← Quay lại trang sách

- XX -

LÚC ĐẦU, CHẲNG CÓ GÌ NHIỀU NHẶN diễn ra giữa tôi với Ciaran, hoặc dù sao thì cũng có vẻ như vậy, ít ra ban đầu là vậy. Mọi việc dường như bình thường, quãng thời gian còn lại trong ngày. Chúng tôi chỉ thuần túy lái xe ra khỏi nghĩa địa, qua Bronx, và qua cầu trên đại lộ số 3, tránh đường FDR.

Tiết trời ấm áp, bầu trời xanh trong. Chúng tôi kéo kính cửa xuống. Tóc anh phất phơ trong gió. Đến khu Harlem anh ấy đề nghị tôi đi chậm lại, kinh ngạc nhìn những nhà thờ có mặt trước là cửa hàng.

— Trông như tiệm tạp hóa, - anh ấy bình luận.

Chúng tôi ngồi bên ngoài và lắng nghe bài tập của đội hợp xướng nhà thờ Baptist trên phố 123. Những giọng ca vút cao nghe như tiếng thiên thần, hát về cuộc sống trong những thung lũng sáng chói của Chúa. Ciaran lơ đễnh gõ những ngón tay lên bảng đồng hồ. Có vẻ như âm nhạc đã thấm vào cơ thể anh ấy và đang tỏa ra xung quanh. Anh kể gì đó về chuyện hai anh em nhà anh không có chất nghệ sĩ, nhưng hồi nhỏ có nghe mẹ chơi piano. Có một lần em trai anh đã đẩy chiếc piano ra con đường dọc bờ biển ở Dublin, tới giờ anh ấy cũng không nhớ sao lại làm thế nữa. Anh ấy nói, đó là điều khôi hài của ký ức. Nó hiện về trong những khoảnh khắc lạ kỳ nhất. Suốt một thời gian dài anh ấy không hề nhớ đến cảnh ấy. Họ đã đẩy chiếc piano đi dọc bờ biển dưới ánh nắng. Anh nhớ đó là lần duy nhất trong đời anh ấy đã bị tưởng nhầm là em trai mình. Mẹ anh đã lẫn lộn những cái tên và gọi anh ấy là John - Đây cơ mà, John, lại đây nào con yêu - và mặc dù là con lớn, đó vẫn là một khoảnh khắc anh ấy thấy mình như đã bén rễ sâu vào tuổi thơ, và có lẽ giờ anh vẫn còn ở đó, lúc này, ngày hôm nay, và mãi mãi, người em đã mất không còn có thể được tìm thấy ở bất cứ nơi nào.

Anh ấy văng tục và đá cửa xe: “Thôi đi uống đi.”

Trên cầu vượt đại lộ Park, một đứa bé nhún nhảy trên rào dây chắn, phun sơn lên cầu. Tôi nghĩ đến những bức vẽ của Blaine. Chúng cũng thuộc dòng graffiti, không hơn.

Chúng tôi lái xe vào khu Đông Thượng, đi dọc đại lộ Lexington và tìm được một quán rượu buồn tẻ trên phố 64. Gã phục vụ trẻ tuổi đeo tạp dề trắng to tướng chừng như không để ý khi chúng tôi bước vào. Chúng tôi nheo mắt trước ánh đèn. Không có máy hát tự động. Vỏ lạc vương vãi khắp sàn nhà. Vài người đàn ông răng cỏ lưa thưa ngồi ở quầy rượu, chăm chú nghe một trận đấu bóng chày qua đài. Những chiếc gương đã ngả màu nâu và lốm đốm những vệt mờ theo thời gian. Mùi ôi thiu của dầu rán.

Một tấm biển gắn trên tường: CÁI ĐẸP LÀ Ở TRONG VÍ CỦA NGƯỜI NGẮM.

Chúng tôi lách vào một góc, ngồi xuống những chiếc ghế da màu đỏ, gọi hai cốc Bloody Mary. Lưng áo ẩm ướt dính nhớp vào ghế. Một ngọn nến lập lòe cháy giữa hai chúng tôi, một đốm sáng dịu nhẹ. Những hạt bụi bơi trong sáp ong lỏng. Ciaran tẩn mẩn xé tờ giấy ăn thành những mảnh nhỏ và kể cho tôi nghe mọi chuyện về người em trai. Anh định sẽ đưa em mình về nhà vào ngày hôm sau, sau khi đã hỏa táng, và sẽ rắc tro xuống biển quanh vịnh Dublin. Đối với anh, đó không phải một việc làm tưởng nhớ đến quê hương, mà đơn giản chỉ là việc cần làm. Mang em trai về nhà. Anh sẽ đi dọc bờ biển và đợi cho thủy triều dâng lên, rồi sẽ gieo Corrigan vào gió. Điều đó chẳng hề đối nghịch gì với tín niệm của cậu em trai. Corrigan chưa từng đề cập tới loại tang lễ cụ thể nào cả và Ciaran tin chắc em trai mình muốn là một phần của rất nhiều thứ.

Điều tôi thích ở em trai mình, anh thổ lộ, là nó luôn khiến người khác trở thành con người mà họ không nghĩ họ có thể trở thành. Nó khuấy đảo một cái gì đó trong tim họ. Chỉ cho họ những mảnh đất mới để đặt chân tới. Dù đã chết, nó sẽ vẫn làm thế. Em trai anh tin rằng không gian của Chúa là một trong những biên giới vĩ đại cuối cùng: đàn ông và đàn bà có thể làm mọi thứ nhưng điều huyền bí thực sự luôn nằm ở một thế giới bên kia hoàn toàn khác biệt. Anh ấy sẽ chỉ rải những nắm tro đi và để tự chúng đậu lại nơi nào mà chúng muốn.

— Sau đó thì sao?

— Không biết nữa. Có lẽ du lịch. Hoặc ở lại Dublin. Cũng có lẽ sẽ trở lại nơi này lập nghiệp.

Lần đầu đặt chân đến đây anh không ưa gì nơi này - tất cả chỉ toàn rác rưởi và hối hả - nhưng dần dần anh thấy cũng không tệ đến vậy. Tới một thành phố giống như đi vào một đường hầm, anh ấy nói, và ngạc nhiên nhận ra rằng ánh sáng ở cuối đường không phải điều quan trọng; đôi khi thật ra chính đường hầm làm cho ánh sáng không đến nỗi chói lóa bất kham.

— Cô không bao giờ biết trước được, ở một nơi như thế này, - anh ấy nói. - Chẳng bao giờ biết được.

— Anh sẽ trở lại chứ? Một lúc nào đó?

— Có thể. Corrigan chẳng bao giờ nghĩ nó sẽ ở nơi này. Rồi nó đã gặp một người. Tôi cứ nghĩ nó sẽ ở lại đây luôn.

— Anh ấy đã yêu?

— Ừm.

— Tại sao anh lại gọi anh ấy là Corrigan?

— Cũng không biết nữa.

— Không bao giờ là John cho thân mật sao?

— Tên John nghe quá bình thường đối với nó.

Anh ấy thả những mảnh giấy ăn lượn xuống sàn và nói điều gì đó rất lạ về những từ ngữ phù hợp để gọi tên cái này cái kia, nhưng đôi khi lại chẳng thể chỉ ra được thứ ấy không phải là gì. Anh ấy nhìn đi chỗ khác. Chiếc đèn nê-ông trong cửa sổ sáng bừng lên khi ánh sáng ban ngày đã tàn.

Tay anh ấy quét nhẹ trên tay tôi. Một cơn giông khát vọng cũ xưa của con người.

Tôi nán lại thêm một giờ đồng hồ nữa. Hầu hết thời gian trôi đi trong im lặng. Ngôn ngữ thường dùng đã bay hết khỏi người tôi. Tôi đứng dậy, cơn trống rỗng chạy dọc xuống chân, hai cánh tay trần sởn gai ốc.

— Tôi không cầm lái, - tôi thú nhận.

Ciaran nghiêng người qua bàn, hôn tôi.

— Tôi biết.

Anh ấy chỉ vào chiếc nhẫn cưới trên tay tôi.

— Anh ta là người thế nào?

Anh ấy mỉm cười khi tôi không trả lời, nhưng đó là nụ cười chất chứa cả một thế giới muộn phiền. Anh ấy quay về phía người phục vụ, vẫy tay ra hiệu thêm hai cốc Bloody Mary nữa.

— Tôi phải đi rồi.

— Mình tôi sẽ uống cả hai cốc, - anh không giữ tôi lại.

Một cốc cho em trai anh ấy, tôi nghĩ thầm.

— Anh sẽ uống cả hai cốc à.

— Tôi sẽ uống, - anh lặp lại.

Bên ngoài, có hai biên lai phạt đính ở cửa con Pontiac - một lỗi đỗ xe, một lỗi đèn pha vỡ. Suýt làm tôi ngã quỵ. Trước khi lái xe về căn nhà gỗ, tôi bước tới bên cửa sổ quán bar và nhìn vào trong qua lớp kính. Ciaran đang ở quầy, chống tay lên cằm, nói chuyện với người phục vụ. Anh ấy đưa mắt về phía tôi và tôi đứng chết lặng. Tôi vội vã quay đi. Có những tảng đá nằm tít sâu trong lòng đất đến nỗi cho dù có cơn sụt lở nào xảy ra thì chúng cũng không bao giờ lộ trên bề mặt trái đất.

Quả có, tôi nghĩ, một nỗi sợ yêu.

Có một nỗi sợ yêu.