← Quay lại trang sách

- XXVI -

GÃ BIẾT LÀ NHỮNG TRÒ NHƯ THẾ chứa một phần kiêu ngạo, nhưng khi đi trên dây kiêu ngạo chính là sống sót. Đó là thời khắc duy nhất mà gã có thể đánh mất mình hoàn toàn. Đôi lúc gã tự nghĩ mình là kẻ muốn ghét bỏ bản thân. Thoát khỏi bàn chân này. Ngón chân này. Bắp chân này. Kiếm tìm một nơi bất động. Phần nhiều những việc đó là để lãng quên, một phương cách chữa lành xưa cũ. Để trở nên vô danh với chính mình, để chính cơ thể mình hấp thu mình. Thế nhưng có những mảnh hiện thực chồng lấp lên nhau: gã đồng thời cũng muốn đặt tâm trí mình ở chính cái nơi mà thân thể gã được buông lỏng dễ chịu.

Giống như làm tình với làn gió. Gió xới tung mọi chuyện rồi bay đi mất, nhẹ nhàng chia tay rồi trở về lả lướt quanh gã. Sợi dây cũng là nỗi đau: nó sẽ luôn ở đó, giữa bàn chân gã, rồi sức nặng của cây gậy, cảm giác khô khát nơi cổ họng, tiếng mạch đập rộn lên ở cánh tay, nhưng niềm vui sướng sẽ át đi nỗi đau cho đến khi ta không phải bận lòng đến nó nữa. Việc hít thở cũng vậy. Gã muốn hơi thở mình hòa nhập vào sợi dây để gã không còn là gì nữa. Cái cảm giác tự đánh mất mình này. Mọi dây thần kinh. Mọi biểu bì. Gã tìm thấy cảm giác ấy khi ở trên những tòa tháp. Logic không còn vững chắc. Đó là ngưỡng thời gian không tồn tại. Làn gió đang vi vu thổi và lẽ ra cơ thể gã có thể cảm nhận được nó từ trước đấy rất lâu rồi.

Khi gã đang đắm chìm trong cuộc đi dạo trên không đó thì trực thăng cảnh sát tới. Chút phân tâm giữa thinh không đó không làm gã bối rối. Cả hai chiếc trực thăng bay đến cùng một lúc phát ra tiếng như dây chằng các khớp xương nghiến vào nhau. Gã chắc là họ sẽ không ngu ngốc tìm cách tiếp cận. Lạ thật, sao tiếng còi báo động nghe từ đây lại có thể át hết những âm thanh khác, như thể chúng bị hút xoáy lên trời. Giờ đã có hàng tá cảnh sát bò trên mái nhà, hét lên với gã, chạy đi chạy lại. Một tay trong số đó nhoài hẳn ra cạnh hàng cột của tòa tháp phía Nam, người đeo dây bảo hộ màu xanh, đầu trần, lớn tiếng chửi gã là thằng khốn, rằng gã khôn hồn mà xuống khỏi sợi dây chết tiệt ngay bây giờ trước khi anh ta điều cái trực thăng chết tiệt đến bứng gã khỏi sợi cáp chết tiệt đó, mày có nghe hay không hả, đồ khốn, ngay bây giờ, mẹ kiếp! - còn gã đi dây thì nghĩ, ngôn ngữ gì mà lạ thế chứ. Gã nhăn nhở cười và quay bước trên sợi dây, ở đầu bên kia cũng có cảnh sát nữa, đám này yên lặng hơn, chỉ chúi vào bộ đàm, và gã chắc chắn là nghe thấy những âm thanh léo nhéo vẳng ra từ đó. Gã không muốn chọc tức họ nhưng không muốn rời dây, bởi có lẽ gã sẽ không bao giờ còn đi trên dây như thế này nữa.

Tiếng la hét, tiếng còi hụ, những âm thanh buồn tẻ của thành phố. Gã nén tất thảy chúng thành tiếng rù rì trắng. Gã tìm kiếm chút yên tĩnh cuối cùng cho mình và đã thấy: gã đứng trên đó, ngay chính giữa sợi dây, cách mỗi tòa tháp hơn ba mươi mét, hai mắt nhắm lại, thân thể bất động, và sợi dây biến mất. Gã hít đầy luồng không khí của thành phố vào phổi.

Ai đó đang thét vào chiếc loa phóng thanh: “Chúng tôi sẽ cho trực thăng đến, chúng tôi đang đưa trực thăng đến rồi. Xuống ngay đi!” Gã mỉm cười.

— Xuống bây giờ đây!

Gã tự hỏi phải chăng thời khắc cái chết đến cũng như thế này, tiếng ồn của cả thế giới và rồi sự yên bình khi tách xa khỏi chúng.

Gã nhận ra rằng trước đây gã chỉ toan tính cho bước đi đầu tiên, chưa bao giờ hình dung ra bước cuối cùng. Gã muốn kết cho đẹp. Gã hướng về phía cái loa phóng thanh và đợi một phút. Đoạn gã gật đầu như thể đồng ý. Phải, gã sẽ đi vào. Gã nhấc chân lên. Hình hài tối sẫm của gã nổi rõ trước mắt những con người bên dưới. Cẳng chân nhấc cao để tăng kịch tính. Đặt cạnh bàn chân xuống sợi dây. Đi như kiểu con vịt. Và rồi bàn chân kia, cứ thế cứ thế, như máy, và rồi gã chạy - nhanh chưa từng thấy so với bao lần đi trên dây - dùng gan bàn chân để bám lấy sợi dây, ngón chân hướng sang hai bên, cái gậy giữ thăng bằng giữ cách xa phía trước mặt, cứ thế gã chạy từ giữa sợi dây đến tận rìa tòa tháp.

Một viên cảnh sát phải lùi lại để túm lấy gã. Gã đi dây chạy thẳng vào vòng tay anh ta.

— Thằng khốn, - viên cảnh sát nói, nhưng miệng toét cười.

Nhiều năm sau này gã vẫn sẽ ở trên ấy: chân đi giày nhẹ, tất đen, và lanh lẹ phi thường. Cảm giác ấy ập đến vào những thời điểm kì quái nhất, khi gã đang lái xe dọc theo đường cao tốc, hoặc khi dùng những tấm ván đóng cửa sổ phòng cho chắc chắn trước khi bão nổi, hoặc khi đi bộ trên cánh đồng cỏ mọc cao vút quanh thảo nguyên đang thu hẹp dần ở Montana. Gã lại lơ lửng trong không trung, sợi cáp căng cứng giữa những ngón chân. Đan chéo go giữa những sợi gió. Cảm giác lên cao đột ngột. Cả thành phố bên dưới gã. Cảm giác ấy có thể bất thần ùa về cho dù gã đang có tâm trạng thế nào hay đang ở nơi đâu. Có khi gã chỉ đang lấy cây đinh từ đai cài dụng cụ đang đeo để đóng vào một miếng gỗ, hay vươn người mở ngăn đựng găng tay trên xe hơi, hoặc vục cái cốc thủy tinh xuống một dòng suối, hay biểu diễn một trò với các quân bài trong một buổi tiệc với bạn bè, thế rồi đột nhiên toàn bộ cơ thể gã bị vắt kiệt hết tất cả mọi thứ khác ngoại trừ dòng máu dồn lên cho một bước sải chân duy nhất. Cảm giác ấy như một bức ảnh mà cơ thể gã đã chụp được giờ hé lộ ra, cuốn album một lần nữa trải ra trước mắt gã rồi lại bị giật đi. Có khi gã nhìn thấy thành phố trải rộng, những nẻo đường vun vút ánh đèn xe, cây cầu Brooklyn cổ kính như dáng đàn dương cầm cổ, đám khói xám xịt trên bầu trời New Jersey, một chú chim bồ câu vụt chao cánh nhẹ nhàng, hay những chiếc taxi bên dưới. Chưa bao giờ gã thấy cảnh mình gặp nguy hiểm hay bị đẩy tới cực hạn, nên gã không bao giờ thấy lại khoảnh khắc gã nằm xuống trên sợi cáp, hoặc khi gã nhảy lò cò, hoặc nửa đi nửa chạy từ tòa tháp phía nam sang tòa tháp phía bắc. Gã thường nhớ lại lúc thực hiện những bước đi dây bình thường, những bước chân không có tí gì sáng chói. Đó là những bước chân có vẻ hoàn toàn chân thật, bắt rễ không mảy mảy di dịch trong ký ức của gã.

Sau cuộc đi tự dưng gã thấy khát. Gã chỉ muốn uống nước và muốn người ta tháo sợi dây ra: để nó ở đó thật nguy hiểm. Gã nói: “Các anh phải tháo sợi dây xuống.” Họ nghĩ gã đang nói giễu. Họ không hiểu gì hết. Sợi dây có thể bị gió thổi căng đứt, rơi xuống và phập, cắt đứt đầu người ta. Họ đẩy gã vào giữa mái tháp. “Làm ơn,” gã cầu xin. Gã nhìn thấy một người đang đi lại phía cái tời để nới lỏng dây ra cho bớt căng. Gã cảm thấy nhẹ cả người và sự mệt mỏi tràn đến, lại len lỏi vào cuộc đời gã.

Khi gã ló ra từ tòa tháp, hai tay bị còng, những người đứng xem liền rộ tiếng reo hò. Kèm sát gã là cảnh sát, phóng viên, máy quay lẫn những người đàn ông mặc comlê tề chỉnh. Những bóng đèn nháy báo động đã tắt.

Gã nhặt được một cái ghim giấy trong trung tâm điều khiển của Trung tâm thương mại thế giới. Với gã mở khóa còng thật là dễ: nó kêu tách một tiếng rồi bật nhẹ sang bên. Vừa đi gã vừa giũ tay ra khỏi chiếc còng và giơ cao tay để nhận thêm một tràng hoan hô thán phục. Trước khi cảnh sát kịp nhận ra gã đã làm gì thì gã đã tự khóa tay vào còng lại sau lưng.

— Khôn đấy nhỉ, - một hạ sĩ cảnh sát lên tiếng, móc từ túi gã ra chiếc ghim giấy. Nhưng trong giọng nói của viên hạ sĩ ẩn chứa sự ngưỡng mộ: chiếc ghim giấy này sẽ mãi thành giai thoại.

Anh chàng đi dây bước đi giữa hai hàng người qua hết trung tâm thương mại. Chiếc xe cảnh sát đang đợi sẵn cuối bậc cấp. Trở về với thế giới thực mới lạ lẫm làm sao: tiếng bước chân lép nhép, tiếng rao của người bán bánh mì kẹp xúc xích, tiếng reng reng từ trạm điện thoại công cộng xa xa.

Gã dừng lại, quay nhìn hai tòa tháp. Gã vẫn có thể nhìn rõ sợi dây chăng ngang: nó đang được kéo vào, một cách từ từ, cẩn trọng, một đầu được gắn vào một sợi xích, đến đoạn thừng, rồi khúc dây câu. Trông như đứa trẻ xóa mấy nét vẽ của nó trên tấm bảng khi bầu trời được rũ tung ra: cái vạch ngang đó cứ biến mất dần, từng tí từng tí một. Cuối cùng thì chẳng còn gì ở đó nữa, chỉ còn làn gió nhẹ hây hây.

Người ta xúm lại quanh gã, hét gọi tên gã, hỏi gã lý do làm thế là gì, xin chữ ký của gã. Gã đứng yên, nhìn lên cao và tự hỏi những người dưới này thấy việc ấy như thế nào: có đường chân trời nào bị cắt ngang trong mắt họ không. Một nhà báo đội cái mũ dẹt màu trắng hét lên, “Tại sao?” Nhưng lời ấy không đến được tai gã. Gã không thích câu hỏi tại sao. Những ngọn tháp vẫn ở kia. Thế là đủ. Gã muốn hỏi người phóng viên là tại sao anh ta lại hỏi gã tại sao. Một bài vè của trẻ con thoáng qua đầu gã, một chuỗi những tại sao, tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt.

Gã cảm thấy lưng mình bị đẩy nhẹ một cái và ai đó kéo tay gã. Gã quay mặt khỏi tòa tháp và bị dẫn đến chiếc xe cảnh sát. Viên cảnh sát đặt một bàn tay lên đầu gã: “Vào đi, anh bạn.” Gã bị ấn xuống chiếc ghế da cứng ngắc, hai tay vẫn kẹt trong cái còng.

Những tay thợ ảnh gí ống kính vào cửa sổ xe. Ánh sáng lóe lên bên ngoài cửa kính. Trong một lúc mắt gã như lòa đi. Gã quay mặt sang hướng bên kia. Bên ấy còn lắm máy quay hơn nữa. Gã nhìn chằm chằm về phía trước.

Còi hụ xe cảnh sát bật lên.

Toàn những ánh nhoáng đỏ xanh và tiếng còi rền rĩ.