một khúc ca hòa hợp vây trùm tất thảy, như vòng hoa chiến thắng nho nhỏ hình thành, đậu ngay dưới chân Marcia.

— Rồi tôi thôi không chạy nữa, - Marcia nói.

Claire ngồi xuống ghế sofa. Không cắm hoa vào nước cũng chẳng sao. Không đun lại nước cũng chẳng sao. Không mang ra lọ hoa cũng chẳng sao. Bà nghiêng người tới nhập cùng những người bạn.

Môi Marcia khẽ run lên, chút run sợ báo hiệu chẳng lành.

— Mình đông cứng lại. Chết sững giữa đường. Mình suýt bị xe tải chở rác đâm phải. Mình chỉ đứng đó, chống hai tay trên gối, cắm mắt xuống đất mà thở dốc. Các chị có biết tại sao không? Để tôi nói các chị nghe.

Lại khoảng lặng.

Tất cả đều nghiêng tới trước.

— Bởi vì mình không muốn biết liệu cậu bé tội nghiệp có bị rơi xuống hay không.

— À, ừ, - Gloria thốt lên.

— Mình chỉ không muốn nghe tin cậu ta đã chết.

— Tôi vẫn đang nghe chị đây.

Là giọng của Gloria, nghe như chị ấy đang ở trong buổi lễ nhà thờ. Những người khác chậm rãi gật đầu trong khi chiếc đồng hồ trên bệ lò sưởi kêu tích tắc.

— Mình không thể chịu đựng nổi ý nghĩ đó.

— Quả thế.

— Và nếu cậu ấy không bị rơi xuống...

— Nếu cậu ấy không, không...?

— Tôi không muốn biết.

— Ừ, Chị hiểu ý tôi rồi đấy.

— Vì nếu bằng cách nào đó cậu ta vẫn ở trên đó hay xuống đất an toàn, thì cũng chẳng can hệ gì. Nên mình dừng lại, quay trở lại tàu điện ngầm và đến đây mà chẳng liếc mắt nhìn lại lần nào.

— Làm vậy là đúng.

— Bởi vì nếu cậu ấy còn sống thì cũng chẳng thể là Mike Junior.

Tất cả sự việc giống như một tiếng cửa đóng sầm nơi lồng ngực. Quá sát sườn. Trong các buổi sáng uống café của họ trước đây, câu chuyện luôn luôn xa xôi, thuộc về quá khứ, cuộc chuyện trò, ký ức, hồi tưởng, những câu chuyện, vùng đất xa xôi, nhưng lần này lại là câu chuyện của hiện tại và hiện thực, mà tệ hại nhất là họ không biết số phận của người đi trên dây, không biết anh ta nhảy xuống hay ngã xuống hay trở xuống an toàn;hay còn thong dong bước đi trên đó, hay ít ra là còn ở trên đó hay không; hay đây thật ra chỉ là một câu chuyện, một ảnh chiếu, hoặc toàn bộ sự việc chỉ do chị ấy dựng nên, họ không biết, có lẽ anh ta muốn tự sát, có lẽ từ trực thăng có thả móc gắn vào người anh ta phòng khi ngã, có lẽ có chiếc kẹp gắn trên sợi dây để giữ lấy anh ta, hoặc có lẽ có lẽ có lẽ sẽ có một có lẽ khác, có lẽ thế.

Claire đứng dậy, đầu gối hơi run run. Mất phương hướng. Những giọng nói xung quanh bà trở nên mơ hồ. Bà ý thức được chân mình đang trên tấm thảm dày. Chiếc đồng hồ vẫn đang chạy nhưng bà chẳng nghe được âm thanh nào nữa.

— Tôi nghĩ giờ tôi đi cắm hoa vào nước đây, - bà nói.