- XXIII - PHÍA TÂY THINH KHÔNG
SÁNG SỚM, những ngọn đèn huỳnh quang toả ánh sáng rung rinh. Bọn tôi đang giải lao tí chút sau khi bẻ khóa phần đồ hoạ. Dennis chạy chương trình Hộp xanh[46] qua máy PDP-10 để cầu may xem có câu được cuộc điện thoại nào không.
Nhóm gồm Dennis, Gareth, Compton và tôi. Dennis lớn tuổi nhất, gần 30 rồi. Chúng tôi khoái gọi anh là Ông nội, “lão” đã đi nghĩa vụ ở Việt Nam tới hai lượt. Compton tốt nghiệp đại học U. C. Davis hẳn hoi. Gareth thì đã có mười năm trong nghề lập trình. Còn tôi mới mười tám tuổi. Mấy đàn anh gọi tôi là Nhóc. Tôi la cà ở viện này từ năm mười hai tuổi.
— Này các cậu, mấy hồi chuông rồi? - Compton hỏi.
— Ba, - Dennis đáp, có vẻ anh ấy bắt đầu thấy chán.
— Hai mươi, - Gareth tiếp lời.
— Tám, - tôi nói.
Compton liếc tôi.
— Đến Nhóc cũng lên tiếng cơ đấy, - anh ta nói.
Đúng vậy, phần lớn thời gian tôi chỉ để công việc của mình nói hộ. Từ trước đến nay vẫn thế, kể từ khi tôi lẻn vào tầng hầm của viện năm 1968. Bữa đó tôi trốn học, còn mặc quần cộc và đeo cặp kính gãy. Lúc đó chiếc máy tính đang phát mấy dải băng tin điện báo và mấy anh chàng ngồi ở bàn điều khiển cho tôi xem. Sáng hôm sau họ thấy tôi nằm ngủ ở trên bậc cửa: Xem này, là Nhóc.
Bây giờ thì tôi ở đây suốt ngày, ngày nào cũng thế, sự thật là tôi là hacker giỏi nhất mà họ có, là người làm các bản vá bẻ mã cho chương trình Hộp xanh.
Đầu dây bên kia có tiếng bắt máy ở hồi chuông thứ chín, Compton vỗ vai tôi, ghé vào chiếc micro và lên tiếng bằng giọng khá mượt để cho người ở đầu dây bên kia không nhảy dựng lên. “Xin chào, này, đừng gác máy, tôi là Compton.”
— Xin lỗi?
— Compton đây, xin hỏi ai đấy ạ?
— Đây là điện thoại công cộng mà.
— Xin đừng gác máy.
— Thưa ông, đây là điện thoại công cộng.
— Xin hỏi ai ở đầu dây đấy ạ?
— Ông tìm số điện thoại nào...?
— New York đấy, đúng không?
— Này anh, tôi bận lắm.
— Anh có ở gần toà nhà Trung tâm Thương mại Thế giới không?
— Có, nhưng mà...
— Xin đừng gác máy.
— Chắc anh nhầm số rồi.
Đường dây ngắt. Compton gõ bàn phím để quay số nhanh. lần này có người bắt máy ở hồi chuông thứ 13.
— Xin đừng gác máy. Tôi đang gọi từ California.
— Hả?
— Anh có ở gần Trung tâm Thương mại Thế giới không?
— Tiên sư mày.
Chúng tôi thoáng nghe thấy tiếng cười khùng khục khi ống nghe dập xuống. Compton thử kết nối sáu số liền một lúc và đợi.
— Xin chào ông.
— Vâng?
— Thưa ông, ông có đang ở gần trung tâm thành phố New York không?
— Ai đấy?
— Ông có thể ngước nhìn lên trên cao hộ chúng tôi được không?
— Biết đùa đấy, ha-ha.
Đường dây lại ngắt.
— Xin chào cô?
— Xin lỗi chắc ông nhầm số rồi.
— Xin chào. Xin đừng gác máy.
— Xin lỗi ông nhưng tôi đang vội.
— Xin thứ lỗi...
— Thử gọi tổng đài đi nhé.
— Chết tiệt, - Compton nói với đường dây đã bị ngắt.
Chúng tôi đang nghĩ có khi nên dọn dẹp hết các thứ vào và quay trở lại với công việc đang dở dang của mình. Đã bốn hay năm giờ sáng rồi, chẳng mấy chốc mặt trời sẽ ló dạng. Tôi nghĩ có khi còn kịp về nhà nếu muốn, đánh một giấc khò khò thay vì ngủ dưới gầm bàn như mọi hôm. Với cái hộp pizza làm gối và túi ngủ chen giữa đống dây dợ.
Nhưng Compton lại nhấn phím Enter lần nữa.
Chúng tôi làm chuyện này suốt: câu trộm điện thoại bằng máy tính để gọi đến tận London nghe một bài hát, nghe dự báo thời tiết ở Melbourne, gọi dịch vụ báo giờ ở Tokyo, hoặc gọi đến một bốt điện thoại chúng tôi tìm thấy ở đảo Shetland, chỉ để cho vui, để giải toả căng thẳng khỏi công việc lập trình. Chúng tôi cố tình làm nhiễu và chuyển hướng các cuộc gọi để người ta không truy ra mình. Lại còn dùng đầu số 800 để không phải trả tiền cuộc gọi: Chúng tôi gọi đến hãng Hertz và Avis, hãng Sony, thậm chí cả trung tâm tuyển quân ở Virginia. Vụ này khiến Gareth đặc biệt khoái, bởi khi trước anh ta từng rời khỏi Việt Nam do phạm tiêu chuẩn quân nhân. Ngay cả Dennis, vốn thường hay mặc chiếc áo phông có dòng chữ CÁI CHẾT Ở PHƯƠNG TÂY sau khi trở về từ chiến tranh cũng thích cái trò rất quấy đó.
Một đêm chúng tôi đang nhàn cư vi bất thiện thì hack được các khóa mã để liên lạc với tổng thống, thế là gọi luôn cho Nhà Trắng. Chúng tôi chuyển hướng cuộc gọi qua Mat-xcơ-va để đánh lừa họ. Dennis nói: Tôi có tin khẩn cho ngài Tổng thống. Đoạn anh đọc liền một loạt mã. Nhân viên tổng đài trả lời, xin chờ một chút, thưa ông. Chúng tôi suýt tè cả ra quần. Chúng tôi qua mặt được hai nhân viên tổng đài nữa và sắp gặp được chính tổng thống Nixon thì Dennis tự dưng thối chí và chỉ nói với anh chàng nhân viên rằng: Bảo tổng thống là tụi này hết giấy toilet ở Palo Alto rồi nhá. Vụ đấy làm chúng tôi dương dương tự đắc, nhưng mấy tuần liền sau đó cứ nơm nớp đợi tiếng gõ cửa. Dần dà chuyện đó trở thành trò cười: chúng tôi bắt đầu gọi anh chàng đưa pizza là Điệp viên 001.
Chính Compton là người nhận được tin nhắn trên mạng ARPANET sáng nay - qua dịch vụ AP, tin nhắn hiện lên trên bảng tin nhắn hai-mươi-tư-giờ. Lúc đầu chúng tôi còn không tin rằng có một gã nào đó đang đi dây lơ lửng trên đầu New York. Sau Compton nối dây được với một tổng đài, giả làm nhân viên lắp đặt đang thử mạch liên đài ở một số trạm điện thoại công cộng. Compton nói cần một vài số điện thoại ở gần toà nhà Trung tâm Thương mại Thế giới, dùng cho quá trình phân tích đường dây khẩn. Thế rồi chúng tôi đưa các số điện thoại có được vào chương trình, tách chúng ra khỏi hệ thống và rồi cả bọn ngồi đánh cược xem anh chàng đó có ngã hay không. Chỉ đơn giản thế thôi.
Các tín hiệu nhấp nháy trên máy tính, các tiếng bíp đa tần kêu như tiếng sáo, và đến hồi chuông thứ chín chúng tôi cũng túm được một gã.
— A lô?
— Thưa ông, ông có ở gần Trung tâm Thương mại Thế giới không?
— A lô? Xin lỗi?
— Đây không phải là trò đùa đâu. Ông có ở gần Trung tâm Thương mại Thế giới không?
— Này anh, cái điện thoại này tự dưng đổ chuông, tôi chỉ... tôi chỉ tiện tay nhấc máy lên thôi.
Anh ta có chất giọng New York trẻ trung nhưng có phần cáu kỉnh, có vẻ như đã hút quá nhiều thuốc lá.
— Tôi biết, - Compton nói, - nhưng anh có trông thấy toà nhà đó không? Anh đang đứng ở đâu? Có ai đó ở trên đấy không?
— Ai đấy?
— Có phải có người đang ở trên cao không?
— Tôi đang quan sát anh ta đây.
— Anh đang làm gì chứ?
— Tôi đang quan sát anh ta.
— Tuyệt cú mèo! Anh thấy anh ta à?
— Tôi quan sát anh ta đã hai mươi phút rồi đấy. Còn anh là...? Cái điện thoại này tự nhiên đổ chuông và tôi...
— Tay này trông thấy anh ta đấy!
Compton đập hai tay lên bàn, lôi cái ví nhét đồ vặt trong ngực ra mà liệng nó bay ngang phòng. Mái tóc dài phơ phất rũ quanh mặt. Gareth nhảy điệu jig quanh tấm dữ liệu in ra. Dennis đi tới khóa cổ tôi rồi dứ nhẹ nắm đấm vào mặt, ra vẻ ta đây không quan tâm, nhưng rõ là anh ấy vẫn khoái thấy chúng tôi vui vẻ, như thể anh vẫn là một trung sĩ hay gì gì đó trong quân đội.
— Tớ đã bảo mà, - Compton hét lên.
— Ai đó? - Giọng nói lại cất lên.
— Tuyệt cú mèo!
— Cái quái gì thế?
— Anh ta có còn đi trên dây không?
— Chuyện gì thế hả? Anh đùa với tôi đấy hả anh bạn?
— Anh ta còn trên đó không?
— Anh ta ở trên đó khoảng hai mươi, hai lăm phút rồi.
— Hay quá. Thế anh ta có bước đi không?
— Anh ta sẽ tự giết mình mất.
— Anh ta có bước đi không?
— Không, giờ thì đứng lại rồi!
— Đứng trên đó à?
— Ừ.
— Anh ta đứng trên đó hả? Giữa không trung sao?
— Đúng, anh ta có một cái gậy, cứ nâng lên hạ xuống trên tay ấy.
— Ở giữa dây à?
— Ở gần về một mé.
— Gần như thế nào?
— Không quá gần. Gần vừa thôi.
— Như thế nào? Năm thước? Mười thước? Anh ta có đứng vững không?
— Vững chứ còn quái gì nữa. Ai mà quan tâm chứ? Tên anh là gì?
— Compton? Còn anh?
— José.
— José? Hay quá. José. Qué onda, amigo[47]?
— Hả?
— Qué onda, carnal[48]?
— Tôi không biết tiếng Tây Ban Nha đâu à.
Compton nhấn phím tắt âm và thụi vào vai Gareth.
— Cậu có tin được gã này không?
— Đừng để mất liên lạc với anh ta.
— Tớ thấy các câu hỏi trong kì thi SAT còn nhiều chất xám hơn gã này.
— Cứ giữ đường dây cho thông đã!
Compton lại tì lên bàn điều khiển, với lấy cái ống nói.
— José, kể cho tụi tôi nghe chuyện gì đang diễn ra đi.
— Kể gì bây giờ?
— Thì, thử tả cảnh đó đi.
— À. Anh ta ở trên đó...
— Và?
— Anh ta chỉ đứng đó thôi.
— Sao nữa?
— Này, anh bạn gọi từ đâu thế?
— California.
— Đùa hả?
— Nói thật mà.
— Anh đang trêu tôi phải không?
— Không đâu.
— Chơi khăm hả?
— Không phải đâu José.
— Có phải chúng ta lên ti vi không? Quay truyền hình, đúng không?
— Chúng tôi không có ti vi. Chỉ có một cái máy tính thôi.
— Cái gì?
— Việc này giải thích lòng vòng lắm, José.
— Ý anh là tôi đang nói chuyện với một cái máy tính à?
— Thôi bỏ đi.
— Cái gì thế? Có phải là chương trình Candid Camera không? Anh đang nhìn thấy tôi ngay lúc này đúng không? Tôi đang lên hình à?
— Lên gì chứ José?
— Có phải tôi đang lên chương trình không? Thôi nào, anh có một cái máy quay ở đâu đó đúng không? Thôi nói thật đi anh bạn. Tôi khoái chương trình đó lắm. Cực kỳ đó. - Đây không phải chương trình biểu diễn đâu.
— Có phải anh là Allen Funt không?
— Gì chứ?
— Máy quay của các anh đâu? Sao tôi không thấy cái nào? Này anh, có phải anh đang ở trong toà nhà Woolworth không? Anh đang ở trên đó đúng không? Này!
— Tôi bảo anh rồi, José, chúng tôi đang ở California.
— Ý anh là tôi đang nói chuyện với một cái máy tính thật hả?
— Đại loại thế.
— Anh đang ở California à...? Hê, bà con ới!
Anh ta gọi to, hướng cái ống nghe ra phía ngoài, chúng tôi có thể nghe thấy những giọng nói trộn vào nhau và tiếng gió vi vút. Chắc đó là một trong những trạm điện thoại công cộng ở giữa phố, bên ngoài dán đầy đề-can hình các cô nàng gợi cảm; chúng tôi nghe thấy cả tiếng còi báo động xa xa, tiếng kêu la the thé, tiếng một người phụ nữ cười ré lên, và một vài tiếng gào nghèn nghẹt, tiếng còi xe xe hơi, tiếng một người bán hàng rong đang rao mời món gì đó nghe như đậu phộng, tiếng một anh chàng đang bảo lắp sai ống kính rồi, rằng anh ta cần một góc ngắm tốt hơn, và một người nữa hét lên: Đừng ngã!
— Mọi người ơi! - Giọng José lại vang lên. - Ở đây có một gã khùng này. Tận California. Lại mà xem. Này. Anh còn nghe không?
— Tôi đây José. Anh ta còn ở trên dây không?
— Anh là bạn anh ta à?
— Không.
— Thế thì làm sao anh biết được? Để mà gọi đến đây?
— Khó giải thích lắm. Chúng tôi là hacker. Chúng tôi đột nhập vào hệ thống... Này anh bạn, anh ta còn trên đó không? Tôi chỉ muốn biết thế thôi.
José lại kéo chiếc điện thoại ra xa, tiếng anh ta nghe run run.
— Nói lại xem anh đến từ đâu đấy? - Anh ta hét lên.
— Palo Alto.
— Không đùa chứ?
— Thật mà José.
— Hắn nói là người đó đến từ Palo Alto! Tên anh ta là gì?
— Compton.
— Tên anh ta là Compton! Đúng rồi, Comp-ton! Đúng. Đúng. Khoan đã. Này anh, có một người ở đây muốn biết, cái gì Compton? Họ anh ta là gì?
— Không, không, tên tôi mới là Compton.
— Thế tên anh ta là gì? Tên anh ta ấy?
— José, anh nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không?
— Thế anh muốn gì? Không phải đang chơi tôi đấy chứ? Anh là bạn anh ta đúng không? Này mọi người, nghe này. Tôi đang nói chuyện với một gã khùng đây, gọi từ tận California. Hắn nói người ở trên kia đến từ Palo Alto. Người đi trên dây đến từ Palo Alto.
— José, José. Làm ơn nghe tôi một phút thôi có được không?
— Đường truyền kém quá. Tên anh ta là gì ấy nhỉ?
— Tôi không biết!
— Tôi nghĩ là đường dây không tốt lắm. Tôi đang nói chuyện với một gã hâm. Tôi không biết, hắn cứ lúng ba lúng búng. Cái gì mà máy tính máy teo. Ối trời ơi! Trời ơi!
— Gì thế? Gì thế?
— Trời đất quỷ thần thiên địa.
— Gì thế? A lô?
— Ôi không.
— José? Anh có ở đó không?
— Jesu Chúa tôi.
— A lô? Anh ở đó không?
— Ôi lạy Chúa!
— A lô?
— Tôi không thể tin được.
— José!
— À, tôi đây. Anh ta vừa nhảy. Anh có thấy không?
— Anh ta làm gì cơ?
— Nhảy chứ còn gì, trời ơi.
— Nhảy xuống hả?
— Không?
— Anh ta bị ngã à?
— Không.
— Chết rồi à?
— Không, trời ạ.
— Thế thì là cái gì?
— Anh ta nhảy lò cò. Mặc toàn một màu đen. Anh có thể thấy mà. Tay đó vẫn ở trên kia. Anh chàng này ghê thật. Trời ơi. Tôi cứ tưởng thằng cha đó dở hơi chớ. Anh ta nhấc chân nọ rồi chân kia lên. Ôi trời ơi!
— Nhảy lò cò à?
— Chính xác.
— Như con thỏ ấy à?
— Trông giống cái kéo hơn. Anh ta chỉ... Ôi trời. Chết mất thôi. Trời ơi. Anh ta đang chạy ngược lại. Trông giống cái kéo thật đấy. Ở trên dây. Anh có tin được không?
— Tuyệt vời.
— Anh có tin được không? Gã đó nhất định phải là vận động viên thể dục hay gì gì đó. Trông như anh ta đang nhảy múa ấy. Hay là vũ công nhỉ? Này anh, bạn anh là vũ công à?
— José. Anh ta không phải là bạn tôi.
— Thề có Chúa, nhất định anh ta phải buộc mình vào cái gì đó. Buộc vào cái dây đó. Tôi cá là anh ta buộc vào dây. Ở trên đấy mà làm trò như cái kéo. Trên cả tuyệt vời.
— José, nghe này. Ở đây chúng tôi đang có một vụ cá cược. Trông anh ta thế nào?
— Anh ta đang bám lấy nó, hiểu không, đang bám lấy nó đó.
— Có nhìn thấy rõ không?
— Nhỏ như hạt bụi. Trông bé tí teo. Mẹ kiếp, ở tít trên đó. Mà còn nhảy nhót. Mặc toàn đồ đen. Thấy được cả chân anh ta đấy.
— Trời có gió không?
— Không. Ngột chết cha.
— Không có gió à?
— Trên kia thì chắc là có chứ. Jesu Chúa tôi. Anh ta ở tít trên cao. Không biết làm thế quái nào họ tóm anh ta xuống được. Trên kia có cớm. Nhiều lắm.
— Hả?
— Cảnh sát. Họ đang bò trên mái nhà. Từ cả hai bên vào. - Họ đang cố đưa anh ta xuống à?
— Không. Anh ta vẫn ở trên đó. Bây giờ thì đang đứng. Cầm cái gậy. Ôi, không thể nào. Không.
— Cái gì thế? Gì thế, José?
— Anh ta đang khom xuống. Nhìn mà xem!
— Hả?
— Bò đấy mà.
— Anh ta làm gì cơ?
— Bây giờ thì đang ngồi.
— Ngồi là sao?
— Là ngồi trên dây chứ sao. Gã này đúng là điên rồi.
— José?
— Nhìn mà xem!
— A lô?
Rồi lại im lặng lần nữa, nghe thấy có tiếng thở vào ống nói.
— José. Này, amigo. José, anh bạn...
— Không thể nào.
Compton ghé sát hơn vào máy tính, cái micro dính vào môi.
— José, này anh bạn? Anh nghe thấy tôi không? José? Anh có đó không?
— Không thể nào.
— José.
— Không đùa đâu...
— Gì thế?
— Anh ta đang nằm xuống.
— Trên dây?
— Đúng thế đấy, trên chính cái dây đó, ghê thật!
— Và?
— Chân anh ta quặp vào phía dưới. Anh ta đang nhìn lên trời. Trông anh ta... kì lắm.
— Còn cái gậy?
— Cái gì?
— Cái gậy ấy?
— Đặt trên bụng. Gã này đúng là không phải người trần mà.
— Anh ta nằm ở đó à?
— Ừ.
— Như kiểu đang chợp mắt một chút phải không?
— Gì?
— Ngủ trưa ấy?
— Anh lỡm tôi đấy à?
— Tôi làm sao...? Ồ không, không, José. Không đâu.
Có khoảng im lặng kéo dài trên điện thoại, như thể José đã bay tót lên trên đó, bên cạnh anh chàng đi dây.
— José. Này, José. Làm thế nào anh ta đứng dậy được, José? José. Ý tôi là, nếu anh ta đang nằm, thì làm thế nào mà đứng dậy được? Anh có chắc là anh ta đang nằm không? José? Anh có ở đó không?
— Ý anh là tôi nói dối à?
— Không. Chỉ là tôi hỏi thế thôi.
— Nói tôi nghe. Anh ở California à?
— Phải.
— Chứng minh đi.
— Tôi không thể...
Compton lại bấm phím tắt âm.
— Ai có ít thuốc độc nào đấy không?
— Hỏi người khác đi, - Gareth khuyên. - Bảo hắn chuyển máy cho người khác.
— Chuyển cho ai ít ra cũng biết đọc ấy.
— Tay đó xưng tên là José mà đến tiếng Tây Ban Nha cũng không rành nữa!
Compton lại ngả người về phía cái máy.
— Giúp tôi chút đi, José. Anh chuyển máy cho người khác được không?
— Sao chứ?
— Chúng tôi đang thí nghiệm chút thôi.
— Anh gọi từ California à? Đùa đấy hả? Anh tưởng tôi đần chắc? Anh nghĩ thế đúng không?
— Anh chuyển giùm máy cho ai khác ở đó đi nhé?
— Mà tại sao? - Gã hỏi lại, chúng tôi nghe thấy gã kéo chiếc ống nghe ra xa khỏi mồm, đám đông xung quanh đang huyên thuyên gì đó, toàn những ô những a, rồi chúng tôi nghe thấy tiếng điện thoại rơi, tiếng gã lầm bầm chửi thề, rồi một tiếng gì đó thì thầm khe khẽ, và rồi gã hét lên, cái điện thoại văng ra xa, rồi chúng tôi nghe được những giọng nói lẫn trong tiếng gió.
— Có ai muốn nói chuyện với gã khùng này không hả? Hắn nghĩ là hắn đang gọi từ California đấy!
— José, làm ơn chuyển máy hộ tôi đi.
Chú thích:
[46] Chương trình đột nhập đường điện thoại để gọi điện miễn phí.
[47] Tiếng Tây Ban Nha: Có chuyện gì thế, anh bạn?
[48] Tiếng Tây Ban Nha: Có chuyện gì thế, người anh em?