- XVII -
QUÁN ĂN RẺ TIỀN TROPHY nằm cuối phố Main, trong bóng râm của ngôi nhà thờ có tháp chuông. Một dãy xe tải nhỏ đậu bên ngoài, giá súng gắn sau cửa sổ xe không có súng. Một vài chiếc xe hơi khoang rộng kiểu gia đình đỗ trên bãi đất của nhà thờ. Cỏ dại mọc trên đoạn vỉa hè gần cửa. Tiếng chuông lanh lảnh. Vài dân địa phương đang ngồi trên ghế xoay ngoái lại nhìn kẻ mới vào. Tỉ lệ quay đầu rõ là cao hơn thường lệ. Mũ lưỡi trai và thuốc lá. Họ nhanh chóng quay đi, tiếp tục túm lại tán gẫu. Chuyện đó chẳng khiến tôi bận tâm. Dù sao họ cũng đã bao giờ dành nhiều thời gian cho tôi đâu.
Tôi mỉm cười với người nữ hầu bàn ở đằng xa nhưng cô ta chẳng buồn đáp lại. Tôi chọn một chiếc ghế nệm màu đỏ kê dưới bức tranh những con vịt đang bay. Một vài gói đường nhỏ, ống hút và giấy ăn được đặt trên mặt bàn. Tôi lau sạch mặt bàn phoocmica, lấy tăm chơi xếp hình.
Đám đàn ông ngồi trên dãy ghế xoay hăng tiết nói chuyện ầm ĩ nhưng tôi chẳng nghe được họ đang nói những gì. Tôi thoáng hoảng hốt, sợ họ đã biết về vụ tai nạn, nhưng điều đó có vẻ quá phi lý.
Bình tĩnh đi nào. Ngồi xuống. Ăn sáng. Ngắm nhìn thế giới lướt qua.
Người nữ hầu bàn cuối cùng cũng tới, đẩy quyển thực đơn về phía tôi, đặt xuống một ly café mà chẳng cần hỏi han gì. Cô ta luôn khoác cái dáng vẻ chán chường mệt mỏi như một kiểu chữ ký quen tay, cô chỉ phấn chấn lên chút đỉnh khi vội vã trở lại quầy giữa cánh đàn ông.
Vẫn còn vết mấy giọt café két lại trên miệng cốc trắng chưa được rửa sạch. Tôi lấy khăn giấy cọ sạch. Dưới sàn chỗ tôi ngồi có một tờ báo bị gập lại, nhem nhuốc trứng. The New York Times. Gần một năm nay tôi không động đến tờ báo nào. Trong ngôi nhà gỗ chúng tôi có một cái radio có cần quay, mỗi lần muốn nghe tin tức từ bên ngoài chúng tôi lại phải quay cần một lúc để sạc pin cho nó. Tôi đá tờ báo sang chân ghế bên kia. Chẳng còn bụng dạ nào mà đọc tin tức khi mới bị tai nạn thế này, mớ tranh cũng vì thế mà hỏng hết. Thành quả làm việc suốt một năm trời đã tiêu tan. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi Blaine phát hiện vụ này. Tôi có thể tưởng tượng anh ấy dậy khỏi giường, đầu tóc bù xù, không mặc áo, gãi gãi người, kéo chỉnh lại đũng quần, bước ra ngoài và nhìn về phía túp lều, rùng mình tỉnh hẳn, chạy qua đám cỏ cao lêu đêu, từng vệt cỏ bị giẫm bẹp lại bật dậy đằng sau anh ấy.
Anh ấy không phải người dễ nóng giận - đây cũng là một trong những điểm tôi thích ở anh ấy - nhưng tôi có thể thấy trước ngôi nhà gỗ sẽ vương đầy những mảnh khung tranh bị đập nát.
Thật muốn giữ chân thời gian, ngừng mọi thứ lại chỉ trong nửa giây, cho mình cơ hội để làm lại mọi chuyện, lên dây cót lại cho cuộc sống, không đâm vào chiếc xe ấy, quay ngược tình hình, để bằng phép màu nào đó đưa bổng cô gái ấy trở lại bên trong kính chắn gió, để tấm kính không vỡ vụn, để bắt đầu ngày mới nguyên lành như quãng thời gian ngọt ngào xưa kia giờ đã mất.
Nhưng nào có trốn được đâu, tấm thân kia duỗi dài đẫm máu.
Tôi cố bắt lấy ánh mắt người nữ hầu bàn. Cô ta đang chống khuỷu tay lên quầy mà tán gẫu với cánh đàn ông. Nghe như bọn họ đang nháo nhác vì vụ gì đó. Tôi hắng giọng ho một tiếng rõ to rồi mỉm cười với cô ấy. Cô ấy thở dài như thể muốn nói tôi đến ngay đây, vì Chúa, đừng có thúc giục. Cô ấy đi vòng ra khỏi quầy, nhưng lại dừng lại giữa chừng để phá lên cười đáp lại một câu đùa suồng sã.
Một gã trong đám đàn ông mở tờ báo đọc. Khuôn mặt Nixon ở trang bìa nháng qua trước mắt tôi. Tóc chải ngược bóng loáng, giả tạo và tham lam. Tôi luôn ghét Nixon, không chỉ vì những chuyện đáng ghét hiển nhiên ông ta gây ra, mà còn vì với tôi ông ta chẳng những phá hủy quá khứ mà còn đầu độc cả tương lai. Bố tôi đồng sở hữu một công ty sản xuất xe hơi ở Detroit và toàn bộ số của cải kếch xù của gia đình tôi đã tiêu tan chỉ trong một vài năm qua. Không phải tôi bận tâm tới món tiền thừa kế - tôi chẳng cần, dù chỉ một chút - nhưng tôi như thấy tuổi thơ của mình đang lùi xa dần ngay trước mắt, những khoảnh khắc êm đềm khi bố kiệu tôi trên vai ông và cù vào nách tôi, rúc vào giường đùa với tôi, hôn lên má tôi, những tháng ngày đó giờ đã xa, và càng trở nên xa cách hơn bởi những đổi thay.
— Có chuyện gì vậy?
Giọng tôi cố tỏ ra bình thường. Cô phục vụ đã bút giấy sẵn sàng.
— Cô không nghe gì à? Nixon “xong” rồi.
— Bị bắn à?
— Trời đất, không. Từ chức.
— Đúng hôm nay sao?
— Không, ngày mai, cưng ạ. Tuần sau. Có khi tận Giáng Sinh.
— Sao?
Cô ta gõ nhẹ chiếc bút lên cái cằm nhọn.
— Cô ăn gì nào?
Tôi lắp bắp gọi một trứng cuộn kiểu miền Tây rồi nhấp chút nước trong chiếc cốc nhựa cứng.
Một hình ảnh lướt qua tâm trí tôi. Trước khi tôi gặp Blaine - trước khi chơi thuốc, vẽ tranh và dọn tới khu Village - tôi đã từng yêu một anh chàng quê ở Dearborn. Anh ấy từng tình nguyện tham gia chiến đấu ở Việt Nam, trở về nhà với cái nhìn đờ đẫn và một mảnh đạn nằm gọn trong xương sống. Ngồi xe lăn mà anh ấy vẫn làm tôi choáng váng khi tham gia vận động bầu cử cho Nixon vào năm 1968, anh đi khắp nội thành và vẫn đồng tình với tất cả những điều chính anh ấy cũng không hiểu nổi. Chúng tôi đã chia tay sau đợt đó. Tôi nghĩ tôi hiểu rõ về Việt Nam - ta sẽ để lại nơi ấy đổ nát và đẫm máu. Những lời nói dối được lặp đi lặp lại trở thành lịch sử, nhưng không nhất thiết sẽ trở thành sự thật. Anh ấy nuốt chửng những câu dối trá ấy, thậm chí còn dán lên xe lăn đủ thứ stickers. NIXON YÊU CHÚA. Anh ấy đến từng nhà, tung ra những lời đồn về Hubert Humphrey[38]. Anh ấy thậm chí còn mua cho tôi một chuỗi vòng gắn biểu tượng con voi của đảng Cộng hòa. Tôi đã đeo nó để làm vừa lòng anh ấy, để trả lại đôi chân cho anh ấy, nhưng dường như ánh lửa đã lụi tàn trong mắt anh và trí óc anh thì đã bị tống vào một ngăn kéo nhỏ. Tôi vẫn tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi còn ở bên anh ấy và học cách ca ngợi sự ngu dốt. Anh ấy từng viết thư cho tôi kể chuyện anh ấy đã xem phim Tháp Đồng hồ của Blaine và buồn cười đến nỗi ngã khỏi xe lăn không đứng dậy được, giờ anh ấy cũng đang bò lê, có cách nào để giúp anh ấy đứng dậy không? Cuối thư anh ấy nói, Mẹ kiếp cô, đồ đàn bà phản trắc vô tâm, cô vắt kiệt tấm chân tình của tôi rồi. Dẫu vậy, mỗi lần nhớ đến anh ấy tôi vẫn hình dung ra hình ảnh anh ấy đứng đợi tôi dưới chân khán đài sơn trắng của trường trung học với nụ cười rạng rỡ và ba mươi hai chiếc răng sáng bóng.
Đầu óc vụt chuyển cảnh: hãy tống khứ nó đi, phải rồi, tống vào ngăn kéo.
Tôi lại thấy cô gái trong vụ đụng xe, khuôn mặt cô ấy hiện lên sau vai anh ta. Lần này không phải hình ảnh những chỗ trắng bệch dưới chân cô ấy. Cô ấy hiện ra toàn vẹn và xinh đẹp. Không phấn mắt, không trang điểm, không vờ vĩnh. Cô ấy mỉm cười với tôi và hỏi tôi tại sao lại phóng xe đi, lẽ nào tôi không muốn chuyện trò cùng cô ấy, tại sao tôi không dừng lại, nào, làm ơn, lẽ nào tôi không muốn nhìn miếng kim loại đã xé toạc xương sống cô ấy, và cả cái mặt đường mà thân mình cô ấy đã mơn trớn ở vận tốc năm mươi dặm một giờ nữa?
— Cô ổn chứ? - cô phục vụ hỏi, lẳng đĩa thức ăn xuống bàn.
— Ổn, ừm.
Cô ta săm soi chiếc cốc còn đầy rồi lại hỏi: Có chuyện gì không?
— Chỉ là không vui thôi.
Cô ta nhìn tôi như thể tôi thuộc chủng tộc khác vậy. Không uống café à? Thế thì gọi cho Ủy ban điều tra các hoạt động chống Hoa Kỳ thôi.
Quỷ bắt cô đi, tôi nghĩ thầm. Để tôi yên. Đi mà lo đám cốc tách chưa rửa của cô.
Nhưng tôi chỉ ngồi im và mỉm cười với cô ta. Món trứng tráng trông nhão nhoét và sống sít. Tôi ăn một miếng, dầu mỡ làm bụng dạ tôi nhộm nhoạm. Tôi cúi xuống, duỗi chân khoèo tờ báo ngày hôm qua dưới gầm bàn lại gần rồi cầm lên. Có một bài về người đàn ông đi dây giữa hai tòa tháp của Trung tâm Thương mại Thế giới. Anh ta có vẻ đã khảo sát kỹ tòa nhà trong sáu năm để rồi anh không chỉ đi trên đó mà còn nhảy múa, thậm chí nằm trên sợi dây. Anh ta nói rằng cứ thấy mấy quả cam là muốn chơi trò tung hứng, cứ thấy những tòa nhà chọc trời là muốn đi dạo giữa chúng. Không biết anh ta sẽ làm gì nếu bước vào cái quán ăn rẻ tiền này và bắt gặp những mảnh cơ thể tôi vương vãi khắp nơi, nhiều tới mức không sao tung hứng được.
Tôi lật qua những trang báo còn lại. Vài tin về đảo Síp, phương pháp xử lý nước, một vụ giết người ở Brooklyn, nhưng hầu hết là bài về Nixon, Ford và vụ Watergate. Tôi không biết nhiều về vụ bê bối này. Tôi và Blaine không theo dõi những vụ thế này, mấy trò tàn nhẫn tận cùng của giới chính trị đương quyền. Một loại bom napalm thả ngay trên quê nhà. Tất nhiên tôi vui mừng khi thấy Nixon từ chức, nhưng chẳng hy vọng gì việc đó đánh dấu sự khởi đầu cho một cuộc cách mạng. Sẽ chẳng có đổi thay gì khác, may ra thì Ford sẽ chịu ngồi yên độ trăm ngày, trước khi ra lệnh thả nhiều bom hơn nữa. Đối với tôi từ cái ngày Sirhan Sirhan[39] bắn phát súng độc ác đó xem ra chẳng có gì tốt đẹp xảy ra nữa. Thời kỳ êm ả đã qua rồi. Tự do là một từ mà mọi người đều nhắc đến nhưng không một ai thực sự biết đến cả. Người ta đã chẳng còn điều gì để mà đấu tranh nữa, ngoại trừ quyền được sống lập dị.
Chú thích:
[38] Phó tổng thống Mỹ dưới thời Johnson.
[39] Thủ phạm ám sát tổng thống Kenedy.