- XXVIX -
ÔNG RẤT THÍCH cái áo chùng mỏng nhẹ trong tiết trời hè. Khuỷu tay đã hơi sờn một chút, nhưng không sao, nó rất thoáng mát và nhẹ nhàng. Ông cầm mấy cuốn sổ cái lên, kẹp dưới cánh tay, thoáng liếc hình ảnh người đàn ông đậm người trong gương, những đường gân hằn trên gương mặt, hai hố mắt sâu trũng. Ông vuốt mấy sợi tóc lơ thơ còn lại trên đầu ẹp xuống, trịnh trọng bước ra hành lang, qua chỗ thang máy. Ông đi cầu thang bộ xuống, hơi hụt chân một cái. Đi ngang qua đám quản giáo và nhân viên dẫn độ bị cáo để vào hành lang phía sau phòng 1A chuyên dành cho phiên luận tội. Phần tệ nhất của đoạn đường. Phía sau tòa án là những tù nhân đang bị giam trong trại. Lò mổ, người ta gọi chúng như vậy. Những buồng giam tầng trên chạy suốt một nửa tòa nhà. Những song sắt sơn màu vàng kem. Không khí sực lên mùi cơ thể người. Các nhân viên tòa án phải dùng đến bốn chai xịt thơm mỗi ngày.
Rất nhiều cảnh sát và nhân viên đang xếp thành hàng dài dọc rào chắn tạm, bọn tội phạm đủ khôn ngoan mà giữ trật tự khi ông đi qua. Ông bước đi rất nhanh qua các nhân viên, đầu cúi xuống.
— Xin chào ngài thẩm phán.
— Giày đẹp lắm, thưa ngài.
— Rất vui được gặp lại ngài.
Một cái gật đầu khe khẽ đáp lại bất kì ai chào ông. Giữ thái độ xa cách một cách ngoại giao là điều quan trọng. Cũng có một số thẩm phán đùa cợt, chế giễu hay suồng sã với nhân viên nhưng Soderberg thì không. Ông nhanh nhẹn đi qua hàng người, qua cánh cửa gỗ, vào trong một không gian lịch sự, hay chỉ là tàn dư của nó, chiếc ghế băng gỗ tối sẫm, chiếc micro, những bóng đèn tuýp, ông bước lên các bậc thang tới chỗ ngồi cao hẳn dành cho ông.
Chúng ta tin ở Chúa.
Buổi sáng hôm đó trôi đi rất nhanh. Lịch xử kín đặc. Toàn các tội thường gặp. Lái xe khi bằng lái đã hết hạn. Đe dọa cảnh sát. Tấn công người khác cấp độ hai. Có hành vi khiêu dâm nơi công cộng. Một người đàn bà đã đâm vào cánh tay dì của mình chỉ vì số tem phiếu thực phẩm. Cậu nhóc tóc hoe tham gia vụ trộm xe hơi bị đồng bọn lật kèo. Một gã bị phạt lao động công ích vì đã lắp đặt một cái lỗ nhòm trộm căn hộ phía dưới - Chàng Nhìn Trộm không ngờ chính cô ả kia cũng ưa nhòm trộm, và thế là ả ta nhòm thấy gã ta đang nhòm mình. Một nhân viên pha chế cãi nhau với khách hàng. Một vụ giết người ở phố người Hoa được chuyển lên tầng trên ngay lập tức, mức tiền bảo lãnh được định và thế là chuyện qua.
Cả buổi sáng ông lèo lái và thương lượng và dỗ dành và luồn lụy.
— Còn trát gọi nào chưa trình diện hay không?
— Nói tôi nghe xem, anh có định yêu cầu bác đơn hay là không?
— Yêu cầu bãi nại được chấp thuận. Từ giờ trở đi phải tử tế với nhau nghe chưa.
— Phạt tù bằng thời gian tạm giam.
— Đơn kiến nghị đâu, nói bao nhiêu lần rồi?
— Này anh, làm ơn cho tôi biết vụ này là thế nào đây? Anh ta làm sao? Phạm tội luộc gà trên vỉa hè ấy à? Anh đùa tôi chắc?
— Tiền bảo lãnh là hai nghìn đô la. Tiền mặt phải nộp ngay là một nghìn hai trăm năm mươi.
— Lại là ông nữa à ông Ferrario! Lần này thì móc túi của ai đây?
— Đây là phiên luận tội nhé ông luật sư, không phải thiên đường hạ giới Shangri-La đâu.
— Cô ta ký cam kết trình diện tòa rồi thì thả cô ta ra.
— Khiếu nại này không thể cấu thành tội. Bác đơn!
— Có ai ở đây từng được nghe về các đặc quyền chưa?
— Tôi không phản đối hướng phán quyết miễn phạt tù.
— Xét lời biện hộ của bị cáo, chúng tôi sẽ giảm từ trọng tội sang khinh tội.
— Phạt tù bằng thời gian tạm giam!
— Luật sư, tôi nghĩ sáng nay thân chủ của ông ca ngợi bản thân quá lời rồi đó.
— Làm ơn bật thứ gì đó khác cái thể loại nhạc chờ thang máy này đi.
— Anh có xong được việc trước thứ Sáu không?
— Phạt tù bằng thời gian tạm giam!
— Phạt tù bằng thời gian tạm giam!
— Phạt tù bằng thời gian tạm giam!
Có rất nhiều tiểu xảo cần phải học. Hạn chế nhìn vào mắt bị cáo. Hạn chế cười. Cố tỏ ra như mình đang mắc bệnh trĩ nhẹ: nó sẽ mang lại cho ta cái vẻ đang có lắm thứ phải lo, đừng ai đụng vào. Giữ thế ngồi hơi cúi không thoải mái, hoặc ít nhất kiểu nào đó nhìn bề ngoài thấy không thoải mái. Lúc nào cũng ghi ghi chép chép cái gì đó. Giữ bộ như thầy giảng Do Thái, gập người trên tập giấy viết. Vuốt vuốt hai bên tóc mái đã bạc. Xoa xoa vầng trán hói khi mọi việc trở nên mất kiểm soát. Dùng hồ sơ tội phạm để tham khảo về tính cách nhân vật. Bảo đảm không có phóng viên trong phòng xử án. Nếu có thì tất cả các luật lệ phải được nhấn mạnh đến hai lần. Lắng nghe chăm chú. Kẻ có tội hay vô tội đều có quyền lên tiếng. Đừng thiên vị các luật sư. Không bao giờ đáp lại những câu bằng tiếng Yiddish[61]. Dập tắt tức thì các lời tâng bốc. Cẩn trọng với cái dụng cụ tập tay. Cảnh giác với những câu đùa cợt bóng gió về thủ dâm. Không bao giờ nhìn chằm chằm vào “hậu phương” của cô nhân viên viết tốc ký. Cẩn thận với đồ ăn dùng trong bữa trưa. Lúc nào cũng mang theo ống kẹo bạc hà. Luôn nghĩ những thứ nguệch ngoạc của mình là kiệt tác. Bảo đảm nước uống trong bình đã được thay. Phải ra bộ giận dữ khi thấy những vệt nước trên thành cốc. Mua áo sơ-mi có cổ rộng hơn một số để còn có thể thở được. Những vụ án cứ đến rồi đi.
Đến cuối buổi sáng ông đã xử được hai mươi chín vụ và ông hỏi cô nhân viên tòa án mặc cái sơ-mi trắng diêm dúa hỗ trợ mình hôm nay rằng có tin gì về vụ người thanh niên đi dây không. Cô bảo là vụ này khá ầm ĩ, hình như anh ta đã bị tạm giữ rồi, và rất có thể sẽ ra tòa ngay cuối giờ chiều nay. Cô không chắc anh ta sẽ bị buộc tội gì: có thể là xâm nhập trái phép, hoặc cố ý gây nguy hiểm. Phòng công tố quận đang thảo luận sôi nổi với anh chàng đó, cô ta nói. Có lẽ nếu đưa ra thỏa thuận hợp lý thì bên công tố tuyên tội gì anh chàng cũng chịu nhận. Xem chừng bên công tố quận đang rất háo hức một vụ rình rang trước công chúng. Ông lại muốn vụ này trôi đi một cách suôn sẻ. Vướng mắc duy nhất là không biết anh chàng đi dây có bị dời đến tận phiên xử tối hay không.
— Thế chúng ta có khả năng xử vụ này không?
— Tôi cho là nhiều khả năng đấy. Miễn là bên kia xong kịp các thứ thủ tục.
— Tuyệt. nghỉ ăn trưa nhé?
— Vâng, thưa ngài thẩm phán.
— Chúng ta sẽ triệu tập tòa lại vào hai giờ mười lăm.
Chú thích:
[61] Ngôn ngữ người Do Thái vùng Trung và Đông Âu xây dựng dựa trên tiếng Đức.