- XVI -
ÁNH BÌNH MINH XANH NHỢT trải khắp phòng. Blaine nằm vắt ngang giường như một vật bị mắc cạn. Không tài nào tỉnh dậy. Nghiến răng trong giấc ngủ. Trông anh ấy gầy guộc, xương má nhô ra, nhưng không phải là không ưa nhìn: có những lúc trông anh vẫn như vận động viên môn polo.
Tôi để mặc anh ấy trên giường và bước ra ngoài hiên. Bình minh đang lên, hơi ấm đã kịp làm bốc hơi những giọt mưa đêm trên đám cỏ. Một cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ. Tôi nghe được những âm thanh mờ nhạt nhất từ dòng xe trên đường cao tốc cách đó một vài dặm, thứ tiếng rù rì trầm thấp.
Vệt khói trắng máy bay để lại cắt ngang bầu trời như một vệt ma túy tan dần.
Đầu tôi nhức thùm thụp, cổ họng khô khốc. Phải mất một lúc mới ý thức được hai ngày vừa rồi là có thực: chuyến đi tới Manhattan, bị bẽ mặt ở Max’s, vụ đụng xe, đêm làm tình. Nhịp sống tạm yên bình một thời gian nay lấy lại sự ồn ã vốn có của nó.
Tôi nhìn ra túp lều nơi Blaine cất con Pontiac. Chúng tôi đã quên bẵng những bức vẽ. Bỏ mặc chúng ngoài mưa. Thậm chí còn chẳng phủ vải nhựa che. Chúng nằm đó, ướt hỏng, tựa vào vách lều cạnh mấy bánh xe bò cũ. Tôi cúi xuống tách chúng ra xem thử. Thành quả của cả năm ròng làm việc là đây. Nước và sơn trộn lẫn nhau nhòe nhoẹt chảy xuống cỏ. Chỉ chốc nữa thôi khung tranh cũng sẽ cong vênh méo mó. Trớ trêu không chịu nổi. Thế là công phu đổ hết xuống sông xuống biển. Nào là cắt vải bố. Nào là tỉ mẩn rút bớt lông khỏi cọ vẽ. Hàng tháng, hàng tháng trời miệt mài vẽ.
Đâm vào một chiếc xe tải, thế rồi cuộc sống lụi tàn đi ngay trước mắt mình.
Tôi mặc kệ Blaine, không nói gì, cả ngày lảng tránh anh ấy. Tôi đi dạo trong rừng, quanh hồ trên những con đường đất. Gom nhặt khắp xung quanh những thứ mi yêu thích, tôi nghĩ, và rồi chuẩn bị để mất chúng. Tôi ngồi xuống, giật rễ đám dây leo ra khỏi những cái cây: có cảm giác như đó là việc có ý nghĩa nhất mà tôi có thể làm được. Đêm đó tôi lên giường khi Blaine vẫn ngồi nhìn đăm đăm ra mặt hồ, liếm nốt chút ma túy ít ỏi còn lại trong túi.
Sáng ra, mặc những bức vẽ vẫn dựng bên ngoài túp lều, tôi đi bộ về phía thành phố. Ở một thời điểm nào đó mọi thứ đều có thể trở thành dấu hiệu. Được nửa đường, tôi thấy đám chim sáo đá bay lên từ đống ắc quy xe hơi hỏng.