← Quay lại trang sách

- XIII - SỢ YÊU

NGỒI TRONG XE khi nó nện vào đuôi chiếc xe tải giống như ở trong một cơ thể ta không hề quen biết. Khung cảnh ta từ chối đặt mình trong đó. Không phải tôi, đó hẳn là một ai đó khác.

Giả như vào lúc khác chúng tôi có lẽ đã tấp xe vào lề đường, trao đổi số giấy phép lái xe với tài xế xe kia, cò kè vài đô la, thậm chí đi thẳng tới xưởng sửa xe để o bế lại con xe, nhưng chuyện lại không theo hướng ấy. Chỉ là một cú thúc không thể nhẹ hơn. Tiếng rít nhỏ của lốp xe thắng gấp. Về sau chúng tôi đoán người lái xe hẳn đang đạp phanh, hoặc đèn chiếu hậu của anh ta bị hỏng, hoặc suốt thời gian đó anh ta luôn đạp phanh như thế - dưới ánh mặt trời ta thường không nhìn rõ từng tia sáng. Chiếc xe tải thật to xác và lười nhác. Tấm cản sốc phía sau được cột lại bằng đủ loại dây nhợ. Khi đó, tôi thấy nó giống con ngựa già tôi từng thấy hồi còn bé, vừa chậm chạp vừa dễ cáu kỉnh, cứ hễ bị phát vào mông là đâm ra cứng đầu cứng cổ. Hai bánh sau trượt đi trước. Người lái xe cố chỉnh hướng. Khuỷu tay anh đang gác lên cửa sổ xe rút phắt vào trong. Chiếc xe lạng nghiêng sang phải khi anh ta cố lần nữa, nhưng anh ta làm quá lố, chúng tôi cảm thấy một cú điếng người thứ hai, giống như trò đua xe ở hội chợ, chỉ khác là chúng tôi không ở trong vòng xoay lộn đó - xe của chúng tôi vẫn vững chãi thẳng tiến.

Blaine chỉ vừa châm một điếu cần sa. Nó cháy âm ỉ trên miệng vỏ lon Coca rỗng đặt giữa hai chúng tôi. Anh ấy chưa hút được mấy, mới rít một hai hơi khi chiếc xe tải màu nâu quay lộn như con ngựa bất kham: những tấm đề can hòa bình trên kính xe, thành xe móp lõm, cửa sổ bên trái mở hé. Và nó cứ quay lộn không ngừng.

Dường như có biến đổi nào đó xảy đến với trí não ta vào những thời khắc kinh hoàng. Có lẽ ta nghĩ đó là thứ cuối cùng mình nhìn thấy nên phải ra sức ghi nhớ để dùng cho phần còn lại của chuyến đi dài tiếp theo. Chúng ta chớp lấy những bức hình hoàn hảo, một cuốn album tuyệt vọng. Ta cắt tỉa các mép ảnh rồi lồng chúng dưới lớp bóng kính. Ta vùi kín cuốn album ấy đi để lại lấy ra xem mỗi lần chúng ta suy sụp.

Người lái xe có một gương mặt ưa nhìn và mái tóc đã chớm ngả màu. Mắt hõm sâu thâm quầng. Anh ta không cạo râu, cổ áo mở phanh, kiểu người có thể giữ bình tĩnh ở mọi thời điểm, nhưng giờ vô lăng đang trượt qua tay anh ta và miệng anh ta há hốc. Anh ta nhìn xuống chúng tôi từ độ cao của buồng lái xe tải như thể anh ta cũng đang đóng băng cảnh này lại trong trí nhớ. Cơ miệng anh ta căng ra thành hình chữ O ngày càng lớn, mắt trợn to. Bấy giờ tôi không biết trong mắt anh ta hình ảnh tôi như thế nào, váy viền tua, chuỗi hạt đeo cổ, mái tóc cắt ngắn hiện đại, viền mắt tô màu lam sẫm, ánh mắt đờ đẫn vì thiếu ngủ.

Những bức sơn dầu đặt ở ghế sau. Đêm hôm trước chúng tôi đã cố bán chúng ở Max’s Kansas City[30], nhưng thất bại. Những bức tranh chẳng ai ưa. Dù vậy, chúng tôi vẫn sắp đặt chúng cẩn thận cho khỏi trầy xước. Chúng tôi còn chèn tấm xốp giữa những bức tranh để chúng không cọ vào nhau.

Giá mà chúng tôi đã cẩn trọng như vậy với chính bản thân mình.

Blaine ba mươi hai. Còn tôi hai mươi tám. Chúng tôi kết hôn được hai năm. Con xe của chúng tôi, chiếc Pontiac Landau cổ đời 1927 sơn vàng kim có đầu xe mạ bạc, có lẽ đã già hơn tuổi của cả hai chúng tôi cộng lại. Chúng tôi đã lắp một đầu đọc băng tám rãnh ẩn dưới bảng đồng hồ xe. Chúng tôi bật những bản jazz của thập niên hai mươi. Tiếng nhạc thấm đẫm khắp sông Đông. Cho tới lúc đó, cơ thể chúng tôi hãy còn kha khá ma túy chưa kịp tan, đến mức chúng tôi ngỡ hãy còn cái gì đó mà hy vọng.

Chiếc xe tải xoay trượt ra xa hơn. Giờ nó gần như đối diện với xe chúng tôi. Từ chỗ của mình, tôi chỉ thấy được đôi chân trần chống lên bảng đồng hồ. Từ từ dạng mở như trong cảnh quay chậm. Lòng bàn chân cô ấy đen sẫm tương phải với mép chân quá trắng, đó hẳn là một phụ nữ da đen. Mắt cá chân lộ ra. Chiếc xe lộn nhào đủ chậm. Tôi chỉ nhìn thấy phần thân trên của cô ấy. Cô ấy trông bình thản. Như thể đã sẵn sàng chấp nhận sự thể. Tóc cô ấy bay thốc hết ra phía sau, chuỗi dây chuyền với những hạt sáng lấp lánh nảy trên cổ. Nếu lát sau tôi không nhìn lại để thấy cô ấy văng ra qua kính chắn gió, có lẽ tôi đã nghĩ cô ấy trần truồng, từ góc nhìn của tôi hiện giờ. Trẻ tuổi hơn tôi, một cô gái đẹp. Mắt cô ấy lướt qua mắt tôi như thể dò hỏi, Mày đang làm gì vậy, hả cái con da rám tóc hoe ăn diện diêm dúa ngồi con xe ngon lành từ thời Cotton Club[31] kia?

Cô ấy biến mất cũng nhanh như phút thoáng xuất hiện trước mắt tôi. Chiếc xe tải trượt đảo một vòng rộng hơn, xe của chúng tôi vẫn thẳng tiến. Chúng tôi đã vượt qua họ. Con đường mở ra như trái đào tách nửa. Tôi nhớ thoạt đầu nghe thấy tiếng xe nghiến rít sau lưng, một chiếc xe khác đã đâm trúng chiếc xe tải, rồi sau đó là tiếng loảng xoảng của lưới tản nhiệt trước mũi xe rơi xuống đường, và đoạn sau nữa, khi chúng tôi nhớ lại toàn bộ sự việc, Còn bây giờ dội vào đầu Blaine và tôi là tiếng va đập mạnh của xe chở báo khi nó xô xe tải kia bắn vào rào chắn trên đường, đó là một xe thùng lớn, cửa sổ phía tài xế để ngỏ vọng ra tiếng radio om sòm. Nó đã thúc một cú tàn bạo vào chiếc xe tải. Họ không có lấy chút cơ hội sống sót.

Blaine ngoái lại nhìn và sững sờ trong giây lát cho tới khi tôi phải hét lên bảo anh ấy dừng lại, xin anh dừng lại, dừng lại đi. Không có lúc nào rõ ràng thông suốt hơn lúc này. Lựa chọn cho cuộc đời của chúng ta đã quá rõ. Anh phải xuống xe. Gánh vác trách nhiệm. Hãy quay lại chỗ đụng xe. Hô hấp nhân tạo cho cô gái. Nâng cái đầu đang chảy máu của cô ấy lên. Thì thầm vào tai cô ấy. Sưởi ấm cho những chỗ trắng bệch ở chân cô ấy. Chạy tới bốt điện thoại. Cứu lấy người đàn ông đã nhàu nát kia.

Blaine tấp xe vào lề cao tốc FDR và chúng tôi bước ra ngoài. Tiếng kêu của những con mòng biển ngoài sông rít lên trong gió. Những đốm sáng trên mặt nước. Những con sóng trào lên, cuộn tròn. Blaine lấy tay che mắt cho khỏi chói. Trông anh ấy như một nhà thám hiểm thời cổ. Vài xe đã dừng lại giữa đường, chiếc xe chở báo đã ngừng lại bên đường, nhưng quang cảnh hiện giờ không phải đống hoang tàn đẫm những máu me với vỡ vụn trên đường cao tốc Hoa Kỳ như trong mấy bài nhạc rock ta vẫn thi thoảng được nghe; quang cảnh trước mắt tôi khá yên lặng, chỉ thấy lác đác vài mảnh đồ trang sức bằng thủy tinh văng giữa các làn đường, vài bọc báo tả tơi dưới đất, đằng xa là thân thể cô gái trẻ giữa một vũng máu lớn. Tiếng động cơ gầm rú và hơi nước vẫn phụt ra từ chiếc xe tải. Chân của người lái xe hẳn vẫn đang đạp phanh. Nó không ngừng rên rỉ, ở cung bậc cao nhất. Vài xe kẹt nghẽn đằng sau mở cửa xem thử, có mấy xe đã bắt đầu ấn còi liên tục, dàn hợp xướng của New York, nôn nóng tiếp tục lên đường, một câu chửi thề chói lói. Chỉ có chúng tôi đứng tách hẳn ra, cách đám láo nháo đó chừng hai trăm mét. Đường hoàn toàn khô ráo, chỉ có một vài vũng nước đang bốc hơi. Ánh mặt trời xuyên qua rào lưới chắn. Những con mòng biển ngoài sông.

Tôi liếc qua Blaine. Anh ấy mặc áo vét vải sợi len xe, cổ thắt nơ con bướm. Trông anh ấy vừa lố bịch vừa đáng thương, tóc rũ xuống quá mắt, cả người đóng băng lại trước những gì đã xảy ra.

— Hãy nói với anh là vừa rồi không có chuyện gì xảy ra đi, - anh nói.

Cái khoảnh khắc anh ấy quay sang kiểm tra phần đầu xe, tôi đã nghĩ rằng hai đứa tôi sẽ không thể nào chịu nổi. Không chỉ là vụ đụng xe, hay cái chết của cô gái trẻ - hiển nhiên là cô ta đã chết giữa đống máu me giữa đường ấy, - hay người đàn ông bị đập mạnh vào vô lăng, chắc chắn anh ta cũng nát ngực khi thúc vào bảng đồng hồ như thế, mà cả cái cảnh khi ấy Blaine chỉ đi vòng quanh để kiểm tra xem xe chúng tôi có bị hư hại gì không. Đèn pha đã vỡ, tấm cản sốc dúm dó giống như những năm tháng bên nhau của chúng tôi, một cái gì đó đã đổ vỡ. Trong tiếng còi xe cấp cứu văng vẳng ngày càng gần, anh ấy chỉ buông mấy tiếng lầm bầm thất vọng mà tôi biết chỉ vì xót chiếc xe, vì những bức sơn dầu không bán được, vì chuyện sẽ xảy ra với chúng tôi ngay sau đó. Tôi thúc anh: Nào, đi thôi, nhanh lên, lên xe đi, Blaine, nhanh lên nào, đi thôi.

Chú thích:

[30] Một club nhạc rock.

[31] Cotton Club là một ban nhạc jazz nổi tiếng ở khu da đen Harlem của Mỹ, hoạt động từ năm 1923 tới 1940, nhưng chỉ dành phục vụ khách da trắng.