- XVIII - 2
Tôi bước về phía dãy nhà ổ chuột. Nỗi khiếp sợ dâng trào. Thật khó giữ bình tĩnh khi quả tim cứ muốn bắn ra ngoài. Hồi còn nhỏ tôi đã nhìn thấy những chú ngựa bước xuống sông tắm mát. Chúng dịch chuyển từ chỗ những cây dẻ ngựa, xuống dốc, lội qua đám bùn, vút đuôi đuổi ruồi, rồi dấn mình ngày càng sâu xuống nước, bơi một lát hoặc quay lên bờ. Tôi coi chúng là thứ gì đó đáng sợ, ẩn chứa điều gì đáng xấu hổ - những dãy nhà cao tầng xập xệ này hoàn toàn không tồn tại trong ký ức thơ ấu hay tranh vẽ của tôi, hay ở bất cứ nơi nào khác. Tôi là cô gái quen sống trong bao bọc. Ngay cả khi hít thuốc mờ cả óc tôi cũng chưa từng tới nơi nào như thế này. Tôi cố thuyết phục bản thân đi tiếp. Tôi đếm những vết rạn nứt trên vỉa hè. Những đầu mẩu thuốc lá. Những lá thư chưa bóc hằn những dấu chân qua. Những mảnh cốc vỡ. Tiếng một ai đó huýt sáo nhưng tôi không nhìn thấy người đâu cả. Khói thuốc thoát ra từ một ô cửa mở. Trong giây lát, dường như không phải là tôi đang dấn mình xuống nước mà là đang xách từng xô máu ra khỏi cơ thể mình, và tôi có thể cảm thấy chúng xóc xách tràn ra theo từng bước chân.
Những vòng hoa khô cong đã ngả nâu vẫn treo ngoài cửa chính. Trong hành lang, những hộp thư đã bị sứt lõm và lốm đốm vết sém. Mùi thuốc xịt gián xông lên. Mấy bóng đèn trần không hiểu sau bị phun sơn đen.
Một phụ nữ trung niên to béo mặc váy hoa đang đợi thang máy. Bà ấy đá chiếc kim tiêm đã dùng sang một bên với một tiếng thở dài. Nó nằm im trong góc, chút bọt máu còn đọng lại ở đầu kim. Tôi đáp lại cái gật đầu và nụ cười của bà ấy. Hàm răng trắng của bà. Chuỗi vòng giả ngọc trai trên cổ bà.
— Thời tiết thật tuyệt, - tôi mở lời, dù cả hai chúng tôi đều biết chính xác thời tiết thực sự thế nào.
Thang máy đi lên. Những con ngựa dưới sông. Hãy xem tôi chết đuối.
Đến tầng năm tôi chào tạm biệt bà vì bà còn lên nữa, tiếng ròng rọc thang máy nghe răng rắc như cành cây khô. Một vài người đang tụ tập ngoài cửa, hầu hết là phụ nữ da đen, trong những bộ đồ đen tang tóc trông như chẳng phải của họ, như thể họ chỉ thuê chúng cho dịp này. Son phấn đã hé lộ về thân phận của họ, sặc sỡ và lòe loẹt, một cô đánh nhũ mắt màu bạc óng ánh nhưng trông mỏi mệt và kiệt sức. Hai gã cảnh sát hình như có nhắc về những ả gái điếm: một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, có lẽ cô gái trẻ hôm đó cũng chỉ là gái điếm. Tôi thoáng nhẹ cả người, rồi lý trí ngay lập tức ngăn tôi lại, những bức tường lại dội lên trong đầu. Sao tôi rẻ mạt vậy chứ?
Điều tôi đang làm là không thể tha thứ, tôi biết. Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch dưới lớp áo, nhưng đám phụ nữ rẽ ra cho tôi vào, và tôi bước qua tấm rèm tiếc thương của họ.
Cửa mở. Bên trong, một phụ nữ trẻ đang lau nhà. Cô ấy có khuôn mặt như trong tranh ghép của Tây Ban Nha. Viền mắt kẻ mascara đen sẫm. Một chuỗi vòng bạc giản dị ở cổ. Hẳn cô ấy không phải gái điếm. Ngay lập tức tôi cảm thấy mình đã ăn mặc không phù hợp, giống như tôi đang đột nhập vào không gian yên tĩnh của cô ấy. Phía trong là một bản sao của người đàn ông từ bức ảnh trên bằng lái, chỉ có điều béo hơn, cằm phị hơn, râu thưa hơn. Nhìn thấy anh ta làm tôi nghẹt thở. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt sẫm màu và khoác áo vét bên ngoài. Mặt anh ta to và hồng hào, đôi mắt sưng húp đau buồn. Tôi lắp bắp rằng tôi là người của bệnh viện và đến để gửi lại đồ của ông Corrigan nào đó.
— Ciaran Corrigan, - anh ta nói, đi tới bắt tay tôi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi là anh ta có lẽ thuộc kiểu người thích nằm trên giường mà chơi ô chữ. Anh ta nhận lấy chiếc hộp và cúi xuống, liếc qua mọi thứ. Anh ta dừng lại ở vòng đeo chìa khóa, nhìn chăm chú trong giây lát rồi đút nó vào túi áo.
— Cảm ơn, - anh ta nói. - Chúng tôi đã quên không nhận những thứ này.
Giọng anh ta phảng phất thổ ngữ quê nhà, không rõ lắm, nhưng cái cách anh ta đi lại thì giống hệt những người Ireland khác mà tôi đã gặp, hơi khòm nhưng rất nhanh nhẹn nhạy bén. Người phụ nữ Tây Ban Nha cầm lấy chiếc áo sơ-mi và đi vào bếp. Cô ấy đứng cạnh chậu rửa và hít hà tấm áo. Những vệt máu đen vẫn còn rất rõ. Cô ấy đưa mắt về phía tôi, rồi ánh mắt hạ xuống nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Ngực cô ấy phập phồng thổn thức. Rồi đột nhiên cô ấy mở vòi nước, nhúng chiếc áo xuống và bắt đầu vò mạnh, như thể John A. Corrigan có thể sẽ bất ngờ xuất hiện và muốn mặc lại chiếc áo đó. Rõ ràng là ở đây chẳng ai thích hay cần đến tôi, nhưng một điều gì đó đã níu giữ tôi ở lại.
— Khoảng bốn lăm phút nữa dịch vụ tang lễ sẽ đến, - anh ta nói. - Mong cô cảm phiền.
Tiếng dội nước bồn cầu vẳng xuống từ căn hộ tầng trên. - Còn một cô gái trẻ nữa, - tôi nói.
— Vâng, chính là đám tang cô ấy đây. Mẹ cô ấy sẽ được tạm tha tù. Chúng tôi nghe nói vậy. Trong một hai tiếng gì đó. Tang lễ cho em tôi là vào ngày mai. Hỏa táng. Có vài rắc rối. Nhưng không có gì đáng lo cả.
— Tôi hiểu.
— Mong cô cảm phiền.
— Tất nhiên rồi.
Một linh mục béo lùn bước vào căn hộ, tự giới thiệu là cha Marek. Người đàn ông Ireland bắt tay ông ta. Anh ta liếc mắt về phía tôi như muốn hỏi tại sao tôi vẫn còn ở đó. Tôi bước tới cửa, dừng lại nhìn quanh. Có vẻ như những chiếc khóa cửa này đã bị nạy vài lần.
Người phụ nữ Tây Ban Nha vẫn ở trong bếp, cô ấy treo cái áo ướt lên giá trên chậu rửa. Rồi đứng chôn chân ở đó, đầu cúi xuống, như là đang cố nhớ ra điều gì. Rồi lại vùi mặt vào cái áo.
Tôi ngoảnh lại lắp bắp:
— Anh có thấy phiền không nếu tôi tham dự tang lễ của cô gái?
Anh ta nhún vai và nhìn sang vị linh mục, ông này đang vẽ nhanh một bản đồ sơ lược lên trên một mẩu giấy nhỏ, như thể ông ta rất hài lòng vì có chuyện mà làm. Ông ta túm lấy khuỷu tay kéo tôi ra ngoài hành lang.
— Cô có thể thuyết phục được không? - vị linh mục hỏi.
— Thuyết phục ai? - tôi ngạc nhiên.
— À, ông anh trai cứ khăng khăng đòi hỏa thiêu em mình trước khi trở về quê ở Ireland. Vào ngày mai. Không biết liệu cô có thể nói anh ta từ bỏ ý định đó được không.
— Nhưng tại sao ạ?
— Vì nó trái với tín điều của chúng tôi, - ông ta giải thích. Ngoài hành lang, một người trong đám phụ nữ đã bắt đầu khóc than. Dù vậy, cô ta dừng lại khi người đàn ông Ireland bước ra ngoài cửa. Anh ta đã chỉnh lại cà vạt, chiếc áo vét căng chật chỗ vai. Theo sau anh ấy là người phụ nữ Tây Ban Nha, cô toát lên vẻ kiêu hãnh nghiêm nghị. Hành lang tĩnh lặng. Anh ấy bấm nút thang máy và nhìn tôi.
— Xin lỗi, - tôi nói với vị linh mục. - Tôi không nói giúp gì được đâu.
Tôi quay đi và chạy vội về phía thang máy khi cửa chuẩn bị đóng lại. Người đàn ông Ireland lấy tay chặn cửa thang máy cho tôi vào, và rồi chúng tôi cùng xuống. Người phụ nữ Tây Ban Nha khẽ mỉm cười với tôi và nói rằng cô ấy rất tiếc không thể tới dự tang lễ của cô gái kia, cô ấy phải về nhà trông nom bọn trẻ, nhưng cô ấy rất vui vì có người đồng hành cùng Ciaran.
Tôi buột miệng mời người anh trai đi cùng xe nhưng anh ta từ chối, nói rằng mình được đề nghị đi cùng đám rước lễ, anh ta cũng biết tại sao nữa.
Anh ta siết chặt tay với vẻ bồn chồn không yên khi bước ra ngoài nắng.
— Tôi thậm chí còn không biết cô gái đó, - anh ta nói.
— Tên cô ấy là gì?
— Tôi không biết. Mẹ cô ấy là Tillie.
Anh ta buông ra câu nói ấy như thể đó là lời cuối cùng, nhưng rồi lại nói thêm: tôi nghĩ cô ta tên Jazzlyn thì phải.