- XXIV - 5
Mụ quản giáo trưởng chặn tôi lại và báo tôi sẽ phải chuyển ra ngoại thành. Mụ nói: “Chúng tôi sẽ chuyển cô ra ngoại thành trong những tháng cuối của hạn tù.” Tôi nói: “Làm cái mẹ gì thế?” Mụ trả lời: “Cô nghe thấy rồi đấy, với lại cô Henderson, không được chửi thề trong văn phòng này.” Tôi nói: “Tôi sẽ cởi tất tần tật cho bà xem, tháo đến từng mũi chỉ một luôn.” Mụ ta gào lên: “Sao mày dám. Đừng có sỉ nhục ta! Thật ghê tởm!” Tôi nói: “Làm ơn đừng chuyển tôi đi. Tôi muốn gặp các cháu tôi.” Mụ không nói gì, còn tôi thì nơm nớp lo lắng và lỡ phun ra gì đấy không được lịch sự cho lắm. Mụ quát: “Xéo ra khỏi đây.”
Tôi bèn đi vòng qua cái bàn làm việc của mụ ta. Tôi đang định cởi bộ áo liền quần ra để lấy lòng mụ thì mụ liền ấn chuông báo động. Thế là một đội bảo vệ chạy vào. Tôi không cố ý làm những gì tôi đã làm, tôi thật không muốn nhắm vào mặt mụ ta, tôi chỉ dùng chân đá thôi mà, thế nào lại làm gãy luôn một cái răng cửa của mụ. Chắc không trầm trọng gì. Nhưng giờ cầm chắc là tôi sẽ bị chuyển ra ngoại thành. Coi như tôi bị chất lên xe thư ngựa kéo rồi.
Mụ quản giáo trưởng chẳng thèm đánh lại tôi lấy một cái. Mụ nằm đó trên sàn nhà một lúc, tôi thề là mụ còn mỉm cười, và rồi mụ nói: “Tôi có một thứ rất hay cho cô đây, Henderson.” Họ còng tay tôi và buộc tội tôi một cách chính thức. Rồi họ đẩy tôi vào một chiếc xe thùng và gửi tôi đến tòa án quận Queens.
Tôi bị buộc tội tấn công người khác, bị kết án thêm mười tám tháng nữa. Thế là tổng cộng gần hai năm, tính cả thời gian tạm giam. Luật sư bào chữa cho tôi nói rằng thế cũng đã là tốt lắm rồi, đáng lẽ tôi còn phải lĩnh ba, bốn, năm, thậm chí bảy năm. Ông ta nói: “Cưng à, phải chịu thôi.” Tôi ghét luật sư. Lão là cái loại trịch thượng lúc nào cũng vác mặt lên trời, đến nỗi vẫy vẫy lá cờ dưới mũi lão chắc cũng còn được. Lão nói đã biện hộ với thẩm phán rồi. Lão nói rằng: “Thưa quý tòa, đây chỉ là một bi kịch tiếp nối sau một bi kịch khác mà thôi.”
Tôi bảo với ông ta bi kịch duy nhất là tôi không thấy các cháu tôi đâu cả. Tại sao mà chúng không có mặt trong phòng xử án? Đó mới là điều tôi muốn biết. Tôi gào lên: “Tại sao chúng không có ở đây?”
Tôi hy vọng có ai đó có mặt ở đây, cái cô Lara đó hay bất kì ai, nhưng mà chẳng có ai hết.
Viên thẩm phán lần này là một người da đen, hẳn đã từng theo học ở Harvard hay đại loại. Tôi nghĩ có lẽ ông ta sẽ thông cảm, nhưng mà dân da đen có khi còn xử tệ với da đen hơn người khác. Tôi xin với ông ta: “Thưa quan tòa, ngài có thể đưa bọn trẻ đến chỗ tôi được không ạ? Tôi chỉ muốn gặp chúng một lần thôi.” Ông ta nhún vai và nói bọn trẻ đang ở một nơi tử tế. Ông ta không nhìn vào mặt tôi lấy một lần. Ông ta nói: “Hãy tả chính xác chuyện gì đã xảy ra.” Và tôi nói: “Điều đã xảy ra là tôi có một đứa con, rồi nó lại có những đứa con của nó.” Và ông ta gạt đi: “Không, không, không. Nói về vụ tấn công kia.” Tôi sôi tiết lên: “Trời đất ơi, thằng đ. nào lại đi quan tâm đến cái vụ vớ vẩn đấy hả, thánh vật cả cái vụ đó với cả tao cả mày với mụ vợ mày đi.” Thế là luật sư của tôi phải chặn họng tôi lại. Viên thẩm phán nhòm tôi qua gọng kính và thở dài. Ông ta nói gì đấy về Booker T. Washington nhưng tôi không để ý lắm. Cuối cùng ông ta nói có một giám thị trại giam có đề nghị riêng cho trường hợp của tôi là đưa tôi vào trại cải tạo ở ngoại thành. Ông ta phát âm cái từ “trại cải tạo” làm như đang ban ơn cho tôi vậy. Tôi nói với ông ta: “Thánh vật cả cái đồ con vẹt nhà mày đi, đồ khốn.”
Ông ta gõ cái búa lên bàn và thế là xong.
*
Tôi ra sức cào cấu chống trả. Thế là họ phải khống chế tôi và đưa tôi vào bệnh viện. Rồi trên chuyến xe ra vùng ngoại thành họ lại phải giữ chặt tôi lần nữa. Tệ hơn là họ còn không thèm cho tôi biết là họ đang chuyển tôi ra khỏi New York. Tôi cứ gào lên đòi gặp mấy đứa nhỏ. Ngoại thành cũng còn được, nhưng sao tới tận Connecticut? Tôi đâu phải con bé nhà quê. Họ đưa bác sĩ tâm thần đến gặp tôi rồi đưa cho tôi một bộ áo liền quần màu vàng. Phải mặc cái bộ vàng gớm ghiếc đó mà không tâm thần mới lạ. Tôi được đưa đến một văn phòng, tôi nói với viên bác sĩ là tôi thực sự rất vui khi được ở Connecticut. Rất rất vui. Tôi còn nói nếu bà ta đưa tôi một con dao thì tôi sẽ cho bà ta thấy tôi vui đến thế nào. Tôi sẽ rạch nó trên cổ tay tôi.
— Nhốt kỹ cô ta lại. - Bà ta chỉ nói thế.
*
Họ cho tôi uống thuốc. Những viên thuốc màu da cam. Còn đứng canh tôi nuốt bằng hết. Thỉnh thoảng tôi cũng qua mặt được và nhét một viên vào lỗ răng mẻ. Một ngày nào đó tôi sẽ uống hết chúng cùng một lúc như ăn một quả cam lớn ngon tuyệt, và rồi tôi sẽ treo mình trên cái đường ống nước thần tiên đó mà nói lời từ biệt.
*
Đến tên của người cùng buồng giam tôi cũng không biết. Cô ta béo ú, đi đôi tất màu xanh lá cây. Tôi bảo với cô ta là tôi sẽ treo cổ tự tử và về cái đường ống nước thần tiên đó, còn cô ta chỉ đáp: “Ờ.” Vài phút sau cô ta hỏi thêm: “Khi nào?”
Tôi đoán cái cô Lara da trắng đó đã thu xếp mọi việc, hoặc ai đó, bằng cách nào đó, ở một nơi nào đó. Tôi đi xuống phòng đợi. Cháu tôi! Cháu tôi! Đúng là chúng rồi!
Chúng ngồi trên đầu gối một bà da đen khổng lồ đi đôi găng tay màu trắng thật dài, thêm cái túi xách tay màu đỏ diêm dúa, giương mắt nhìn chung quanh.
Tôi lao như bay xuống chỗ bức tường kính ngăn cách khách thăm và luồn cả hai tay qua khe hở hẹp phía dưới.
— Mấy cưng ơi! - Tôi gọi. - Bé Jazzlyn! Janice!
Chúng không nhận ra tôi. Chúng chỉ ngồi trong lòng người phụ nữ đó, mút ngón tay cái và ngó qua vai bà ta. Trái tim tôi tan nát. Chúng cứ rúc vào bộ ngực bà ta và mỉm cười. Tôi tiếp tục gọi: “Lại đây với bà. Lại đây với bà nào, cho bà sờ tay cái nào.” Đó là tất cả những gì có thể làm được qua khe hở dưới bức tường kính - cái khe chỉ vài phân nên chỉ có thể chạm tay người bên ngoài là cùng. Thật dã man. Tôi chỉ muốn ôm lấy chúng. Thế mà chúng không buồn nhúc nhích - có thể là vì cái không khí nhà tù khốn kiếp này. Tôi không biết nữa. Người phụ nữ ấy có chất giọng miền Nam, nhưng tôi biết mặt bà ta, ngay ở khu ở chuột chứ đâu, trước đây tôi đã từng nhìn thấy bà ta rồi. Khi trước tôi cứ hình dung bà ta hẳn chui vào buồng thang máy rồi chui ra mới vuông chằn chặn thế. Bà ta nói bà ta cứ phân vân không biết có nên đem lũ trẻ tới không, nhưng nghe nói tôi rất muốn gặp chúng, mà chúng thì đang sống ở Poughkeepsie trong một ngôi nhà xinh xắn có hàng rào cũng xinh xắn, không quá xa đây. Hiện giờ bà ta đang nhận nuôi lũ trẻ, bà ta xin chúng từ Cục An Sinh cho Trẻ em. Trước khi được nhận về chúng phải ở vài ngày ở nhà một bà mang họ Seaman hay họ gì đó đại loại, nhưng giờ đây chúng đang được chăm sóc rất tốt, bà ta bảo tôi, đừng lo lắng gì hết.
— Lại đây với bà nào. - Tôi lặp lại.
Con bé Jazzlyn dụi mặt vào vai bà kia. Janice thì vẫn mút ngón tay. Tôi để ý thấy cổ chúng được kỳ cọ sạch sẽ. Những móng tay cũng được cắt rất tròn.
— Tiếc thật, - bà ta lên tiếng. - Chắc chúng nó xấu hổ đấy mà.
— Trông tụi nó có vẻ được quá hả. - Tôi nói.
— Chúng được cho ăn uống tốt lắm.
— Đừng nhét cho chúng mấy thứ như cứt đấy.
Bà ta nhìn sững tôi khoảng một giây dưới cặp lông mày, nhưng vẫn bình tĩnh, phải thừa nhận thế. Bà ta không nói gì về chuyện tôi nói tục. Tôi thích bà ta ở điểm đó. Bà ta không lên mặt, cũng không phán xét gì cả.
Chúng tôi cùng im lặng một lúc và rồi bà ta kể bọn trẻ có một căn phòng xinh xắn trong một ngôi nhà nhỏ trên con phố yên tĩnh, yên tĩnh hơn nhiều so với khu ổ chuột khi xưa, bà ta còn sơn tấm ốp chân tường và dán giấy dán tường có hình những chiếc ô.
— Màu gì?
— Màu đỏ. - Bà ta nói.
— Tốt. - Tôi nói, vì tôi không muốn chúng có những chiếc ô màu hồng. “Lại đây với bà Tillie nào.” Tôi lại dỗ, nhưng bọn trẻ không rời khỏi lòng người phụ nữ. Tôi van vỉ, nhưng càng van vỉ chúng lại càng chúi về phía bà ta. Tôi đoán có lẽ vì nhà tù làm chúng sợ, mấy tay lính gác, các thứ.
Bà kia mỉm một nụ cười làm nhăn nhúm cả khuôn mặt rồi nói đã đến lúc phải đưa tụi nhỏ về. Tôi không chắc là mình có ghét bà ta hay không. Đôi khi đầu óc tôi cứ phân vân giữa cái tốt và cái xấu. Tôi muốn chồm người về phía trước, đập tan tấm kính và túm mái tóc quăn xù của bà ta, nhưng mà bà ta đang chăm sóc các cháu tôi, chúng không phải ở trong một cái trại mồ côi khủng khiếp nào đấy mà chịu đói chịu khát, hơn nữa đúng ra tôi phải hôn bà ta vì đã không cho chúng ngậm nhiều kẹo mút đến nỗi hỏng cả răng.
Khi tiếng chuông vang lên bà ta đỡ bọn trẻ để chúng hôn tôi qua lớp kính. Tôi nghĩ mình không bao giờ có thể quên được cái mùi của chúng phả qua khe hở bé tí dưới tấm kính, thật là thơm tho. Tôi thò một ngón tay qua và bé Janice chạm vào nó. Thật kì diệu. Tôi áp mặt vào tấm kính lần nữa. Chúng có mùi của những đứa bé thực sự, như mùi bột và sữa, đại loại thế.
Khi tôi băng qua khoảnh sân nhỏ để quay lại trại, tôi cảm thấy như có ai đó đã đến và moi trái tim tôi ra rồi đặt nó đi trước mặt tôi. Tôi đã nghĩ thế đấy - trái tim tôi đang đi ngay trước mặt tôi kia, tự nó bước đi, nhầy nhụa những máu.
*
Cả đêm tôi khóc. Thế chẳng có gì phải xấu hổ. Tôi không muốn bọn trẻ phải ra đứng đường. Tại sao khi xưa tôi lại làm những gì tôi đã làm với Jazzlyn? Tôi muốn biết thế, Tại sao tôi lại làm thế?
Tôi ghét nhất là đứng ở khu Deegan giữa những vết phân chim bồ câu trên mặt đất. Cứ nhìn xuống là chúng đập vào mắt, như thể đó là tấm thảm dành cho tôi. Tôi ghét thậm ghét tệ. Tôi không muốn các cháu tôi nhìn thấy cảnh đó.
*
Corrie nói có hàng nghìn lý do để sống trên cõi đời này, lý do nào nghe cũng hay, nhưng giờ mấy thứ đó đâu ích gì nữa cho anh ta, có đúng vậy không?
Ả bạn tù đã bán đứng tôi. Còn nói là lo lắng cho tôi cơ đấy. Nhưng mà tôi đâu cần mụ bác sĩ tâm thần của nhà tù phải bảo mới biết là tôi không thể sống được nếu cứ treo ngược chân lên trời. Bộ người ta trả tiền cho cô ta chỉ để làm cái việc vớ vẩn đấy hả? Tôi nhớ cái nghề của tôi quá. Xưa tôi có cơ thành triệu phú chưa chừng.
Sau đây xin giới thiệu Tillie Henderson. Mày là một bà mẹ tồi, Tillie, và là một người bà khốn kiếp. Mẹ của mày cũng khốn nạn. Xong rồi, một trăm đô, cám ơn, rất tốt, người tiếp theo, không, tôi không nhận séc, xin vui lòng chỉ trả tiền mặt.
*
Cô bị rối loạn lưỡng cực đấy nhé, cả cô nữa, và cô, cô chắc chắn là bị rối loạn lưỡng cực rồi, cô em. Còn ả ngồi trong góc kia nữa, không trầm cảm chứ là cái đ. gì nữa.
Tôi muốn có một chiếc ô ngày tôi ra đi. Tôi sẽ treo cổ mình trên cái đường ống nước thần tiên và sẽ thật xinh đẹp dưới cái ô.
Tôi sẽ làm thế vì bọn trẻ. Chúng không cần một người như tôi. Chúng không cần phải ra ngoài kia làm điếm. Tốt hơn là chúng tránh xa con đường đó.
Cái đường ống thần tiên của tôi, tôi đến đây.
Trông tôi sẽ như nhân vật Mary Poppins đung đưa dưới bóng ô.
*
Khu trại này có tổ chức những cuộc họp mặt về tôn giáo trong sảnh tiếp khách. Sáng nay tôi cũng đi. Tôi nói chuyện với cha tuyên úy về Rumi nhưng ông ta gạt đi: “Đó không phải là tôn giáo, đó là thơ ca.” Mẹ kiếp Chúa. Mẹ kiếp Người. Mẹ kiếp tất tần tật những gì liên quan tới Người. Người chẳng bao giờ đoái hoài đến tôi. Sẽ chẳng có bụi cây bùng cháy hay cột ánh sáng nào hết. Đừng có nói với tôi về ánh sáng. Tôi chẳng biết thứ ánh sáng nào khác hơn cái đốm le lói ở đỉnh cột đèn đường.
Xin lỗi Corrie, nhưng đúng là Chúa đáng bị đá đít lắm.
*
Một trong những chuyện cuối cùng mà tôi nhớ được về Jazz là con bé đã la hét và đánh rơi cái móc chìa khóa ngay bên ngoài xe thùng của cớm. Nó rơi leng keng trên mặt đất và chúng tôi thấy Corrie bước ra phố với những bước chân nặng trịch. Mặt gã đỏ bừng. Gã hét vào mặt bọn cớm. Lúc ấy cuộc sống mới tốt đẹp làm sao. Tôi phải nói đó là một trong những giây phút tốt đẹp - điều đó không phải kỳ lạ lắm sao? Tôi vẫn nhớ lúc bị bắt như mới xảy ra ngày hôm qua thôi.
Chẳng có gì sánh được việc trở về nhà. Đó là quy luật cuộc sống, theo như tôi nghiệm thấy. Tôi cá là ở thiên đường chẳng có khách sạn Sherry-Netherlands nào hết. Không bao giờ có.
*
Ngày xưa có lần tôi tắm cho Jazzlyn. Lúc đó con bé mới được vài tuần tuổi. Da nó sáng bóng lên. Tôi ngắm nó và nghĩ chính nó đã sinh ra cái từ xinh đẹp. Tôi bọc con bé trong một chiếc khăn tắm và hứa rằng nó sẽ không bao giờ phải trở thành gái điếm.
Đôi lúc tôi muốn lấy gót giày cao gót đâm thẳng vào tim mình. Tôi thường nhìn thấy lũ đàn ông lượn lờ bên nó khi nó lớn lên. Và tôi tự nhủ, này, đó là con gái tao đấy nhé lũ khốn. Đứa con gái chúng mày đang kéo ngồi vào ghế trước xe hơi đó là con gái bé bỏng của tao. Là giọt máu của tao đấy.
Lúc đó tôi đang nghiện. Mà hình như lúc nào tôi chả nghiện. Không thể lấy đó làm cớ mà bào chữa được.
Tôi không biết liệu cõi thế này có tha thứ cho tôi vì những điều tồi tệ tôi đã đem đến cho cuộc đời con bé hay không. Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm như thế nữa với các cháu gái tôi, không bao giờ.
Đây là ngôi nhà ma túy xây nên.
Tôi sẽ nói lời từ biệt, có điều là tôi không biết nói với ai. Nói thế không có ý than van gì đâu. Đơn giản là sự thật nó thế thôi. Chúa trời đến lúc nhận cú đá đít rồi.
Mẹ đến đây, Jazzlyn. Là mẹ đây.
Tôi có một khoen sắt đeo tay giấu trong chiếc tất.