- XXIV - 4
Người đàn ông da trắng duy nhất mà tôi muốn ngủ cùng là Corrigan, thật sự. Không đùa đâu. Gã từng nói với tôi rằng tôi quá tốt đối với gã. Gã nói tôi cười mỗi khi gã pha trò và còn huýt sáo đòi thêm. Gã khen tôi quá đẹp so với gã. Corrigan rất được. Tôi còn muốn cưới gã ấy chứ. Tôi sẽ được nghe gã nói chuyện với tôi bằng chất giọng pha thổ âm quê gã suốt ngày. Tôi sẽ đưa gã ra ngoại ô chơi, nấu cho gã một bữa ăn thịnh soạn với món thịt bò muối và bắp cải và khiến cho gã cảm thấy mình là thằng đàn ông da trắng duy nhất trên thế giới này. Tôi sẽ hôn tai gã nếu còn cơ hội. Tôi sẽ dồn hết tình yêu thương vào gã. Gã và cái anh chàng Sherry-Netherlands đó. Cả hai đều thật tốt.
Chúng tôi làm đầy ngập thùng rác nhà gã một ngày dễ đến bảy, tám, chín lần. Thật kinh dị. Ngay cả Angie cũng nghĩ như thế thật là tởm trong khi cô ta là kẻ tởm nhất trong cả bọn - cô ta còn vứt cả băng vệ sinh trong đó. Tởm quá chứ gì nữa. Không thể tin được Corrie nhìn thấy những thứ đó mà không kêu lấy một lời với chúng tôi, chỉ đem đi đổ và rồi lại làm việc của gã. Đúng là một linh mục! Một thầy tu! Chủ gian hàng náo nhiệt!
Và còn mấy đôi xăng-đan gã hay mang nữa chứ! Ôi trời ơi! Chúng tôi nghe chúng loẹt quẹt mỗi khi gã đến.
*
Gã nói với tôi trong nhiều trường hợp người ta dùng chữ yêu để tỏ ra là họ đang đói. Gã nói nó tương tự như câu: Hãy tôn vinh sự ngon miệng của họ.
Đúng cái câu đấy, nhưng nói bằng chất giọng ngọt ngào của gã. Tôi từng sẵn lòng nuốt chửng từng lời Corrie nói, ngấu nghiến chúng đến tận cùng. Gã nói: “Café này, Tillie,” mà tôi thấy như đó là lời tốt đẹp nhất trên đời. Đầu gối tôi nhũn ra. Gã như một chàng da trắng lọt giữa Motown[53].
Jazzlyn thường nói nó yêu gã như yêu sôcôla.
*
Cũng đã khá lâu kể từ khi cái cô Lara gì đó đến thăm, có lẽ phải đến mười, mười mấy ngày rồi. Cô ta nói sẽ mang bọn trẻ đến. Hứa chắc luôn. Mà tôi cũng đã quá quen với mấy lời hứa hẹn. Ai mà chẳng hứa ngon lành. Ngay cả Corrie cũng hứa hẹn. Về những cầu treo với cả lâu đài vớ vẩn.
Corrie từng làm một vố cực hài. Tôi không bao giờ quên được. Đó là lần duy nhất gã đưa đến cho chúng tôi một mối khách. Một đêm rất muộn, hắn đến, mở thùng xe tải và nhấc một ông già ngồi xe lăn ra. Corrie thường không cởi mở trong mấy vụ thế này. Thì hắn như cha đạo mà, thế mà giờ lại đi dẫn khách về cho chúng tôi cơ đấy! Gã ngoái nhìn ra đằng sau. Trông gã có vẻ bồn chồn lo lắng. Chắc đang cảm thấy tội lỗi. Tôi nói: “Ê, chào anh ma cô nhập hội,” thế là mặt gã trắng bệch ra, tôi phải ngậm miệng lại và không nói gì nữa. Corrie hắng giọng mấy lần. Hóa ra hôm đấy là sinh nhật ông già kia và ông ta đã van vỉ Corrie đưa ông ra ngoài chơi. Ông này thiếu hơi đàn bà từ cuộc Đại suy thoái đến giờ, nghe như đã hàng tám trăm triệu năm trước rồi ấy. Lão già đó chửi Corrie ra trò, văng vào mặt gã đủ thứ nhưng gã chẳng thèm để ý. Gã chỉ nhún vai, cài phanh cho chiếc xe lăn rồi để Lão Bất Tử ấy lại trên vỉa hè.
— Tôi không ép đâu nhé nhưng ông Albee đây muốn được phục vụ.
— Tao đã bảo mày không được nói tên tao cho bọn nó cơ mà, - lão già gào lên.
— Có gì đâu mà. - Corrie nói rồi bỏ đi.
Nghĩ thế nào gã quay lại, nhìn Angie mà nói: “Xin đừng có cướp của ông ta nhé.”
— Tôi mà thèm móc tiền lão đó ấy hả? - Angie trợn mắt tóe lửa.
Corrie nhướng mắt nhìn trời, lắc lắc đầu.
— Hứa với tôi thế đi. - Gã nói, đóng sầm cánh cửa thùng chiếc xe tải màu nâu rồi trèo vào bên trong, ngồi đợi.
Corrie bật đài thật to.
Chúng tôi bắt tay vào việc. Hóa ra Lão Bất Tử có đủ “vé” bao hết bọn tôi mà chơi ra trò. Chắc hẳn lão phải tích cóp đến hàng mấy năm trời. Chúng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc cho lão. Thế là chúng tôi nhấc lão lên thùng xe tải chở rau quả, cài phanh cái xe lăn, rồi cả bọn cởi quần áo và nhảy nhót. Ngúng nguẩy cái ấy vào mặt lão, cọ xát vuốt ve khắp cả. Jazzlyn nhảy lên nhảy xuống mấy cái thùng đựng trái cây. Cả lũ trần truồng, bày trò chơi với đám rau diếp và cà chua. Nhộn kinh khủng.
Buồn cười nhất là lão quái già ít nhất cũng một nghìn chín trăm tuổi đó chỉ nhắm mắt ngồi tựa trong chiếc xe lăn, như thể lão đang hít lấy chúng tôi vào người, mặt khẽ nở nụ cười. Chúng tôi nói lão muốn sao cũng chiều, nhưng lão cứ một mực nhắm tịt mắt như đang nhớ lại điều gì đó, cứ đờ mặt ra cười, ra ý sướng tít cung mây. Hai mắt nhắm tịt còn lỗ mũi thì nở ra phập phồng. Lão hẳn thuộc kiểu chỉ thích hít ngửi mọi thứ. Lão kể với chúng tôi chuyện hồi xưa đói khát rồi lão gặp vợ lão như thế nào khi lão đang rất đói, rồi họ cùng vượt biên sang Áo, thế rồi bà ta xuống suối vàng trước.
Lão có giọng nói giống Uri Geller. Thường khi khách nói gì chúng tôi cũng chỉ à há ừ hứ ra vẻ rất hiểu. Nước mắt chảy dài trên gương mặt lão, nửa số nước mắt là vì vui, nửa còn lại vì một điều gì khác mà tôi không rõ lắm. Angie dứ cặp vú của cô ả vào mặt lão mà kêu: “Chơi tới đi, mẹ kiếp.”
Trong nghề có những cô khoái mấy ông già vì họ không đòi hỏi nhiều. Angie không ngại phải tiếp họ. Còn tôi, tôi rất ghét các lão già, đặc biệt là khi họ cởi áo ra. Những núm vú bé tí nhẽo nhợt như đường chảy trên thành bánh ngọt. Nhưng kìa, lão đã đang móc tiền trả chúng tôi và cả lũ cứ phải nhâu nhâu khen lão hết cỡ. Thế là gương mặt lão bỗng đỏ au.
Angie gào lên: “Đừng làm cho ông ta lên cơn đau tim chứ tụi bây, tao ghét phòng cấp cứu lắm!”
Lão thả phanh chiếc xe lăn, và khi xong xuôi lão trả gấp đôi số tiền chúng tôi đòi. Chúng tôi nhấc lão ra khỏi chiếc xe, còn lão nhìn quanh tìm Corrie: “Cái thằng khốn mất dạy đó đâu rồi?”
Angie đập lại: “Lão gọi ai là thằng khốn hả cái lão đít teo kia?”
Corrie tắt đài và ra khỏi chiếc xe tải, nãy giờ gã vẫn ngồi chờ trong đó, gã cám ơn tất cả chúng tôi rồi đẩy lão già vào trong. Buồn cười là vẫn còn một mẩu rau diếp dính vào bánh xe lăn. Corrie đẩy lão vào xe tải, mẩu rau ấy cứ xoay tròn theo bánh xe.
Corrie nói: “Nhớ nhắc tôi đừng bao giờ ăn salad nữa, không bao giờ nữa.”
Chúng tôi phá lên cười. Đó là một trong những đêm vui vẻ nhất hồi ở khu Deegan. Tôi nghĩ là Corrie đã giúp chúng tôi. Lão già đó đúng là được nặn ra từ tiền. Lão không được thơm tho lắm, nhưng cũng đáng.
*
Mỗi lần ăn món rau diếp trong tù là tôi cứ cười mãi.
Mụ quản giáo trưởng thích tôi. Mụ gọi tôi vào văn phòng và bảo: “Cởi đồ ra, Henderson.” Thế là tôi mở cúc bộ áo liền quần, để cho cặp vú thò ra lòng thòng. Mụ ta chỉ ngồi trên ghế, không cử động, nhắm mắt lại và bắt đầu thở dốc. Sau khoảng một phút mụ nói: “Cho lui.”
*
Cánh đàn bà thực thụ có giờ tắm khác với mấy con mụ đồng tính. Điều đó cũng chẳng tạo nên khác biệt gì. Có đủ trò điên rồ diễn ra trong phòng tắm. Tôi cứ nghĩ thứ gì cũng nhìn chán mắt đi rồi, nhưng đôi khi chỗ này cứ như buồng mát xa. Có lần ai đó trộm được bơ từ trong nhà bếp mang vào. Còn nấu chảy ra sẵn nữa chứ. Bọn quản giáo hay cầm những cây gậy tuần đêm phát cuồng lên. Đôi khi họ cũng đưa những tên bảo vệ bên tù nam sang dù thế là phạm luật. Tôi sẵn lòng xóc lọ cho bọn chúng để đổi lấy một bao thuốc lá. Khi bọn đó đến là cả dãy rộ lên những “ồ” với “à”. Nhưng bọn chúng không làm tình hay cưỡng hiếp chúng tôi. Chúng chỉ đứng nhìn và tự sướng, như mụ quản giáo trưởng vậy.
Có lần tôi cặp với một gã người Anh, gã này gọi chuyện ấy là “lên tiên”. “Ê cưng, lên tiên với anh không?” Tôi thích thế. Tôi cũng sẽ cho mình lên tiên. Tôi sẽ treo cổ từ trên ống nước nhà tắm rồi được lên tiên.
Cứ chờ xem tôi nhún nhảy trên cái đường ống thần tiên đó.
Có lần tôi viết cho Corrie một lá thư và để trong phòng tắm của gã. Thư viết: Em thực sự mê anh lắm, John Andrew. Đó là lần duy nhất tôi gọi gã bằng tên thật. Gã nói tên cho tôi biết rồi bảo tên ấy là bí mật. Gã nói gã không thích cái tên đó, vì nó được đặt theo tên bố hắn, một gã Ireland chẳng ra gì. “Đọc thư đi, Corrie.” Tôi giục. Gã mở nó ra. Gã đỏ mặt. Thật là dễ thương quá, việc gã đỏ mặt ấy. Tôi chỉ muốn véo má gã một cái.
Gã lẩm bẩm, “Cám ơn,” nghe như là “ám ơn”, rồi gã nói cái gì đó về chuyện gã phải giữ mình trong sạch trước Chúa, nhưng gã thích tôi, gã nói, thích thực sự, nhưng gã đã có ràng buộc với Chúa. Gã nói giống như gã và Chúa đang chơi một trận đấm bốc. Tôi nói tôi sẽ đứng cổ vũ bên ngoài sân đấu. Gã chạm vào cổ tay tôi và nói: “Tillie, cô thật báng bổ.”
Các cháu của tôi đâu? Có một điều tôi biết chắc, đó là tôi từng cho chúng ăn quá nhiều đường. Mới mười tám tháng tuổi chúng đã ngậm kẹo mút rồi. Tôi đúng là một người bà tồi tệ. Chúng sẽ có hàm răng rất xấu cho coi. Rồi tôi sẽ gặp chúng trên thiên đường, còn chúng sẽ phải đeo niềng răng.
*
Lần đầu tiên xong việc với khách tôi đi mua cho mình một cái bánh ngọt trong siêu thị. Một cái rõ to phủ kem. Tôi chọc ngón tay vào bánh rồi liếm. Nghe như mùi đàn ông còn vương trên đầu ngón tay mình.
Lần đầu tiên cho Jazzlyn ra ngoài kiếm khách, tôi cũng mua cho nó một cái bánh ở siêu thị. Loại đặc biệt của Foodland. Dành riêng cho con bé thôi, để nó dễ chịu hơn. Khi nó quay về, cái bánh chỉ còn một nửa. Con bé đứng ngay giữa phòng, đôi mắt mọng nước: “Mẹ kiếp, mẹ ăn mất cái bánh của tui rồi, Tillie.”
Còn tôi ngồi đó, kem dính đầy trên mặt, chối đây đẩy, “Không, mẹ không ăn, Jazz, không phải mẹ, không đời nào.”
*
Corrie vẫn cứ lải nhải những gì gì về chuyện mua cho con bé một tòa lâu đài. Nếu tôi mà có lâu đài, tôi sẽ hạ cái cầu treo xuống và cho mọi người đi hết. Ở lễ tang tôi hoàn toàn suy sụp. Đúng ra tôi phải ráng cứng cỏi, nhưng không làm nổi. Bọn trẻ không dự đám tang. Làm sao lại như thế? Gặp được chúng thì có chết cũng cam. Tôi chỉ mong có vậy. Có người nói tụi nhỏ đang được bên bảo trợ xã hội chăm nom, rồi lại có kẻ bảo không sao đâu, đã tìm được cô trông trẻ rất tốt lo cho tụi nó.
Khi trước kiếm cho được người coi chừng mấy đứa cháu để hai mẹ con ra ngoài bắt khách là chuyện khó khăn nhất. Có khi Jean canh giúp, có khi là Mandy hoặc Latisha, nhưng tốt nhất là không nhờ ai cả. Tôi biết thế.
Đáng lẽ ra tôi chỉ nên ở nhà, nhồi vào bụng tất cả những cái bánh siêu thị đó cho đến khi nào không nhấc mông nổi khỏi ghế mới thôi.
Tôi không biết Chúa là ai, nhưng tới khi gặp được Người, chắc cũng sớm thôi, tôi sẽ dồn Người vào tận chân tường cho đến khi nào Người chịu nói với tôi sự thật.
Tôi sẽ vả cho Người một cái vì tội ngu ngốc, sẽ dồn ép cho đến khi Người không thể chạy trốn được. Cho đến khi Người chịu nhìn vào mắt tôi, khi đó tôi sẽ bắt Người trả lời tại sao lại làm ra những chuyện đã xảy tới với tôi và với Corrie và tại làm sao lại bắt bao nhiêu người tốt phải chết như thế và giờ Jazzlyn đang ở đâu và tại sao con bé lại phải kết thúc cuộc đời nó ở đấy và vì sao mà Người lại có thể để tôi làm những gì tôi đã gây ra cho nó.
Người sẽ bay đến trên đám mây trắng xinh đẹp của Người, vây quanh là đám thiên thần nhỏ bé xinh đẹp vỗ những đôi cánh trắng xinh đẹp, còn tôi sẽ bước ra và hỏi một cách trịnh trọng: Chúa ơi, thế đ. nào mà Người lại để con làm như thế?
Và rồi Chúa sẽ cụp mắt nhìn xuống mà và trả lời tôi. Nếu Người nói Jazz đang không ở trên thiên đường, nếu Người nói con bé không được lên đó, Người sẽ ăn một cú đá vào mông. Chính thế.
Một cú đá đít mà Người chưa từng biết đến bao giờ.
*
Tôi không rên rỉ dù là trước hay sau khi tôi làm chuyện đó. Ừ thì thường sau chuyện đó đâu ai rên rỉ nữa. Cứ nghĩ tới thế giới không có con người xem, đó sẽ là nơi hoàn hảo nhất trên đời. Tất cả đều cân bằng và tốt đẹp các thứ. Nhưng rồi con người đến và làm mọi thứ tầy huầy ra. Giống như trong phòng ngủ của mình đang có Aretha Franklin[54] hát riêng cho mình nghe, cuồng nhiệt hết chê, sau đây là một bài đặc biệt theo yêu cầu của của Tillie H., thế rồi đột nhiên tay ca sĩ Barry Manilow nhảy ra thế chỗ từ sau tấm rèm.
Khi giờ tận thế điểm trên đời này chắc chỉ còn lại mấy con gián và mớ đĩa hát của Barry Manilow, Jazzlyn từng nói thế. Con bé làm tôi cười muốn chết, con bé Jazz của tôi.
*
Vụ đó không phải lỗi của tôi. Cái con Peaches ở khu C-49 tìm đến chỗ tôi trước, mang theo một đoạn ống nước bằng chì. Cuối cùng nó phải vào bệnh xá lãnh mười lăm mũi khâu trên lưng. Mọi người thường ngày cứ nghĩ tôi dễ tính vì trông tôi dễ thương.
Nếu không muốn mắc mưa thì đừng có lộn xộn với những đám mây trên đầu Tillie H. này. Tôi chỉ quật cho cô ta một cú ra trò thôi. Không phải lỗi của tôi. Tôi chỉ không muốn để nó muốn làm gì làm, có vậy thôi. Tôi đâu ham gì cái trò đó. Chỉ vì nó cần được dạy cho một bài.
Chú thích:
[50] Nguyên văn: “Make war, not love”, chơi chữ từ khẩu hiệu phản chiến “make love, not war”.
[51] Phỏng dịch lời bài hát Look up at down của Big Bill Broonzy.
[52] Chơi chữ, trong tiếng Anh “keyring” nghĩa là móc chìa khóa, cách đọc có phần tương tự tên Ciaran.
[53] Hãng thu âm đầu tiên do người Mỹ gốc Phi làm chủ, góp phần quan trọng vào quá trình bình đẳng chủng tộc trong âm nhạc đại chúng cũng như thành công của nhiều nghệ sĩ gốc Phi.
[54] Ca sĩ da màu nổi tiếng, được mệnh danh là “nữ hoàng nhạc Soul”.