- XIX - 2
Vị linh mục hắng giọng ra hiệu cho mọi người trật tự và nói rằng ông ta có vài lời sau cùng. Ông ta thực hiện một số nghi thức cầu nguyện nữa và đọc câu kinh cổ “Tro tàn về với tro tàn, cát bụi về với cát bụi”, nhưng sau đó ông nói thêm rằng ông hoàn toàn tin rằng một ngày nào đó tro tàn có thể trở lại thành gỗ, đó không chỉ là phép màu nơi thiên đường, mà còn là phép màu ở thế giới hiện thực, rằng mọi thứ đều có thể được khôi phục lại và những người đã chết có thể sống lại, đặc biệt là trong trái tim mỗi chúng ta, và đó là cách ông ta muốn chốt lại buổi lễ, và đó là lúc để Jazzlyn yên nghỉ bởi đó là điều ông ta muốn cô ấy làm, yên nghỉ.
Khi buổi lễ kết thúc, hai gã cảnh sát lại còng tay Tillie như cũ. Bà ta khóc thét lên một lần nữa. Họ giải bà ta đi. Bà ta vỡ vụn trong cơn nức nở không thành tiếng.
Tôi đi cùng Ciaran ra khỏi khu nghĩa địa. Anh ta đã cởi áo com-lê và vắt lên vai, không phải để cho bớt trang trọng, mà để chống chọi với cái nóng. Chúng tôi đi trên con đường mòn về phía những cánh cổng mở ra đại lộ Lafayette. Ciaran đi trước tôi một phần tư bước. Người ta trông khác hẳn từng giờ tùy thuộc vào góc ánh sáng. Anh ta vốn già dặn hơn tôi, ở cái tuổi xấp xỉ ba lăm, nhưng trong khoảnh khắc anh ấy trông trẻ hơn tôi, và tôi có cảm thấy mình đang che chở cho anh, người đang bước đi nhẹ nhàng, cằm dưới hơi phệ ra, đã có lằn mỡ nơi thắt lưng. Anh dừng lại và quan sát một con sóc leo qua một tấm bia mộ lớn. Đó là một trong những khoảnh khắc mà mọi thứ đã nằm ngoài sự cân bằng, tôi cho là vậy, và chỉ cần ngắm nhìn một thứ gì đó lạ thường thôi dường như cũng đủ có ý nghĩa lắm rồi. Chú sóc nhảy vọt lên một thân cây, tiếng những móng vuốt bám vào nghe như tiếng nước trong bồn. - Tại sao bà ta lại bị còng tay?
— Cô ta bị kết án tám tháng tù giam hoặc đại loại thế. Vì tội cướp giật cộng thêm tội hành nghề mãi dâm.
— Vậy ra họ chỉ để bà ta ra ngoài dự tang lễ?
— Ừm, theo tôi được biết thì là thế.
Chẳng còn gì để nói. Vị linh mục đã nói rồi. Chúng tôi bước ra khỏi cổng và rẽ cùng hướng, về phía đường cao tốc, nhưng anh ấy chợt dừng lại và bước tới bắt tay tôi.
— Để tôi đưa anh về nhà, - tôi nói.
— Nhà ư? - anh ấy khẽ cười. - Xe của cô có biết lội nước không?
— Gì cơ?
— Không gì cả, - anh ấy lắc đầu.
Chúng tôi đi dọc Quincy, chỗ tôi đỗ xe. Tôi nghĩ là anh ta đã đoán ra khi nhìn thấy con Pontiac. Đầu xe quay về phía chúng tôi. Một bánh ghếch lên lề đường. Chiếc đèn pha vỡ vụn trông thật lộ, còn cái giảm sốc thì lõm vào. Anh ấy khựng lại giữa đường trong giây lát, khẽ gật đầu, như thể giờ thì anh ấy đã hiểu ra mọi chuyện. Khuôn mặt anh ấy xịu xuống, giống như một lâu đài cát đang sụp đổ. Tôi nhận thấy người mình run rẩy khi tôi bước vào ghế lái, rướn người qua để mở cửa xe bên kia.
— Chiếc xe này đây, phải không?
Tôi ngồi yên thật lâu, những ngón tay lướt trên bảng đồng hồ bám đầy bụi phấn hoa.
— Đó là một tai nạn, - tôi nói.
— Chính là chiếc xe này, - anh ấy nhắc lại.
— Tôi không cố ý làm vậy. Chúng tôi không cố ý để điều đó xảy ra.
— Chúng tôi à? - anh ấy hỏi lại.
Dường như tôi đang lặp lại chính những lời Blaine đã nói, tôi biết. Tất cả những gì tôi đang làm là phủ nhận tội lỗi. Lảng tránh thất bại, thuốc phiện, sự khinh suất. Tôi cảm thấy mình thật ngờ nghệch và trẻ con. Như thể tôi đã đốt cháy cả một tòa nhà và giờ đang lục tìm dáng dấp của nó trong những viên gạch vỡ, nhưng lại chỉ tìm được que diêm đã thổi bùng lên đám cháy. Tôi đang giơ móng vuốt lên một cách điên rồ, kiếm tìm mọi sự biện minh. Vậy mà vẫn còn một phần khác trong con người tôi nghĩ rằng có lẽ tôi đang thành thật, hoặc thành thật như tôi có thể, đã rời khỏi hiện trường vụ tai nạn, đã trốn chạy khỏi sự thật. Blaine đã nói rằng mọi việc chỉ là tình cờ. Đó là một thứ logic đáng khinh, nhưng về bản chất thì đúng là như vậy. Mọi việc chỉ là tình cờ. Chúng tôi đâu có muốn vậy. Mọi việc xảy ra hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.
Tôi chỉ biết lau mãi bảng đồng hồ rồi phủi bụi và phấn hoa rớt xuống quần. Đầu óc tôi luôn kiếm tìm một trạng thái đơn giản hơn, bớt nặng nề hơn. Tôi muốn rồ ga và đâm xuống con sông gần nhất cho rảnh. Những động tác lẽ ra rất đơn giản như đạp ga hay cua xe giờ bỗng không sao hiểu được. Tôi cần được nhấc bổng lên trời. Tôi ước là một trong những loài mà muốn có ăn thì cần phải biết bay.
— Vậy chắc cô không làm ở bệnh viện phải không?
— Ừ.
— Cô đã lái à? Chiếc xe hơi này?
— Tôi làm sao?
— Cô có cầm lái hay là không?
— Tôi có lái.
Đó là lời nói dối duy nhất tôi từng nói mà có ý nghĩa với tôi. Một tiếng rắc mờ nhạt của cái gì đó giữa chúng tôi: những chiếc xe như những cơ thể, va vào nhau.
Ciaran ngồi đó, mắt nhìn chằm chằm về phía trước qua kính chắn gió. Một âm thanh nhỏ phát ra từ anh ta, giống một tiếng cười hơn là bất kỳ thứ gì khác. Anh kéo kính cửa lên rồi xuống, những ngón tay lướt dọc cạnh cửa, rồi gõ gõ lên kính, như là tìm cách để thoát ra.
— Tôi sẽ nói một điều này, - anh lên tiếng.
Tôi cảm thấy như kính ở khắp nơi trong xe đều đang bị gõ lên: chẳng mấy chốc chúng sẽ vỡ vụn hết thôi.
— Một điều thôi, chỉ có vậy.
— Làm ơn, - tôi cầu khẩn.
— Lẽ ra khi ấy cô nên dừng lại.
Anh ta đấm tay lên bảng đồng hồ. Tôi những muốn anh nguyền rủa tôi, kết tội tôi, vì đã cố xoa dịu lương tâm mình, đã nói dối, đã cho phép bản thân chạy trốn, đã xuất hiện trong căn hộ của em trai anh. Một phần sâu xa hơn trong tôi còn muốn anh ta quay sang đánh tôi, đánh thật sự, làm tôi đổ máu, làm tôi đau đớn, hủy hoại tôi.
— Được rồi, - anh cất tiếng. - Tôi đi đây.
Tay anh ta đã đặt lên trên núm cửa. Anh dùng vai đẩy cửa, bước ra nửa chừng, rồi lại đóng cửa trở lại, tựa người ra sau ghế, kiệt sức.
— Lẽ ra khi đó cô đã nên dừng cái xe chết giẫm này lại chứ. Sao cô lại không làm vậy?
Một chiếc xe khác tấp vào khoảng trống ngay trước xe chúng tôi, một con Oldsmobile màu xanh lá cây đồ sộ với cánh đuôi màu bạc. Chúng tôi lặng lẽ quan sát nó thận trọng lách vào khoảng trống giữa xe chúng tôi và một chiếc xe ở phía trước. Khoảng trống chỉ vừa khít với nó. Nó tấp vào trong, rồi lại nhích ra, rồi lại de vào một lần nữa. Chúng tôi quan sát nó như thể nó là thứ quan trọng nhất trên thế giới này vậy. Không có một cử động nào giữa chúng tôi. Người lái xe ngoái lại đằng sau và quay tay lái.
Ngay trước khi đậu được xe, anh ta lùi lại thêm một lần nữa và khẽ chạm vào lưới chắn sốc của xe tôi. Chúng tôi nghe thấy tiếng loảng xoảng: phần kính còn lại của chiếc đèn pha đã vỡ. Người lái xe nhảy ra ngoài, tay giơ cao tỏ vẻ nhận lỗi, nhưng tôi vẫy tay ra hiệu cho anh ta đi. Anh ta có khuôn mặt như cú mèo với cặp kính, và vẻ ngạc nhiên khiến khuôn mặt ấy có phần khôi hài. Anh ta bước vội xuống đường, ngoái lại nhìn như thể muốn chứng thực.
— Tôi không biết, - tôi nói. - Tôi thực sự không biết. Quả không có gì biện hộ được. Tôi đã vô cùng khiếp sợ. Tôi xin lỗi. Tôi biết là mình chẳng thể xin lỗi sao cho đủ.
— Như c., - anh ấy bực tức nói.
Anh ấy châm một điếu thuốc, khẽ mở kính cửa sổ, nhả khói thuốc ra ngoài, rồi nhìn đi chỗ khác.
— Nghe này, - cuối cùng anh ấy cũng nói. - Tôi cần ra khỏi chỗ này. Hãy đưa tôi đi.
— Đến đâu?
— Tôi không biết. Cô có muốn tới một quán café nào đó không? Uống chút gì đi?
Cả hai chúng tôi đều bối rối bởi những gì đang diễn ra giữa chúng tôi. Tôi đã chứng kiến cái chết của em trai anh ta. Đập tan cuộc đời ấy ra từng mảnh. Tôi không nói gì, chỉ gật đầu và vào số, quay xe ra khỏi chỗ đỗ, lái xuống đường. Lặng lẽ ngồi uống rượu trong một quán bar tối tăm đâu phải điều tệ nhất số phận dành cho mình.
Đêm đó mãi tới khuya tôi mới về đến nhà - nếu tôi gọi chỗ ấy là nhà - và đi bơi. Nước hồ thâm u và đầy những thảo mộc kỳ lạ. Những chiếc lá rồi những tua dây leo. Những ngôi sao trông giống những đầu đinh đóng lên bầu trời - hễ rút một vài cái ra là bóng tối sẽ sập xuống. Blaine đã kịp hoàn thành vài bức vẽ và đặt chúng ở những vị trí khác nhau xung quanh hồ. Một nỗi hoài nghi đã xen vào, như thể anh ấy đã biết ý tưởng đó thật ngớ ngẩn nhưng vẫn muốn thử nghiệm.
Cũng chẳng lạ nếu không tìm ra nổi dù chỉ một người chịu mua tranh. Tôi ngâm mình trong nước, hy vọng anh ấy sẽ bỏ vào trong và đi ngủ, nhưng anh ấy vẫn ngồi chờ với một tấm chăn trên cầu tàu và khi tôi vừa nhô lên khỏi mặt nước, anh ấy choàng tấm chăn lên người tôi. Tay quàng qua vai tôi, anh ấy dìu tôi vào trong nhà. Tôi không chịu nổi cây đèn dầu. Tôi cần những công tắc và ánh điện. Blaine cố dìu tôi vào giường nhưng tôi chỉ đơn giản nói không, rằng tôi không có hứng thú.
— Cứ đi ngủ đi, - tôi nói với anh ấy.
Tôi ngồi vào chiếc bàn trong bếp và phác họa. Đã một thời gian rồi tôi không động vào chì than. Mọi thứ đã dần hiện lên trên giấy. Tôi nhớ hồi chúng tôi làm đám cưới, Blaine đã nâng cốc trước khách khứa rồi vừa cười vừa nói: Cho tới khi cuộc đời chia lìa đôi ta. Đó là một lời nói đùa của anh ấy. Chúng tôi kết hôn, và tôi từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ chứng kiến hơi thở cuối cùng của nhau.
Nhưng tôi bỗng rùng mình, khi đang vẽ, với ý nghĩ giờ đây tất cả những gì tôi muốn làm chỉ là rời bỏ nơi này để tới một chỗ nào đó sạch sẽ.