- XXIII - 3
Compton ngật đầu ra sau mà cười. Gareth đang cố trêu chọc tôi, còn tôi mấp máy môi mắng anh: “Đồ khốn”.
— À, đúng thế, tôi làm thủ thư.
— Thật không?
— Ở Hawke Brown và Wood. Thư viện nghiên cứu.
— Tên chị là gì?
— Tầng 59.
— Tên chị cơ mà?
— Tôi thực sự không biết có nên...
— Tôi không có ý bất lịch sự với chị.
— Không, không.
— Tôi là Sam. Tôi đang ở trong một phòng thí nghiệm. Sam Peters. Chúng tôi làm việc với máy tính. Tôi là một lập trình viên.
— Tôi hiểu.
— Tôi mười tám tuổi rồi.
— Xin chúc mừng, - cô bật cười.
Có vẻ như cô ấy có thể thấy tôi đang đỏ mặt ở đầu dây bên kia. Gareth gập cả người lại vì cười.
— Sable Senatore, - cuối cùng cô ta cũng trả lời, giọng mềm dịu như làn nước.
— Sable?
— Đúng rồi.
— Tôi xin phép hỏi...?- Sao cơ?
— Chị bao nhiêu tuổi?
Lại im lặng.
Tất cả bọn họ lại phá lên cười, nhưng giọng người phụ nữ ấy quả rất ngọt ngào, tôi không muốn bỏ máy. Tôi vẫn cố tưởng tượng ra cô ta ở đó, dưới những ngọn tháp sừng sững kia mà ngước nhìn lên, chiếc ống nhòm xem opera treo ở cổ, tươm tất sẵn sàng đến chỗ làm là một công ty luật nào đó, với những bức tường ốp gỗ và những bình café.
— Đã tám rưỡi sáng rồi, - cô ta nói.
— Sao ạ?
— Không phải lúc để hẹn hò đâu.
— Tôi xin lỗi.
— Tôi hai chín tuổi rồi Sam ạ. Hơi già so với cậu.
— Ồ.
Biết ngay mà, Gareth bắt đầu tập tễnh bước quanh vờ đang dùng một cái gậy chống của người già, còn Compton thì hú lên như người tiền sử, đến cả Dennis cũng sà đến bên tôi mà ghẹo: Cậu nhóc đang yêu kìa.
Rồi Compton xua tôi ra khỏi cái bàn và nói gì đó về vụ cá cược của anh ta, nhất định phải làm cho vụ này ngã ngũ mới được.
— Anh ta đâu rồi? Sable? Bây giờ anh ta đang ở đâu?
— Colin đấy à?
— Compton.
— À, anh ta ở mé toà tháp phía nam.
— Khoảng cách giữa hai tháp là bao nhiêu?
— Khó nói lắm. Khoảng hai trăm... Ồ, anh ta kìa.
Xung quanh đó nghe ồn ào, những tiếng la hét, tiếng cổ vũ xổ òa ra rồi lụi thành những tiếng líu nhíu hỗn độn ở đầu dây bên này. Tôi nghĩ đến hàng nghìn người đang bước xuống xe buýt hoặc tàu điện, nhìn thấy cảnh ấy lần đầu. Tôi ước gì mình đang ở đó, với người phụ nữ ấy; và tôi chợt thấy đầu gối mình run run.
— Anh ta nằm xuống rồi à? - Compton hỏi.
— Không, không, tất nhiên là không. Anh ta xong rồi.
— Ngừng lại à?
— Anh ta bước vào bên trong. Lại vẫy chào lần nữa rồi bước vào bên trong. Rất nhanh. Kiểu như đang chạy ấy.
— Anh ta đi xong rồi à?
— Chán thật.
— Tôi thắng rồi! - Gareth nói.
— Hả, anh ta đi hết dây rồi à? Cô có chắc không? Hết rồi à?
— Cảnh sát đang dẫn anh ta vào. Họ tước cây gậy rồi. Ồ, nghe này.
Có những tiếng huýt inh ỏi và một tràng vỗ tay rộn rã rất gần điện thoại. Compton trông cáu kỉnh, còn Gareth khoái chí vê vê tay ra hiệu đếm tiền. Tôi với lấy cái micro.
— Anh ta xong rồi à? A lô? Chị có nghe thấy không? Sable?
— À, - cô ta lên tiếng, - tôi thật sự phải...
— Trước khi chị đi...
— Samuel đấy à?
— Tôi có thể hỏi chị một việc riêng tư không?
— Thì cậu hỏi rồi đấy thôi.
— Cho tôi xin số điện thoại của chị nhé? - Tôi hỏi.
Cô ta cười lớn, nhưng không nói gì cả.
— Chị có gia đình chưa?
Lại một tiếng cười nữa, có thoáng tiếc nuối trong đó.
— Xin lỗi chị. - Tôi nói.
— Không.
— Gì cơ ạ?
Tôi không biết cô ấy nói không là không cho tôi số điện thoại hay là chưa có gia đình, hoặc cũng thể cô muốn nói cả hai điều ấy cùng một lúc, rồi cô khẽ cười một tiếng, nhưng tiếng cười bối rối tắt dần.
Compton lục túi tìm tiền. Anh ta đẩy đồng năm đô la cho Gareth.
— Chỉ là tôi...
— Thực sự là tôi phải đi đây, Sam.
— Tôi không phải là kẻ lập dị đâu.
— Chào nhé.
Thế rồi đường dây ngắt. Tôi nhìn lên, Gareth và Compton đang nhìn tôi chăm chú.
— Chào nhé, - Gareth rú lên. - Nghe chưa! Thằng bé ra trò đấy chứ!
— Anh thôi đi thì có.
— Thật là tình cờ!
— Im mồm đi, đồ ngốc.
— Nó dỗi rồi, dỗi rồi!
— Có kẻ phải lòng người ta rồi kìa, - Compton nhăn nhở cười.
— Em chỉ đùa cô ấy thôi mà. Trêu đùa tí chứ có gì đâu.
— Chào nhé!
— Cho tôi xin số điện thoại của chị nhé?!
— Im mồm đi.
— Thôi. Cậu Nhóc tức rồi đấy.
Tôi bước đến bên chiếc điện thoại, bấm phím Enter lần nữa, nhưng chỉ thấy chuông reo liên hồi, reo mãi. Trên mặt Compton có ánh nhìn rất lạ, như thể anh ta chưa thấy tôi bao giờ, như thể tôi là một anh chàng mới toanh, nhưng tôi không quan tâm. Tôi quay số lần nữa: vẫn chỉ có tiếng chuông đổ. Tôi có thể hình dung thấy Sable đang bước đi xuống phố, vào trong toà tháp đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới, lên tầng 59, vào với những đồ gỗ và những tủ hồ sơ ấy, cất tiếng chào mấy viên luật sư, ngồi xuống bên bàn làm việc rồi giắt chiếc bút chì sau vành tai.
— Tên công ty luật ấy là gì ấy nhỉ?
— Chào nhé, - Gareth vẫn lải nhải.
— Quên đi, anh bạn trẻ. - Dennis an ủi.
Anh đứng đó trong chiếc áo phông, tóc tai rối bù.
— Cô ta không quay lại đâu, - Compton lên tiếng.
— Làm sao anh biết?
— Trực giác phụ nữ mà. - Anh ta cười rúc rích.
— Phải làm cho xong cái bản vá đó thôi, - Dennis chốt lại. - Đứng lên đi làm đi.
— Tớ chịu thôi, - Compton nói. - Tớ về nhà đây. Như đến hàng mấy năm rồi chưa ngủ ấy.
— Sam? Em thì sao?
Bản vá anh nói là một chương trình làm cho Lầu Năm Góc. Hai bên đã ký với nhau một thỏa thuận bí mật. Công việc chẳng khó khăn gì. Con nít cũng làm được. Tôi lan man nghĩ. Chỉ cần dùng chương trình ra đa, chèn thông số lực hút trái đất, có thể dùng chênh lệch vận tốc quay chẳng hạn, thế là xác định được vị trí tiếp đất của mọi tên lửa được phóng ra.
— Nhóc?
Khi nhiều máy tính cùng hoạt động một lúc, cả nơi này tràn ngập tiếng o o rù rì. Còn hơn cả tiếng ồn trắng. Đó là thứ âm thanh khiến ta cảm thấy mình là mặt đất bao la trải dưới bầu trời, cái vòm tiếng ồn xanh thẳm phủ chụp xung quanh, nhưng chỉ cần lưu tâm đến nó là lập tức cảm thấy nó sao mà quá ồn ào choáng ngợp, khi đó ta thấy mình chẳng hơn gì một hạt bụi mà thôi. Ta bị gắn chặt vào nơi đó; đám dây dợ, ống truyền dẫn và cả những electron đều đang chuyển động, nhưng chẳng có gì đang thực sự chuyển động cả, không gì hết.
Tôi đến bên cửa sổ. Cái cửa sổ tầng hầm chẳng bao giờ thấy nắng. Lại thêm một điều tôi không hiểu nổi, những chiếc cửa sổ ở tầng hầm - Sao ai lại đi đục cửa sổ dưới tầng hầm cơ chứ? Có lần tôi đã thử mở nó ra nhưng không được.
Tôi đoán ở ngoài kia mặt trời đang lên.
— Chào nhé! - Gareth chưa chịu thôi.
Tôi muốn đi qua bên kia phòng và đấm anh ta một cái ra trò, một cú cho anh ta đau thực sự, nhưng tôi không làm được.
Tôi ngồi vào trước côn điều khiển, ấn phím ESC, rồi phím N, rồi phím Y, thoát khỏi chương trình Hộp Xanh. Hôm nay không hack nữa. Tôi mở chương trình đồ hoạ, gõ mật khẩu, SAMUS17. Chúng tôi làm việc với chương trình này mới sáu tháng, nhưng Lầu Năm Góc đã phát triển nó trong nhiều năm nay rồi. Nếu lại xảy ra chiến tranh nữa, họ sẽ sử dụng nó, chắc chắn là như vậy.
Tôi quay sang Dennis. Anh ấy đã đang còng lưng trên bàn điều khiển rồi.
Chương trình khởi động. Tôi nghe thấy nó vươn mình lích kích.
Có một tầm cao mà ta sẽ đạt tới khi ngồi viết mã. Thú vị lắm. Lại rất dễ. Ta quên đi bố mẹ, quên đi mọi thứ. Ta có cả đất nước trên bàn phím. Đây là nước Mỹ. Ta chạm tới biên giới. Ta có thể đi bất cứ đâu. Tất cả chỉ thông qua nào kết nối, nào truy cập, nào cổng thông tin, giống như trò truyền tin thì thầm, nếu lỡ nói sai thì sẽ phải quay lại từ đầu.