← Quay lại trang sách

- XXIV - NGÔI NHÀ MA TÚY XÂY NÊN

BỌN CHÚNG NÓ KHÔNG CHO TÔI tới dự đám tang của Corrigan. Đáng lẽ ra tôi đã băng qua xưởng bánh để vào đó. Thế mà chúng lại tống cổ tôi vào trại. Tôi không thèm khóc. Tôi chỉ nằm thẳng cẳng trên chiếc ghế băng, gác tay che mắt.

*

Tôi đã được xem hồ sơ về mình, in trên giấy vàng, có tới tận bốn mươi đề mục. Được đánh máy nhưng không chỉn chu lắm. Đọc nó sẽ thấy cả cuộc đời mình trải trên những bản sao giấy than. Được lưu trữ trong bộ hồ sơ hẳn hoi. Hunts Point, đường Lex và 49, đường cao tốc khu Tây, tất cả những nơi ấy đều ở tận Cleverland. Tội sống lang thang. Tội bán dâm. Tội nhẹ loại A. Tội tàng chữ thuốc bị kiểm soát cấp độ 7. Tội sâm phạm cấp độ 2. Tội tàng chữ ma túy, chọng tội loại E. Tội gạ gẫm bán dâm, loại A, tội nhẹ cấp độ 0.

Bọn cớm đáng phải nhận điểm D môn chính tả.

Cớm ở khu Bronx còn tệ hơn. Bọn đó chỉ xứng điểm F trong mọi thứ trừ mỗi việc bắt giữ những người như chúng tôi.

*

Tillie Henderson, tức Cô Em Vui Vẻ, tức Bí Ẩn, tức Vườn Hồng, tức Bánh Ngọt.

Chủng tộc, giới tính, chiều cao, cân nặng, màu tóc, kiểu tóc, nước da, màu mắt, các vết sẹo hoặc bớt, hình xăm (không có).

Tôi còn khoái ăn bánh ngọt trong siêu thị nữa. Các người sẽ không thể tìm thấy thông tin đó trong hồ sơ của tôi đâu.

*

Ngày họ tóm chúng tôi, Bob Marley đang hát trên radio, Dậy đi, đứng lên, đứng lên vì quyền lợi của các bạn. Một gã cớm khoái giỡn còn vặn nhạc to rồi ngoái lại cười nhăn nhở. Jazzlyn hét tướng lên: “Đi hết thì ai canh tụi nhỏ đây?”

*

Tôi bỏ lại chiếc thìa vào trong hộp sữa. Đã ba mươi tám tuổi đầu rồi. Mà chẳng được cái tích sự gì.

*

Làm điếm đúng là cái nghề bẩm sinh dành cho tôi. Không nói quá đâu. Tôi chưa bao giờ mong hòng gì có được công việc tử tế cả. Tôi sống ngay đối diện khu mại dâm trên đại lộ Prospect và khu Đông phố 31. Từ cửa sổ phòng ngủ của mình tôi có thể thấy các cô gái đang hành nghề. Lúc đó tôi tám tuổi. Họ đi giày cao gót màu đỏ và bới tóc cao.

Những gã ma cô đi qua, về hướng khách sạn Thổ Nhĩ Kỳ. Mấy gã đó chuyên dắt mối cho gái. Chúng đội những cái mũ to đến mức tưởng như chui vào đó mà nhảy cũng vừa.

Trong phim khiêu dâm hay thấy cảnh tụi này đỗ lại trên xe Cadillac hẳn hoi. Đúng thế đấy. Bọn dắt hàng cưỡi xế sang. Tụi nó khoái lốp xe có sọc trắng. Nhưng không phải lúc nào trên kính chắn gió cũng treo xúc xắc nỉ trang trí như trong phim.

Lần đầu tiên tôi tô son môi là năm lên chín tuổi. Đôi môi sáng mọng lên trong gương. Đôi bốt màu xanh của mẹ quá rộng với chân đứa con gái mười một tuổi. Tôi trốn trong đó và thò đầu ra ngoài còn được ấy chứ.

Khi mười ba tuổi tôi đã ôm eo một gã đàn ông mặc bộ com-lê màu mận chín. Hắn có vòng eo như đàn bà, nhưng cũng hành tôi ra trò. Tên hắn là Fine. Hắn rất yêu tôi, không bao giờ đưa tôi đến khu gái điếm, hắn nói hắn chỉ đang chuẩn bị cho tôi vào nghề mà thôi.

*

Mẹ tôi thường đọc sách về tôn giáo. Chúng tôi theo Giáo Hội Israel. Nghĩa là phải ngật đầu ra sau mà vận đến ân tứ nói tiếng lạ. Trước kia bà cũng đứng đường. Đã lâu lắm rồi. Bà bỏ nghề khi răng bắt đầu rụng. Bà nói, “Đừng có đi theo vết xe đổ của mẹ đó, Tillie.”

Và thế là tôi đã đi theo đúng vết xe ấy. Chỉ khác là răng tôi chưa rụng cái nào.

*

Mãi đến năm mười lăm tuổi tôi mới đi bắt khách. Tôi bước vào sảnh khách sạn Thổ Nhĩ Kỳ. Có tiếng ai đó huýt sáo khe khẽ. Cả đám người ngoái đầu lại nhìn, nhất là tôi càng để ý. Rồi tôi nhận ra đám đó gọi mình. Thế là tôi bắt đầu nhún nhảy bước đi. Tôi đang lột xác. Thằng bảo kê đầu tiên của tôi nói, “Khi nào bĩ vận thì về nhà với anh đi cưng.”

Bít tất lụa, quần lót gợi tình, giày cao gót. Tôi gia nhập làng gái điếm như để trả thù đời.

Một trong những thứ ta sẽ học được ngay là đừng bao giờ để tóc mình thò ra ngoài cửa sổ mở. Nếu không có những thằng điên sẽ túm tóc và lôi mình vào trong rồi đánh cho nhừ tử.

*

Cái thằng ma cô đầu tiên, làm sao quên được. Đâm ra yêu hắn, cho tới khi hắn nện mình bằng một cây nạy lốp. Thế rồi hai ngày sau lại phụ hắn thay lốp xe. Hắn mua cho tôi cái áo, khi mặc vào trên người cần hở chỗ nào là phô đúng chỗ đó.

*

Tôi phải để con bé Jazzlyn còn ẵm ngửa ở chỗ bà ngoại. Con bé khẽ đá đá đôi chân và ngước nhìn tôi. Khi mới sinh ra nó đã có nước da trắng ơi là trắng. Đến nỗi ban đầu tôi cứ ngỡ con bé không phải là con của mình. Tôi không biết bố nó là ai. Có thể là bất cứ ai trong cái danh sách dài như ngày Chủ Nhật. Mọi người hay nói bố nó chắc hẳn là một tên Mễ nào đó, nhưng mà tôi chả nhớ được có thằng cha Pablo nào đó từng nhễ nhại trên người mình hay không. Tôi bế con bé lên, đó là lúc tôi tự nhủ, “Mình sẽ đối xử tốt với nó suốt cả cuộc đời này.”

Ai mới sinh con xong cũng nói, “Con bé sẽ không bao giờ ra đứng đường”. Rồi thề thốt. Con tôi thì không đâu. Nó sẽ không bao giờ phải ra ngoài đó. Thế là mình phải đi làm điếm để con mình không phải sống kiếp như mình thế thôi.

Tôi hành nghề ở khu gái điếm được gần ba năm, ngày ngày chạy về với con bé, bế nó trên tay và tôi biết mình phải làm gì. Tôi nói: “Mẹ, chăm sóc nó cho con. Con sẽ về ngay.”

*

Con chó gầy nhất tôi từng thấy là cái con được in trên thành xe buýt của hãng Greyhound.

Lần đầu tiên thấy New York tôi nằm luôn xuống mặt đất bên ngoài Port Authority, chỉ để nhìn thấy được cả bầu trời rộng lớn. Một gã nào đó bước qua người tôi mà không thèm ngó xuống.

*

Ngay ngày đầu tiên tôi đã bắt đầu đi bắt khách. Tôi đến các khách sạn nhếch nhác ở phố số Chín. Nhìn trần nhà tôi có thể tưởng tượng ra bầu trời, chuyện nhỏ. Ở New York có rất nhiều thủy thủ.

Tôi thích đội những chiếc mũ lính thủy của họ mà nhảy nhót.

*

Làm ăn ở New York là phải có bảo kê. Dù gã ma cô đó chỉ có mỗi một đào là mình. Cũng dễ kiếm một thằng như vậy. Tôi rất may mắn đã nhanh chóng tìm được TuKwik. Hắn dắt khách cho tôi và tôi được làm ở khu mại dâm khét tiếng, phố 49 và Lexington. Đó chính là nơi cô đào Marilyn từng bị quả tốc váy lịch sử. Ngay bên trên lối ra của ga tàu điện ngầm. Bãi bắt khách đình đám thứ hai ở mãi bên khu Tây, nhưng TuKwik không thích chỗ đó, vì thế tôi không hay đến đó lắm. Cũng không dễ kiếm tiền ở bên ấy. Lúc nào cũng có bọn cớm đến nhá phù hiệu trước mặt mình. Bọn chúng sẽ biết ngay ai ra tù được bao lâu bằng cách hỏi ngày tháng ghi trong hồ sơ. Nếu thấy lâu lâu mà mình không phải bóc lịch thì chúng sẽ ngoắc ngoắc ngón tay, “Đi theo tôi.”

Tôi thích khu Đông, cho dù bọn cớm ở đây khá rắn.

Khu phố 49 và Lexington chẳng có mấy gái da màu. Hầu hết là những cô nàng da trắng có hàm răng đẹp, quần áo đẹp, tóc tai đẹp. Họ không bao giờ đeo loại nhẫn mặt to tướng vì chúng khá vướng víu. Nhưng họ làm móng tay rất xinh và móng chân lấp lánh. Họ nhìn tôi và gào lên “Mày làm cái đ. gì ở đây thế?” Và tôi trả lời: “Này các cô, cùng kiếm ăn mà, thế thôi.” Chẳng bao lâu chúng tôi thôi không còn đánh nhau nữa. Không còn cào nhau sứt da sứt thịt nữa. Không còn cố bẻ gãy ngón tay của nhau nữa.

*

Tôi là cô nàng da màu đầu tiên thường xuyên có mặt tại khu gái điếm đó. Họ gọi tôi là Vườn Hồng. Họ thường nói tôi như vết bã kẹo cao su. Đen đúa. Và bám trên vỉa hè.

Cuộc đời là thế, hay thật. Gì cũng giễu được.

*

Tôi tự nhủ với lòng, mình sẽ kiếm đủ tiền để trở về bên Jazzlyn và mua cho con bé một ngôi nhà thật lớn với lò sưởi lẫn ban công phía sau và đầy đủ tiện nghi xinh xắn. Đó là những gì tôi muốn.

Tôi chẳng có tài cán gì. Không ai vô dụng bằng tôi. Thế mà chẳng ai biết đâu. Đó là bí mật. Tôi đi qua thế giới này cứ như thể tôi làm chủ nó. Nhìn ả đen này. Xem những đường cong của nó kìa.

*

Tôi có một bạn tù, cô ta nuôi một con chuột trong hộp giày. Con chuột là người bạn thân nhất của cô ta. Cô ta thường nói chuyện với nó, chăm nom nó, thậm chí còn hôn nó. Có lần bị nó cắn cho vào môi. Tôi cười đến đứt cả ruột.

Cô ta ở trong này cũng đã được tám tháng rồi, bị bắt trong một vụ đâm chém. Chả bao giờ cô ta nói với tôi một câu nào. Cô ta sắp chuyển ra trại ở ngoại thành. Cô ta bảo tôi không có óc. Tôi ấy à, tôi sẽ không đi ra ngoại thành, không đời nào, tôi đã bắt tay với quỷ rồi - trong hiện thân là một gã hói đầu nhỏ thó mặc áo choàng đen.

*

Năm mười bảy tuổi tôi đã sở hữu một thân hình đến Adam cũng phải bỏ Eve mà theo. Đó đúng là thời kỳ huy hoàng. Không nói ngoa đâu. Tôi có đôi chân dài miên man và cặp mông làm bao người mê mẩn. Adam sẽ nói với Eva, Eva cưng, anh sẽ bỏ em đây, còn chúa Jesus thì lẩm bẩm đằng sau, Adam, mày đúng là một thằng khốn may mắn.

*

Có một tiệm pizza trên đường Lexington. Trên tường treo bức tranh mấy anh chàng mặc quần soóc bó chặt, có làn da hết chê và một quả bóng dưới chân - trông họ thật tuyệt. Nhưng những gã đàn ông thật trong tiệm lại là một lũ béo ị và lông lá, luôn mồm tuôn cả đống chuyện cười liên quan tới xúc xích. Ăn ở đây phải lấy giấy ăn thấm bớt dầu trên pizza. Bọn nghiệp đoàn thỉnh thoảng cũng ghé qua. Chớ có dây dưa với bọn này. Chúng mặc quần có nếp là thẳng tắp và đẫm mùi bizăngtin. Chúng thậm chí có thể đưa mình đi ăn một bữa ngon lành nhưng rồi sau đó mình sẽ bị hành cho mệt lử.

*

TuKwik là một gã nhanh nhẹn. Gã nâng niu tôi trên tay như một món đồ trang sức. Gã có đến năm vợ, nhưng tôi là Bà Vợ Số Một, là ngôi sao trên ngọn cây Giáng Sinh, là miếng thịt tươi nhất trên giá. Ta phải làm mọi thứ có thể cho bảo kê của mình, đốt pháo hoa cho gã, yêu gã từ sáng đến tối, thế rồi khi tắt nắng thì ra ngoài đứng đường. Tôi kiếm được nhiều tiền nhất trong cả bọn nên gã đối xử rất tốt với tôi. Gã cho tôi ngồi ghế trước trên xe hơi trong khi những cô vợ khác phải đứng dưới đường trông lên, tức đến xịt khói ra hai lỗ tai.

Điều duy nhất đáng nói là, gã yêu càng nhiều thì tẩn càng đau. Thế đấy.

Một trong số những bác sĩ ở phòng cấp cứu đã phải lòng tôi. Anh ta khâu vết rách ở mắt cho tôi sau khi TuKwik đánh tôi bằng một cái bình café bạc. Rồi anh ta cúi xuống và hôn lên vết khâu. Chỗ sợi chỉ xuyên qua cứ giật lên nhồn nhột.

*

Vào ngày gió mưa đằng đẵng, có khi chúng tôi đánh nhau một trận ra trò, tôi và mấy cô vợ kia của TuKwick ấy. Tôi chạy ra đường mà tay vẫn cầm bộ tóc giả còn dính tí da đầu của Susie. Nhưng phần lớn thời gian chúng tôi sống cùng nhau như một gia đình lớn, thật đấy. Nói ra chả ai tin, nhưng mà thật thế.

*

Ở khu Lexington có những khách sạn dán giấy dán tường, có phục vụ buồng và những chiếc đĩa mép viền vàng thật. Người ta còn đặt cả sôcôla dưới gối trong buồng khách sạn. Có những doanh nhân đến thuê phòng khoảng một ngày. Da trắng. Quần lót trong cũng trắng. Họ cởi áo sơ mi, trên người tỏa ra mùi của những đức ông chồng sợ hãi, làm như mấy bà vợ của họ sắp sửa nhảy xổ ra từ chiếc ti vi trong phòng.

Các cô hầu phòng đặt kẹo bạc hà lên gối. Xắc tay của tôi đầy vỏ kẹo màu xanh. Tôi ra về với đống vỏ kẹo và những tay đàn ông đã để cơn nhễ nhại cuốn trôi giấy đăng kí kết hôn của mình.

Tôi là một con điếm đúng nghĩa, chỉ biết nằm ưỡn người. Xoạc chân ra là tất cả những gì tôi biết làm, nhưng tôi khiến khách hàng cảm thấy đặc biệt. Ôi, anh yêu, để em cảm thấy anh nào. Anh làm em nóng cả người đây này. Đừng đem miếng xương này cho con chó nào khác nhé.

Tôi có hằng đống những câu nói ngu xuẩn như vậy. Như thể tôi đang ca một bài ca cũ rích. Thế mà bọn họ tin sái cổ.

*

“Em thấy ok không, Bánh Ngọt của anh?” “Chúa ơi, anh làm em sung sướng lắm!” (Một phút rưỡi, ối giời, cũng là cả một kỷ lục rồi).

“Cho anh hôn một cái nào, cục đường của anh.” “Ôi anh, anh mới đáng thèm ý.” (Tôi thà liếm đường ống bồn rửa còn hơn).

“Cưng à, anh làm ngon lành không?” “Ồ, cực kỳ, chính thế, ngon lành, tuyệt lắm.” (Chỉ tiếc là cái ấy của anh bé quá).

*

Khi rời Waldorf-Astoria tôi boa cho mấy tay kiểm tra an ninh khách sạn, tay loong toong và cậu nhóc trực thang máy. Họ biết mặt tất cả chị em khu này. Cậu nhóc đó mê tôi như điếu đổ. Một đêm nọ tôi “thổi kèn” cho cậu ngay trong khu trữ đồ đông lạnh. Khi đi ra cậu thuận tay trộm một miếng bít tết. Tuồn miếng thịt vào trong áo sơ-mi. Bước ra ngoài rồi cậu còn nói mình thích ăn bít tết tái vừa.

Cậu nhóc dễ thương quá. Thường nháy mắt với tôi, ngay cả khi thang máy đầy người.

*

Tôi vốn sạch sẽ kinh người. Lần nào cũng phải tắm táp trước. Nếu tôi tắm cùng khách thì kiểu gì tôi cũng xát đầy xà bông lên người hắn. Và quan sát cái ấy của hắn ta lớn dần lên. Xong dỗ dành hắn, “Anh yêu, em muốn bánh mì.” Rồi tôi kéo gã đến “lò nướng”, cho gã nổ tung ở đó.

Nói chung nên cố xong việc với khách sau khoảng mười lăm phút, tối đa là thế. Nhưng đồng thời cũng phải cố giữ cho hắn không ra trong vòng ít nhất hai phút. Bọn đàn ông không thích ra sớm. Chúng sẽ thấy mất mặt. Thấy mình bẩn thỉu và rẻ tiền. Tôi chưa bao giờ gặp phải một gã không cứng lên nổi, chưa bao giờ. À, thì cũng có, nhưng nếu thấy gã có vẻ không cứng lên được, tôi sẽ cào vào lưng gã và nói năng ngọt ngào với gã, tôi không bao giờ nói những lời tục tĩu, đôi lần gã khách phát khóc mà kêu lên “Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, em yêu. Chỉ muốn thế thôi. Anh chỉ muốn nói chuyện thôi.” Nhưng cũng có gã sẽ lật người lên và hằn học hét “Đ. mẹ mày, tao biết là sẽ chẳng làm ăn gì được với mày mà, đồ mọi đen.”

Thế là tôi sẽ phụng phịu cái mặt ra vẻ gã ta đã làm tan vỡ trái tim tôi, rồi tôi ghé sát vào gã và thì thào rằng bảo kê của tôi thuộc đảng Báo đen, băng đó cũng có nhiều dân mọi lắm nên hắn ta sẽ không thích nghe nói năng kiểu đó đâu, hiểu chưa hả? Thế rồi gã kia sẽ vội vã mặc quần và biến khỏi đó trong nhấp nháy.

*

TuKwik suốt ngày dính vào mấy vụ đánh nhau. Hắn có một bộ khoen sắt đeo tay giắt sẵn trong tất. Nhưng mà lúc nào cũng bị đo ván trước khi kịp lấy nó ra. Tuy vậy gã rất khôn ngoan. Gã đút lót bọn cớm và bọn nghiệp đoàn, chỗ còn lại thì đút túi.

Những tên bảo kê lọc lõi luôn tìm gái đánh lẻ. Tôi cũng từng đi lẻ suốt hai tuần. Ở Ohio. O-hi-o.

Tôi trở thành một người đàn bà hiện đại. Chịu uống thuốc tránh thai. Tôi không muốn có thêm một Jazzlyn nữa. Tôi gửi bưu thiếp cho con bé từ một bưu điện trên phố 43. Ban đầu anh chàng đứng sau quầy không nhận ra tôi. Mọi người la ó vì tôi chen ngang, nhưng tôi cứ tiến thẳng đến chỗ anh ta, nguây nguẩy cặp mông mời mọc. Anh chàng đỏ bừng mặt và tuồn cho tôi mấy con tem miễn phí.

Tôi thì luôn nhận ra khách hàng của mình.

*

Tôi tìm được một thằng cha bảo kê khác. Gã này từng là một cầu thủ nổi tiếng. Tên gã là Jigsaw. Gã có một bộ comlê bóng lộn. Gã gọi nó là bộ vía. Có cả khăn mùi xoa trong túi áo. Điều bí mật là chiếc khăn đó có đính một hàng lưỡi dao cạo. Rút ra là vẽ được cả bức tranh xếp hình trên mặt người ta. Gã có dáng đi chấm phẩy. Thì thứ gì hoàn hảo mà chẳng có tí khiếm khuyết. Bọn cớm rất ghét gã. Họ tóm tôi nhiều lần hơn từ khi biết Jigsaw cặp với tôi.

Họ ghét thấy dân da đen kiếm được tiền, đặc biệt là kiếm tiền từ người da trắng, và trên phố 49 thì hầu như toàn là người da trắng. Như Phố Phấn Trắng mà.

Jigsaw có nhiều tiền hơn cả Chúa ấy chứ. Gã mua cho tôi một sợi dây chuyền đuôi cáo và một chuỗi ngọc bích. Gã trả tiền mặt hẳn hoi. Ngoài một chiếc Cadillac, gã còn có một con Rolls-Royce. Màu bạc. Không phịa đâu. Chiếc xe cũ rồi nhưng vẫn chạy tốt. Nó có vô lăng bằng gỗ. Thỉnh thoảng chúng tôi lái xe lòng vòng quanh đại lộ Park. Đó là khi mà đời còn tươi chán. Chúng tôi đi ngang qua những khung cửa sổ bên ngoài Câu lạc bộ Colony dành riêng cho các bà các cô đứng đắn và rủ: “Xin chào các quý bà, có ai muốn hẹn hò không nào?” Thế là họ sợ chết khiếp. Rồi chúng tôi lái đi, hú hét ầm ĩ: “Đi thôi, đi kiếm một ít sandwich kẹp dưa chuột nào.”

Chúng tôi lái thẳng tới quảng trường Thời Đại, gào lên:

“vứt mẹ hết lo phiền đi mấy cưng!”

*

Ở với Jigsaw tôi có được những thứ đẹp nhất. Gã có một căn hộ ở góc phố số Một và phố 58. Món nào trong nhà trông cũng hào nhoáng, kể cả thảm trải sàn. Bình hoa đặt khắp nơi. Những tấm gương viền vàng. Những gã đàn ông ong bướm thích tới đây. Họ đi thẳng vào nhà và thốt lên, ôi chà. Cứ như thể họ nghĩ tôi là nữ doanh nhân.

Lần nào họ cũng đi tìm cái giường. Vấn đề là cái giường phải hạ từ trên tường xuống kia. Có điều khiển bằng điện tử hẳn hoi.

Cái nơi ấy đúng là ngon lành.

*

Chúng tôi gọi những vị khách trả một trăm đô la mỗi lượt là Sâm Banh. Susie thường nói: “Chàng Sâm Banh của em đây rồi,” khi một chiếc xe hơi lộng lẫy dừng bánh dưới đường phố.

Có đêm tôi ở với một tay trong đội bóng Những Gã Khổng Lồ New York, chàng hậu vệ có cái cổ to đến nỗi nhận luôn biệt danh là Cò Bự. Anh ta còn có một cái ví, thật đúng là chưa thấy bao giờ, căng phồng toàn tờ một trăm “vé”. Tôi nghĩ thôi đúng là mười chàng Sâm Banh đến cùng một lúc đây rồi. Sâm Banh của em, cơn khoái lạc đang đến đây.

Nhưng hóa ra hắn ta chỉ muốn chơi miễn phí mà thôi, thế là tôi nhảy xuống đất, gập người nhìn vào giữa hai chân mà thét: “Đi nhờ với!” rồi ném cho hắn cái thực đơn phục vụ tận phòng.

Có đôi khi tôi cứ tự giễu tự cười như thế.

*

Vào thời gian ấy tôi tự gọi mình là Cô Em Vui Vẻ, vì tâm trạng tôi khi đó rất vui vẻ. Những gã đàn ông chỉ là những cơ thể chuyển động trên người tôi. Những vụn sắc màu. Chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Đôi khi tôi cảm thấy mình như cây kim trong máy hát. Chạm xuống rãnh đĩa hát và quay theo nó một lúc. Rồi nếu vướng hạt bụi nào thì tôi hất nó ra và lại sa xuống rãnh.

*

Tôi nhận ra một điều là những viên cảnh sát phụ trách điều tra án mạng diện com-lê rất đẹp. Giày lúc nào cũng bóng loáng. Một gã còn để hộp xi đánh giày ba chân ngay dưới gầm bàn. Giẻ đánh giày, hộp xi, đủ mọi thứ. Gã khá dễ thương. Gã không đòi chơi miễn phí mà chỉ muốn biết ai đã giết Jigsaw. Tôi biết, nhưng tôi không nói ra. Khi có người đã xì tiền ra thì ta phải ngậm miệng vào. Đó là luật ở khu gái điếm, khóa cái miệng vào, không được hở ra một lời nào cả. Khít khịt. Không lời nào. Khít khìn khịt.

*

Jigsaw bị trúng ba viên đạn rất gọn ghẽ. Tôi thấy gã nằm sõng sượt trên mặt đất ướt nhoét. Một viên trúng ngay giữa trán làm óc xổ cả ra. Khi những nhân viên y tế cởi áo sơ-mi của gã ra thì trông gã như có thêm hai con mắt đỏ ngầu ngay giữa ngực.

Máu bắn tung tóe trên mặt đất xung quanh, trên thân cột đèn và cả hòm thư gần đó. Thằng cha trong quán pizza đi ra lau sạch chiếc gương bên phải của cái xe tải. Gã lấy cái tạp dề kì cọ cái gương, lắc đầu và lầm bầm, như khi có ai làm cháy mấy cái bánh pizza của gã. Cứ như thể Jigsaw cố tình để lại óc của mình trên chiếc gương đó. Cứ như Jigsaw cố ý làm như vậy!

Gã quay gót vào trong cửa hàng, đến lần sau khi chúng tôi đến đấy ăn pizza, gã gào lên “Này, không bắt khách khiếc gì ở đây đâu nhé, cút khỏi đây đi, nhấc mấy cặp mông của tụi mày ra khỏi đây, đặc biệt là mày đấy - đồ M-Ọ-I Đ-E-N.” Chúng tôi đùa, “Ơ, thằng cha thế mà cũng biết đánh vần cơ đấy,” nhưng mà thề có Chúa, tôi muốn thọc cái của quý của gã người Ý lên tận cổ gã, xoắn nó lại mà gọi đó là cục yết hầu.

Susie nói cô ta rất ghét bọn phân biệt chủng tộc, đặc biệt là những tên gốc Ý. Chúng tôi cười rũ rượi và sóng bước sang đại lộ số Hai, đến ăn pizza ở hiệu Ray Nổi Tiếng. Bánh ngon đến nỗi chúng tôi cũng chẳng cần thấm bớt dầu ăn. Từ đấy về sau chúng tôi không bao giờ quay lại cái quán ở khu Lexington đó nữa.

Chúng tôi cóc muốn làm lợi cho bọn lợn phân biệt chủng tộc đấy.

*

Jigsaw có hàng đống tiền, thế mà lại bị chôn ở nghĩa trang vô thừa nhận Potter’s Field. Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều đám tang. Tôi cho rằng mình cũng không khác gì mọi người. Không rõ cuối cùng ai lấy được tiền của Jigsaw, nhưng mà tôi dám chắc là bọn nghiệp đoàn.

Chỉ có duy nhất một thứ đi nhanh hơn ánh sáng, đó là tiền, những đồng tiền lạnh lẽo.

*

Hai tháng sau khi Jigsaw bị cướp, tôi thấy Andy Warhol đến khu nhà đó. Anh ta có đôi mắt xanh lam mở to và trông có vẻ loạn thần, có vẻ như anh ta vừa trở về sau một ngày đi lặt kiếm từng xu. Tôi nói, “Hê, Andy cưng, muốn hẹn hò không?” Anh ta trả lời, “Tôi không phải Andy Warhol, tôi chỉ đeo mặt nạ của Andy Warhol thôi, ha ha.” Tôi véo mông anh ta, làm anh ta nhảy dựng lên kêu “Ối.” Tay này hơi cổ lỗ sĩ, nhưng cũng nói chuyện được với tôi đến hơn mười phút.

Tôi hy vọng anh ta sẽ cho tôi đóng phim. Tôi sẽ nhảy nhót trên đôi giày cao gót. Tôi sẽ hôn anh ta nếu anh ta cho tôi đóng phim. Nhưng mà cuối cùng anh ta chẳng muốn gì hơn là tìm một gã trai. Chỉ thế, một gã trai trẻ để đưa về nhà làm chuyện đó. Tôi bảo là tôi có thể đeo đồ giả, một cái thật to màu hồng hẳn hoi nhưng anh ta gạt đi: “Ồ, thôi đi, em làm anh hứng lên rồi đây này.”

Thế là tôi đi lang thang suốt đêm mà gào tướng lên: “Bà đây đã làm cho Andy Warhol hứng lên cơ đấy.”

*

Lại có một tay khách khác trông rất quen. Trông hắn còn khá trẻ nhưng đã hói ở đỉnh đầu. Chỗ hói ấy trắng ởn như cái sân băng trên thóp. Hắn thuê một phòng ở khách sạn Waldorf-Astoria. Việc đầu tiên hắn làm là kéo kín rèm lại, rồi nằm luôn ra giường mà giục: “Nào bắt đầu thôi.”

Tôi nói: “Chà, em có biết anh không cưng nhỉ?”

Hắn chăm chú nhìn tôi rồi cộc lốc: - “Không”

— Anh chắc không? - Tôi gặng, với tất cả vẻ lịch thiệp đến ngớ ngẩn. - Trông anh quen lắm.

— Không!- Hắn gắt, thực sự cáu tiết.

— Ấy, có gì đâu mà cưng, - tôi đấu dịu, - em làm thân tí mà.

Tôi rút thắt lưng hắn ra, kéo khóa quần của hắn, và hắn rên rỉ “Ô, thế thế, thế,” như tất cả những gã khác vẫn thường làm, hắn nhắm mắt lại và tiếp tục rền rĩ, và rồi tự nhiên tôi bật nhớ ra. Hắn chính là anh chàng dẫn chương trình dự báo thời tiết của đài CBS! Chỉ thiếu bộ tóc giả thôi! Hóa ra đó là bề ngoài khi lên hình. Tôi xong việc với hắn rồi mặc đồ vào, vẫy chào tạm biệt, đi ra đến cửa còn quay lại nói với hắn, “Này anh, trời có mây ở phía đông, gió cấp mười và sẽ có thể có tuyết đấy nhé.” Đấy, tôi lại tự giễu tự cười rồi.

*

Khi trước tôi từng rất khoái một truyện cười mà câu cuối cùng là “Thưa Ngài, tôi không được trang bị vũ khí gì ngoài một miếng gà rán.”

*

Rất khó moi tiền của dân hippy. Bọn họ chỉ muốn tình yêu tự do. Tôi thường tránh xa đám đó. Một lũ bốc mùi.

Cánh lính tráng là khách hàng tuyệt vời nhất. Khi được về nước họ chỉ muốn bùng nổ hết cỡ, đó là chuyện duy nhất tồn tại trong đầu óc họ. Họ đã phải khốn khổ đủ đường giữa một lũ đầu đần mắt hí rồi nên giờ chỉ muốn quên đi tất cả. Và không có gì giúp bạn quên đi mọi thứ tốt hơn là đến giải sầu với Cô Em Vui Vẻ.

Tôi làm một cái bảng nho nhỏ đề: GIẢI PHÁP CỦA CÔ EM VUI VẺ: CHỌN CHIẾN, CHỚ CHỌN TÌNH[50]. Chẳng ai nghĩ thứ đó buồn cười cả, ngay cả những anh chàng trở về từ chiến trường Việt Nam, vì thế tôi ném nó vào thùng rác ở góc đại lộ số Hai.

Những anh chàng đó bốc mùi mộ địa.

Nhưng họ cũng cần được yêu thương. Nói thật tôi giống như đang làm công tác xã hội vậy. Làm nghĩa vụ của mình với tổ quốc. Thỉnh thoảng tôi cũng ngân nga một bài hát trẻ con Con chồn nhảy vọt ra trong khi một anh chàng rê ngón tay trên lưng tôi. Thế là các chàng sướng mê.

*

Bob là tay cảnh sát chống tệ nạn lúc nào cũng chăm chăm soi gái da đen. Số lần tôi phải nhìn cái phù hiệu của anh ta nhá trước mặt còn nhiều hơn số lần tôi ăn sáng. Anh ta bắt tôi ngay cả khi tôi đang không hành nghề. Có lần tôi đang nhâm nhi trong quán café, anh ta ném cái phù hiệu cảnh sát ra trước mặt tôi và bảo “Đi theo tôi, Sambette.”

Hắn cứ nghĩ mình hài hước lắm đấy. Tôi trả miếng: “Hôn cái mông nhọ của tôi đây này, Bob.” Nhưng hắn vẫn lôi tôi vào trại. Thì ai cũng có chỉ tiêu mà. Được trả tiền làm thêm giờ mà. Tôi chỉ muốn dùng cái dũa móng tay bào hắn tan xương cho rảnh.

*

Có lần tôi ở với tay nọ cả tuần liền trong khách sạn SherryNetherlands. Giữa phòng treo một chùm đèn, xung quanh là trần thạch cao vĩ vèo đủ các thể loại dây nho dây leo với đàn vĩ cầm. Gã này nhỏ con nhưng béo ị và hói đầu và da ngăm. Gã đặt đĩa vào máy hát. Nghe như nhạc múa rắn. Gã nói: “Đây chẳng phải cũng là một vở hài kịch thiêng liêng hay sao?” Tôi đáp: “Nghe kỳ quái thật.” Gã chỉ cười.

Giọng nghe rất dễ chịu.

Chúng tôi có “hàng trắng”, trứng cá hồi và sâm banh ướp lạnh trong xô. Ban đầu vốn định vui vẻ một chầu kèm cocaine trợ hứng, nhưng rốt cuộc gã chỉ đòi tôi đọc cho gã nghe. Thơ Ba Tư. Tôi nghĩ có lẽ mình đã được lên thiên đường và đang bồng bềnh trên một đám mây. Có rất nhiều điều được kể về Syria và Ba Tư cổ đại. Tôi nằm trần trụi trên giường và đọc cho cái đèn chùm nghe. Gã thậm chí còn không muốn chạm vào người tôi. Gã chỉ ngồi trong một chiếc ghế và ngắm tôi đọc sách. Tôi ra về với tám trăm đô la và một cuốn thơ Rumi. Trước đây tôi chưa bao giờ đọc cái gì tương tự như thế. Khiến tôi tự dưng muốn có một cây vả.

Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi trước khi tôi đến Hunts Point. Lâu lắm rồi trước khi tôi kết thúc cuộc đời ở Deegan. Lâu lắm rồi trước khi Jazz và Corrie bỏ mạng trên chiếc xe tải đó.

Nhưng nếu tôi được ban một tuần để sống lại, dẫu chỉ một tuần thôi, nếu được lựa chọn thì tôi sẽ muốn trở lại khoảng thời gian đó ở Sherry-Netherlands. Tôi chỉ nằm trên giường, trần truồng, và đọc thơ, còn gã thì đối xử tốt với tôi, khen tôi rất khá, rằng tôi sẽ nên chuyện ở Syria và Ba Tư. Tôi chưa bao giờ được thấy Syria hay Ba Tư hay Iran hay những tên gì gì người ta dùng để gọi chốn ấy. Một ngày nào đó tôi sẽ đi đến đó, mang cả những đứa con của Jazzlyn theo, rồi cưới một ông vua dầu hỏa.

*

Chỉ là đồng thời tôi cũng hình dung tới việc đút đầu vào thòng lọng.

*

Viện được cái cớ nào để khỏi tù cũng tốt cả. Trước khi tống mình vào tù, bọn đấy sẽ cho thử bệnh giang mai. Thường thì tôi không bị sao. Khéo lần này sẽ bị thật. Mà có khi đó lại thành một cái cớ rất hay.

*

Tôi ghét những cái cây lau nhà. Tôi ghét những cây chổi. Trong tù không cách gì giở trò được. Ở đó thì phải lau cửa sổ, quét sàn, cọ nhà tắm. Tôi là ả điếm duy nhất ở khu C-40. Mấy đứa khác bị chuyển ra vùng ngoại thành hết cả. Có một điều chắc chắn là khung cảnh ngoài ô cửa sổ chẳng đẹp đẽ lãng mạn gì.

Cánh đồng tính đều ở C-50. Gái thẳng thì ở khu tôi. Dân đồng tính nữ bị gọi lóng “jasper”, thật chẳng hiểu vì sao - đôi khi từ ngữ thật kì dị. Ở căng tin đám jasper đó đều muốn chải tóc cho tôi. Tôi chẳng khoái tẹo nào. Chưa bao giờ. Tôi không đời nào đi giày thấp bít mũi có buộc dây. Tôi thích cắt ngắn đồng phục, nhưng không muốn búi tóc tùm hum trên đầu. Dù có sắp chết thì cũng phải chết cho đẹp chứ.

*

Tôi không ăn. Ít nhất tôi có thể giữ dáng được. Tôi vẫn rất tự hào về điều đó.

Tôi là một con điếm nhưng tôi vẫn tự hào về cơ thể của tôi.

Dù sao thì họ cũng không bưng đồ ăn cho chó. Lũ chó sẽ tự bóp cổ lẫn nhau sau khi đọc xong thực đơn. Rồi chúng rú lên và dùng nĩa đâm nhau đến chết.

*

Tôi kiếm được một cái móc đeo chìa khóa có tượng em bé. Tôi thích móc nó vào ngón tay và ngắm chúng xoay tròn. Tôi cũng kiếm được một mảnh giấy nhôm. Không phải là một cái gương hẳn hoi, nhưng vẫn có thể soi vào đấy mà lờ mờ thấy mình còn xinh chán. Thế vẫn hay ho hơn đi nói chuyện với chuột chứ. Cô bạn tù của tôi đã bào một bên thành giường để có vỏ bào lót ổ cho con chuột cưng. Tôi từng đọc một cuốn sách về một thanh niên với con chuột. Tên là Steinback, à đó là tên anh ta chứ không phải con chuột. Tôi không ngu. Làm điếm đâu có nhất thiết là não ngắn. Họ đã từng kiểm tra IQ cho tôi và tôi được 124 điểm hẳn hoi. Không tin thì cứ hỏi bác sĩ trại giam.

Mỗi tuần một lần cái xe đẩy chở sách của thư viện lại kĩu kịt kéo qua. Tôi không kiếm được cuốn sách nào mình thích. Tôi hỏi họ có cuốn thơ Rumi không thì họ hỏi lại “Đấy là cái quái gì thế?” Tôi chơi bóng bàn ở phòng thể dục.

Mấy mụ đồng tính kêu lên: “Ô, xem cô ta đập bóng kìa.”

*

Thường tôi và Jazzlyn không cướp cái gì của ai cả. Đâu đáng phải làm vậy. Nhưng cái tên khốn này, hắn đưa chúng tôi đi tuốt từ Bronx đến Hell’s Kitchen và hứa hẹn đủ mối béo bở. Mọi việc hóa ra lại khác hẳn nên tất cả những gì chúng tôi làm là giải thoát anh ta khỏi mấy thứ tủn mủn đó, đúng thế đấy, giải thoát. Chỉ là làm cho túi tiền của anh ta nhẹ bớt thôi mà. Tôi nhận tội thay cho Jazzlyn. Con bé muốn quay về nhà với lũ trẻ. Nó cũng không thiếu nổi heroin nữa. Tôi thì muốn nó cai đi, không con bé không cắt cơn nổi. Đâu có dễ thế. Còn tôi giờ cai hẳn được rồi. Tôi chịu được. Tôi dứt hẳn được sáu tháng nay rồi. Thỉnh thoảng cũng có chơi một liều, hoặc bán hộ ít “hàng” lấy từ chỗ Angie, nhưng cơ bản coi như là dứt hẳn rồi.

Ở đồn cảnh sát con bé Jazzlyn khóc sưng cả mắt. Viên thanh tra nghiêng người qua bàn về phía tôi và nói: “Nghe này Tillie, cô có muốn thu xếp ổn thỏa cho con gái cô không?” Tôi nói: “Có chứ cưng.” Anh ta nói: “Được rồi, hãy nhận tội đi rồi tôi sẽ thả con bé ra. Cô sẽ bị khoảng sáu tháng thôi, không hơn, tôi bảo đảm đấy.” Thế là tôi ngồi xuống và khai nhận tội. Phạm cùng tội cũ: cướp tài sản mức độ hai. Jazz đã cướp hai trăm đô la của gã đó và nướng hết số tiền đó ngay vào ống kim tiêm.

Như thế đó.

Mọi thứ bay vụt qua tấm kính chắn gió.

*

Họ bảo với tôi là Corrigan bị nát hết xương lồng ngực khi bị đập người vào cái vô lăng. Tôi nghĩ, chà, ít nhất ở trên thiên đường cô nàng Tây Ban Nha của gã cũng có thể tìm đến mà tóm lấy trái tim gã được.

*

Tôi là một con mụ khốn nạn. Chính đấy. Tôi nhận tội còn Jazzlyn phải trả giá. Tôi là một người mẹ còn con gái tôi không có cơ hội đó nữa. Tôi chỉ hy vọng ít nhất vào giây phút cuối cùng đó nó đang mỉm cười.

Tôi là một con mụ khốn nạn chưa từng thấy trên đời.

Đến cả mấy con gián cũng không thích ở trại giam Rikers. Cái giống ai cũng ghét. Như bọn thẩm phán và công tố viên quận và cả lũ bâu xâu. Chúng bò ra từ kẽ tường trong những bộ cánh đen đúa và nói, Cô Henderson, chúng tôi tuyên án cô tám tháng tù giam.

Bất cứ ai nhìn thấy lũ gián đều biết rằng chúng thường xắng xít. Chính thế. Bọn chúng xắng xít khắp sàn nhà.

*

Buồng tắm sen là nơi tuyệt nhất. Treo cả con voi lên ống nước trong đó còn được.

Đôi khi tôi đập đầu vào tường liên hồi đến khi không còn cảm giác gì nữa mới thôi. Đập mạnh đến mức cuối cùng tôi cũng thiếp đi được. Rồi khi thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, tôi lại đập đầu vào tường. Vết đau chỉ nhoi nhói lên trong phòng tắm khi tất cả mấy con mụ đồng tính cứ nhìn chòng chọc.

Ngày hôm qua một cô nàng da trắng đã bị cắt cổ. Bằng cạnh của cái khay ăn được giũa sắc. Cô ta tự chuốc lấy thôi. Rồi trắng bệch ra hơn cả thường khi vẫn trắng. Khi ở ngoài trại việc đó chưa bao giờ phiền đến tôi: trắng hay đen hay nâu hay vàng hay hồng. Chỉ có điều xem ra trại giam là mặt trái của cuộc đời thực - quá nhiều dân da đen mà lại ít người da trắng, tất cả đám da trắng có tí tiền đều tìm cách đút lót để thoát khỏi chỗ đó rồi.

Đây là lần tôi ngồi tù lâu nhất. Nó khiến người ta nghĩ về các thứ. Chủ yếu là về việc mình khốn kiếp đến mức nào. Và nhất là tìm chỗ nào để mà treo cái thòng lọng lên.