← Quay lại trang sách

- XVII - 2

Báo không nhắc đến vụ đụng xe trên đường FDR, thậm chí một mẩu tin nhỏ ở góc trang cũng không.

Nhưng cô ấy vẫn hiển hiện, vẫn nhìn tôi. Tôi không hề nghĩ đến người lái xe - không hiểu sao lại thế - trong đầu tôi toàn là hình ảnh cô ấy, chỉ cô ấy mà thôi. Tôi như đang lê bước qua bóng tối về phía cô ấy trong khi tiếng động cơ xe vẫn rền rĩ còn cô ấy nằm giữa muôn vàn mảnh kính vỡ. Ngài có sức mạnh toàn năng phải không, hỡi đấng tối cao? Vậy thì hãy cứu cô ấy. Nhấc cô ấy ra khỏi vỉa hè và phủi sạch vụn kính vương trên tóc cô ấy. Rửa sạch cái vũng máu giả trên nền đất đi. Hãy cứu cô ấy ngay ở đây, ngay lúc này đi, hãy hàn gắn lại cái cơ thể dập nát ấy.

Tôi cảm thấy đau đầu. Các ý nghĩ quay cuồng. Tôi cảm thấy như mình đang lắc lư trên ghế. Có lẽ là ma túy đang thoát ra khỏi cơ thể. Tôi nhấc một miếng bánh mì lên để trước miệng cho có lệ, vậy mà mùi bơ cũng khiến tôi buồn nôn.

Ngoài cửa sổ, một chiếc xe cổ có lốp xe viền trắng tấp vào lề đường. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra đó không phải ảo giác, không phải như cảnh phim gợi lại từ ký ức. Cánh cửa xe mở ra, một chiếc giày chạm xuống đất. Blaine bước ra khỏi xe và lấy tay che mắt. Gần y hệt động tác trên đường cao tốc hai ngày trước. Anh mặc áo sơ-mi cài khuy tới cổ và quần jean. Không mặc trang phục kiểu hoài cổ nữa. Trông hệt như anh dân quê thực thụ. Anh vuốt tóc ra sau cho khỏi xòa vào mắt. Khi anh băng qua đường, dòng xe dừng lại nhường đường. Tay thọc sâu trong túi quần, anh ấy đi dọc dãy cửa sổ của quán ăn và ném về phía tôi một nụ cười. Có một vẻ rộn ràng khó hiểu trong những bước chân của anh ấy, người cứ giật giật tới lui theo nhịp đi. Trông như một gã chuyên làm nghề quảng cáo, thật giả tạo. Rồi đột nhiên tôi thấy lại hình ảnh anh hôm đó trong bộ đồ bằng vải sọc nhăn. Anh lại cười. Có lẽ anh đã nghe được tin về Nixon. Mà khả năng cao hơn là anh vẫn chưa nhìn thấy mấy bức vẽ nhoe nhoét hết đường cứu vãn ở nhà.

Tiếng chuông cửa rung lên. Tôi thấy anh ấy vẫy tay về phía người nữ hầu bàn và gật đầu với cánh đàn ông. Một con dao trộn màu vẽ thò ra từ túi áo sơ-mi của anh ấy.

— Trông em nhợt nhạt quá, cưng.

— Nixon từ chức rồi, - tôi nói.

Anh ngoác miệng cười khi nghiêng người qua bàn hôn tôi.

— Tuyệt cú. Biết không? Anh thấy mấy bức vẽ rồi.

Tôi rùng mình.

— Chúng cực kỳ hơn trước nhiều, - anh ấy nói.

— Gì cơ?

— Đêm trước chúng bị bỏ ngoài mưa.

— Em thấy rồi.

— Hoàn toàn thay đổi nhé.

— Em rất tiếc.

— Em rất tiếc ư?

— Vâng, em rất tiếc, Blaine, em rất tiếc.

— Ôi trời.

— Ôi trời gì chứ, Blaine?

— Em không thấy sao? - Anh sôi nổi. - Em đã cho chúng một kết cục hoàn toàn khác. Giờ chúng trở nên mới mẻ. Em thực sự không nhận ra điều đó sao?

Tôi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh ấy, và đáp, không, em không nhận ra. Em chẳng nhận ra gì hết, không thấy cái quái gì hết.

— Cô gái đó đã bị giết, - tôi nói.

— Ôi, lạy Chúa. Đừng nhắc chuyện cũ nữa.

— Cũ à? Mới chỉ ngày hôm kia thôi, Blaine.

— Anh còn phải bảo em bao nhiêu lần nữa đây hả? Không phải lỗi của chúng ta. Cứ vui lên. Và bơn bớt cái mồm chứ, Lara, ở đây, đừng có gào lên thế.

Anh nghiêng người qua nắm lấy tay tôi, mắt nheo lại nhìn tôi chăm chú: Không phải lỗi của chúng ta, không phải lỗi của chúng ta, không phải lỗi của chúng ta.

— Ý anh là không phải lúc đó anh chạy nhanh hay muốn tông vào một gã ngốc nào đó không biết lái xe, - anh phân trần. - Sự việc chỉ là ngẫu nhiên thôi. Mọi vật có thể va vào nhau lúc nào đó chứ.

Anh ấy xiên một miếng trứng của tôi rồi cụp mắt chậm rãi nhai miếng ăn trong miệng, bàn tay cầm nĩa hơi chĩa vào tôi.

— Anh vừa mới khám phá ra một điều mà em thì chẳng thèm lắng nghe gì cả.

Có vẻ như anh ấy muốn kích cho tôi hoạt bát lên bằng một câu đùa ngớ ngẩn thì phải.

— Một khoảnh khắc đốn ngộ, - anh nói tiếp.

— Về cô ấy à?

— Em hãy dừng ngay lại đi, Lara. Em phải tỉnh táo lại mới được. Nghe anh nói nào.

— Về Nixon à?

— Không, không phải Nixon. Nixon cái khỉ gió gì chứ. Lịch sử rồi sẽ tính toán với Nixon. Nghe anh nói nào, đi mà. Em đang cư xử điên rồ đấy.

— Có một cô gái đã chết.

— Quá đủ rồi. Đừng có quan trọng hóa vấn đề như thế.

— Anh ta cũng có lẽ đã chết, cái anh chàng chung xe đó.

— Im đi. Mẹ. Kiếp. Chỉ là một cú chạm nhẹ, chỉ có vậy, không hơn. Đèn phanh của xe gã ta có cháy đâu.

Người nữ hầu bàn đi tới, Blaine thả tay tôi ra. Anh ấy gọi một phần đặc biệt với trứng, thịt lợn xông khói và xúc xích hươu. Người phục vụ quay đi và anh mỉm cười nhìn theo, ngắm cô nàng ngoe nguẩy bước đi.

— Nghe này, - anh ấy nói, - vấn đề là thời gian. Em thử nghĩ đi. Chính là thời gian.

— Thời gian gì?

— Những bức vẽ ấy. Chúng chính là lời bình về thời gian. - Ôi, lạy Chúa, Blaine.

Mắt anh lấp lánh, trong suốt thời gian vừa qua tôi chưa khi nào thấy ánh mắt ấy nơi anh. Anh xé mấy túi đường nhỏ rồi trút cả vào cốc café. Một vài hạt đường vãi ra bàn.

— Nghe này. Chúng ta vẽ những bức tranh thời thập niên hai mươi, phải không nào? Và chúng ta sống theo không khí thời kỳ đó, đúng không? Ưu thế là ở đó, chúng đã bị đảo lộn hết cả, những bức vẽ ấy, chính em cũng đã nói vậy mà. Và chúng gợi nhắc về thời kỳ đó, phải không? Chúng vẫn giữ được phong cách chính thống thời đó. Một thứ vỏ bọc đầy nghệ thuật, phải không nào? Thậm chí mang nét đơn điệu. Tất cả đều có mục đích cả. Chúng ta là người gieo mầm ban đầu. Nhưng em có nhận ra thời tiết đã làm gì với chúng không?

— Ừm, em có thấy.

— Ờ, sáng nay anh bước ra ngoài, thấy mấy bức vẽ mà choáng cả người. Nhưng sau đó anh bắt đầu quan sát kỹ hơn. Trông chúng đẹp và điêu tàn. Em không nhận ra ư?

— Không.

— Nghĩ xem, nếu chúng ta vẽ một loạt tranh và để mặc chúng ngoài trời thì sao? Để cho hiện tại tác động lên quá khứ. Chúng ta có thể tạo ra một thứ rất cấp tiến. Tạo ra những bức vẽ theo phong cách của quá khứ rồi để hiện tại phá hủy chúng. Ta để thời tiết trở thành một tác nhân sáng tạo. Thế giới hiện thực tác động lên nghệ thuật của em. Như vậy em đem đến cho nó một diện mạo mới. Em diễn dịch lại ý nghĩa của nó. Thật hoàn hảo, phải không?

— Cô gái ấy đã chết rồi, Blaine.

— Cho qua chuyện đó đi.

— Không, em không cho qua được.

Anh vung tay lên trời rồi đập mạnh xuống bàn. Những hạt đường nẩy lên. Vài gã đàn ông ngồi chỗ quầy quay lại ném ánh nhìn về phía chúng tôi.

— Ôi, mẹ kiếp. - Anh ấy rủa. - Nói với cô thà vạch đầu gối ra nói cho xong.

Bữa sáng được bưng đến, anh mặt sưng mày sỉa ngồi ăn. Anh vẫn liên tục ngẩng lên nhìn tôi, như mong tôi có thể đột ngột thay đổi, đột ngột trở về là người đẹp mà anh ấy đã cưới, nhưng ánh mắt ấy buồn bã và chán ghét. Anh ăn xúc xích với vẻ hằn học, chọc mạnh vào nó như thể nó là nguyên nhân khiến anh ấy bực mình, một sinh vật sống. Một ít trứng dính ở mép anh ấy, chỗ râu chưa cạo kỹ. Anh cố trình bày về dự án mới của mình, rằng một con người có thể tìm được ý nghĩa trong mọi hoàn cảnh. Giọng anh vo ve như con ruồi sa bẫy. Luôn khao khát có được sự đảm bảo, có được ý nghĩa. Anh ấy cần tôi như một phần những mẫu vẽ của anh ấy. Tôi cảm thấy nỗi thôi thúc muốn nói cho Blaine biết rằng khi trước tôi đã dành cả đời thật lòng yêu chàng thanh niên ngồi xe lăn ủng hộ Nixon, và rằng từ dạo ấy đến giờ, mọi thứ đều nhạt nhẽo tuốt, và ấu trĩ, và vô tích sự, và mệt mỏi. Tất cả mớ nghệ thuật của chúng tôi, những dự án, những thất bại, tất cả đều là thứ bỏ đi, chẳng có gì đáng kể cả; nhưng thay vì nói những lời ấy, tôi chỉ ngồi đó, im lặng, lắng nghe tiếng nói chuyện rầm rì vẳng lại từ quầy và tiếng những chiếc nĩa va vào đĩa lách cách.

— Xong rồi, đi thôi, - anh cộc lốc.

Blaine bật ngón tay ra hiệu, cô hầu bàn chạy tới. Anh ấy để lại một khoản tiền boa phung phí và chúng tôi bước ra ngoài nắng.

Blaine đeo một cặp kính râm lớn rồi sải bước về phía hiệu sửa xe cuối đường Main. Tôi đi chậm hơn anh vài bước. Anh không ngoảnh lại, cũng không đợi.

— Này, anh bạn, có đơn hàng đặc biệt đây, kiếm được không? - Anh ấy nói với cặp chân đang thò ra ngoài gầm một chiếc xe hơi.

Người thợ máy trườn ra, liếc nhìn lên rồi nháy mắt.

— Tôi có thể giúp gì cho anh nào?

— Thay đèn pha cho con Pontiac đời 1927. Và cái cản sốc đằng trước.

— Một gì chứ?

— Anh có kiếm được hay là không đây?

— Đây là nước Mỹ mà sếp.

— Vậy thì tìm mấy món đó đi.

— Mất thời gian đấy, anh bạn. Cả tiền nữa.

— Không thành vấn đề, - Blaine nói. - Tôi có cả hai.

Người thợ máy thò tay xỉa răng rồi cười nhăn nhở. Anh ta nặng nhọc lê tới chiếc bàn bề bộn đầy những giấy má, vụn vỏ bút chì và ảnh những cô nàng xinh đẹp nóng bỏng trên lịch. Tay Blaine đang run nhưng anh ấy chẳng quan tâm; giờ anh ấy chỉ nghĩ đến việc sẽ phải làm gì với những bức vẽ một khi xe được sửa xong. Ngay khi đèn pha và cái cản sốc được thay xong, anh có thể đẩy toàn bộ chuyện này vào quên lãng rồi bắt đầu làm việc. Tôi không biết cơn ám ảnh nghệ thuật mới này sẽ theo anh ấy được bao lâu - một giờ đồng hồ, một năm, hay cả đời?

— Em lên xe chứ? - Blaine nói khi chúng tôi bước ra khỏi ga ra.

— Em thích đi bộ hơn.

— Mình nên quay phim lại quá trình này, - anh vớt vát. - Em biết không, về chuyện loạt tranh mới sẽ được vẽ như thế nào và tất cả. Tất tần tật ngay từ lúc bắt đầu. Phải làm một phim tư liệu về nó, phải không nào?