← Quay lại trang sách

- XXIV - 3

Tôi nghe thông báo là mình có khách thăm. Cực kỳ. Tôi sửa sang lại tóc tai, tô môi và gắng xức thơm bằng cái thứ nước hoa của nhà tù. Tôi chải răng, tỉa lông mày, thậm chí còn sửa sang bộ quần áo tù trông cho tươm tất. Tôi nghĩ, trên đời này chỉ có hai người là còn có thể đến thăm tôi. Tôi nhảy tâng tâng xuống các bậc thang. Như đang chạy xuống cầu thang thoát hiểm. Tôi có thể ngửi thấy khí trời. Xem chừng đấy mấy nhóc, bà ngoại chúng mày đến đây.

Tôi đến Phòng tiếp đón. Ở đây người ta gọi phòng thăm tù như thế. Tôi nhìn quanh xem lũ trẻ đâu. Phòng đầy những ghế với cửa sổ nhựa và mù mịt khói thuốc. Cứ như đang rẽ lối giữa đám sương mù ngon lành. Tôi kiễng chân ngó quanh, thấy ai cũng đã yên chỗ mà nói chuyện với người thân. Vô số tiếng ô, a rồi tiếng cười tiếng hét khắp nơi, tiếng trẻ con la hét, còn tôi cứ tiếp tục kiễng chân mà tìm mấy đứa cháu. Cuối cùng tôi nhìn thấy một người duy nhất ngồi lẻ loi. Một người đàn bà da trắng đang ngồi đối diện tấm kính chắn. Tôi thấy cô ta quen quen mà không nhớ gặp ở đâu, chắc là đại diện của ủy ban đặc xá có điều kiện hoặc nhân viên công tác xã hội, đại loại thế. Cô ta có mái tóc hoe vàng và làn da trắng mịn như ngọc trai. Rồi cô ta lên tiếng: “A, chào Tillie.”

Tôi thì đang nghĩ, đừng có mà A, chào Tillie với tôi. Mày là con mụ đ. nào? Cái đám dân da trắng này cứ cái kiểu thân mật đấy. Làm như hiểu người ta lắm. Ra cái vẻ bạn bè thân thiết.

Nhưng tôi chỉ đáp: “Chào”, rồi lách ngồi xuống ghế. Tôi cảm thấy như trong người không còn chút sinh khí nào nữa. Cô ta giới thiệu tên nhưng tôi chỉ nhún vai, vì cái tên chẳng có ý nghĩa gì với tôi. “Cô có thuốc không?” Tôi hỏi, cô ta bảo không, bỏ rồi. Thế thì cô ta còn ít có giá trị với tôi hơn là năm phút trước, mà năm phút trước đối với tôi cô ta cũng chẳng được tích sự gì. Tôi nói: “Cô là người nhận mấy đứa cháu tôi hả?” Cô ta đáp: “Không, có người khác đang chăm sóc bọn chúng rồi.” Thế rồi cô ta cứ ngồi đó mà hỏi tôi về cuộc sống trong tù, tôi ăn uống có được không, khi nào tôi được ra ngoài? Tôi nhìn cô ta như nhìn đống rác quá to lại nhét trong cái túi quá nhỏ, cứ thế mà trào ra. Trông cô ta có vẻ căng thẳng thế nào đó. Cuối cùng tôi chậm rãi nhả từng từ khiến cô ta phải nhướng mày lên vì ngạc nhiên: “Mẹ kiếp, thế - nhà - chị - là - ai?” Và cô ta trả lời: “Tôi quen Keyring, anh ta là bạn tôi.” Tôi lại hỏi, “Thế Keyring là thằng đ. nào?” Cô ta đánh vần từng chữ: “C-i-a-r-a-n.”

Thế là tôi bật nhớ ra, cô ta chính là người đến đám tang của Jazzlyn cùng với anh trai của Corrigan. Điều buồn cười là chính anh ta đã đưa cho tôi cái móc chìa khóa[52]. - Cô đi truyền giáo hả?

— Tôi là gì cơ?

— Đang cơn mộ đạo hả?

Cô ta lắc đầu.

— Thế sao cô lại đến đây?

— Tôi chỉ muốn xem chị thế nào.

— Thật hả?

Và cô ta nói: Thật, Tillie ạ.

Thế là tôi mặc kệ cô ta. Tôi nói: “Được rồi, sao cũng được.”

Cô ta rướn người về phía trước, nói thật là tốt khi được gặp lại tôi, lần cuối cùng gặp tôi, cô ta chỉ cảm thấy ái ngại cho tôi, vì bọn lợn đó còng tay tôi lại ngay khi còn ở nghĩa trang. Thực tế là cô ta dùng từ “bọn lợn” thật, nhưng rõ là không quen lắm, như thể cô ta cố gắng tỏ ra mạnh mồm mà không được. Nhưng tôi nghĩ, được thôi, thế này cũng hay, coi như giết thời gian, cứ kệ cho nó trôi, mười lăm hai mươi phút có là gì cơ chứ?

Cô ta xinh đẹp thật. Tóc vàng. Lại thú vị nữa. Tôi kể cho cô ta nghe về ả cùng buồng giam khu C-40 có con chuột, về cái cảm giác khi biết mình là phụ nữ chứ không phải một kẻ dở ông dở bà, rằng thức ăn tởm thế nào, rằng tôi nhớ lũ trẻ ra sao, rằng tối qua có trận tranh cãi trên ti vi về chương trình Chico, và chuyện Scatman Crother có phải chỉ là thằng mọi đen say xỉn mạt rệp hay không. Còn cô ta thì cứ gật gật cái đầu, thỉnh thoảng ừ hứ, à há, ồ, tôi hiểu, hay quá, Scatman Crothers ấy hả, anh ấy dễ thương mà. Làm như cô ta sắp ngủ với tay đó. Tôi thì thấy cô nàng khá được. Hết cười mỉm lại cười phá lên. Cô ta cũng rất thông minh, rõ là thế, lại còn giàu có. Cô ta bảo mình là họa sĩ và đang hẹn hò với anh trai của Corrigan, mặc dù cô ta đã có chồng, mặc dù anh ta chỉ đến Ireland để rải tro của Corrigan rồi trở về liền, nhưng họ đã kịp phải lòng nhau, rồi cô ta vui sống trở lại, cô ta từng mắc nghiện, đến bây giờ cô vẫn thích rượu. Cô ta còn hứa sẽ gửi ít tiền vào tài khoản trong tù của tôi cho tôi mua thuốc lá.

— Tôi giúp gì được cho chị nữa không? - Cô ta hỏi.

— Chỉ lo mấy đứa cháu thôi.

— Tôi sẽ cố, - cô ta hứa, - Tôi sẽ tìm xem chúng đang ở đâu. Rồi tìm cách đưa chúng đến thăm chị. Còn gì nữa không, Tillie?

— Jazz. - Tôi bật ra.

— Jazz à? - Cô ta hỏi lại.

— Hãy mang Jazzlyn trở lại cùng.

Thế là mặt cô ta trắng nhợt ra.

— Jazzlyn chết rồi mà. - Cô ta nói, làm như tôi bị ngớ ngẩn.

Ánh mắt cô ta trông như thể cô vừa bị đá cho một cái. Cô ta chăm chắm nhìn tôi, đôi môi run run. Và rồi tiếng chuông chết tiệt vang lên. Thời gian thăm tù đã hết, chúng tôi nói tạm biệt nhau qua tấm kính, tôi quay lại gặng lần nữa, “Sao cô lại tới đây?”

Cô ta nhìn xuống đất rồi ngẩng lên mỉm cười với tôi, cặp môi vẫn run rẩy, nhưng cô ta chỉ lắc đầu, mấy giọt lệ long lanh trên khóe mắt.

Cô ta đẩy hai cuốn sách qua bàn và tôi reo lên, Oa, Rumi, làm thế quái nào mà cô ta biết được nhỉ?

Cô ta nói sẽ lại đến nữa, tôi cầu xin lần sau cô ta mang bọn trẻ tới. Cô ta nói sẽ đi hỏi xem thế nào, vì bọn trẻ đang ở chỗ bảo trợ xã hội hay gì gì đó. Rồi cô ta vẫy tay tạm biệt, dụi dụi mắt cho ráo lệ rồi quay bước. Tôi nghĩ, chuyện quái gì thế nhỉ?

Tôi lại leo lên cầu thang, lòng vẫn băn khoăn tự hỏi sao cô ta biết được về Rumi, rồi tôi sực nhớ ra. Tôi tự cười mình, nhưng cũng mừng là đã không nói gì với cô ta về Ciaran và cái ấy bé xíu của anh ta - điều đó có ý nghĩa gì cơ chứ? Anh ta là một người tốt, cái tay Keyring ấy. Anh em của Corrie cũng là anh em của tôi.

Trên đời này chẳng có gì là công bằng cả. Corrigan biết rõ điều đó. Gã chưa từng chơi xấu với tôi. Còn anh trai gã là thằng khốn. Sự thật là thế. Nhưng trên đời này có khối thằng khốn nạn, và dù thế nào thì gã cũng từng là mối sộp, bị tôi lấy Rumi ra lòe. Anh trai Corrigan có tiền, hình như hắn làm nhân viên pha chế rượu hay đại loại thế. Tôi nhìn xuống ngực, nhớ lại lúc bầu vú đen sẫm của mình nằm trong tay anh trai của Corrigan.

*

Chưa bao giờ tôi thấy Corrigan trần trụi, nhưng tôi hình dung đồ nghề của gã sẽ ra trò chứ không “nhỏ xinh” như của anh trai gã.

*

Lần đầu tiên gặp Corrigan chúng tôi nghĩ ngay là tay này là cớm chìm. Dân Ireland hay vào vai tay trong như thế. Phần lớn cảnh sát đều là người Ireland - những gã này rồi sẽ béo ra, răng xấu ỉn nhưng vẫn có cái khiếu hài hước khiến cuộc đời vui vẻ hơn.

Có lần Angie dùng ngón tay viết lên thành xe tải phủ bụi dày cộp của Corrigan: ANH CÓ MUỐN MỤ VỢ ANH BẨN THẾ NÀY KHÔNG? Chúng tôi ré lên cười ngặt nghẽo. Corrie không nhìn thấy. Rồi Angie vẽ thêm cái mặt cười và dòng chữ HÃY LẬT EM LÊN ở phía bên kia cái xe. Gã lượn lờ khắp khu Bronx với mấy dòng chữ điên rồ đó ở hai bên thành xe mà không để ý. Corrie lúc nào cũng như trong thế giới riêng của gã. Đến cuối tuần Angie đến chỉ cho gã thấy những chữ đó. Thế là gã đỏ mặt đúng hệt như một anh chàng Ireland và bắt đầu lắp ba lắp bắp.

— Nhưng tôi không hiểu, tôi còn chưa có vợ. - Gã nói với Angie.

Chúng tôi chưa bao giờ cười nhiều như thế kể từ khi Chúa rời bỏ Cincinnati.

*

Ngày ngày chúng tôi bám lấy gã, nì nèo gã bắt nhốt chúng tôi đi. Còn gã thì nói: “Nào nào các cô, cho tôi xin đi.” Chúng tôi càng bám gã, gã càng van vỉ: “Các cô, thôi đi nào, các cô, thôi mà.”

Một lần bảo kê của Angie xua chúng tôi ra rồi túm lấy gáy Corrie bảo gã xéo đi. Hắn gí dao vào cổ Corrie. Corrie chỉ nhìn hắn trừng trừng. Đôi mắt mở to nhưng trông không có vẻ gì là sợ cả. Chúng tôi kêu lên: “Ô, thôi mà, anh đi đi.” Bảo kê của Angie phẩy con dao một cái, thế là Corrie bước đi, máu chảy ròng ròng xuống chiếc sơ-mi màu đen.

Hai ngày sau Corrie lại đến, mang café cho chúng tôi. Trên cổ còn dán miếng băng nhỏ. Chúng tôi giục: “Ôi Corrie, anh nên đi đi, nếu không lại bị chúng túm cổ ném đi đấy.” Gã chỉ nhún vai bảo không sao. Tự dưng lũ bảo kê của Angie, Jazzlyn, và Suchie kéo đến cùng một lúc, như Ba Nhà Thông Thái. Tôi thấy mặt Corrie trắng bệch ra. Chưa bao giờ tôi thấy mặt gã trắng bệch như thế. Trắng hơn cả phấn.

Gã giơ tay lên cố làm dịu tình hình: “Này các anh. Tôi chỉ mang café cho họ thôi mà.” Bảo kê của Angie bước lên trước. Hắn nói: “Ờ thì tao mang kem cho chúng mày thôi mà.”

*

Corrie bị tẩn cho không biết bao nhiêu bận. Gã đau lắm. Tẩn ra trò đấy. Ngay cả khi Angie nhảy lên bám lưng gã bảo kê mà móc mắt gã, nhưng chúng tôi vẫn không cản được hắn. Còn Corrie ngày lại ngày vẫn tiếp tục quay trở lại. Cho đến khi bọn bảo kê phải nể gã vì chuyện đó. Corrie không bao giờ báo cảnh sát, hay “cảnh vệ”, đó là từ dân Ireland dùng để chỉ cảnh sát. Gã nói: “Tôi không gọi cảnh vệ đâu.” Nhưng thỉnh thoảng bọn bảo kê vẫn nện cho gã một trận, chỉ để khiến gã biết chừng mực.

Về sau chúng tôi phát hiện ra Corrie là linh mục. Không hẳn thế, hắn như kiểu người muốn sống ở một nơi nào đó là vì nghĩ mình có sứ mệnh, đạo đức hay đại loại, như tu sĩ sống theo lời nguyện rồi hứa giữ mình gì đó.

*

Người ta nói bọn con trai lúc nào cũng muốn mình là người đầu tiên của các cô nàng, còn các cô thì muốn là người cuối cùng của bạn trai. Nhưng với Corrie tất cả chúng tôi đều muốn là người đầu tiên. Jazz kể: “Đêm qua con câu được Corrie, anh ấy cực ngon lành, còn nói rất vui vì con là người đầu tiên của anh ấy.” Còn Angie thì: “Trời, tao muốn làm quả bữa trưa với thằng cha đó, thịt hắn tới xương luôn.” Và đến Suchie: “Tụi mày vớ vẩn tuốt, tao thì sẽ trải Corrie trên cái bánh kếp và nhúng tất vào café.”

Cách xa hàng mấy dặm cũng nghe được tiếng chúng tôi cười.

*

Có lần gã tổ chức sinh nhật, đâu như năm gã ba mươi mốt tuổi, vẫn chỉ là cậu nhóc với tôi thôi. Tôi mua cho gã một cái bánh rồi cả bọn cùng ăn ở Deegan. Cái bánh được phủ đầy quả anh đào, có lẽ phải đến đến một triệu lẻ sáu hạt anh đào trên đó. Chúng tôi ném quả vào miệng gã từ bên trái, rồi ở giữa, Corrie chả hiểu được cái trò tếu đó, cứ kêu lên, Các cô, cho tôi xin, nếu không tôi gọi cảnh vệ đó.

Chúng tôi cười đến són cả ra quần.

Gã cắt bánh và đưa mỗi người một miếng. Gã lấy miếng cuối cùng. Tôi dứ dứ một quả sơ ri trước miệng gã và bắt gã đớp bằng được. Lúc gã dướn tới thì tôi lùi lại, cho đến khi gã cứ thế bước theo tôi ra phố. Tôi mặc đồ bơi. Trông chúng tôi khi đó hẳn giống một cặp tình nhân, Corrie và tôi, nước quả anh đào dính đầy trên mặt gã.

Đừng có nghe cái bọn khăng khăng rằng khu gái điếm chỉ toàn cứt đái, cáu ghét với bệnh tật. Ừ thì thi thoảng cũng đúng thế, nhưng cũng có khi vui chứ. Như là khi dứ quả anh đào trước mặt một anh chàng. Đôi khi làm thế để có cớ mà cười thôi.

Khi Corrie cười mặt gã nhăn tít lại.

— Nói quên mẹ nó đi xem nào, Corrie.

— Quên nó đi.

— Không, không không, nói quên mẹ nó đi cơ.

— Quên nó đi.

— Ôi trời ơi, quên mẹ nó đi.

— Ô kê Tillie, - hắn nói, - tôi sẽ quên-mẹ-nó-đi.