- XXXI -
— PHIÊN TÒA phòng số 1-A bắt đầu. Tất cả đứng dậy.
Cô thư kí tòa án có giọng nói gợi ông nhớ đến đám mòng biển. Nghe khào khào như quạ kêu, phần âm đuôi mỗi từ cứ nghe trại đi thế nào. Nhưng lời nói cô ta cất lên có sức mạnh bắt người ta im lặng ngay lập tức, tiếng xì xầm ở cuối căn phòng im hẳn.
— Yên lặng. Thẩm phán Soderberg chủ tọa.
Ngay lập tức ông biết rằng mình đã có được vụ án này. Ông có thể thấy đám phóng viên nhấp nhỏm ở khu dự khán. Cánh này luôn mang cái vẻ phì phị rã rời. Họ mặc áo sơ-mi phanh cổ và những chiếc quần ngoại cỡ. Râu ria lởm chởm. Một dấu hiệu hiển nhiên hơn là những cuốn sổ tay bìa vàng lấp ló trong túi áo vét. Họ đang nghển cổ chờ xem ai sẽ xuất hiện ở cánh cửa phía sau ông. Một vài thám tử tư ngồi ở hàng ghế phía trước. Thêm mấy nhân viên tòa án hết ca trực. Có cả mấy tay ra dáng doanh nhân, không chừng chính là bên quản lý Port Authority. Còn có một hai nhân viên an ninh thì phải. Thậm chí ông còn thấy một họa sĩ chuyên vẽ ký họa, tóc đỏ, dáng cao lớn. Điều đó cho biết duy nhất một điều: những máy quay truyền hình phải để bên ngoài.
Ông có thể cảm thấy rượu lan tận những ngón chân mình. Ông không say - không một chút nào - nhưng ông có thể cảm nhận thứ chất lỏng đó lao xao ở những mút rìa cơ thể.
— Trật tự trong tòa. Im lặng. Phiên tòa bắt đầu.
Những cánh cửa kẽo kẹt mở ra phía sau ông và một hàng gồm chín bị cáo thõng thượt tiến đến hàng ghế băng sát cạnh tường. Lại là đám hạ lưu như thường lệ, hai tên lừa đảo, một gã đàn ông có vết rách toạc ngay lông mày, hai ả điếm mặt mũi nhàu nhĩ, và đi sau hàng người đó, nụ cười ngoác tận mang tai, bước chân nhún nhảy, là một thanh niên da trắng ăn mặc kì cục: đó chắc hẳn là người đi trên dây nọ.
Có tiếng xôn xao trong phòng xử án. Đám phóng viên vớ lấy bút chì. Chuỗi âm thanh rào lên như có dòng chất lỏng vừa tạt qua chỗ họ.
Người đi trên dây còn nhỏ bé hơn trong hình dung của Soderberg. Bộ dạng ranh mãnh. Áo sơ-mi và quần bó đen sẫm. Đôi giày ba lê mỏng manh kì quặc dưới chân. Thậm chí trông gã có vẻ phờ phạc thế nào đó. Tóc gã hoe vàng, khoảng ngoài hai tư, hai lăm tuổi, thoạt nhìn chẳng khác mấy tay bồi ở khu trung tâm. Thế nhưng lại có một vẻ tự tin toát ra từ người anh ta, cái kiểu nghênh ngang mà Soderberg có cảm tình. Trông anh ta như một bản sao thu nhỏ của Joshua, như thể nét tài hoa nào đó đã được cài đặt bên trong cơ thể anh ta, được lập trình như phần mềm bẻ khóa của Joshua, và cách giải tỏa duy nhất của anh ta chính là trình diễn.
Rõ ràng người thanh niên đi dây này chưa bao giờ phải ra tòa. Những người đến đây lần đầu thường thấy choáng ngợp. Họ đi vào, đôi mắt mở to hết cỡ, thấy gì cũng lạ.
Người thanh niên đứng lại nhìn suốt từ bên này sang bên kia căn phòng xử án. Một thoáng sợ hãi và tê liệt. Như chương trình cùng lúc tiếp nhận quá nhiều mã lệnh. Anh ta mảnh khảnh, vóc người mềm dẻo, nhưng tỏa ra thần thái như mãnh sư. Ông liếc nhìn thật nhanh, tia nhìn đậu lên trên chỗ ghế băng.
Soderberg và anh ta chạm mắt trong một thoáng. Ông đã tự phá vỡ quy tắc của mình, nhưng thế thì có sao chứ? Người thanh niên hiểu và hơi gật đầu với ông. Đôi mắt ấy có nét vui vẻ và tinh nghịch. Nói cho cùng thì đây là tội cố ý gây nguy hiểm, ít nhất là thế, và có thể bị đưa lên tầng trên quy thành trọng tội và tuyên án đến bảy năm. Thế còn hành vi gây mất trật tự trị an thì sao? Soderberg thừa biết là sự việc sẽ không đi theo hướng đó. Ông sẽ vẫn chỉ phán là tội nhẹ và rồi sẽ phải giải trình với phòng công tố quận. Ông sẽ làm trò ảo thuật với vụ này. Phải lôi từ trong cái mũ ra thứ gì độc đáo chứ. Hơn nữa, đám phóng viên vẫn đang hăm hở quan sát mọi việc. Cả gã họa sĩ phác thảo nữa. Lại còn mấy cái máy quay truyền hình bên ngoài phòng xử án.
Ông gọi thư ký và thì thầm vào tai cô ta: “Ai lên đầu tiên?” Đó là một trò đùa nho nhỏ của riêng họ, như Abbott và Costello[63]. Cô đưa ông xem tờ chương trình xử, ông lướt nhanh qua danh sách các vụ án, liếc mắt xuống dãy ghế các bị cáo đang ngồi, rồi thở dài. Không nhất thiết phải làm theo trình tự, ông có quyền thay đổi thứ tự các vụ án, nhưng rồi ông quyết định gõ chiếc bút chì xuống vụ đầu tiên đang chờ xử.
Cô thư ký bước sang một bên và hắng giọng.
— Vụ xét xử số 6-8-7, - cô ta nói, - Văn phòng công tố đề nghị khởi tố Tillie Henderson và Jazzlyn Henderson. Mời bước lên phía trước.
Công tố viên Paul Concrombie vuốt vuốt các nếp nhăn trên áo vét. Đối diện ông ta là viên luật sư hỗ trợ pháp lý đang vuốt mái tóc dài ngược ra sau và bước lên trước, trải tập hồ sơ ra trên giá. Từ phía khu dự thính, một phóng viên bật tiếng xuýt xoa thấy rõ khi những người phụ nữ được gọi đứng lên rời khỏi hàng ghế. Cô gái trẻ hơn có nước da trắng như sữa và cao ráo, đi đôi giày cao gót màu vàng, bộ đồ tắm hai mảnh màu sắc chói chang dưới chiếc áo sơ-mi màu đen rộng thùng thình, thêm chiếc dây chuyền rẻ tiền trên cổ. Người đàn bà lớn tuổi hơn mặc một bộ đồ tắm một mảnh và đi đôi giày cao gót màu bạc, khuôn mặt nhòe nhoẹt mascara. Thật lố bịch, ông nghĩ. Tắm nắng trong Nhà Mồ cơ đấy. Trông cô ta có vẻ đã kịp xong phần đi dạo tắm nắng trong sân hàng ngày.
— Bị buộc tội cướp giật cấp độ hai. Trát gọi trình diện quá hạn từ ngày 19 tháng 11 năm 1973.
Mụ điếm lớn tuổi phất một cái hôn gió qua vai. Một người đàn ông da trắng ngồi ở khu vực dự khán đỏ bừng mặt mũi và cúi đầu xuống.
— Đây không phải là hộp đêm đâu nhé cô gái.
— Xin lỗi quý tòa, em đây mà không xụi quá cũng kính tặng ngài một phát đó.
Căn phòng rộ lên một tràng cười ngắn ngủn.
— Tôi đề nghị cô cư xử đúng mực trong phòng xử án của tôi, thưa cô Henderson.
Ông hoàn toàn chắc là mình nghe thấy từ đồ khốn lầm bầm thoát ra từ miệng cô ta. Ông luôn luôn tự hỏi tại sao những ả điếm này cứ tự đào hố chôn mình như thế. Ông liếc xuống bản hồ sơ tội phạm để trước mặt. Lừng lẫy thật. Người đàn bà lớn tuổi hơn nhận ít nhất sáu mươi cáo buộc cho đến nay. Cô gái trẻ thì chỉ mới bắt đầu nhưng tuột dốc nhanh chẳng kém: những cáo buộc nhằm vào cô ngày dày và xem ra chỉ có tăng chứ không có giảm. Ông đã quá quen với điều đó rồi. Thật chẳng khác nào mở vòi xả nước.
Soderberg chỉnh lại cặp kính, ngả người vào chiếc ghế xoay một lúc, nhìn ủy viên công tố ra ý coi thường.
— Thế. Sao lại có việc trì hoãn này, hả ông Concrombie? Vụ này xảy ra gần một năm trước rồi.
— Thưa quý tòa, gần đây có một vài diễn tiến trong vụ này. Các bị cáo bị bắt ở khu Bronx và...
— Vụ này vẫn bị đệ đơn đòi khởi tố?
— Vâng thưa tòa.
— Văn phòng công tố muốn đưa vụ này ra xử ở tòa hình sự?
— Như vậy, trát gọi lần trước đã bị hủy bỏ?
— Vâng thưa tòa.
Ông đã bắt được nhịp độ vốn dĩ, xử lý nhanh chóng mọi việc. Cũng như trò ảo thuật thôi mà. Hất tấm áo choàng đen. Vẫy chiếc đũa trắng. Rồi nhìn con thỏ biết mất. Ông có thể thấy hàng đầu người gật gù ở khu dự khán, bị cuốn theo ông. Ông hy vọng đám phóng viên thấy cảnh đó, thấy ông đã kiểm soát được phiên tòa của mình như thế nào, cho dù đầu óc vẫn còn vương tí hơi men.
— Thế bây giờ ông định thế nào, ông Concrombie?
— Thưa quý tòa, tôi đã thảo luận với luật sư trợ giúp pháp lý là ông Feathers đây, và chúng tôi đã thống nhất rằng, để đảm bảo công lý, sau khi cân nhắc tất cả mọi khía cạnh, bên công tố đi đến quyết định hủy bỏ vụ kiện đối với cô con gái. Chúng tôi sẽ không đi sâu thêm về vấn đề này nữa, thưa ngài.
— Con gái à?
— Jazzlyn Henderson. Đúng vậy, xin lỗi thưa quý tòa, băng này gồm hai mẹ con.
Ông lại liếc nhanh tập hồ sơ. Ông rất ngạc nhiên khi thấy người mẹ mới có ba mươi tám tuổi.
— À, ra là hai người có họ hàng.
— Chuyện làm ăn phải lọt sàng xuống nia chớ, ông tòa!
— Này cô, tôi yêu cầu cô không được nói nữa.
— Nhưng ông mới hỏi tôi còn gì.
— Ông Feathers, hãy hướng dẫn thân chủ của ông cư xử đúng mực.
— Nhưng ông hỏi tôi mà.
— Được, rồi tôi sẽ hỏi tới cô, nói cô hay.
— Ồ, - cô ta thốt lên.
— Được rồi. Cô... Henderson. Hãy im lặng. Cô có hiểu không hả? Im miệng đi. Bây giờ. Ông Concrombie. Xin tiếp tục.
— Vâng, thưa quý tòa. Sau khi nghiên cứu tài liệu, chúng tôi tin là bên công tố sẽ không thể phản bác một loạt các bằng chứng của chúng tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa.
— Vì sao?
— À, việc nhận dạng có vấn đề.
— Vậy à? Tôi đang nghe đây.
— Điều tra cho thấy là có sự nhầm lẫn về nhân dạng ở đây.
— Nhân dạng ai?
— À, chúng tôi có lời thú tội rồi, thưa thẩm phán.
— Được. Đừng làm tôi phát choáng với với sự chắc chắn của ông về việc này nữa, ông Concrombie. Tóm lại là ông không yêu cầu khởi kiện cô, à, cô Jazzlyn Henderson chứ gì?
— Vâng thưa ngài.
— Và tất cả các bên đều đồng ý?
Lại rất nhiều cái đầu khẽ gật trong phòng xử án.
— Được rồi. Bãi án.
— Bãi án?
— Ông nói thật hả? - Cô gái trẻ ngạc nhiên. - Thế thôi à?
— Thế thôi.
— Ngon ơ vậy hả? Ổng tha cho tôi à?
Ông chắc chắn đã nghe thấy tiếng cô ta lầm bầm trong hơi thở cố nén: Biến mẹ nó ra khỏi đây!
— Cô vừa nói gì đấy, cô gái?
— Không ạ.
Viên luật sư trợ giúp pháp lý ghé vào tai cô ta thì thầm cái gì đó vẻ rất hằn học.
— Không có gì, thưa tòa. Tôi xin lỗi. Tôi không có nói gì cả. Cám ơn.
— Đưa cô ta ra khỏi đây.
— Nhấc dây lên. Có một người đang đi ra!
Cô điếm trẻ quay sang phía bà mẹ, hôn chụt một cái ngay chân mày. Một vị trí kì lạ. Người mẹ, chán chường và mệt mỏi, nhận nụ hôn, véo má con gái và kéo cô lại gần. Soderberg quan sát hai mẹ con ôm nhau. Ông tự hỏi thế lực nào tàn nhẫn tới mức lại để một gia đình như thế này tồn tại?
Dù vậy, ông vẫn luôn ngạc nhiên trước tình cảm mà những con người này thể hiện với nhau. Đó là một trong những điều hiếm hoi vẫn còn có thể làm ông xúc động trong phòng xử án - một thứ tình cảm hoang dại thô tháp, hình ảnh những kẻ yêu nhau ôm hôn sau khi từng đánh nhau chí tử, hoặc những gia đình vui mừng đón đứa con trai hay trộm vặt trở về, sự tha thứ bất ngờ lóe lên giữa căn phòng này. Rất hiếm, nhưng có thật, và cũng giống như tất cả mọi thứ khác, cái gì hiếm mới quý.
Cô gái trẻ thì thầm gi đó vào tai mẹ làm bà ta phá lên cười, vẫy vẫy tay qua vai về phía người đàn ông da trắng ở khu dự khán.
Nhân viên tòa án không nhấc dây ngăn lên. Cô gái tự mình nhấc lấy. Cô ưỡn ẹo bước ra, cứ như đã lại bắt đầu màn chào mời thân xác. Cô trơ tráo đi giữa lối đi về phía người đàn ông da trắng có hai mảng tóc bạc xám hai bên. Cô cởi chiếc sơ-mi đen ra phô mỗi bộ đồ bơi của cô.
Soderberg cảm thấy những ngón chân của mình cũng phải cong lên trước sự cả gan trơ tráo đó.
— Mặc cái áo đó vào, ngay lập tức!
— Đây là một thế giới tự do có phải không nhỉ? Ông đã thả tôi rồi còn gì. Đây là áo của người này.
— Mặc vào, - Soderberg nói, ghé sát vào chiếc micro.
— Ảnh muốn tôi mặc thật đẹp để đi dự tòa. Đúng thế không, Corrie? Ảnh đã gửi cho tôi hồi tôi ở trong trại tạm giam đấy.
Người đàn ông da trắng đang cố kéo khuỷu tay cô ta, thầm thì cái gì đó rất khẩn trương.
— Mặc vào ngay không tôi sẽ lôi cô trở lên đây vì tội khiếm nhã trước tòa... Thưa ông, ông có quan hệ gì với cô gái đó không?
— Không hẳn. - Người đàn ông nói.
— Không hẳn nghĩa là sao?
— Tôi là bạn cô ấy.
Nghe ra giọng Ireland, tay ma cô tóc xám ấy. Y vênh cằm lên như kiểu mấy tay đấm bốc thời xưa. Khuôn mặt y gầy gò, hai má hóp cả vào.
— À, bạn à. Tôi muốn anh bảo đảm cô ta sẽ mặc lại cái áo đó, trong suốt thời gian ở đây.
— Vâng thưa tòa. Với lại, thưa tòa...?
— Hãy làm những gì tôi nói.
— Nhưng thưa quý tòa...
Soderberg gõ búa: Đủ rồi, ông kết thúc.
Ông nhìn cô gái điếm hôn lên má người đàn ông Ireland. Y quay đi, nhưng sau đó hai bàn tay y ấp lấy khuôn mặt cô ta một cách dịu dàng. Một gã ma cô thật kì lạ. Không phải kiểu thường gặp. Không quan trọng. Bọn chúng vốn đủ hình đủ vẻ mà. Rốt lại thì phụ nữ là nạn nhân của đàn ông, luôn luôn như vậy và sau này sẽ mãi như vậy. Xét về bản chất thì chính những thằng ngu như gã ma cô kia mới đáng bị tống vào tù. Soderberg thở dài và quay về phía ủy viên công tố.
Một cái nhướng mày là đủ để giao tiếp giữa hai người bọn họ. Vẫn còn vụ bà mẹ cần giải quyết, và rồi ông sẽ đến được vụ trọng điểm.
Ông đáo mắt về phía người thanh niên đi dây ngồi ở hàng ghế băng. Gương mặt anh ta ngây ra trì độn. Vụ phạm tội của anh ta đúng là độc nhất vô nhị, đến nỗi anh cũng không chắc là mình đang ở đây làm gì nữa.
Soderberg gõ chiếc micro và đám người trong phòng xử án đồng loạt ngẩng đầu lên.
— Theo như tôi hiểu, bị cáo còn lại, bà mẹ đây...
— Tên Tillie, thưa tòa.
— Tôi không nói với cô, cô Henderson. Theo như tôi hiểu, các luật sư, các vị vẫn giữ cáo buộc trọng tội. Có khả năng giảm thành khinh tội không?
— Thưa tòa, chúng tôi đã có quyết định cuối cùng. Tôi đã bàn bạc với ông Feathers đây.
— Đúng vậy thưa tòa.
— Và...?
— Bên công tố đi đến thống nhất giảm cáo buộc từ cướp giật xuống thành tội ăn cắp vặt do bị cáo đã đồng ý khai nhận.
— Đây là điều cô muốn hả cô Henderson?
— Hả?
— Cô có sẵn sàng nhận tội này không?
— Ổng nói sẽ không quá sáu tháng.
— Tối đa là mười hai tháng, cô Henderson.
— Miễn là tôi được gặp mấy đứa cháu...
— Sao?
— Tôi sẽ nhận hết, - cô ta đáp gọn.
— Rất tốt, vì lời nhận tội này, các cáo buộc quá hạn sẽ được quy giảm xuống thành tội ăn cắp vặt. Cô có hiểu là nếu tôi chấp nhận câu khai nhận theo đúng quyết định mà cô đưa ra, thì tôi có quyền kết án cô tối đa đến một năm tù không?
Cô ta quay phắt về phía luật sư của mình, ông ta lắc đầu và đặt bàn tay lên cổ tay cô ta, hơi mỉm cười.
— Ờ, tôi hiểu.
— Và cô có hiểu là mình đang nhận tội ăn cắp vặt không?
— Có, cưng.
— Cô nói sao?
Soderberg cảm thấy đau nhói đâu đó ở giữa mắt và sau cổ họng. Một cú điếng người. Có phải cô ta gọi ông là cưng không nhỉ? Không thể nào. Cô ta đứng đó, nhìn chằm chằm vào ông với nụ cười nửa miệng. Liệu ông có thể giả vờ như không nghe thấy không nhỉ? Bãi án? Hay buộc tội cô ta đã xúc phạm tòa? Nếu ông làm ầm ĩ lên thì chuyện gì sẽ xảy ra?