← Quay lại trang sách

- XXI - HÃY ĐỂ THẾ GIỚI TRƯỢT MÃI ĐI

CẢNH GÃ VẪN THƯỜNG NHÌN THẤY trên đồng cỏ: một ổ ba chú diều hâu đuôi đỏ còn non, ở rìa nhánh cây, trong cái tổ dày dặn bện bằng những nhánh cây con. Lũ chim non biết lúc nào mẹ chúng sẽ về, thậm chí từ lúc chim mẹ còn ở rất xa. Chúng bắt đầu kêu quang quác, mừng đón trước. Những chiếc mỏ há to ra, và chỉ một lát sau chim mẹ đã hạ cánh bay về phía chúng, một con bồ câu được quắp chặt dưới một chân bằng những móng vuốt. Chim mẹ bay liệng quanh tổ rồi sà xuống, một bên cánh vẫn còn dang rộng, che khuất một nửa tổ chim. Nó xé những miếng thịt đỏ au nhả xuống những cái mỏ đang há to của lũ chim con. Mọi động tác đều được thực hiện với một sự dễ dàng thoải mái không lời nào tả xiết. Sự cân bằng của móng vuốt và cánh. Cú thả hoàn hảo những miếng thịt đỏ vào mỏ chim con.

Chính những khoảnh khắc như thế giúp việc tập luyện của gã đi đúng quỹ đạo. Sáu năm ròng phiêu bạt không biết bao nhiêu nơi. Đồng cỏ chỉ là một trong số đó. Phần rộng nhất của đồng cỏ trải dài gần cây số, nhưng sợi dây được căng ngay khoảng giữa đồng cỏ chỉ dài độ tám chục thước, ngay chỗ hứng nhiều gió nhất. Sợi dây cáp được néo chặt căng vào hàng loạt trụ đỡ. Đôi khi gã nới lỏng bớt để sợi dây đu đưa. Nó giúp gã cải thiện khả năng giữ thăng bằng của mình. Gã đi tới giữa sợi dây, chỗ thách thức nhất. Gã tập nhảy lò cò, chuyển từ chân nọ sang chân kia. Gã cầm một cái sào nặng giúp giữ thăng bằng, chỉ để định hướng cơ thể khi đổi tư thế. Nếu có bạn bè nào đến thăm, gã sẽ nhờ anh ta đấm vào sợi dây theo nhịp 2-4 để nó rung lắc và cho cơ thể gã quen với kiểu đu đưa đánh võng. Gã thậm chí còn nhờ anh bạn ấy nhảy trên sợi dây để xem mình có bị rơi xuống không.

Khoảnh khắc yêu thích của gã là chạy dọc sợi dây mà không cần đến sào thăng bằng - đó là sự dịch động thuần khiết nhất của cơ thể mà gã đạt được. Điều gã nghiệm ra ngay cả giữa lúc luyện tập chính là: gã chẳng thể cùng lúc chạm vào dây bằng đầu lẫn mông. Thậm chí cố tập cũng không xong. Gã có thể chống ngược tay lên dây hay quặp hai chân quanh sợi dây, nhưng trò kia thì thất bại. Gã không ngừng tìm kiếm những bài tập mới: xoay toàn bộ cơ thể, đi nhón chân, ngã giả, nhào lộn, nảy một quả bóng trên đầu, nhảy chụm chân với hai mắt cá chân đặt sít nhau. Nhưng đó chỉ là những bài tập, không phải những động tác mà gã dự tính sẽ thực hiện trong lần biểu diễn.

Một lần, giữa cơn mưa giông chớp giật, gã đã cưỡi trên dây như thể nó là tấm ván lướt sóng. Gã nới lỏng các dây tăng cường để tình huống trở nên mạo hiểm hơn bao giờ hết. Những cú đánh võng cao đến cả mét trông hung hãn, lật lọng, từ bên này qua bên kia, từ cao xuống thấp. Gió mưa bủa vây quanh gã. Cây sào thăng bằng chạm phớt ngọn cỏ, nhưng không chạm xuống đất. Gã cười vang vào hàm nanh gió.

Chỉ đến khi đã trở lại căn nhà gỗ, gã mới nghĩ ra cây sào trong tay gã chính là một cột thu lôi: gã có thể đã cháy rực trong cơn bão - một sợi dây thép, lại thêm cái sào thăng bằng, giữa đồng cỏ trống trải.

Căn nhà gỗ đã bị bỏ hoang nhiều năm. Một phòng đơn, ba cửa sổ, một cửa chính. Gã đã phải tháo các cánh cửa chớp ra để lấy ánh sáng. Gió thổi vào ẩm ướt. Một đường ống nước gỉ chạy xuống từ trên mái nhà, có lần gã quên mất, đâm sầm vào nó ngã lăn. Gã quan sát những động tác nhào lộn của lũ ruồi trên lưới nhện. Gã cảm thấy vô cùng thoải mái, cho dù lũ chuột cào lên ván sàn loạt soạt. Gã quyết định trèo ra ngoài qua cửa sổ thay vì đi cửa chính: một thói quen kỳ cục - chính gã cũng không biết từ đâu ra nữa. Gã vác cây sào lên vai và bước ra ngoài bãi cỏ trải dài, về phía sợi dây.

Thỉnh thoảng có những con nai sừng tấm từ dãy núi Rocky tới gặm cỏ bên rìa cánh đồng. Chúng ngẩng đầu lên, chăm chăm nhìn gã rồi biến mất sau rặng cây bao quanh cánh đồng. Gã tự hỏi chúng đã nhìn gì và cảm nhận ra sao về cảnh trước mắt. Sự đu đưa của cơ thể gã. Hay thanh thăng bằng giữa không trung. Gã cảm thấy sung sướng mê ly khi lũ nai bắt đầu thôi bỏ chạy. Hai ba con một, vẫn nép sát vào hàng cây, nhưng mỗi ngày lại cả gan tiến thêm một chút. Gã băn khoăn không biết liệu chúng có đến và cọ mình lên những cọc gỗ khổng lồ mà gã đã đóng xuống đất làm trụ, hay liệu chúng có gặm dần những cọc đỡ khiến sợi dây võng xuống không.

Một mùa đông gã trở lại, nhưng không phải để tập luyện, mà là để nghỉ ngơi thư giãn và xem xét kỹ lưỡng lại kế hoạch. Gã ở trong căn nhà gỗ, trên tầng mái nhìn ra đồng cỏ. Gã trải những tấm sơ đồ và ảnh chụp hai tòa tháp trên cái bàn gỗ thô kệch bên ô cửa nhỏ, trông ra trông xuống đều là trống trải.

Một chiều nọ gã vô cùng sửng sốt thấy một con sói đồng cỏ lội tuyết tiến đến và vui đùa nhảy nhót ngay dưới sợi dây của gã. Vào mùa hè, điểm thấp nhất của sợi dây cũng cách mặt đất gần năm mét, nhưng giờ tuyết đã dày tới mức con sói có thể nhảy vọt qua sợi dây.

Sau một hồi, gã bước vào trong cho thêm củi vào lò sưởi và rồi đột nhiên con sói biến mất như ma quỷ hiện hình. Gã nghĩ chắc mình vừa nằm mơ, nhưng khi gã nhìn qua ống nhòm thì vẫn còn những dấu chân in trên tuyết. Gã bước ra ngoài giữa giá rét, men theo lối mòn gã đã đào trong tuyết, chỉ với mỗi ủng, quần jean, áo sơ-mi cổ khít và một chiếc khăn. Gã leo lên những cọc chống, đi trên dây mà không cần đến sào thăng bằng, dịch chuyển ra mãi xa để kiếm tìm những dấu chân. Sắc trắng khiến gã rùng mình. Cảm giác như gã đang bước dọc xương sống một con ngựa về phía cái hồ mát lạnh. Tuyết đã điều chỉnh lại ánh sáng, uốn cong nó, tô màu cho nó, ánh dội nó. Gã thấy căng tràn năng lượng, gần như say thuốc. Mình phải nhảy xuống và bơi. Phải lặn sâu vào lòng nó. Gã giơ một chân ra ngoài rồi nhảy lò cò, hai tay dang rộng, bàn tay để ngang. Nhưng đến giữa chừng gã nhận ra mình đã làm gì. Gã thậm chí không có thời gian để chửi rủa. Tuyết dày và cứng, gã đã nhảy ra khỏi sợi dây, chân xuống trước, như lao xuống hồ bơi. Đúng ra mình nên ngửa người ra sau, sẽ là một tư thế hoàn toàn khác. Người gã ngập sâu tới tận ngực trong tuyết và không tài nào thoát ra được. Bị kẹt, gã cố nhúc nhích. Đôi chân giờ đã tê cứng, không còn có cảm giác nặng hay nhẹ nữa. Gã bị bọc kín trong tuyết, giống như đã trở thành một tế bào của khối trắng. Gã dùng khuỷu tay phá vỡ lớp tuyết phủ trên, rồi cố với lấy sợi dây phía trên nhưng giờ gã đã bị lún quá sâu. Tuyết rỉ qua mắt cá chân, lọt vào trong ủng. Chiếc áo sơ-mi bị xếch lên. Cứ như vừa đáp xuống một vùng da ẩm ướt và buốt lạnh. Gã có thể cảm thấy những hạt tuyết nơi xương sườn, rốn, rồi ngực. Trách nhiệm của gã là phải sống, phải chiến đấu vì nó - cả đời gã chỉ để thoát khỏi chỗ này. Hai hàm răng siết chặt, gã cố nhích lên. Một cơn đau dài ập đến. Gã lại tụt xuống vị trí cũ. Nỗi đe dọa của hoàng hôn xám xịt đang dần buông. Hàng cây phía xa trông như những lính gác, giương mắt dõi nhìn.

Bình thường gã có khả năng đu xà chỉ với một ngón tay, nhưng giờ chẳng có gì để bấu víu vào - sợi dây đã nằm ngoài tầm với. Một ý nghĩ lướt qua là thôi thì cứ ở đó, đông cứng lại, cho tới khi băng tan, rồi gã lún dần xuống cùng với mực tuyết tan cho tới khi lại ở dưới sợi dây đúng năm mét, thối rữa dần, một cú ngã chậm chạp nhất, cho tới khi chạm đất, mà có khi còn bị ngoạm bởi chính con sói mà gã đã ngưỡng mộ ngắm nhìn ấy chứ.

Hai tay gã hoàn toàn tự do, gã giữ ấm chúng bằng cách siết chặt rồi lại thả ra. Gã tháo chiếc khăn ra khỏi cổ, một cách từ từ, thận trọng - gã biết quả tim mình đang dần cóng lạnh - gã tung chiếc khăn qua dây rồi giật mạnh. Những hạt tuyết nhỏ li ti bắn ra khỏi khăn. Gã có thể cảm thấy những sợi vải đang căng ra. Gã biết sợi dây, biết cái hồn của nó: nó sẽ không phản lại gã, nhưng còn cái khăn, gã nghĩ, nó đã cũ và sờn. Nó có thể căng giãn ra hoặc rách toạc. Đá chân xuống dưới, qua lớp tuyết, để tạo khoảng trống, tìm kiếm một chỗ nào chắc chắn làm điểm tựa. Đừng có tụt xuống đấy. Mỗi lần gã nhích thêm một chút, chiếc khăn lại càng bị kéo căng hơn. Gã túm lấy đoạn khăn trên và đu người lên cao hơn. Giờ thì đã có cơ làm được rồi. Mặt trời đã lặn sâu phía sau hàng cây. Hai chân gã vung tròn để thả lỏng, ép người sang bên vào lớp tuyết, thúc lên trên, rút mạnh chân phải ra khỏi tuyết rồi quăng chân, móc vào sợi dây, đã tìm ra lối thoát.

Gã kéo cả cơ thể lên trên sợi dây, quỳ gối, rồi nằm xuống một lát, ngắm nhìn bầu trời, cảm thấy sợi dây đã trở thành tủy sống của mình.

Không bao giờ gã dám đi trong tuyết nữa: gã để cái vẻ đẹp ấy nhắc nhở mình về những gì có thể đã xảy ra. Gã treo chiếc khăn lên một cái móc ở cửa và đêm hôm sau gã lại nhìn thấy con sói, đánh hơi vu vơ quanh những dấu vết của gã còn in lại.

Thỉnh thoảng gã vào thị trấn, đi dọc con đường chính, tới quầy rượu mà đám người ở trại chăn nuôi hay tụ tập. Toàn những tay gồ ghề, trong mắt họ gã nhỏ thó, yếu đuối và vô tích sự. Thật ra gã khỏe hơn bất kỳ tay nào ở đó. Đôi lúc một cánh tay thô kệch chìa ra thách gã vật tay hay đấu một trận, nhưng gã phải giữ cho cơ thể khỏi chệch choạc. Chỉ một dây chằng bị đứt thôi cũng là thảm họa. Một bên vai bị toác ra sẽ kéo lùi gã sáu tháng. Gã xoa dịu họ bằng cách chỉ cho họ những mánh lới chơi bài hay trò tung hứng. Rồi khi rời khỏi quán gã vỗ vỗ lên lưng họ, móc trộm chìa khóa xe, rồi đánh những chiếc xe tải rời chỗ ban đầu một quãng độ nửa dãy nhà, cắm nguyên chìa khóa đấy, rảo bước về nhà dưới ánh sao, phá lên cười.

Đính ở mặt trong cánh cửa ngôi nhà gỗ của gã là tấm biển đề: KHÔNG AI NGÃ NỬA CHỪNG.

Gã tin vào việc đi trên dây một cách thanh thoát, đẹp đẽ. Gã sẽ đến được đầu dây bên kia, điều ấy như một thứ tín niệm. Suốt quá trình tập luyện gã chỉ ngã có một lần - đúng một lần, nên gã cảm thấy chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, hoàn toàn ngoài khả năng. Dù sao phạm một sai lầm cũng là cần thiết. Công trình nghệ thuật nào mà chẳng có chút sơ sẩy cơ chứ. Nhưng cú ngã ấy đã làm dập mấy rẻ sườn và thỉnh thoảng, khi gã hít một hơi thật sâu, nó như lời nhắc nhở khe khẽ, một cú thúc rất gần tim.

Đôi khi gã ở trần tập luyện, chỉ để xem cơ thể cử động ra sao. Gã điều chỉnh người mình theo nhịp gió. Gã không chỉ lắng nghe gió đến mà cả những tiên báo của nó. Chỉ trong những tiếng thì thào. Lời gợi ý. Gã dùng chút hơi ẩm nơi tròng mắt mà kiểm chứng. Nó đến rồi. Sau một thời gian gã đã học được cách bắt lấy mọi âm thanh của gió. Thậm chí cả tốc độ của lũ côn trùng cũng chỉ dẫn cho gã. Gã yêu những tháng ngày đó, khi gió giận dữ lướt qua đồng cỏ và gã sẽ huýt sáo trong tiếng gió. Nếu gió quá mạnh gã sẽ thôi huýt sáo và gắng hết sức để chống chọi lại với nó. Có khi cùng một lúc gió thổi đến từ nhiều hướng khác nhau, mang theo mùi của cây, của đầm lầy và cả những tấm sừng hươu.

Có những thời điểm gã cảm thấy thoải mái đến nỗi gã có thể vừa đi dây vừa ngắm nhìn những chú hươu sừng tấm, những làn khói bay lên từ đám cháy rừng hay những chú diều hâu đuôi đỏ trên tổ; nhưng khi ở trạng thái tốt nhất, tâm trí gã hoàn toàn không để tâm đến cảnh vật. Điều gã phải làm là hình dung lại mọi thứ, khắc ghi vào đầu khung cảnh một tòa tháp xa mút tầm nhìn của gã, đường ranh giới của thành phố dưới chân gã. Gã có thể đóng băng hình ảnh ấy trong đầu rồi tập trung toàn bộ cơ thể trên sợi dây. Đôi lúc gã cũng bực bội khi mang thành phố tới đồng cỏ hoang sơ này, nhưng gã phải hợp nhất các cảnh vật lại trong tưởng tượng, bãi cỏ, thành phố, bầu trời. Gần như là qua tâm trí, gã đang bước đi trên một sợi dây khác.

Gã cũng tập luyện ở những nơi khác nữa - một cánh đồng ở ngoại ô New York, lô đất trống của một kho hàng ngoài bến tàu, đầm lầy nước mặn tách biệt ở phía đông Long Island - nhưng đồng cỏ là chốn khó rời đi nhất. Gã nhìn lại sau lưng và thấy lại bóng hình đó, ngập đến tận cổ trong tuyết, vẫy tay chào tạm biệt chính mình.

Gã bước vào cái ồn ào của thành phố. Bê tông và kính ầm ào. Xe cộ tấp nập. Dòng người đi bộ dịch chuyển như nước xung quanh gã. Gã thấy mình như người di dân thuở xa xưa: đặt chân lên những bãi bờ mới mẻ. Gã đi quanh khắp thành phố nhưng hầu như không rời mắt khỏi những tòa tháp. Đó là mút giới hạn khả năng một con người. Thậm chí không có ai mơ mộng đến điều đó. Gã cảm thấy cơ thể mình đang căng ra bởi sự táo bạo. Gã ngầm thám thính các tòa tháp. Đi qua những người gác cổng. Lên cầu thang. Tòa tháp phía nam vẫn chưa được hoàn thiện. Rất nhiều phần của tòa nhà còn bỏ trống và dựng nguyên giàn giáo. Gã tự hỏi không biết những người khác cũng đang loanh quanh ở đây là ai, mục đích của họ là gì. Gã bước ra ngoài mái nhà còn đang xây dang dở, đội một chiếc mũ công nhân để khỏi bị phát hiện. Gã ghi lại hình dáng những tòa tháp vào trong óc. Hình dung về trụ đỡ kép trên mái nhà. Khi sợi dây căng ra sẽ hợp thành hình chữ y. Ảnh phản chiếu từ những cửa sổ và chúng sẽ phản chiếu gã ra sao, ở các góc nhìn, rồi từ bên dưới. Gã vắt một chân qua rìa mái và nhúng chiếc giày vào không trung, làm động tác trồng cây chuối ngay sát mép mái nhà.

Khi rời khỏi mái nhà gã cảm thấy như mình đang vẫy tay chào người bạn cũ một lần nữa: ngập tới tận cổ, lần này là trong một phần tư dặm giữa trời.

Một buổi sớm tinh mơ gã đang kiểm tra lại vòng bao ngoài của tòa tháp phía nam, ghi lại lịch trình của những xe tải giao hàng, thì nhìn thấy một phụ nữ mặc bộ áo liền quần, cúi gập người xuống như thể đang buộc lại dây giày, rồi đi đi lại lại vòng quanh chân các tòa tháp. Một ít lông chim bay ra từ tay bà. Bà ta cho những con chim đã chết vào trong những túi nhựa nhỏ. Hầu hết là chim sẻ cổ trắng, cũng có vài con loại khác. Chúng bay đến vào lúc đêm khuya, khi trời lặng gió nhất. Lóa mắt bởi những ánh đèn của tòa nhà, chúng đâm sầm vào cửa kính hoặc không ngừng bay liệng quanh các tòa tháp cho tới khi kiệt sức, khả năng định vị của chúng đã hoàn toàn tê liệt. Bà ta đưa cho gã một cái lông chim chích cổ đen, và khi rời khỏi thành phố một lần nữa, gã mang theo chiếc lông tới đồng cỏ và gắn nó lên bức vách trong ngôi nhà gỗ. Thêm một vật nữa để gợi nhớ.

Mọi thứ đều có mục đích, dấu hiệu, ý nghĩa.

Nhưng cuối cùng gã biết rằng tất cả đều quy về sợi dây. Gã và sợi dây. Dài gần bảy mươi mét và cái khoảng cách mà nó nối liền. Những tòa tháp được thiết kế để có để đung đưa trong phạm vi cả thước khi có bão. Một trận gió lớn hay thậm chí một thay đổi đột ngột của thời tiết cũng sẽ làm các tòa nhà rung lắc, sợi dây có thể căng ra và bật nảy. Đó chỉ là một trong số ít ỏi những yếu tố mang tính tình cờ. Khi đang ở trên dây, gã phải vượt qua những bật nảy đó hoặc gã sẽ bị bắn ra ngoài. Một cú rung lắc của các tòa nhà có thể làm sợi dây đứt đôi. Một đầu dây sờn đang đà bay có thể làm đứt đầu người gọn ghẽ. Gã cần hết sức tỉ mỉ để chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa: Tời quấn dây, dụng cụ kéo cáp, cờ lê, dụng cụ canh thẳng dây, chỉnh nắn, những phép toán, đo lường sức chịu đựng. Gã muốn sợi dây chịu được áp lực ba tấn. Nhưng dây cáp càng căng thì dầu bôi trơn rỉ ra càng nhiều. Chỉ cần một thay đổi về thời tiết thôi cũng đủ làm chút dầu rỉ ra từ lõi.

Gã bàn bạc kế hoạch với những người bạn. Họ sẽ phải lẻn vào tòa tháp kia, đặt những trụ đỡ vào đúng chỗ, quay tời cho sợi dây căng ra, ngó nghiêng đề phòng nhân viên an ninh, giúp gã cập nhật mọi thông tin bằng bộ đàm. Nếu không lần đi trên dây này sẽ thành bất khả. Họ trải sơ đồ tòa nhà ra và học thuộc lòng. Chỗ cầu thang. Chốt an ninh. Họ biết những chỗ ẩn náu để không bị phát hiện. Hệt như họ đang lập kế hoạch cướp nhà băng. Khi không ngủ được, gã một mình lang thang dưới những con đường nhạt nhòa gần Trung tâm Thương mại Thế giới: nhìn từ xa, trong ánh đèn, những tòa nhà như nhập vào nhau làm một. Gã dừng lại ở góc phố và đưa mình lên trên đó, tưởng tượng gã đang ở giữa bầu trời, một dáng hình còn sẫm màu hơn cả đêm đen.

Đêm trước hôm biểu diễn, gã căng sợi dây ra suốt chiều dài một khối nhà trên phố. Những người lái xe nhìn gã chằm chằm khi gã trải dây ra. Gã cần phải lau sạch sợi dây. Một cách tỉ mỉ, gã đi dọc theo sợi dây và lau chùi nó bằng một miếng giẻ tẩm dầu hỏa rồi chà bột mài lên đó. Gã phải đảm bảo sẽ không có sợi tơ dây nào trồi ra chọc vào chân gã qua chiếc giày mềm. Chỉ một mẩu nhỏ thôi - một lưỡi móc thịt - là có thể gây chết người. Và có những khoảng trống trong mỗi sợi cáp cần giặm thêm dây kim loại vào.

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Sợi dây cũng có tâm tính riêng của nó. Điều tệ nhất là mô men xoắn trong, khiến sợi dây cáp xoắn vào trong chính nó, như một con rắn trườn trong lớp da lột.

Sợi dây cáp gồm sáu tao với mười chín lõi dây trong mỗi tao. Đường kính bảy phần tám inch[42]. Được bện một cách hoàn hảo. Các tao cáp quấn quanh lõi thành lớp sao cho bàn chân dễ bám nhất. Gã và bạn bè đi dọc sợi dây cáp, vờ như họ đang ở tít cao trên không trung.

Đúng vào đêm biểu diễn họ phải mất mười tiếng đồng hồ để căng lén sợi dây cáp lên. Gã đã kiệt sức. Gã không mang theo đủ nước uống. Gã nghĩ có lẽ mình thậm chí chẳng còn sức mà đi nữa, cơ thể đã khô héo đến nỗi kêu răng rắc mỗi khi dịch chuyển. Nhưng hình ảnh sợi dây căng giữa những tòa tháp làm gã xúc động. Tiếng gọi qua bộ đàm từ tòa tháp tít xa. Họ đã sẵn sàng. Gã cảm thấy một tia chớp năng lượng lướt qua cơ thể gã: con người gã xăm xắn trở lại. Sự tĩnh lặng như để dành riêng cho gã ngự trị. Ánh sáng của buổi sớm mai đã leo lên những xưởng sửa chữa và đóng tàu, rải trên sông, rồi khu bến tàu xám xịt, chiếu lên sự nhếch nhác của khu Đông, trải rộng và khuếch tán trên những ô cửa, mái hiên, mái đua, gờ cửa sổ, bờ gạch, rào chắn, viền mái, cho tới khi nó nhảy một bước dài và chạm vào không gian ken đặc của khu thương mại. Gã thì thầm vào bộ đàm và vẫy tay ra hiệu cho người đang đứng đợi ở tòa tháp phía nam. Đã đến lúc rồi.

Một chân trên dây - cái chân điêu luyện, cái chân giữ thăng bằng. Ban đầu gã nhẹ nhàng dịch chuyển những ngón chân, rồi đến lòng bàn chân, gót chân. Sợi dây ẩn giữa rãnh ngón cái và ngón kế bên nó. Đôi giày của gã rất mỏng, đế giày bằng da bò. Gã ngừng lại trong giây lát, kéo cho sợi dây căng hơn bằng sức mạnh ánh mắt. Gã từ từ ngả cái sào nhôm xuống tay. Cảm giác mát lạnh lăn qua gan bàn tay. Cây sào nặng hai mươi lăm ký, bằng nửa trọng lượng của một phụ nữ. Nàng đang dịch chuyển trên làn da của gã như làn nước. Gã đã phải bọc ống cao su ở đoạn giữa cây sào để khỏi tuột tay. Khum mấy ngón tay trái lại là gã có thể siết chặt cơ bắp bả vai phải. Ngón út căng mở hết mức đôi vai. Ngón cái giữ cho cây sào ở đúng vị trí. Gã nghiêng về bên phải, cơ thể khẽ dịch chuyển sang trái. Cây sào trong tay nhích lăn thật khẽ, đến mức không đôi mắt thường nào có thể nhìn thấy được. Tâm trí gã đã chuyển sang một cảnh giới khác để nhập vào phần bản ngã đã luyện tập nhuần nhuyễn. Cơ thể gã không cảm thấy mệt mỏi chút nào nữa. Gã giữ cây sào trong trí nhớ mạnh mẽ đó và lưu loát dấn tới trước.

Sau đó, trong một thoáng ban đầu, hầu như đã chẳng có gì biến chuyển. Gã thậm chí chẳng có ở đó. Ý niệm thất bại không hề lướt qua tâm trí gã. Một cảm giác giống như là đang bồng bềnh trôi. Gã đang ở ngoài đồng cỏ. Cơ thể gã thả lỏng và mang dáng vóc của gió. Cử động của vai có thể chỉ dẫn cho mắt cá chân. Cổ họng xoa dịu gót chân và làm ẩm các dây chằng ở mắt cá. Lưỡi chạm nhẹ vào răng giúp thư giãn bắp đùi. Khuỷu tay có thể hỗ trợ cho đầu gối. Nếu kéo căng cơ cổ, gã có thể cảm thấy nó đang giúp chỉnh lại phần hông. Gã không bao giờ dịch chuyển phần trung tâm cơ thể. Gã coi dạ dày giống như một bát nước. Nếu gã làm sai, bát nước ấy sẽ uốn nắn lại ngay. Gã cảm nhận được chỗ cong của sợi dây bằng vòm rồi đến gan ban chân. Một bước thứ hai rồi thứ ba. Gã đã đi qua chỗ dây néo tăng cường đầu tiên, toàn bộ cơ thể gã kết hợp nhịp nhàng.

Trong một vài giây gã chỉ đơn thuần dịch chuyển, thực hiện được bất kỳ động tác nào gã thích. Cùng một lúc gã vừa ở trong lại vừa ở ngoài cơ thể mình, đắm mình vào cái vốn đã định thuộc về không trung, không tương lai, không quá khứ, và điều đó cho gã thoải mái thể hiện mình trong bước đi. Gã đang mang cuộc đời mình đi từ đầu dây bên này sang đầu dây bên kia. Dõi đợi khoảnh khắc khi gã thậm chí chẳng còn ý thức được về hơi thở của mình.

Lý do cốt lõi cho tất cả chuyện này là cái đẹp. Đi trên dây là một niềm vui sướng siêu phàm. Mọi điều đều được viết lại khi gã ở trên đó. Những thứ mới mẻ đều trong tầm với của con người. Nó vượt xa trạng thái cân bằng.

Trong giây lát gã cảm thấy mình không phải được bất kỳ thế lực nào khác sáng tạo ra. Một kiểu thức ngộ.

Chú thích:

[42] Hơn 2 cm.