- XXXI - 2
Trong im ắng căn phòng có vẻ như co lại trong một giây. Viên luật sư bên cạnh cô ta nhìn như thể muốn cắn đứt tai cô ta ra. Cô ta nhún vai, mỉm cười và lại vẫy tay về phía sau lưng.
— Tôi chắc là cô không có ý nói vậy, cô Henderson.
— Ý gì, thưa tòa?
— Chúng ta sẽ tiếp tục.
— Sao cũng được, thưa tòa.
— Cẩn thận lời nói của cô đấy.
— Ngon lành, - cô ta nói.
— Nếu không thì đừng trách.
— Yên tâm đi mà.
— Cô có hiểu là cô đang đang từ bỏ quyền yêu cầu mở phiên xét xử không?
— Có.
Đôi môi viên luật sư giật giật khi chạm vào, tai của người đàn bà, vô tình thôi.
— Ý là, vâng thưa quý tòa.
— Cô đã thảo luận việc nhận tội với luật sư và cô có hài lòng với sự hỗ trợ từ ông ta không? Cô nhận tội một cách tự nguyện phải không?
— Vâng thưa tòa.
— Cô có hiểu là cô đang từ bỏ quyền được xét xử không?
— Vâng thưa tòa, chắc luôn.
— Được rồi cô Henderson, cô khai nhận thế nào về tội ăn cắp vặt?
Một lần nữa, viên luật sư lại ghé sát vào nhắc nhở cô ta. - Tôi nhận tội.
— Được rồi, rất tốt. Hãy nói tôi nghe xem chuyện gì đã xảy ra ở đó.
— Hả?
— Hãy kể lại mọi chuyện, cô Henderson.
Soderberg nhìn các nhân viên lục sự đổi hồ sơ bìa vàng sang bìa xanh dành cho các vụ tội nhẹ. Trên khu vực dự khán các phóng viên đang bồn chồn nghịch nghịch cái gáy xoắn trên sổ tay. Tiếng xì xào trong phòng lắng dịu dần. Soderberg biết rằng ông sẽ phải cho qua vụ này thật nhanh nếu ông định biểu diễn một màn đẹp mắt cho anh chàng đi trên dây đó.
Ả gái điếm ngẩng đầu lên. Trông cái cách cô ta đứng, ông biết rõ là cô ta có tội. Chỉ bằng một cái nghiêng người, ông biết hết. Lúc nào ông cũng biết.
— Đã lâu lắm rồi. Vì thế, tôi, e hèm, tôi có muốn đến Hell’s Kitchen đâu, nhưng Jazzlyn và tôi, à không tôi thôi, tôi có hẹn ở Hell’s Kitchen, và hắn nói đủ thứ chuyện về tôi.
— Được rồi, cô Henderson.
— Toàn những điều chết tiệt kiểu như tôi là ả gái già khú đế hay đại loại thế, mẹ kiếp!
— Nói năng cẩn thận, cô Henderson.
— Và ví của hắn nhảy ra trước mặt tôi.
— Cám ơn.
— Tôi chưa xong mà.
— Thế là được rồi.
— Tôi không phải hoàn toàn là người xấu. Tôi biết ông đang nghĩ tôi rất xấu xa.
— Thế là được rồi, thưa cô.
— Ờ thì thôi, thưa bố già.
Ông nhìn thấy một trong những nhân viên tòa án cười khẩy. Hai má ông đỏ bừng. Ông đẩy cặp kính lên trên đầu, nhìn chòng chọc vào cô ta. Đột nhiên đôi mắt cô ta mở to, ánh nhìn cầu khẩn, và trong khoảnh khắc ông hiểu làm thế nào cô ta có thể quyến rũ một người đàn ông, ngay cả vào lúc tàn tạ nhất: cô ẩn chứa một vẻ đẹp bị che chắn pha lẫn sự dữ dội, một đoạn quá khứ đầy những chuyện tình ái.
— Và cô có hiểu rằng là cô không hề bị ép buộc trong việc nhận tội này?
Cô ta đảo người lại gần viên luật sư và sau đó quay về phía hàng ghế với đôi mắt trĩu nặng.
— Ồ không, - cô ta nói, - tôi không bị ép buộc.
— Ông Feathers, ông có chấp thuận việc tuyên án tức thời và khước từ quyền có bản phúc trình trước khi tuyên án không?
— Có, thưa tòa.
— Còn cô Henderson, cô có muốn nói gì trước khi tôi tuyên án không?
— Tôi muốn được ở Rikers.
— Cô phải hiểu, cô Henderson, tòa án này không có quyền quyết định cô được ở nhà tù nào.
— Nhưng họ nói là tôi sẽ được ở Rikers. Họ nói thế mà.
— Thế cô vui lòng giải thích vì sao lại muốn được ở Rikers? Sao lại có người muốn...
— Vì mấy đứa nhỏ.
— Cô có con à?
— Con của Jazzlyn.
Cô ta chỉ tay về cô con gái ngồi phía sau, cô này ngồi sụp xuống trên băng ghế dự khán.
— Rất tốt, tôi không thể bảo đảm, nhưng tôi sẽ nhắn cho các nhân viên tòa án lưu ý đến trường hợp của cô. Trong vụ kiện do bên công tố khởi kiện Tillie Henderson, bị cáo khai nhận có tội và tôi tuyên bố mức án tám tháng tù ngồi.
— Tám tháng?
— Đúng thế. Tôi có thể tăng lên mười hai nếu cô muốn.
Cô ta há hốc miệng ra trong tiếng rên câm lặng.
— Tôi tưởng chỉ sáu tháng thôi chứ.
— Tám tháng. Cô có muốn thay đổi lời khai không?
— Mẹ kiếp, - cô ta nhún vai.
Ông nhìn thấy người đàn ông Ireland ở khu dự khán túm lấy cánh tay cô điếm trẻ. Y đang cố len lên phía trước phòng xử án để nói gì đó với Tillie Henderson nhưng bị bảo vệ thúc cây dùi cui vào giữa ngực.
— Trật tự trong tòa.
— Tôi có thể nói một lời không, thưa tòa?
— Không. Bây giờ hãy ngồi xuống.
Soderberg cảm thấy hai hàm răng mình nghiến lại.
— Tillie, tôi sẽ quay lại sau, được không?
— Ngồi xuống. Nếu không thì đừng trách.
Gã ma cô đứng ngay lối đi và ngước lên nhìn Soderberg. Đôi đồng tử bé tí, màu mắt xanh thăm thẳm. Soderberg cảm thấy bị lột trần, toang hoác, không có gì che chắn. Tấm màn im lặng bao phủ cả căn phòng.
— Ngồi xuống. Nếu không đừng trách.
Y cúi đầu xuống và lui về phía sau. Soderberg thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẽ quay người trên chiếc ghế. Ông cầm tờ chương trình xử án lên, đặt tay che micro, gật đầu với viên thư kí.
— Được rồi, - ông thì thào. - Đưa anh chàng đi trên dây lên đây.
Soderberg liếc nhìn Tillie Henderson khi cô ta bị dẫn độ ra khỏi cánh cửa bên phải. Cô ta bước đi với mái đầu cúi thấp, thế nhưng vẫn có thể thấy nét nhún nhảy cố hữu trong dáng đi. Cứ như thể cô ta đã được phóng thích và lại đi theo vết xe cũ của mình. Đi kèm hai bên là hai nhân viên tòa án. Cái áo khoác cô ta mặc nhàu nát và bẩn thỉu. Hai ống tay quá dài. Trông như hai người mặc vẫn vừa. Khuôn mặt cô ta trông kì dị và yếu đuối, thế nhưng vẫn toát lên vẻ nhục cảm. Đôi mắt tối sẫm. Hai hàng lông mày tỉa mỏng. Có một thứ ánh sáng nơi cô ta, lấp lánh. Như thể ông mới được nhìn thấy cô ta lần đầu tiên: bóng hình lộn ngược từ dưới lên trên, con mắt mình thoạt nhìn sẽ thấy như thế, sau đó mới tự điều chỉnh. Một vẻ gì thật mềm mại mà khắc khổ trên gương mặt cô ta. Chiếc mũi dài trông có vẻ đã bị gãy mấy lần. Hai cánh mũi nở rộng.
Đến cửa cô ta quay lại và cố nhìn về phía sau, nhưng nhân viên an ninh đã chặn lại.
Cô mấp máy môi điều gì đó với con gái và gã ma cô, nhưng lời nói rơi đâu mất, và cô ta nén một tiếng thở dài như sắp sửa phải đi một chuyến rõ xa. Trong một giây khuôn mặt cô ta trông gần như là xinh đẹp, và cô ta quay đi, lê bước ra ngoài, cánh cửa đóng lại phía sau lưng, và cô ta biến mất vào chính sự vô danh của mình.
— Đưa người đi trên dây lên đây, - ông nói với thư ký. - Ngay bây giờ.