- XXIII - 2
Chiếc điện thoại chắc đang lủng lẳng trong không khí nhưng mọi thứ hình như đang chậm lại, những giọng nói dịu dần, nổi lên những hồi còi báo động, tiếng ai đó rao bán bánh mì kẹp xúc xích. Tôi như có thể hình dung ra tất cả bọn họ đang ở đó, xôn xao nhộm nhoạm, những chiếc taxi bị chặn lại, những cái cần cổ nghển lên và José đang để cho chiếc ống nghe rơi lủng lẳng bên cạnh đầu gối mình.
— Ồ, tôi biết đâu được. - Gã nói. - Một thằng khùng nào đấy gọi từ California. Tôi không biết. Đâu như hắn đang muốn anh nói gì đó. Ờ. Về chuyện đó, kiểu như đang diễn ra chuyện gì mà. Anh có muốn...?
— Này José, José. Chuyển máy đi, José.
Vài giây sau hắn cầm lấy điện thoại và nói: “Anh này muốn nói chuyện với anh đấy.”
— Ôi tạ ơn Chúa.
— A lô? - Anh chàng kia nói khe khẽ.
— Xin chào, tôi là Compton. Chúng tôi đang ở California... - Xin chào Compton.
— Tôi chỉ muốn nhờ anh tả lại mọi việc ở đó giúp chúng tôi, được không?
— Chà, bây giờ thì khó đấy.
— Sao lại thế?
— Chuyện tệ hại đã xảy ra.
— Hả?
— Anh ta rơi xuống rồi.
— Anh ta sao rồi?
— Nát bét trên đường rồi. Ở đây đang có một cuộc chấn động kinh khủng. Anh có nghe tiếng còi báo động đó không? Anh không nghe thấy à? Nghe này.
— Khó nghe lắm.
— Cảnh sát đang bu đến đây. Nhung nhúc khắp nơi đây này.
— José? José? Có phải anh không? Có ai ngã à?
— Anh ta đâm xuống đây, ngay sát chân tôi. Toàn máu là máu.
— Ai đấy? Có phải José không?
— Anh bạn, lắng nghe tiếng còi báo động đi.
— Ra khỏi đây thôi.
— Thi thể anh ta bắn tung toé ra khắp nơi.
— Anh đang lỡm tôi hả?
— Này anh, ghê lắm đấy.
Chiếc điện thoại bị dập mạnh, và rồi mất tín hiệu. Compton nhìn chúng tôi một lượt, ánh mắt bối rối.
— Cậu nghĩ hắn có đáng tin không?
— Tất nhiên là không rồi.
— Vẫn là José đấy, - Gareth nói.
— Giọng khác mà.
— Không phải, đó là José. Hắn đang trêu chúng ta đấy. Không thể tin được là hắn lại trêu chúng ta.
— Thử lại số đấy đi.
— Cậu không biết đâu. Có thể đúng lắm chứ. Có thể anh ta ngã thật rồi.
— Thử đi.
— Tôi sẽ không trả tiền đâu, - Compton hét lên, - trừ phi tôi được nghe thấy tận tai.
— Ồ, thôi đi, - Gareth nói.
— Kìa các cậu! - Dennis lên tiếng.
— Chúng ta phải trực tiếp nghe được điều đó. Cá cược là cá cược.
— Này các cậu.
— Lúc nào cậu cũng quỵt nợ thôi, chứ gì.
— Thử lại số đấy đi.
— Các cậu, chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm, - Dennis nói. - Tớ đang nghĩ là chúng ta có thể sẽ làm xong cái bản vá đó ngay tối nay.
Anh vỗ vai tôi và nói: “Đúng không Nhóc?”
— Tối nay đã thành là ngày mai rồi còn gì, - Gareth nói.
— Thế nếu anh ta ngã thật thì sao?
— Anh ta không ngã. José phét đấy thôi.
— Đường dây bận rồi!
— Thì tìm số khác đi.
— Thử mạng ARPANET xem.
— Hãy tỉnh táo lại đi nào.
— Thử một trạm điện thoại công cộng ấy.
— Quên nó đi.
— Không thể tin được là đường dây lại bận đúng lúc này.
— Thế thì làm cho nó không bận nữa đi.
— Tớ không phải là Chúa.
— Thế thì tìm ai làm được việc đó đi.
— Oa, người anh em. Chuông lại reo rồi kìa.
Dennis bước qua hộp bánh pizza nằm trên sàn nhà, lướt qua cái máy in và vỗ vào bên sườn cỗ máy PDP-10, rồi thụi vào ngực mình một cái, ngay chỗ dòng chữ CHẾT NGOÀI DỰ KIẾN trên ngực áo.
— Làm việc thôi các cậu ơi.
— Tí thôi mà, Dennis.
— Năm giờ sáng rồi đấy.
— Không, phải cho ra nhẽ đã chứ.
— Làm việc đi, các cậu, làm việc thôi.
Suy cho cùng thì đây là công ty của Dennis và anh chính là người phát lương vào cuối mỗi tuần. Mọi người chỉ phải mua mỗi mấy cuốn truyện tranh và tạp chí Rolling Stone. Đó là nhờ Dennis đã cung cấp mọi thứ, kể cả bàn chải đánh răng trong nhà tắm dưới tầng hầm. Anh ấy học được mọi thứ mình cần từ hồi còn ở Việt Nam. Anh thích tự cho là mình bắt đầu từ con số không, rằng anh đang tự tạo máy in sao riêng nhái máy hãng Xerox. Anh kiếm tiền nhờ các vụ hack của cả nhóm cho Lầu Năm Góc, nhưng các phần mềm truyền tệp tin mới là tài sản thực sự của anh.
Dennis nói vào một trong những thế kỷ tới, tất cả chúng ta rồi sẽ có mạng ARPANET ngay trong đầu mình. Con chíp điện tử bé xíu trong não. Người ta sẽ cài con chíp vào tận đáy hộp sọ, thế là mình có thể truyền tin cho nhau trên một bảng điện tử chỉ bằng cách suy nghĩ mà thôi. Anh nói bí quyết chính là điện. Là Faraday. Là Einstein. Là Edison. Là Wilt Chamberlain của tương lai.
Tôi thích ý tưởng đó. Thật là hay. Lại khả thi nữa. Như thế chúng ta sẽ không cần điện thoại nữa. Giờ chẳng ai tin chúng tôi, nhưng đó là sự thực. Một ngày nào đó bạn sẽ chỉ cần nghĩ đến một điều là nó sẽ xảy ra. Tắt đi, thế là đèn tắt. Pha café nào, thế là cái máy hoạt động ngay.
— Đi mà, chỉ năm phút thôi mà.
— Thôi được, - Dennis nhượng bộ, - năm phút. Thế thôi nhé.
— Này, các hệ thống đã được kết nối chưa? - Gareth hỏi.
— Rồi.
— Thử ở đó xem sao.
— Có tín hiệu rồi, gọi thử ngay đây.
— Nào Nhóc, nhấc cái mông ra kia. Gọi chương trình Hộp xanh xem sao.
— Nào ta đi câu thôi!
Tôi chế tạo được một cái máy thu đầu tiên vào năm lên bảy. Với một ít dây điện, một lưỡi dao cạo, một mẩu bút chì, một cái tai nghe, một cái lõi giấy vệ sinh. Tôi làm một cái tụ biến thiên bằng các lớp giấy nhôm và nhựa, dùng cái đinh vít vít chặt chúng lại. Không có pin. Tôi bắt chước mô hình trong một cuốn truyện tranh siêu nhân. Nó chỉ bắt được mỗi một đài, nhưng mà chẳng sao. Tôi thường chui trong chăn để nghe trộm vào ban đêm. Ở phòng bên tôi nghe tiếng hai đứa anh em họ đang đánh nhau. Cả hai đều phê thuốc. Họ hết cười lại khóc, hết khóc lại cười. Khi cái đài phát phát tín hiệu, tôi đặt tay lên trên cái tai nghe cho đỡ nhiễu.
Về sau khi làm một cái máy thu khác, tôi hiểu ra rằng có thể đặt thẳng cái ăng ten vào miệng, như thế tín hiệu sẽ tốt hơn mà lại dễ át đi các tiếng ồn.
Đấy, cũng như khi lập trình, thế giới trở nên bé nhỏ và tĩnh tại. Ta quên hết mọi thứ khác. Ta ở trong một vùng riêng. Không liếc lại phía sau. Tiếng động và ánh sáng thúc ta đi tới. Ta tăng tốc. Ta đi tiếp. Những biến tố rùng rùng bắt nhịp. Âm thanh cuốn theo hình phễu và tụ lại ở một điểm, như một vụ nổ nhìn theo chiều ngược lại. Mọi thứ đều quy tụ về một điểm duy nhất. Đó có thể là một chương trình nhận dạng giọng nói, hoặc cách bẻ khóa trò cờ vua, hoặc các đường ghi tín hiệu ra đa của trực thăng Boeing - điều đó là gì không quan trọng: điều duy nhất ta quan tâm là vạch giới hạn tiếp theo trên con đường mình bước. Vào một ngày đẹp trời ta có thể vượt đến hàng nghìn vạch ranh như vậy. Nhưng vào một ngày tệ hại ta không biết chúng tan tác về đâu.
Chưa bao giờ trong đời tôi may mắn đến thế, không phải là tôi đang kêu ca đâu, chỉ là thực tế vốn như vậy đấy. Lần này, chỉ sau có hai phút, tôi đã thành công.
— Tôi đang ở trên đường Cortlandt, - người phụ nữ nói.
Tôi xoay xoay trên cái ghế và vung nắm đấm ra ý thắng lợi.
— Được rồi!
— Cậu nhóc làm được rồi.
— Nhóc!
— Chờ đã, để em nói chuyện với người ta.
— Xin lỗi? - Người đó nói.
Những mẩu pizza nằm quanh chân tôi, cả những chai sô đa rỗng. Mấy anh chàng chạy tới, đá chúng sang một bên và một chú gián từ trong hộp lao vụt ra. Tôi đã lắp cái micro kép vào máy tính, hai đầu nói nhồi bằng vật liệu gói hàng, cái chân đế làm bằng móc áo. Cái micro này rất nhạy, ít bị méo tiếng. Tôi tự làm nó bằng hai cái đĩa nhỏ ốp vào nhau, được cách điện. Hai cái loa cũng là do tôi làm từ đồ phế liệu.
— Nhìn mấy thứ này này, - Compton nói, gõ nhẹ vào cái đầu micro.
— Ai đấy? - Người phụ nữ lại lên tiếng.
— Xin lỗi. Xin chào, tôi là Compton, - anh ta nói, đẩy tôi ra khỏi ghế.
— Xin chào, tôi là Colin.
— Anh ta vẫn ở trên đó chứ?
— Anh ta mặc một bộ áo liền quần màu đen.
— Tớ đã bảo là anh ta không ngã mà.
— Chà, không hẳn là áo liền quần. Kiểu như vét bộ ấy. Cổ chữ V, quần loe. Trông anh ta cực kỳ điềm tĩnh.
— Sao ạ?
— Không thể tin được, - Gareth nói. - Điềm tĩnh à? Cô ta không mất trí đấy chứ? Điềm tĩnh? Ai nói là điềm tĩnh?
— Im đi, - Compton nói, rồi quay lại với cái micro. Thưa cô? A lô? Có phải có một người đàn ông ở trên đó, đúng không?
— À, chắc anh ta có vài đồng bọn.
— Ý cô là sao?
— Ừ thì, chắc chắn không thể nào đi trên dây từ bên này sang bên kia một mình được. Hẳn anh ta phải có đồng bọn.
— Cô có nhìn thấy ai khác không?
— Chỉ có cảnh sát thôi.
— Anh ta ở đó bao lâu rồi?
— Khoảng bốn mươi ba phút, - cô ta nói.
— Khoảng à?
— Tôi xuống tàu điện ngầm lúc bảy giờ năm mươi phút.
— Ồ, vâng.
— Và anh ta mới chỉ bắt đầu.
— Ok. Hiểu rồi.
Compton cố che cả hai micro cùng một lúc, nhưng sau đó lại rụt về và quay quay ngón tay bên thái dương như thể anh ta đang nói chuyện với một người điên.
— Xin cảm ơn vì đã giúp chúng tôi.
— Không có gì, - người phụ nữ nói. - Ôi chao!
— Cô còn ở đó không? A lô?
— Anh ta kìa. Anh ta lại đi từ bên này sang bên kia kìa.
— Đã bao lần như thế rồi?
— Lần thứ sáu hay bảy gì đó. Lần này anh ta nhanh khiếp. Nhanh khủng khiếp luôn.
— Kiểu như là đang chạy ấy hả?
Tiếng vỗ tay rào rào từ xa vọng đến, Compton quay lại, xoay cái ghế sang bên một chút.
— Những cái này trông như kẹo que ấy, phát kinh, - anh đùa.
Rồi anh quay lại giả vờ liếm cái micro.
— Ở đó nghe nhộn quá hả cô. Có nhiều người ở đó không?
— Chỉ tính góc phố này thôi, chà, cũng có đến sáu bảy trăm người hoặc hơn đấy.
— Cô nghĩ anh ta sẽ còn ở đó bao lâu nữa?
— Ôi trời ơi.
— Gì thế?
— Không, tôi bị muộn rồi.
— Cô có thể nán lại đó một phút nữa thôi không?
— Tôi không thể đứng đây nói chuyện mãi thế được...
— Thế còn cảnh sát?
— Có vài người đang thập thò ở phía bờ tường. Tôi nghĩ họ đang dỗ cho anh ta xuống. Hừm, - người phụ nữ đột nhiên ngừng lại.
— Gì thế? A lô?
Không có tiếng trả lời.
— Chuyện gì thế? - Compton gọi.
— Để anh chờ rồi, - cô ta lại lên tiếng.
— Chuyện gì xảy ra thế?
— À, có hai cái trực thăng. Họ đang đến rất gần.
— Gần thế nào?
— Hy vọng họ không thổi bay anh ta đi mất.
— Gần đến mức nào?
— Khoảng 70 thước. Nhiều nhất là trăm thước thôi. Chà, bây giờ thì họ đang lùi ra xa. Ối!
— Gì thế?
— À, trực thăng cảnh sát lùi lại rồi.
— Vâng.
— Chúa ơi.
— Gì thế?
— Ngay lúc này nhé, anh ta đang vẫy tay. Anh ta khom người, cái gậy đặt trên đầu gối. Đúng ra là trên đùi. Đùi phải.
— Thật à?
— Và anh ta đang vẫy vẫy cánh tay.
— Làm sao cô biết?
— Tôi nghĩ anh ta có ý chào đấy.
— Đang gì cơ?
— Kiểu đang biểu diễn ấy mà. Anh ta cúi xuống trên dây và giữ thăng bằng và bỏ một tay ra khỏi cái gậy và anh ta, chà, đúng vậy, anh ta đang vẫy chào chúng ta.
— Làm sao cô biết?
— Ôi thôi rồi.
— Gì thế? Cô không sao chứ? Này cô ơi?
— Không, không sao.
— Cô còn ở đó không? A lô?
— Anh hỏi sao?
— Làm sao cô trông thấy anh ta rõ vậy?
— Bằng ống nhòm.
— Hả?
— Tôi đang quan sát anh ta qua ống nhòm. Khó mà giữ cả ống nhòm cả điện thoại cùng một lúc. Chờ một chút.
— Cô ta đang quan sát bằng ống nhòm, - Dennis nói.
— Cô có ống nhòm à? - Compton hỏi. - A lô? A lô? Cô có ống nhòm à?
— À, đúng vậy. Loại dùng trong nhà hát opera.
— Không thể tin được. - Gareth nói.
— Tối qua tôi đi xem Makarova biểu diễn ở ABT[49]. Rồi quên bẵng nó. Ý tôi là cái ống nhòm ấy. À mà cô ấy thật là tuyệt vời. Cả cái anh chàng Baryshnikov nữa chứ.
— A lô? A lô?
— Trong túi xách. Tôi để nó trong túi xách suốt cả đêm. Vô tình thôi, thật đấy.
— Vô tình? - Gareth nói. - Cô này tăng tăng rồi chắc.
— Im cái mồm đi, - Compton vừa nói vừa che micro lại. - Cô có nhìn thấy mặt anh ta không?
— Chờ một chút.
— Cái trực thăng đâu?
— Ồ, nó đi rồi.
— Anh ta vẫn đang chào à?
— Chờ một chút nào.
Nghe như người phụ nữ đó kéo chiếc điện thoại ra xa mình một lúc, chúng tôi nghe thấy những tiếng reo hò ầm ĩ và xuýt xoa phấn khích; tự dưng tôi không mong muốn gì hơn là cô ấy quay lại nói tiếp với chúng tôi, kệ luôn cái gã đi dây đó, tôi muốn người phụ nữ có cái ống nhòm nhà hát, muốn nghe cái giọng trầm ấm và cái kiểu phát âm chữ “vô tình” nghe rất buồn cười. Tôi nghĩ cô cũng đã nhiều tuổi, nhưng có sao đâu, tôi thích cô đâu phải vì cô quyến rũ. Không phải tôi đang phải lòng cô ấy hay gì gì đâu. Tôi chưa bao giờ có bạn gái nữa mà. Không có gì to tát, không phải kiểu thích kia, chỉ là tôi mến giọng nói của người phụ nữ đó mà thôi. Hơn nữa, chính tôi là người tìm ra cô ấy cơ mà.
Tôi tưởng tượng một người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi, có khi hơn nữa, với chiếc cổ cao, mặc váy ôm, nhưng, ai mà biết được, có thể cô ấy đã bốn mươi, bốn lăm cũng nên, hay già hơn nữa, với mái tóc xịt keo thành nếp và một bộ răng giả trong túi xách. Mà cũng có thể cô ấy rất xinh đẹp.
Dennis ngồi trong góc phòng, lắc lắc cái đầu và mỉm cười. Compton lại quay quay ngón tay cạnh thái dương còn Gareth thì cười phá lên. Tôi chỉ muốn đẩy họ ra ghế của tôi và không cho họ dùng mấy thứ đồ đạc cũng là của tôi nữa. Tôi có quyền đối với đồ dùng của mình chứ.
— Hỏi xem vì sao cô ấy lại ở đó, - tôi thì thầm.
— Cậu Nhóc lại lên tiếng kìa!
— Không sao chứ Nhóc?
— Hỏi đi.
— Đừng có quấy thế, - Compton gạt đi.
Anh ta quay đi và cười phá lên, dùng cả hai tay che cái micro của tôi lại, ngồi ngật ngưỡng trên cái ghế. Chân đá tứ tung làm văng tung tóe đống hộp pizza.
— Xin lỗi? - Người phụ nữ lại lên tiếng. Nghe có tiếng ồn trong điện thoại.
— Hỏi xem cô ấy bao nhiêu tuổi. Nhanh lên.
— Im đi Nhóc.
— Có anh im cái miệng đi thì có, Compton, đồ chết tiệt.
Compton gõ cho tôi một cái vào trán.
— Nghe nó nói năng thế đấy.
— Thôi nào, hỏi cô ấy đi.
— Người Mỹ có quyền mưu cầu sung sướng mà.
Gareth cũng cười ngặt nghẽo, còn Compton lại quay về cái micro và nói: “Này cô, cô còn ở đó không đấy?”
— Tôi đây, - cô ta trả lời.
— Anh ta vẫn đang vẫy chào chứ?
— Giờ thì anh ta đang đứng. Cảnh sát thì đang thò cổ ra ngoài. Qua bờ tường.
— Còn chiếc trực thăng?
— Không thấy quanh đây.
— Còn nhảy lò cò nữa không?
— Sao cơ?
— Anh ta có nhảy lò cò không?
— Tôi không thấy. Anh ta có nhảy lò cò gì đâu. Ai nhảy?
— Nhảy từ chân này sang chân kia ấy?
— Anh ta đúng là một nghệ sĩ biểu diễn thực thụ đấy.
Gareth rúc rích cười.
— Anh đang thu âm lời tôi nói đấy à?
— Không, không, không, thật đấy.
— Tôi nghe có những giọng nói phía sau.
— Chúng tôi đang ở California. Chúng tôi là người tốt. Đừng lo. Kỹ sư máy tính ấy mà.
— Miễn là đừng có thu âm là được.
— Ồ không, cô tuyệt lắm.
— Việc đấy có luật định hẳn hoi đấy nhé.
— Tất nhiên rồi.
— Mà này, thực sự tôi phải...
— Một chút nữa thôi, - tôi nói, vươn qua vai Compton.
Compton đẩy tôi lùi về phía sau và phải mất một lúc khá lâu người phụ nữ kia mới đáp, như thể cô ta đang nhai nhai cái ý nghĩ đó và tự nhủ mình có nên nuốt luôn nó hay không.
— Chà, trông anh ta rất bình thản. Cơ thể anh ta ấy. Trông rất bình thản.
— Cô không thấy mặt anh ta à?
— Không rõ lắm, thực sự là không thấy.
Giọng nói cô ta nhạt nhòa dần đi, cứ như là không muốn nói chuyện với chúng tôi nữa, rồi bốc hơi mất, thế mà tôi lại cứ muốn cô ta nán lại, tôi không biết tại sao lại thấy cô gần gũi như bà dì nhà mình, như thể tôi đã quen biết cô lâu lắm rồi. Tôi giật lấy chiếc micro, bẻ nó hướng ra xa khỏi Compton và tôi hỏi: “Có phải chị làm việc ở đó không?”
Chú thích:
[49] American Ballet Theater: Nhà hát vũ ba lê New York.