← Quay lại trang sách

- XIV -

NĂM 1973, BLAINE VÀ TÔI đã đánh đổi cuộc sống sang trọng ở khu Village lấy cuộc sống mới ở một ngôi nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô New York. Chúng tôi đã bỏ chơi thuốc được gần một năm, thậm chí ngưng được thói chè chén bét nhè được một vài tháng, tính đến cái đêm trước vụ tai nạn. Đêm đó hai đứa thả phanh. Buổi sáng hôm sau chúng tôi ngủ bù ở khách sạn Chelsea Hotel, thức dậy lại ngồi trên xích đu như mấy ông bà già xưa, nghe chất độc thoát dần ra khỏi cơ thể mình.

Suốt dọc đường về nhà, chúng tôi không nói một lời nào. Chúng tôi ra khỏi đường FDR, lái xe về phía bắc, qua cầu trên đại lộ Willis, vào địa phận hạt Bronx, rẽ khỏi đường cao tốc, đi vào con đường có hai làn xe cạnh hồ rồi xuôi xuống con đường đất lồi lõm dẫn vào nhà. Ngôi nhà gỗ cách thành phố New York một tiếng rưỡi đồng hồ lái xe. Nó ẩn sau hàng cây ven cái hồ thứ hai nhỏ hơn trên đường vào. Một cái ao lớn thì đúng hơn. Hoa súng và cây bụi nhỏ ven bờ. Ngôi nhà được xây cách đây năm mươi năm, từ những năm hai mươi, bằng gỗ tuyết tùng đỏ. Không điện. Nước giếng. Một lò sưởi đốt củi, một nhà xí ọp ẹp bên ngoài, một vòi sen áp lực, thêm một căn chòi gỗ tạm bợ dùng làm ga-ra. Những bụi mâm xôi mọc um tùm quanh cửa sổ sau. Nâng cánh cửa sổ lên là tha hồ nghe chim hót. Những đám sậy rì rào nói chuyện trong gió.

Ở nơi như thế này, người ta dễ quên đi việc mình vừa tận mắt chứng kiến một cô gái chết trong vụ đụng xe trên đường cao tốc, có lẽ cả người đàn ông nữa - chúng tôi không biết chắc.

Khi chúng tôi về đến nơi thì bóng chiều đã dần buông. Mặt trời đậu trên những ngọn cây. Một con bói cá rẩy mạnh một con cá xuống cầu tàu. Nó ăn con mồi, rồi chúng tôi ngồi nhìn nó sải cánh bay đi - trông thật đẹp. Tôi bước ra dọc cầu tàu. Blaine lấy những bức sơn dầu từ ghế sau ra, dựng chúng cạnh “gara” rồi kéo mấy cánh cửa gỗ to tướng để cất con Pontiac vào. Anh đưa xe vào trong, bóp ổ khóa rồi lấy chổi quét sạch vết bùn đất bánh xe để lại. Quét được một nửa, anh ấy ngước lên, hơi nhún vai nhìn tôi một cái, rồi lại tiếp tục quét dọn. Sau một lát đã chẳng còn dấu hiệu gì cho thấy chúng tôi từng rời nhà ra ngoài.

Buổi đêm thật mát mẻ. Hơi lạnh khiến lũ côn trùng bặt tiếng.

Blaine ngồi trên cầu tàu cạnh tôi, đá tung giày ra, đu đưa chân trên mặt nước, tay thọc vào túi quần xếp li. Mắt anh phờ phạc. Anh vẫn còn ba phần tư túi “hàng trắng” còn từ đêm hôm trước. Chỗ ấy chừng bốn năm mươi đô. Anh mở túi, dùng chiếc chìa khóa dẹt dài xúc ra một ít. Anh khum tay che chỗ ma túy cẩn thận đưa lên tận mũi tôi. Tôi lắc đầu từ chối.

— Chỉ là một vụ đụng xe thôi mà, - anh nói. - Thoải mái tí đi.

Đây là cữ hít đầu tiên kể từ đêm hôm trước - chúng tôi vẫn thường gọi nó là liều thuốc, là sự cứu giúp, là thứ dầu thông rửa sạch những chiếc cọ vẽ của chúng tôi. Hơi thuốc mạnh xộc thẳng vào cuống họng rần rần. Như hụp vào vũng nước đá. Anh lại xọc chìa khóa vào túi, hít liền ba hơi, ngửa đầu ra sau, lắc qua lắc lại, thở ra một hơi dài, quàng tay qua vai tôi. Tôi ngửi thấy mùi đụng xe còn phảng phất trên áo quần mình, như tôi chỉ vừa mới làm bẹp dúm tấm cản sốc và chiếc xe xoay lộn suýt đập vào rào chắn.

— Đâu phải lỗi tụi mình đâu cưng, - anh lại nói.

— Cô ấy còn quá trẻ.

— Không phải lỗi của mình, em ạ, em nghe anh nói không?

— Anh có nhìn thấy cô ấy nằm trên đất không?

— Để anh nói em nghe, - Blaine phân trần, - gã ngốc đó đạp phanh. Em thấy gã đó không? Đèn phanh của gã đó hỏng mẹ nó rồi. Anh còn làm gì được chứ. Chứ gì nữa, mẹ kiếp, anh có thể làm được gì chứ? Gã đó lái xe ngu thế không biết.

— Bàn chân cô ấy trắng bệch. Lòng bàn chân ấy.

— Thật là một chuyến đi xui xẻo.

— Lạy Chúa, Blaine, khắp nơi toàn là máu.

— Em phải quên mọi chuyện đi thôi.

— Cô ấy chỉ nằm bất động ở đó.

— Em chẳng nhìn thấy cái quái gì hết. Em có nghe anh nói không đấy? Chúng mình chẳng nhìn thấy gì cả.

— Chúng ta đi con Pontiac đời 1927. Anh cho là không ai nhìn thấy mình ư?

— Không phải lỗi của mình, - anh nhắc lại. - Quên mọi chuyện đi. Hai đứa mình khi đó làm được gì chứ? Gã đó tự đạp cái phanh chết giẫm của gã đấy chứ. Để anh nói em nghe, gã ta lái xe mà như lái tàu vậy.

— Anh có nghĩ là anh ta cũng chết rồi không? Người lái xe ấy? Anh có nghĩ anh ta chết rồi không?

— Làm một hơi đi cưng.

— Gì cơ?

— Em phải quên đi những chuyện đó, chưa có gì xảy ra hết, không có chuyện quái quỷ gì hết.

Anh nhét cái túi nhựa nhỏ vào túi áo khoác rồi thọc những ngón tay vào dưới vai áo chẽn. Gần một năm qua chúng tôi toàn mặc quần áo theo mốt xưa nhân cơn ngẫu hứng muốn sống như thời thập niên hai mươi. Giờ chuyện đó có vẻ nực cười. Những vai phụ trong một nhà hát tồi. Khi trước hai tay họa sĩ khác ở New York là Brett và Delaney cũng chơi kiểu “trở về quá khứ”, ăn mặc sinh hoạt như thời những năm bốn mươi, thế rồi tự dưng thành công, trở nên nổi tiếng, thậm chí còn được lên mục thời trang và phong cách của tờ New York Times.

Chúng tôi đã lùi về quá khứ hơn cả Brett và Delaney, chỉ nhượng bộ mỗi một điểm là giữ lại con xe đắt tiền của mình, ngoài ra chúng tôi rời khỏi thành phố, sống không cần điện đóm gì, đọc những cuốn sách như từ kỷ nguyên khác, vẽ tranh theo phong cách của thập niên hai mươi, sống mai danh ẩn tích, tự coi bản thân là kiểu nhân vật ẩn dật, tiên phong, trí thức. Nhưng trong thâm tâm, chúng tôi biết rõ mình chỉ là kẻ bắt chước thế thôi. Đêm trước ở quán Max’s, chúng tôi hào hứng trở lại làm “mình” khi trước, nhưng rốt cuộc bị đám vệ sĩ chặn lại, họ không còn nhận ra chúng tôi. Họ không để chúng tôi vào phòng phía trong. Một cô phục vụ còn kéo kín rèm lại và tỏ ra khá là hài lòng với hành động chối từ đó. Không có ai trong đám bạn cũ của chúng tôi ở quanh đấy. Chúng tôi đành lượn ra chỗ quầy rượu, ôm theo mớ tranh. Blaine mua một túi “hàng trắng” từ người phục vụ, đó là gã duy nhất ca tụng những bức vẽ của chúng tôi. Gã nghiêng người qua bàn nhìn chằm chằm vào những bức sơn dầu, mười giây, tối đa là vậy. Chà, gã thốt lên. Chà. Chắc phải đến sáu mươi đô, anh bạn nhỉ. Chà. Nếu khoái “cỏ” Panama Red, thằng này cũng có hết. Hoặc Cheeba Cheeba. Chà. Cần cứ hô một tiếng là có ngay. Chà.

— Vứt chỗ thuốc đó đi, - tôi nói với Blaine. - Ném xuống nước ấy.

— Để sau đi cưng.

— Ném đi, năn nỉ mà.

— Để sau nào, cưng, được chứ? Giờ anh đang điên lên đây. Cái gã đó, cứ nghĩ mà xem! Chẳng biết lái liếc gì cả. Sao lại có cái thứ đần độn đạp phanh giữa đường cao tốc thế bao giờ? Còn cô ả nữa, em có thấy không? Trên người có mảnh vải nào đâu. Chắc đang thổi kèn cho gã bồ hay gì gì đó. Anh cá là vậy. Dám chắc ả đang “chiều” tay kia.

— Cô ấy nằm giữa cả vũng máu, Blaine ạ.

— Đâu phải lỗi của anh.

— Cả người cô ấy dập nát hết. Cả anh ta nữa. Khi đó anh ta nằm gục trên vô lăng.

— Chính em là người đã bảo anh rời khỏi chỗ đó còn gì. Em nói “đi thôi” mà. Đừng quên điều đó, chính em, em đã quyết định!

Tôi tát anh, kinh ngạc vì thấy tay mình đau rát đến thế. Tôi đứng dậy. Những tấm ván gỗ kêu cọt kẹt. Chiếc cầu dẫn cũ rích và vô dụng, nhô ra giữa hồ nước bé tí như một lời chế nhạo. Tôi bước qua đám bùn cứng quay lại ngôi nhà gỗ. Bước lên hiên, tôi đẩy cửa mở tung rồi vào đứng giữa phòng. Trong nhà, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc. Như đồ ăn thiu để hàng tháng ròng.

Đây không phải cuộc sống của tôi. Đây không phải nơi dành cho tôi. Không phải sự tăm tối mà tôi thích ứng được.

Chúng tôi từng có thời hạnh phúc, Blaine và tôi, ngay trong ngôi nhà gỗ này suốt năm qua. Chúng tôi đã tẩy được ma túy khỏi cơ thể mình. Mỗi sáng thức dậy cảm thấy đầu óc tinh tường nhạy bén. Làm việc và vẽ. Tạo dựng một cuộc sống trong yên bình. Giờ mọi thứ không còn nữa. Đó chỉ là tai nạn, tôi tự nhủ. Chúng tôi đã làm điều đúng đắn. Hẳn rồi, chúng tôi đã rời khỏi hiện trường, nhưng có khi họ sẽ kiếm ra chúng tôi, phát hiện ra ma túy, cần sa, có khi sẽ buộc tội Blaine, hoặc phát hiện ra họ thật của tôi rồi đăng khắp các báo.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng yếu ớt chếch trên mặt nước. Những ngôi sao ở trên cao như những đốm sáng nhỏ xíu. Càng nhìn lâu tôi càng cảm thấy chúng giống như những vết cào trên nền trời. Blaine vẫn ở trên cầu tàu, nhưng đã nằm duỗi thẳng cẳng, như một con hải cẩu, lạnh lẽo, thẫm đen, như thể sắp trượt từ cầu tàu xuống nước.

Tôi mò mẫm trong bóng tối tìm cây đèn dầu. Diêm trên bàn. Tôi châm đèn. Quay chiếc gương đi. Tôi không muốn nhìn khuôn mặt mình. Chất ma túy vẫn đang rần rần trong huyết mạch. Tôi vặn đèn to hơn, cảm thấy hơi nóng bốc mạnh hơn. Một giọt mồ hôi ứa trên trán. Tôi trút bỏ váy, mặc nó rơi thành đống dưới chân rồi vào giường. Tôi ngã vật xuống tấm đệm mềm, mặt úp xuống, cơ thể trần truồng dưới tấm chăn.

Tôi như vẫn nhìn thấy cô ấy. Rõ nhất là hình ảnh lòng bàn chân, không hiểu tại sao tôi có thể nhìn thấy chúng ở đó, tương phản với màu sẫm của nhựa đường. Cái gì đã khiến chúng trắng bệch đến nhường vậy? Một giai điệu cũ bỗng trở lại trong đầu, người ông quá cố của tôi đang hát về những bàn chân đất sét. Tôi vùi mặt sâu hơn vào gối.

Tiếng then cửa lạch cạch. Tôi vẫn nằm yên, run rẩy - dường như ta quả có thể rơi vào hai trạng thái đó cùng một lúc. Tiếng chân Blaine băng ngang căn phòng. Tiếng thở của anh khá ngắn. Tôi nghe thấy tiếng anh quẳng giày xuống gần lò sưởi. Anh vặn đèn nhỏ xuống. Tiếng bấc đèn lèo xèo. Bóng tối trở nên dày hơn. Ngọn lửa khẽ rung rinh rồi đứng yên trở lại.

— Lara, - anh lên tiếng. - Cưng này.

— Gì vậy?

— Nghe này, anh không có ý quát tháo em đâu. Thật đấy.

Anh bước tới giường, cúi người xuống bên tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở của anh phả vào cổ. Mát rượi như mặt kia của chiếc gối vậy. Anh có thứ này cho hai đứa mình, anh nói. Anh ấy kéo chăn xuống tận bắp đùi tôi. Tôi cảm thấy bột ma túy rắc khắp lưng mình. Nhiều năm trước chúng tôi từng chơi trò này với nhau. Tôi vẫn không nhúc nhích. Cằm anh tì lên chỗ hõm ở thắt lưng tôi. Những sợi râu cứng chưa được cạo. Anh choàng tay qua ngực tôi, môi chạm vào sống lưng. Tôi cảm thấy khuôn mặt anh lướt dọc suốt lưng, cảm thấy từng cái chạm môi xa cách, không gì níu buộc. Anh lại rắc thêm ma túy thành vệt dày hơn rồi mơn trớn liếm sạch.

Tới lúc phấn khích, anh lật tung chăn ra khỏi người tôi. Đã vài ngày nay chúng tôi không làm tình, lúc ở khách sạn Chelsea Hotel cũng không. Anh xoay người tôi lại và bảo tôi đừng vã mồ hôi nữa kẻo ma túy vón cục.

— Xin lỗi, - anh nhắc lại, rắc thêm ma túy lên bụng tôi. - Lẽ ra anh không nên quát tháo như vậy.

Tôi túm tóc kéo ghì anh xuống. Nhìn qua vai anh, những mắt gỗ mờ nhạt trên trần trông như những lỗ khóa.

Blaine thì thầm vào tai tôi: Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.